Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
“Lương Văn” theo đuổi Sở Trú đến mức khoa trương lộ liễu, tình yêu làm cảm động đất trời, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của số đông, cũng khơi dậy ý thức được mối nguy hiểm của một bộ phận nhỏ.
Chẳng hạn như Hạ Nhược Tinh, những ngày gần đây, cô ta luôn chạy tới tìm Sở Trú hỏi bài, cho dù Sở Trú không thèm đếm xỉa tới thì cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười chờ đợi, giống như học theo cái thói đánh chết không buông của Lương Dược.
Mặc dù vậy Sở Trú vẫn không thèm để ý đến cô ta.
Thỉnh thoảng Lương Dược ngồi một bên, nhàn hạ chống cằm nhìn Hạ Nhược Tinh tự hỏi tự trả lời, cảm thấy cô ta có chút đáng thương.
Lại thêm một người bị bức tới điên rồi.
Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, điều này rất bình thường, chỉ là nghe thấy Hạ Nhược Tinh hỏi sin30 bằng bao nhiêu, ngay cả câu hỏi ngu ngốc này cũng nói ra được, Lương Dược không còn gì để bàn cãi.
Này con mẹ nó, ngay cả cô chỉ học cho có mà còn biết là 1/2, Hạ Nhược Tinh đạt hạng mười bốn mà lại không biết à?
Rất có lý khi nghi ngờ cô ta gian lận trong bài kiểm tra.
Lương Dược không thèm xen vào chuyện của người khác, dù sao cũng không liên quan tới cô, nhưng dường như Hạ Nhược Tinh thấy tính tình của cô tốt nên càng ngày càng lấn tới.
Tiết thứ hai kết thúc, Lương Dược và Tô Thiển học xong giờ thể dục trở về.
Bước vào phòng học đã thấy Hạ Nhược Tinh ngồi ở vị trí của cô, vừa nhìn gương chải đầu, vừa cười nói gì đó với đám bạn thân.
Tô Thiển cũng nhìn thấy, ơ một tiếng, vẫn không có ai phản ứng lại, chỉ thấy Lương Dược đã bước tới.
“À, Lương Văn, cậu tới thật đúng lúc.” Hạ Nhược Tinh thấy Lương Văn đã tới, cong khóe mắt cười: “Tiết sau là tiết âm nhạc, có thể đổi chỗ với tôi không, chúng ta ngồi gần nhau như vậy, giáo viên sẽ không phát hiện đâu, cảm ơn nhé.”
Đây xem như là cô ta đang hỏi ý kiến Lương Dược, nhưng nói tới nói lui thì hoàn toàn không để cho Lương Dược từ chối, càng khỏi phải nói, mông cô ta vẫn dính chặt vào ghế, không có ý định rời đi.
Lương Dược thản nhiên nhìn cô ta, chỉ nói hai chữ: “Đứng lên.”
“Chẳng phải chỉ là đổi chỗ thôi sao, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Hạ Nhược Tinh quấn lọn tóc, bĩu môi: “Hơn nữa vốn dĩ vị trí này không thuộc về cậu, nếu không phải do cậu không biết xấu hổ thì làm sao Sở Trú có thể để cậu ngồi cạnh cậu ấy.”
Lời nói này của cô ta xem như là rất không khách sáo, giọng nói lớn tiếng khiến mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía này, mỗi người mỗi vẻ khác nhau nhìn bọn họ.
Tô Thiển hơi sợ hãi, kéo ống tay Lương Dược nhỏ giọng nói: “Văn Văn, nếu không thì cho qua đi, chỉ là một vị trí thôi mà, cậu ta muốn ngồi thì cứ cho cậu ta ngồi.”
Hạ Nhược Tinh không phải người dễ chọc, tính cách nói thẳng ra là kiêu ngạo, phía sau còn có một đám chị chị em em, nghe nói còn quen anh trai mưa gì đấy, trong trường có rất nhiều nữ sinh sợ cô ta.
Lương Dược như không nghe thấy, buông mắt nhìn Hạ Nhược Tinh, giọng nói vừa khẽ vừa chậm: “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao, tôi nói, đứng lên, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
“Tôi cứ không đứng lên đấy, cậu có thể làm gì tôi?” Hạ Nhược Tinh cười lạnh, cho rằng cô đang cố tỏ ra dũng cảm, cả trường ai chẳng biết tính tình của Lương Văn yếu đuối dễ bị bắt nạt?
Lương Dược gật đầu, từng bước tới gần cô ta: “Được, nếu cậu đã nói như vậy…”
“Sở Trú đã về lớp!” Không biết ai la lên một câu rất lớn.
Lương Dược dừng bước, ngẩng đầu nhìn.
