Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Đoạn thời gian năm cấp ba rất thần kỳ, có lúc cảm giác dài đằng đẵng, mỗi một giây đều rất chậm, một tiết học như thể một năm, mà có lúc lại cảm thấy rất nhanh, một cái chớp mắt, một học kỳ đã đi qua, chớp mắt thêm một cái đã tốt nghiệp.
Cố Dương hiện tại nằm ở vế sau, làm từng bước theo kế hoạch học tập, mỗi ngày chăm chỉ ôn luyện, bổ sung kiến thức, trong lúc mơ hồ, rõ ràng mới khai giảng không bao lâu, lớp 11 đã kết thúc, bọn họ bắt đầu thi học kỳ.
Lớp 11, học hết tất thảy kiến thức trong sách giáo khoa, sang năm sau, hoàn toàn đều là ôn tập.
Từ lớp 11 đến lớp 12, là mức chuyển biến hết sức trọng yếu, nhất định phải khiến học sinh mau chóng ý thức được thi đại học đã đến gần, chuẩn bị cho một kỳ thi khốc liệt, cho nên sau khi thi học kỳ, trường học sắp xếp họp phụ huynh, chính vì muốn phụ huynh học sinh phối hợp với trường học, trong lúc nghỉ hè cũng không thể thư giãn, phải đốc thúc con em nghiêm túc học tập.
Trong nháy mắt, bọn học sinh ôm đầu kêu rên, một tốp học bá cũng không ngoại lệ.
Bọn họ cũng sẽ lo lắng, nghĩ xem đề thế này thì được bao nhiêu điểm? Nếu như có thể đạt điểm tối đa, thứ tự sẽ được nâng lên.
Hết thảy học sinh lớp 11 đều cầm giấy thông báo về nhà, để cho phụ huynh ký.
Cố Dương cầm giấy thông báo trống không, bởi vì cha mẹ Cố đi công tác, căn bản về không kịp. Cố Dương cũng quen rồi, trước đây cha mẹ cũng thường thường không đến họp phụ huynh, một phần thực sự rất bận, một phần cũng vì Cố Dương rất hiểu chuyện khiến người yên lòng, sau đó sẽ gọi điện thoại trao đổi với giáo viên là được rồi.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm âm thầm nghĩ ngợi, cảm thấy phụ huynh của cậu rất bận, không thể yêu cầu phụ huynh bỏ công việc sang một bên, đành vậy thôi.
Cố Dương cảm thấy, thực ra họp phụ huynh cũng không có gì đặc biệt, quan trọng nhất vẫn là phải tự giác chăm chỉ. Cậu trọng sinh, đã là một người trưởng thành, cho nên cậu cảm thấy mình còn có thể thay mình họp phụ huynh, chỉ có điều trường học không cho mà thôi, mỗi lần họp phụ huynh cũng phải tránh né học sinh, làm như có âm mưu gì đó.
Buổi tối chủ nhật, chuẩn bị đi ngủ, Lục Ngôn hỏi cậu có quên thứ gì không, nhìn thấy sách để trên bàn, mở cặp muốn bỏ vào giúp cậu, sau đó "Không cẩn thận" phát hiện giấy thông báo.
Lục Ngôn nhìn về phía Cố Dương nằm trên giường, nói: "Dương Dương có họp phụ huynh sao không nói cho tôi?"
Cố Dương phất tay một cái, "Cũng chỉ như bình thường, không cần để ý."
Lục Ngôn đi tới, ngồi xuống bên mép giường, xoa xoa tóc cậu, thấp giọng hỏi: "Phụ huynh những bạn khác trong lớp em có đi không?"
Cố Dương nằm úp sấp chơi điện thoại di động, chân nhếch lên lắc lư, suy nghĩ một chút, nói: "Cần phải đi thì sẽ đi thôi, dù sao cũng gần lên 12."
Lục Ngôn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt ôn nhu, "Vậy tôi đi họp phụ huynh cho Dương Dương, có được không?"
Thực ra Lục Ngôn đã sớm biết trường học Cố Dương mở cuộc họp phụ huynh, còn chuyện cha mẹ Cố không đi, vậy tại sao hắn không thể đi? Dương Dương là người của hắn.
