Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit: Flanty
Tịch Hoan có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương.
Giống như cái gì cũng không phát sinh, cô lấy ô về, "Phiền thầy Thẩm rồi."
Bàn tay thon dài trước mắt đã thu về, rủ xuống bên cạnh chủ nhân, ánh mắt Tịch Hoan cũng theo đó mà di chuyển.
Thẩm Khinh Lãng hơi chột dạ.
Ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "Không... Không khách khí."
Cậu muốn nắm chặt tay lại, lại không dám làm trước mặt cô, chỉ có thể chịu đựng, xoay người rời đi.
Tịch Hoan ở phía sau nói: "Thầy Thẩm hẹn gặp lại."
Trong ký túc xá, Vưu Vi phỉ nhổ, "Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu kìa."
Chỉ là đưa cái ô thôi mà, hai người lại ở bên ngoài lâu như vậy, không biết còn tưởng đang làm cái gì đấy.
Tịch Hoan không đáp lại cô ấy, quay quay cái ô chỉnh tề, nói cảm khái: "Gấp đẹp như vậy, tớ không muốn mở ra nữa."
Cô khẽ thở dài, nhưng trên ô có nước, cần phải phơi khô mới được.
Tịch Hoan đặt ô ở ban công, lúc đang định lau tay, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngừng lại.
Hẳn là lơ đãng nhỉ?
Cô nhìn đầu ngón tay mình, móng tay mượt mà đã được làm riêng trước khi đến đây, đẹp đến muốn mạng.
Tay Thẩm Khinh Lãng cũng rất đẹp.
———
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, tiết học của Trần Tuyết Dương kết thúc, có nghĩa là tiết học trong cả tuần này của cậu ta đều đã kết thúc, vốn dĩ cũng chỉ có hai tiết mà thôi.
Bởi vì có sáu cấp, một cấp chỉ có bốn lớp, chia đều ra thì ba người họ phải nhận kha khá lớp, không giống mấy người dạy múa kia, bởi vì mấy đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 3 quá nhỏ, cho nên họ chỉ phải dạy lớp bốn năm sáu.
Cậu ta ngân nga đi về.
Đến cửa ký túc xá liền đụng phải bạn cùng phòng của mình.
Trần Tuyết Dương đang chuẩn bị chào hỏi, thì thấy Thẩm Khinh Lãng rõ ràng đang thất thần, còn thỉnh thoảng sờ bàn tay khác của mình một cái.
Đang làm gì đây?
Trần Tuyết Dương thấy rùng mình, phất tay với cậu, "Thẩm Khinh Lãng, cậu đang làm gì? Đi đưa ô chưa?"
Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, "Ừ."
"Trên tay cậu có thứ gì, mà cứ cọ mãi vậy?" Trần Tuyết Dương lại nhìn chằm chằm tay cậu, như thể muốn nhìn ra cả đóa hoa.
Thẩm Khinh Lãng hơi ngừng lại, đưa tay ra sau lưng, "Không có gì."
"Không có gì thì không có gì, nhìn bộ dáng này không biết còn tưởng tớ làm gì cậu đấy." Trần Tuyết Dương trợn trắng mắt, "Đúng rồi, cô giáo Tịch có nói gì với cậu không?"
Thẩm Khinh Lãng mới không muốn nói với cậu ta là Tịch Hoan nói gì.
"Tên đầy đủ của cô giáo Tịch là gì tớ còn chưa biết đâu." Thấy cậu không trả lời, Trần Tuyết Dương cũng mặc kệ, lo chuyện của mình trước: "Aizz, cậu biết không?"
Thẩm Khinh Lãng rũ mắt, không nói chuyện.
Giống như cũng không biết.
Cậu có chút buồn rầu, sao mình lại quên việc này cơ chứ, vừa rồi cậu nên hỏi, thật là một cơ hội tốt.
Trần Tuyết Dương vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu là đã biết, cười ha ha: "Xem ra cậu cũng không biết sao, ha ha ha ha ha ha."
Ký túc xá gần ngay trước mắt, Thẩm Khinh Lãng đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào.