*
Sở Trú đứng ở cửa lớp, nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh anh có một đám người vây quanh thì khẽ nhíu mày, ánh mắt tạm dừng trên gương mặt Lương Dược một chút.
“Đệch, sao Hạ Nhược Tinh lại ngồi chỗ của nữ thần.” Triệu Ức Hào từ phía sau thò đầu lên: “Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Sở Trú đút hai tay vào túi rồi đi qua đó.
Lương Dược thấy anh càng ngày càng tới gần, mái tóc đen rũ trên trán, ngũ quan đẹp đẽ rõ ràng, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, không biết là vui hay bực.
Một trận gió thoảng qua, anh đi lên trước đưa lưng về phía cô, mùi hương mát lạnh bay tới, xộc thẳng vào mũi Lương Dược.
Cô chầm chậm chớp mắt, nhìn thấy dáng người cao hơn cô nửa cái đầu, chính là bóng lưng của em rể.
Không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm giác an toàn.
“Sở Trú…” Hạ Nhược Tinh vừa nhìn thấy anh thì ấm ức, định nói gì đó để được nhận sự đồng cảm, thì đã bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Đi ra.”
Hạ Nhược Tinh há mồm, khó tin mà nhìn anh.
“Mau lên.” Độ nhân nhượng của Sở Trú đối với cô ta đã sớm trở về không, anh âm trầm nhìn cô ta, ánh mắt u ám không có chút hơi ấm: “Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tinh đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả đời này cô ta chưa từng mất mặt đến như vậy, cảm thấy dường như mọi ánh mắt của những người xung quanh đều dán trên người cô ta, giống như là đang cười nhạo.
Cô ta khịt khịt cái mũi, cắn chặt môi đứng dậy, nhưng không phải quay về chỗ ngồi của mình mà là cúi đầu chạy ra khỏi lớp học.
Sự việc kết thúc.
Sau khi Sở Trú đến đây, Lương Dược lập tức ở sau lưng anh để xem kịch vui, cô thừa nhận cô có chút vui sướng khi thấy người ta gặp họa, người mà cô theo đuổi lâu đến như vậy nhưng vẫn chưa thành công, làm sao có thể dễ dàng bị chi phối được chứ?
Khi cô lén cong khóe môi cười thì bỗng nhiên Sở Trú quay lại, con ngươi đen thẫm liếc nhìn cô: “Không vào à?”
“Hả?” Lương Dược ngẩn người.
Sở Trú bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ cậu muốn leo qua bàn nữa sao?”
“Vào, tất nhiên phải vào chứ!” Lương Dược hiểu được câu nói của anh, dường như sợ anh đổi ý, cô lập tức ngồi vào trong, vừa ngồi vừa ngạc nhiên mà đánh giá anh.
Hôm nay là cơn gió nào thổi qua vậy, anh lại chủ động ngồi với cô.
Sở Trú không có biểu hiện gì khác thường, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, sau khi thấy cô đã vào trong, anh cũng từ từ ngồi xuống, lấy trong hộc bàn ra một quyển sách… âm nhạc.
Đúng vậy, đây là một học sinh ưu tú ngay cả môn âm nhạc cũng nghe rất chuyên chú.
“...”
Lương Dược không biết nên than phiền từ chỗ nào, biểu cảm của Triệu Ức Hào và Tào Bác lại còn kinh ngạc hơn cô, nhìn chằm chằm vào Sở Trú, giống như hôm nay mới quen biết anh.
Triệu Ức Hào nghiêm túc hỏi Tào Bác: “Có phải tôi vừa chứng kiến cái gọi là tiêu chuẩn kép không?”
Không đợi Tào Bác trả lời, bỗng nhiên cậu ta nghiêm mặt, học theo giọng điệu lạnh lùng vừa rồi của Sở Trú: “Hạ Nhược Tinh, cô cút ra ngoài, tôi không nói lại lần thứ hai.”
Sau đó lại dùng một giọng nói nhỏ nhẹ: “Văn Văn, sao cậu không vào? Chẳng lẽ còn muốn leo qua bàn à? Không được! Tôi không nỡ!”
“Ha ha ha ha ha, cậu mẹ nói đúng là quá tuyệt!” Tào Bác nằm ra bàn cười nấc.
“...”
Sở Trú lạnh mặt, không chút nghĩ ngợi mà vỗ sách lên mặt người ngồi đằng sau.
“Đau!” Triệu Ức Hào che mũi, gào thét thảm thiết.
Lương Dược cũng không nhịn được nở nụ cười, đúng là một đám dở hơi, cô lắc đầu. Trải qua việc giày vò vừa rồi thì bụng có hơi đói, lúc này cô mới nhớ tới đồ bữa sáng vẫn chưa ăn.
