Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Khi Sở Trú nói những lời này, không chỉ có Lương Dược, mà đến anh cũng phải ngây cả người. Anh chưa bao giờ tỏ ra yếu thế hay đáng thương, nhưng những lời vừa rồi anh vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ, chỉ là do bầu không khí tốt đẹp và tình cảm mãnh liệt thúc đẩy, rồi cứ thế nói ra.
Nghe thế nào cũng giống như… đang cầu xin cô đừng rời khỏi đây.
Sở Trú chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút khó chịu và mất tự nhiên hiếm thấy, bởi từ khi sinh ra tới giờ thì đây là lần đầu tiên anh phải hèn mọn cầu xin một người, kể cả khi bị bắt cóc cũng không, nếu thế thì đã không bị giày vò đến đau khổ như vậy rồi.
Nhưng bây giờ, vậy mà anh lại cúi đầu với một người con gái.
Là người con gái mà anh từng ghét nhiều nhất.
Là người con gái đã lừa gạt anh.
Đây là cũng là điều mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ tới hay tưởng tượng ra.
Nhưng hiện tại thì sao, anh lại có chút cảm giác cam tâm tình nguyện.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Sở Trú nhắm mắt lại, thở dài một hơi trong lòng, rồi nhìn người con gái dưới thân. Cô rõ ràng cũng đang ngây ngẩn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt hồ ly xinh đẹp đang ngơ ngác nhìn anh, hình như là bị dọa không nhẹ.
“Chuyện này…” Lương Dược không bao giờ nghĩ rằng anh lại nói ra những điều như vậy, lượng tin tức đó lớn đến mức khiến đầu óc cô không kịp suy nghĩ.
Cái gì gọi là anh tìm cô đã lâu?
Anh tìm cô khi nào?
Lại nói, từ khi nào mà anh phát hiện ra Lương Văn là cô đóng giả? Vừa rồi cô cũng chưa kịp hỏi Lương Văn…
Lương Dược cảm thấy đầu óc mơ hồ, theo bản năng muốn trốn tránh, mấp máy môi: “À thì, bạn gái của cậu không phải đang ở…”
Sở Trú đọc ra khẩu hình miệng của cô, mặt tối sầm, mở miệng cắt ngang lời cô: “Cậu thử nói ở phòng bên cạnh xem?”
“Nói thì sao chứ?” Lương Dược nghĩ đến mình đang bị người ta khống chế, tủi thân đáp lại.
Sở Trú bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm cho cậu không xuống giường được.”
Lương Dược: “?”
Đây là cái loại hổ báo gì vậy cơ chứ?
Mà câu này rất quen tai, cô từng thấy nó trong các bộ phim truyền hình máu chó hoặc tiểu thuyết ngôn tình trước đây.
Cái gì mà khi nam chính lạnh lùng bá đạo đè lên thân mật với nữ chính ngây thơ như thỏ trắng nhỏ thì anh ta thích nhất là ôm lấy cô ấy rồi cười tà mị, gọi bảo bối à, nếu em còn dám đốt lửa lung tung thì đừng trách anh làm em không xuống giường được đấy.
Nhưng bây giờ bọn họ thì lại hoàn toàn trái ngược, nam diễn viên không hề lộ ra chút dáng vẻ quyến rũ hay xấu xa nào cả, vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có chút không khí kiều diễm nào, điều đó khiến cho cô tự hỏi rằng mình có đang nghe nhầm hay không.
“Ừm, ý của cậu là?” Lương Dược thật sự không thể liên tưởng gương mặt lạnh lùng kia của Sở Trú gắn với mấy thứ thô tục được, cô nóng lên, ngây ngô như thỏ trắng hỏi: "Cậu muốn đánh gãy chân tôi hả?"
“Không phải.” Sở Trú cúi đầu nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: “Tôi muốn “làm” cho cậu không thể xuống giường được.”
“Cậu điên rồi?” Lương Dược bị sự thẳng thắn của anh làm cho chấn động, sau khi phản ứng lại thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Tôi cmn nó mới có mười bảy tuổi, cậu là cầm thú sao?"
Cô hoàn toàn không thể tin được, phải biết rằng trước kia Sở Trú hôn cô còn đỏ mặt, tại sao giờ lại trở thành như vậy cơ chứ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong hai tháng qua?
“Dù không làm tới bước cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến cho cậu không xuống giường nổi.” Sở Trú tức thấy cô thẹn quá hóa giận, khóe môi vô thức cong lên, bỗng nhiên buông tay thả cô ra.
Lương Dược cảm giác lực ép trên cổ tay mình đã biến mất, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại cảm nhận được tay anh đang hướng xuống phía dưới, cách một lớp vải mỏng manh, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào hôn của cô, tràn đầy cảm giác tồn tại.
Toàn thân Lương Dược cứng đờ giống như điện giật, làn da bị bàn tay anh chạm vào trở nên cực kỳ mẫn cảm, truyền đến cảm giác tê dại đến phát run, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà cong thắt lưng lên để tránh né sự đụng chạm của anh.
Nhưng không ngờ tay anh lại tiếp tục dán vào.
Không lẽ anh muốn làm tiếp thật sao?
Lương Dược nhịn không được mà nhấc chân muốn đá thì sức ép bên hông đã không còn nữa, nhiệt độ biến mất, Sở Trú rút tay lại, hình như lấy ra cái gì đó từ dưới lưng của cô ra.