Trần Tuyết Dương theo sát, cái mũi thiếu chút nữa đụng phải cánh cửa đóng kín, "Mẹ nó, cậu trả thù tớ, tớ chỉ thuận miệng cười một chút..."
Thẩm Khinh Lãng ngồi xuống vị trí của mình.
Một lát sau, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, nhéo nhéo lên đầu ngón tay mình, hình ảnh vừa rồi như hiện ra trước mắt cậu.
Lỗ tai hơi nóng, khóe môi ngăn không được lại giương lên.
Tên thì lần sau lại hỏi vậy.
———
Mưa gió giằng co mấy ngày, rốt cuộc trời cũng bắt đầu trong xanh trở lại.
Sau cơn mưa, sương mù mênh mông, có câu thơ được viết bởi một thi nhân cổ đại, đập vào mắt chỗ xa đều là bức họa xa hoa lộng lẫy.
Tịch Hoan thích nhất là luyện tập trên ban công vào những lúc không có chuyện gì, thuận tiện còn ngắm phong cảnh.
Sau đó, ba người quyết định đến văn phòng.
Nguyễn Văn đã sớm muốn tìm cơ hội, nhưng mấy hôm trước trời vẫn luôn mưa, chỉ có thể chịu đựng, lần này cuối cùng cũng có thể.
Trùng hợp, ba người Thẩm Khinh Lãng cũng có mặt trong văn phòng.
Tịch Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy người kia đang bị kệ máy tính che đậy, bởi vì vóc dáng quá cao, hoàn toàn không ngăn được, một nửa mặt đều lộ ra bên ngoài, sạch sẽ trong sáng.
Như lần đầu tiên cô gặp.
Lúc đến lượt cô mở miệng, cô chỉ nói đơn giản: "Gọi tôi Tịch Hoan là được."
Trần Tuyết Dương lập tức tỉnh táo tinh thần, "Tôi là Trần Tuyết Dương. Vị này chính là bạn học cũng là bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Khinh Lãng."
Nguyễn Văn nói: "Tên này rất đặc biệt."
Thẩm Khinh Lãng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tịch Hoan, có chút ngượng ngùng.
Tên cô thật êm tai.
Tịch Hoan chớp chớp mắt với cậu, rồi sau đó cùng bọn Nguyễn Văn phân chia bàn làm việc, dĩ nhiên cô vẫn ở bên cạnh Vưu Vi.
Sau khi tự giới thiệu một hồi, lại là vấn đề nên làm gì.
Căn bản đều không phải người địa phương, tự nhiên cũng sẽ không quen thuộc chỗ nào, chuyện thường làm hằng ngày của mỗi người đều là chơi điện thoại di động.
"Tôi đã thử một lần, nơi này có thể đưa đồ chuyển phát nhanh đến." Một lúc sau, Nguyễn Văn hạ giọng nói.
Đào San San vui vẻ nhất, lập tức mở di động ra, "Có thể chuyển phát nhanh thì không còn gì tốt hơn, gần một tháng tớ chưa dạo Taobao rồi, ngứa hết cả tay."
Nguyễn Văn nhẹ nhàng cười, quay đầu nói, "Tịch Hoan cậu không cần mua đồ ăn sao?"
Tịch Hoan lắc đầu: "Hạn sử dụng của bánh kem chỉ có mấy ngày thôi, đưa đến đây thì cũng không còn tươi nữa, chỗ tớ vẫn còn một ít, tạm thời không cần mua."
Dù sao một tuần cũng chỉ có một hai ngày có tiết, cô không muốn tự mình ra ngoài, đương nhiên cũng do Tịch Hoan lười đi, bởi vì cô không có bằng lái, lái xe lại phải tìm Nguyễn Văn.
Chuông tan học bên ngoài vừa vặn vang lên.
Vưu Vi vỗ bàn, "Nguyễn Văn lát nữa cậu có tiết, còn không đi?"
Nguyễn Văn rũ mi đợi vài giây, lúc này mới cười cầm đàn ghi-ta rời đi.
Vưu Vi lập tức nhắn tin cho Tịch Hoan: "Này khi nào thì cậu nói với cậu ta?"