Lương Dược lấy ra hai hộp bánh ngọt từ trong hộc bàn, hôm nay dậy trễ, vừa đến lớp đúng giờ, mua bánh ngọt cũng chưa có thời gian ăn.
Theo thường lệ, cô cho Sở Trú hộp bánh màu hồng phấn, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói mềm mại tràn ngập tình yêu: “Tuy hơi trễ nhưng đây là bữa sáng tình yêu tôi dày công mang đến cho cậu, mặc dù sẽ bị cậu vứt bỏ, nhưng không sao cả, tôi vẫn sẽ luôn tặng cậu, tặng mãi đến khi cậu chịu nhận mới thôi, tình yêu của tôi dành cho cậu sẽ không bao giờ dập tắt.”
Sở Trú hơi nghiêng đầu, nhìn nụ cười chân thành của cô, không nói gì.
Hình như Lương Dược đã luyện thành thói quen, đặt bánh ngọt lên bàn anh, cho dù anh có ăn hay không thì cô vẫn thản nhiên mở chiếc hộp của mình.
Hôm nay cô mua bánh black forest.
Vị chocolate và bơ của bánh, vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng.
Cô cong mắt, cầm nĩa múc lên ăn.
Sở Trú thấy cô ăn tới mức vui vẻ như vậy, hơi nhướng mày, chẳng qua chỉ là một miếng bánh ngọt, cô cũng lộ ra biểu cảm hết sức thỏa mãn.
Ăn ngon như vậy sao?
“A Trú, cậu không ăn thì cho tôi đi.” Triệu Ức Hào nhìn mà phát thèm, nuốt nước miếng, vươn tay giật lấy hộp bánh trên bàn của anh: “Dù sao cậu cũng không cần, đúng lúc bụng tôi đang đói.”
Tay của cậu ta chưa kịp đụng vào hộp bánh đã bị Sở Trú chụp lại: “Cút.”
“Đừng keo kiệt vậy chứ.” Triệu Ức Hào nói xong, thấy ngón tay thon dài của Sở Trú tháo dây ruy băng trên hộp bánh, khiếp sợ đến mức nói lắp: “Lẽ… lẽ lẽ nào cậu muốn đích thân ăn sao?”
Tào Bác cũng kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Ở bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ đang ăn bánh ngọt của Lương Dược bỗng cứng đờ, đột nhiên quay đầu: “Cậu muốn ăn sao?”
Phản ứng cực kỳ mãnh liệt.
Sở Trú nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải cho tôi à?”
“Không, ý tôi là, miếng bánh của cậu để khá lâu rồi nên có thể đã bị thiu.” Ánh mắt Lương Dược do dự, biểu cảm hơi thiếu tự nhiên đứng lên, vươn tay muốn đoạt lại hộp bánh: “Ngày mai tôi mua cho cậu cái mới.”
Cô càng như vậy lại càng kỳ lạ.
Sở Trú híp mắt, cầm chiếc hộp giấu đi: “Không cần, tôi muốn cái này.”
Anh vừa cầm lên thì đã phát hiện chỗ không hợp lý, trọng lượng cực kỳ nhẹ, cảm thấy rất trống trãi, bên trong không giống như đựng bánh ngọt.
Hiếm khi Sở Trú lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, chậm rãi mở hộp bánh ra.
Nhìn thấy một quả… tròn vo, trơ trọi một quả trứng luộc trong nước trà.
“...”
“Bên trong là gì thế?”
Triệu Ức Hào và Tào Bác thấy biểu cảm của anh không bình thường, sáp lại gần nhìn thì trợn mắt há mồm: “Sao lại là trứng?”
Lương Dược chột dạ, ngoảnh mặt sang một bên.
Khuôn mặt Sở Trú không chút thay đổi mà ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là tình yêu của cậu đối với tôi à?”
Lương Dược khụ một tiếng: “Tôi vẫn yêu cậu, chỉ là… nhà tôi rất nghèo, kinh phí có chút không đủ.”
Tôi mẹ nó, làm sao biết được cậu sẽ ăn?
Dựa theo kịch bản, chẳng phải cậu sẽ trực tiếp vứt đi sao!
Nghèo? Sở Trú nhìn miếng bánh ngọt tinh xảo đắt tiền trên bàn cô, lâm vào trầm mặc.
Lương Dược chưa bao giờ bạc đãi chính mình trên phương diện ăn uống, mỗi ngày cô đều ăn sáng bằng một chiếc bánh ngọt mới mẻ cực kỳ mắc tiền, mỗi loại đó đều không giống nhau, có khi là bánh mousse, có khi là bánh xốp tầng, mỗi ngày một loại.
Hôm nay miếng bánh mà cô ăn là black forest, mặt trên cùng còn có một viên ô mai mềm mại ướt át.
