Steve dừng xe ở nhà xưởng phát ra hỏa hoạn lần thứ hai. Vẫn đeo bao tay, đôi mắt màu trà quét tứ phía, tiếng động cơ vẫn vang những tiếng xì xì. Gã từng theo thiếu gia, nhiều lần từng vào sinh ra tử. Steve trốn ở phía đuôi xe tải, trong tư thế con báo đang săn mồi, lỗ tai kề sát mặt đất. Có tiếng động … Có người đuổi theo sao?
Steve với tay lấy chiếc balo, tìm vị trí tốt nhất, lắp đặt thiết bị, xong xuôi gã tung người, đạp một chân vào hông xe vận tải mượn lực, nhẹ nhàng nhảy lên, bám tay vào song sắt lỗ thông gió, chỉ thoáng vài giây sau, biến mất không còn tăm hơi.
Lưu Hướng Dương dẫn theo vài anh em đuổi đến nơi này, là bãi đậu xe tầng hầm của nhà xưởng xảy ra hỏa hoạn lần thứ hai. Khi đó lửa cháy rất lớn, chỉ duy nhất tầng hầm này không chịu tổn thất nhiều, bây giờ ngẫm lại quả thật có vấn đề.
Bọn họ cầm chặt súng trong tay, tựa vào vách tường, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước.
Lạc Hàm vẫn chưa đến, điểm đỏ trên màn hình ngừng di chuyển, ngay tại địa điểm anh suy đoán. Anh tăng tốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, Lạc Hàm xác định chắc chắn mục tiêu của ‘Hắn’ chính là Hoàng Tông Tường.
Xe cuối cùng cũng đến được nhà xưởng, Lạc Hàm cầm súng, không chạy thẳng về hướng bãi đậu xe, mà vòng cửa sau, nấp ở gốc cây đại thụ quan sát động tĩnh bên trong.
Bỗng nhiên bãi đậu xe tầng hầm vang lên tiếng nổ rất lớn. Lạc Hàm căng thẳng, anh em còn ở bên đó, nhưng anh không thể đi.
Quả nhiên, sau tiếng nổ này, có một chiếc xe hơi màu đen chạy vụt qua, dừng phía sau cánh cửa, một bóng người từ phía xa vọt tới. Lạc Hàm đứng yên một chỗ, giơ súng, mắt dán chặt vào thân ảnh ấy, ngay khi gã từ trong xưởng chạy ra …
Lạc Hàm không hề do dự, nhắm thẳng đùi phải của gã, bóp cò. Gã nằm rạp xuống nền đất, nhanh như chớp xoay người, hướng về phía Lạc Hàm nổ súng. Lạc Hàm vươn mình, lăn trên nền đất, lại nhắm vào đối phương.
Thế nhưng, một giọng phụ nữ truyền đến từ hướng chiếc xe: “Đừng động!”
Theo thanh âm ấy, Lạc Hàm nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy, trên đôi giày cao gót từng bước từng bước đi về phía đồng bọn, che gã ở trước ngực mình rồi lùi về sau.
Lạc Hàm căng thẳng, anh giơ súng nhắm vào đầu ả.
Ở khoảng cách xa như vậy nhưng người phụ nữ vẫn cảm nhận được mùi nguy hiểm đang vây hãm lấy mình, vậy mà, ả chỉ cười lạnh: “Sau này còn gặp lại!”
Dứt lời kéo người đàn ông rời đi.
Lạc Hàm mím chặt môi, anh thu khẩu súng lại, chạy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Mấy cảnh viên đang đứng ở đó, lửa cháy vẫn rất lớn, nổ tung nền đất lộ ra mảng ma túy trắng xóa, còn có chiếc xe chiến lợi phẩm.
Lạc Hàm quay sang Lưu Hướng Dương hỏi thăm tình hình, Hướng Dương chuyển điện thoại của Tiêu Triết đang gọi đến cho anh nghe, đầu dây bên kia có chút lo lắng: “Lạc Hàm thế nào rồi?”
“Ma túy bị đưa ra hết ngoài cửa. Tôi nghĩ trước bữa tiệc sinh nhật của lão Hoàng Tông Tường chúng ta không thể không mời hắn đến Cục cảnh sát coi lão dẻo miệng đến mức nào.”
Cúp điện thoại, Lạc Hàm đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn ngọn lửa bập bùng trong bóng tối. Đảo mắt khu vực quanh hố lửa một vòng, đến vị trí camera do bọn họ lắp đặt, nở nụ cười …. Không biết ‘Hắn’ đã nghĩ tới nơi này chưa.
