Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Người khéo mồm khéo miệng như Nhạc Thiên Linh cũng không nghĩ ra được câu nào để phản bác lý do này. Tuy là đạo lý nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu.
Cô xì một tiếng, hùng hùng hổ hổ đi loot đồ, trong lòng tính toán xem cô thua Lâm Tầm mấy mạng người, cô phải giành MVP* mới được.
* MVP: Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Nhưng mà chưa chơi xong ván, điện thoại của cô đột nhiên nhảy ra một cái thông báo. Nhạc Thiên Linh liếc nhìn, là tin nhắn từ group chat công việc. Cô nghi ngờ “ơ” một tiếng.
Theo lẽ thường thì sau khi nghỉ việc, tổ trưởng nhất định sẽ lập thêm một cái group mới không có cô nữa mới đúng chứ. Không lập thì thôi chứ sao lại nhắn tin tiếp vào đây?
Cô suy nghĩ, tranh thủ lúc trò chơi chưa bước vào giai đoạn đấu tranh ác liêt gay cấn để xem thử coi trong group có gì. Nhìn một cái là thấy ngay tin nhắn có liên quan tới mình.
Tổ trưởng: Mọi người có biết chuyện Thiên Linh muốn quay trở lại làm việc chưa?
Trong đầu cô đầy dấu chấm hỏi, không hiểu cô ta đang định làm gì. Hiển nhiên là những người khác cũng không hiểu, thay phiên nhau nhắn vào những dấu hỏi.
Tổ trưởng: Hôm nay lúc lên lầu lấy hóa đơn, chị có nghe bà chủ nói về chuyện này.
Trong group không ai trả lời nhưng cũng không cản được cô ta nói tiếp.
Tổ trưởng: Bà chủ tức giận dữ lắm, nói Thiên Linh nghĩ công ty mình là cái chợ hay sao mà muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Hơn nữa công ty cũng không nhất thiết phải có em ấy, không thể để em ấy phá vỡ quy tắc, nếu không em ấy sẽ tưởng rằng mình là nhân tài, giúp công ty kiếm được mấy trăm triệu mỗi tháng. Lớp trẻ tốt nghiệp năm nay thật không có kiên nhẫn, cứ muốn một bước bay lên trời, có tự cao tự đại như vậy thì cũng phải coi mình có năng lực không chứ.
Có người nói tiếp, nhưng chỉ nhắn một chuỗi dấu “….” không rõ nghĩa.
Tổ trưởng vẫn tiếp tục.
Tổ trưởng: Lúc ấy Trần Nhân nghe sếp chửi nhiều đến mức trắng cả mặt, bảo cô ấy sau này đừng tuyển người như vậy nữa.
Tổ trưởng: Đáng tiếc biết bao, hoạt động giáng sinh sắp đến rồi, nếu lượng người chơi cao thì có thể nhận một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh rồi.
Tổ trưởng: Mà mấy chuyện này tụi em cũng đừng truyền ra ngoài nha.
Chỉ chốc lát sau.
Hoàng Tiệp: Tổ trưởng… có phải chị nhắn lộn group không?
Mấy giây sau.
Tổ trưởng: Ấy chết chị nhìn lộn rồi!!
Tổ trưởng: @Bánh Quai Chèo Thiên Linh ơi chị xin lỗi nha, nãy giờ chị lỡ miệng nói có hơi quá đó, thật ra bà chủ không tức giận dữ vậy đâu, em đừng để bụng nha.
Nhạc Thiên Linh hiểu tổ trưởng là người thế nào, đương nhiên biết chị ta cố ý nhắn vào group này, để cô thấy, nói không chừng còn thêm thắt không ít chuyện. Thế nên cô không định phối hợp hoàn thành màn biểu diễn của chị ta.
Không trả lời là một chuyện, nhưng tổ trưởng dám làm như vậy có nghĩa là bà chủ cũng có phần nào đó tức giận.
Chán. Không vui.
Đúng lúc này, điện thoại cô hiển thị Trần Nhân đang gọi tới. Nhìn màn hình, Nhạc Thiên Linh hít một hơi thật sâu rồi mới bắt máy. Trong tai nghe truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng: “Alo, Thiên Linh à.”
Trần Nhân vừa cất giọng, trái tim cô như hẫng một nhịp. Câu sau là: “Có thể là em không quay về công ty được rồi, chuyện là như vầy…”
Trần Nhân nói vô cùng uyển chuyển, không hề đề cập tới thái độ của bà chủ, chỉ nói bà chủ bảo phải làm theo quy định công ty, cố gắng làm dịu tâm trạng của cô.
Nhạc Thiên Linh vẫn còn cảm thấy hơi không cam lòng, cô hỏi: “Sắp tới lễ giáng sinh rồi, bản vẽ kế hoạch của em còn đang dang dở, chị cũng biết là người chơi rất thích phong cách vẽ của em…”
“Đương nhiên là chị biết mà.” Trần Nhân cắt đứt câu nói của cô, “Nhưng mà em biết đấy, bà chủ làm gì quan tâm tới môt cái họa sĩ game mobile đâu chứ? Chị không nghĩ là nên nói thêm với bà chủ về chuyện này.”
Được rồi.
Nhạc Thiên Linh đập đầu vào bàn, “Em biết rồi chị Nhân Nhân, làm phiền chị nhiều rồi.”
Cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh bỏ tai nghe ra, đẩy điện thoại qua một bên, ngồi trước bàn đọc sách, rơi vào trầm tư. Không về được thì thôi, có phải là to tát như tìm đường cứu nước đâu chứ!
Đâu phải chỉ có mỗi HC, nếu như cô nhớ không lầm thì bên cạnh chính là công ty làm về animation nổi tiếng. Không được nữa thì gần đó vẫn còn một công ty giáo dục trực tuyến AI đang tìm họa sĩ.