Sở Trú nhìn quả trứng của mình, không chỉ mộc mạc mà lớp vỏ ngoài còn rất lồi lõm.
Bánh ngọt của cô từng tầng lớn đều được bơ phủ quanh, rất ngon miệng, còn quả trứng trong hộp của anh đã lăn lộn mấy vòng, nước bắn tung tóe.
Cô còn mua một ly sữa đậu nành xay tại chỗ để uống cùng, còn anh chỉ có một quả trứng trơ trọi.
Một quả trứng.
“Đó… cái đó…”
Lương Dược thấy sắc mặt của Sở Trú dần dần u ám, rất thận trọng nói: “Nếu không thì cậu ăn của tôi đi?”
Triệu Ức Hào và Tào Bác nhìn nhau, cả hai đều biết điều mà không hé răng, bắt đầu từ lúc đó, Sở Trú ghét nhất là bị người khác lừa gạt, cái gì anh cũng có thể nhịn, chỉ có điều này là tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
Lương Dược lại phạm vào điều tối kỵ của anh..
Ngay khi bọn họ cho rằng cô đã đùa xong rồi thì tay Sở Trú bỗng nhiên cử động, cho vào trong hộp, lấy quả trứng kia.
Sau đó, cứ đâu vào đấy mà lột vỏ trứng.
Ba người ở đây: “???”
Chẳng lẽ anh muốn ăn thật sao?
“Cậu, cậu không cần ép bản thân ăn đâu.” Lương Dược cũng bị dọa sợ rồi, cô tưởng Sở Trú tức đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.
Sở Trú không để ý tới cô, mặt không chút thay đổi mà lột sạch vỏ, nhìn cô ra lệnh nói: “Há miệng.”
“Hả?” Lương Dược theo bản năng mở miệng ra.
Sở Trú lập tức nhét cả quả trứng trơn nhẵn vào trong miệng cô.
Lương Dược mắc nghẹn: “Khụ khụ!”
“...”
Triệu Ức Hào bị kinh ngạc bởi động tác của anh: “Cậu đang làm gì đấy?”
Sở Trú lấy giấy lau sạch tay, khuôn mặt hời hợt: “Vứt rác.”
Khi vừa nhét quả trứng vào miệng Lương Dược, ngón tay của anh vô tình chạm trúng môi cô, mềm mại mịn màng, anh hơi không tự nhiên mà lấy giấy lau rất nhiều lần.
“...”
Vứt rác?
Con mẹ nó vứt rác!
Rác nhà cậu cũng phải cởi sạch quần áo rồi mới nhảy vào thùng rác à?
Tào Bác và Triệu Ức Hào nhìn nhau, xem vậy là đủ rồi, cảm thấy Sở Trú không bình thường.
Cực kỳ không bình thường.
Nếu là trước đây, nếu có người dám đối xử với anh như vậy mà anh không nhét người đó vào thùng rác thì đã may mắn rồi!
Không chỉ bọn họ cảm nhận được, Lương Dược cũng có cảm giác như vậy, nghĩ tới mấy ngày nay anh cũng không bình thường, cô chậm rãi nhai kỹ quả trứng, có chút đăm chiêu dõi theo anh.
Sở Trú nhận ra ánh mắt rực lửa của cô, vẫn giống như thường không hề để ý tới.
Nhưng lần này Lương Dược cực kỳ gay go, nhìn từ lúc hết tiết đến lúc vào tiết, từ tiết âm nhạc đến tiết anh văn.
Cô cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh.
Rốt cuộc Sở Trú cũng không thể nhịn được mà quay đầu, nói từng câu từng chữ: “Cậu lại phát điên cái gì thế?”
“Tôi biết cậu chắc chắn sẽ để ý đến tôi mà.” Lương Dược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, long lanh có hồn mà nhìn anh: “Này, không phải cậu thích tôi rồi chứ?”
Lương Dược là người tự luyến đến mức chỉ cần có người con trai liếc nhìn cô nhiều hơn một cái thì đều cho rằng người ta thích mình, huống chi Sở Trú là mục tiêu nhiệm vụ của cô, đương nhiên cô phải thường xuyên chú ý tới tiến độ của nhiệm vụ.
Mấy ngày nay, Sở Trú có đủ loại hành động khác thường, đủ để chứng minh rằng anh đã bắt đầu để ý cô! Bảo vệ cô! Ngay một tiếng trước, anh còn dùng danh nghĩa trả thù để trêu! Ghẹo! Cô! Chắc chắn anh đã thích cô!
Lương Dược nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của người thiếu niên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ghé sát bên tai anh nói: “Đừng ngại, cậu thừa nhận đi, tôi sẽ không cười cậu đâu.”
