Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
- Mày đừng buồn. Xem như làm ơn không được trả ơn vậy!
Trường Toàn vỗ về Thắng. Thắng vẫn không thay đổi trạng thái. Tú đứng trơ trơ nhìn, vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo, chỗ này đông người quá.
Chợt có người thấy Tú, chỉ mặt và la lên
- Lưu Diễm Tú kìa.
Mọi người bắt đầu tập trung vào Tú, những người vành ngoài cũng chen chúc vào xem kịch hay. Thắng bất ngờ ngước lên nhìn, Toàn nở một nụ cười mỉm.
Mục tiêu đến thật!
Tú có hơi giật mình, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn Thắng. Ánh mắt có vẻ căm hận. Gương mặt Thắng lại trở nên hài lòng một chút.
Tú lạnh lùng, nhìn thẳng vào Thắng, giọng nói dứt khoác.
- Anh làm thế này thì được gì?
Sau đó quay lưng bỏ đi. Mọi người xung quanh ngạc nhiên, một chút rùng mình. Thản nhiên vậy sao? Tú bước đi không nói thêm câu nào, Uyển và Thanh cũng lẵng lặng đuổi theo. Mọi người xung quanh tự nhường đường cho ba người đi.
Mọi người lại tập trung vào trung tâm của sự việc, Thắng lại thay đổi trạng thái, đứng dậy lạnh lùng bỏ đi mất. Mọi người cũng nhìn theo, rồi lại nhìn Toàn. Toàn thì biết làm gì nữa, kế hoạch đổ bể rồi, Toàn đứng dậy, cười cười rồi cũng rời đi. Mọi người nhìn nhau bàn tán.
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
- Lưu Diễm Tú là người không cảm xúc hả mậy? Tao thấy con nhỏ đó quá bất nhân rồi.
- Ấy mày đừng nói thế! Mày có muốn nhà mày giống Mi Trà và Thảo Ly không?
Người vừa nói đưa tay lên bịch miệng. Mọi người ồ ạt tập trung ở đây rồi ồ ạt rời đi. Uyển, Thanh lẽo đẽo theo sau Tú, hai người đôi khi nhìn nhau nhưng lại không dám nói câu nào. Chợt thấy Tú dừng lại, hét lên, khiến hai người giật mình.
- Trời ơi!
Thanh tiến gần lại, hỏi nhỏ.
- Mày làm sao thế?
Tú quay sang, gương mặt hiện rõ sự bực tức trong người, nói như gắt lên.
- Mày nghĩ tao làm sao nữa? Tên Dương Thắng đó bị điên rồi hay sao vậy không biết?!
Uyển chen lên nói.
- Thế mày có biết vì sao hắn làm vậy không?
Tú ngập ngừng, rồi lại bực bội nói.
- Ờ thì, hôm trước tao.... Nói chung là tao mang ơn của hắn. Nhưng sáng nay tao trả ơn cho hắn rồi. Hắn cứ nằng nặc bắt tao làm gì ấy? Tao không biết.
Thanh và Uyển ngạc nhiên, ngây ngô không biết chuyện hôm trước là chuyện gì.
- Chuyện hôm trước là chuyện gì? Mày lại có chuyện giấu tụi tao sao? Có xem nhau là bạn không vậy?
- Ờ có xem nhau là bạn không vậy?
Hai người làm bộ giận dỗi. Tú mới hạ hoả phần nào, kéo tay hai người tới một góc cầu thang vắng, ngồi xuống và kể lại chuyện hôm trước.
-.... Đó, rồi sáng nay tao mới gặp hắn, chân hắn bị thương. Tao vác hắn đi từ dãy phòng mình mãi đến phòng y tế, hắn không cho y tá băng còn bắt tao băng. Tao cũng làm theo cả rồi. Giờ hắn còn muốn gì nữa?
Thanh và Uyển nghe toàn bộ câu chuyện, suy ngẫm rồi đưa mắt nhìn nhau một chút. Thanh nói.
- Mày làm vậy cũng không đúng rồi.
Uyển tiếp lời.
- Ừ phải. Ít ra mày cũng nên chiều ý anh ta thêm chút nữa. Hắn quá đáng thì cũng quá đáng đó, nhưng không phải hắn cũng đã liều mình cứu mày sao?
- Ừ.
Tú im lặng.
Mình làm vậy sai thật sao?
- Mày ấy, nên đi xem hắn đi. Hắn cũng tổn thương lắm rồi đấy. Mày cũng vô tâm vừa thôi. Đến khi không ai cứu mày nữa thì mày có khóc khô nước mắt cũng muộn rồi.
- Mày nghĩ đi, Dương Thắng hắn cũng chính là có tình cảm với mày, làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy cũng chỉ muốn mày quan tâm hắn thôi! Không phải sao? Còn một chút nữa cũng tiêu mạng rồi. Suy nghĩ kĩ lại đi.
- Suy nghĩ lại đi. Mày ở bên hắn chắc cũng không đến nỗi nào....
- Thôi đủ rồi. Tao đi gặp hắn là được chứ gì.
Tú bất ngờ gắt lên ngăn chặn hai cái loa bô bô bên tai.
