Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Sau khi thời tiết thay đổi, học sinh cũng sẽ thêm quần áo, áo len, áo lông,... của mình với quần áo đồng phục để giữ ấm, trong những bộ quần áo đồng phục màu xanh trắng thường ngày, nhiều hơn một màu sắc. Nữ sinh thích mặc áo khoác điểm thêm thêm chiếc mũ đáng yêu, như một quả bóng tuyết sau lưng.
Vào mùa đông, trường học cũng hiểu nhu cầu thêm quần áo để giữ ấm, nên cũng không khắt khe việc quần áo đồng phục, học sinh lặng lẽ mặc những bộ quần áo mùa đông mà mình thích.
Đây chính là cơ hội, các bạn học thể hiện bản thân.
Lúc thường, mọi người đều mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ Cố Dương đã cực kỳ xuất chúng, được phong là giáo thảo, khi nhìn thấy cậu mặc đồ thường ngày, bọn họ mới có cảm nhận sâu sắc rằng đồng phục học sinh là đồ bỏ đi!
Cố Dương mặc một chiếc áo lông dài rộng rãi, màu sắc mềm mại, tiếp đến mái tóc xoăn tự nhiên, mặt mày thanh tú, da dẻ nhẵn nhụi như sữa, đi trên hành lang trường học, ngày đông nắng ấm xuyên qua khe hở cành cây, vô tình chiếu vào người cậu, dường như cả người đang phát sáng, toát lên sự tao nhã khó nói hết bằng lời.
Bạn học đi ngang nhìn thấy cậu, phút chốc nghi ngờ mình đi lạc trong ngôi trường quý tộc Châu Âu nào đó, còn mình mập mạp mặc áo khoác lông to ụ hoàn toàn là hai thế giới khác nhau!
Tieba trường đã sớm sôi trào, đang điên cuồng truyền nhau bức ảnh giáo thảo.
"Mẹ! Tui thấy cái gì đây?! Đây là thiên sứ hả?!"
"Ngọa tào! Tui cũng làm được!"
"Làm cái gì mà làm, tui là con gái mà còn ghen tỵ với cậu ấy (không! Không được!) "
"Nói Cố Dương là vương tử bị thất lạc tui cũng tin a a a a!"
"Giáo thảo ăn gì để lớn vậy TvT, đẹp từng cm, còn tui như quả chanh..."
...
Tieba ngày càng náo nhiệt, khó tránh khỏi sẽ có người thấy khó chịu, mỉa mai chắc lại là hình Photoshop lừa người khác, kết quả một đám học sinh lớp 12 chạy đến lớp Cố Dương, trộm nhìn cậu, không chỉ tạm được, càng nhìn càng thấy đẹp, khí chất trong bức ảnh kia hoàn toàn không thể thể hiện hết con người thật? Tiểu vương tử điện hạ.
Có một lần, Cố Dương mặc áo lông màu đỏ đi vào phòng học, toàn bộ bạn học trong lớp đồng nhất không một tiếng động, không có gì, chỉ là quá đẹp mắt, mọi người đều biết mặc màu đỏ sẽ rất tôn da, nhưng khi mặc trên người Cố Dương, đã là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Một tốp bạn học cảm nhận được khoảng cách giữa mình và thịnh thế mỹ nhan, hiểu được điều gì gọi đẹp đến nghẹt thở!
Nữ sinh trong lớp nhỏ giọng thảo luận nói: "Da kia còn trắng hơn da tớ! Tớ còn có tư cách gì làm nữ sinh!"
Bạn thân hoa khôi lớp đụng khuỷu tay nàng, nói: "Tớ hiểu tại sao cậu thích cậu ấy đến vậy, vẻ đẹp này, từng tấc da đã khiến người ta động lòng."
Hoa khôi lớp cuống lên: "Cậu, chuyện này..."
Bạn thân nhún vai: "Yên tâm đi, tớ chỉ thưởng thức, không có tâm tư kia."
Hoa khôi lớp: "Tại sao?"
Bạn thân nói: "Tương phản quá rõ ràng, không phải trên tieba có người nói cậu ấy như tiểu vương tử sao? Tớ cảm thấy thật sự không khoa trương, cảm giác như cậu ấy và chúng ta không cùng một thế giới."
Hoa khôi lớp có chút suy sụp.