Trong phòng bệnh Bệnh viện tổng cục, khuôn mặt Mộ Hà lạnh tanh nhìn Đàm Mạt. Trông Mạt Nhi quấn vải băng dầy cộm xem ra cũng chẳng dễ chịu gì, hiện tại im lặng là lựa chọn chính xác nhất.
“Cậu muốn làm gì?” Câu đầu tiên Mộ Hà mở miệng nói chính là câu hỏi này.
“Tớ … tớ … Muốn đi vệ sinh.” Đàm Mạt cân nhắc, nhu cầu sinh lý tối thiểu phải được coi trọng.
“Trả lời câu hỏi của tớ đi. Tớ lặp lại lần nữa, cậu làm cho mình mẻ đầu sứt trán … thấy vui không?”
“… Không vui …” Thanh âm yếu ớt.
Cặp mắt trong vắt nhìn Đàm Mạt, có lẽ Đàm Mạt ‘mắc’ thật … Mộ Hà quyết định tha cho cô bạn mình một lần, thời giancòn dài.
Cô y tá bưng khay thuốc lịch sự gõ cửa, cô ta nở nụ cười thật tươi đặt khay thuốc lên mặt bàn. Đàm Mạt nghiêng người một chút mới để ý người đàn ông anh tuấn phía sau lưng y tá. Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, trên tay mang theo hai hộp cơm. Đàm Mạt cười cười khi thấy anh.
--- Thì ra anh cũng đoán được cô đang đói bụng.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn lướt qua Đàm Mạt: Vừa tỉnh, biểu hiện có phần hoảng sợ nhưng không có vấn đề lớn.
Y tá kiểm tra sức khỏe sơ qua, rồi đóng đúng vai người qua đường A yên lặng rồi đi …
Sau đó, sau đó … Không có sau đó.
Không gian chỉ một mảnh tĩnh lặng.
Chỉ đến khi tiếng kêu ‘ùng ục’ phát ra từ bụng Đàm Mạt mới đánh tan được bầu không khí này …
Mộ Hà đang bày ra bộ mặt nghiêm túc cũng phải phì cười, cô ta xoa xoa đầu Đàm Mạt, đưa ra một tin tức khiến Đàm Mạt không lấy gì làm vui vẻ: “Nếu như Boss nhà cậu đã xuất hiện tớ không còn nghĩa vụ phải phụng bồi, có việc thì alo tớ, bên phòng thí nghiệm còn có việc.”
Đây chính là ‘Học bá’ trong truyền thuyết!
Ở trong mắt Mộ Hà, nghiên cứu khoa học vẫn chiếm vị trí độc tôn!
Người phụ nữ này đã từng nói cô ta sinh ra là để hiến thân cho phòng thí nghiệm. Đàm Mạt cho rằng nếu như tình yêu có thể vượt qua cơ thể sống, cô tin chắc Mộ Hà sẽ không đắn đo mà kết hôn với phòng thí nghiệm.
Mộ Hà chỉnh lại chiếc áo blouse, quay sang Lạc Hàm gật đầu, vẻ mặt thâm sâu khó lường, lên tiếng: “Còn lại xin nhờ cả vào anh. Việc anh bàn giao, tôi đã hoàn thành rất tốt, tôi đã báo Đàm Mạt đi công tác một tuần, còn đi đâu, tôi không hề ngần ngại mà trả lời rằng ‘Đó chính là nhà của anh!’.”
Cô gái bị bán đi từ lúc nào không biết, Đàm Mạt, cứ như thế mà bị Mộ Hà vứt bỏ.
Đôi chân thon dài của Lạc Hàm từ từ hướng về phía Đàm Mạt, anh đưa tay, ngón tay trắng nõn, lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô, ánh mắt nhìn cô chăm chăm, thanh âm nhàn nhạt: “Còn đau phải không?”
Trong con ngươi màu đen trong vắt đều là hình bóng của cô, ngón tay anh chầm chậm lướt qua tấm băng vải, đến bên tai, tiện tay vén tóc ra phía sau.
Đàm Mạt cẩn thận suy nghĩ câu hỏi này của Lạc Hàm, sau đó nghiêm túc sửa lưng anh: “Vết thương của tôi ở phía sau …”
Lạc Hàm bật cười: “Vết thương ở phía sau còn đau không?”