Tâm tư của cậu ta đối với Tịch Hoan mấy người các cô đều biết, chỉ là chưa bao giờ tham gia vào, hiện giờ Tịch Hoan có hứng thú với Thẩm Khinh Lãng, tốt nhất vẫn là nên nói ra.
Tịch Hoan cúi đầu gõ chữ, "Cậu ấy chưa bao giờ nói rõ, tớ cũng không thể mở miệng được."
Vưu Vi nghĩ cũng thấy đúng.
Vạn nhất nói không hợp lý, lúc đó người ta lại nói mình tự đa tình, căn bản là không thú vị, thế thì xấu hổ chết mất.
Tịch Hoan đảo mắt qua phía bên kia văn phòng một cái, đáp lại: "Không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ nhìn thấy."
Vưu Vi nhún vai.
Trên hành lang bên ngoài vang vọng tiếng cười ồn ào của bọn nhóc, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong văn phòng.
Thẩm Khinh Lãng cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt mình, lại nhìn số liệu trên máy tính, hơi mím môi.
Sao có thể tính sai hết...
Cậu yên lặng thở dài, ném cả đống giấy xuống, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía sườn mặt người đối diện.
Sau đó tờ giấy rơi xuống đất.
Thẩm Khinh Lãng: "..." Thất thần quả nhiên là không tốt.
Trần Tuyết Dương cười nhạo: "Thẩm Khinh Lãng cậu còn có thể lại lợi hại hơn chút không."
Cậu ta nhớ tới chuyện vừa rồi, trộm phát WeChat cho Thẩm Khinh Lãng: "Chàng trai kia có vẻ có ý với chị gái nhỏ của cậu đấy."
Mặc dù lời này có vẻ không rõ ràng, nhưng cậu vẫn hoàn toàn có thể nhìn ra.
Thẩm Khinh Lãng không tự chủ mà nhìn qua đó.
Tịch Hoan hôm nay xoã tóc, lúc cúi đầu, tóc trên đầu vai cô trượt sang một bên, dừng trên mu bàn tay, màu đen nhánh nổi bật trên mu bàn tay trắng nõn.
Gương mặt bị che nửa phá lệ hấp dẫn người khác.
Giao diện WeChat trên máy tính tất cả đều là tin nhắn từ Trần Tuyết Dương.
Trần Tuyết Dương: "Lãng à, cậu lại không chủ động, bé con không có, ngay cả chuyện xưa cũng sẽ không có đâu."
Trần Tuyết Dương: "Dũng cảm lên đi, dùng nhan sắc của cậu chinh phục chị gái nhỏ múa ba lê của chúng ta, ca ca tin tưởng cậu!"
Trần Tuyết Dương: "Tớ đã nghĩ kỹ tương lai cho cậu rồi, dùng chính những chiếc máy bay do cậu thiết kế, mang theo các loại quà tặng lãng mạn, cầu hôn!"
Cậu ta càng nói càng hăng hái, nghiễm nhiên đã lâm vào ảo tưởng.
Thẩm Khinh Lãng như một tên trộm thu hồi tầm mắt, không để ý tới cậu ta nữa, lại rút một tờ giấy ra, chỉ là lúc này cậu không còn lơ đãng như vừa rồi.
———
Lần này những người trong văn phòng thực sự ở lại cho đến giữa trưa.
20 phút trước khi học sinh tan học, mọi người đều đứng dậy chuẩn bị đi xuống nhà ăn, bằng không lát nữa lại phải tranh nhau với bọn học sinh.
Những người khác đi phía trước.
Tịch Hoan thả chậm tốc độ, Vưu Vi tự nhiên cũng hiểu, chủ động kéo Đào San San xuống lầu trước.
Nguyễn Văn không trở về, văn phòng chớp mắt chỉ còn thừa bốn người.
Trần Tuyết Dương một thân nhẹ nhàng, nhìn Thẩm Khinh Lãng không nhanh không chậm mà sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, tức giận nói: "Cậu mà còn lâu như vậy, tớ không đợi cậu nữa."
Chớp mắt liền cùng Dương Tây An đi ra ngoài.
Thẩm Khinh Lãng thấy Tịch Hoan rời đi, lúc này mới ra khỏi văn phòng.