“Sau này chúng ta ở bên nhau, tôi nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc.”
Chẳng hạn như Hạ Nhược Tinh, những ngày gần đây, cô ta luôn chạy tới tìm Sở Trú hỏi bài, cho dù Sở Trú không thèm đếm xỉa tới thì cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười chờ đợi, giống như học theo cái thói đánh chết không buông của Lương Dược.
Mặc dù vậy Sở Trú vẫn không thèm để ý đến cô ta.
Thỉnh thoảng Lương Dược ngồi một bên, nhàn hạ chống cằm nhìn Hạ Nhược Tinh tự hỏi tự trả lời, cảm thấy cô ta có chút đáng thương.
Lại thêm một người bị bức tới điên rồi.
Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, điều này rất bình thường, chỉ là nghe thấy Hạ Nhược Tinh hỏi sin30 bằng bao nhiêu, ngay cả câu hỏi ngu ngốc này cũng nói ra được, Lương Dược không còn gì để bàn cãi.
Này con mẹ nó, ngay cả cô chỉ học cho có mà còn biết là 1/2, Hạ Nhược Tinh đạt hạng mười bốn mà lại không biết à?
Rất có lý khi nghi ngờ cô ta gian lận trong bài kiểm tra.
Lương Dược không thèm xen vào chuyện của người khác, dù sao cũng không liên quan tới cô, nhưng dường như Hạ Nhược Tinh thấy tính tình của cô tốt nên càng ngày càng lấn tới.
Tiết thứ hai kết thúc, Lương Dược và Tô Thiển học xong giờ thể dục trở về.
Bước vào phòng học đã thấy Hạ Nhược Tinh ngồi ở vị trí của cô, vừa nhìn gương chải đầu, vừa cười nói gì đó với đám bạn thân.
Tô Thiển cũng nhìn thấy, ơ một tiếng, vẫn không có ai phản ứng lại, chỉ thấy Lương Dược đã bước tới.
“À, Lương Văn, cậu tới thật đúng lúc.” Hạ Nhược Tinh thấy Lương Văn đã tới, cong khóe mắt cười: “Tiết sau là tiết âm nhạc, có thể đổi chỗ với tôi không, chúng ta ngồi gần nhau như vậy, giáo viên sẽ không phát hiện đâu, cảm ơn nhé.”
Đây xem như là cô ta đang hỏi ý kiến Lương Dược, nhưng nói tới nói lui thì hoàn toàn không để cho Lương Dược từ chối, càng khỏi phải nói, mông cô ta vẫn dính chặt vào ghế, không có ý định rời đi.
Lương Dược thản nhiên nhìn cô ta, chỉ nói hai chữ: “Đứng lên.”
“Chẳng phải chỉ là đổi chỗ thôi sao, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.” Hạ Nhược Tinh quấn lọn tóc, bĩu môi: “Hơn nữa vốn dĩ vị trí này không thuộc về cậu, nếu không phải do cậu không biết xấu hổ thì làm sao Sở Trú có thể để cậu ngồi cạnh cậu ấy.”
Lời nói này của cô ta xem như là rất không khách sáo, giọng nói lớn tiếng khiến mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía này, mỗi người mỗi vẻ khác nhau nhìn bọn họ.
Tô Thiển hơi sợ hãi, kéo ống tay Lương Dược nhỏ giọng nói: “Văn Văn, nếu không thì cho qua đi, chỉ là một vị trí thôi mà, cậu ta muốn ngồi thì cứ cho cậu ta ngồi.”
Hạ Nhược Tinh không phải người dễ chọc, tính cách nói thẳng ra là kiêu ngạo, phía sau còn có một đám chị chị em em, nghe nói còn quen anh trai mưa gì đấy, trong trường có rất nhiều nữ sinh sợ cô ta.
Lương Dược như không nghe thấy, buông mắt nhìn Hạ Nhược Tinh, giọng nói vừa khẽ vừa chậm: “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao, tôi nói, đứng lên, nếu không tôi sẽ không khách khí.”
“Tôi cứ không đứng lên đấy, cậu có thể làm gì tôi?” Hạ Nhược Tinh cười lạnh, cho rằng cô đang cố tỏ ra dũng cảm, cả trường ai chẳng biết tính tình của Lương Văn yếu đuối dễ bị bắt nạt?
Lương Dược gật đầu, từng bước tới gần cô ta: “Được, nếu cậu đã nói như vậy…”
“Sở Trú đã về lớp!” Không biết ai la lên một câu rất lớn.
Lương Dược dừng bước, ngẩng đầu nhìn.
*
Sở Trú đứng ở cửa lớp, nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh anh có một đám người vây quanh thì khẽ nhíu mày, ánh mắt tạm dừng trên gương mặt Lương Dược một chút.
