• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đừng Loạn ... Chuyện Này Không Khoa Học (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 24

Đàm Mạt đến bệnh viện, phát hiện Lâm Bắc Bắc đã xuất viện.

Nghĩ đến tình trạng kinh tế của Lâm Bắc Bắc, có lẽ đây là quyết định chính xác.

Thời tiết rất lạnh, Đàm Mạt kéo kéo khăn quàng cổ, chà chà hai tay, hôm nay vốn định chỉ điều tra tới đây thôi, chợt đổi chủ ý, đi thẳng đến thẩm mỹ viện.

Thẩm mỹ viện đã hết giờ làm việc, Đàm Mạt trông thấy cửa chính không khóa, cô gõ cửa một cái, không ai trả lời. Lầu một không mở đèn, cả thẩm mỹ viện im ắng đến mức sợ hãi, Đàm Mạt gọi lớn: "Có ai không?"

Trong căn phòng vắng ngắt thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của cô. Đàm Mạt trầm mặc một lúc, thấy rất kỳ lạ.

Cô lên lầu hai, vẫn là một mảnh tối đen như cũ. Có lẽ nhân viên quên khóa cửa trước khi về.

Trong phòng phẫu thuật thẩm mỹ không có ai, cô men theo hành lang đi vào khu vực phòng VIP, vừa đi vừa hỏi: "Có ai không?"

Bỗng nhiên, ‘Két’ một tiếng, cửa phía sau mở ra! Ngọn đèn màu vàng sẫm hắt ra, chiếu lên sàn nhà, Đàm Mạt từ từ quay đầu, một bóng người rất cao chắn ngang trước mặt cô.

Người ấy đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt hẹp dài, giọng nói lộ vẻ uể oải: "Có chuyện gì không?"

Đàm Mạt bị dọa sợ, nhưng cô cố gắng thật bình tĩnh trả lời: "Tôi thấy cửa chính lầu trệt không khóa, bên trong lại không mở đèn, cho nên đi lên hỏi một chút."

"Cảm ơn!" Người đàn ông tiện tay đóng cửa phía sau, Đàm Mạt bị ép phải đi theo hắn xuống lầu. Hắn đứng ở sau lưng cô, cô cảm giác lành lạnh sống lưng.

"Hôm nay tan ca trễ, tôi tưởng thẩm mỹ viện chưa đóng cửa nên muốn ghé mua hai chai kem dưỡng da."

Người phía sau ừ một tiếng, tăng nhanh bước chân. Ngọn đèn vàng tù mù lúc nãy khiến Đàm Mạt có dự cảm không tốt.

"Ngày mai đi, tôi cũng sắp hết giờ làm việc rồi." Giọng nói của người đàn ông vang lên trầm thấp, mở cửa cho cô: "Hoan nghênh lần sau lại tới." Sau đó đóng rầm cửa!

Gió đêm lạnh lẽo, u ám, Đàm Mạt vô thức kéo cao áo khoác ngoài.

Ắt hẳn thái độ của người làm ngành dịch vụ hiện nay đều như vậy, bởi vậy người dân mới thích ra nước ngoài tiêu phí...

Đang ở cửa thẩm mỹ viện đón xe Đàm Mạt nhận được điện thoại của Lạc Hàm, dường như anh quen mở đầu cuộc nói chuyện bằng câu hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Tôi đang ở trước cửa thẩm mỹ viện."

"Tìm nơi ấm áp, chờ tôi một chút, tôi tới đón em." Nói xong liền cúp điện thoại.

Đàm Mạt im lặng, anh lúc nào cũng vậy, ngang nhiên tham dự vào cuộc sống của cô tự ý ra quyết định.

Đối diện có một siêu thị, Đàm Mạt đi vào mua một ít đồ ăn vặt, vừa tính tiền xong, bước ra khỏi cửa siêu thị liền nhìn thấy một bóng người cao lớn từ thẩm mỹ viện đi ra, lưng gã hơi còng, trên lưng đeo túi xách, trước khi đi còn cẩn thận kiểm tra khóa cửa.