Tóm lại chỉ là muốn xuất hiện trước mặt Cố Tầm thì sẽ khó hơn nhiều thôi.
Nhạc Thiên Linh nói là làm, lập tức mở máy vi tính ra bắt đầu viết sơ yếu lý lịch.
Bản sơ yếu lý lịch làm khi đi thực tập cô vẫn còn giữ, thế nên Nhạc Thiên Linh không cần tốn nhiều sức, chỉ cần điền thêm thông tin phần thực tập hổm rày ở HC là được.
Hơn một tiếng sau, Nhạc Thiên Linh gửi đi ba bản sơ yếu lý lịch, hài lòng cầm điện thoại nằm lên giường. Cô vừa vuốt màn hình lên thì lập tức nhìn thấy mình vẫn còn ở trong giao diện game, nhưng đã rớt mạng, ba người kia đã out mất.
Nhạc Thiên Linh: “…!”
Nãy giờ cô bận rộn một hồi, cũng quên mình đang chơi game. Suy nghĩ tới ba người đồng đội kia, cô vội vàng lên WeChat muốn giải bày, nhưng chưa gì đã nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và bốn tin nhắn chưa đọc.
Hotboy trường: Còn đó không?
Hotboy trường: Bị bắt cóc rồi à?
Và hai tin nhắn vừa gửi mấy phút trước.
Hotboy trường: Chào người bên kia, tôi là bạn của cậu ấy. Tôi phải trả bao nhiêu tiền thì bạn mới thả cậu ấy ra để chơi hết ván này đây?
Hotboy trường: Chơi xong bạn hẵng trói cậu ấy lại tiếp.
Sự áy náy với Lâm Tầm trong nháy mắt tiêu tán phân nửa, thậm chí cô còn thấy tức giận.
Bánh Quai Chèo: Không có cậu ấy thì bạn không chơi game nữa à?
Hotboy trường: Ừ.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Hotboy trường: Nãy giờ đi đâu đó?
Bánh Quai Chèo: Nghe điện thoại.
Hotboy trường:?
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy trường: Tôi bị tẩn ở trụ sở huấn luyện còn cậu thì lại ngồi nấu cháo điện thoại?
Bị tẩn?
Nghe cậu ta dùng chữ này để diễn tả, theo bản năng Nhạc Thiên Linh cho là ba người họ thua rất thảm, vội vàng onl game tìm bảng chiến tích của đồng đội.
Nhìn thấy số người bị Lâm Tầm giết, chỉ số thương tổn và điểm, Nhạc Thiên Linh cảm giác não mình đã mất đi một ít nếp nhăn, vậy mà cô lại nghĩ cậu ta bị đánh. Cậu ta không đuổi theo người ta đánh đấm đã là sự cống hiến lớn nhất đối với trò chơi rồi.
Bánh Quai Chèo: Cậu học bán thảm từ khi nào đấy?
Hotboy trường: Tôi có bán thảm gì đâu.
Hotboy trường: Tôi không hề bỏ cậu lại đi nói chuyện điện thoại nha.
Bánh Quai Chèo: Công việc!! Chuyện công việc đương nhiên quan trọng hơn cậu!!!
Một lát sau.
Hotboy trường: Được, chấp nhận lý do này.
Sao lúc trước cô không cảm thấy cậu ta hay so đo xét nét nhỉ. Nhức đầu thật.
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn thời gian, không còn sớm nữa rồi. Cô nhắn trong group cho ba người kia.
Bánh Quai Chèo: Xin lỗi mọi người, em vừa nhận một cú điện thoại. Mọi người chơi nữa không?
Hotboy trường: Không chơi.
Bánh Quai Chèo: Không hỏi cậu.
Tiểu Mạch: Cậu vẫn ổn là được rồi, ngày mai tôi còn phải đi học, ngủ thôi.
Lạc Đà: Trễ thế này mà còn có người gọi, nam thần hả?
Bánh Quai Chèo: Em cũng muốn được thế QAQ.
Bánh Quai Chèo: Nhưng bọn em vẫn chưa chạm tới mức độ đó.
Lạc Đà: Ha ha ha, chắc cậu ta đẹp trai lắm nhỉ?
Bánh Quai Chèo: Vượt qua chữ đẹp trai luôn! Đến cả tóc cũng rất đỉnh, bàn tay cũng hấp dẫn nữa!
Lạc Đà: Đẹp trai dữ vậy à, em có hình không?
Bánh Quai Chèo: Không có QAQ
*****
Một tòa ký túc xá khác.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi gò má tĩnh lặng của một cậu học sinh nam bị ánh sáng phản chiếu, trong trẻo lạnh lùng.
Khoảng không dưới bàn không đủ cho đôi chân của cậu ta, một chân cậu đạp vào chân bàn, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, chân mày nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.
Nhìn thấy hai chữ “không có”, cậu ta nhẹ xì một tiếng, bỏ chân xuống, đang định đứng dậy thì bạn cùng phòng Tưởng Tuấn Nam đột nhiên đẩy cửa vào.
Học kỳ đã kết thúc, hai người bạn cùng phòng đi chỗ khác thực tập, ngoại trừ Cố Tầm ra thì chỉ còn sót lại Tưởng Tuấn Nam là đang trong giai đoạn nước rút của kì kiểm tra.
“Mẹ bà hôm nay lạnh quá.” Tương Tuấn Nam xoa xoa tay đi vào, vọt tới cạnh lò sưởi sưởi ấm, “Còn mấy ngày nữa là tao được giải thoát rồi, làm ván game không mày?”
