Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Sở Trú ôm Lương Dược vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, anh không nói lời nào cả chỉ nhẹ nhàng xoa dịu.
Lương Dược dần bình tĩnh trở lại, cô khẽ khịt mũi, kể lại anh nghe những chuyện vừa xảy ra.
Vì có mặt người ngoài, nên cô đã gọi mình thành em gái.
Sở Trú khi nghe thấy Lương Văn bị bạo lực học đường thì nhíu mày lại, anh lập tức cho người trông giữ người tóc dài và người có khuôn mặt búp bê, để bọn họ không chạy lung tung. Sau đó anh nhặt chiếc điện thoại di động đã bị Lương Dược ném trên mặt đất lên kiểm tra cẩn thận xem có bị hư hỏng không.
Người tóc dài nhìn thấy anh nhặt điện thoại thì nhớ ra bên trong điện thoại có chứng cứ phạm tội, vẻ mặt cô ta đã bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, vội vàng muốn đứng dậy giành lại chiếc điện thoại, hoàn toàn mặc kệ vết thương ở trên người: “Trả điện thoại lại cho tôi!”
Nhưng khi vừa đứng lên cô ta đã lập tức bị những học sinh bên cạnh kéo tay lại.
Sở Trú xuất hiện có cảm giác như người đáng tin cậy đã đến vậy, anh rất có uy vọng trong lòng những học sinh khác nên mọi người đều nghe lời anh, hiện trường ngay lập tức đã được khống chế.
Chuyện lần này không đơn giản, cho nên trong chốc lát tất cả mọi người đều đã biết. Nhưng đa số đều không biết rõ những gì đã xảy ra, họ chỉ biết rằng Lương Văn đã đánh nhau với người tóc dài.
Người tóc dài là một chị đại có tiếng trong khối, việc xấu của cô ta chồng chất, ỷ mạnh hiếp yếu, chuyên bắt nạt bạn bè cùng lớp. Tuy vậy nhưng mọi người đều chọn cách nhắm mắt làm ngơ vì không ai muốn chuốc họa vào thân.
Vì vậy, khi nghe chuyện cô ta bị đánh, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng trong lòng họ đều có một cảm giác rất sảng khoái và hả hê không thể giải thích được.
Đánh hay lắm!
- -
Khác với vụ việc của Hạ Nhược Tinh lần trước, sự việc lần này không những thu hút sự chú ý của ban giám hiệu mà còn làm kinh động đến hiệu trưởng, khiến ông ấy phải đích thân đến phòng làm việc để xem xét tình hình.
Phụ huynh của Lương Dược và người tóc đen dài thẳng cũng được mời đến ngay lập tức.
Lần này là Lương Viễn Quốc tới, khi nghe tin con gái mình xảy ra chuyện, ông lập tức xin nghỉ phép rồi vội vàng chạy đến trường học, phụ huynh của đối phương cũng chỉ có một người đến, cả một đám người ngồi trong văn phòng nhỏ không ngừng cãi nhau.
Lúc này Lương Dược mới biết được rằng người tóc đen dài thẳng đó tên thật là Tưởng Hương Sương, cũng giống như người có khuôn mặt búp bê, bọn họ đều là bạn học cùng lớp của cô ở lớp 5.
Cô thực sự không nhận ra họ, vì dù sao ngay từ ngày đầu tiên vào lớp, cô thậm chí còn không biết được lớp mình có tổng cộng bao nhiêu người.
Tưởng Hương Sương bị Lương Dược đánh rất thê thảm, mặt sưng phù cả lên, da dẻ chỗ thì tím chỗ thì xanh, trên miệng và mũi đều là vảy máu, trông vô cùng thảm hại. Nhưng so với Hạ Nhược Tinh trước đây, cô ta có vẻ khá hơn một chút, cô ta không khóc lóc đến mức chết đi sống lại mà lau sạch nước mắt ngay sau khi bước vào văn phòng. Ánh mắt cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Lương Dược, ngay cả trong đáy mắt vẫn còn đọng lại một sự thù hận và sợ hãi.
Còn người có khuôn mặt búp bê kia tâm lý không ổn định, cô ta đã sớm bị dọa sợ đến nỗi cứ đứng ở bên cạnh khóc lóc mãi.
Mẹ của Tưởng Hương Sương rất nhanh đã đến trường. Khi bà ta nhìn thấy con gái mình bị đánh đập đến như vậy, ban đầu rất tức giận yêu cầu Lương Dược phải trả giá vì bà ta một mực không tin rằng con gái mình có thể bắt nạt người khác.
Tưởng Hương Sương cũng nhất quyết không chịu thừa nhận, cô ta cứ nói rằng Lương Dược mới là người đã đánh mình trước.
Lương Dược thấy cô ta không có một chút ăn năn hối cải nào, tức giận đến mức muốn tiến lên đạp thêm hai cái vào người cô ta. Từ lâu cô đã biết nếu nói lý lẽ với súc vật cũng chỉ là vô ích, bắt buộc phải dùng bạo lực để trấn áp bạo lực, để bọn họ nếm trải tất cả sự đau khổ thì mới được. Nếu không thì người chịu áp bức và thiệt thòi chỉ có thể là bản thân mà thôi!
May mắn hôm nay phụ huynh của Lương Dược lại là Lương Viễn Quốc. Trái ngược với mẹ Lương, ông là một người rất yêu chiều con gái từ nhỏ đến lớn, trước khi mọi chuyện còn được giải quyết, ông đã bắt đầu bao che cho con gái của mình: “Trả giá cái gì, Dược... Văn Văn nhà tôi sẽ không tự nhiên đánh người như vậy đâu, chắc chắn là con gái cô đã làm sai chuyện gì rồi!”
Hai người tranh cãi vô cùng gay gắt kịch liệt khiến cho hiệu trưởng và giáo viên đứng đấy hòa giải cũng phải đau đầu, bởi họ cũng không biết nên tin tưởng bên nào.