Cố Dương vừa nghe, bối rối đôi chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lục Ngôn, "Tại sao anh muốn đi?!"
Lục Ngôn một mặt bình tĩnh, như chuyện đương nhiên mà nói: "Tôi là người giám hộ tạm thời của em, hứa với Kiều An Na phải chăm sóc cho em thật kỹ lưỡng, hơn nữa tôi cũng muốn đến xem Dương Dương ở trường như thế nào."
Được người khác báo cáo, với tận mắt nhìn thấy vẫn rất khác nhau.
Cố Dương có điểm quẫn bách, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì, "Cái gì mà hứa chăm sóc em, nào có người chăm sóc lên tận giường..."
Thính lực Lục Ngôn nhạy cảm, nghe được rõ rõ ràng ràng, cúi đầu đến gần ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đương nhiên không có, nhưng mà nếu Dương Dương muốn, tôi có thể thực hiện ngay bây giờ."
Cố Dương bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho ngứa ngáy, vội vàng che lỗ tai, loạch xoạch lui về phía sau, cách xa Lục Ngôn, ngoài mạnh trong yếu rống lên: "Anh không đứng đắn!"
Lục Ngôn cười híp mắt, "Tôi rất nghiêm túc đứng đắn, là Dương Dương nói trước."
Cố Dương nghẹn lại, quả là đuối lý, nhưng cậu không cần thừa nhận, rầm rì nói: "Anh là tên lưu manh!"
Lục Ngôn cười không nói, như đang chấp nhận, một chân nửa quỳ trên giường, cúi người về phía trước, đưa tay dễ dàng vồ tới Cố Dương, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn vừa nãy. Cố Dương nằm lỳ trên giường, khuỷu tay chống gối, lưng cong lại, lộ ra cái eo mảnh khảnh, nhìn rất đẹp.
Lục Ngôn đặt tay lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, như đang dỗ dành mèo nhỏ, "Dương Dương không muốn tôi đi?"
Cố Dương mím môi một cái, biệt nữu nói: "Cũng không phải, tại... anh là bạn trai em mà, đi họp phụ huynh cho em, có hơi kỳ lạ..." Còn rất xấu hổ.
Lục Ngôn không ngờ cậu để ý điểm này, một chút ấm ức tức giận mới vừa nổi trong lòng đã tản đi, còn không nhịn được cong môi, muốn cười.
"Vậy tôi càng muốn đi, quá kích thích đúng không? Tôi giúp bạn trai nhỏ của mình đến họp phụ huynh."
Cố Dương nghe trong giọng nói của hắn có phần trêu ghẹo, thẹn quá hóa giận, cầm gối đập hắn, đập xong cảm thấy vẫn không đủ, lại dùng tay đánh hắn, "Anh... Thật là không biết xấu hổ!"
Lục Ngôn dung túng để cậu náo loạn một hồi lâu, hai người đã mệt, thở hồng hộc, gối chăn loạn tung lên. Tóc Lục Ngôn cũng bù xù, rất khác dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ hoàn mỹ thường ngày.
Lục Ngôn ôm lấy người, hôn một cái, hỏi: "Cho nên, Dương Dương có cho phép tôi đến họp phụ huynh không?"
Cố Dương ngồi trong lồng ngực hắn, tay bị hắn nắm lại chơi đùa, lúc đầu còn phản kháng, dần dần cũng trở thành thói quen. Trong lòng cậu đương nhiên rất cao hứng nếu Lục Ngôn có thể tới, nhưng ngoài miệng lại không thành thật như vậy, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu anh muốn đến, thì đến thôi."
Lục Ngôn cười dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, "Vậy tôi với Dương Dương cùng không biết xấu hổ."
Cố Dương quay đầu nguýt hắn một cái, lại bị hôn tiếp, chỉ là chạm nhẹ rồi lui ra.
Cố Dương dữ dằn nói: "Không hôn nữa!"
Lục Ngôn nhìn tiểu khả ái tạc mao trong ngực, sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, thực sự là bảo bối của hắn, lập tức vâng lời tuân lệnh, ôm eo cậu, hôn thật sâu.
Dương Dương muốn khóc!
