Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Sở Trú nhìn cô gái trang điểm đậm trước mặt, tông màu nâu đỏ, đường nét khuôn mặt thanh tú nhưng không biết cô đã bôi bao nhiêu phấn, trắng đến có chút dọa người. Kẻ mắt của cô rất đậm, không, đây không phải là kẻ viền mắt nữa mà là vẽ thành một đường tròn, bầu mắt màu xám đậm trải dài trên hốc mắt, trang điểm có cực kỳ nổi bật mang chút phong cách Gothic.
Trời lạnh thế vậy mà cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn ca rô màu cà phê và một chiếc áo len dệt kim màu hồng, kết hợp với đôi tất giữ ấm màu đen ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn, rất dễ kích động một vài tên biến thái mất khống chế.
Thế nhưng Sở Trú lại hoàn toàn không có phản ứng, anh híp mắt lại nhìn khuôn mặt của cô gái, trang điểm quá đậm, nhìn như đã trưởng thành không đoán được tuổi tác, trên người cô mùi nước hoa nồng nặc, mùi không dễ ngửi thậm chí còn vô cùng gay mũi, đây là loại mùi vừa rẻ tiền vừa kém chất lượng.
Gương mặt cô gái quyến rũ, yêu mà không mị, chỉ cần nhìn cách trang điểm nổi bật này thì khí chất của cô đã khác rất nhiều so với Lương Văn rồi. nhưng Sở Trú nhìn vào đôi mắt cười cong cong của cô thì lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Vì là chị em, nên nhìn giống nhau đến vậy sao?
Đến cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.
Vừa rồi Sở Trú nghe được giọng nói của cô trên điện thoại đã gần như tưởng rằng chính là Lương Văn.
Hơn nữa Lương Dược…
Dược…
Anh nhớ đây là nickname của Lương Văn lúc livestreams, anh cũng nghe fan hâm mộ của cô nói rằng trước đây khi phát sóng trực tiếp thì cô đều trang điểm.
Cô trang điểm rất giỏi nhưng anh chưa từng thấy bao giờ.
“Này... Bạn học Sở Trú?”
Lương Dược thấy cậu thiếu niên nhìn mình không nói gì, trong lòng bồn chồn, cô phất tay trước mặt anh, thận trọng nở nụ cười: “Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không? Ở bên ngoài hơi lạnh.”
“Mời vào.” Sở Trú cụp mắt xuống, lông mi dài che đi cảm xúc ơ đáy mắt, anh bình tĩnh nghiêng người để cô đi vào.
Lương Dược nhẹ nhàng nói cảm ơn, cô tự nhận mình là một diễn viên xuất sắc, dù đã đến đây nhiều lần nhưng cô vẫn điều khiển cơ mặt để lộ rõ vẻ hâm mộ, “Chà, nhà cậu thật đẹp!”
Phía sau, cô nghe thấy Sở Trú khẽ ừ một tiếng không rõ ý nghĩa.
“…” Lương Dược thì tự cho là anh đang khinh thường kẻ nhà quê.
Da mặt Dược Dược dày.
Dược Dược không sao cả.
Cô cẩn trọng lại tao nhã ngồi lên sopha nhà anh, nhìn thấy Sở Trú vậy mà vào bếp rót nước cho cô!
Chà, anh đổi tính rồi?
Lương Dược kinh ngạc, mới không gặp một ngày mà anh đã trở nên khách sáo như vậy?
Lúc trước cô đến thậm chí nước anh cũng không cho cô uống, lập tức bắt cô ngồi làm bài tập luôn! Chết tiệt, đây thực sự là những chuyện cô không dám nhớ lại nữa.
Lương Dược nhìn Sở Trú bưng hai cốc nước đi tới, bàn tay thon dài đưa một cốc nước tới trước mặt cô, giọng nói bình tĩnh: “Mời dùng.”
“Cảm ơn.” Lương Dược lịch sự cảm ơn, cô cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, vừa cầm đã phát hiện có gì đó không ổn, sao lại lạnh như vậy? Trời lạnh thế này anh lại đưa cho cô nước lạnh?
Lương Dược nhìn anh.
Sở Trú ngồi đối diện với cô, trên tay anh đang cầm cốc giữ nhiệt, bên trong khói bốc lên nghi ngút, anh từ từ uống một ngụm nước rồi nói: “Cô Lương, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“…”
Lương Dược hít một hơi thật sâu, tự nhủ cô phải phải nhẫn nại, nhịn một lúc trời êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Cô có thể!