Bạn thân cười vỗ vai nàng, nói: "Đừng nản lòng, con người phải có giấc mơ, nói không chừng ngày nào đó nhà cậu ấy phá sản, cậu kiếm thật nhiều tiền, nuôi tiểu vương tử, chẳng phải rất lời rồi."
Hoa khôi lớp: "..." Nghe hơi vô lý, nhưng mà lại rất thuyết phục!
Đề tài này vẫn được bàn tán, Cố Dương hoàn toàn không biết đã có người ảo tưởng tương lai muốn bao dưỡng cậu, cậu cúi đầu, suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà sinh nào để tặng cho Lục Ngôn.
Không sai, sinh nhật của Lục Ngôn đã gần tới, vào ngày đầu năm mới.
Thời kỳ chiến tranh lạnh trong vòng một tháng, đã bất tri bất giác bị lãng quên, hơn nữa coi như chiến tranh lạnh, Cố Dương có thể giả vờ như quên chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Ngôn? Đương nhiên không thể.
Cậu từng nghĩ có nên mua cho Lục Ngôn ca-ra-vat, áo sơ mi hay gì đó, nhưng mà quần áo Lục Ngôn mặc là một nhãn hiệu cố định, quá mắc, cậu cũng không mua nổi. Mua quần áo rẻ hơn, mặc vào sẽ không thoải mái, hắn là tổng tài, đương nhiên phải có khí thái.
Cố Dương không phải không có tiền, bà ngoại cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, cha mẹ ruột để lại cho cậu một khối tài sản, nhưng cậu cũng không muốn động đến số tiền đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định làm bánh tặng cho Lục Ngôn.
Trọng sinh, cậu vẫn tương đối hiểu rõ Lục Ngôn, tuy nói không quan tâm cậu tặng gì, Lục Ngôn khẳng định đều sẽ vui vẻ, mà nếu như tự tay cậu làm ra, Lục Ngôn sẽ càng vui vẻ hơn.
Vì vậy, thừa dịp Lục Ngôn không có ở nhà, cậu lén lút nhờ dì Chu dạy.
Đời trước, cậu cũng học dì Chu cách làm những món điểm tâm ngọt, mà lần này là cố ý làm một chiếc bánh kem tuyệt nhất để mừng sinh nhật, đương nhiên phải thật dụng tâm.
Cuối cùng làm xong, còn phải lén lút giấu kỹ, nhờ dì Chu và Ôn thúc phối hợp. Đến ngày tết nguyên đán, bọn họ sẽ về nhà, không có ai trong biệt thự.
Cũng chỉ còn sót lại hai người Cố Dương và Lục Ngôn.
Dì Chu đã chuẩn bị cơm nước xong, bọn họ trước sau như một mà ngồi cùng một chỗ, có lẽ bởi vì trong lòng Cố Dương có bí mật, lúc ăn cơm mất tập trung, trên bàn ăn yên tĩnh quá mức.
Đột nhiên, Cố Dương cảm giác mặt bị chọt một cái, lành lạnh, cậu giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lục Ngôn không biết ngồi xuống bên cạnh cậu từ khi nào, buồn cười nhìn cậu nói: "Dương Dương đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm vậy? Kêu em vài tiếng cũng không phản ứng."
Cố Dương nghe, nhất thời quẫn bách, mặt không khỏi ửng hồng, mi mắt run rẩy, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia.
Quá, quá gần rồi!
Vừa nãy thiếu chút nữa là hôn luôn rồi!
Tim Cố Dương đập như sấm, không được tự nhiên đẩy người ra, hàm hồ nói câu không có gì, cúi đầu giả vờ chăm chú ăn cơm, phớt lờ Lục Ngôn.
Lục Ngôn cười cười, cũng không tiếp tục làm khó cậu, về chỗ ngồi của mình ăn cơm.
Cũng không lâu lắm, cơm ăn xong, Lục Ngôn đứng dậy muốn rời đi, Cố Dương vừa nhìn vội vã vươn tay kéo góc áo của hắn, mềm giọng nói: "Chờ đã!"
Lục Ngôn vờ như không biết, quay đầu lại kiên nhẫn nhìn cậu, ôn thanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Dương không nói ra được, dứt khoát cúi đầu chạy vào nhà bếp, luống cuống tay chân cắm thêm vài cây nến, sau đó tắt đèn, bưng bánh ngọt đi ra, có chút xấu hổ hát mừng sinh nhật.