Cuối cùng, Cố Dương giao giấy thông báo lại, đương nhiên là Lục Ngôn kí tên.
Sau kỳ thi cuối kỳ, học bù một tuần, rồi mới tới họp phụ huynh.
Mỗi lớp đều phải quét tước vệ sinh, bố trí chuẩn bị, trên bàn dán tên học sinh tương ứng. Sau đó, học sinh cũng có thể đi đón cha mẹ mình, dù sao cha mẹ một năm mới tới trường học một lần, không tìm được vị trí lớp cũng rất bình thường. Vì để tránh lạc đường, học sinh đi đón là tốt nhất.
Cố Dương cùng những bạn học khác xuống lầu, trong lòng có hơi bồn chồn, ai nấy đều xuống đón cha mẹ, còn cậu lại đón bạn trai?
Nếu lúc đó có bạn học nói một cậu, oa, đây là ba ba của cậu sao? Thật trẻ ghê.
Cậu phải trả lời thế nào?
Xong đời, cậu có chút hối hận rồi làm sao bây giờ?
Nhưng mà Lục Ngôn dùng ánh mắt ấy nhìn cậu, cậu biết từ chối thế nào?
Không quan tâm nữa, cậu vẫn phải đón hắn, mặc dù có hơi hơi xấu hổ.
Trong lòng cậu xoắn xuýt, tốc độ xuống lầu cũng chậm dần, vừa lúc đụng phải Lục Ngôn đang trên đường đến lớp cậu.
Lục Ngôn cũng nhìn thấy cậu, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Dương Dương."
Cố Dương vừa xoắn xuýt một giây trước, nhưng khi vừa nhìn thấy người, cái gì cũng quên mất, lập tức nhào tới. Nếu không phải kiêng kỵ trong trường học, cậu nhất định sẽ nhào vào lồng ngực Lục Ngôn.
Cố Dương hưng phấn giới thiệu với hắn về trường học, dẫn hắn lên lầu.
Lục Ngôn đi bên cạnh kiên nhẫn nghe, dung túng cười cười nhìn cậu.
Lúc cả hai tới lớp, người còn chưa tới đầy đủ, Cố Dương dẫn hắn tới chỗ ngồi của mình, ngồi bên cạnh là ba ba Đào Tử An, là một người chú rất tốt bụng, khách khí lên tiếng chào hỏi.
Lục Ngôn cũng rất tự nhiên đáp lại, lịch sự cười, thường thường nghe thấy Cố Dương nhắc tới bạn cùng bàn, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Cậu chính là Đào Tử An sao? Dương Dương ở nhà thường thường nói về cậu, quan hệ của hai đứa hình như rất tốt."
Đào Tử An ôm vai Cố Dương, dũng cảm cười nói: "Đương nhiên, chúng em là bạn thân!"
Cố Dương nhất thời cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu sợ hãi, lập tức kéo cánh tay Đào Tử An xuống, gật đầu cười gượng nói: "Tụi em là bạn rất thân, học tập cũng hay giúp đỡ lẫn nhau."
Đào Tử An lại một lần nữa khoác vai cậu, bất mãn nói: "Không chỉ trong học tập, chúng em còn là..."
Cố Dương sợ y mở miệng hô lên cái gì mà chống lại tổ chức thần Quang Minh các thứ, đến lúc đó tất cả phụ huynh sẽ nhìn sang, vội ngắt lời y, nói: "A! Đúng rồi, họp phụ huynh sắp bắt đầu, thầy nói chúng ta không được ở đây, chúng ta ra ngoài chờ thôi!"
Nói vừa xong như muốn thoát thân, kéo Đào Tử An ra khỏi phòng học, sau lưng còn có ánh mắt nóng rực như hình với bóng.
Lục Ngôn nhìn bóng người biến mất, mới quay đầu khẽ mỉm cười, nói với cha Đào: "Quả nhiên quan hệ giữa hai đứa thật sự rất tốt."
Cha Đào cười khan gật đầu, âm thầm lau vệt mồ hôi, cũng không biết tại sao, rõ ràng đối phương còn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng ánh mắt rất có uy lực, quả thực như muốn giết người.
Gần một tiếng đồng hồ, họp phụ huynh lúc này mới sắp kết thúc.