Đúng lúc này, vật chứng mấu chốt là chiếc điện thoại di động của Tưởng Hương Sương cuối cùng đã được Sở Trú cầm tới. Anh và Triệu Ức Hào cùng với Tào Bác cũng ở trong văn phòng, không ngừng giúp... sửa chữa chiếc điện thoại di động.
Cú ném của Lương Dược khá mạnh, cô làm vỡ màn hình điện thoại đến mức dù mở máy thế nào cũng không thể mở được, Tưởng Hương Sương cũng vì nhìn thấy điều này nên mới không sợ hãi.
May mà nhà Triệu Ức Hào mở một xưởng sản xuất điện thoại di động, nên cậu ta ít nhiều cũng biết sửa chữa một chút, sau mười phút loay hoay với chiếc điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng được bật lên bình thường. Cậu ta lập tức bấm vào album để xem bằng chứng còn không, nhưng lại bấm trúng vào một tấm hình là ảnh khỏa thân của Lương Văn, cậu ta sững sờ ngay tại chỗ, khi còn chưa kịp nhìn rõ, Sở Trú đã giật lấy điện thoại di động đi rồi đưa cho giáo viên.
Lúc hiệu trưởng, giáo viên và Lương Viễn Quốc xem kỹ chiếc điện thoại thì tất cả đều không dám tin vào mắt mình.
Tấm ảnh chính là tấm mà Lương Dược đã nhìn thấy. Bên trong có một nhóm nữ sinh túm lấy quần áo của Lương Văn, mặc dù trong tấm ảnh Lương Văn vẫn đang ôm khư khư những bộ phận nhạy cảm, không lộ ra chỗ đặc biệt nghiêm trọng, nhưng đây chỉ là trong ống kính, khó có thể tưởng tượng đã xảy ra những gì bên ngoài ống kính.
Lương Viễn Quốc bị sốc đến mức không nói nên lời, máu lập tức dồn lên đỉnh đầu, ông tức giận đến mức đỏ bừng từ mặt xuống cổ, đầu óc nóng bừng lên, trước khi mọi người kịp phản ứng trở lại, ông đã chạy tới tát cho Tưởng Hương Sương một cái, ngón tay của ông run rẩy chỉ vào cô ta: “Trên đời này sao có thể có loại học sinh như mày? Sao có thể...”
Ông quá tức giận nhưng vốn từ ngữ lại có hạn, cho nên cứ lặp đi lặp lại câu này mười lần, lần trước so với lần sau lại càng kích động hơn.
Tưởng Hương Sương nhìn thấy sự việc đã bị bại lộ, sắc mặt cô ta có chút lúng túng luôn cúi đầu mà không lên tiếng. Mẹ Tưởng cũng không ngờ rằng con gái mình lại dám làm ra chuyện tày trời như vậy, mặt mày bà ta tái mét, suýt nữa thì ngất xỉu, bà ta dùng ngón tay chọc vào trán cô ta, liên tục chửi rủa: “Mày thật là khiến tao thất vọng, ngay cả chuyện này mà cũng có thể làm ra được!”
Vừa chửi bới, bà ta vừa cúi đầu xin lỗi Lương Viễn Quốc: “Thực sự xin lỗi, bình thường tôi bận rộn công việc nên không có thời gian dạy dỗ nó, tôi sẵn sàng bồi thường bất kỳ khoản tiền nào, xin ông hãy tha cho nó một lần đi!”
“Không được!” Lương Viễn Quốc tức giận đến toàn thân run lên, hai mắt đỏ hoe: “Bắt buộc phải bị trừng trị nghiêm khắc, đứa nhỏ này nếu sau này lớn lên thì sẽ làm ra chuyện gì nữa, thật sự rất quá đáng!”
Ông vừa ôm Lương Dược vừa đau lòng nói: “Con gái tội nghiệp của ba, con đã chịu khổ rồi, sao không nói với ba sớm hơn!”
Lương Dược cũng vô cùng phối hợp mà khóc lớn trong vòng tay của ông, cô nức nở than thở: “Ba, ba, Tưởng... Tưởng gì đó đã hành hạ con rất thê thảm, ngày nào cũng đánh đập, mắng nhiếc con, cậu ta còn yêu cầu con nói đáp án của đề thi, lại còn dọa dẫm tống tiền con rồi đe dọa con không được nói cho giáo viên biết, nếu không sẽ đăng tấm ảnh lên mạng... hu hu, con không muốn sống nữa...”
Lương Viễn Quốc nói: “Đừng khóc, Văn Văn, ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con! Hiệu trưởng, ông đã nghe con tôi nói gì chưa? Tôi nói cho ông biết, nếu chuyện này không làm cho ra lẽ, tôi sẽ đưa trường học của ông ra tòa!”
Ba người Sở Trú biết được thân phận thật của Lương Dược: “...”
Cuối cùng Sở Trú cũng biết được kỹ năng diễn xuất của Lương Dược được di truyền từ ai, loại kỹ năng diễn xuất phóng đại này thật sự không ai có thể sánh bằng được.
“Thật lợi hại.” Tào Bác thán phục nói, ban đầu cậu ta cũng thấy rất buồn, nhưng khi nhìn thấy màn diễn xuất phối hợp đầy ăn ý của hai ba con nhà này, cậu ta không còn cảm thấy buồn nữa.
“Lợi hại cái gì mà lợi hại, thật là tức chết tôi mà, tôi nhất định phải làm cho bọn họ bị xử đẹp!” Triệu Ức Hào lòng đầy căm phẫn, cậu ta thực sự rất buồn bực, không ngờ nữ thần của mình lại bị bạo lực học đường đến như vậy: “Tôi đúng là óc heo mà, tại sao lại không phát hiện sớm hơn chứ?”