“Tôi đến đây là vì có chuyện muốn nhờ cậu.” Lương Dược chân thành nói: “Tôi nghe nói La Mục đã bị cảnh sát bắt vì kinh doanh bất hợp pháp.”
Sở Trú ồ lên một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Còn vờ vịt với tôi!
Nụ cười trên mặt Lương Dược không duy trì được nữa: “Tôi biết là cậu tìm người làm vậy với anh ta, nể tình tôi là chị gái của Văn Văn, mong cậu hãy mở đường tha cho anh ta một mạng, tôi thề tuyệt đối không để anh ta quấy rầy Văn Văn nữa.”
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô: “Cô có quan hệ gì với La Mục?”
Lương Dược muốn nói anh ta là bạn, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ này chưa đủ sâu sắc, chưa đủ thân thiết nên đành nghiến răng nói: “Anh ta là bạn trai tôi!”
Cô vừa nói xong thì thấy sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài bóp chặt chiếc cốc giữ nhiệt: “Cô nói lại lần nữa.”
“Bạn... bạn trai, sao vậy?” Lương Dược kinh hãi lắp bắp.
Sở Trú im lặng vài giây, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Muốn tôi thả anh ta đi cũng được, nhưng cô phải tẩy trang.”
Anh nhìn thẳng vào cô, gằn giọng nói từng chữ: “Ngay trước mặt tôi.”
Lương Dược nghe được lời này, trong đầu nổ pháo hoa “bùm” một cái.
Anh phát hiện ra rồi?
Khi nào thì phát hiện?
Tại sao lại phát hiện?
Lương Dược cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi xấu lắm, tẩy trang rồi thì không đẹp nữa đâu, với cả ở đây cũng không có nước tẩy trang.”
Sở Trú nói: “Mẹ tôi có, tôi có thể lấy cho cô. Về phần cô xấu hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ xác nhận một chút thôi.”
Xác nhận một chút? Xác nhận cái gì?
Lương Dược mím chặt khóe môi.
Dù anh không nói nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.
“Vậy thì thôi đi, tôi về đây.” Lương Dược đặt lại cốc nước lên bàn: “Cảm ơn nước lạnh của cậu.”
Sở Trú hơi nhướng mày: “Không cứu bạn trai nữa à?”
“Không cứu nữa.” Lương Dược dễ dàng từ bỏ, nhanh chóng đứng dậy rời đi, “Cứ để anh ta mục xương trong tù đi!”
Cô giống như chạy trốn ra ngoài, tay vừa chạm vào nắm cửa thì điện thoại trong túi xách vang lên, cô vừa mở cửa vừa nghe điện thoại: “Alo.”
Đối phương không lên tiếng, không khí vô cùng yên tĩnh.
Lương Dược dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy Sở Trú đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi, một tay nghe điện thoại, anh nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
“…”
Tình huống vô cùng khó xử.
Lương Dược im lặng cúp điện thoại, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
Trước mặt có một bóng đen nặng nề phủ xuống, Sở Trú đã bước tới trước mặt cô. Anh từ từ nắm tay lấy tay cô đang đặt ở cửa, từng chút từng chút đóng lại, đóng lại ánh sáng yếu ớt cùng với tất cả những hy vọng mong manh của cô, tất cả đều ngăn cách ngoài cửa.
“Giải thích một chút không?” Sở Trú nâng một tay chống bên cạnh đầu cô, ánh mắt anh nặng nề cụp xuống nhìn cô chằm chằm, giọng nói anh trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm.
“Cậu qua lại với người khác sau lưng tôi từ khi nào?”
Hơi nóng anh thở ra phả lên đỉnh đầu Lương Dược, nóng đến mức khiến cô toát ra mồ hôi lạnh, lông mi khẽ run lên, cô hồi hộp không dám nhìn anh, giọng nói mềm đi rất nhiều, lắp bắp nói: “Sở… Sở Trú, cậu bình tĩnh một chút, chuyện, chuyện này không phải như vậy…”
Đầu óc của Lương Dược trống rỗng, cô cho rằng lớp ngụy trang thực sự bị bóc ra rồi nhưng sau lời nói của anh, cô lại tìm được cái cớ tốt hơn nữa: “Tôi và La Mục thực sự chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì khác! Tôi sợ tôi tự mình tìm đến cậu thì sẽ làm cậu hiểu nhầm, xin lỗi mà, tôi không dám nữa!”