Không dự đoán được, anh vừa mới ra, vừa mới khóa kỹ cửa, liền nghe thấy Tịch Hoan ở sau lưng nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Thầy Thẩm, thầy từ từ đã, hình như tôi bị rơi chút đồ."
Thẩm Khinh Lãng vội vàng tránh ra.
Cậu nhìn cô chạy vào văn phòng, bóng dáng yểu điệu tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Một lát sau, một đôi má lúm đồng tiền xuất hiện trước mặt cậu.
Tịch Hoan cười tủm tỉm nói: "Thầy Thẩm, thầy vươn tay ra đây."
Thẩm Khinh Lãng không rõ nguyên nhân mà vươn tay.
Hai người đứng chung một chỗ, một cao một thấp, một đen một trắng dường như là màu sắc bình thường nhất trong khu nhà dạy học.
Tịch Hoan buông tay ra, một cái kẹo dừng lại trong tay cậu, giấy gói kẹo va chạm vang lên âm thanh thanh thúy.
Tuy nhiên, sự chú ý của Thẩm Khinh Lãng lại đặt ở chỗ khác.
Cậu cảm giác được móng tay của đối phương dường như cào nhẹ qua lòng bàn tay cậu, tê tê dại dại, cơ hồ làm cả người cậu giật giật, tim đập như trống.
Ngay sau đó, đối phương liền thu tay lại.
Tịch Hoan hơi ngửa đầu nhìn cậu, cong cong đôi mắt, "Cái này hơi khác cái lần trước, nhưng điều ăn khá ngon, xem như cảm ơn cậu đã đưa ô cho tôi."
Rõ ràng là âm thanh nói chuyện ngày thường, nhưng Thẩm Khinh Lãng lại nghe ra mềm như bông.
Cậu nắm chặt kẹo trong tay, không khỏi nhéo nhéo lỗ tai đang nóng lên của mình, nhướng mi đáp: "Được."
Giấy gói kẹo cộm lên trong lòng bàn tay, lại hoàn toàn không thay thế được cảm giác vừa rồi.
Tịch Hoan có thể cảm nhận rõ ràng được đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương.
Giống như cái gì cũng không phát sinh, cô lấy ô về, "Phiền thầy Thẩm rồi."
Bàn tay thon dài trước mắt đã thu về, rủ xuống bên cạnh chủ nhân, ánh mắt Tịch Hoan cũng theo đó mà di chuyển.
Thẩm Khinh Lãng hơi chột dạ.
Ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "Không... Không khách khí."
Cậu muốn nắm chặt tay lại, lại không dám làm trước mặt cô, chỉ có thể chịu đựng, xoay người rời đi.
Tịch Hoan ở phía sau nói: "Thầy Thẩm hẹn gặp lại."
Trong ký túc xá, Vưu Vi phỉ nhổ, "Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu kìa."
Chỉ là đưa cái ô thôi mà, hai người lại ở bên ngoài lâu như vậy, không biết còn tưởng đang làm cái gì đấy.
Tịch Hoan không đáp lại cô ấy, quay quay cái ô chỉnh tề, nói cảm khái: "Gấp đẹp như vậy, tớ không muốn mở ra nữa."
Cô khẽ thở dài, nhưng trên ô có nước, cần phải phơi khô mới được.
Tịch Hoan đặt ô ở ban công, lúc đang định lau tay, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, ngừng lại.
Hẳn là lơ đãng nhỉ?
Cô nhìn đầu ngón tay mình, móng tay mượt mà đã được làm riêng trước khi đến đây, đẹp đến muốn mạng.
Tay Thẩm Khinh Lãng cũng rất đẹp.
———
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, tiết học của Trần Tuyết Dương kết thúc, có nghĩa là tiết học trong cả tuần này của cậu ta đều đã kết thúc, vốn dĩ cũng chỉ có hai tiết mà thôi.
Bởi vì có sáu cấp, một cấp chỉ có bốn lớp, chia đều ra thì ba người họ phải nhận kha khá lớp, không giống mấy người dạy múa kia, bởi vì mấy đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 3 quá nhỏ, cho nên họ chỉ phải dạy lớp bốn năm sáu.
Cậu ta ngân nga đi về.