Sở Trú không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lương Dược đang khóc lóc trong vòng tay của Lương Viễn Quốc.
Đôi vai gầy của cô gái khẽ run lên, như thể đang khóc không ra hơi, còn cố tình kêu rất lớn.
Bọn người Triệu Ức Hào cứ nghĩ rằng cô chỉ đang diễn kịch, nhưng Sở Trú lại nhìn thấy rõ những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt của cô.
Cô thực sự đã khóc.
Ánh mắt Sở Trú tối sầm lại, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt có chút lạnh lùng.
Hiệu trưởng và giáo viên đã nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này nên đã nghiêm khắc tra hỏi bắt Tưởng Hương Sương nói sự thật, Tưởng Hương Sương thấy không thể che giấu được nữa nên đành miễn cưỡng thừa nhận đã bắt nạt Lương Văn. Khi hỏi về nguyên nhân, cô ta cũng chỉ thờ ơ nói: “Ai bảo Lương Văn là người yếu đuối như vậy, vừa nhìn đã thấy rất dễ bắt nạt rồi, thật đáng đời.”
Vừa nói cô ta vừa liếc nhìn Lương Dược, nhếch môi nói: “Chỉ là không ngờ con thỏ khi bị ép đến đường cùng lại thật sự biết cắn người, hơn nữa cũng không phải chỉ có mình em có lỗi đâu, hầu như cả lớp ai cũng biết chuyện này cả, nhưng họ đều không nói với giáo viên.”
Trong lòng Lương Dược đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bây giờ cô mới biết tại sao Lương Văn không được chào đón ở lớp 5, tất cả đều vì không ai muốn lo chuyện bao đồng cả.
Nhìn qua đã biết Tưởng Hương Sương đã quen với với việc tác oai tác quái trong lớp rồi, lại cộng thêm tiếng xấu của Lương Văn, cho nên nam sinh mới không thèm đếm xỉa tới, nữ sinh thì không muốn can thiệp vào. Cuối cùng mới khiến cho sự việc này phát triển đến tình trạng hiện tại.
Lương Viễn Quốc tức giận đến không nói được lời nào, muốn xông tới tát Tưởng Hương Sương nhưng hiệu trưởng đã nhanh chóng ngăn ông lại: “Ba Lương Văn à, anh bình tĩnh một chút đi, tôi biết bây giờ anh chắc chắn rất khó chịu, nhưng mà suy cho cùng chuyện này cũng liên quan đến tương lai của một đứa trẻ đó...”
Trong lúc nóng giận mà hiệu trưởng vẫn muốn bảo vệ danh dự của trường, một khi chuyện xấu như vậy bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của trường học.
“Hiệu trưởng.”
Sở Trú đột nhiên lên tiếng, giọng điệu anh tuy không dao động nhiều nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng khó tả: “Trường học sẽ giải quyết chuyện này thật công bằng, đúng không?”
Hiệu trưởng giật mình nhìn sang bên cạnh, Sở Trú đang đứng cách đó không xa, hai tay đút vào túi quần, bình tĩnh dựa vào tường, anh dùng đôi mắt đen nhánh nhỏ hẹp dửng dưng nhìn ông ta, giống như một hồ nước lạnh lẽo không đáy vậy.
Tào Bác và Triệu Ức Hào cũng đứng hai bên trái phải của anh, bọn họ rất hiếm khi bỏ đi thái độ ngông nghênh thường ngày, tỏ ra vẻ mặt rất nghiêm túc và nói: “Chuyện này chúng em đều đã biết cả rồi, thầy nhất định phải đưa ra một lời giải thích!”
Trong lòng hiệu trưởng bỗng trở nên hồi hộp, ông ấy nhìn vào những đứa trẻ nhà giàu này, Sở Trú thì không cần nói cũng biết, bối cảnh gia đình nhà anh sâu không thể đoán rõ được. Còn hai người kia cũng không phải dạng vừa, nhà bọn họ vừa có tiền vừa có quyền.
“Đương, đương nhiên rồi, tính chất của chuyện lần này rất nghiêm trọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng đâu!”
Hiệu trưởng nghiêm mặt, rồi nói với giáo viên chủ nhiệm lớp 5: “Chuyện này tôi sẽ giao cho thầy xử lí toàn bộ, thầy bắt buộc phải tìm ra những đứa trẻ khác đã tham gia vào vụ bắt nạt này, một đứa cũng không thể bỏ qua!”
*
Vụ bạo lực học đường này rất phức tạp, mặc dù quá trình đã rõ ràng nhưng hình thức xử phạt vẫn còn phải đợi bàn bạc, người lớn không ngừng tranh cãi với nhau, Lương Viễn Quốc đương nhiên sẽ không chịu nhường bước.
Sở Trú lấy lý do Lương Văn vì sợ hãi nên cảm thấy không khỏe, đã đưa Lương Dược ra khỏi văn phòng.
Lương Dược cúi gằm mặt xuống, cô không còn chút tinh thần nào cả, vừa đi được vài bước đã ngồi xổm trên mặt đất vùi mặt vào đầu gối, cô nói với anh bằng giọng buồn buồn: “Xin lỗi, hình như tôi có hơi mệt, không đi lại được nhiều, cậu về phòng học trước đi, không cần lo cho tôi đâu.”
Sở Trú không nói gì, anh ngồi xuống, quay lưng về phía cô, ngắn gọn nói: “Lên đi.”
Lương Dược ngẩng đầu lên ngơ ngác: “Hả?”
Sở Trú nói: “Để tôi cõng cậu.”
Lương Dược nhìn bóng lưng thon gầy nhưng rắn chắc như có thể chứa được cả một mảnh trời của thiếu niên, cô không cố từ chối nữa, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, khẽ áp người vào.
Sở Trú hỏi: “Đã ôm chắc chưa?”