“…”
Lương Dược sững sờ nhìn thì phát hiện đó là điện thoại di động của cô!
“Cái này tạm thời tịch thu.” Sở Trú cầm điện thoại rồi đứng dậy xuống khỏi giường, thao tác trôi chảy tựa như nước chảy mây bay: “Sau khi học bổ túc xong sẽ trả cậu.”
Lương Dược phản ứng chậm nửa nhịp, rồi khó tin được mà trừng mắt nhìn anh: "Hồi nãy cậu nói bậy như vậy chỉ vì muốn lấy điện thoại của tôi?"
Sở Trú từ tốn mặc lại áo sơ mi trắng, ngón tay mảnh khảnh thon dài cài từng chiếc cúc áo, nghe vậy thì nhíu mày nhìn cô: “Sao thế, cậu mong chờ cái gì?"
Lương Dược: “…”
“Không vội.” Sở Trú thong thả cài lại cúc đến tận cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia rồi nhẹ nhàng an ủi cô: “Giờ cậu vẫn còn nhỏ, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
“…”
Mẹ nó, đây là cái suy nghĩ đồi trụy gì vậy.
Đồ súc sinh chó đội lốt người!
Lương Dược túc giận đến nổ phổi, vừa xấu hổ vừa tức giận mà chỉ tay vào anh: “Nhiều em gái nhà cậu ấy! Sau này cậu đừng hòng mà có cơ hội.”
Sở Trú nhìn cô tức giận như vậy thì tâm trạng lại tốt lên không ít: “Xem ra cậu quả thật rất mong chờ.”
“…” Lương Dược tức đến không nói nổi, cô không nói nữa mà xuống giường, tức đến mức không muốn nói chuyện với anh.
Trong suốt thời gian còn lại, bọn họ đều nghiêm túc học cùng nhau, không được sử dụng điện thoại nhưng Lương Dược không kêu mệt cũng không than khổ, toàn bộ buổi học đều chú ý nghe anh dùng vẻ mặt lạnh nhạt giảng cách phân biệt số hữu tỉ, số vô tỉ, số tự nhiên và số thập phân.
Bây giờ cô phải gọi anh một tiếng thầy, phân chia giới hạn rạch ròi với anh, không bước qua ranh giới nửa bước.
Sở Trú biết anh đã chọc tức cô gái nhỏ nên không trêu đùa nữa, cũng thành thật giảng bài cho cô.
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng cái đã hết một buổi chiều, Sở Trú đã giúp Lương Dược ôn lại kiến thức của hai chương, yêu cầu cô học thuộc lòng tất cả công thức toán học.
Thái độ Lương Dược lười biếng, tùy tiện đọc hai cái cũng sai tất, Sở Trú nhìn ra cô không tập trung nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sai một cái thì chép phạt 50 lần.”
Vì câu nói của Sở Trú mà cơn buồn ngủ của Lương Dược bị dọa bay: “Cậu nói thật không đấy?”
“Ừ.” Sở Trú không nể tình một chút nào, còn đưa giấy nháp cho cô: "Chép bây giờ luôn."
Lương Dược không tin vào tai mình, tên khốn vừa mới đè cô trên giường vừa hôn vừa sờ, chỉ kém chưa gọi một tiếng bảo bối, vậy mà nháy mắt cái đã trở mặt như thế này hả?
Thật độc ác mà!
Lương Dược chỉ dám giận trong lòng mà không dám nói, chỉ sợ anh lại lên cơn mà đè xuống hôn, cô đành phải nén giận chép lại công thức trong sách giáo khoa.
Sở Trú thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì hình như có hơi thất vọng: “Thật ra, còn có một cách trừng phạt khác nữa.”
“Là cái gì?” Lương Dược mệt mỏi nói.
Sở Trú chậm rãi nói: “Sai một công thức, thì chủ động hôn tôi…”
Ngòi bút của Lương Dược bỗng dừng lại, tuy rằng anh quá vô liêm sỉ, nhưng nếu chỉ hôn một cái là có thể trừ năm mươi lần chép phạt thì quả là một món hời.
Dù sao bọn họ cũng đã hôn không ít lần, không có gì đáng nói cả.
Lúc này Sở Trú lại chầm chậm nói thêm: “Một trăm lần.”
“…” Mặt Lương Dược vô cảm, tiếp tục chép.
Sở Trú: "Thế nào?"
“Đi chết đi."
Lương Dược chép lại tất cả công thức xong thì rụng rời cả tay, nhờ phúc của ai đó mà cảm thấy những công thức này cả đời cô cũng không bao giờ quên.
Lúc ấy trời đã tối hẳn, Lương Viễn Quốc tan tầm về nhà, kiểm tra lại hiệu quả học bổ túc của con gái thì vui vẻ phát hiện cô đã làm xong nhiều đề toán lớp mười, ngay cả công thức cũng thuộc kha khá rồi!
Lương Viễn Quốc vui mừng vô cùng, ấn tượng với Sở Trú lập tức tăng cao, còn kiên quyết giữ anh ở lại ăn cơm.
Sở Trú cung kính không bằng tuân lệnh đã đồng ý, nhà họ Lương đều ăn được cay nên khi nấu món gì cũng cho thêm ớt chỉ thiên, cực kỳ cay.