Đến cửa ký túc xá liền đụng phải bạn cùng phòng của mình.
Trần Tuyết Dương đang chuẩn bị chào hỏi, thì thấy Thẩm Khinh Lãng rõ ràng đang thất thần, còn thỉnh thoảng sờ bàn tay khác của mình một cái.
Đang làm gì đây?
Trần Tuyết Dương thấy rùng mình, phất tay với cậu, "Thẩm Khinh Lãng, cậu đang làm gì? Đi đưa ô chưa?"
Thẩm Khinh Lãng lấy lại tinh thần, "Ừ."
"Trên tay cậu có thứ gì, mà cứ cọ mãi vậy?" Trần Tuyết Dương lại nhìn chằm chằm tay cậu, như thể muốn nhìn ra cả đóa hoa.
Thẩm Khinh Lãng hơi ngừng lại, đưa tay ra sau lưng, "Không có gì."
"Không có gì thì không có gì, nhìn bộ dáng này không biết còn tưởng tớ làm gì cậu đấy." Trần Tuyết Dương trợn trắng mắt, "Đúng rồi, cô giáo Tịch có nói gì với cậu không?"
Thẩm Khinh Lãng mới không muốn nói với cậu ta là Tịch Hoan nói gì.
"Tên đầy đủ của cô giáo Tịch là gì tớ còn chưa biết đâu." Thấy cậu không trả lời, Trần Tuyết Dương cũng mặc kệ, lo chuyện của mình trước: "Aizz, cậu biết không?"
Thẩm Khinh Lãng rũ mắt, không nói chuyện.
Giống như cũng không biết.
Cậu có chút buồn rầu, sao mình lại quên việc này cơ chứ, vừa rồi cậu nên hỏi, thật là một cơ hội tốt.
Trần Tuyết Dương vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu là đã biết, cười ha ha: "Xem ra cậu cũng không biết sao, ha ha ha ha ha ha."
Ký túc xá gần ngay trước mắt, Thẩm Khinh Lãng đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào.
Trần Tuyết Dương theo sát, cái mũi thiếu chút nữa đụng phải cánh cửa đóng kín, "Mẹ nó, cậu trả thù tớ, tớ chỉ thuận miệng cười một chút..."
Thẩm Khinh Lãng ngồi xuống vị trí của mình.
Một lát sau, ma xui quỷ khiến mà vươn tay, nhéo nhéo lên đầu ngón tay mình, hình ảnh vừa rồi như hiện ra trước mắt cậu.
Lỗ tai hơi nóng, khóe môi ngăn không được lại giương lên.
Tên thì lần sau lại hỏi vậy.
———
Mưa gió giằng co mấy ngày, rốt cuộc trời cũng bắt đầu trong xanh trở lại.
Sau cơn mưa, sương mù mênh mông, có câu thơ được viết bởi một thi nhân cổ đại, đập vào mắt chỗ xa đều là bức họa xa hoa lộng lẫy.
Tịch Hoan thích nhất là luyện tập trên ban công vào những lúc không có chuyện gì, thuận tiện còn ngắm phong cảnh.
Sau đó, ba người quyết định đến văn phòng.
Nguyễn Văn đã sớm muốn tìm cơ hội, nhưng mấy hôm trước trời vẫn luôn mưa, chỉ có thể chịu đựng, lần này cuối cùng cũng có thể.
Trùng hợp, ba người Thẩm Khinh Lãng cũng có mặt trong văn phòng.
Tịch Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy người kia đang bị kệ máy tính che đậy, bởi vì vóc dáng quá cao, hoàn toàn không ngăn được, một nửa mặt đều lộ ra bên ngoài, sạch sẽ trong sáng.
Như lần đầu tiên cô gặp.
Lúc đến lượt cô mở miệng, cô chỉ nói đơn giản: "Gọi tôi Tịch Hoan là được."
Trần Tuyết Dương lập tức tỉnh táo tinh thần, "Tôi là Trần Tuyết Dương. Vị này chính là bạn học cũng là bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Khinh Lãng."
Nguyễn Văn nói: "Tên này rất đặc biệt."
Thẩm Khinh Lãng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tịch Hoan, có chút ngượng ngùng.