Lông mi Lương Dược cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Sở Trú lật ngược tay lại đỡ lấy đùi cô, nhẹ nhàng đứng lên rồi cõng cô trên lưng.
Lương Dược nằm sấp trên lưng anh, cô yên lặng khác thường, khi nhìn thấy anh rẽ về phía hành lang trước mặt, không đi về phòng học mà lại đi xuống cầu thang, cô không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Cậu định đi đâu vậy?”
Sở Trú nói: “Phòng y tế.”
“Đến phòng y tế để làm gì?”
Sở Trú dừng lại một lúc, giọng nói bình tĩnh: “Tay cậu không đau sao?”
Lương Dược sững sờ trong chốc lát, cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, bây giờ cô mới phát hiện ra bàn tay của cô bị thương, có lẽ bị thương trong lúc đánh người, móng tay ngón cái và ngón trỏ đã bị gãy, các đốt ngón tay cũng đều bị xước da, vết thương khá sâu, sâu đến nỗi có thể thấy được thịt bên trong, máu rỉ ra đã khô lại hiện lên trên lớp da trắng nõn càng khiến nó trông càng thêm rất đáng sợ.
Cô thậm chí còn không biết cho đến khi anh nhắc nhở cô mới cảm thấy có chút hơi đau, à không, rất đau.
Sở Trú cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thật ra tôi rất tức giận.”
Lương Dược ngẩn người ra, cô hỏi theo bản năng: “Tức giận cái gì?”
“Tôi tức giận vì cậu luôn luôn hành động theo ý mình.” Giọng nói của Sở Trú hạ thấp giống như đang đè nén cái gì đó, giọng anh hơi khàn khàn: “Trước giờ cậu không chịu dựa dẫm vào tôi một chút nào cả.”
Lương Dược im lặng một lúc, từ nhỏ đến lớn cô thực sự không biết dựa dẫm vào người khác là như thế nào. Trước giờ ba mẹ cô vẫn luôn căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho em gái vì sức khỏe của em gái không tốt, tính tình yếu đuối cần được nuông chiều từ bé, nếu không ai chăm sóc thì sẽ không ổn, cho nên cô bắt buộc phải bảo vệ cho cô ấy thật tốt.
Cho nên dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng đã quen với việc tự gánh vác mọi thứ, cũng không nghĩ rằng sẽ có người đến giúp mình.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn góc mặt nghiêng của Sở Trú.
Dường như anh thực sự tức giận, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, lông mày sắc bén như lưỡi dao, quai hàm kéo căng ra, khóe môi khẽ rũ xuống, trông có chút đáng sợ.
Nhưng Lương Dược không sợ hãi một chút nào, cánh tay cô vẫn ôm chặt cổ anh, đầu cũng lặng lẽ tựa vào vai anh.
Đây là lần đầu tiên có người nổi giận với cô, nhưng cô không những không sợ hãi hay tức giận mà ngược lại còn có chút vui vẻ.
“Đây là lần cuối cùng.” Sở Trú nhìn phía trước, trầm giọng nói: “Sau này có chuyện gì thì nói cho tôi biết trước, biết không?”
Lương Dược nhẹ nhàng đáp lại, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại nghe lời anh như vậy.
*
Sở Trú cõng cô đến phòng y tế, cửa phòng y tế khép hờ, nhân viên y tế của trường hình như đã đi vắng, anh đặt Lương Dược lên giường, sau đó đi tìm băng cá nhân và thuốc sát trùng, đồng thời dùng tăm bông bôi thuốc cho cô.
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi gục đầu, không chỉ bị thương ở tay mà trên mặt cô còn có những vết cào cấu. Đó đều là vết thương do Tưởng Hương Sương đã dùng móng tay cào. Tóc của cô cũng không biết đã bị bung ra khi nào, buông xõa lên vai khiến khuôn mặt trái xoan càng trở nên thon gọn hơn, trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng ngần của cô, những vết cào cấu đó càng trở nên chướng mắt hơn.
Nhưng may mắn đó chỉ là những vết thương nhẹ ở ngoài da thôi.
Động tác của Sở Trú vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, anh dán băng cá nhân lên mặt cô để che miệng vết thương lại, sau đó mới cầm tay cô để sát trùng vết thương.
Lương Dược rất ngoan ngoãn, khả năng chịu đau của cô rất tốt, ngay cả một tiếng cũng không kêu lên.
- -
Sở Trú chăm chú bôi thuốc cho cô, thấy cô không có chút phản ứng nào giống như khúc gỗ thì anh hơi nhíu mày: “Nếu đau thì cứ nói, không cần phải nhịn đâu. Bình thường lúc không sao cậu luôn thích nói đau chỗ này đau chỗ kia mà? Sao đến khi bị thương thật rồi thì một câu cũng không nói?”
Anh nói xong liền thấy Lương Dược đột nhiên rơi nước mắt, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt đẹp trở nên ngập nước, nước mắt cứ thế tuôn ra như chuỗi ngọc bị đứt dây.
Sở Trú hơi giật mình, anh có chút bất ngờ: “Sao vậy, tôi làm đau cậu sao?”
Lương Dược lắc đầu rồi nằm xuống, cô nắm lấy chiếc chăn bông trên giường để che mặt lại, giống như cuối cùng đã sụp đổ vậy, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Trú Trú, tôi sai rồi, tôi không phải Lương Văn… Lúc trước tôi chỉ vì tiền nên mới giả làm em ấy để theo đuổi cậu, tôi đã lừa dối tình cảm của cậu, đáng chết, tội tôi thật đáng chết, tôi thành thật xin lỗi cậu, cậu muốn giết muốn đánh gì thì tùy cậu, tôi sẵn sàng bồi thường những tổn hại về tinh thần của cậu, làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, tôi chỉ cầu xin cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa được không, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa!”
“Tôi biết tôi đã sai rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
“Cậu tha cho tôi đi...”