Cố Tầm tiện tay ném điện thoại lên bàn, giơ tay mở máy tính ra, giọng nói lạnh như băng: “Lên game.”
Cành khô xào xạc, trời đất đóng băng, cả sân trường vắng lặng.
Tưởng Tuấn Nam nín thở hồi lâu không dám thả lỏng, đụng vào game là không dừng được, một khi đắm chìm vào là không quan tâm thời gian trôi qua bao lâu.
Lúc hai người out game thì đã là 3 giờ rưỡi sáng. Lâu lâu Tưởng Tuấn Nam lại buông thả bản thân một lần không nói, đằng này không ngờ Cố Tầm, người sáng mai phải đi làm lại chơi đến sáng như vậy. Cậu ta ngủ trễ mà còn hừng hực suốt cả mấy tiếng chơi game, làm Tương Tuấn Nam cứ ngỡ là đối thủ giật bạn gái của cậu ta luôn chứ.
Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Cậu bị đuổi việc à?”
Cố Tầm nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn Tưởng Tuấn Nam, “Kẻ yếu đuối mới cần phải ngủ.”
Tưởng Tuấn Nam lập tức đeo tai nghe lên: “Thế tàn sát nữa đi.”
Cố Tầm tháo tai nghe, không tắt máy tính, đi ra ban công. Cửa vừa bật mở, một luồng khí lạnh lập tức tràn vào phòng. Tưởng Tuấn Nam ôm hai cánh tay, hơi dựa vào ghế, quay đầu nhìn Cố Tầm: “Này Cố Tầm, hôm nay cậu không vui à?”
Cố Tầm rửa tay trước bồn rừa mặt, thờ ơ nói: “Tâm trạng rất tốt, nếu không sao tôi lại chơi game cùng cậu đến giờ này chứ?”
****
Tới cuối năm, trời càng ngày càng lạnh, gần tới ngày thi, các lớp cũng hết tiết học, trong thư viện đầy ắp người.
Tiểu Mạch thi, Lạc Đà đi công tác, hai người cũng không có thời gian chơi game.
Kỳ lạ là người rảnh rỗi như Lâm Tầm dạo này cũng biến đâu mất, đã mấy ngày rồi không thấy tăm hơi. Mỗi ngày không có ai tìm cô chơi game, Nhạc Thiên Linh yên bình ở trong ký túc xá làm luận văn mấy ngày.
Ánh đèn bàn sáng chói chiếu lêm mặt cô, hàng lông mi dài phủ bóng mờ dưới mí mắt.
Cô chống cằm, tiện tay lướt điện thoại, nhìn thấy các đồng nghiệp cũ đều đăng một đoạn preview về event giáng sinh lên tường nhà.
Từ khi vào HC, Nhạc Thiên Linh vẫn cứ làm việc ở hạng mục game con gái. Lúc đó cô may mắn, vào công ty khi hạng mục này vừa ra mắt, đang cần nhân viên, thê nên một đứa thực tập sinh như cô mới có cơ hội đảm nhiệm việc vẽ hai vai nam chính.
Từ khi game được phát hành, hai nhân vật nam chính này bắt đầu nổi như cồn, còn ba nam chính còn lại đã bị đè bẹp.
Có được thành công này đương nhiên cũng nhờ công lao của người biên soạn, nhưng hình phác họa của Nhạc Thiên Linh về nhân vật chính cũng là yếu tố mấu chốt, được người chơi yêu thích.
Nêu so sánh, tổ trưởng, người phụ trách vẽ mấy nhân vật nam chính còn lại đều cho ra những nét vẽ rập khuôn nhàm chán.
Đến hôm nay, khi nhìn thấy đoạn preview mới, Nhạc Thiên Linh có cảm giác như cô là người mẹ đã ly hôn đi thăm con trai của chồng cũ vậy.
Người đầu tiên chia sẻ lại đoạn preview là tổ trưởng. Nhạc Thiên Linh bấm vào, nhìn hai lần rồi cau mày thoát ra. Có mấy lần muốn bình luận hỏi xem ai là người nhận công việc vẽ hai người nam chính của cô, nhưng Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn kìm lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác không tìm ra sự khác biệt, phong cách và khí chất đều kém hơn trước nhiều.
Trong chốc lát, có một người bạn nhắn tin riêng với cô. Cậu ta và cô là bạn đại học, bởi vì thấy Nhạc Thiên Linh tuyên truyền cho trò chơi này nên cũng chơi thử, trong nửa năm qua đã nạp không ít tiền vào acc.
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Nhạc Thiên Linh xem có phải đã đổi nguòi vẽ vai vai nam chính không.
Bánh Quai Chèo:???
Bánh Quai Chèo: Sao mày phát hiện được?
Tiểu Uyển: Lạy bà, đây là chồng tao đấy, lông mày ảnh mà có thiếu một cọng lông thôi tao cũng biết.
Tiểu Uyển: Sao mày không vẽ nữa?
Bánh Quai Chèo: Tao nghỉ việc rôi.
Tiểu Uyển: Thế à, vậy là ai vẽ? Xấu quá đi!
Tiểu Uyển: Nu cười của chồng tao tà dâm điên cuồng như thế này hồi nào???
Tiểu Uyển: Còn cái quần nữa, lộ nhãn hiệu quần ra để làm gì???
Tiểu Uyển: Tức quá! Tao không muốn tiêu tiền cho cái mặt này nữa! Ảnh có gọi tao cũng không muốn nghe máy đâu! Tao sợ mặt tao bị lây dầu!
Tiểu Uyển tức giận thế rồi, cũng không biết những game thủ khác nghĩ gì.
Nhạc Thiên Linh đảo mắt, mở diễn đàn chính thức của game. Cô không thể ngờ, khu bình luận của đoạn preview cho event mới đã thất thủ, đề tài cũng bị kéo ra bàn luận.