Lục Ngôn trong bóng tối giật mình, lăng lăng đứng đó, không nhúc nhích.
Tâm lý hắn luôn nhạy cảm, chuyện Dương Dương muốn chuẩn bị bánh kem mừng sinh cho hắn, mấy ngày trước hắn đã phát hiện, chỉ là giả vờ không biết. Chờ đến lúc này, hắn vẫn bị chấn động, không phải vì bất giờ, mà là hạnh phúc cùng cảm động.
Ánh nến mông lung chiếu vào mặt Cố Dương, hiện lên vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng, nhẹ nhàng hát mừng sinh nhật, hai tay cẩn thận bưng chiếc bánh kem.
Đây đều là Dương Dương vì hắn mà chuẩn bị, hát vì hắn, cười vì hắn, thẹn thùng cũng là vì hắn.
Cảnh tưởng trước mắt này, khiến Lục Ngôn bỗng dưng trở nên hưng phấn, dường như huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, bùng nổ, thậm chí quá kích động mà không ngừng run lên.
Cố Dương đưa bánh kem đến trước mặt hắn, cười cong mắt, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, mềm giọng nói: "Lục Ngôn, sinh nhật vui vẻ."
Trong mắt Lục Ngôn tràn ngập hạnh phúc, nhìn chằm chằm Dương Dương, sau đó đưa tay ra, kéo người vào trong lồng ngực, ôm lại thật chặt, gần như hận không thể nuốt vào bụng, hòa làm một.
Cố Dương bị ôm lại không kịp đề phòng, hai tay treo giữa không trung, mờ mịt lại luống cuống, nhưng nghĩ tới đây là sinh nhật Lục Ngôn, cậu không có chút gì do dự, cũng một đưa tay ôm lấy eo Lục Ngôn, mặt chôn trong lồng ngực Lục Ngôn, cách một lớp vải mềm mại, có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, thật ấm áp.
Ôm không biết bao lâu, Cố Dương nhớ đến cây nến, vội vã đẩy ra, Lục Ngôn cảm giác được, càng dùng sức ôm chặt, như đang lo lắng cậu sẽ chạy trốn, Cố Dương bị ép chôn mặt trong lồng ngực của hắn, như mèo con dùng móng vuốt cào cào áo hắn nhắc nhở: "Thổi nến! Thổi nến!"
Lục Ngôn lúc này mới chậm rãi buông cậu ra, thổi nến, mở đèn.
Hai người ngồi cùng một chỗ ăn bánh ngọt.
Miếng đầu tiên đương nhiên là Lục Ngôn ăn trước.
Cố Dương nhìn chằm chằm Lục Ngôn ăn một miếng, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
Lục Ngôn biết rõ còn hỏi: "Là Dương Dương làm sao?"
Cố Dương nhăn mặt gật đầu, "Ừm... Không ngon hả?"
Lục Ngôn nở nụ cười, "Rất ngon, độ ngọt cũng vừa phải."
Cố Dương ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà ngay sau đó Lục Ngôn lại hỏi một vấn đề, làm cho tim cậu treo lên tận cuống họng.
"Làm sao Dương Dương biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
Cố Dương giật mình, lúc này mới nhớ tới, là đời trước cậu biết sinh nhật Lục Ngôn, nhưng sau khi sống lại, cậu không biết!
Cố Dương chớp mắt, có hơi tự nhiên, nói: "... Em nghe Ôn thúc nói!"
Lục Ngôn nghiêng nghiêng đầu, tựa như không quá tin, ôn thanh cười nói: "Vậy tôi hỏi Ôn thúc xem sao?"
Nói xong, hắn liền cầm điện thoại di động lên, gọi đi.
Cố Dương nhanh chóng đè tay hắn lại, nói: "Ôn thúc đang nghỉ ngơi, đừng, không nên quấy rầy chứ?"
Lục Ngôn mỉm cười: "Chỉ là hỏi một chút, không mất bao nhiêu thời gian."
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nắm tay Cố Dương, cầm điện thoại di động lên gọi cho Ôn thúc, còn hỏi thật.