Học sinh đoán chừng thời gian không còn bao lâu, đứng trước cửa phòng học, líu ra líu ríu nói chuyện phiếm, hiếu kỳ nhìn xem giáo viên nói gì với phụ huynh.
Cố Dương cũng ló đầu liếc một cái, phát hiện Lục Ngôn và baba Đào Tử An trò chuyện rất vui vẻ. Cũng đúng, nếu như Lục Ngôn muốn, có thể rất dễ dàng chung đụng với bất kỳ người nào, cũng nhanh hoà nhập.
Họp phụ huynh kết thúc, Lục Ngôn nói vài lời khách sáo với các vị phụ huynh khác, rất tự nhiên cầm ba lô Cố Dương treo trên cánh tay, cùng Cố Dương lên xe.
Cố Dương hiếu kỳ hỏi: "Thầy giáo nói gì với anh?"
Lục Ngôn nói: "Thầy giáo khen thành tích của em rất tốt, tiếp tục giữ vững, em có thể đậu trường Thanh Bắc."
Cố Dương được khen, có chút không được tự nhiên gãi gãi mặt, khô khan nói: "Vậy, vậy sao."
Lục Ngôn cười nói: "Đúng vậy, Dương Dương rất giỏi, cần phải thưởng."
Cố Dương vừa nghe đến thưởng, lập tức nghĩ tới lần trước làm bài tập, người này cũng nói thưởng, quay đầu lại cũng không biết rốt cuộc là ai thưởng. Có điều, Cố Dương cũng rất thích là được rồi.
Cố Dương nghĩ đến vừa nãy Lục tiên sinh ghen, dứt khoát chủ động chút, nhướn lên trước ôm cổ Lục Ngôn hôn một cái.
Lục Ngôn giật mình, cười nói: "Hiếm thấy khi Dương Dương chủ động, tôi rất vui vẻ. Nhưng mà, tôi vốn định cho Dương Dương nạp tiền chơi game."
Lúc Cố Dương học tập rất nghiêm túc, chơi cũng hết sức trầm mê. Ban đầu cậu nói đánh chết cũng sẽ không nạp tiền, sẽ không bị công ty game lừa gạt một phân tiền nào, nhưng sau đó ——
Một chút tiền cũng sẽ không mua! Không bao giờ bị lừa!
Em có một chút tiền thôi, không nhiều, em là người biết kiểm soát bản thân.
A! Em muốn nạp tiền! Đừng ai cản em!
Vì vậy, Cố Dương không cản được bản thân rục rà rục rịch nạp tiền, nói Lục Ngôn theo dõi cậu, quy định một tuần chỉ có thể nạp một ít.
Lục Ngôn rất thích chuyện này, bởi vì Dương Dương muốn nạp tiền, sẽ không ngừng đảo quanh hắn làm nũng, như mèo nhỏ chắp tay trước ngực vô cùng đáng yêu, quấn lấy hắn. Lục Ngôn cực kỳ hưởng thụ.
Nghe Lục Ngôn nói muốn thưởng quà này, Cố Dương lập tức ôm đầu gào gào la lên, một mặt hối hận không thiết sống nữa.
Lục Ngôn nhìn buồn cười, cả giận nói: "Xem ra trong mắt Dương Dương, tôi còn không bằng một trò chơi đúng không?"
Cố Dương sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy Lục Ngôn thật giống mấy nữ sinh cãi nhau với bạn trai vì cậu ta chơi game, không kịp đề phòng bị chọt trúng chỗ cười, thiếu chút nữa cười lăn xuống sàn xe.
Lục Ngôn: "..." Biểu tình trở nên hết sức vi diệu.
Cố Dương đang cười ra nước mắt mông lung nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Ngôn, vội vã bò lên ra vẻ lấy lòng, "Tự dưng em nhớ tới một chuyện cười trên mạng, không phải đang cười anh đâu, đương nhiên anh quan trọng nhất, tuyệt đối! Không cần nghi ngờ!"
Sau đó, trong đầu hiện lên cảnh tượng, Lục Ngôn yểu điệu nổi nóng với mình —— nói mau, rốt cuộc là yêu game hay yêu tôi!