Sở Trú đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của cô, lạnh nhạt hỏi: “Cậu với chị mình rất giống nhau?”
“…Không có, chỉ hơi hơi giống thôi.”
Lương Dược cẩn thận ngước mắt nhìn thiếu niên, mặt anh vẫn không hề có cảm xúc, vẻ mặt không phân biệt được vui hay giận: “Này, cậu không giận đấy chứ?”
“Cậu đoán xem?”
Sở Trú nhìn đôi môi đỏ hồng ướt át của cô đang mấp máy, ánh mắt anh dần u ám, cuối cùng thì không tự chủ được nữa, anh nâng cằm cô lên rồi cúi đầu chặn môi cô lại.
Lương Dược sững sờ mở to mắt.
Anh… anh vươn đầu lưỡi của anh vào trong!
Mục đích cùng xâm chiếm quá mức mạnh mẽ.
Mạnh mẽ cướp đoạt.
Sau khi Lương Dược kịp phản ứng lại thì lập tức vùng vẫy phản kháng, nhưng dường như anh đã biết trước động tác của cô, bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu rồi cúi người hôn càng sâu.
Cmn chứ…
Lương Dược vừa xấu hổ vừa tức giận, bị anh dùng tay còn lại ép cô ngửa đầu lên hứng chịu ngọn lửa ghen tuông từ tên đàn ông cặn bã này. Cô muốn giãy dụa nhưng không dám quá sức, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng
Bây giờ có xem như cô đang ăn đậu hũ của em rể mình không?
Đây cmn là loạn luân đấy!
Cứ như vậy thì cô cắm sừng cho em gái mình luôn rồi!
Suy nghĩ trong lòng của Lương Dược cực kỳ phong phú, nhưng cho dù cô nghĩ như thế nào, Sở Trú cũng không có ý định dừng lại.
Anh ôm cô hôn gần hai mươi phút.
Hôn đến mức đầu lưỡi của Lương Dược hoàn toàn tê dại.
Đây là một nụ hôn mãnh liệt lại triền miên, Sở Trú là lính mới vậy mà vừa lái đã chơi tốc độ cao, không chỉ quấn lưỡi từ trong ra ngoài mà anh còn thành công cắn môi cô đến nát luôn.
Có thể thấy được kịch liệt đến mức nào.
Lúc ý thức của Lương Dược mơ hồ thì cảm thấy cậu thiếu niên đang thở hổn hển đang thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
“Cậu là của tôi.”
Môi hai người họ cuối cùng cũng rời nhau, lúc đó đầu Lương Dược không biết đứt dây thần kinh nào, thuận miệng trả lời: “Ờ, vậy rốt cuộc là cậu có đồng ý thả người hay không vậy?”
Lúc đó suy nghĩ của cô rất đơn giản, anh cmn hôn lâu như vậy, cũng nên bớt giận rồi đồng ý thả người ta ra…
Vừa dứt lời thì khuôn mặt của cậu thiếu niên lại sầm xuống, rồi… miệng cô lại bị chặn lại.
Lương Dược: “…” Cô khổ quá mà.
Hôm đó, anh thực sự ôm hôn cô cả buổi chiều, mãi đến lúc về nhà anh cũng không nói rốt cuộc là có thả người hay không.
Lương Dược đương nhiên cũng không dám hỏi, hỏi một câu là hôn một cái, đơn giản vậy thôi!
Cô thẳng thừng từ chối anh đưa cô về nhà, tỏ ra có đi thì cô cũng phải tự mình quay về!
Sở Trú biết hôm nay có lẽ đã làm cô sợ hãi nên anh không ép buộc, anh chỉ hôn cô thêm lần nữa.
“…”
Lương Dược thất thần về nhà, trong lòng cô quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Sở Trú nữa, còn em gái cô thì… Cô cũng không muốn gặp.
Không còn mặt mũi để gặp nữa.
Đêm đó, vì cảm giác tội lỗi sâu sắc, cô đã viết một bài dài hai mươi ngàn chữ, viết chi tiết tất cả những chuyện xảy ra giữa cô và Sở Trú, bao gồm cả thời gian và địa điểm xảy ra, tất nhiên, bỏ qua vụ nụ hôn.