Nhạc Thiên Linh đã đảm nhận hai nhân vật nam chính này từ lúc mới bắt đầu làm việc, hôm nay nhìn nhân vật bị mắng, cô cũng không biết lòng mình ra sao. Tiếc là bây giờ nó không còn liên quan tới cô.
Ngáp một cái, Nhạc Thiên Linh tiếp tục làm luận văn tốt nghiệp của mình. Nhưng mà chỉ trong chốc lát, có người chủ động tìm cô.
Hoàng Tiệp: Thiên Linh, em xem đoạn preview event mới chưa?
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một hồi, quyết định không nói thật.
Bánh Quai Chèo: Chưa ạ, sao vậy chị?
Hoàng Tiệp: Hầy, em không biết đâu. Vai nam chính mà em vẽ trước giờ nổi tiếng nhất, em nghỉ làm thì công việc của em do tổ trưởng đảm nhận. Kết quả hôm nay tung preview ra, người chơi làm loạn lên, họ không ưng ý lắm.
Hoàng Tiệp: Bây giờ tổ trưởng đang mở họp, nổi giận với bọn chị.
Hoàng Tiệp: Ngộ ngàng, có liên quan gì tới bọn chị đâu?
Hoàng Tiệp: Đâu phải bọn chị vẽ!
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đây là điều cô không ngờ.
Hoàng Tiệp: Nếu lượt chơi game tháng này không đạt được mục tiêu, bọn chị tèo luôn.
Hoàng Tiệp: Em mà còn ở đây là đỡ rồi, hầy.
Hoàng Tiệp: Bí mật hỏi em một câu, em có nhận vẽ thuê không?
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô cạn lời một lúc lâu, sau đó mới trả lời.
Bánh Quai Chèo: Không nhận, dạo này em bận làm luận văn.
Mặc dù chuyện này không chiếm của cô nhiều công sức, còn có thể kiếm được một khoản tiền kha khá. Nhưng mà hễ nghĩ đến lời bà chủ nói và những chuyện tổ trưởng đã từng làm, cô cảm thấy mình không cần công việc này.
Cứ làm tổ trưởng sầu não đi.
Hoàng Tiệp: Vậy đành thôi, để tổ trưởng tự sửa đi, dù sao bọn chị cũng không giúp được gì.
Sửa?
Nhạc Thiên Linh mong chờ xem bà chị tổ trường này có thể sửa cái nhân vật này thế nào.
*****
Buổi sáng hôm sau, là cuối tuần nên Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết làm một giấc thẳng cẳng. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã lên cao, trong điện thoại còn có mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Tiểu Uyển: HC muốn dẹp luôn phải không????
Tiểu Uyển: Mẹ bà tao tức quáaa!!
Nhạc Thiên Linh mơ mơ màng màng hỏi cô ấy xem có chuyện gì, thuận tiện dậy mở đèn. Sự tức giận của Tiểu Uyển như muốn chui qua điện thoại, bay thẳng tới trước mặt cô.
Tiểu Uyển: Mày không biết à???
Tiểu Uyển: Mày lên siêu thoại* nhìn thử đi!!!
Nhạc Thiên Linh nghe theo lời cô ấy mở siêu thoại lên, chỉ nhìn sơ qua thôi mà tỉnh táo hẳn.
Chuyện là như vầy.
Kể từ khi trò chơi này ra mắt, mặc dù nó không phải là xu hướng, nhưng lượng người chơi hàng tháng rất ấn tượng.
Người chơi là con rùa vàng, họ không ưng ý thì công ty đương nhiên phải điều chỉnh. Thế là tổ hạng mục sửa đổi ngoại hình của hai người nam chính cả đêm, đồng thời gửi lời xin lỗi trên Weibo và cập nhật lại ngoại hình nhân vật.
Cứ như vậy, người chồng quen thuộc của game thủ đã trở lại, người chơi cũng tạm hài lòng, lửa giận ngùn ngụt cuối cùng cũng được dập tắt. Nhưng chỉ trong chốc lát, có người dùng photoshop so sánh bản lần này và bản vẽ cũ có sự chồng chéo lên nhau.
Căn bản chỉ có quần áo và bối cảnh là thay đổi, còn mặt nam chính là đồ cũ!
Lần này người chơi vô cùng tức giận, đừng nói là event giáng sinh, rất nhiều người chơi vip hay nạp tiền muốn bỏ game, là nhát chí mạng với nhà sản xuất game.
Còn tiểu Uyển trực tiếp tìm Nhạc Thiên Linh là vì cô ấy đã phát hiện ra gương mặt phác họa đợt này là gương mặt mà Nhạc Thiên Linh vẽ trong đợt trung thu.
Một lần nữa tổ trưởng đã thay đổi cách nhìn nhận của cô về chị ta. Cô không biết rốt cuộc là tổ trưởng ngu hay là chị ta nghĩ người chơi ngu nữa? Cảm thán nửa ngày, Nhạc Thiên Linh lắc đầu đặt điện thoại xuống, cảm khái đúng là rừng lớn thì con gì cũng có.
Ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên sáng lên. Người gọi là Trần Nhân.
Đầu óc Nhạc Thiên Linh hơi trống rỗng một chút, sau đó cô lập tức ấn nút nghe. Đối phương không ngờ cô sẽ bắt máy nhanh vậy, tiếng nói chuyện truyền ra: “Không ngờ bà chủ lại làm vậy luôn! Cứ đẩy cái chuyện khó khăn này cho tôi làm!”
Nói xong, cô ấy mới biết là cuộc gọi đã được kết nối, Trần Nhân sửng sốt hai giây, ngay sau đó giọng nói dịu dàng lại.