Cố Dương lại một lần nữa không nhịn được bật cười, nằm úp sấp trên ghế.
Lục Ngôn: "..."
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Ghi nợ...
Cố Dương hiện tại nằm ở vế sau, làm từng bước theo kế hoạch học tập, mỗi ngày chăm chỉ ôn luyện, bổ sung kiến thức, trong lúc mơ hồ, rõ ràng mới khai giảng không bao lâu, lớp 11 đã kết thúc, bọn họ bắt đầu thi học kỳ.
Lớp 11, học hết tất thảy kiến thức trong sách giáo khoa, sang năm sau, hoàn toàn đều là ôn tập.
Từ lớp 11 đến lớp 12, là mức chuyển biến hết sức trọng yếu, nhất định phải khiến học sinh mau chóng ý thức được thi đại học đã đến gần, chuẩn bị cho một kỳ thi khốc liệt, cho nên sau khi thi học kỳ, trường học sắp xếp họp phụ huynh, chính vì muốn phụ huynh học sinh phối hợp với trường học, trong lúc nghỉ hè cũng không thể thư giãn, phải đốc thúc con em nghiêm túc học tập.
Trong nháy mắt, bọn học sinh ôm đầu kêu rên, một tốp học bá cũng không ngoại lệ.
Bọn họ cũng sẽ lo lắng, nghĩ xem đề thế này thì được bao nhiêu điểm? Nếu như có thể đạt điểm tối đa, thứ tự sẽ được nâng lên.
Hết thảy học sinh lớp 11 đều cầm giấy thông báo về nhà, để cho phụ huynh ký.
Cố Dương cầm giấy thông báo trống không, bởi vì cha mẹ Cố đi công tác, căn bản về không kịp. Cố Dương cũng quen rồi, trước đây cha mẹ cũng thường thường không đến họp phụ huynh, một phần thực sự rất bận, một phần cũng vì Cố Dương rất hiểu chuyện khiến người yên lòng, sau đó sẽ gọi điện thoại trao đổi với giáo viên là được rồi.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm âm thầm nghĩ ngợi, cảm thấy phụ huynh của cậu rất bận, không thể yêu cầu phụ huynh bỏ công việc sang một bên, đành vậy thôi.
Cố Dương cảm thấy, thực ra họp phụ huynh cũng không có gì đặc biệt, quan trọng nhất vẫn là phải tự giác chăm chỉ. Cậu trọng sinh, đã là một người trưởng thành, cho nên cậu cảm thấy mình còn có thể thay mình họp phụ huynh, chỉ có điều trường học không cho mà thôi, mỗi lần họp phụ huynh cũng phải tránh né học sinh, làm như có âm mưu gì đó.
Buổi tối chủ nhật, chuẩn bị đi ngủ, Lục Ngôn hỏi cậu có quên thứ gì không, nhìn thấy sách để trên bàn, mở cặp muốn bỏ vào giúp cậu, sau đó "Không cẩn thận" phát hiện giấy thông báo.
Lục Ngôn nhìn về phía Cố Dương nằm trên giường, nói: "Dương Dương có họp phụ huynh sao không nói cho tôi?"
Cố Dương phất tay một cái, "Cũng chỉ như bình thường, không cần để ý."
Lục Ngôn đi tới, ngồi xuống bên mép giường, xoa xoa tóc cậu, thấp giọng hỏi: "Phụ huynh những bạn khác trong lớp em có đi không?"
Cố Dương nằm úp sấp chơi điện thoại di động, chân nhếch lên lắc lư, suy nghĩ một chút, nói: "Cần phải đi thì sẽ đi thôi, dù sao cũng gần lên 12."
Lục Ngôn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt ôn nhu, "Vậy tôi đi họp phụ huynh cho Dương Dương, có được không?"
Thực ra Lục Ngôn đã sớm biết trường học Cố Dương mở cuộc họp phụ huynh, còn chuyện cha mẹ Cố không đi, vậy tại sao hắn không thể đi? Dương Dương là người của hắn.
Cố Dương vừa nghe, bối rối đôi chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lục Ngôn, "Tại sao anh muốn đi?!"