Cô sắp xếp nó thành tập văn bản rồi gửi nó cho Lương Văn.
Cái tên rất đẹp đẽ: Bồi thường.
Ngày mai nhất định phải học thuộc.
Lương Văn nhìn vào tập văn bản hai mươi lăm ngàn chữ, rưng rưng nói lời cảm ơn: “…Cảm ơn chị, cho dù đêm nay thức trắng em cũng sẽ thuộc hết.”
Lúc này Lương Dược mới yên tâm thoải mái ngủ trong căn nhà đi thuê của mình.
Nhưng cô hoàn toàn không biết sau khi cô rời khỏi nhà học Sở, Sở Trú đứng bên cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, anh im lặng một lúc rồi gọi điện thoại.
“Giúp tôi điều tra một người… Tên Lương Văn… Tôi muốn biết tình hình gia đình cô ấy… Đặc biệt là quan hệ giữa cô ấy và chị mình…”
*
Hôm sau, Lương Văn sau khi học thuộc chuyện tình của Lương Dược và Sở Trú cả đêm thì phờ phạc trở lại Nhất Trung.
Theo lý thuyết, sắp được gặp Sở Trú, cô ấy nên cảm thấy phấn khích và hồi hộp mới đúng.
Nhưng giờ cô ấy rất buồn ngủ.
Thật sự rất buồn ngủ.
Cô ấy vừa đến lớp 1, ánh mắt lo lắng nhìn qua thì đã thấy Sở Trú đang ngồi ở chỗ ngồi đọc sách, lưng thẳng tắp, đẹp trai, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, đẹp không nói nên lời.
Tim Lương Văn đập lỡ một nhịp, cơn buồn ngủ kia biến mất không còn tăm hơi, dù thế nào đi nữa, đây cũng là người cô ấy thích từ rất lâu rồi.
Cô ấy ngại ngùng bước tới trước mặt, hắng giọng một cái, chuẩn bị nói chuyện.
Sở Trú ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái rồi nhíu mày, câu đầu tiên của anh là: “Cậu là ai?”
Giọng điệu lạnh tanh.
Lương Văn học thuộc hai mươi lăm nghìn chữ không sót chữ nào nhưng không phát huy được tác dụng: “…”
Trời lạnh thế vậy mà cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn ca rô màu cà phê và một chiếc áo len dệt kim màu hồng, kết hợp với đôi tất giữ ấm màu đen ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn, rất dễ kích động một vài tên biến thái mất khống chế.
Thế nhưng Sở Trú lại hoàn toàn không có phản ứng, anh híp mắt lại nhìn khuôn mặt của cô gái, trang điểm quá đậm, nhìn như đã trưởng thành không đoán được tuổi tác, trên người cô mùi nước hoa nồng nặc, mùi không dễ ngửi thậm chí còn vô cùng gay mũi, đây là loại mùi vừa rẻ tiền vừa kém chất lượng.
Gương mặt cô gái quyến rũ, yêu mà không mị, chỉ cần nhìn cách trang điểm nổi bật này thì khí chất của cô đã khác rất nhiều so với Lương Văn rồi. nhưng Sở Trú nhìn vào đôi mắt cười cong cong của cô thì lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Vì là chị em, nên nhìn giống nhau đến vậy sao?
Đến cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.
Vừa rồi Sở Trú nghe được giọng nói của cô trên điện thoại đã gần như tưởng rằng chính là Lương Văn.
Hơn nữa Lương Dược…
Dược…
Anh nhớ đây là nickname của Lương Văn lúc livestreams, anh cũng nghe fan hâm mộ của cô nói rằng trước đây khi phát sóng trực tiếp thì cô đều trang điểm.
Cô trang điểm rất giỏi nhưng anh chưa từng thấy bao giờ.
“Này... Bạn học Sở Trú?”
Lương Dược thấy cậu thiếu niên nhìn mình không nói gì, trong lòng bồn chồn, cô phất tay trước mặt anh, thận trọng nở nụ cười: “Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không? Ở bên ngoài hơi lạnh.”
“Mời vào.” Sở Trú cụp mắt xuống, lông mi dài che đi cảm xúc ơ đáy mắt, anh bình tĩnh nghiêng người để cô đi vào.
