Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Bộ phim mà Dương Nhược Hạm sắp quay có tên là “Yêu anh sâu đậm”, thể loại thanh xuân vườn trường thời đại học, nội dung xoay quanh sự phát triển tình cảm của nam nữ chính, là một bộ phim ngọt ngào nhẹ nhàng bình thường.
Điểm đặc biệt của bộ phim là trong phim có rất nhiều nữ phụ, có đến bốn năm người thế nên nữ chính phải trèo đèo lội suối mới rước được nam chính về.
Nhân vật An Hồng Nguyệt mà Lương Dược sắp đóng cũng không được tính là nữ phụ hai, cùng lắm chỉ là nữ phụ ba. Vận mệnh của cô bi thảm, ba là tội phạm cưỡng hiếp, phải ngồi tù ba năm, mẹ lại bỏ cô đi theo người đàn ông khác, bà nội là người nuôi cô lớn.
Sau khi bà nội chết, để tiếp tục sống, cô làm việc trong quán rượu, cô thích nhất được mặc váy đỏ đứng hát trên sân khấu, vẻ đẹp lấn át mọi người, mềm mại quyến rũ đến tận xương tuỷ, đẹp tới ma mị, sức tấn công vô cùng mạnh. Vì tiền, cô không ngại bán rẻ thân mình, là điển hình của loại phụ nữ hư hỏng.
Bước ngoặt khiến cô thích nam chính là khi sắp bị một ông chú đê tiện cưỡng bức thì được nam chính ra tay cứu.
Từ đó về sau cô một lòng với người nam chính chính trực thiện lương kia, coi nữ chính đơn thuần như cái gai trong mắt, làm ra rất nhiều chuyện sai trái để trừ khử nữ chính, cuối cùng âm mưu của cô ta bị bại lộ, thân thế bị bóc trần rồi được tẩy trắng và cuối cùng mới yên tâm hạ màn.
Sau khi xem xong Lương Dược cũng cảm thấy vai diễn này rất được, có cãi vã, cá tính rõ ràng dứt khoát, hơn nữa còn được khắc hoạ cực kỳ xinh đẹp, ngay lập tức mang lại cảm giác đối lập về mặt thị giác.
Trong kịch bản, nhân vật của cô được thiết kế đẹp hơn nữ chính nhưng có trái tim độc ác, để làm nổi bật được sự lương thiện của nữ chính.
Nhưng cô không đi trên con đường phản diện này đến cuối cùng, trong nguyên tác về sau cô được tẩy trắng, trở thành người trợ thủ cho nam nữ chính, lấy được không ít nước mắt và sự yêu thích, không biết sao Dụ Cầm lại từ bỏ vai diễn này.
Hình như Dương Nhược Hạm nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, bà lắc đầu thở dài nói: "Dụ Cầm là diễn viên nữ mới nổi gần đây, cô ta thấy An Hồng Nguyệt là nữ phụ độc ác hơn nữa cũng ít đất diễn nên mới yêu cầu sửa kịch bản tăng đất diễn, nếu không sẽ không diễn. Haizz, rõ ràng là người đại diện của cô ta sau khi tìm hiểu được dàn cast quay phim lần này mới cầu xin dì cho Dụ Cầm một vai. Vậy mà bây giờ làm như dì còn phải cầu xin cô ta không bằng, thanh niên thời nay ấy à, thật sự đứa nào đứa nấy đều kiêu ngạo, nếu không phải coi trọng lượng fan mà cô ta có thì làm sao dì lại để ý đến diễn viên diễn xuất kém như vậy chứ?”
Lương Dược không quen biết Dụ Cầm nên cũng không đánh giá gì về cô ta, cô chỉ tò mò với dàn diễn viên mà Dương Nhược Hạm nói tới: "Dàn diễn viên lần này rất đỉnh ạ? Người diễn nam chính là ai vậy ạ?"
Dương Nhược Hạm: "Tiết Húc, không biết cháu đã nghe qua người này chưa?"
"A, đương nhiên là cháu biết rồi!" Lương Dược ngẩn người rồi lập tức trở nên vô cùng kích động: "Anh ấy chính là thần..."
Sở Trú ở bên cạnh, mặt không biểu tình liếc nhìn cô.
Da gà của Lương Dược bỗng chốc thi nhau nổi lên sau đó cô đổi giọng nói: "...Thần tượng cũ, hồi trước cháu thích anh ấy lắm."
"Vậy thì tốt rồi." Dương Nhược Hạm cười nói: "Vậy một tuần nữa cháu đến đó thử vai nhé! Đến lúc đó dì sẽ gửi địa chỉ cho cháu."
"Được ạ." Lương Dược gật đầu.