Một lúc sau, Cố Dương cúi đầu, lọn tóc vàng trên đỉnh đầu từ từ rũ xuống.
Lục Ngôn cúp điện thoại, câu môi cười nói: "Ôn thúc nói chưa từng nói với em, Dương Dương nghe ai nói?"
Cố Dương kiên trì nói: "Dì Chu nói cho em..."
Lục Ngôn nói: "Vậy tôi hỏi thêm dì Chu?"
Cố Dương chột dạ, đột nhiên bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt Lục Ngôn, bất mãn tạc mao, "Anh quan tâm biết thế nào làm gì, vậy anh có muốn em làm sinh nhật cho anh không?!"
Lục Ngôn lắc đầu, khóe mắt đuôi mày đều nồng đậm ý cười, "Tại sao không? Tôi rất vui vẻ."
Cố Dương: "... Hả?"
Lục Ngôn một tay nâng quai hàm, một tay khác còn đang nắm tay Cố Dương, chậm rãi nắn bóp, phát hiện chơi rất vui, không chịu buông tay.
"Bởi vì điều này nói rõ Dương Dương rất quan tâm tôi, tôi vô cùng cao hứng."
Cố Dương bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho tê cả da đầu, không được tự nhiên quay đầu tránh né tầm mắt của hắn, hơi sốt sắng nói: "Ăn bánh đi..."
Lục Ngôn cắt cho cậu một miếng, mình không ăn thêm, ngược lại đặc biệt chuyên chú nhìn chằm chằm Cố Dương ăn bánh, giống như Cố Dương còn ngon, hấp dẫn hơn bánh kem.
Nhìn thấy khoé miệng Cố Dương dính kem, theo bản năng duỗi ra đầu lưỡi liếm vào, mâu sắc càng ngày càng thâm trầm tối tăm.
Lục Ngôn bất thình lình mở miệng nói: "Sinh nhật của Dương Dương cũng gần đến rồi?"
Cố Dương sửng sốt, sinh nhật cậu vào kỳ nghỉ đông, đúng là gần đến.
Lục Ngôn khẽ mỉm cười nói: "Sinh nhật mười tám tuổi, rất quan trọng, lần này Dương Dương cho tôi một chiếc bánh ngon, tôi cũng phải đáp lại Dương Dương một ngày sinh nhật thật đặc biệt mới được."
Cố Dương nghe, không cảm thấy mong đợi bao nhiêu, trái lại có loại cảm giác nguy hiểm khó giải thích.
Giống như dã tính trực giác của động vật nhỏ, gặp phải thiên địch, cảm giác mình một giây sau sẽ bị nuốt sống, da gà nổi lên, trợn tròn mắt, cảnh giác cao độ.
Cố Dương kinh sợ nuốt ngụm nước bọt.
Phải.. là ảo giác của cậu? Chắc chắn là vậy.
Buổi tối, đã đến lúc đi tắm.
Cố Dương vừa ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông khô lau mái tóc ướt nhẹp, lấy máy sấy sấy khô tóc, xong xuôi, đi phòng để áo.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa mở cửa ra, bị hình ảnh trước mắt sợ đến ngây người.
Lục Ngôn ở bên trong.
Cũng không có gì đặc biệt, mấu chốt chính là hắn đang mặc quần áo!
Vóc người hoàn mỹ thường ngày đều bị âu phục cao cấp che lấp, mà thời khắc này, không có bất kỳ vật che chắn nào, thản nhiên lộ ra. Không phải vai u bắp thịt, những đường gân cốt nổi lên nhàn nhạt, vai rộng, tuyến nhân ngư sâu hõm, đôi chân to dài thẳng tắp.
Một giây sau, Lục Ngôn như nghe được động tĩnh phía sau, theo bản năng quay người lại nhìn...
Cố Dương trợn to hai mắt, phản ứng rất lớn vội lùi nhanh về phía sau, dùng sức phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Sau đó, cậu nhào tới chiếc giường mềm mại, vùi mình vào trong chăn làm đà điểu.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Hiển nhiên bị giật mình.
Tuy trước đây đã nhìn thấy, nhưng cách lâu như vậy, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn bị giật mình.
Cố Dương nhớ lại một ít hồi ức khó có thể miêu tả, cảm giác cả người bủn rủn, bị xe tải lớn cán qua cán lại, cái mông còn đau rát.