Lương Dược nhẹ nhàng nói cảm ơn, cô tự nhận mình là một diễn viên xuất sắc, dù đã đến đây nhiều lần nhưng cô vẫn điều khiển cơ mặt để lộ rõ vẻ hâm mộ, “Chà, nhà cậu thật đẹp!”
Phía sau, cô nghe thấy Sở Trú khẽ ừ một tiếng không rõ ý nghĩa.
“…” Lương Dược thì tự cho là anh đang khinh thường kẻ nhà quê.
Da mặt Dược Dược dày.
Dược Dược không sao cả.
Cô cẩn trọng lại tao nhã ngồi lên sopha nhà anh, nhìn thấy Sở Trú vậy mà vào bếp rót nước cho cô!
Chà, anh đổi tính rồi?
Lương Dược kinh ngạc, mới không gặp một ngày mà anh đã trở nên khách sáo như vậy?
Lúc trước cô đến thậm chí nước anh cũng không cho cô uống, lập tức bắt cô ngồi làm bài tập luôn! Chết tiệt, đây thực sự là những chuyện cô không dám nhớ lại nữa.
Lương Dược nhìn Sở Trú bưng hai cốc nước đi tới, bàn tay thon dài đưa một cốc nước tới trước mặt cô, giọng nói bình tĩnh: “Mời dùng.”
“Cảm ơn.” Lương Dược lịch sự cảm ơn, cô cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, vừa cầm đã phát hiện có gì đó không ổn, sao lại lạnh như vậy? Trời lạnh thế này anh lại đưa cho cô nước lạnh?
Lương Dược nhìn anh.
Sở Trú ngồi đối diện với cô, trên tay anh đang cầm cốc giữ nhiệt, bên trong khói bốc lên nghi ngút, anh từ từ uống một ngụm nước rồi nói: “Cô Lương, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“…”
Lương Dược hít một hơi thật sâu, tự nhủ cô phải phải nhẫn nại, nhịn một lúc trời êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Cô có thể!
“Tôi đến đây là vì có chuyện muốn nhờ cậu.” Lương Dược chân thành nói: “Tôi nghe nói La Mục đã bị cảnh sát bắt vì kinh doanh bất hợp pháp.”
Sở Trú ồ lên một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Còn vờ vịt với tôi!
Nụ cười trên mặt Lương Dược không duy trì được nữa: “Tôi biết là cậu tìm người làm vậy với anh ta, nể tình tôi là chị gái của Văn Văn, mong cậu hãy mở đường tha cho anh ta một mạng, tôi thề tuyệt đối không để anh ta quấy rầy Văn Văn nữa.”
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô: “Cô có quan hệ gì với La Mục?”
Lương Dược muốn nói anh ta là bạn, nhưng cô cảm thấy mối quan hệ này chưa đủ sâu sắc, chưa đủ thân thiết nên đành nghiến răng nói: “Anh ta là bạn trai tôi!”
Cô vừa nói xong thì thấy sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài bóp chặt chiếc cốc giữ nhiệt: “Cô nói lại lần nữa.”
“Bạn... bạn trai, sao vậy?” Lương Dược kinh hãi lắp bắp.
Sở Trú im lặng vài giây, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Muốn tôi thả anh ta đi cũng được, nhưng cô phải tẩy trang.”
Anh nhìn thẳng vào cô, gằn giọng nói từng chữ: “Ngay trước mặt tôi.”
Lương Dược nghe được lời này, trong đầu nổ pháo hoa “bùm” một cái.
Anh phát hiện ra rồi?
Khi nào thì phát hiện?
Tại sao lại phát hiện?
Lương Dược cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi xấu lắm, tẩy trang rồi thì không đẹp nữa đâu, với cả ở đây cũng không có nước tẩy trang.”
Sở Trú nói: “Mẹ tôi có, tôi có thể lấy cho cô. Về phần cô xấu hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ xác nhận một chút thôi.”
Xác nhận một chút? Xác nhận cái gì?
Lương Dược mím chặt khóe môi.
Dù anh không nói nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.
“Vậy thì thôi đi, tôi về đây.” Lương Dược đặt lại cốc nước lên bàn: “Cảm ơn nước lạnh của cậu.”
Sở Trú hơi nhướng mày: “Không cứu bạn trai nữa à?”