Đàm Mạt lắc đầu: “Đỡ rồi, thật ra bây giờ cũng có thể tháo băng xuống được rồi!”
“Cứ để đó, trông rất đẹp.” Lạc Hàm mở hộp cơm, cháo trắng cho bữa sáng rất thích hợp cho tình hình sức khỏe hiện giờ của cô.
Rất đẹp? Cô chỉ cảm thấy ý của Lạc Hàm chính là: Chơi rất vui.
Cô vừa vào phòng vệ sinh nhìn gương, chẳng khác nào đội cảm tử quân Nhật Bản.
Lạc Hàm chống bàn lên, đặt phần cháo trước mặt cô: “Không phải em đói bụng sao?”
Đàm Mạt cắn cắn môi, bụng réo ầm ĩ thật sự quá mất hình tượng.
Cô múc một muỗng … Ái chà! Rất ngon
--- Dĩ nhiên không phải do anh nấu.
Tựa như rất thỏa mãn với đáp án này, cô nở nụ cười, ăn hết nửa chén cháo.
Bỗng nhiên, Đàm Mạt ý thức được, người bên cạnh cô chính là Đại Boss!!
Nhìn phần cháo trước mắt, chần chừ lên tiếng: “Lạc Hàm, anh đói không?”
Lạc Hàm ngồi trên ghế cạnh giường, tay chống cằm nhìn cô. Tuy anh không đói nhưng lại đáp lời: “Có!”
Đàm Mạt mím mím môi …. Vừa rồi sao không nói!
Anh cứu cô, còn chịu bụng đói nhìn cô ăn. Đàm Mạt quyết định quên câu trả lời này của anh, nói lảng sang chuyện khác: “Khi nào thì tôi được xuất viên?”
“Ăn không vô thì đừng miễn cưỡng.”
Nói xong, Lạc Hàm tự giác đem cháo đặt trước mặt mình, nhìn cô ăn anh cũng thấy đói, ngay cả chiếc muỗng cô ăn, miệng nho nhỏ … Ừm … Hương vị rất tuyệt!
Đáy mắt ánh lên ý cười, liếc nhìn Đàm Mạt, rồi tự viện ra một lý do chính đáng: “Chúng ta không nên lãng phí thức ăn!”
Không hiểu sao khuôn mặt của Đàm Mạt ửng đỏ.
--- Lạc Hàm không biết đó là chiếc muỗng cô đã dùng qua rồi ư?
Xem ra, ngày hôm nay cần phải quên rất nhiều chuyện … nhưng có một việc cô không thể quên. Ngay khi Lạc Hàm đặt chén cháo xuống, chuẩn bị dọn bàn cho cô, Đàm Mạt đột nhiên nắm lấy cổ tay Lạc Hàm, lòng bàn tay cô hơi lạnh; nhưng, khi chạm vào anh, chỉ một chốc lát Lạc Hàm lại cảm giác nơi cổ tay mình nóng hừng hực.
“Lạc Hàm, hình như tôi chưa nói tiếng cám ơn anh! Cám ơn!” Đàm Mạt nhẹ nhàng lên tiếng nhưng từng chữ rất rõ ràng, ở khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi được hương vị thanh nhã, thuần khiết trên người anh.
Lạc Hàm sững người, ánh mắt cô chân thành, không hề né tránh, nhìn thẳng vào anh, Lạc Hàm dường như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi nở nụ cười: “Hai chữ này, em nói ra có hơi sớm!”
“Hả???” Đàm Mạt lơ ngơ không hiểu.
Lạc Hàm không nói thêm lời, thu dọn xong xuôi: “Tôi quay lại phòng thẩm vấn, em cùng đi hay về lại nhà tôi.”
Đàm Mạt không chú ý đến câu sau, tự nhiên trả lời: “Dĩ nhiên là cùng anh quay về phòng thẩm vấn.”
*
Lạc Hàm dựa vào ghế nhìn người trên màn ảnh, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, Triệu Hàn, kỹ thuật viên mở miệng nói: “Giáo sư Lạc, người này chúng tôi đã đối chiếu và tra xét qua, đây chính là trợ lý riêng của Hoàng Tông Tường, tên Trần Hàng, đã theo Hoàng Tông Tường nhiều năm.”
Lạc Hàm ừ một tiếng, rơi vào trầm tĩnh.
Lão Hoàng ngồi trên chiếc ghế phòng thẩm vấn, một thân âu phục cao cấp, tóc chải bóng lưỡng. Lão nhìn người đàn ông đối diện, nở nụ cười gượng: “Đại Đội trưởng, tôi vô tội!”