Xong đời, cậu lại bắt đầu sợ.
Sợ... Lục Ngôn.
Làm sao bây giờ?
Vào mùa đông, trường học cũng hiểu nhu cầu thêm quần áo để giữ ấm, nên cũng không khắt khe việc quần áo đồng phục, học sinh lặng lẽ mặc những bộ quần áo mùa đông mà mình thích.
Đây chính là cơ hội, các bạn học thể hiện bản thân.
Lúc thường, mọi người đều mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ Cố Dương đã cực kỳ xuất chúng, được phong là giáo thảo, khi nhìn thấy cậu mặc đồ thường ngày, bọn họ mới có cảm nhận sâu sắc rằng đồng phục học sinh là đồ bỏ đi!
Cố Dương mặc một chiếc áo lông dài rộng rãi, màu sắc mềm mại, tiếp đến mái tóc xoăn tự nhiên, mặt mày thanh tú, da dẻ nhẵn nhụi như sữa, đi trên hành lang trường học, ngày đông nắng ấm xuyên qua khe hở cành cây, vô tình chiếu vào người cậu, dường như cả người đang phát sáng, toát lên sự tao nhã khó nói hết bằng lời.
Bạn học đi ngang nhìn thấy cậu, phút chốc nghi ngờ mình đi lạc trong ngôi trường quý tộc Châu Âu nào đó, còn mình mập mạp mặc áo khoác lông to ụ hoàn toàn là hai thế giới khác nhau!
Tieba trường đã sớm sôi trào, đang điên cuồng truyền nhau bức ảnh giáo thảo.
"Mẹ! Tui thấy cái gì đây?! Đây là thiên sứ hả?!"
"Ngọa tào! Tui cũng làm được!"
"Làm cái gì mà làm, tui là con gái mà còn ghen tỵ với cậu ấy (không! Không được!) "
"Nói Cố Dương là vương tử bị thất lạc tui cũng tin a a a a!"
"Giáo thảo ăn gì để lớn vậy TvT, đẹp từng cm, còn tui như quả chanh..."
...
Tieba ngày càng náo nhiệt, khó tránh khỏi sẽ có người thấy khó chịu, mỉa mai chắc lại là hình Photoshop lừa người khác, kết quả một đám học sinh lớp 12 chạy đến lớp Cố Dương, trộm nhìn cậu, không chỉ tạm được, càng nhìn càng thấy đẹp, khí chất trong bức ảnh kia hoàn toàn không thể thể hiện hết con người thật? Tiểu vương tử điện hạ.
Có một lần, Cố Dương mặc áo lông màu đỏ đi vào phòng học, toàn bộ bạn học trong lớp đồng nhất không một tiếng động, không có gì, chỉ là quá đẹp mắt, mọi người đều biết mặc màu đỏ sẽ rất tôn da, nhưng khi mặc trên người Cố Dương, đã là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Một tốp bạn học cảm nhận được khoảng cách giữa mình và thịnh thế mỹ nhan, hiểu được điều gì gọi đẹp đến nghẹt thở!
Nữ sinh trong lớp nhỏ giọng thảo luận nói: "Da kia còn trắng hơn da tớ! Tớ còn có tư cách gì làm nữ sinh!"
Bạn thân hoa khôi lớp đụng khuỷu tay nàng, nói: "Tớ hiểu tại sao cậu thích cậu ấy đến vậy, vẻ đẹp này, từng tấc da đã khiến người ta động lòng."
Hoa khôi lớp cuống lên: "Cậu, chuyện này..."
Bạn thân nhún vai: "Yên tâm đi, tớ chỉ thưởng thức, không có tâm tư kia."
Hoa khôi lớp: "Tại sao?"
Bạn thân nói: "Tương phản quá rõ ràng, không phải trên tieba có người nói cậu ấy như tiểu vương tử sao? Tớ cảm thấy thật sự không khoa trương, cảm giác như cậu ấy và chúng ta không cùng một thế giới."
Hoa khôi lớp có chút suy sụp.
Bạn thân cười vỗ vai nàng, nói: "Đừng nản lòng, con người phải có giấc mơ, nói không chừng ngày nào đó nhà cậu ấy phá sản, cậu kiếm thật nhiều tiền, nuôi tiểu vương tử, chẳng phải rất lời rồi."