Tên cô thật êm tai.
Tịch Hoan chớp chớp mắt với cậu, rồi sau đó cùng bọn Nguyễn Văn phân chia bàn làm việc, dĩ nhiên cô vẫn ở bên cạnh Vưu Vi.
Sau khi tự giới thiệu một hồi, lại là vấn đề nên làm gì.
Căn bản đều không phải người địa phương, tự nhiên cũng sẽ không quen thuộc chỗ nào, chuyện thường làm hằng ngày của mỗi người đều là chơi điện thoại di động.
"Tôi đã thử một lần, nơi này có thể đưa đồ chuyển phát nhanh đến." Một lúc sau, Nguyễn Văn hạ giọng nói.
Đào San San vui vẻ nhất, lập tức mở di động ra, "Có thể chuyển phát nhanh thì không còn gì tốt hơn, gần một tháng tớ chưa dạo Taobao rồi, ngứa hết cả tay."
Nguyễn Văn nhẹ nhàng cười, quay đầu nói, "Tịch Hoan cậu không cần mua đồ ăn sao?"
Tịch Hoan lắc đầu: "Hạn sử dụng của bánh kem chỉ có mấy ngày thôi, đưa đến đây thì cũng không còn tươi nữa, chỗ tớ vẫn còn một ít, tạm thời không cần mua."
Dù sao một tuần cũng chỉ có một hai ngày có tiết, cô không muốn tự mình ra ngoài, đương nhiên cũng do Tịch Hoan lười đi, bởi vì cô không có bằng lái, lái xe lại phải tìm Nguyễn Văn.
Chuông tan học bên ngoài vừa vặn vang lên.
Vưu Vi vỗ bàn, "Nguyễn Văn lát nữa cậu có tiết, còn không đi?"
Nguyễn Văn rũ mi đợi vài giây, lúc này mới cười cầm đàn ghi-ta rời đi.
Vưu Vi lập tức nhắn tin cho Tịch Hoan: "Này khi nào thì cậu nói với cậu ta?"
Tâm tư của cậu ta đối với Tịch Hoan mấy người các cô đều biết, chỉ là chưa bao giờ tham gia vào, hiện giờ Tịch Hoan có hứng thú với Thẩm Khinh Lãng, tốt nhất vẫn là nên nói ra.
Tịch Hoan cúi đầu gõ chữ, "Cậu ấy chưa bao giờ nói rõ, tớ cũng không thể mở miệng được."
Vưu Vi nghĩ cũng thấy đúng.
Vạn nhất nói không hợp lý, lúc đó người ta lại nói mình tự đa tình, căn bản là không thú vị, thế thì xấu hổ chết mất.
Tịch Hoan đảo mắt qua phía bên kia văn phòng một cái, đáp lại: "Không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ nhìn thấy."
Vưu Vi nhún vai.
Trên hành lang bên ngoài vang vọng tiếng cười ồn ào của bọn nhóc, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng trong văn phòng.
Thẩm Khinh Lãng cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt mình, lại nhìn số liệu trên máy tính, hơi mím môi.
Sao có thể tính sai hết...
Cậu yên lặng thở dài, ném cả đống giấy xuống, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía sườn mặt người đối diện.
Sau đó tờ giấy rơi xuống đất.
Thẩm Khinh Lãng: "..." Thất thần quả nhiên là không tốt.
Trần Tuyết Dương cười nhạo: "Thẩm Khinh Lãng cậu còn có thể lại lợi hại hơn chút không."
Cậu ta nhớ tới chuyện vừa rồi, trộm phát WeChat cho Thẩm Khinh Lãng: "Chàng trai kia có vẻ có ý với chị gái nhỏ của cậu đấy."
Mặc dù lời này có vẻ không rõ ràng, nhưng cậu vẫn hoàn toàn có thể nhìn ra.
Thẩm Khinh Lãng không tự chủ mà nhìn qua đó.
Tịch Hoan hôm nay xoã tóc, lúc cúi đầu, tóc trên đầu vai cô trượt sang một bên, dừng trên mu bàn tay, màu đen nhánh nổi bật trên mu bàn tay trắng nõn.