Tôn Đại Hải nhìn Hoàng Tông Tường, không thèm để ý đến vẻ mặt oan ức của lão, “Ông chủ Hoàng, nhà xưởng do ông đầu tư mấy ngày trước phát sinh hỏa hoạn rất lớn, tối hôm qua sau khi kiểm tra lại phát hiện ra một lượng lớn ma túy được giấu dưới lòng đất, ông giải thích sao về chuyện này?”
Hoàng Tông Tượng trợn tròn hai mắt: “Tầng hầm giấu ma túy??? Tôi không biết! Tôi mặc dù là cổ đông nhưng không phải là người nắm quyền.”
Đội trưởng Tôn phớt lờ khả năng diễn kịch của lão, tiếp lời: “Thế nhưng, theo như camera ghi hình trông thấy trợ thủ của ông là Trần Hàng chở một chiếc xe chứa đầy ma túy đến tòa nhà này, có phải là người nhận lệnh của ông hay không?”
Cặp mắt của Hoàng Tông Tường đảo một vòng. Đáng chết! Chúng nó dám lợi dụng người của hắn? Thế nhưng, tên tiểu tử Trần Hàng kia theo lão đã nhiều năm, là đứa tuyệt đối trung thành.
“Tôi thật sự không biết chuyện gì hết!” Lão Hoàng dần mất bình tĩnh.
Lạc Hàm đứng trước màn hình, khuôn mặt đăm chiêu. Khi con người ta nói dối, cặp mắt vô thức đảo qua đảo lại. Nhắc đến ma túy, mắt của Hoàng Tông Tường nhìn đi nơi khác, nhưng khi nói về Trần Hàng, vẻ mặt của lão ta có chút khiếp sợ nhìn về hướng Tôn Đại Hải. Xem ra người nấp trong bóng tối là kẻ Hoàng Tông Tường không dễ đụng vào.
Cuộc thẩm vấn chẳng có kết quả, nhưng Trần Hàng vì không có chứng cứ chứng minh không có mặt tại hiện trường nên bị tạm giam. Hoàng Tông Tương chẳng chút âu lo, lên xe ra về. Ngồi vào xe, ánh nhìn của lão trở nên hung hăng hơn. Rõ ràng có kẻ muốn từ từ chơi chết lão!
Lạc Hàm đưa Đàm Mạt về nhà, chỉ khác một điểm lần này không phải là nhà của cô.
Lần thứ hai về đến khu biệt thự cao cấp của Lạc Hàm, Đàm Mạt lên tiếng hỏi, ngữ khí đầy nghi hoặc: “Đêm nay vẫn phải tăng ca sao?”
Lạc Hàm nhàn nhạt đáp lời: “Không phải, là đi công tác.”
“Đi công tác? Đến nhà anh làm gì?”
Anh nheo mắt, mỉm cười: “Hừm! Là đi công tác đến nhà tôi.”
Rốt cục Đàm Mạt cũng hiểu ý tứ trong câu nói của Mộ Hà khi còn ở bệnh viện. Nhìn dáng vẻ cảm tử quân của cậu, nếu như về đại viện …
Ái chà… nói cho cùng đi công tác vẫn tốt hơn…
Ở trong nhà Lạc Hàm mấy ngày, băng vải cũng đã có thể gỡ bỏ, nhiệm vụ quan trọng nhất cũng đã đến. Tuy Trần Hàng đang bị tạm giam, chuyện tàng trữ độc phẩm cũng bị lộ ra ánh sáng, tất cả dư luận đều khá bất lợi với Hoàng Tông Tương nhưng những chuyện này đều không ảnh hưởng đến yến tiệc sinh nhật đã được định sẵn của lão.
Bên trong chiếc xe Bentley màu bạc, Lạc Hàm trầm tĩnh nhìn cô gái đang ngồi ở vị trí phụ lái kia.Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của anh, Đàm Mạt biết điều rút ra một tờ khăn giấy. Đêm nay cô trang điểm rất kỹ nhưng xem ra Đại Boss của cô vẫn chưa hài lòng. Vừa đưa tay tính lau má hồng, Lạc Hàm bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lành lạnh: “Không cần!”
Đàm Mạt nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt của Lạc Hàm, anh nhếch miệng: “Rất ưa nhìn!”
Đàm Mạt ngẩn người, luồng khí nóng từ từ dâng nên, bỏng rát gò má. Cô ngồi thẳng lại, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má ….