Trên bàn ăn, Lương Viễn Quốc thấy Sở Trú chỉ ăn cơm mà không hề gắp thức ăn còn tưởng anh ngượng ngùng, lập tức gắp hai miếng gà xào ớt vào bát anh: “Tiểu Sở, đừng ăn mỗi cơm như vậy, cứ coi nhà bác thành nhà cháu là được, không cần khách sáo.”
Sở Trú ngừng tay một chút, rũ mắt nhìn miếng gà, mặt không đổi sắc mà gắp lên ăn: “Cảm ơn chú.”
Lương Dược ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, ngăn cản ba mình gắp thêm cho Sở Trú: “Ba, đừng gắp thêm nữa, cậu ta không ăn cay được đâu.”
Sở Trú cảm động, quay sang nhìn cô một cái.
Đúng lúc ấy Lương Văn bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp ra: “Chị, món cải thìa om tương đã xong rồi."
“Cảm ơn.” Lương Dược cầm lấy món ăn rồi đặt trước mặt Sở Trú: “Cậu chịu khó ăn tạm cái này đi."
Sở Trú nhìn đĩa cải thìa, lá cải xanh mơn mởn, không nhiều dầu mỡ mà cũng không cay.
Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lương Dược múc một thìa nước dùng trong đĩa gà xào ớt vào bát của mình rồi trộn đều lên, vừa ăn vừa nói: “Tại “lửa” của cậu quá lớn, vừa lúc cho cậu giảm “nhiệt” đấy.”
Sở Trú: “...”
Sau bữa ăn, Sở Trú lấy khăn giấy lau miệng, lễ phép nói mình cần phải về, tâm trạng của Lương Dược lập tức trở nên phấn khích, dù không muốn giữ người lại dù chỉ một chút nhưng trên mặt lại giả vờ tỏ vẻ khách sáo nói tạm biệt với thầy giáo, đi về cẩn thận nhé.
Sở Trú nhìn cô: “Cậu không tiễn tôi sao?”
“Tôi tiễn cậu làm gì?”
“Học trò phải biết tôn sư trọng đạo chứ?”
Lương Dược muốn nói thôi đi, tôi cmn không lấy chổi đánh đuổi cậu đi là đã không tệ rồi, lại còn muốn tôi tiễn, sao cậu không lên trời luôn đi?
Ngay khi cô muốn lướt qua đề tài vớ vẩn này thì Lương Viễn Quốc lên tiếng: “Dược Dược con tiễn cậu ấy đi, người ta đã rất vất vả giúp con học lại cả buổi chiều đấy, phải biết lễ phép."
“…”
Lương Dược miễn cưỡng tiễn Sở Trú xuống cầu thang, đi đằng trước anh: "Xe nhà cậu chắc ở dưới lầu nhỉ?"
Sở Trú vừa gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình bảo ông chạy xe về, vừa bình tĩnh nói: “Không có.”
“Vậy cậu đến đây kiểu gì?”
“Gọi xe.”
Lương Dược “À” một tiếng, không nghi ngờ mà hỏi lại: “Vậy sao cậu biết nhà tôi đang tìm gia sư dạy kèm?”
Sở Trú nhìn chằm chằm vào phần gáy trắng nõn của cô gái, nói qua loa: “Tôi thấy ở trên mạng.”
“Không thể nào, ba tôi mới thông báo hôm qua mà.”
“Trùng hợp.”
Tuy rằng Lương Dược không tin lắm nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa, việc đã đến nước này thì đành phải thuận theo tự nhiên.
*
Trời đã tối, bên cạnh nhà cô lại là dãy phố ẩm thực nên khi vào ban đêm nó trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lương Dược đưa Sở Trú ra đường lớn để gọi xe, khi đi ngang qua một tiệm thịt nướng thì cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại, ông chủ đang nướng những xiên thịt dê cháy vàng bóng dầu, khói bay mù mịt, hương thịt có xen lẫn vị cay làm cho Lương Dược không thể kìm được mà chảy nước miếng.
“Muốn ăn không?” Sở Trú chú ý đến nên dừng chân hỏi.
“…Không muốn.”
Lương Dược định lúc quay về thì tự mình mua ăn, nhưng vừa nói xong thì đã thấy Sở Trú đi qua đó trả tiền.
“…” Bộ cậu không nghe hiểu tiếng người à.
Lương Dược bất đắc dĩ nhìn chàng trai đang đứng đợi trước quầy đồ ăn, anh hơi cúi đầu xuống, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, khí chất hoàn toàn hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Mặc dù nhìn quần áo trên người anh có vẻ đơn giản, nhưng trên người vốn đã có sự cao quý, giống như trời sinh đã mang theo giáo dưỡng trong xương tủy, việc này hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài, chỉ đứng đấy thôi cũng đã nổi bật trong đám người.
Mặc dù cô và anh dừng lại không lâu nhưng mọi người đi qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Một người như thế mà lại đứng ven đường mua xiên thịt dê cho cô, thật sự không hợp một chút nào.
Lương Dược hơi buồn cười, thấy ông chủ quán thịt nướng nói gì đó với Sở Trú nhưng anh không quan tâm, nhận lấy thịt dê rồi đi đến bên cạnh cô: “Cầm lấy.”
Anh mua ba xiên nhưng đều cho cô cả.
Lương Dược không khách sáo, nhận hết: “Cậu không ăn à… A, cay đấy, cậu không ăn được đâu."
Cô thở dài cắn một miếng thịt, giọng điệu hơi tiếc nuối.