“Đệch, sao Hạ Nhược Tinh lại ngồi chỗ của nữ thần.” Triệu Ức Hào từ phía sau thò đầu lên: “Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Sở Trú đút hai tay vào túi rồi đi qua đó.
Lương Dược thấy anh càng ngày càng tới gần, mái tóc đen rũ trên trán, ngũ quan đẹp đẽ rõ ràng, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, không biết là vui hay bực.
Một trận gió thoảng qua, anh đi lên trước đưa lưng về phía cô, mùi hương mát lạnh bay tới, xộc thẳng vào mũi Lương Dược.
Cô chầm chậm chớp mắt, nhìn thấy dáng người cao hơn cô nửa cái đầu, chính là bóng lưng của em rể.
Không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm giác an toàn.
“Sở Trú…” Hạ Nhược Tinh vừa nhìn thấy anh thì ấm ức, định nói gì đó để được nhận sự đồng cảm, thì đã bị anh lạnh lùng cắt ngang: “Đi ra.”
Hạ Nhược Tinh há mồm, khó tin mà nhìn anh.
“Mau lên.” Độ nhân nhượng của Sở Trú đối với cô ta đã sớm trở về không, anh âm trầm nhìn cô ta, ánh mắt u ám không có chút hơi ấm: “Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tinh đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả đời này cô ta chưa từng mất mặt đến như vậy, cảm thấy dường như mọi ánh mắt của những người xung quanh đều dán trên người cô ta, giống như là đang cười nhạo.
Cô ta khịt khịt cái mũi, cắn chặt môi đứng dậy, nhưng không phải quay về chỗ ngồi của mình mà là cúi đầu chạy ra khỏi lớp học.
Sự việc kết thúc.
Sau khi Sở Trú đến đây, Lương Dược lập tức ở sau lưng anh để xem kịch vui, cô thừa nhận cô có chút vui sướng khi thấy người ta gặp họa, người mà cô theo đuổi lâu đến như vậy nhưng vẫn chưa thành công, làm sao có thể dễ dàng bị chi phối được chứ?
Khi cô lén cong khóe môi cười thì bỗng nhiên Sở Trú quay lại, con ngươi đen thẫm liếc nhìn cô: “Không vào à?”
“Hả?” Lương Dược ngẩn người.
Sở Trú bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ cậu muốn leo qua bàn nữa sao?”
“Vào, tất nhiên phải vào chứ!” Lương Dược hiểu được câu nói của anh, dường như sợ anh đổi ý, cô lập tức ngồi vào trong, vừa ngồi vừa ngạc nhiên mà đánh giá anh.
Hôm nay là cơn gió nào thổi qua vậy, anh lại chủ động ngồi với cô.
Sở Trú không có biểu hiện gì khác thường, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, sau khi thấy cô đã vào trong, anh cũng từ từ ngồi xuống, lấy trong hộc bàn ra một quyển sách… âm nhạc.
Đúng vậy, đây là một học sinh ưu tú ngay cả môn âm nhạc cũng nghe rất chuyên chú.
“...”
Lương Dược không biết nên than phiền từ chỗ nào, biểu cảm của Triệu Ức Hào và Tào Bác lại còn kinh ngạc hơn cô, nhìn chằm chằm vào Sở Trú, giống như hôm nay mới quen biết anh.
Triệu Ức Hào nghiêm túc hỏi Tào Bác: “Có phải tôi vừa chứng kiến cái gọi là tiêu chuẩn kép không?”
Không đợi Tào Bác trả lời, bỗng nhiên cậu ta nghiêm mặt, học theo giọng điệu lạnh lùng vừa rồi của Sở Trú: “Hạ Nhược Tinh, cô cút ra ngoài, tôi không nói lại lần thứ hai.”
Sau đó lại dùng một giọng nói nhỏ nhẹ: “Văn Văn, sao cậu không vào? Chẳng lẽ còn muốn leo qua bàn à? Không được! Tôi không nỡ!”
“Ha ha ha ha ha, cậu mẹ nói đúng là quá tuyệt!” Tào Bác nằm ra bàn cười nấc.
“...”
Sở Trú lạnh mặt, không chút nghĩ ngợi mà vỗ sách lên mặt người ngồi đằng sau.
“Đau!” Triệu Ức Hào che mũi, gào thét thảm thiết.
Lương Dược cũng không nhịn được nở nụ cười, đúng là một đám dở hơi, cô lắc đầu. Trải qua việc giày vò vừa rồi thì bụng có hơi đói, lúc này cô mới nhớ tới đồ bữa sáng vẫn chưa ăn.
Lương Dược lấy ra hai hộp bánh ngọt từ trong hộc bàn, hôm nay dậy trễ, vừa đến lớp đúng giờ, mua bánh ngọt cũng chưa có thời gian ăn.