--- Cô chỉ đỏ mặt vì trong xe nóng quá mà thôi.
Trước đã từng đột nhập vào hệ thống bảo an của nhà họ Hoàng, Lạc Hàm đã biết được phòng ngủ của Hoàng Tông Tường. Lão ta nhất định sẽ cất tư liệu quan trọng nhất ở nơi gần mình nhất. Sau khi vào phòng yến hội, Lạc Hàm và Đàm Mạt hẹn trong lúc mọi người đang cắt bánh kem sẽ gặp nhau tại phòng ngủ của Hoàng Tông Tường ở lầu ba.
Tất cả khách mời trong tiệc sinh nhật của Hoàng Tông Tường đều là giới tinh anh trong thành phố, một mình Đàm Mạt đứng khuất trong một góc, đôi mắt quan sát nhất cử nhất động của Hoàng Tông Tường. Khi mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng lão, cô lách người, lặng lẽ rời đi. Lên đến lầu ba, không biết Lạc Hàm dùng cách gì đã có thể mở được cửa phòng của Hoàng Tông Tường.
Đàm Mạt đẩy cửa bước vào, Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, dáng người thẳng tắp đứng ngay giữa phòng, tay đút túi quần, bình tĩnh quét mắt nhìn khắp không gian.
Đàm Mạt nhẹ nhàng đóng cửa: “thế nào?”
Đôi mắt Lạc Hàm ánh lên chút khinh bỉ và nụ cười ngạo mạn: “Bức tường phía sau giường ngủ.”
Anh bước đến, đầu giường có một ổ điện, thế nhưng, chỉ cần đẩy nhẹ tay liền lộ ra một núm hình tròn và một dãy phím số.
“Mật mã … Tôi lại không có đầu mối gì.” Đàm Mạt chưa từng có chút kinh nghiệm nào về những tình huống thế này. Cô liếc nhìn Lạc Hàm. Đại boss của cô vẫn đang đưa mắt nhìn khắp gian phòng thuận miệng đáp: “Tôi không hi vọng em!”
Đàm Mạt mấp máy môi … Một câu nói thật sự đã kích cô.
Lạc Hàm bổ sung thêm: “Em đi quan sát xung quanh một vòng giúp tôi!”
Dứt lời anh đi loanh quanh căn phòng: Trong phòng trang trí rất đơn giản, một chiếc giường lớn, một bộ bàn trang điểm, phía trên có một khung ảnh, trong hình là một người phụ nữ nở nụ cười ôn nhu, gương mặt hiền hòa. Toàn bộ không gian không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu, không nhất quán với tác phong làm việc độc ác và xảo quyệt của Hoàng Tông Tường. Chiếc rèm cửa hoa văn đã bạc màu, xem ra đã cũ lắm rồi. Bức tường màu vàng nhạt, trên kệ tủ trang trí rất nhiều đồ gốm sứ tinh xảo.
Lạc Hàm ngồi xổm xuống, bắt đầu bấm nút. Ngón tay trắng nõn vừa đưa đến phím số liền bị Đàm Mạt kéo lại: “Anh xác định chưa? Nếu như sai, chỉ sợ sẽ kinh động đến cảnh sát.”
Lạc Hàm liếc cô, thanh âm lành lạnh trầm thấp: “I Miss You.”
Đàm Mạt sững người … Gì nữa đây?
Nhưng phút chốc cô đã hiểu được ý của anh.
Trong căn phòng này, mỗi một chi tiết nhỏ nhất đều phảng phất hình bóng người vợ quá cố của lão, bàn trang điểm, ảnh chụp, những thứ đồ sứ nhỏ xinh, rèm cửa. Hoàng Tông Tường cũng không tái giá.
Đàm Mạt nới lỏng tay nhìn Lạc Hàm bấm số: 464778
Cách cách vài tiếng, phía tường lộ ra một khe hở nhỏ.
Vượt xa dự liệu của Đàm Mạt chính là, bên trong còn có một két sắt.
“Cái này …. Mật mã chẳng lẽ nào lại là I Love You?”
Khi cô lên tiếng, giọng cô truyền vào tai Lạc Hàm du dương, anh coi đó như là lời tỏ tình, thoáng khựng lại một chút.
Đàm Mạt lên tiếng giải thích: “Nhớ mãi không quên nhất định là bởi vì yêu quá nhiều.”