Lương Dược dần bình tĩnh trở lại, cô khẽ khịt mũi, kể lại anh nghe những chuyện vừa xảy ra.
Vì có mặt người ngoài, nên cô đã gọi mình thành em gái.
Sở Trú khi nghe thấy Lương Văn bị bạo lực học đường thì nhíu mày lại, anh lập tức cho người trông giữ người tóc dài và người có khuôn mặt búp bê, để bọn họ không chạy lung tung. Sau đó anh nhặt chiếc điện thoại di động đã bị Lương Dược ném trên mặt đất lên kiểm tra cẩn thận xem có bị hư hỏng không.
Người tóc dài nhìn thấy anh nhặt điện thoại thì nhớ ra bên trong điện thoại có chứng cứ phạm tội, vẻ mặt cô ta đã bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, vội vàng muốn đứng dậy giành lại chiếc điện thoại, hoàn toàn mặc kệ vết thương ở trên người: “Trả điện thoại lại cho tôi!”
Nhưng khi vừa đứng lên cô ta đã lập tức bị những học sinh bên cạnh kéo tay lại.
Sở Trú xuất hiện có cảm giác như người đáng tin cậy đã đến vậy, anh rất có uy vọng trong lòng những học sinh khác nên mọi người đều nghe lời anh, hiện trường ngay lập tức đã được khống chế.
Chuyện lần này không đơn giản, cho nên trong chốc lát tất cả mọi người đều đã biết. Nhưng đa số đều không biết rõ những gì đã xảy ra, họ chỉ biết rằng Lương Văn đã đánh nhau với người tóc dài.
Người tóc dài là một chị đại có tiếng trong khối, việc xấu của cô ta chồng chất, ỷ mạnh hiếp yếu, chuyên bắt nạt bạn bè cùng lớp. Tuy vậy nhưng mọi người đều chọn cách nhắm mắt làm ngơ vì không ai muốn chuốc họa vào thân.
Vì vậy, khi nghe chuyện cô ta bị đánh, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng trong lòng họ đều có một cảm giác rất sảng khoái và hả hê không thể giải thích được.
Đánh hay lắm!
- -
Khác với vụ việc của Hạ Nhược Tinh lần trước, sự việc lần này không những thu hút sự chú ý của ban giám hiệu mà còn làm kinh động đến hiệu trưởng, khiến ông ấy phải đích thân đến phòng làm việc để xem xét tình hình.
Phụ huynh của Lương Dược và người tóc đen dài thẳng cũng được mời đến ngay lập tức.
Lần này là Lương Viễn Quốc tới, khi nghe tin con gái mình xảy ra chuyện, ông lập tức xin nghỉ phép rồi vội vàng chạy đến trường học, phụ huynh của đối phương cũng chỉ có một người đến, cả một đám người ngồi trong văn phòng nhỏ không ngừng cãi nhau.
Lúc này Lương Dược mới biết được rằng người tóc đen dài thẳng đó tên thật là Tưởng Hương Sương, cũng giống như người có khuôn mặt búp bê, bọn họ đều là bạn học cùng lớp của cô ở lớp 5.
Cô thực sự không nhận ra họ, vì dù sao ngay từ ngày đầu tiên vào lớp, cô thậm chí còn không biết được lớp mình có tổng cộng bao nhiêu người.
Tưởng Hương Sương bị Lương Dược đánh rất thê thảm, mặt sưng phù cả lên, da dẻ chỗ thì tím chỗ thì xanh, trên miệng và mũi đều là vảy máu, trông vô cùng thảm hại. Nhưng so với Hạ Nhược Tinh trước đây, cô ta có vẻ khá hơn một chút, cô ta không khóc lóc đến mức chết đi sống lại mà lau sạch nước mắt ngay sau khi bước vào văn phòng. Ánh mắt cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Lương Dược, ngay cả trong đáy mắt vẫn còn đọng lại một sự thù hận và sợ hãi.
Còn người có khuôn mặt búp bê kia tâm lý không ổn định, cô ta đã sớm bị dọa sợ đến nỗi cứ đứng ở bên cạnh khóc lóc mãi.
Mẹ của Tưởng Hương Sương rất nhanh đã đến trường. Khi bà ta nhìn thấy con gái mình bị đánh đập đến như vậy, ban đầu rất tức giận yêu cầu Lương Dược phải trả giá vì bà ta một mực không tin rằng con gái mình có thể bắt nạt người khác.
Tưởng Hương Sương cũng nhất quyết không chịu thừa nhận, cô ta cứ nói rằng Lương Dược mới là người đã đánh mình trước.
Lương Dược thấy cô ta không có một chút ăn năn hối cải nào, tức giận đến mức muốn tiến lên đạp thêm hai cái vào người cô ta. Từ lâu cô đã biết nếu nói lý lẽ với súc vật cũng chỉ là vô ích, bắt buộc phải dùng bạo lực để trấn áp bạo lực, để bọn họ nếm trải tất cả sự đau khổ thì mới được. Nếu không thì người chịu áp bức và thiệt thòi chỉ có thể là bản thân mà thôi!
May mắn hôm nay phụ huynh của Lương Dược lại là Lương Viễn Quốc. Trái ngược với mẹ Lương, ông là một người rất yêu chiều con gái từ nhỏ đến lớn, trước khi mọi chuyện còn được giải quyết, ông đã bắt đầu bao che cho con gái của mình: “Trả giá cái gì, Dược... Văn Văn nhà tôi sẽ không tự nhiên đánh người như vậy đâu, chắc chắn là con gái cô đã làm sai chuyện gì rồi!”
Hai người tranh cãi vô cùng gay gắt kịch liệt khiến cho hiệu trưởng và giáo viên đứng đấy hòa giải cũng phải đau đầu, bởi họ cũng không biết nên tin tưởng bên nào.