“Không cứu nữa.” Lương Dược dễ dàng từ bỏ, nhanh chóng đứng dậy rời đi, “Cứ để anh ta mục xương trong tù đi!”
Cô giống như chạy trốn ra ngoài, tay vừa chạm vào nắm cửa thì điện thoại trong túi xách vang lên, cô vừa mở cửa vừa nghe điện thoại: “Alo.”
Đối phương không lên tiếng, không khí vô cùng yên tĩnh.
Lương Dược dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy Sở Trú đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi, một tay nghe điện thoại, anh nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
“…”
Tình huống vô cùng khó xử.
Lương Dược im lặng cúp điện thoại, cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
Trước mặt có một bóng đen nặng nề phủ xuống, Sở Trú đã bước tới trước mặt cô. Anh từ từ nắm tay lấy tay cô đang đặt ở cửa, từng chút từng chút đóng lại, đóng lại ánh sáng yếu ớt cùng với tất cả những hy vọng mong manh của cô, tất cả đều ngăn cách ngoài cửa.
“Giải thích một chút không?” Sở Trú nâng một tay chống bên cạnh đầu cô, ánh mắt anh nặng nề cụp xuống nhìn cô chằm chằm, giọng nói anh trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm.
“Cậu qua lại với người khác sau lưng tôi từ khi nào?”
Hơi nóng anh thở ra phả lên đỉnh đầu Lương Dược, nóng đến mức khiến cô toát ra mồ hôi lạnh, lông mi khẽ run lên, cô hồi hộp không dám nhìn anh, giọng nói mềm đi rất nhiều, lắp bắp nói: “Sở… Sở Trú, cậu bình tĩnh một chút, chuyện, chuyện này không phải như vậy…”
Đầu óc của Lương Dược trống rỗng, cô cho rằng lớp ngụy trang thực sự bị bóc ra rồi nhưng sau lời nói của anh, cô lại tìm được cái cớ tốt hơn nữa: “Tôi và La Mục thực sự chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì khác! Tôi sợ tôi tự mình tìm đến cậu thì sẽ làm cậu hiểu nhầm, xin lỗi mà, tôi không dám nữa!”
Sở Trú đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của cô, lạnh nhạt hỏi: “Cậu với chị mình rất giống nhau?”
“…Không có, chỉ hơi hơi giống thôi.”
Lương Dược cẩn thận ngước mắt nhìn thiếu niên, mặt anh vẫn không hề có cảm xúc, vẻ mặt không phân biệt được vui hay giận: “Này, cậu không giận đấy chứ?”
“Cậu đoán xem?”
Sở Trú nhìn đôi môi đỏ hồng ướt át của cô đang mấp máy, ánh mắt anh dần u ám, cuối cùng thì không tự chủ được nữa, anh nâng cằm cô lên rồi cúi đầu chặn môi cô lại.
Lương Dược sững sờ mở to mắt.
Anh… anh vươn đầu lưỡi của anh vào trong!
Mục đích cùng xâm chiếm quá mức mạnh mẽ.
Mạnh mẽ cướp đoạt.
Sau khi Lương Dược kịp phản ứng lại thì lập tức vùng vẫy phản kháng, nhưng dường như anh đã biết trước động tác của cô, bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu rồi cúi người hôn càng sâu.
Cmn chứ…
Lương Dược vừa xấu hổ vừa tức giận, bị anh dùng tay còn lại ép cô ngửa đầu lên hứng chịu ngọn lửa ghen tuông từ tên đàn ông cặn bã này. Cô muốn giãy dụa nhưng không dám quá sức, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng
Bây giờ có xem như cô đang ăn đậu hũ của em rể mình không?
Đây cmn là loạn luân đấy!
Cứ như vậy thì cô cắm sừng cho em gái mình luôn rồi!
Suy nghĩ trong lòng của Lương Dược cực kỳ phong phú, nhưng cho dù cô nghĩ như thế nào, Sở Trú cũng không có ý định dừng lại.
Anh ôm cô hôn gần hai mươi phút.
Hôn đến mức đầu lưỡi của Lương Dược hoàn toàn tê dại.
Đây là một nụ hôn mãnh liệt lại triền miên, Sở Trú là lính mới vậy mà vừa lái đã chơi tốc độ cao, không chỉ quấn lưỡi từ trong ra ngoài mà anh còn thành công cắn môi cô đến nát luôn.