“Tôi đâu có nói không ăn.” Sở Trú thấy cô nói thế thì khó chịu, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm xiên thịt của cô, cúi đầu xuống, răng nanh trắng bóng cắn lên chỗ thịt mà cô đang ăn, nhai nhai rồi nói: “Cũng không tệ nhỉ.”
Anh nhẹ nhàng đánh giá.
“Cậu điên hả?” Lương Dược vội vàng cầm xiên thịt tránh xa ra: “Cậu đừng có ép buộc bản thân, lỡ may ăn hỏng bụng thì chắc mẹ cậu giết tôi mất!”
Sở Trú tặc lưỡi một tiếng, cau mày nhìn cô: "Ở trong mắt cậu tôi yếu đuối như vậy à?"
“Không thì sao?” Lương Dược nói: “Cậu chỉ được cái hóa sói trên giường, còn những lúc khác thì có khác gì một bông hoa cơ chứ.”
“…”
Lời của Lương Dược đều là nói thật, tên thiếu gia này cái gì cũng tốt, chỉ là được chiều chuộng quá mức, lúc trước sau khi bị bắt cóc thì người anh đầy bệnh tật, nhất là dạ dày, nghe nói khi ấy anh đã phải ăn côn trùng với chuột để sống sót, cuối cùng khi được cứu ra đã phải rửa ruột mấy lần. Tuy mấy năm nay dốc sức điều trị, tuy nói là đã khôi phục nhưng mấy món kích thích như này đừng ăn thì hơn.
May mắn, Sở Trú vốn là người yêu thích thanh đạm, khẩu vị cũng thiên nhạt.
Chính vì thế mà cô cảm thấy mình với anh thật sự không hợp nhau, hứng thú không hợp, sở thích không hợp mà ngay cả khẩu vị cũng không hợp, đó cũng là lý do mà cô do dự không muốn nhận lời.
Vốn dĩ hai người yêu nhau vì vui vẻ, mà bọn họ lại không hợp nhau, tất nhiên sẽ có người phải nhường nhịn người kia. Lương Dược không muốn nhường anh, cũng không muốn anh phải vì cô mà để bản thân chịu oan ức, cho dù là thế nào cũng không vui vẻ… Đến khi thời kỳ cuồng nhiệt qua đi thì chia tay không phải chuyện trong chốc lát sao?
Lương Dược phân vân mãi, cán cân trong lòng không ngừng lắc lư.
Cô vô thức ăn hết ba xiên thịt dê, Sở Trú nhìn cô, bỗng nhiên bảo cô đừng nhúc nhích.
“Hả?” Lương Dược nâng mắt lên thì thấy Sở Trú cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Anh hơi khom người, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô, động tác dịu dàng… lau khóe miệng cho cô.
Mặt Lương Dược vì xấu hổ mà đỏ lên, xuân tâm nảy mầm, cán cân trong lòng nghiêng hẳn về phía anh.
Cô với anh quả thật không hợp nhau, nhưng…
Anh! Thật! Sự! Quá! Tốt!
Lương Dược thấy anh lau xong, hơi thẹn thùng nên nhăn nhó: “Được rồi, lau đến đỏ hết cả rồi còn chưa lau xong."
Sở Trú: "Vì không muốn lúc hôn lại có mùi."
“…”
Bọn họ đứng ven đường một lúc thì xe cũng tới, Lương Dược thấy anh đã ngồi vào trong xe thì định quay về, đột nhiên nghe thấy anh gọi lại: “Chờ đã, tôi có việc quên chưa nói.”
Lương Dược nhảy dựng lên trong lòng, đây là tỏ tình ư? Đây nhất định là tỏ tình rồi! Nếu đã đến nước này thì cô không muốn từ chối nữa, thử với anh một chút cũng không phải là không thể.
Cô giả vờ bình tĩnh xoay người, cố gắng mỉm cười thật dịu dàng: “Có việc gì sao?”
Sở Trú nói: “Tôi quên chưa giao bài tập.”
Lương Dược: "…"
“Lúc về tôi sẽ cho cậu một số bài tập, đều là những bài hôm nay học, nếu sai một câu thì chép lại mười lần.”
Lương Dược lạnh lùng nói: “Vậy thì cảm ơn cậu đã giảm bớt bốn mươi lần cho tôi đấy."
Sở Trú thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Lương Dược mặt lạnh tanh đóng sầm cửa xe lại, đầu óc yêu đương mụ mị lại khôi phục lí trí, cô phát hiện Sở Trú thật sự rất lợi hại, mỗi lần cô sinh ra chút ảo tưởng với anh thì ngay lập tức bị anh làm cho tắt ngúm.
Cô hoài nghi là anh đang cố ý làm như vậy!
*
Lương Dược về đến nhà, với khí thế hừng hực xông thẳng vào phòng của Lương Văn: “Em gái, nhanh nói cho chị biết em với Sở Trú đã xảy ra chuyện gì, đều kể hết cho chị nghe. Rốt cuộc cậu ta phát hiện khi nào? Làm sao phát hiện được? Thật là gặp quỷ mà."
Lương Văn buông quyển sách trong tay ra, nhìn về phía cô: “Cậu ấy đã phát hiện ra từ ngày đầu rồi chị ơi.”
“Hôm đó chị còn hỏi em mà." Lương Dược nhíu mày: "Không phải em nói không phát hiện ra sao?"