Đàm Mạt quan sát hành động của đối phương, nhất thời sửng sốt, trong đầu phác họa ra rất nhiều khả năng. Tiếng thắng xe vang lên bên tai, giọng nói quen thuộc gọi cô: "Nghĩ gì thế? Lên xe."

Tầm mắt của Đàm Mạt vẫn dõi theo bóng dáng đang xa dần, chần chờ hồi lâu mới lên xe.

"Tôi đã xem băng ghi hình ở tiệm net và lời khai của nhân viên lễ tân Thành Phủ.”

"Anh có ý kiến gì không?"

"Chúng ta có thể làm phác họa chân dung tội phạm." Lạc Hàm nhìn hai tay Đàm Mạt đỏ lên vì lạnh, anh khẽ nhíu mày, điều chỉnh nhiệt độ trong xe.

Trong phòng khách nhà anh không biết có thêm một chiếc ghế mây từ khi nào, hai chiếc ghế để bên cạnh nhau, Đàm Mạt ngẫm nghĩ: Thì ra khi có đôi có cặp trông cũng rất phong cách.

"Chính là người đàn ông này." Lạc Hàm chỉ vào hình ảnh trên laptop, người đàn ông lưng hơi gù, đeo khẩu trang...

Đàm Mạt rõ rõ ràng ràng ... là người đàn ông ở thẩm mỹ viện, bất kể là chiều cao hay là dáng vẻ đều giống nhau.

"Chúng tôi đã kiểm tra chứng minh thư đăng kí ở khách sạn, là giả. Nhân viên lễ tân khai hôm đăng ký, người đàn ông này đeo khẩu trang, cô ta chỉ nhớ gã rất cao, âu phục sẫm màu, cô gái đi cùng đã say, sau khi lấy thẻ mở cửa phòng người đàn ông dìu cô gái đi thẳng lên lầu. Nhân viên lễ tân cũng không chú ý gã rời khỏi từ khi nào.”

Lạc Hàm đem tin tức thu thập được trần thuật sơ lại một lần.

"Miệng vết thương của ba nữ nạn nhân đều rất ngay ngắn, xem ra là thủ pháp của một người rất thành thạo." Nói xong Đàm Mạt đem ảnh chụp từ trong túi xách ra, "Anh xem, loại chuyện như cắt thận này, nếu không phải là người có kinh nghiệm rất có thể sẽ làm cho người bị hại mất máu quá nhiều mà chết."

"Ừ, cho nên trên cơ bản, chúng ta có thể cho rằng hung thủ có thể là một bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm. Thói quen nghề nghiệp khiến lưng hắn sẽ hơi còng. Đồng thời cũng nói rõ năng lực chuyên môn của hắn khá cao, từng có nhiều năm đứng trước bàn giải phẫu. Trước kia chưa từng thấy hồ sơ ghi chép vụ án nào như vậy, chứng tỏ là gần đây hắn mới bắt đầu gây án. Cuộc sống của hắn bỗng nhiên xảy ra biến cố khiến hắn cần tiền gấp, độ tuổi nằm trong khoảng bốn mươi tới năm mươi tuổi, có sức hấp dẫn đối với phụ nữ. Hắn có sự nghiệp ổn định, mua được âu phục sang trọng đắt tiền." Lạc Hàm dừng một chút: "Đối với phụ nữ hắn khá dịu dàng, điều này có thể thấy được qua việc hắn xử lý miệng vết thương rất cẩn thận. Chứng tỏ hắn đã từng có một gia đình hạnh phúc, có điều hiện giờ hắn đang trong tình trạng thái ly dị. Hắn sợ ánh sáng, hẳn là do mắt đã từng bị thương." Lạc Hàm chỉ chỉ hình ảnh trên màn hình, sau khi phóng đại, lúc người đàn ông ra cửa, rõ ràng lấy tay che mắt.