Gương mặt bị che nửa phá lệ hấp dẫn người khác.
Giao diện WeChat trên máy tính tất cả đều là tin nhắn từ Trần Tuyết Dương.
Trần Tuyết Dương: "Lãng à, cậu lại không chủ động, bé con không có, ngay cả chuyện xưa cũng sẽ không có đâu."
Trần Tuyết Dương: "Dũng cảm lên đi, dùng nhan sắc của cậu chinh phục chị gái nhỏ múa ba lê của chúng ta, ca ca tin tưởng cậu!"
Trần Tuyết Dương: "Tớ đã nghĩ kỹ tương lai cho cậu rồi, dùng chính những chiếc máy bay do cậu thiết kế, mang theo các loại quà tặng lãng mạn, cầu hôn!"
Cậu ta càng nói càng hăng hái, nghiễm nhiên đã lâm vào ảo tưởng.
Thẩm Khinh Lãng như một tên trộm thu hồi tầm mắt, không để ý tới cậu ta nữa, lại rút một tờ giấy ra, chỉ là lúc này cậu không còn lơ đãng như vừa rồi.
———
Lần này những người trong văn phòng thực sự ở lại cho đến giữa trưa.
20 phút trước khi học sinh tan học, mọi người đều đứng dậy chuẩn bị đi xuống nhà ăn, bằng không lát nữa lại phải tranh nhau với bọn học sinh.
Những người khác đi phía trước.
Tịch Hoan thả chậm tốc độ, Vưu Vi tự nhiên cũng hiểu, chủ động kéo Đào San San xuống lầu trước.
Nguyễn Văn không trở về, văn phòng chớp mắt chỉ còn thừa bốn người.
Trần Tuyết Dương một thân nhẹ nhàng, nhìn Thẩm Khinh Lãng không nhanh không chậm mà sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, tức giận nói: "Cậu mà còn lâu như vậy, tớ không đợi cậu nữa."
Chớp mắt liền cùng Dương Tây An đi ra ngoài.
Thẩm Khinh Lãng thấy Tịch Hoan rời đi, lúc này mới ra khỏi văn phòng.
Không dự đoán được, anh vừa mới ra, vừa mới khóa kỹ cửa, liền nghe thấy Tịch Hoan ở sau lưng nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Thầy Thẩm, thầy từ từ đã, hình như tôi bị rơi chút đồ."
Thẩm Khinh Lãng vội vàng tránh ra.
Cậu nhìn cô chạy vào văn phòng, bóng dáng yểu điệu tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Một lát sau, một đôi má lúm đồng tiền xuất hiện trước mặt cậu.
Tịch Hoan cười tủm tỉm nói: "Thầy Thẩm, thầy vươn tay ra đây."
Thẩm Khinh Lãng không rõ nguyên nhân mà vươn tay.
Hai người đứng chung một chỗ, một cao một thấp, một đen một trắng dường như là màu sắc bình thường nhất trong khu nhà dạy học.
Tịch Hoan buông tay ra, một cái kẹo dừng lại trong tay cậu, giấy gói kẹo va chạm vang lên âm thanh thanh thúy.
Tuy nhiên, sự chú ý của Thẩm Khinh Lãng lại đặt ở chỗ khác.
Cậu cảm giác được móng tay của đối phương dường như cào nhẹ qua lòng bàn tay cậu, tê tê dại dại, cơ hồ làm cả người cậu giật giật, tim đập như trống.
Ngay sau đó, đối phương liền thu tay lại.
Tịch Hoan hơi ngửa đầu nhìn cậu, cong cong đôi mắt, "Cái này hơi khác cái lần trước, nhưng điều ăn khá ngon, xem như cảm ơn cậu đã đưa ô cho tôi."
Rõ ràng là âm thanh nói chuyện ngày thường, nhưng Thẩm Khinh Lãng lại nghe ra mềm như bông.
Cậu nắm chặt kẹo trong tay, không khỏi nhéo nhéo lỗ tai đang nóng lên của mình, nhướng mi đáp: "Được."
Giấy gói kẹo cộm lên trong lòng bàn tay, lại hoàn toàn không thay thế được cảm giác vừa rồi.
Bình luận facebook