Lương Văn áy náy nói: “Lúc ấy em đã rất tức giận nên lừa chị thôi, thật xin lỗi, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ấy nhìn thấy em là đã nhận ra rồi.”
Lương Dược hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nghe thế nào cũng giống như… đang cầu xin cô đừng rời khỏi đây.
Sở Trú chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút khó chịu và mất tự nhiên hiếm thấy, bởi từ khi sinh ra tới giờ thì đây là lần đầu tiên anh phải hèn mọn cầu xin một người, kể cả khi bị bắt cóc cũng không, nếu thế thì đã không bị giày vò đến đau khổ như vậy rồi.
Nhưng bây giờ, vậy mà anh lại cúi đầu với một người con gái.
Là người con gái mà anh từng ghét nhiều nhất.
Là người con gái đã lừa gạt anh.
Đây là cũng là điều mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ tới hay tưởng tượng ra.
Nhưng hiện tại thì sao, anh lại có chút cảm giác cam tâm tình nguyện.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Sở Trú nhắm mắt lại, thở dài một hơi trong lòng, rồi nhìn người con gái dưới thân. Cô rõ ràng cũng đang ngây ngẩn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt hồ ly xinh đẹp đang ngơ ngác nhìn anh, hình như là bị dọa không nhẹ.
“Chuyện này…” Lương Dược không bao giờ nghĩ rằng anh lại nói ra những điều như vậy, lượng tin tức đó lớn đến mức khiến đầu óc cô không kịp suy nghĩ.
Cái gì gọi là anh tìm cô đã lâu?
Anh tìm cô khi nào?
Lại nói, từ khi nào mà anh phát hiện ra Lương Văn là cô đóng giả? Vừa rồi cô cũng chưa kịp hỏi Lương Văn…
Lương Dược cảm thấy đầu óc mơ hồ, theo bản năng muốn trốn tránh, mấp máy môi: “À thì, bạn gái của cậu không phải đang ở…”
Sở Trú đọc ra khẩu hình miệng của cô, mặt tối sầm, mở miệng cắt ngang lời cô: “Cậu thử nói ở phòng bên cạnh xem?”
“Nói thì sao chứ?” Lương Dược nghĩ đến mình đang bị người ta khống chế, tủi thân đáp lại.
Sở Trú bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm cho cậu không xuống giường được.”
Lương Dược: “?”
Đây là cái loại hổ báo gì vậy cơ chứ?
Mà câu này rất quen tai, cô từng thấy nó trong các bộ phim truyền hình máu chó hoặc tiểu thuyết ngôn tình trước đây.
Cái gì mà khi nam chính lạnh lùng bá đạo đè lên thân mật với nữ chính ngây thơ như thỏ trắng nhỏ thì anh ta thích nhất là ôm lấy cô ấy rồi cười tà mị, gọi bảo bối à, nếu em còn dám đốt lửa lung tung thì đừng trách anh làm em không xuống giường được đấy.
Nhưng bây giờ bọn họ thì lại hoàn toàn trái ngược, nam diễn viên không hề lộ ra chút dáng vẻ quyến rũ hay xấu xa nào cả, vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có chút không khí kiều diễm nào, điều đó khiến cho cô tự hỏi rằng mình có đang nghe nhầm hay không.
“Ừm, ý của cậu là?” Lương Dược thật sự không thể liên tưởng gương mặt lạnh lùng kia của Sở Trú gắn với mấy thứ thô tục được, cô nóng lên, ngây ngô như thỏ trắng hỏi: "Cậu muốn đánh gãy chân tôi hả?"
“Không phải.” Sở Trú cúi đầu nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: “Tôi muốn “làm” cho cậu không thể xuống giường được.”
“Cậu điên rồi?” Lương Dược bị sự thẳng thắn của anh làm cho chấn động, sau khi phản ứng lại thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Tôi cmn nó mới có mười bảy tuổi, cậu là cầm thú sao?"
Cô hoàn toàn không thể tin được, phải biết rằng trước kia Sở Trú hôn cô còn đỏ mặt, tại sao giờ lại trở thành như vậy cơ chứ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong hai tháng qua?
“Dù không làm tới bước cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến cho cậu không xuống giường nổi.” Sở Trú tức thấy cô thẹn quá hóa giận, khóe môi vô thức cong lên, bỗng nhiên buông tay thả cô ra.
Lương Dược cảm giác lực ép trên cổ tay mình đã biến mất, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại cảm nhận được tay anh đang hướng xuống phía dưới, cách một lớp vải mỏng manh, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào hôn của cô, tràn đầy cảm giác tồn tại.
Toàn thân Lương Dược cứng đờ giống như điện giật, làn da bị bàn tay anh chạm vào trở nên cực kỳ mẫn cảm, truyền đến cảm giác tê dại đến phát run, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà cong thắt lưng lên để tránh né sự đụng chạm của anh.
Nhưng không ngờ tay anh lại tiếp tục dán vào.
Không lẽ anh muốn làm tiếp thật sao?
Lương Dược nhịn không được mà nhấc chân muốn đá thì sức ép bên hông đã không còn nữa, nhiệt độ biến mất, Sở Trú rút tay lại, hình như lấy ra cái gì đó từ dưới lưng của cô ra.
“…”
Lương Dược sững sờ nhìn thì phát hiện đó là điện thoại di động của cô!