Hoa khôi lớp: "..." Nghe hơi vô lý, nhưng mà lại rất thuyết phục!
Đề tài này vẫn được bàn tán, Cố Dương hoàn toàn không biết đã có người ảo tưởng tương lai muốn bao dưỡng cậu, cậu cúi đầu, suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà sinh nào để tặng cho Lục Ngôn.
Không sai, sinh nhật của Lục Ngôn đã gần tới, vào ngày đầu năm mới.
Thời kỳ chiến tranh lạnh trong vòng một tháng, đã bất tri bất giác bị lãng quên, hơn nữa coi như chiến tranh lạnh, Cố Dương có thể giả vờ như quên chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Ngôn? Đương nhiên không thể.
Cậu từng nghĩ có nên mua cho Lục Ngôn ca-ra-vat, áo sơ mi hay gì đó, nhưng mà quần áo Lục Ngôn mặc là một nhãn hiệu cố định, quá mắc, cậu cũng không mua nổi. Mua quần áo rẻ hơn, mặc vào sẽ không thoải mái, hắn là tổng tài, đương nhiên phải có khí thái.
Cố Dương không phải không có tiền, bà ngoại cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, cha mẹ ruột để lại cho cậu một khối tài sản, nhưng cậu cũng không muốn động đến số tiền đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định làm bánh tặng cho Lục Ngôn.
Trọng sinh, cậu vẫn tương đối hiểu rõ Lục Ngôn, tuy nói không quan tâm cậu tặng gì, Lục Ngôn khẳng định đều sẽ vui vẻ, mà nếu như tự tay cậu làm ra, Lục Ngôn sẽ càng vui vẻ hơn.
Vì vậy, thừa dịp Lục Ngôn không có ở nhà, cậu lén lút nhờ dì Chu dạy.
Đời trước, cậu cũng học dì Chu cách làm những món điểm tâm ngọt, mà lần này là cố ý làm một chiếc bánh kem tuyệt nhất để mừng sinh nhật, đương nhiên phải thật dụng tâm.
Cuối cùng làm xong, còn phải lén lút giấu kỹ, nhờ dì Chu và Ôn thúc phối hợp. Đến ngày tết nguyên đán, bọn họ sẽ về nhà, không có ai trong biệt thự.
Cũng chỉ còn sót lại hai người Cố Dương và Lục Ngôn.
Dì Chu đã chuẩn bị cơm nước xong, bọn họ trước sau như một mà ngồi cùng một chỗ, có lẽ bởi vì trong lòng Cố Dương có bí mật, lúc ăn cơm mất tập trung, trên bàn ăn yên tĩnh quá mức.
Đột nhiên, Cố Dương cảm giác mặt bị chọt một cái, lành lạnh, cậu giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lục Ngôn không biết ngồi xuống bên cạnh cậu từ khi nào, buồn cười nhìn cậu nói: "Dương Dương đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm vậy? Kêu em vài tiếng cũng không phản ứng."
Cố Dương nghe, nhất thời quẫn bách, mặt không khỏi ửng hồng, mi mắt run rẩy, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia.
Quá, quá gần rồi!
Vừa nãy thiếu chút nữa là hôn luôn rồi!
Tim Cố Dương đập như sấm, không được tự nhiên đẩy người ra, hàm hồ nói câu không có gì, cúi đầu giả vờ chăm chú ăn cơm, phớt lờ Lục Ngôn.
Lục Ngôn cười cười, cũng không tiếp tục làm khó cậu, về chỗ ngồi của mình ăn cơm.
Cũng không lâu lắm, cơm ăn xong, Lục Ngôn đứng dậy muốn rời đi, Cố Dương vừa nhìn vội vã vươn tay kéo góc áo của hắn, mềm giọng nói: "Chờ đã!"
Lục Ngôn vờ như không biết, quay đầu lại kiên nhẫn nhìn cậu, ôn thanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Dương không nói ra được, dứt khoát cúi đầu chạy vào nhà bếp, luống cuống tay chân cắm thêm vài cây nến, sau đó tắt đèn, bưng bánh ngọt đi ra, có chút xấu hổ hát mừng sinh nhật.
Lục Ngôn trong bóng tối giật mình, lăng lăng đứng đó, không nhúc nhích.