“Thiên Linh à, em dậy chưa? Chị có chút việc muốn tìm em.”
Cô xì một tiếng, hùng hùng hổ hổ đi loot đồ, trong lòng tính toán xem cô thua Lâm Tầm mấy mạng người, cô phải giành MVP* mới được.
* MVP: Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Nhưng mà chưa chơi xong ván, điện thoại của cô đột nhiên nhảy ra một cái thông báo. Nhạc Thiên Linh liếc nhìn, là tin nhắn từ group chat công việc. Cô nghi ngờ “ơ” một tiếng.
Theo lẽ thường thì sau khi nghỉ việc, tổ trưởng nhất định sẽ lập thêm một cái group mới không có cô nữa mới đúng chứ. Không lập thì thôi chứ sao lại nhắn tin tiếp vào đây?
Cô suy nghĩ, tranh thủ lúc trò chơi chưa bước vào giai đoạn đấu tranh ác liêt gay cấn để xem thử coi trong group có gì. Nhìn một cái là thấy ngay tin nhắn có liên quan tới mình.
Tổ trưởng: Mọi người có biết chuyện Thiên Linh muốn quay trở lại làm việc chưa?
Trong đầu cô đầy dấu chấm hỏi, không hiểu cô ta đang định làm gì. Hiển nhiên là những người khác cũng không hiểu, thay phiên nhau nhắn vào những dấu hỏi.
Tổ trưởng: Hôm nay lúc lên lầu lấy hóa đơn, chị có nghe bà chủ nói về chuyện này.
Trong group không ai trả lời nhưng cũng không cản được cô ta nói tiếp.
Tổ trưởng: Bà chủ tức giận dữ lắm, nói Thiên Linh nghĩ công ty mình là cái chợ hay sao mà muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Hơn nữa công ty cũng không nhất thiết phải có em ấy, không thể để em ấy phá vỡ quy tắc, nếu không em ấy sẽ tưởng rằng mình là nhân tài, giúp công ty kiếm được mấy trăm triệu mỗi tháng. Lớp trẻ tốt nghiệp năm nay thật không có kiên nhẫn, cứ muốn một bước bay lên trời, có tự cao tự đại như vậy thì cũng phải coi mình có năng lực không chứ.
Có người nói tiếp, nhưng chỉ nhắn một chuỗi dấu “….” không rõ nghĩa.
Tổ trưởng vẫn tiếp tục.
Tổ trưởng: Lúc ấy Trần Nhân nghe sếp chửi nhiều đến mức trắng cả mặt, bảo cô ấy sau này đừng tuyển người như vậy nữa.
Tổ trưởng: Đáng tiếc biết bao, hoạt động giáng sinh sắp đến rồi, nếu lượng người chơi cao thì có thể nhận một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh rồi.
Tổ trưởng: Mà mấy chuyện này tụi em cũng đừng truyền ra ngoài nha.
Chỉ chốc lát sau.
Hoàng Tiệp: Tổ trưởng… có phải chị nhắn lộn group không?
Mấy giây sau.
Tổ trưởng: Ấy chết chị nhìn lộn rồi!!
Tổ trưởng: @Bánh Quai Chèo Thiên Linh ơi chị xin lỗi nha, nãy giờ chị lỡ miệng nói có hơi quá đó, thật ra bà chủ không tức giận dữ vậy đâu, em đừng để bụng nha.
Nhạc Thiên Linh hiểu tổ trưởng là người thế nào, đương nhiên biết chị ta cố ý nhắn vào group này, để cô thấy, nói không chừng còn thêm thắt không ít chuyện. Thế nên cô không định phối hợp hoàn thành màn biểu diễn của chị ta.
Không trả lời là một chuyện, nhưng tổ trưởng dám làm như vậy có nghĩa là bà chủ cũng có phần nào đó tức giận.
Chán. Không vui.
Đúng lúc này, điện thoại cô hiển thị Trần Nhân đang gọi tới. Nhìn màn hình, Nhạc Thiên Linh hít một hơi thật sâu rồi mới bắt máy. Trong tai nghe truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng: “Alo, Thiên Linh à.”
Trần Nhân vừa cất giọng, trái tim cô như hẫng một nhịp. Câu sau là: “Có thể là em không quay về công ty được rồi, chuyện là như vầy…”
Trần Nhân nói vô cùng uyển chuyển, không hề đề cập tới thái độ của bà chủ, chỉ nói bà chủ bảo phải làm theo quy định công ty, cố gắng làm dịu tâm trạng của cô.
Nhạc Thiên Linh vẫn còn cảm thấy hơi không cam lòng, cô hỏi: “Sắp tới lễ giáng sinh rồi, bản vẽ kế hoạch của em còn đang dang dở, chị cũng biết là người chơi rất thích phong cách vẽ của em…”
“Đương nhiên là chị biết mà.” Trần Nhân cắt đứt câu nói của cô, “Nhưng mà em biết đấy, bà chủ làm gì quan tâm tới môt cái họa sĩ game mobile đâu chứ? Chị không nghĩ là nên nói thêm với bà chủ về chuyện này.”
Được rồi.
Nhạc Thiên Linh đập đầu vào bàn, “Em biết rồi chị Nhân Nhân, làm phiền chị nhiều rồi.”
Cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh bỏ tai nghe ra, đẩy điện thoại qua một bên, ngồi trước bàn đọc sách, rơi vào trầm tư. Không về được thì thôi, có phải là to tát như tìm đường cứu nước đâu chứ!
Đâu phải chỉ có mỗi HC, nếu như cô nhớ không lầm thì bên cạnh chính là công ty làm về animation nổi tiếng. Không được nữa thì gần đó vẫn còn một công ty giáo dục trực tuyến AI đang tìm họa sĩ.