“Cái này tạm thời tịch thu.” Sở Trú cầm điện thoại rồi đứng dậy xuống khỏi giường, thao tác trôi chảy tựa như nước chảy mây bay: “Sau khi học bổ túc xong sẽ trả cậu.”
Lương Dược phản ứng chậm nửa nhịp, rồi khó tin được mà trừng mắt nhìn anh: "Hồi nãy cậu nói bậy như vậy chỉ vì muốn lấy điện thoại của tôi?"
Sở Trú từ tốn mặc lại áo sơ mi trắng, ngón tay mảnh khảnh thon dài cài từng chiếc cúc áo, nghe vậy thì nhíu mày nhìn cô: “Sao thế, cậu mong chờ cái gì?"
Lương Dược: “…”
“Không vội.” Sở Trú thong thả cài lại cúc đến tận cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia rồi nhẹ nhàng an ủi cô: “Giờ cậu vẫn còn nhỏ, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
“…”
Mẹ nó, đây là cái suy nghĩ đồi trụy gì vậy.
Đồ súc sinh chó đội lốt người!
Lương Dược túc giận đến nổ phổi, vừa xấu hổ vừa tức giận mà chỉ tay vào anh: “Nhiều em gái nhà cậu ấy! Sau này cậu đừng hòng mà có cơ hội.”
Sở Trú nhìn cô tức giận như vậy thì tâm trạng lại tốt lên không ít: “Xem ra cậu quả thật rất mong chờ.”
“…” Lương Dược tức đến không nói nổi, cô không nói nữa mà xuống giường, tức đến mức không muốn nói chuyện với anh.
Trong suốt thời gian còn lại, bọn họ đều nghiêm túc học cùng nhau, không được sử dụng điện thoại nhưng Lương Dược không kêu mệt cũng không than khổ, toàn bộ buổi học đều chú ý nghe anh dùng vẻ mặt lạnh nhạt giảng cách phân biệt số hữu tỉ, số vô tỉ, số tự nhiên và số thập phân.
Bây giờ cô phải gọi anh một tiếng thầy, phân chia giới hạn rạch ròi với anh, không bước qua ranh giới nửa bước.
Sở Trú biết anh đã chọc tức cô gái nhỏ nên không trêu đùa nữa, cũng thành thật giảng bài cho cô.
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng cái đã hết một buổi chiều, Sở Trú đã giúp Lương Dược ôn lại kiến thức của hai chương, yêu cầu cô học thuộc lòng tất cả công thức toán học.
Thái độ Lương Dược lười biếng, tùy tiện đọc hai cái cũng sai tất, Sở Trú nhìn ra cô không tập trung nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sai một cái thì chép phạt 50 lần.”
Vì câu nói của Sở Trú mà cơn buồn ngủ của Lương Dược bị dọa bay: “Cậu nói thật không đấy?”
“Ừ.” Sở Trú không nể tình một chút nào, còn đưa giấy nháp cho cô: "Chép bây giờ luôn."
Lương Dược không tin vào tai mình, tên khốn vừa mới đè cô trên giường vừa hôn vừa sờ, chỉ kém chưa gọi một tiếng bảo bối, vậy mà nháy mắt cái đã trở mặt như thế này hả?
Thật độc ác mà!
Lương Dược chỉ dám giận trong lòng mà không dám nói, chỉ sợ anh lại lên cơn mà đè xuống hôn, cô đành phải nén giận chép lại công thức trong sách giáo khoa.
Sở Trú thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì hình như có hơi thất vọng: “Thật ra, còn có một cách trừng phạt khác nữa.”
“Là cái gì?” Lương Dược mệt mỏi nói.
Sở Trú chậm rãi nói: “Sai một công thức, thì chủ động hôn tôi…”
Ngòi bút của Lương Dược bỗng dừng lại, tuy rằng anh quá vô liêm sỉ, nhưng nếu chỉ hôn một cái là có thể trừ năm mươi lần chép phạt thì quả là một món hời.
Dù sao bọn họ cũng đã hôn không ít lần, không có gì đáng nói cả.
Lúc này Sở Trú lại chầm chậm nói thêm: “Một trăm lần.”
“…” Mặt Lương Dược vô cảm, tiếp tục chép.
Sở Trú: "Thế nào?"
“Đi chết đi."
Lương Dược chép lại tất cả công thức xong thì rụng rời cả tay, nhờ phúc của ai đó mà cảm thấy những công thức này cả đời cô cũng không bao giờ quên.
Lúc ấy trời đã tối hẳn, Lương Viễn Quốc tan tầm về nhà, kiểm tra lại hiệu quả học bổ túc của con gái thì vui vẻ phát hiện cô đã làm xong nhiều đề toán lớp mười, ngay cả công thức cũng thuộc kha khá rồi!
Lương Viễn Quốc vui mừng vô cùng, ấn tượng với Sở Trú lập tức tăng cao, còn kiên quyết giữ anh ở lại ăn cơm.
Sở Trú cung kính không bằng tuân lệnh đã đồng ý, nhà họ Lương đều ăn được cay nên khi nấu món gì cũng cho thêm ớt chỉ thiên, cực kỳ cay.
Trên bàn ăn, Lương Viễn Quốc thấy Sở Trú chỉ ăn cơm mà không hề gắp thức ăn còn tưởng anh ngượng ngùng, lập tức gắp hai miếng gà xào ớt vào bát anh: “Tiểu Sở, đừng ăn mỗi cơm như vậy, cứ coi nhà bác thành nhà cháu là được, không cần khách sáo.”