Đôi môi mỏng của Lạc Hàm khẽ mở, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Loại cảm giác nhớ mãi không muốn quên còn là bởi, I Hate You.”
Lão rõ ràng rất yêu vợ mình nhưng lại không thể nào giữ được sự chung thủy. Đây là một loại tình cảm mâu thuẫn, lão hận bà ta nhưng lại không quên được bà. Yêu hận đang xen, khắc cốt ghi tâm. Đó có lẽ cũng chính là lý do lão không hề quan tâm đến đứa con gái độc nhất của mình, quan hệ cha con lạnh nhạt, yêu quá hóa hận.
Lạc Hàm nhẹ ấn dãy số: 442838
Cạch một tiếng, két sắt mở toang!
Đàm Mạt ngạc nhiên nhìn Lạc Hàm, còn Lạc Hàm mau chóng lấy tư liệu, chụp lại.
Xử lý xong xuôi, hai người vừa bước khỏi cửa phòng ngủ của Hoàng Tông Tường liền nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ.
Lạc Hàm khựng lại, đôi mắt đảo quanh bộ dạ phục trên người Đàm Mạt, bỗng nhiên cầm lấy tay cô dắt qua một phòng khác. Nếu như anh nhớ không lầm, đây chính là phòng của Hoàng San San.
Lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Đàm Mạt, cô không nhìn được vẻ mặt của Lạc Hàm lúc này.
Tiếng bước chân của người phụ nữ càng lúc càng gần, Đàm Mạt liếc nhìn Lạc Hàm đầy lo lắng, trong khi đó anh lại không chút nào khiếp sợ, bốn mắt nhìn nhau. Thời gian dường như ngừng trôi.
Đột nhiên, anh mỉm cười, vòng tay ôm lấy vòng eo Đàm Mạt. Cô lảo đảo ngả vào lồng ngực của Lạc Hàm, nhưng được anh đỡ lấy, nhẹ nhàng kéo cô vào phía sau rèm cửa, thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ! Phối hợp với tôi!”
Giọng nói trầm thấp, mị hoặc đến mức khiến Đàm Mạt ngẩn ngơ.
Người phụ nữ cất tiếng gọi từ ngoài cửa: “Cô hai, lão gia nói tôi lên mời cô xuống. Cô hai? Cô hai?”
Nói xong, bà ta đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là cảnh tượng một người đàn ông cao lớn ôm lấy cô gái nhỏ nhắn. Người đàn ông nhẹ nhàng nâng đầu của cô gái, bàn tay nắm chặt phần eo thon thả.
Lạc Hàm quay lưng về phía người phụ nữ, lạnh giọng nghiêm khắc: “Đi ra ngoài!”
“Vâng … Vâng … Xin lỗi cậu!” Người phụ nữ không trông thấy rõ hình dáng của hai người, nhưng đây là phòng của cô chủ, cô ta sợ hãi run rẩy bước ra ngoài mà không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Màn đêm yên tĩnh, ánh đèn mờ ảo, dưới lầu vang lên khúc nhạc du dương, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông phóng to trước mắt Đàm Mạt.
Cô trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn Lạc Hàm ở một khoảng cách gần như vậy: khí chất lạnh lùng, ngũ quan tinh tế, đôi mắt thâm sâu khóa chặt cô …
Tim bất giác đập mạnh.
Bàn tay nóng rực của Lạc Hàm xuyên qua bộ lễ phục truyền vào thân thể cô, tay còn lại kéo nhẹ đầu.
Hàng mi cong dài, ánh mắt ngây ngô, căng thẳng, có chút chống cự, lại nửa tỉnh nửa mê, không hề chớp mắt nhìn anh.
Chỉ một giây, tim anh khẽ rung động.
Đôi môi Lạc Hàm khẽ nở nụ cười, từ từ nhắm mắt, anh nhẹ nhàng tựa như đang nâng niu một món đồ cổ quý giá, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm lên vầng trán thanh cao của Đàm Mạt, hôn nhẹ.
Cảm giác ấy tựa như bị điện giật, Đàm Mạt chỉ cảm thấy toàn bộ không gian như lắng đọng ….
Lạc Hàm mở mắt nhìn Đàm Mạt đứng yên như hóa đá.
Anh cười cười: “Nhớ cho kỹ, lần sau phải nhắm mắt lại.”
“Lần sau gì?” Đàm Mạt đang mơ mơ màng màng, nói ra một câu không chủ ngữ.
Lạc Hàm nheo mắt: “Lần sau … khi hôn em!”
Bình luận facebook