Có thể thấy được kịch liệt đến mức nào.
Lúc ý thức của Lương Dược mơ hồ thì cảm thấy cậu thiếu niên đang thở hổn hển đang thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
“Cậu là của tôi.”
Môi hai người họ cuối cùng cũng rời nhau, lúc đó đầu Lương Dược không biết đứt dây thần kinh nào, thuận miệng trả lời: “Ờ, vậy rốt cuộc là cậu có đồng ý thả người hay không vậy?”
Lúc đó suy nghĩ của cô rất đơn giản, anh cmn hôn lâu như vậy, cũng nên bớt giận rồi đồng ý thả người ta ra…
Vừa dứt lời thì khuôn mặt của cậu thiếu niên lại sầm xuống, rồi… miệng cô lại bị chặn lại.
Lương Dược: “…” Cô khổ quá mà.
Hôm đó, anh thực sự ôm hôn cô cả buổi chiều, mãi đến lúc về nhà anh cũng không nói rốt cuộc là có thả người hay không.
Lương Dược đương nhiên cũng không dám hỏi, hỏi một câu là hôn một cái, đơn giản vậy thôi!
Cô thẳng thừng từ chối anh đưa cô về nhà, tỏ ra có đi thì cô cũng phải tự mình quay về!
Sở Trú biết hôm nay có lẽ đã làm cô sợ hãi nên anh không ép buộc, anh chỉ hôn cô thêm lần nữa.
“…”
Lương Dược thất thần về nhà, trong lòng cô quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Sở Trú nữa, còn em gái cô thì… Cô cũng không muốn gặp.
Không còn mặt mũi để gặp nữa.
Đêm đó, vì cảm giác tội lỗi sâu sắc, cô đã viết một bài dài hai mươi ngàn chữ, viết chi tiết tất cả những chuyện xảy ra giữa cô và Sở Trú, bao gồm cả thời gian và địa điểm xảy ra, tất nhiên, bỏ qua vụ nụ hôn.
Cô sắp xếp nó thành tập văn bản rồi gửi nó cho Lương Văn.
Cái tên rất đẹp đẽ: Bồi thường.
Ngày mai nhất định phải học thuộc.
Lương Văn nhìn vào tập văn bản hai mươi lăm ngàn chữ, rưng rưng nói lời cảm ơn: “…Cảm ơn chị, cho dù đêm nay thức trắng em cũng sẽ thuộc hết.”
Lúc này Lương Dược mới yên tâm thoải mái ngủ trong căn nhà đi thuê của mình.
Nhưng cô hoàn toàn không biết sau khi cô rời khỏi nhà học Sở, Sở Trú đứng bên cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, anh im lặng một lúc rồi gọi điện thoại.
“Giúp tôi điều tra một người… Tên Lương Văn… Tôi muốn biết tình hình gia đình cô ấy… Đặc biệt là quan hệ giữa cô ấy và chị mình…”
*
Hôm sau, Lương Văn sau khi học thuộc chuyện tình của Lương Dược và Sở Trú cả đêm thì phờ phạc trở lại Nhất Trung.
Theo lý thuyết, sắp được gặp Sở Trú, cô ấy nên cảm thấy phấn khích và hồi hộp mới đúng.
Nhưng giờ cô ấy rất buồn ngủ.
Thật sự rất buồn ngủ.
Cô ấy vừa đến lớp 1, ánh mắt lo lắng nhìn qua thì đã thấy Sở Trú đang ngồi ở chỗ ngồi đọc sách, lưng thẳng tắp, đẹp trai, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, đẹp không nói nên lời.
Tim Lương Văn đập lỡ một nhịp, cơn buồn ngủ kia biến mất không còn tăm hơi, dù thế nào đi nữa, đây cũng là người cô ấy thích từ rất lâu rồi.
Cô ấy ngại ngùng bước tới trước mặt, hắng giọng một cái, chuẩn bị nói chuyện.
Sở Trú ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái rồi nhíu mày, câu đầu tiên của anh là: “Cậu là ai?”
Giọng điệu lạnh tanh.
Lương Văn học thuộc hai mươi lăm nghìn chữ không sót chữ nào nhưng không phát huy được tác dụng: “…”
Bình luận facebook