Đúng lúc này, vật chứng mấu chốt là chiếc điện thoại di động của Tưởng Hương Sương cuối cùng đã được Sở Trú cầm tới. Anh và Triệu Ức Hào cùng với Tào Bác cũng ở trong văn phòng, không ngừng giúp... sửa chữa chiếc điện thoại di động.
Cú ném của Lương Dược khá mạnh, cô làm vỡ màn hình điện thoại đến mức dù mở máy thế nào cũng không thể mở được, Tưởng Hương Sương cũng vì nhìn thấy điều này nên mới không sợ hãi.
May mà nhà Triệu Ức Hào mở một xưởng sản xuất điện thoại di động, nên cậu ta ít nhiều cũng biết sửa chữa một chút, sau mười phút loay hoay với chiếc điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng được bật lên bình thường. Cậu ta lập tức bấm vào album để xem bằng chứng còn không, nhưng lại bấm trúng vào một tấm hình là ảnh khỏa thân của Lương Văn, cậu ta sững sờ ngay tại chỗ, khi còn chưa kịp nhìn rõ, Sở Trú đã giật lấy điện thoại di động đi rồi đưa cho giáo viên.
Lúc hiệu trưởng, giáo viên và Lương Viễn Quốc xem kỹ chiếc điện thoại thì tất cả đều không dám tin vào mắt mình.
Tấm ảnh chính là tấm mà Lương Dược đã nhìn thấy. Bên trong có một nhóm nữ sinh túm lấy quần áo của Lương Văn, mặc dù trong tấm ảnh Lương Văn vẫn đang ôm khư khư những bộ phận nhạy cảm, không lộ ra chỗ đặc biệt nghiêm trọng, nhưng đây chỉ là trong ống kính, khó có thể tưởng tượng đã xảy ra những gì bên ngoài ống kính.
Lương Viễn Quốc bị sốc đến mức không nói nên lời, máu lập tức dồn lên đỉnh đầu, ông tức giận đến mức đỏ bừng từ mặt xuống cổ, đầu óc nóng bừng lên, trước khi mọi người kịp phản ứng trở lại, ông đã chạy tới tát cho Tưởng Hương Sương một cái, ngón tay của ông run rẩy chỉ vào cô ta: “Trên đời này sao có thể có loại học sinh như mày? Sao có thể...”
Ông quá tức giận nhưng vốn từ ngữ lại có hạn, cho nên cứ lặp đi lặp lại câu này mười lần, lần trước so với lần sau lại càng kích động hơn.
Tưởng Hương Sương nhìn thấy sự việc đã bị bại lộ, sắc mặt cô ta có chút lúng túng luôn cúi đầu mà không lên tiếng. Mẹ Tưởng cũng không ngờ rằng con gái mình lại dám làm ra chuyện tày trời như vậy, mặt mày bà ta tái mét, suýt nữa thì ngất xỉu, bà ta dùng ngón tay chọc vào trán cô ta, liên tục chửi rủa: “Mày thật là khiến tao thất vọng, ngay cả chuyện này mà cũng có thể làm ra được!”
Vừa chửi bới, bà ta vừa cúi đầu xin lỗi Lương Viễn Quốc: “Thực sự xin lỗi, bình thường tôi bận rộn công việc nên không có thời gian dạy dỗ nó, tôi sẵn sàng bồi thường bất kỳ khoản tiền nào, xin ông hãy tha cho nó một lần đi!”
“Không được!” Lương Viễn Quốc tức giận đến toàn thân run lên, hai mắt đỏ hoe: “Bắt buộc phải bị trừng trị nghiêm khắc, đứa nhỏ này nếu sau này lớn lên thì sẽ làm ra chuyện gì nữa, thật sự rất quá đáng!”
Ông vừa ôm Lương Dược vừa đau lòng nói: “Con gái tội nghiệp của ba, con đã chịu khổ rồi, sao không nói với ba sớm hơn!”
Lương Dược cũng vô cùng phối hợp mà khóc lớn trong vòng tay của ông, cô nức nở than thở: “Ba, ba, Tưởng... Tưởng gì đó đã hành hạ con rất thê thảm, ngày nào cũng đánh đập, mắng nhiếc con, cậu ta còn yêu cầu con nói đáp án của đề thi, lại còn dọa dẫm tống tiền con rồi đe dọa con không được nói cho giáo viên biết, nếu không sẽ đăng tấm ảnh lên mạng... hu hu, con không muốn sống nữa...”
Lương Viễn Quốc nói: “Đừng khóc, Văn Văn, ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con! Hiệu trưởng, ông đã nghe con tôi nói gì chưa? Tôi nói cho ông biết, nếu chuyện này không làm cho ra lẽ, tôi sẽ đưa trường học của ông ra tòa!”
Ba người Sở Trú biết được thân phận thật của Lương Dược: “...”
Cuối cùng Sở Trú cũng biết được kỹ năng diễn xuất của Lương Dược được di truyền từ ai, loại kỹ năng diễn xuất phóng đại này thật sự không ai có thể sánh bằng được.
“Thật lợi hại.” Tào Bác thán phục nói, ban đầu cậu ta cũng thấy rất buồn, nhưng khi nhìn thấy màn diễn xuất phối hợp đầy ăn ý của hai ba con nhà này, cậu ta không còn cảm thấy buồn nữa.
“Lợi hại cái gì mà lợi hại, thật là tức chết tôi mà, tôi nhất định phải làm cho bọn họ bị xử đẹp!” Triệu Ức Hào lòng đầy căm phẫn, cậu ta thực sự rất buồn bực, không ngờ nữ thần của mình lại bị bạo lực học đường đến như vậy: “Tôi đúng là óc heo mà, tại sao lại không phát hiện sớm hơn chứ?”
Sở Trú không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lương Dược đang khóc lóc trong vòng tay của Lương Viễn Quốc.
Đôi vai gầy của cô gái khẽ run lên, như thể đang khóc không ra hơi, còn cố tình kêu rất lớn.