Lục Ngôn một mặt bình tĩnh, như chuyện đương nhiên mà nói: "Tôi là người giám hộ tạm thời của em, hứa với Kiều An Na phải chăm sóc cho em thật kỹ lưỡng, hơn nữa tôi cũng muốn đến xem Dương Dương ở trường như thế nào."
Được người khác báo cáo, với tận mắt nhìn thấy vẫn rất khác nhau.
Cố Dương có điểm quẫn bách, cúi đầu nhỏ giọng thầm thì, "Cái gì mà hứa chăm sóc em, nào có người chăm sóc lên tận giường..."
Thính lực Lục Ngôn nhạy cảm, nghe được rõ rõ ràng ràng, cúi đầu đến gần ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đương nhiên không có, nhưng mà nếu Dương Dương muốn, tôi có thể thực hiện ngay bây giờ."
Cố Dương bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho ngứa ngáy, vội vàng che lỗ tai, loạch xoạch lui về phía sau, cách xa Lục Ngôn, ngoài mạnh trong yếu rống lên: "Anh không đứng đắn!"
Lục Ngôn cười híp mắt, "Tôi rất nghiêm túc đứng đắn, là Dương Dương nói trước."
Cố Dương nghẹn lại, quả là đuối lý, nhưng cậu không cần thừa nhận, rầm rì nói: "Anh là tên lưu manh!"
Lục Ngôn cười không nói, như đang chấp nhận, một chân nửa quỳ trên giường, cúi người về phía trước, đưa tay dễ dàng vồ tới Cố Dương, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn vừa nãy. Cố Dương nằm lỳ trên giường, khuỷu tay chống gối, lưng cong lại, lộ ra cái eo mảnh khảnh, nhìn rất đẹp.
Lục Ngôn đặt tay lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, như đang dỗ dành mèo nhỏ, "Dương Dương không muốn tôi đi?"
Cố Dương mím môi một cái, biệt nữu nói: "Cũng không phải, tại... anh là bạn trai em mà, đi họp phụ huynh cho em, có hơi kỳ lạ..." Còn rất xấu hổ.
Lục Ngôn không ngờ cậu để ý điểm này, một chút ấm ức tức giận mới vừa nổi trong lòng đã tản đi, còn không nhịn được cong môi, muốn cười.
"Vậy tôi càng muốn đi, quá kích thích đúng không? Tôi giúp bạn trai nhỏ của mình đến họp phụ huynh."
Cố Dương nghe trong giọng nói của hắn có phần trêu ghẹo, thẹn quá hóa giận, cầm gối đập hắn, đập xong cảm thấy vẫn không đủ, lại dùng tay đánh hắn, "Anh... Thật là không biết xấu hổ!"
Lục Ngôn dung túng để cậu náo loạn một hồi lâu, hai người đã mệt, thở hồng hộc, gối chăn loạn tung lên. Tóc Lục Ngôn cũng bù xù, rất khác dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ hoàn mỹ thường ngày.
Lục Ngôn ôm lấy người, hôn một cái, hỏi: "Cho nên, Dương Dương có cho phép tôi đến họp phụ huynh không?"
Cố Dương ngồi trong lồng ngực hắn, tay bị hắn nắm lại chơi đùa, lúc đầu còn phản kháng, dần dần cũng trở thành thói quen. Trong lòng cậu đương nhiên rất cao hứng nếu Lục Ngôn có thể tới, nhưng ngoài miệng lại không thành thật như vậy, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu anh muốn đến, thì đến thôi."
Lục Ngôn cười dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, "Vậy tôi với Dương Dương cùng không biết xấu hổ."
Cố Dương quay đầu nguýt hắn một cái, lại bị hôn tiếp, chỉ là chạm nhẹ rồi lui ra.
Cố Dương dữ dằn nói: "Không hôn nữa!"
Lục Ngôn nhìn tiểu khả ái tạc mao trong ngực, sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, thực sự là bảo bối của hắn, lập tức vâng lời tuân lệnh, ôm eo cậu, hôn thật sâu.
Dương Dương muốn khóc!
Cuối cùng, Cố Dương giao giấy thông báo lại, đương nhiên là Lục Ngôn kí tên.
Sau kỳ thi cuối kỳ, học bù một tuần, rồi mới tới họp phụ huynh.
