Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Hôm sau, mọi chuyện đều được đồn khắp trường. Còn có người quay lại clip lúc tú và Mi Trà nói chuyện. Toàn trường bây giờ chuyển ghế Chị Đại sang cho Tú. Nhưng Tú chỉ muốn yên ổn thôi.
Vào tiết...
- Này hôm nay thầy đẹp trai lại dạy phải không?
- Ờ ha.
- Lala. Vậy là thầy lại gặp chúng mình. Thích quá.
Tự nhiên nghe nói thầy đẹp trai dạy môn lịch sử hôm nay có tiết, đám con gái trong lớp lại xôn xao lên. Gương mặt Tú cũng lộ vẻ háo hứng vui mừng. Phúc thấy thì khá ngạc nhiên, Tú cũng có người có thể làm vui vẻ vậy sao?
- Ê Tú.
- Gì?
- Sao vui vậy?
- Hôm nay có thầy đẹp trai dạy. Có người để chọc rồi.
- Ô cậu mà cũng chọc trai sao?
- Trai cái đầu cậu. Im lặng đi. Hỏi nhiều vậy!
- Ơ.
Thầy bước vào lớp. Đám con gái lại xôn xao.
- Ôi Soái ca sơ mi trắng kìa. Đẹp trai quá thầy ơi.
- Yêu thầy mất thầy ơi.
- Các em trật tự. Chúng ta vào học. Thầy dò bài nhé. Nào trò nào thuộc bài. Xung phong nào.
Tú liền la lên
- Thầy em thầy. Em không thuộc bài thầy ạ.
Cả lớp cười lên.
- Trò đó. Lên đây.
Tú bất ngờ đi lên.
- Dạ thầy.
- Sao trò không thuộc bài mà miệng to thế?
- Dạ. Em nghe nhầm là '' Trò nào không thuộc bài. Tự giác nào. '' nên em giơ tay ạ. Thầy thấy không em là học sinh trung thực.
Tú không thấy sợ gì, còn vênh mặt, cười rạng rỡ tự hào.
- Trò vòng tay lại đi.
- Dạ?!
Tú ngây ngô vòng tay lại.
- Trò là một học sinh trung thực, đáng khen.
- A vỗ tay. Vỗ tay. - Tú liền tự vỗ tay tán thưởng.
- Vòng tay lại. - Thầy nhấn giọng.
Điệu bộ của Tú làm cả lớp không ngưng cười từ nãy giờ.
- Vui vẻ lắm hả? Một trò học sinh nữ, không học bài mà còn tinh nghịch như trò mà đáng tự hào quá ha!
- Thầy.... - giọng làm nũng - Dù gì thì em cũng trung thực mà thầy. Mẹ em đã dạy như thế. - Càng nói thì giọng Tú càng nhỏ lại.
- Sao giờ nói nhỏ thế? Vậy mẹ em có dạy không thuộc bài thì phải la hét cho người ta như em không? Thầy thấy em lố lăn lồng lộn quá.
Cả lớp bên dưới lại cười lên, Tú cũng khe khẽ cười lại làm mặt nũng nịu.
- Dạ mẹ em không dạy như thế.
- Thầy tưởng mẹ em mà dạy như thế nữa thì không biết em làm sao nữa. Về chỗ đi.
- Dạ. - Tú lật đật chạy xuống chỗ mình, tươi cười.
- Còn cười được hiểu mặt dày đạn bắn không thủng rồi.
Tú cười mỉm mỉm. Quả thực Tú kháng phục ông thầy này rất vui.
Mấy tiết học trôi nhanh, giờ ăn trưa cũng đến . Rút kinh nghiệm lần trước. Lần này ba người qua ngồi chỗ khác để trách mặt Thắng và Toàn. Nhưng ai ngờ '' tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
- Chào em.
- Ôi Tưởng Đình kìa mấy má ơi.
- Trời ơi! Anh ấy kìa.
- Sao anh ấy lại qua bàn đó? Không phải bàn của mình thế này?
- Ôi anh ơi.
Tú nhìn sang, Đình cười mê hoặc. Tú tự than trời. Tại sao không cho Tú ăn yên ổn được vậy? Trong khi đó nhiều người muốn được như Tú mà lại không được.
- Không muốn ăn nữa. - Tú liền đứng dậy.
- Ấy ấy. Sao bỏ bửa nhiều thế này? Không tốt.
Đình ngồi xuống kéo Tú ngồi xuống.
- Nào nào ăn đi. Ăn đi.
Đình cứ tươi cười làm bao nhiêu đứa con gái nhìn mà vui sướng, và ghen tị khinh khủng. Ôi thiên thần trong truyện tranh!
- Sao anh lại ngồi ở đây? Còn biết bao nhiêu bàn sao không ngồi? Anh có biết cái cảm giác ngồi ăn mà cứ có người nhìn khó chịu lắm không?
- Tôi không biết. Chắc tôi bị người ta nhìn quen rồi.
- Nhưng tôi thì không. Anh làm phiền đi chỗ khác đi.
- Tôi thích ngồi bàn này.
- Mặc kệ anh.