Theo thường lệ, cô cho Sở Trú hộp bánh màu hồng phấn, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói mềm mại tràn ngập tình yêu: “Tuy hơi trễ nhưng đây là bữa sáng tình yêu tôi dày công mang đến cho cậu, mặc dù sẽ bị cậu vứt bỏ, nhưng không sao cả, tôi vẫn sẽ luôn tặng cậu, tặng mãi đến khi cậu chịu nhận mới thôi, tình yêu của tôi dành cho cậu sẽ không bao giờ dập tắt.”
Sở Trú hơi nghiêng đầu, nhìn nụ cười chân thành của cô, không nói gì.
Hình như Lương Dược đã luyện thành thói quen, đặt bánh ngọt lên bàn anh, cho dù anh có ăn hay không thì cô vẫn thản nhiên mở chiếc hộp của mình.
Hôm nay cô mua bánh black forest.
Vị chocolate và bơ của bánh, vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng.
Cô cong mắt, cầm nĩa múc lên ăn.
Sở Trú thấy cô ăn tới mức vui vẻ như vậy, hơi nhướng mày, chẳng qua chỉ là một miếng bánh ngọt, cô cũng lộ ra biểu cảm hết sức thỏa mãn.
Ăn ngon như vậy sao?
“A Trú, cậu không ăn thì cho tôi đi.” Triệu Ức Hào nhìn mà phát thèm, nuốt nước miếng, vươn tay giật lấy hộp bánh trên bàn của anh: “Dù sao cậu cũng không cần, đúng lúc bụng tôi đang đói.”
Tay của cậu ta chưa kịp đụng vào hộp bánh đã bị Sở Trú chụp lại: “Cút.”
“Đừng keo kiệt vậy chứ.” Triệu Ức Hào nói xong, thấy ngón tay thon dài của Sở Trú tháo dây ruy băng trên hộp bánh, khiếp sợ đến mức nói lắp: “Lẽ… lẽ lẽ nào cậu muốn đích thân ăn sao?”
Tào Bác cũng kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Ở bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ đang ăn bánh ngọt của Lương Dược bỗng cứng đờ, đột nhiên quay đầu: “Cậu muốn ăn sao?”
Phản ứng cực kỳ mãnh liệt.
Sở Trú nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải cho tôi à?”
“Không, ý tôi là, miếng bánh của cậu để khá lâu rồi nên có thể đã bị thiu.” Ánh mắt Lương Dược do dự, biểu cảm hơi thiếu tự nhiên đứng lên, vươn tay muốn đoạt lại hộp bánh: “Ngày mai tôi mua cho cậu cái mới.”
Cô càng như vậy lại càng kỳ lạ.
Sở Trú híp mắt, cầm chiếc hộp giấu đi: “Không cần, tôi muốn cái này.”
Anh vừa cầm lên thì đã phát hiện chỗ không hợp lý, trọng lượng cực kỳ nhẹ, cảm thấy rất trống trãi, bên trong không giống như đựng bánh ngọt.
Hiếm khi Sở Trú lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, chậm rãi mở hộp bánh ra.
Nhìn thấy một quả… tròn vo, trơ trọi một quả trứng luộc trong nước trà.
“...”
“Bên trong là gì thế?”
Triệu Ức Hào và Tào Bác thấy biểu cảm của anh không bình thường, sáp lại gần nhìn thì trợn mắt há mồm: “Sao lại là trứng?”
Lương Dược chột dạ, ngoảnh mặt sang một bên.
Khuôn mặt Sở Trú không chút thay đổi mà ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là tình yêu của cậu đối với tôi à?”
Lương Dược khụ một tiếng: “Tôi vẫn yêu cậu, chỉ là… nhà tôi rất nghèo, kinh phí có chút không đủ.”
Tôi mẹ nó, làm sao biết được cậu sẽ ăn?
Dựa theo kịch bản, chẳng phải cậu sẽ trực tiếp vứt đi sao!
Nghèo? Sở Trú nhìn miếng bánh ngọt tinh xảo đắt tiền trên bàn cô, lâm vào trầm mặc.
Lương Dược chưa bao giờ bạc đãi chính mình trên phương diện ăn uống, mỗi ngày cô đều ăn sáng bằng một chiếc bánh ngọt mới mẻ cực kỳ mắc tiền, mỗi loại đó đều không giống nhau, có khi là bánh mousse, có khi là bánh xốp tầng, mỗi ngày một loại.
Hôm nay miếng bánh mà cô ăn là black forest, mặt trên cùng còn có một viên ô mai mềm mại ướt át.