Mỗi lớp đều phải quét tước vệ sinh, bố trí chuẩn bị, trên bàn dán tên học sinh tương ứng. Sau đó, học sinh cũng có thể đi đón cha mẹ mình, dù sao cha mẹ một năm mới tới trường học một lần, không tìm được vị trí lớp cũng rất bình thường. Vì để tránh lạc đường, học sinh đi đón là tốt nhất.
Cố Dương cùng những bạn học khác xuống lầu, trong lòng có hơi bồn chồn, ai nấy đều xuống đón cha mẹ, còn cậu lại đón bạn trai?
Nếu lúc đó có bạn học nói một cậu, oa, đây là ba ba của cậu sao? Thật trẻ ghê.
Cậu phải trả lời thế nào?
Xong đời, cậu có chút hối hận rồi làm sao bây giờ?
Nhưng mà Lục Ngôn dùng ánh mắt ấy nhìn cậu, cậu biết từ chối thế nào?
Không quan tâm nữa, cậu vẫn phải đón hắn, mặc dù có hơi hơi xấu hổ.
Trong lòng cậu xoắn xuýt, tốc độ xuống lầu cũng chậm dần, vừa lúc đụng phải Lục Ngôn đang trên đường đến lớp cậu.
Lục Ngôn cũng nhìn thấy cậu, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Dương Dương."
Cố Dương vừa xoắn xuýt một giây trước, nhưng khi vừa nhìn thấy người, cái gì cũng quên mất, lập tức nhào tới. Nếu không phải kiêng kỵ trong trường học, cậu nhất định sẽ nhào vào lồng ngực Lục Ngôn.
Cố Dương hưng phấn giới thiệu với hắn về trường học, dẫn hắn lên lầu.
Lục Ngôn đi bên cạnh kiên nhẫn nghe, dung túng cười cười nhìn cậu.
Lúc cả hai tới lớp, người còn chưa tới đầy đủ, Cố Dương dẫn hắn tới chỗ ngồi của mình, ngồi bên cạnh là ba ba Đào Tử An, là một người chú rất tốt bụng, khách khí lên tiếng chào hỏi.
Lục Ngôn cũng rất tự nhiên đáp lại, lịch sự cười, thường thường nghe thấy Cố Dương nhắc tới bạn cùng bàn, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Cậu chính là Đào Tử An sao? Dương Dương ở nhà thường thường nói về cậu, quan hệ của hai đứa hình như rất tốt."
Đào Tử An ôm vai Cố Dương, dũng cảm cười nói: "Đương nhiên, chúng em là bạn thân!"
Cố Dương nhất thời cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, bắt đầu sợ hãi, lập tức kéo cánh tay Đào Tử An xuống, gật đầu cười gượng nói: "Tụi em là bạn rất thân, học tập cũng hay giúp đỡ lẫn nhau."
Đào Tử An lại một lần nữa khoác vai cậu, bất mãn nói: "Không chỉ trong học tập, chúng em còn là..."
Cố Dương sợ y mở miệng hô lên cái gì mà chống lại tổ chức thần Quang Minh các thứ, đến lúc đó tất cả phụ huynh sẽ nhìn sang, vội ngắt lời y, nói: "A! Đúng rồi, họp phụ huynh sắp bắt đầu, thầy nói chúng ta không được ở đây, chúng ta ra ngoài chờ thôi!"
Nói vừa xong như muốn thoát thân, kéo Đào Tử An ra khỏi phòng học, sau lưng còn có ánh mắt nóng rực như hình với bóng.
Lục Ngôn nhìn bóng người biến mất, mới quay đầu khẽ mỉm cười, nói với cha Đào: "Quả nhiên quan hệ giữa hai đứa thật sự rất tốt."
Cha Đào cười khan gật đầu, âm thầm lau vệt mồ hôi, cũng không biết tại sao, rõ ràng đối phương còn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, nhưng ánh mắt rất có uy lực, quả thực như muốn giết người.
Gần một tiếng đồng hồ, họp phụ huynh lúc này mới sắp kết thúc.
Học sinh đoán chừng thời gian không còn bao lâu, đứng trước cửa phòng học, líu ra líu ríu nói chuyện phiếm, hiếu kỳ nhìn xem giáo viên nói gì với phụ huynh.