Bọn người Triệu Ức Hào cứ nghĩ rằng cô chỉ đang diễn kịch, nhưng Sở Trú lại nhìn thấy rõ những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt của cô.
Cô thực sự đã khóc.
Ánh mắt Sở Trú tối sầm lại, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt có chút lạnh lùng.
Hiệu trưởng và giáo viên đã nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này nên đã nghiêm khắc tra hỏi bắt Tưởng Hương Sương nói sự thật, Tưởng Hương Sương thấy không thể che giấu được nữa nên đành miễn cưỡng thừa nhận đã bắt nạt Lương Văn. Khi hỏi về nguyên nhân, cô ta cũng chỉ thờ ơ nói: “Ai bảo Lương Văn là người yếu đuối như vậy, vừa nhìn đã thấy rất dễ bắt nạt rồi, thật đáng đời.”
Vừa nói cô ta vừa liếc nhìn Lương Dược, nhếch môi nói: “Chỉ là không ngờ con thỏ khi bị ép đến đường cùng lại thật sự biết cắn người, hơn nữa cũng không phải chỉ có mình em có lỗi đâu, hầu như cả lớp ai cũng biết chuyện này cả, nhưng họ đều không nói với giáo viên.”
Trong lòng Lương Dược đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bây giờ cô mới biết tại sao Lương Văn không được chào đón ở lớp 5, tất cả đều vì không ai muốn lo chuyện bao đồng cả.
Nhìn qua đã biết Tưởng Hương Sương đã quen với với việc tác oai tác quái trong lớp rồi, lại cộng thêm tiếng xấu của Lương Văn, cho nên nam sinh mới không thèm đếm xỉa tới, nữ sinh thì không muốn can thiệp vào. Cuối cùng mới khiến cho sự việc này phát triển đến tình trạng hiện tại.
Lương Viễn Quốc tức giận đến không nói được lời nào, muốn xông tới tát Tưởng Hương Sương nhưng hiệu trưởng đã nhanh chóng ngăn ông lại: “Ba Lương Văn à, anh bình tĩnh một chút đi, tôi biết bây giờ anh chắc chắn rất khó chịu, nhưng mà suy cho cùng chuyện này cũng liên quan đến tương lai của một đứa trẻ đó...”
Trong lúc nóng giận mà hiệu trưởng vẫn muốn bảo vệ danh dự của trường, một khi chuyện xấu như vậy bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của trường học.
“Hiệu trưởng.”
Sở Trú đột nhiên lên tiếng, giọng điệu anh tuy không dao động nhiều nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng khó tả: “Trường học sẽ giải quyết chuyện này thật công bằng, đúng không?”
Hiệu trưởng giật mình nhìn sang bên cạnh, Sở Trú đang đứng cách đó không xa, hai tay đút vào túi quần, bình tĩnh dựa vào tường, anh dùng đôi mắt đen nhánh nhỏ hẹp dửng dưng nhìn ông ta, giống như một hồ nước lạnh lẽo không đáy vậy.
Tào Bác và Triệu Ức Hào cũng đứng hai bên trái phải của anh, bọn họ rất hiếm khi bỏ đi thái độ ngông nghênh thường ngày, tỏ ra vẻ mặt rất nghiêm túc và nói: “Chuyện này chúng em đều đã biết cả rồi, thầy nhất định phải đưa ra một lời giải thích!”
Trong lòng hiệu trưởng bỗng trở nên hồi hộp, ông ấy nhìn vào những đứa trẻ nhà giàu này, Sở Trú thì không cần nói cũng biết, bối cảnh gia đình nhà anh sâu không thể đoán rõ được. Còn hai người kia cũng không phải dạng vừa, nhà bọn họ vừa có tiền vừa có quyền.
“Đương, đương nhiên rồi, tính chất của chuyện lần này rất nghiêm trọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng đâu!”
Hiệu trưởng nghiêm mặt, rồi nói với giáo viên chủ nhiệm lớp 5: “Chuyện này tôi sẽ giao cho thầy xử lí toàn bộ, thầy bắt buộc phải tìm ra những đứa trẻ khác đã tham gia vào vụ bắt nạt này, một đứa cũng không thể bỏ qua!”
*
Vụ bạo lực học đường này rất phức tạp, mặc dù quá trình đã rõ ràng nhưng hình thức xử phạt vẫn còn phải đợi bàn bạc, người lớn không ngừng tranh cãi với nhau, Lương Viễn Quốc đương nhiên sẽ không chịu nhường bước.
Sở Trú lấy lý do Lương Văn vì sợ hãi nên cảm thấy không khỏe, đã đưa Lương Dược ra khỏi văn phòng.
Lương Dược cúi gằm mặt xuống, cô không còn chút tinh thần nào cả, vừa đi được vài bước đã ngồi xổm trên mặt đất vùi mặt vào đầu gối, cô nói với anh bằng giọng buồn buồn: “Xin lỗi, hình như tôi có hơi mệt, không đi lại được nhiều, cậu về phòng học trước đi, không cần lo cho tôi đâu.”
Sở Trú không nói gì, anh ngồi xuống, quay lưng về phía cô, ngắn gọn nói: “Lên đi.”
Lương Dược ngẩng đầu lên ngơ ngác: “Hả?”
Sở Trú nói: “Để tôi cõng cậu.”
Lương Dược nhìn bóng lưng thon gầy nhưng rắn chắc như có thể chứa được cả một mảnh trời của thiếu niên, cô không cố từ chối nữa, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, khẽ áp người vào.
Sở Trú hỏi: “Đã ôm chắc chưa?”
Lông mi Lương Dược cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Sở Trú lật ngược tay lại đỡ lấy đùi cô, nhẹ nhàng đứng lên rồi cõng cô trên lưng.