Sở Trú nhìn quả trứng của mình, không chỉ mộc mạc mà lớp vỏ ngoài còn rất lồi lõm.
Bánh ngọt của cô từng tầng lớn đều được bơ phủ quanh, rất ngon miệng, còn quả trứng trong hộp của anh đã lăn lộn mấy vòng, nước bắn tung tóe.
Cô còn mua một ly sữa đậu nành xay tại chỗ để uống cùng, còn anh chỉ có một quả trứng trơ trọi.
Một quả trứng.
“Đó… cái đó…”
Lương Dược thấy sắc mặt của Sở Trú dần dần u ám, rất thận trọng nói: “Nếu không thì cậu ăn của tôi đi?”
Triệu Ức Hào và Tào Bác nhìn nhau, cả hai đều biết điều mà không hé răng, bắt đầu từ lúc đó, Sở Trú ghét nhất là bị người khác lừa gạt, cái gì anh cũng có thể nhịn, chỉ có điều này là tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
Lương Dược lại phạm vào điều tối kỵ của anh..
Ngay khi bọn họ cho rằng cô đã đùa xong rồi thì tay Sở Trú bỗng nhiên cử động, cho vào trong hộp, lấy quả trứng kia.
Sau đó, cứ đâu vào đấy mà lột vỏ trứng.
Ba người ở đây: “???”
Chẳng lẽ anh muốn ăn thật sao?
“Cậu, cậu không cần ép bản thân ăn đâu.” Lương Dược cũng bị dọa sợ rồi, cô tưởng Sở Trú tức đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.
Sở Trú không để ý tới cô, mặt không chút thay đổi mà lột sạch vỏ, nhìn cô ra lệnh nói: “Há miệng.”
“Hả?” Lương Dược theo bản năng mở miệng ra.
Sở Trú lập tức nhét cả quả trứng trơn nhẵn vào trong miệng cô.
Lương Dược mắc nghẹn: “Khụ khụ!”
“...”
Triệu Ức Hào bị kinh ngạc bởi động tác của anh: “Cậu đang làm gì đấy?”
Sở Trú lấy giấy lau sạch tay, khuôn mặt hời hợt: “Vứt rác.”
Khi vừa nhét quả trứng vào miệng Lương Dược, ngón tay của anh vô tình chạm trúng môi cô, mềm mại mịn màng, anh hơi không tự nhiên mà lấy giấy lau rất nhiều lần.
“...”
Vứt rác?
Con mẹ nó vứt rác!
Rác nhà cậu cũng phải cởi sạch quần áo rồi mới nhảy vào thùng rác à?
Tào Bác và Triệu Ức Hào nhìn nhau, xem vậy là đủ rồi, cảm thấy Sở Trú không bình thường.
Cực kỳ không bình thường.
Nếu là trước đây, nếu có người dám đối xử với anh như vậy mà anh không nhét người đó vào thùng rác thì đã may mắn rồi!
Không chỉ bọn họ cảm nhận được, Lương Dược cũng có cảm giác như vậy, nghĩ tới mấy ngày nay anh cũng không bình thường, cô chậm rãi nhai kỹ quả trứng, có chút đăm chiêu dõi theo anh.
Sở Trú nhận ra ánh mắt rực lửa của cô, vẫn giống như thường không hề để ý tới.
Nhưng lần này Lương Dược cực kỳ gay go, nhìn từ lúc hết tiết đến lúc vào tiết, từ tiết âm nhạc đến tiết anh văn.
Cô cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh.
Rốt cuộc Sở Trú cũng không thể nhịn được mà quay đầu, nói từng câu từng chữ: “Cậu lại phát điên cái gì thế?”
“Tôi biết cậu chắc chắn sẽ để ý đến tôi mà.” Lương Dược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, long lanh có hồn mà nhìn anh: “Này, không phải cậu thích tôi rồi chứ?”
Lương Dược là người tự luyến đến mức chỉ cần có người con trai liếc nhìn cô nhiều hơn một cái thì đều cho rằng người ta thích mình, huống chi Sở Trú là mục tiêu nhiệm vụ của cô, đương nhiên cô phải thường xuyên chú ý tới tiến độ của nhiệm vụ.
Mấy ngày nay, Sở Trú có đủ loại hành động khác thường, đủ để chứng minh rằng anh đã bắt đầu để ý cô! Bảo vệ cô! Ngay một tiếng trước, anh còn dùng danh nghĩa trả thù để trêu! Ghẹo! Cô! Chắc chắn anh đã thích cô!
Lương Dược nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của người thiếu niên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ghé sát bên tai anh nói: “Đừng ngại, cậu thừa nhận đi, tôi sẽ không cười cậu đâu.”
“Sau này chúng ta ở bên nhau, tôi nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc.”
Bình luận facebook