Sở Trú ngừng tay một chút, rũ mắt nhìn miếng gà, mặt không đổi sắc mà gắp lên ăn: “Cảm ơn chú.”
Lương Dược ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, ngăn cản ba mình gắp thêm cho Sở Trú: “Ba, đừng gắp thêm nữa, cậu ta không ăn cay được đâu.”
Sở Trú cảm động, quay sang nhìn cô một cái.
Đúng lúc ấy Lương Văn bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp ra: “Chị, món cải thìa om tương đã xong rồi."
“Cảm ơn.” Lương Dược cầm lấy món ăn rồi đặt trước mặt Sở Trú: “Cậu chịu khó ăn tạm cái này đi."
Sở Trú nhìn đĩa cải thìa, lá cải xanh mơn mởn, không nhiều dầu mỡ mà cũng không cay.
Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lương Dược múc một thìa nước dùng trong đĩa gà xào ớt vào bát của mình rồi trộn đều lên, vừa ăn vừa nói: “Tại “lửa” của cậu quá lớn, vừa lúc cho cậu giảm “nhiệt” đấy.”
Sở Trú: “...”
Sau bữa ăn, Sở Trú lấy khăn giấy lau miệng, lễ phép nói mình cần phải về, tâm trạng của Lương Dược lập tức trở nên phấn khích, dù không muốn giữ người lại dù chỉ một chút nhưng trên mặt lại giả vờ tỏ vẻ khách sáo nói tạm biệt với thầy giáo, đi về cẩn thận nhé.
Sở Trú nhìn cô: “Cậu không tiễn tôi sao?”
“Tôi tiễn cậu làm gì?”
“Học trò phải biết tôn sư trọng đạo chứ?”
Lương Dược muốn nói thôi đi, tôi cmn không lấy chổi đánh đuổi cậu đi là đã không tệ rồi, lại còn muốn tôi tiễn, sao cậu không lên trời luôn đi?
Ngay khi cô muốn lướt qua đề tài vớ vẩn này thì Lương Viễn Quốc lên tiếng: “Dược Dược con tiễn cậu ấy đi, người ta đã rất vất vả giúp con học lại cả buổi chiều đấy, phải biết lễ phép."
“…”
Lương Dược miễn cưỡng tiễn Sở Trú xuống cầu thang, đi đằng trước anh: "Xe nhà cậu chắc ở dưới lầu nhỉ?"
Sở Trú vừa gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình bảo ông chạy xe về, vừa bình tĩnh nói: “Không có.”
“Vậy cậu đến đây kiểu gì?”
“Gọi xe.”
Lương Dược “À” một tiếng, không nghi ngờ mà hỏi lại: “Vậy sao cậu biết nhà tôi đang tìm gia sư dạy kèm?”
Sở Trú nhìn chằm chằm vào phần gáy trắng nõn của cô gái, nói qua loa: “Tôi thấy ở trên mạng.”
“Không thể nào, ba tôi mới thông báo hôm qua mà.”
“Trùng hợp.”
Tuy rằng Lương Dược không tin lắm nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa, việc đã đến nước này thì đành phải thuận theo tự nhiên.
*
Trời đã tối, bên cạnh nhà cô lại là dãy phố ẩm thực nên khi vào ban đêm nó trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lương Dược đưa Sở Trú ra đường lớn để gọi xe, khi đi ngang qua một tiệm thịt nướng thì cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại, ông chủ đang nướng những xiên thịt dê cháy vàng bóng dầu, khói bay mù mịt, hương thịt có xen lẫn vị cay làm cho Lương Dược không thể kìm được mà chảy nước miếng.
“Muốn ăn không?” Sở Trú chú ý đến nên dừng chân hỏi.
“…Không muốn.”
Lương Dược định lúc quay về thì tự mình mua ăn, nhưng vừa nói xong thì đã thấy Sở Trú đi qua đó trả tiền.
“…” Bộ cậu không nghe hiểu tiếng người à.
Lương Dược bất đắc dĩ nhìn chàng trai đang đứng đợi trước quầy đồ ăn, anh hơi cúi đầu xuống, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, khí chất hoàn toàn hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Mặc dù nhìn quần áo trên người anh có vẻ đơn giản, nhưng trên người vốn đã có sự cao quý, giống như trời sinh đã mang theo giáo dưỡng trong xương tủy, việc này hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài, chỉ đứng đấy thôi cũng đã nổi bật trong đám người.
Mặc dù cô và anh dừng lại không lâu nhưng mọi người đi qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Một người như thế mà lại đứng ven đường mua xiên thịt dê cho cô, thật sự không hợp một chút nào.
Lương Dược hơi buồn cười, thấy ông chủ quán thịt nướng nói gì đó với Sở Trú nhưng anh không quan tâm, nhận lấy thịt dê rồi đi đến bên cạnh cô: “Cầm lấy.”
Anh mua ba xiên nhưng đều cho cô cả.
Lương Dược không khách sáo, nhận hết: “Cậu không ăn à… A, cay đấy, cậu không ăn được đâu."
Cô thở dài cắn một miếng thịt, giọng điệu hơi tiếc nuối.
“Tôi đâu có nói không ăn.” Sở Trú thấy cô nói thế thì khó chịu, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm xiên thịt của cô, cúi đầu xuống, răng nanh trắng bóng cắn lên chỗ thịt mà cô đang ăn, nhai nhai rồi nói: “Cũng không tệ nhỉ.”