"Cháu phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy." Dương Nhược Hạm căn dặn: "Trừ dì ra, những người khác trong đoàn phim chắc chắn cũng sẽ lựa người từ công ty quản lý đến phỏng vấn, Dụ Cầm cũng có khả năng sẽ tới, nếu không chọn được người phù hợp, tổ đạo diễn không còn lựa chọn nào khác có thể vẫn để cô ta diễn.”
Lương Dược lại gật đầu.
Sau đó Dương Nhược Hạm lại dặn dò một số việc cần chú ý rồi mới rời đi.
Lương Dược thấy Sở Trú vẫn nhăn nhó mặt mày thì mềm giọng nhẹ nhàng dỗ anh: "Trú Trú à, anh đừng tức giận nữa, đất diễn của An Hồng Nguyệt ít như vậy, em chỉ quay ba ngày là xong rồi. Nếu anh lo lắng thì có thể đi cùng em, dù sao anh ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, hơn nữa chưa chắc em đã qua được vòng thử vai mà..."
"Em không thể nào không qua được." Vẻ mặt Sở Trú vẫn không có cảm xúc gì: "Bình thường em diễn kịch hay thế cơ mà."
Lương Dược: "... Cảm ơn lời khen của anh."
Sở Trú rất không vui: "Tên Tiết Húc kia... "
"Người ta đã công bố người yêu ngoài giới giải trí từ lâu rồi mà, anh ghen cũng phải xem đối tượng là ai chứ." Lương Dược liếc mắt: "Hơn nữa, cho dù anh ta muốn ngoại tình cũng không tới lượt nhân vật nữ phụ độc ác chỉ diễn ba ngày rồi nhận cơm hộp chứ?"
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô hồi lâu mới khẽ thở dài thoả hiệp: "Ba ngày thôi đấy."
Lương Dược vui vẻ đáp: "Ừ!"
Thư Hựu Mạn cũng rất vui vẻ, bà có cảm giác như mình sắp có người nối nghiệp, vỗ tay nói: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ cháu bắt đầu luyện tập đi, cháu không cần sợ việc thử vai, dì sẽ dạy cháu."
Diễn xuất là một môn học, Lương Dược cũng không phải là một tay mơ không biết gì, năm đó cô đi cùng Vương Cẩn Cẩn đến Hàng Châu tham gia thi đấu, hạng mục huấn luyện của Vương Cẩn Cẩn là kỹ năng diễn xuất. Lương Dược không có việc gì cũng hay tới tìm cô ấy, đương nhiên cũng học được không ít thứ từ cô ấy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là lý thuyết suông, khi thực sự diễn thì vẻ mặt và động tác đều hơi cứng ngắc và mất tự nhiên. Nhưng Thư Hựu Mạn không hổ là dân chuyên nghiệp, bà vô cùng nghiêm khắc với cô trong chuyện này. Cô giữ nguyên một tư thế, đứng yên trong khoảng thời gian dài là việc xảy ra rất thường xuyên.
Lương Dược bị mắng đến nghi ngờ chính mình, hình ảnh người mẹ hiền từ của Thư Hựu Mạn trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, cô nhìn Sở Trú bằng ánh mắt cầu cứu.
Sở Trú vô tình coi như không trông thấy, không những không thấy mà ngày nào anh cũng lười biếng dựa vào sofa chơi game, còn cố ý mở âm thanh trước mặt cô.
Anh còn mua một đống gà rán, cánh gà nướng, anh không ăn mà chỉ mở hộp ra đặt trên bàn, bên cạnh còn đặt một cái quạt nhỏ, đảm bảo có thể thổi hết hương thơm vào mũi cô.
Cô tức đến nỗi nổi lên cả ý định giết anh.
Sao cô lại có một người bạn trai như này chứ?
Chỉ có điều Lương Dược thật sự hối hận, sớm biết thế này cô nên đề cử Vương Cẩn Cẩn diễn mới phải.
Chủ yếu là do lúc đó cô nghe thấy kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa cô cũng mong nhanh chóng trả xong tiền nên nhất thời tâm trí mới bị mê hoặc.
Vào ngày luyện tập cuối cùng, vì muốn giúp cô thích ứng được với ống kính và ánh mắt của mọi người, Thư Hựu Mạn còn cố ý đưa cô đến đoàn phim của một người bạn cũ để luyện tập.
Sau khi chuẩn bị chu đáo, cuối cùng ngày thử vai cũng đến, Thư Hựu Mạn tự lái xe đưa Sở Trú và Lương Dược đến đó.