Tóm lại chỉ là muốn xuất hiện trước mặt Cố Tầm thì sẽ khó hơn nhiều thôi.
Nhạc Thiên Linh nói là làm, lập tức mở máy vi tính ra bắt đầu viết sơ yếu lý lịch.
Bản sơ yếu lý lịch làm khi đi thực tập cô vẫn còn giữ, thế nên Nhạc Thiên Linh không cần tốn nhiều sức, chỉ cần điền thêm thông tin phần thực tập hổm rày ở HC là được.
Hơn một tiếng sau, Nhạc Thiên Linh gửi đi ba bản sơ yếu lý lịch, hài lòng cầm điện thoại nằm lên giường. Cô vừa vuốt màn hình lên thì lập tức nhìn thấy mình vẫn còn ở trong giao diện game, nhưng đã rớt mạng, ba người kia đã out mất.
Nhạc Thiên Linh: “…!”
Nãy giờ cô bận rộn một hồi, cũng quên mình đang chơi game. Suy nghĩ tới ba người đồng đội kia, cô vội vàng lên WeChat muốn giải bày, nhưng chưa gì đã nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và bốn tin nhắn chưa đọc.
Hotboy trường: Còn đó không?
Hotboy trường: Bị bắt cóc rồi à?
Và hai tin nhắn vừa gửi mấy phút trước.
Hotboy trường: Chào người bên kia, tôi là bạn của cậu ấy. Tôi phải trả bao nhiêu tiền thì bạn mới thả cậu ấy ra để chơi hết ván này đây?
Hotboy trường: Chơi xong bạn hẵng trói cậu ấy lại tiếp.
Sự áy náy với Lâm Tầm trong nháy mắt tiêu tán phân nửa, thậm chí cô còn thấy tức giận.
Bánh Quai Chèo: Không có cậu ấy thì bạn không chơi game nữa à?
Hotboy trường: Ừ.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Hotboy trường: Nãy giờ đi đâu đó?
Bánh Quai Chèo: Nghe điện thoại.
Hotboy trường:?
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy trường: Tôi bị tẩn ở trụ sở huấn luyện còn cậu thì lại ngồi nấu cháo điện thoại?
Bị tẩn?
Nghe cậu ta dùng chữ này để diễn tả, theo bản năng Nhạc Thiên Linh cho là ba người họ thua rất thảm, vội vàng onl game tìm bảng chiến tích của đồng đội.
Nhìn thấy số người bị Lâm Tầm giết, chỉ số thương tổn và điểm, Nhạc Thiên Linh cảm giác não mình đã mất đi một ít nếp nhăn, vậy mà cô lại nghĩ cậu ta bị đánh. Cậu ta không đuổi theo người ta đánh đấm đã là sự cống hiến lớn nhất đối với trò chơi rồi.
Bánh Quai Chèo: Cậu học bán thảm từ khi nào đấy?
Hotboy trường: Tôi có bán thảm gì đâu.
Hotboy trường: Tôi không hề bỏ cậu lại đi nói chuyện điện thoại nha.
Bánh Quai Chèo: Công việc!! Chuyện công việc đương nhiên quan trọng hơn cậu!!!
Một lát sau.
Hotboy trường: Được, chấp nhận lý do này.
Sao lúc trước cô không cảm thấy cậu ta hay so đo xét nét nhỉ. Nhức đầu thật.
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn thời gian, không còn sớm nữa rồi. Cô nhắn trong group cho ba người kia.
Bánh Quai Chèo: Xin lỗi mọi người, em vừa nhận một cú điện thoại. Mọi người chơi nữa không?
Hotboy trường: Không chơi.
Bánh Quai Chèo: Không hỏi cậu.
Tiểu Mạch: Cậu vẫn ổn là được rồi, ngày mai tôi còn phải đi học, ngủ thôi.
Lạc Đà: Trễ thế này mà còn có người gọi, nam thần hả?
Bánh Quai Chèo: Em cũng muốn được thế QAQ.
Bánh Quai Chèo: Nhưng bọn em vẫn chưa chạm tới mức độ đó.
Lạc Đà: Ha ha ha, chắc cậu ta đẹp trai lắm nhỉ?
Bánh Quai Chèo: Vượt qua chữ đẹp trai luôn! Đến cả tóc cũng rất đỉnh, bàn tay cũng hấp dẫn nữa!
Lạc Đà: Đẹp trai dữ vậy à, em có hình không?
Bánh Quai Chèo: Không có QAQ
*****
Một tòa ký túc xá khác.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi gò má tĩnh lặng của một cậu học sinh nam bị ánh sáng phản chiếu, trong trẻo lạnh lùng.
Khoảng không dưới bàn không đủ cho đôi chân của cậu ta, một chân cậu đạp vào chân bàn, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, chân mày nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.
Nhìn thấy hai chữ “không có”, cậu ta nhẹ xì một tiếng, bỏ chân xuống, đang định đứng dậy thì bạn cùng phòng Tưởng Tuấn Nam đột nhiên đẩy cửa vào.
Học kỳ đã kết thúc, hai người bạn cùng phòng đi chỗ khác thực tập, ngoại trừ Cố Tầm ra thì chỉ còn sót lại Tưởng Tuấn Nam là đang trong giai đoạn nước rút của kì kiểm tra.
“Mẹ bà hôm nay lạnh quá.” Tương Tuấn Nam xoa xoa tay đi vào, vọt tới cạnh lò sưởi sưởi ấm, “Còn mấy ngày nữa là tao được giải thoát rồi, làm ván game không mày?”
Cố Tầm tiện tay ném điện thoại lên bàn, giơ tay mở máy tính ra, giọng nói lạnh như băng: “Lên game.”