Anh nhẹ nhàng đánh giá.
“Cậu điên hả?” Lương Dược vội vàng cầm xiên thịt tránh xa ra: “Cậu đừng có ép buộc bản thân, lỡ may ăn hỏng bụng thì chắc mẹ cậu giết tôi mất!”
Sở Trú tặc lưỡi một tiếng, cau mày nhìn cô: "Ở trong mắt cậu tôi yếu đuối như vậy à?"
“Không thì sao?” Lương Dược nói: “Cậu chỉ được cái hóa sói trên giường, còn những lúc khác thì có khác gì một bông hoa cơ chứ.”
“…”
Lời của Lương Dược đều là nói thật, tên thiếu gia này cái gì cũng tốt, chỉ là được chiều chuộng quá mức, lúc trước sau khi bị bắt cóc thì người anh đầy bệnh tật, nhất là dạ dày, nghe nói khi ấy anh đã phải ăn côn trùng với chuột để sống sót, cuối cùng khi được cứu ra đã phải rửa ruột mấy lần. Tuy mấy năm nay dốc sức điều trị, tuy nói là đã khôi phục nhưng mấy món kích thích như này đừng ăn thì hơn.
May mắn, Sở Trú vốn là người yêu thích thanh đạm, khẩu vị cũng thiên nhạt.
Chính vì thế mà cô cảm thấy mình với anh thật sự không hợp nhau, hứng thú không hợp, sở thích không hợp mà ngay cả khẩu vị cũng không hợp, đó cũng là lý do mà cô do dự không muốn nhận lời.
Vốn dĩ hai người yêu nhau vì vui vẻ, mà bọn họ lại không hợp nhau, tất nhiên sẽ có người phải nhường nhịn người kia. Lương Dược không muốn nhường anh, cũng không muốn anh phải vì cô mà để bản thân chịu oan ức, cho dù là thế nào cũng không vui vẻ… Đến khi thời kỳ cuồng nhiệt qua đi thì chia tay không phải chuyện trong chốc lát sao?
Lương Dược phân vân mãi, cán cân trong lòng không ngừng lắc lư.
Cô vô thức ăn hết ba xiên thịt dê, Sở Trú nhìn cô, bỗng nhiên bảo cô đừng nhúc nhích.
“Hả?” Lương Dược nâng mắt lên thì thấy Sở Trú cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Anh hơi khom người, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô, động tác dịu dàng… lau khóe miệng cho cô.
Mặt Lương Dược vì xấu hổ mà đỏ lên, xuân tâm nảy mầm, cán cân trong lòng nghiêng hẳn về phía anh.
Cô với anh quả thật không hợp nhau, nhưng…
Anh! Thật! Sự! Quá! Tốt!
Lương Dược thấy anh lau xong, hơi thẹn thùng nên nhăn nhó: “Được rồi, lau đến đỏ hết cả rồi còn chưa lau xong."
Sở Trú: "Vì không muốn lúc hôn lại có mùi."
“…”
Bọn họ đứng ven đường một lúc thì xe cũng tới, Lương Dược thấy anh đã ngồi vào trong xe thì định quay về, đột nhiên nghe thấy anh gọi lại: “Chờ đã, tôi có việc quên chưa nói.”
Lương Dược nhảy dựng lên trong lòng, đây là tỏ tình ư? Đây nhất định là tỏ tình rồi! Nếu đã đến nước này thì cô không muốn từ chối nữa, thử với anh một chút cũng không phải là không thể.
Cô giả vờ bình tĩnh xoay người, cố gắng mỉm cười thật dịu dàng: “Có việc gì sao?”
Sở Trú nói: “Tôi quên chưa giao bài tập.”
Lương Dược: "…"
“Lúc về tôi sẽ cho cậu một số bài tập, đều là những bài hôm nay học, nếu sai một câu thì chép lại mười lần.”
Lương Dược lạnh lùng nói: “Vậy thì cảm ơn cậu đã giảm bớt bốn mươi lần cho tôi đấy."
Sở Trú thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Lương Dược mặt lạnh tanh đóng sầm cửa xe lại, đầu óc yêu đương mụ mị lại khôi phục lí trí, cô phát hiện Sở Trú thật sự rất lợi hại, mỗi lần cô sinh ra chút ảo tưởng với anh thì ngay lập tức bị anh làm cho tắt ngúm.
Cô hoài nghi là anh đang cố ý làm như vậy!
*
Lương Dược về đến nhà, với khí thế hừng hực xông thẳng vào phòng của Lương Văn: “Em gái, nhanh nói cho chị biết em với Sở Trú đã xảy ra chuyện gì, đều kể hết cho chị nghe. Rốt cuộc cậu ta phát hiện khi nào? Làm sao phát hiện được? Thật là gặp quỷ mà."
Lương Văn buông quyển sách trong tay ra, nhìn về phía cô: “Cậu ấy đã phát hiện ra từ ngày đầu rồi chị ơi.”
“Hôm đó chị còn hỏi em mà." Lương Dược nhíu mày: "Không phải em nói không phát hiện ra sao?"
Lương Văn áy náy nói: “Lúc ấy em đã rất tức giận nên lừa chị thôi, thật xin lỗi, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ấy nhìn thấy em là đã nhận ra rồi.”
Lương Dược hoàn toàn ngơ ngẩn.
Bình luận facebook