Trường Toàn vỗ về Thắng. Thắng vẫn không thay đổi trạng thái. Tú đứng trơ trơ nhìn, vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo, chỗ này đông người quá.
Chợt có người thấy Tú, chỉ mặt và la lên
- Lưu Diễm Tú kìa.
Mọi người bắt đầu tập trung vào Tú, những người vành ngoài cũng chen chúc vào xem kịch hay. Thắng bất ngờ ngước lên nhìn, Toàn nở một nụ cười mỉm.
Mục tiêu đến thật!
Tú có hơi giật mình, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn Thắng. Ánh mắt có vẻ căm hận. Gương mặt Thắng lại trở nên hài lòng một chút.
Tú lạnh lùng, nhìn thẳng vào Thắng, giọng nói dứt khoác.
- Anh làm thế này thì được gì?
Sau đó quay lưng bỏ đi. Mọi người xung quanh ngạc nhiên, một chút rùng mình. Thản nhiên vậy sao? Tú bước đi không nói thêm câu nào, Uyển và Thanh cũng lẵng lặng đuổi theo. Mọi người xung quanh tự nhường đường cho ba người đi.
Mọi người lại tập trung vào trung tâm của sự việc, Thắng lại thay đổi trạng thái, đứng dậy lạnh lùng bỏ đi mất. Mọi người cũng nhìn theo, rồi lại nhìn Toàn. Toàn thì biết làm gì nữa, kế hoạch đổ bể rồi, Toàn đứng dậy, cười cười rồi cũng rời đi. Mọi người nhìn nhau bàn tán.
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
- Lưu Diễm Tú là người không cảm xúc hả mậy? Tao thấy con nhỏ đó quá bất nhân rồi.
- Ấy mày đừng nói thế! Mày có muốn nhà mày giống Mi Trà và Thảo Ly không?
Người vừa nói đưa tay lên bịch miệng. Mọi người ồ ạt tập trung ở đây rồi ồ ạt rời đi. Uyển, Thanh lẽo đẽo theo sau Tú, hai người đôi khi nhìn nhau nhưng lại không dám nói câu nào. Chợt thấy Tú dừng lại, hét lên, khiến hai người giật mình.
- Trời ơi!
Thanh tiến gần lại, hỏi nhỏ.
- Mày làm sao thế?
Tú quay sang, gương mặt hiện rõ sự bực tức trong người, nói như gắt lên.
- Mày nghĩ tao làm sao nữa? Tên Dương Thắng đó bị điên rồi hay sao vậy không biết?!
Uyển chen lên nói.
- Thế mày có biết vì sao hắn làm vậy không?
Tú ngập ngừng, rồi lại bực bội nói.
- Ờ thì, hôm trước tao.... Nói chung là tao mang ơn của hắn. Nhưng sáng nay tao trả ơn cho hắn rồi. Hắn cứ nằng nặc bắt tao làm gì ấy? Tao không biết.
Thanh và Uyển ngạc nhiên, ngây ngô không biết chuyện hôm trước là chuyện gì.
- Chuyện hôm trước là chuyện gì? Mày lại có chuyện giấu tụi tao sao? Có xem nhau là bạn không vậy?
- Ờ có xem nhau là bạn không vậy?
Hai người làm bộ giận dỗi. Tú mới hạ hoả phần nào, kéo tay hai người tới một góc cầu thang vắng, ngồi xuống và kể lại chuyện hôm trước.
-.... Đó, rồi sáng nay tao mới gặp hắn, chân hắn bị thương. Tao vác hắn đi từ dãy phòng mình mãi đến phòng y tế, hắn không cho y tá băng còn bắt tao băng. Tao cũng làm theo cả rồi. Giờ hắn còn muốn gì nữa?
Thanh và Uyển nghe toàn bộ câu chuyện, suy ngẫm rồi đưa mắt nhìn nhau một chút. Thanh nói.
- Mày làm vậy cũng không đúng rồi.
Uyển tiếp lời.
- Ừ phải. Ít ra mày cũng nên chiều ý anh ta thêm chút nữa. Hắn quá đáng thì cũng quá đáng đó, nhưng không phải hắn cũng đã liều mình cứu mày sao?
- Ừ.
Tú im lặng.
Mình làm vậy sai thật sao?
- Mày ấy, nên đi xem hắn đi. Hắn cũng tổn thương lắm rồi đấy. Mày cũng vô tâm vừa thôi. Đến khi không ai cứu mày nữa thì mày có khóc khô nước mắt cũng muộn rồi.
- Mày nghĩ đi, Dương Thắng hắn cũng chính là có tình cảm với mày, làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy cũng chỉ muốn mày quan tâm hắn thôi! Không phải sao? Còn một chút nữa cũng tiêu mạng rồi. Suy nghĩ kĩ lại đi.
- Suy nghĩ lại đi. Mày ở bên hắn chắc cũng không đến nỗi nào....
- Thôi đủ rồi. Tao đi gặp hắn là được chứ gì.
Tú bất ngờ gắt lên ngăn chặn hai cái loa bô bô bên tai.
Bình luận facebook