Tim Đàm Mạt đập mạnh một nhịp, cô hỏi Lạc Hàm: "Vì sao trong số các nạn nhân có một người không có bất kỳ trùng hợp gì với hai nạn nhân còn lại?"

Đôi mắt đen trong vắt của Lạc Hàm nhìn cô một cái, "Em nói xem?"

"Phát rồ sao?"

BOSS cong môi, "Có lúc hệ thống tội phạm giống như một con báo đi săn, cũng không nhất định sẽ thường xuyên chờ ở một nơi cố định, khi hắn gặp được con mồi thích hợp, chắc chắn sẽ xông lên, ăn luôn nó."

Đàm Mạt nhìn Lạc Hàm, tay dần dần phiếm lạnh, cô gọi một cú điện thoại cho Tiêu Vũ, thuật lại tình huống tỉ mỉ.

Một lát sau, Tiêu Vũ điện thoại lại cho Đàm Mạt: "Tiểu sư tỷ, tôi tìm được một người, rất phù hợp với miêu tả của chị. Tên hắn là Hạ Kiến Bân, trước kia từng là chủ nhiệm khoa ngoại Khoa Tim mạch của một bệnh viện huyện, nhưng do để xảy ra sự cố nghiêm trọng trong quá trình điều trị cho bệnh nhân mà bị cắt chức, phải bồi thường cho người nhà bệnh nhân kia một số tiền, đang nợ một khoản rất lớn. Vừa ly hôn vào mùa thu tháng 10 năm nay, có đứa con 10 tuổi, được xử cho vợ hắn nuôi. Sau khi hắn rời khỏi huyện thì đến thành phố B, bây giờ đang làm việc cho một thẩm mỹ viện.”

Đàm Mạt đứng phắt dậy, "Có cách nào liên lạc được với hắn không?"

"Tôi tìm được số điện thoại của người chủ hiện giờ cho hắn thuê nhà rồi."

Lạc Hàm nhìn dáng vẻ nôn nóng của Đàm Mạt, vỗ vỗ bả vai cô: "Từ từ đừng gấp."

"Tôi đã gặp hắn, tối hôm nay tôi đã gặp hắn ở trong thẩm mỹ viện. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hoài nghi nhiều." Điện thoại thông, người chủ cho thuê nhà nói cho cô biết, buổi tối Hạ Kiến Bân trở về lấy ít đồ xong đã ra ngoài, hình như là đi làm việc. Giọng điệu của vị chủ nhà lộ ra cảm xúc đồng tình: "Ông ấy lớn tuổi như vậy, còn phải tới quán bar làm nhân viên vệ sinh, thật sự là không dễ dàng."

"Ông biết ông ta tới quán bar nào làm việc không?"

"Không biết, hình như ông ấy chỉ làm ở mỗi quán bar một thời gian ngắn mà thôi."

Hắn lập kế hoạch lợi dụng email để xuống tay, cho nên tiến hành rất cẩn thận, kín đáo.

Khoản nợ kếch xù kia đã che mất lương tri của hắn.

Tim Đàm Mạt thắt lại.

Đội trưởng Đường, Lưu Hướng Dương và các thành viên khác trong đội chia làm ba đội, phân công tới các quán bar mà ba nữ nạn nhân trước đó đã bị hại để truy bắt tội phạm. Đàm Mạt ngồi ở trên xe Lạc Hàm, lầm bầm: "Hắn dựa theo tiêu chuẩn gì để lựa chọn địa điểm xuống tay đây?"

Lạc Hàm lái xe rất nhanh, Đàm Mạt cảm giác viền mắt cô ửng đỏ.

"Dựa theo hình trái tim.”

Đàm Mạt nhắm mắt lại hồi tưởng vị trí phân bố của quán bar mà ba nữ nạn nhân bị hại kia trong bản đồ thành phố, bỗng nhiên hiểu ra. Sau đó nghe thấy Lạc Hàm lạnh giọng tiếp lời: "Chúng ta tới quán bar thứ tư."