Lương Dược nằm sấp trên lưng anh, cô yên lặng khác thường, khi nhìn thấy anh rẽ về phía hành lang trước mặt, không đi về phòng học mà lại đi xuống cầu thang, cô không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Cậu định đi đâu vậy?”
Sở Trú nói: “Phòng y tế.”
“Đến phòng y tế để làm gì?”
Sở Trú dừng lại một lúc, giọng nói bình tĩnh: “Tay cậu không đau sao?”
Lương Dược sững sờ trong chốc lát, cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, bây giờ cô mới phát hiện ra bàn tay của cô bị thương, có lẽ bị thương trong lúc đánh người, móng tay ngón cái và ngón trỏ đã bị gãy, các đốt ngón tay cũng đều bị xước da, vết thương khá sâu, sâu đến nỗi có thể thấy được thịt bên trong, máu rỉ ra đã khô lại hiện lên trên lớp da trắng nõn càng khiến nó trông càng thêm rất đáng sợ.
Cô thậm chí còn không biết cho đến khi anh nhắc nhở cô mới cảm thấy có chút hơi đau, à không, rất đau.
Sở Trú cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thật ra tôi rất tức giận.”
Lương Dược ngẩn người ra, cô hỏi theo bản năng: “Tức giận cái gì?”
“Tôi tức giận vì cậu luôn luôn hành động theo ý mình.” Giọng nói của Sở Trú hạ thấp giống như đang đè nén cái gì đó, giọng anh hơi khàn khàn: “Trước giờ cậu không chịu dựa dẫm vào tôi một chút nào cả.”
Lương Dược im lặng một lúc, từ nhỏ đến lớn cô thực sự không biết dựa dẫm vào người khác là như thế nào. Trước giờ ba mẹ cô vẫn luôn căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho em gái vì sức khỏe của em gái không tốt, tính tình yếu đuối cần được nuông chiều từ bé, nếu không ai chăm sóc thì sẽ không ổn, cho nên cô bắt buộc phải bảo vệ cho cô ấy thật tốt.
Cho nên dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng đã quen với việc tự gánh vác mọi thứ, cũng không nghĩ rằng sẽ có người đến giúp mình.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn góc mặt nghiêng của Sở Trú.
Dường như anh thực sự tức giận, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa thờ ơ, lông mày sắc bén như lưỡi dao, quai hàm kéo căng ra, khóe môi khẽ rũ xuống, trông có chút đáng sợ.
Nhưng Lương Dược không sợ hãi một chút nào, cánh tay cô vẫn ôm chặt cổ anh, đầu cũng lặng lẽ tựa vào vai anh.
Đây là lần đầu tiên có người nổi giận với cô, nhưng cô không những không sợ hãi hay tức giận mà ngược lại còn có chút vui vẻ.
“Đây là lần cuối cùng.” Sở Trú nhìn phía trước, trầm giọng nói: “Sau này có chuyện gì thì nói cho tôi biết trước, biết không?”
Lương Dược nhẹ nhàng đáp lại, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại nghe lời anh như vậy.
*
Sở Trú cõng cô đến phòng y tế, cửa phòng y tế khép hờ, nhân viên y tế của trường hình như đã đi vắng, anh đặt Lương Dược lên giường, sau đó đi tìm băng cá nhân và thuốc sát trùng, đồng thời dùng tăm bông bôi thuốc cho cô.
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi gục đầu, không chỉ bị thương ở tay mà trên mặt cô còn có những vết cào cấu. Đó đều là vết thương do Tưởng Hương Sương đã dùng móng tay cào. Tóc của cô cũng không biết đã bị bung ra khi nào, buông xõa lên vai khiến khuôn mặt trái xoan càng trở nên thon gọn hơn, trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng ngần của cô, những vết cào cấu đó càng trở nên chướng mắt hơn.
Nhưng may mắn đó chỉ là những vết thương nhẹ ở ngoài da thôi.
Động tác của Sở Trú vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, anh dán băng cá nhân lên mặt cô để che miệng vết thương lại, sau đó mới cầm tay cô để sát trùng vết thương.
Lương Dược rất ngoan ngoãn, khả năng chịu đau của cô rất tốt, ngay cả một tiếng cũng không kêu lên.
- -
Sở Trú chăm chú bôi thuốc cho cô, thấy cô không có chút phản ứng nào giống như khúc gỗ thì anh hơi nhíu mày: “Nếu đau thì cứ nói, không cần phải nhịn đâu. Bình thường lúc không sao cậu luôn thích nói đau chỗ này đau chỗ kia mà? Sao đến khi bị thương thật rồi thì một câu cũng không nói?”
Anh nói xong liền thấy Lương Dược đột nhiên rơi nước mắt, cô nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt đẹp trở nên ngập nước, nước mắt cứ thế tuôn ra như chuỗi ngọc bị đứt dây.
Sở Trú hơi giật mình, anh có chút bất ngờ: “Sao vậy, tôi làm đau cậu sao?”
Lương Dược lắc đầu rồi nằm xuống, cô nắm lấy chiếc chăn bông trên giường để che mặt lại, giống như cuối cùng đã sụp đổ vậy, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: “Trú Trú, tôi sai rồi, tôi không phải Lương Văn… Lúc trước tôi chỉ vì tiền nên mới giả làm em ấy để theo đuổi cậu, tôi đã lừa dối tình cảm của cậu, đáng chết, tội tôi thật đáng chết, tôi thành thật xin lỗi cậu, cậu muốn giết muốn đánh gì thì tùy cậu, tôi sẵn sàng bồi thường những tổn hại về tinh thần của cậu, làm bất cứ điều gì mà cậu muốn, tôi chỉ cầu xin cậu đừng làm những chuyện như vậy nữa được không, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa!”
“Tôi biết tôi đã sai rồi.”
“Tôi xin lỗi.”
“Cậu tha cho tôi đi...”
Bình luận facebook