Tú lại cặm cụi ăn.
- Hà Tưởng Đình!!!
Mọi người tập trung lại.
END CHAP
Vào tiết...
- Này hôm nay thầy đẹp trai lại dạy phải không?
- Ờ ha.
- Lala. Vậy là thầy lại gặp chúng mình. Thích quá.
Tự nhiên nghe nói thầy đẹp trai dạy môn lịch sử hôm nay có tiết, đám con gái trong lớp lại xôn xao lên. Gương mặt Tú cũng lộ vẻ háo hứng vui mừng. Phúc thấy thì khá ngạc nhiên, Tú cũng có người có thể làm vui vẻ vậy sao?
- Ê Tú.
- Gì?
- Sao vui vậy?
- Hôm nay có thầy đẹp trai dạy. Có người để chọc rồi.
- Ô cậu mà cũng chọc trai sao?
- Trai cái đầu cậu. Im lặng đi. Hỏi nhiều vậy!
- Ơ.
Thầy bước vào lớp. Đám con gái lại xôn xao.
- Ôi Soái ca sơ mi trắng kìa. Đẹp trai quá thầy ơi.
- Yêu thầy mất thầy ơi.
- Các em trật tự. Chúng ta vào học. Thầy dò bài nhé. Nào trò nào thuộc bài. Xung phong nào.
Tú liền la lên
- Thầy em thầy. Em không thuộc bài thầy ạ.
Cả lớp cười lên.
- Trò đó. Lên đây.
Tú bất ngờ đi lên.
- Dạ thầy.
- Sao trò không thuộc bài mà miệng to thế?
- Dạ. Em nghe nhầm là '' Trò nào không thuộc bài. Tự giác nào. '' nên em giơ tay ạ. Thầy thấy không em là học sinh trung thực.
Tú không thấy sợ gì, còn vênh mặt, cười rạng rỡ tự hào.
- Trò vòng tay lại đi.
- Dạ?!
Tú ngây ngô vòng tay lại.
- Trò là một học sinh trung thực, đáng khen.
- A vỗ tay. Vỗ tay. - Tú liền tự vỗ tay tán thưởng.
- Vòng tay lại. - Thầy nhấn giọng.
Điệu bộ của Tú làm cả lớp không ngưng cười từ nãy giờ.
- Vui vẻ lắm hả? Một trò học sinh nữ, không học bài mà còn tinh nghịch như trò mà đáng tự hào quá ha!
- Thầy.... - giọng làm nũng - Dù gì thì em cũng trung thực mà thầy. Mẹ em đã dạy như thế. - Càng nói thì giọng Tú càng nhỏ lại.
- Sao giờ nói nhỏ thế? Vậy mẹ em có dạy không thuộc bài thì phải la hét cho người ta như em không? Thầy thấy em lố lăn lồng lộn quá.
Cả lớp bên dưới lại cười lên, Tú cũng khe khẽ cười lại làm mặt nũng nịu.
- Dạ mẹ em không dạy như thế.
- Thầy tưởng mẹ em mà dạy như thế nữa thì không biết em làm sao nữa. Về chỗ đi.
- Dạ. - Tú lật đật chạy xuống chỗ mình, tươi cười.
- Còn cười được hiểu mặt dày đạn bắn không thủng rồi.
Tú cười mỉm mỉm. Quả thực Tú kháng phục ông thầy này rất vui.
Mấy tiết học trôi nhanh, giờ ăn trưa cũng đến . Rút kinh nghiệm lần trước. Lần này ba người qua ngồi chỗ khác để trách mặt Thắng và Toàn. Nhưng ai ngờ '' tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
- Chào em.
- Ôi Tưởng Đình kìa mấy má ơi.
- Trời ơi! Anh ấy kìa.
- Sao anh ấy lại qua bàn đó? Không phải bàn của mình thế này?
- Ôi anh ơi.
Tú nhìn sang, Đình cười mê hoặc. Tú tự than trời. Tại sao không cho Tú ăn yên ổn được vậy? Trong khi đó nhiều người muốn được như Tú mà lại không được.
- Không muốn ăn nữa. - Tú liền đứng dậy.
- Ấy ấy. Sao bỏ bửa nhiều thế này? Không tốt.
Đình ngồi xuống kéo Tú ngồi xuống.
- Nào nào ăn đi. Ăn đi.
Đình cứ tươi cười làm bao nhiêu đứa con gái nhìn mà vui sướng, và ghen tị khinh khủng. Ôi thiên thần trong truyện tranh!
- Sao anh lại ngồi ở đây? Còn biết bao nhiêu bàn sao không ngồi? Anh có biết cái cảm giác ngồi ăn mà cứ có người nhìn khó chịu lắm không?
- Tôi không biết. Chắc tôi bị người ta nhìn quen rồi.
- Nhưng tôi thì không. Anh làm phiền đi chỗ khác đi.
- Tôi thích ngồi bàn này.
- Mặc kệ anh.
Tú lại cặm cụi ăn.
- Hà Tưởng Đình!!!
Mọi người tập trung lại.
END CHAP
Bình luận facebook