Cố Dương cũng ló đầu liếc một cái, phát hiện Lục Ngôn và baba Đào Tử An trò chuyện rất vui vẻ. Cũng đúng, nếu như Lục Ngôn muốn, có thể rất dễ dàng chung đụng với bất kỳ người nào, cũng nhanh hoà nhập.
Họp phụ huynh kết thúc, Lục Ngôn nói vài lời khách sáo với các vị phụ huynh khác, rất tự nhiên cầm ba lô Cố Dương treo trên cánh tay, cùng Cố Dương lên xe.
Cố Dương hiếu kỳ hỏi: "Thầy giáo nói gì với anh?"
Lục Ngôn nói: "Thầy giáo khen thành tích của em rất tốt, tiếp tục giữ vững, em có thể đậu trường Thanh Bắc."
Cố Dương được khen, có chút không được tự nhiên gãi gãi mặt, khô khan nói: "Vậy, vậy sao."
Lục Ngôn cười nói: "Đúng vậy, Dương Dương rất giỏi, cần phải thưởng."
Cố Dương vừa nghe đến thưởng, lập tức nghĩ tới lần trước làm bài tập, người này cũng nói thưởng, quay đầu lại cũng không biết rốt cuộc là ai thưởng. Có điều, Cố Dương cũng rất thích là được rồi.
Cố Dương nghĩ đến vừa nãy Lục tiên sinh ghen, dứt khoát chủ động chút, nhướn lên trước ôm cổ Lục Ngôn hôn một cái.
Lục Ngôn giật mình, cười nói: "Hiếm thấy khi Dương Dương chủ động, tôi rất vui vẻ. Nhưng mà, tôi vốn định cho Dương Dương nạp tiền chơi game."
Lúc Cố Dương học tập rất nghiêm túc, chơi cũng hết sức trầm mê. Ban đầu cậu nói đánh chết cũng sẽ không nạp tiền, sẽ không bị công ty game lừa gạt một phân tiền nào, nhưng sau đó ——
Một chút tiền cũng sẽ không mua! Không bao giờ bị lừa!
Em có một chút tiền thôi, không nhiều, em là người biết kiểm soát bản thân.
A! Em muốn nạp tiền! Đừng ai cản em!
Vì vậy, Cố Dương không cản được bản thân rục rà rục rịch nạp tiền, nói Lục Ngôn theo dõi cậu, quy định một tuần chỉ có thể nạp một ít.
Lục Ngôn rất thích chuyện này, bởi vì Dương Dương muốn nạp tiền, sẽ không ngừng đảo quanh hắn làm nũng, như mèo nhỏ chắp tay trước ngực vô cùng đáng yêu, quấn lấy hắn. Lục Ngôn cực kỳ hưởng thụ.
Nghe Lục Ngôn nói muốn thưởng quà này, Cố Dương lập tức ôm đầu gào gào la lên, một mặt hối hận không thiết sống nữa.
Lục Ngôn nhìn buồn cười, cả giận nói: "Xem ra trong mắt Dương Dương, tôi còn không bằng một trò chơi đúng không?"
Cố Dương sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy Lục Ngôn thật giống mấy nữ sinh cãi nhau với bạn trai vì cậu ta chơi game, không kịp đề phòng bị chọt trúng chỗ cười, thiếu chút nữa cười lăn xuống sàn xe.
Lục Ngôn: "..." Biểu tình trở nên hết sức vi diệu.
Cố Dương đang cười ra nước mắt mông lung nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Ngôn, vội vã bò lên ra vẻ lấy lòng, "Tự dưng em nhớ tới một chuyện cười trên mạng, không phải đang cười anh đâu, đương nhiên anh quan trọng nhất, tuyệt đối! Không cần nghi ngờ!"
Sau đó, trong đầu hiện lên cảnh tượng, Lục Ngôn yểu điệu nổi nóng với mình —— nói mau, rốt cuộc là yêu game hay yêu tôi!
Cố Dương lại một lần nữa không nhịn được bật cười, nằm úp sấp trên ghế.
Lục Ngôn: "..."
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Ghi nợ...
Bình luận facebook