Lúc này bar Kỳ Hoàng Tửu đã bước vào giai đoạn sôi động nhất của buổi biểu diễn tối. Cả nam lẫn nữ ban ngày ngồi làm việc ở văn phòng, mượn ngọn đèn chói mắt và âm nhạc điên cuồng, ở trong sàn nhảy buông thả bản thân.

Đàm Mạt đi theo sau Lạc Hàm, bước chân loạng choạng, tiếng nhạc đinh tai khiến cô hơi nhức đầu.

Lạc Hàm một thân âu phục đắt tiền sang trọng, dáng người cao gầy nho nhã. Đàm Mạt thấy có một cô gái trang điểm xinh đẹp đi tới, nhẹ tay khoát hờ lên vai anh, dáng vẻ ngả ngớn: "Anh đẹp trai, một mình ư? Mời em uống một ly nhé?"

Lạc Hàm không có biểu cảm gì, hất tay cô gái kia ra, nói khẽ: "Không rảnh."

Đàm Mạt đứng sau lưng anh, thở dài: Đây chính là chết ngay cú ra quân đầu tiên!

Có lẽ là Lạc BOSS quá mức xuất chúng, liên tiếp có mấy cô gái xinh đẹp đến bắt chuyện, nhìn tình cảnh này Đàm Mạt oán thầm: Dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt nơi nơi, thật sự là rất khó khăn.

Đúng lúc này một cô gái giẫm trên đôi giày cao gót cả tấc, trong tay cầm hai ly rượu, yểu điệu lắc hông đi tới, Lạc BOSS nhíu mày, quét mắt nhìn Đàm Mạt ở sau lưng, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Anh xoay người, đưa tay kéo vòng eo mảnh mai của Đàm Mạt qua, siết nhẹ, cả người Đàm Mạt nằm trọn trong lòng anh.

Lồng ngực ấm áp, mùi thơm nam tính nhàn nhạt, Đàm Mạt hoàn hồn: Anh đang muốn làm cái gì?

Độ ấm bàn tay từ từ truyền đến, Đàm Mạt muốn giãy dụa, lại bị Lạc Hàm ôm chặt hơn.

Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Là em tự tìm lấy!”

Cái gì mà cô tự tìm?!

Là bởi cô đứng ở một bên chế giễu sao?... !

Lạc Hàm nhìn về phía cô gái xa lạ, từ tốn: "Thật có lỗi, hoa thơm đã có chủ."

Đàm Mạt cảm thấy mặt nóng bừng bừng... Có thể đừng ôm cô, rồi nói mấy câu khiến người khác hiểu lầm như này được không? ! ! !

Không thể như vậy...

Cô gái kia ngượng ngùng bỏ đi, để lại Đàm Mạt ngây ngốc.

Đáy mắt Lạc Hàm đầy ý cười, không che dấu: "Đàm Mạt, em có thể có chút tác phong nghề nghiệp được không? Bây giờ đang lúc thi hành nhiệm vụ."

... !

Đàm Mạt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Chợt, một bóng dáng cao gầy thu hút tầm mắt của cô, người nọ mặc một thân âu phục màu đen, tay đút túi quần, rất có phong độ ngồi bên cạnh một cô gái độc thân.

Là hắn!

Đàm Mạt nhón chân nói vào tai Lạc Hàm: "Chính là người kia."

“Ừ."

Sàn nhảy rất đông người, Đàm Mạt cố sức chen người về phía trước.

Bỗng nhiên, một đôi tay ấm áp giữ cô lại, Lạc Hàm đi ở phía trước nhàn nhạt nói với cô một câu: "Đi theo tôi là được."

Tim Đàm Mạt... ngay giây phút chạm phải đầu ngón tay của anh, lặng yên ngừng đập một giây.

Lần đó, ở kho hàng, thành công tránh thoát đường đạn, khi cô sợ hãi ngồi trên bậc thang, cũng đôi tay này, kéo cô đứng dậy, bằng một sức mạnh kiên định vô hình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom