-
CHƯƠNG 27
Chứng kiến tình huống trước mắt, Trương Mỹ Bối biết điều nhanh chân chuồn đi, mang theo một chút tâm tình kích động, tò mò về cặp đôi đại mỹ nữ và soái ca này.
Cô ta chạy nhanh đến phòng thí nghiệm, Mộ Hà đang thu dọn dụng cụ.
Trương Mỹ Bối nhe răng nhìn Mộ Hà cười đến cười run rẩy hết cả người.
"Cậu được bao nuôi à?" Mộ Hà vừa mở miệng, nhiệt tình của Trương Mỹ Bối lập tức bị giảm hẳn một nửa, cô nàng ngượng ngùng bĩu môi, "Nếu như có thì tốt rồi."
Nói xong chuyển hướng đề tài, ra vẻ thần thần bí bí, "Cậu có biết hôm nay ở giảng đường lớn là ai giảng bài không?"
Mộ Hà liếc cô ta một cái: "Ai?"
Không hề hứng thút chút xíu nào nhưng Trương Mỹ Bối vẫn say mê, "Là Đàm Mạt đó! Không ngờ muội chỉ* Mạt Nhi lại mạnh mẽ như vậy! Vậy có phải cậu ấy đến trường sẽ được gọi là đại thần giống như cậu hay không?"
Đàm Mạt?
Tâm tư Mộ Hà bắt đầu chuyển dời, nhưng cô không trả lời câu hỏi của Trương Mỹ Bối.
"Hôm nay ở trên giảng đường Mạt Nhi quả thực bảnh đến bất ngờ. À! Không đúng, phải là vừa bảnh vừa đẹp quá trời quá đất. Là một quyển bách khoa toàn thư di động đó! Này, tuổi của Mạt Nhi và chúng ta sàng sàng nhau, vậy mà cô ấy đã đã tốt nghiệp và đi làm rồi nữa chứ!"
Mộ Hà đáp lời cô ta: "Cậu nghĩ một người 14 tuổi học thạc sĩ, 17 tuổi bắt đầu đọc tiến sĩ, mà đến tận bây giờ còn chưa tốt nghiệp sẽ là cái tình huống gì?"
Lúc trước Mộ Hà không hi vọng Đàm Mạt nhảy lớp, nhưng khi đó không có cách nào khác.
Một cô bé vốn dĩ được lớn lên trong sự vui vẻ hạnh phúc thì lại bị mất đi tuổi thơ hồn nhiên, bị ép đến một hoàn cảnh không quen thuộc, cho nên Mộ Hà rất hiểu vì sao Đàm Mạt có EQ thấp đến như vậy.
Trương Mỹ Bối chấn động. Cô ta ra sức vỗ vỗ ngực: "Tớ quyết định phong muội chỉ Đàm Mạt làm nữ thần mới nhất trong lòng tớ."
Mộ Hà nhìn hành động điên cuồng của Trương Mỹ Bối, cất giọng dịu dàng: "Nhẹ chút, cẩn thận từ cup C vỗ thành cup B đấy."
"!" Trương Mỹ Bối sờ sờ ngực, lòng còn sợ hãi..."Thật sự sẽ bị vỗ nhỏ sao?"
Mộ Hà nhoẻn miệng cười: "Tớ đang đợi cậu nghiệm chứng."
Mợ nó! Biết ngay là lại bị ‘Mộ đại thần’ đùa bỡn mà!
Bên này, Đàm Mạt và Lạc Hàm cùng nhau quay trở về biệt thự.
"Tôi không biết mình có hẹn từ khi nào đấy." Đàm Mạt hơi bất mãn, cô phát hiện, Lạc Hàm đặc biệt thích quyết định thay cô.
"Bây giờ, tôi hẹn." Trả lời Đàm Mạt một cách rất tự nhiên.
Sao có thể bá đạo như vậy? !
Dứt lời, Lạc Boss lái chiếc xe việt dã màu đen ra khỏi gara.
"Đàm Mạt!" Anh cười cười: "Em thi bằng lái hồi nào?"
Đàm Mạt lập tức lui về phía sau từng bước, lắp bắp trả lời anh: “Cái đó... Được vài ngày rồi."
Boss nhíu mày, "Phải không? Vậy là tay lái mới đúng không?”
Đàm Mạt quyết định không trả lời.
"Đi thôi, tôi nghĩ em cần tập luyện một chút."
Rồi ra vẻ là người an phận, anh ngồi vào ghế phụ lái.
"..." Là vì sợ cô làm trầy chiếc Bentley nên anh đổi thành Land Rover à?
Đàm Mạt chạy lòng vòng suốt bốn năm vòng ở ngoại thành mới đem mình ‘đưa’ được mình về nhà.
Sau khi xuống xe, Lạc Hàm một tay chống cằm, một tay tùy ý chống trên cửa kính xe, cất giọng bình bình: "Tôi thu lại kết luận vừa rồi, bây giờ ngay cả trình độ tay lái mới em cũng chưa tới."
... !
Chính vì lẽ đó, cô vẫn rất kiên định ủng hộ sự nghiệp xe taxi của tổ quốc!
*
Sân trượt tuyết mới xây thật ra không nằm trong phạm vi thành phố.
Sáng thứ bảy, Đàm Mạt, Mộ Hà và Trương Mỹ Bối ngồi lên phương tiện giao thông bình thường nhất —— xe lửa, đi đến khu M.
Thời tiết không quá lạnh, có tuyết nhỏ rơi lất phát, ba cô gái trẻ nói nói cười cười đi về phía trước.
Thật ra, nói một cách chính xác, chỉ có một gái nói cười.
Trương Mỹ Bối: Đông người đến khu trượt tuyết, nhất định là do có khuyến mãi. Mấy chuyện giảm giá như này là được giới sinh viên học sinh thích nhất. Nói không chừng, đợi lát nữa chúng ta có thể gặp được không ít soái ca nữa, thật sự là tốt quá.
Đàm Mạt: Giảm giá để thúc đẩy kinh doanh, có thể khiến khu trượt tuyết tăng danh tiếng. Không chỉ nhắm vào giới học sinh sinh viên chưa có việc làm, đồng thời còn bao gồm cả nhóm cư dân lân cận. Đám người đông đúc sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới giao thông và trị an tại địa điểm đó, hơn nữa còn gia tăng mức độ tiêu phí cá nhân, đây là chuyện không hay cho lắm.
Trương Mỹ Bối:...
Mộ Hà: Chúng ta không mang nhiều tiền.
Trương Mỹ Bối:...
Tại sao cô ta lại muốn đi chơi cùng hai vị đại thần không hiểu phong tình như này? Cũng may lúc trông thấy khu vui chơi trên đỉnh núi, mây mù trong lòng Trương Mỹ Bối lập tức tan biến.
Khu trượt tuyết thiết kế rất thú vị. Đối với người thích mạo hiểm mà nói khu vực đỉnh núi là chọn lựa đầu tiên; nhưng với trình độ tay mơ như Trương Mỹ Bối cũng bon chen mua vé khu này. Nhân viên bán vé nhìn nụ cười hồn nhiên chất phác lại ngây thơ của cô nàng, có chút do dự. Trương Mỹ Bối lại nhe răng cười một tiếng, bên cạnh cô ta còn hai vị đại thần đấy!
Ngay buổi chiều đầu tiên tới M, ba người hoàn chỉnh trang phục, bắt đầu quá trình tuần hoàn ‘ngả sấp, bò lên’.
Cuối cùng, có khán giả chịu không nổi!
Một anh thanh niên mặc áo lông vàng tiến tới, nhìn Đàm Mạt ngồi dưới đất, vươn tay: "Bạn học, bạn lần đầu tiên trượt tuyết sao?"
Đàm Mạt đeo khẩu trang trả lời cậu ta: "Không …. phải."
Cậu thanh niên hiểu nhầm thành ‘phải’, nên đề nghị: "Để mình đơn giản dạy bạn một chút nhé, mình thấy bạn ngồi ở đây đã nửa ngày. Thật ra động tác đứng lên cũng không khó."
Đàm Mạt nghĩ thầm: Người ta đã có lòng tốt, cô không thể biện giải rằng do mệt mỏi, chỉ muốn ngồi nghỉ một chút.
Trương Mỹ Bối bên cạnh trông thấy soái ca chủ động dạy Đàm Mạt, cảm thán: "Rõ ràng đã che mặt rồi, mị lực đều không thể giấu đi sao? Mặt của tớ nếu đeo khẩu trang vào trông cũng xinh mà!”
Mộ Hà nghiêm túc đánh giá Trương Mỹ Bối, rồi tổng kết: "Nhưng dáng người không giống."
"..."
Khu trượt tuyết, mọi người vui chơi quên trời đấy, còn bên này tâm tình Lạc BOSS cũng không tệ. Hẹn nhóm Tiền Bỉnh Huy, Phương Mạn tới đánh mạt chược.
Sau khi tới, Lý Thành Phàm nhìn khắp phòng khách, không thấy mỹ nữ lần trước, liền hỏi Lạc Hàm: "Thất thiếu, Đàm tiểu thư hôm nay không tới sao?"
"Bớt phí lời đi!” Thất thiếu trả lời Lý Thành Phàm, nhìn Phương Mạn đánh ra một quân, anh đẹp trai đẩy bài: "Hồ!"
Phương Mạn thở dài, hôm nay Thất thiếu tâm tình tốt, cho nên lại bắt đầu đại sát tứ phương sao?
Nộp tiền xong, Phương Mạn để Lý Thành Phàm thay mình, đi rót cho Lạc Hàm ly nước ấm, "Nghe giọng cậu hình như bị cảm à?"
Lạc Hàm nhấp một ngụm: "Ừm! Về phương diện này cảm giác của chị rất chính xác.”
Ba người còn lại đều nở nụ cười, Phương Mạn yên lặng, muốn giật lại ly nước. Tên tiểu tử Thất thiếu này! Không móc mỉa người ta sẽ chết sao? Đây không phải ám chỉ cô lúc đánh bài cảm giác kém cỏi ư? Thôi, phụ nữ tốt không so đo với cậu ta.
"Sao cậu lại bị cảm? Không cẩn thận như vậy." Tiền Bỉnh Huy thuận miệng hỏi một câu.
"Bởi vì bận giúp người."
Lý Thành Phàm nghe câu này liền phấn chấn hẳn: "Ui chu choa, ai có ‘thế’ lớn quá vậy?”
Hàng mi dài của Lạc Hàm khẽ rũ xuống, nhàn nhạ đáp: "Người vừa rồi anh mới hỏi."
Mọi người ồ lên một tiếng, thì ra là Thất thiếu đã phát động tấn công. Vậy Tiêu Triết còn cơ hội không?
‘Mấy người đánh cuộc với nhau’ tự giác vểnh tai lên nghe Phương Mạn hỏi Lạc Hàm: "Vậy cậu bị cảm, cô ấy không tới chăm sóc sao?"
"Chăm sóc."
! ! !
Tha thứ cho đám tinh anh xã hội chủ nghĩa, bọn họ đều có một trái tim thích bát quái.
“Chưa khỏe, vậy sao cô ấy không ở cùng cậu?"
"Đi trượt tuyết cùng bạn rồi."
...Thất thiếu! Đây là bị bỏ rơi cho nên tìm bọn họ thế thân phát tiết sao?
Cuối cùng Thất thiếu bỏ thêm một câu: "Cho nên tôi quyết định ngày mai cũng đi trượt tuyết!" Ánh mắt đen như mực quét một lượt các vị tinh anh ngồi đây: "Mấy người các cậu đều rảnh, tôi biết."
... ! ! !
--- Thất thiếu! Cậu theo đuổi muội muội, nhất định phải kéo cả đám chúng tôi vào cuộc luôn sao? Còn Tiêu Triết bên kia, chúng tôi phải giúp thế nào? Lão Bát... Tình huống bây giờ của cậu chỉ có thể trông cậy vào Khương Tiểu Cửu ra chiêu cho cậu mà thôi.
Vào bữa cơm tối, nhóm Đàm Mạt mới biết được cậu thanh niên nhiệt tình giúp người kia tên là Đại Dũng, đi cùng cậu ta còn có ba người, đều là sinh viên của một trường cao đẳng ở thành phố B.
Đều là thanh niên trẻ tuổi tương đối dễ làm quen, dĩ nhiên nếu xếp hạng thì chỉ trừ một vị sinh viên “giả” —— Đàm Mạt. Có thể là do tuổi còn nhỏ, lớn gan, trên đỉnh núi không đông người lắm, ngoại trừ đám sinh viên Đàm Mạt, chỉ còn lác đác vài người trượt tuyết một mình.
Trời dần tối, không ít người đều đã xuống núi.
Theo dự báo thời tiết, ngày mai sẽ có bão tuyết. Ở đại sảnh nghe được tin tức này, Đàm Mạt quyết định quay về đề nghị Mộ Hà và Trương Mỹ Bối cùng nhau xuống núi.
Lầu một khách sạn có siêu thị, Đàm Mạt thuận tiện quẹo vào mua hộp sữa tươi. Không ngờ đụng phải Trình Tuấn.
Trình Tuấn mặc bộ quần áo thể thao sẫm màu, chắc vừa vận động xong, trong tay cầm bình nước khoáng. Trông thấy Đàm Mạt, anh ta rõ ràng sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường.
Anh ta đi về phía cô, Đàm Mạt vừa thấy, lập tức xoay người, liền nghe tiếng anh ta gọi cô.
"Hi, Đàm tiểu thư, thật trùng hợp!” Xa lạ và khách sáo.
Đàm Mạt dừng bước, xoay người nhìn hắn, không mặn không nhạt trả lời: "Đúng vậy, thật khéo, anh Jason."
Cô không có gọi tên anh ta. Hai chữ ‘Trình Tuấn’ này đã không còn tồn tại kể từ ngày anh ta đột nhiên biến mất.
Trình Tuấn khẽ nhíu mày: "Đi chơi cùng bạn à?”
"Ừ. Anh cũng vậy?"
Không ngờ cô vẫn tò mò về anh ta.
Trình Tuấn lắc đầu: "Chủ yếu là đến thị sát công việc. Khu trượt tuyết này là do công ty bọn tôi mới mở."
Sau khi vụ án Hoàng Tông Tường kết thúc, hai người cảm thấy gặp mặt cũng chẳng có gì để nói cho nên hàn huyên mấy câu rồi tự trở về phòng của mình. Kết quả, nhóm Đàm Mạt lỡ mất chuyến xe cuối cùng xuống núi, đành phải trụ lại khách sạn trên đỉnh núi.
Ba người mướn hai phòng, bởi vì giấc ngủ của Đàm Mạt không tốt, nên Mộ Hà và Trương Mỹ Bối ở cùng một phòng. Phòng của các cô là căn phòng đầu tiên ở đầu hành lang, phòng Đàm Mạt nằm sát bên cạnh.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba cô gái chơi bài tú lơ khơ cùng với bốn sinh viên vừa mới quen biết kia. Thì ra hai trong số bốn người họ là một cặp, chính là Đại Dũng và Bội Bội. Một thanh niên có dáng người không quá cao lớn tên Chu Duệ, một cô gái trên mặt có tàn nhang nhưng rất sáng sủa tên Tiểu Huân. Vì Chu Duệ và Tiểu Huân không phải người yêu, cho nên lúc chia phòng, Đại Dũng và Bội Bội không thể ở cùng một phòng.
Sau khi kết thúc trò chơi, mọi người ai về phòng nấy, Mộ Hà nói với Trương Mỹ Bối: "Cậu về phòng trước đi, tớ có chút chuyện muốn nói với Đàm Mạt."
"Chuyện gì?" Vẻ mặt Trương Mỹ Bối tò mò: "Có phải là chuyện giữa Mạt Nhi và giáo sư Lạc không?"
Lạc Hàm? Vì sao hiện giờ Đàm Mạt và Lạc Hàm lại bị kéo tới gần như vậy? Mộ Hà nghiêm mặt: "Vấn đề học thuật."
Sau đó cùng Đàm Mạt vào phòng.
Đóng cửa lại chỉ còn lại hai người Đàm Mạt và Mộ Hà, Mộ Hà dựa ở trên giường, thoạt nhìn dịu dàng ôn hòa, mở miệng lại khiến Đàm Mạt cả kinh: "Nói đi, Trình Tuấn về lúc nào? Còn nữa, cậu và Lạc Hàm xảy ra chuyện gì?"
Tuyết ngoài cửa sổ rơi nhiều hơn, gió Bắc gào thét phát ra âm thanh rít rít
Bông tuyết màu trắng bay lên xóa sạch bầu trời, cũng xóa sạch sắc mặt trắng bệch của Đàm Mạt, cô trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Anh ta không phải Trình Tuấn, người yêu Đàm Hi. Anh ta là Jason, bạn trai Hoàng San San."
Gió tuyết thổi tới, đêm tối kéo về, một bóng dáng vô danh xuất hiện.
*Muội chỉ: Xuất phát từ Hồ Nam, Hà Nam, là cách phát âm của Muội tử. Xuất hiện từ khoảng năm 2011. Sự xuất hiện cũng giống như các từ lưu hành từ internet 肿么了và 有木有.
Muội chỉ cũng có thể lý giải như bức hình đẹp của các cô gái, có lẽ chỉ bức hình của các cô gái xinh đẹp, vân vân. Cũng có thể là cách xưng hô thân mật giữa cặp đôi gà bông. Hoặc không, muội chỉ, chỉ là giấy, có thể chỉ băng vệ sinh của nữ giới. (Nguồn Quần đùi đỏ treo cao – Link: https://shotavonteese.wordpress.com/)
Bình luận facebook