Tâm lý hắn luôn nhạy cảm, chuyện Dương Dương muốn chuẩn bị bánh kem mừng sinh cho hắn, mấy ngày trước hắn đã phát hiện, chỉ là giả vờ không biết. Chờ đến lúc này, hắn vẫn bị chấn động, không phải vì bất giờ, mà là hạnh phúc cùng cảm động.
Ánh nến mông lung chiếu vào mặt Cố Dương, hiện lên vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng, nhẹ nhàng hát mừng sinh nhật, hai tay cẩn thận bưng chiếc bánh kem.
Đây đều là Dương Dương vì hắn mà chuẩn bị, hát vì hắn, cười vì hắn, thẹn thùng cũng là vì hắn.
Cảnh tưởng trước mắt này, khiến Lục Ngôn bỗng dưng trở nên hưng phấn, dường như huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, bùng nổ, thậm chí quá kích động mà không ngừng run lên.
Cố Dương đưa bánh kem đến trước mặt hắn, cười cong mắt, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, mềm giọng nói: "Lục Ngôn, sinh nhật vui vẻ."
Trong mắt Lục Ngôn tràn ngập hạnh phúc, nhìn chằm chằm Dương Dương, sau đó đưa tay ra, kéo người vào trong lồng ngực, ôm lại thật chặt, gần như hận không thể nuốt vào bụng, hòa làm một.
Cố Dương bị ôm lại không kịp đề phòng, hai tay treo giữa không trung, mờ mịt lại luống cuống, nhưng nghĩ tới đây là sinh nhật Lục Ngôn, cậu không có chút gì do dự, cũng một đưa tay ôm lấy eo Lục Ngôn, mặt chôn trong lồng ngực Lục Ngôn, cách một lớp vải mềm mại, có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, thật ấm áp.
Ôm không biết bao lâu, Cố Dương nhớ đến cây nến, vội vã đẩy ra, Lục Ngôn cảm giác được, càng dùng sức ôm chặt, như đang lo lắng cậu sẽ chạy trốn, Cố Dương bị ép chôn mặt trong lồng ngực của hắn, như mèo con dùng móng vuốt cào cào áo hắn nhắc nhở: "Thổi nến! Thổi nến!"
Lục Ngôn lúc này mới chậm rãi buông cậu ra, thổi nến, mở đèn.
Hai người ngồi cùng một chỗ ăn bánh ngọt.
Miếng đầu tiên đương nhiên là Lục Ngôn ăn trước.
Cố Dương nhìn chằm chằm Lục Ngôn ăn một miếng, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"
Lục Ngôn biết rõ còn hỏi: "Là Dương Dương làm sao?"
Cố Dương nhăn mặt gật đầu, "Ừm... Không ngon hả?"
Lục Ngôn nở nụ cười, "Rất ngon, độ ngọt cũng vừa phải."
Cố Dương ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà ngay sau đó Lục Ngôn lại hỏi một vấn đề, làm cho tim cậu treo lên tận cuống họng.
"Làm sao Dương Dương biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
Cố Dương giật mình, lúc này mới nhớ tới, là đời trước cậu biết sinh nhật Lục Ngôn, nhưng sau khi sống lại, cậu không biết!
Cố Dương chớp mắt, có hơi tự nhiên, nói: "... Em nghe Ôn thúc nói!"
Lục Ngôn nghiêng nghiêng đầu, tựa như không quá tin, ôn thanh cười nói: "Vậy tôi hỏi Ôn thúc xem sao?"
Nói xong, hắn liền cầm điện thoại di động lên, gọi đi.
Cố Dương nhanh chóng đè tay hắn lại, nói: "Ôn thúc đang nghỉ ngơi, đừng, không nên quấy rầy chứ?"
Lục Ngôn mỉm cười: "Chỉ là hỏi một chút, không mất bao nhiêu thời gian."
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nắm tay Cố Dương, cầm điện thoại di động lên gọi cho Ôn thúc, còn hỏi thật.
Một lúc sau, Cố Dương cúi đầu, lọn tóc vàng trên đỉnh đầu từ từ rũ xuống.
Lục Ngôn cúp điện thoại, câu môi cười nói: "Ôn thúc nói chưa từng nói với em, Dương Dương nghe ai nói?"