Cành khô xào xạc, trời đất đóng băng, cả sân trường vắng lặng.
Tưởng Tuấn Nam nín thở hồi lâu không dám thả lỏng, đụng vào game là không dừng được, một khi đắm chìm vào là không quan tâm thời gian trôi qua bao lâu.
Lúc hai người out game thì đã là 3 giờ rưỡi sáng. Lâu lâu Tưởng Tuấn Nam lại buông thả bản thân một lần không nói, đằng này không ngờ Cố Tầm, người sáng mai phải đi làm lại chơi đến sáng như vậy. Cậu ta ngủ trễ mà còn hừng hực suốt cả mấy tiếng chơi game, làm Tương Tuấn Nam cứ ngỡ là đối thủ giật bạn gái của cậu ta luôn chứ.
Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Cậu bị đuổi việc à?”
Cố Tầm nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn Tưởng Tuấn Nam, “Kẻ yếu đuối mới cần phải ngủ.”
Tưởng Tuấn Nam lập tức đeo tai nghe lên: “Thế tàn sát nữa đi.”
Cố Tầm tháo tai nghe, không tắt máy tính, đi ra ban công. Cửa vừa bật mở, một luồng khí lạnh lập tức tràn vào phòng. Tưởng Tuấn Nam ôm hai cánh tay, hơi dựa vào ghế, quay đầu nhìn Cố Tầm: “Này Cố Tầm, hôm nay cậu không vui à?”
Cố Tầm rửa tay trước bồn rừa mặt, thờ ơ nói: “Tâm trạng rất tốt, nếu không sao tôi lại chơi game cùng cậu đến giờ này chứ?”
****
Tới cuối năm, trời càng ngày càng lạnh, gần tới ngày thi, các lớp cũng hết tiết học, trong thư viện đầy ắp người.
Tiểu Mạch thi, Lạc Đà đi công tác, hai người cũng không có thời gian chơi game.
Kỳ lạ là người rảnh rỗi như Lâm Tầm dạo này cũng biến đâu mất, đã mấy ngày rồi không thấy tăm hơi. Mỗi ngày không có ai tìm cô chơi game, Nhạc Thiên Linh yên bình ở trong ký túc xá làm luận văn mấy ngày.
Ánh đèn bàn sáng chói chiếu lêm mặt cô, hàng lông mi dài phủ bóng mờ dưới mí mắt.
Cô chống cằm, tiện tay lướt điện thoại, nhìn thấy các đồng nghiệp cũ đều đăng một đoạn preview về event giáng sinh lên tường nhà.
Từ khi vào HC, Nhạc Thiên Linh vẫn cứ làm việc ở hạng mục game con gái. Lúc đó cô may mắn, vào công ty khi hạng mục này vừa ra mắt, đang cần nhân viên, thê nên một đứa thực tập sinh như cô mới có cơ hội đảm nhiệm việc vẽ hai vai nam chính.
Từ khi game được phát hành, hai nhân vật nam chính này bắt đầu nổi như cồn, còn ba nam chính còn lại đã bị đè bẹp.
Có được thành công này đương nhiên cũng nhờ công lao của người biên soạn, nhưng hình phác họa của Nhạc Thiên Linh về nhân vật chính cũng là yếu tố mấu chốt, được người chơi yêu thích.
Nêu so sánh, tổ trưởng, người phụ trách vẽ mấy nhân vật nam chính còn lại đều cho ra những nét vẽ rập khuôn nhàm chán.
Đến hôm nay, khi nhìn thấy đoạn preview mới, Nhạc Thiên Linh có cảm giác như cô là người mẹ đã ly hôn đi thăm con trai của chồng cũ vậy.
Người đầu tiên chia sẻ lại đoạn preview là tổ trưởng. Nhạc Thiên Linh bấm vào, nhìn hai lần rồi cau mày thoát ra. Có mấy lần muốn bình luận hỏi xem ai là người nhận công việc vẽ hai người nam chính của cô, nhưng Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn kìm lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác không tìm ra sự khác biệt, phong cách và khí chất đều kém hơn trước nhiều.
Trong chốc lát, có một người bạn nhắn tin riêng với cô. Cậu ta và cô là bạn đại học, bởi vì thấy Nhạc Thiên Linh tuyên truyền cho trò chơi này nên cũng chơi thử, trong nửa năm qua đã nạp không ít tiền vào acc.
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Nhạc Thiên Linh xem có phải đã đổi nguòi vẽ vai vai nam chính không.
Bánh Quai Chèo:???
Bánh Quai Chèo: Sao mày phát hiện được?
Tiểu Uyển: Lạy bà, đây là chồng tao đấy, lông mày ảnh mà có thiếu một cọng lông thôi tao cũng biết.
Tiểu Uyển: Sao mày không vẽ nữa?
Bánh Quai Chèo: Tao nghỉ việc rôi.
Tiểu Uyển: Thế à, vậy là ai vẽ? Xấu quá đi!
Tiểu Uyển: Nu cười của chồng tao tà dâm điên cuồng như thế này hồi nào???
Tiểu Uyển: Còn cái quần nữa, lộ nhãn hiệu quần ra để làm gì???
Tiểu Uyển: Tức quá! Tao không muốn tiêu tiền cho cái mặt này nữa! Ảnh có gọi tao cũng không muốn nghe máy đâu! Tao sợ mặt tao bị lây dầu!
Tiểu Uyển tức giận thế rồi, cũng không biết những game thủ khác nghĩ gì.
Nhạc Thiên Linh đảo mắt, mở diễn đàn chính thức của game. Cô không thể ngờ, khu bình luận của đoạn preview cho event mới đã thất thủ, đề tài cũng bị kéo ra bàn luận.