Cố Dương kiên trì nói: "Dì Chu nói cho em..."
Lục Ngôn nói: "Vậy tôi hỏi thêm dì Chu?"
Cố Dương chột dạ, đột nhiên bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt Lục Ngôn, bất mãn tạc mao, "Anh quan tâm biết thế nào làm gì, vậy anh có muốn em làm sinh nhật cho anh không?!"
Lục Ngôn lắc đầu, khóe mắt đuôi mày đều nồng đậm ý cười, "Tại sao không? Tôi rất vui vẻ."
Cố Dương: "... Hả?"
Lục Ngôn một tay nâng quai hàm, một tay khác còn đang nắm tay Cố Dương, chậm rãi nắn bóp, phát hiện chơi rất vui, không chịu buông tay.
"Bởi vì điều này nói rõ Dương Dương rất quan tâm tôi, tôi vô cùng cao hứng."
Cố Dương bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho tê cả da đầu, không được tự nhiên quay đầu tránh né tầm mắt của hắn, hơi sốt sắng nói: "Ăn bánh đi..."
Lục Ngôn cắt cho cậu một miếng, mình không ăn thêm, ngược lại đặc biệt chuyên chú nhìn chằm chằm Cố Dương ăn bánh, giống như Cố Dương còn ngon, hấp dẫn hơn bánh kem.
Nhìn thấy khoé miệng Cố Dương dính kem, theo bản năng duỗi ra đầu lưỡi liếm vào, mâu sắc càng ngày càng thâm trầm tối tăm.
Lục Ngôn bất thình lình mở miệng nói: "Sinh nhật của Dương Dương cũng gần đến rồi?"
Cố Dương sửng sốt, sinh nhật cậu vào kỳ nghỉ đông, đúng là gần đến.
Lục Ngôn khẽ mỉm cười nói: "Sinh nhật mười tám tuổi, rất quan trọng, lần này Dương Dương cho tôi một chiếc bánh ngon, tôi cũng phải đáp lại Dương Dương một ngày sinh nhật thật đặc biệt mới được."
Cố Dương nghe, không cảm thấy mong đợi bao nhiêu, trái lại có loại cảm giác nguy hiểm khó giải thích.
Giống như dã tính trực giác của động vật nhỏ, gặp phải thiên địch, cảm giác mình một giây sau sẽ bị nuốt sống, da gà nổi lên, trợn tròn mắt, cảnh giác cao độ.
Cố Dương kinh sợ nuốt ngụm nước bọt.
Phải.. là ảo giác của cậu? Chắc chắn là vậy.
Buổi tối, đã đến lúc đi tắm.
Cố Dương vừa ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông khô lau mái tóc ướt nhẹp, lấy máy sấy sấy khô tóc, xong xuôi, đi phòng để áo.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa mở cửa ra, bị hình ảnh trước mắt sợ đến ngây người.
Lục Ngôn ở bên trong.
Cũng không có gì đặc biệt, mấu chốt chính là hắn đang mặc quần áo!
Vóc người hoàn mỹ thường ngày đều bị âu phục cao cấp che lấp, mà thời khắc này, không có bất kỳ vật che chắn nào, thản nhiên lộ ra. Không phải vai u bắp thịt, những đường gân cốt nổi lên nhàn nhạt, vai rộng, tuyến nhân ngư sâu hõm, đôi chân to dài thẳng tắp.
Một giây sau, Lục Ngôn như nghe được động tĩnh phía sau, theo bản năng quay người lại nhìn...
Cố Dương trợn to hai mắt, phản ứng rất lớn vội lùi nhanh về phía sau, dùng sức phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Sau đó, cậu nhào tới chiếc giường mềm mại, vùi mình vào trong chăn làm đà điểu.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Hiển nhiên bị giật mình.
Tuy trước đây đã nhìn thấy, nhưng cách lâu như vậy, lần thứ hai nhìn thấy, vẫn bị giật mình.
Cố Dương nhớ lại một ít hồi ức khó có thể miêu tả, cảm giác cả người bủn rủn, bị xe tải lớn cán qua cán lại, cái mông còn đau rát.
Xong đời, cậu lại bắt đầu sợ.
Sợ... Lục Ngôn.
Làm sao bây giờ?
Bình luận facebook