Nhạc Thiên Linh đã đảm nhận hai nhân vật nam chính này từ lúc mới bắt đầu làm việc, hôm nay nhìn nhân vật bị mắng, cô cũng không biết lòng mình ra sao. Tiếc là bây giờ nó không còn liên quan tới cô.
Ngáp một cái, Nhạc Thiên Linh tiếp tục làm luận văn tốt nghiệp của mình. Nhưng mà chỉ trong chốc lát, có người chủ động tìm cô.
Hoàng Tiệp: Thiên Linh, em xem đoạn preview event mới chưa?
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một hồi, quyết định không nói thật.
Bánh Quai Chèo: Chưa ạ, sao vậy chị?
Hoàng Tiệp: Hầy, em không biết đâu. Vai nam chính mà em vẽ trước giờ nổi tiếng nhất, em nghỉ làm thì công việc của em do tổ trưởng đảm nhận. Kết quả hôm nay tung preview ra, người chơi làm loạn lên, họ không ưng ý lắm.
Hoàng Tiệp: Bây giờ tổ trưởng đang mở họp, nổi giận với bọn chị.
Hoàng Tiệp: Ngộ ngàng, có liên quan gì tới bọn chị đâu?
Hoàng Tiệp: Đâu phải bọn chị vẽ!
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đây là điều cô không ngờ.
Hoàng Tiệp: Nếu lượt chơi game tháng này không đạt được mục tiêu, bọn chị tèo luôn.
Hoàng Tiệp: Em mà còn ở đây là đỡ rồi, hầy.
Hoàng Tiệp: Bí mật hỏi em một câu, em có nhận vẽ thuê không?
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô cạn lời một lúc lâu, sau đó mới trả lời.
Bánh Quai Chèo: Không nhận, dạo này em bận làm luận văn.
Mặc dù chuyện này không chiếm của cô nhiều công sức, còn có thể kiếm được một khoản tiền kha khá. Nhưng mà hễ nghĩ đến lời bà chủ nói và những chuyện tổ trưởng đã từng làm, cô cảm thấy mình không cần công việc này.
Cứ làm tổ trưởng sầu não đi.
Hoàng Tiệp: Vậy đành thôi, để tổ trưởng tự sửa đi, dù sao bọn chị cũng không giúp được gì.
Sửa?
Nhạc Thiên Linh mong chờ xem bà chị tổ trường này có thể sửa cái nhân vật này thế nào.
*****
Buổi sáng hôm sau, là cuối tuần nên Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết làm một giấc thẳng cẳng. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã lên cao, trong điện thoại còn có mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Tiểu Uyển: HC muốn dẹp luôn phải không????
Tiểu Uyển: Mẹ bà tao tức quáaa!!
Nhạc Thiên Linh mơ mơ màng màng hỏi cô ấy xem có chuyện gì, thuận tiện dậy mở đèn. Sự tức giận của Tiểu Uyển như muốn chui qua điện thoại, bay thẳng tới trước mặt cô.
Tiểu Uyển: Mày không biết à???
Tiểu Uyển: Mày lên siêu thoại* nhìn thử đi!!!
Nhạc Thiên Linh nghe theo lời cô ấy mở siêu thoại lên, chỉ nhìn sơ qua thôi mà tỉnh táo hẳn.
Chuyện là như vầy.
Kể từ khi trò chơi này ra mắt, mặc dù nó không phải là xu hướng, nhưng lượng người chơi hàng tháng rất ấn tượng.
Người chơi là con rùa vàng, họ không ưng ý thì công ty đương nhiên phải điều chỉnh. Thế là tổ hạng mục sửa đổi ngoại hình của hai người nam chính cả đêm, đồng thời gửi lời xin lỗi trên Weibo và cập nhật lại ngoại hình nhân vật.
Cứ như vậy, người chồng quen thuộc của game thủ đã trở lại, người chơi cũng tạm hài lòng, lửa giận ngùn ngụt cuối cùng cũng được dập tắt. Nhưng chỉ trong chốc lát, có người dùng photoshop so sánh bản lần này và bản vẽ cũ có sự chồng chéo lên nhau.
Căn bản chỉ có quần áo và bối cảnh là thay đổi, còn mặt nam chính là đồ cũ!
Lần này người chơi vô cùng tức giận, đừng nói là event giáng sinh, rất nhiều người chơi vip hay nạp tiền muốn bỏ game, là nhát chí mạng với nhà sản xuất game.
Còn tiểu Uyển trực tiếp tìm Nhạc Thiên Linh là vì cô ấy đã phát hiện ra gương mặt phác họa đợt này là gương mặt mà Nhạc Thiên Linh vẽ trong đợt trung thu.
Một lần nữa tổ trưởng đã thay đổi cách nhìn nhận của cô về chị ta. Cô không biết rốt cuộc là tổ trưởng ngu hay là chị ta nghĩ người chơi ngu nữa? Cảm thán nửa ngày, Nhạc Thiên Linh lắc đầu đặt điện thoại xuống, cảm khái đúng là rừng lớn thì con gì cũng có.
Ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên sáng lên. Người gọi là Trần Nhân.
Đầu óc Nhạc Thiên Linh hơi trống rỗng một chút, sau đó cô lập tức ấn nút nghe. Đối phương không ngờ cô sẽ bắt máy nhanh vậy, tiếng nói chuyện truyền ra: “Không ngờ bà chủ lại làm vậy luôn! Cứ đẩy cái chuyện khó khăn này cho tôi làm!”
Nói xong, cô ấy mới biết là cuộc gọi đã được kết nối, Trần Nhân sửng sốt hai giây, ngay sau đó giọng nói dịu dàng lại.
“Thiên Linh à, em dậy chưa? Chị có chút việc muốn tìm em.”
Bình luận facebook