Tuy An Hồng Nguyệt chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng bộ phim này chưa phát sóng đã rất nổi tiếng, tin tức xuất hiện trên mạng từ lâu nên cũng khá nổi tiếng. Các công ty đại diện lớn sau khi nghe nói suất diễn này vẫn còn để trống thì vội vàng báo danh cho nghệ sĩ nhà mình, vậy nên người đến thử vai hôm nay rất đông.
Hôm đó Dụ Cầm cũng tới.
Người đại diện của Dụ Cầm biết được cô ta tuỳ tiện uy hiếp đạo diễn thì suýt chút nữa đã mắng chết cô ta: "Em là đồ óc heo à? Chị phải mất bao nhiêu công sức mới xin được vai này cho em, em lại nói không diễn thì không diễn, em muốn làm chị tức chết có phải không?"
Dụ Cầm thấy có nhiều người đến thử vai như vậy trong lòng cũng thấy hơi hối hận, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng nói: "Em có nói là không diễn đâu, em chỉ muốn sửa lại kịch bản một chút mà thôi, có gì to tát đâu cơ chứ."
Người đại diện trách mắng: "Còn mà thôi à? Sửa của em thì cũng phải sửa của người khác, em coi quay phim như trò chơi trẻ con à? Muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, càn quấy quá mức!"
Cô ta từ từ bình tĩnh lại nói: "Em nghe kỹ cho chị đây, nếu đạo diễn không chọn được người thích hợp thì em lập tức nhận sai, nói với bọn họ cho em thêm một cơ hội nữa. Chị mới nhìn qua rồi, những người tới phỏng vấn đều là những gương mặt mới, cơ hội của em rất lớn."
Vẻ mặt Dụ Cầm có vẻ không muốn nhưng vẫn dài giọng đồng ý: "Dạ."
Lúc thử vai, hết cô gái này đến cô gái khác lên sàn, ai cũng rất xinh đẹp, lớp trang điểm dày. Bọn họ diễn thử một đoạn ngắn trong bộ phim dưới sự chỉ đạo của đạo diễn.
Có khả năng do là người mới, lần đầu diễn nên hơi căng thẳng, đoạn diễn đều khá cứng ngắc, mất tự nhiên, còn có người quên lời thoại ngay ở đó.
Đạo diễn vừa nhìn vừa lắc đầu.
Người đại diện thở phào, mọi việc đều giống với dự đoán của cô ta, diễn viên có kinh nghiệm sẽ không tới, người không có kinh nghiệm thì tổ làm phim lại không vừa mắt vậy nên cơ hội của Dụ Cầm là rất lớn.
Cho tới khi ánh mắt cô ta lướt qua một bóng hồng xinh đẹp.
Người đại diện sửng sốt nhìn một cô gái mặc váy đỏ bước lên, đôi môi đỏ cong cong, giới thiệu bản thân đầy tự tin.
"Em tên là Lương Dược, mười tám tuổi, chiều cao 1m68, cân nặng 47,5 kg…”
Giọng nói của cô rất hay, không cao cũng không thấp, mỏng mà trong sáng, như tiếng nước chảy róc rách, lay động tiếng lòng của những người có mặt ở đây.
Cô gái này có vẻ ngoài rất đẹp, là loại vẻ đẹp khiến người khác cảm thấy thích mắt vui mắt, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ, bộ váy đỏ hoa hồng liền thân làm bằng lụa mỏng càng tôn lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, phần xương quai xanh tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra ngoài, trông cô như một ngọn lửa chói loá khiến hai mắt người nhìn thấy đều sáng cả lên.
Trong lòng người đại diện dâng lên một dự cảm không lành.
Không phải vì cô quá đẹp mà là do cô quá thoải mái… không hề có vẻ gò bó nhút nhát của một người mới, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tự tin.
Quả nhiên đạo diễn chú ý đến cô hơn, liên tục hỏi cô mấy câu hỏi khác, có cảm nghĩ gì với nhân vật này, vì sao tới thử vai, thấy Lương Dược đều trả lời rất trơn tru thì bảo cô thử diễn một đoạn.
Trong một góc khuất bên dưới, có một thiếu niên mặc quần đen áo sơ mi trắng đút tay vào túi quần đang đứng đó, đôi mắt hẹp dài nhìn Lương Dược không chớp mắt, nhìn cô khóc, nhìn cô cười, xinh đẹp thuần khiết, mỗi một cái nhíu mày mỗi một động tác đều quyến rũ chết người.
Lương Dược vốn có kinh nghiệm livestream, da mặt dày, không sợ người lạ, có thể tự do thể hiện bản thân, để cô biểu diễn trước mặt người khác còn dễ dàng hơn khi luyện hình thể.
Trong phòng bỗng chốc lặng yên không tiếng động.
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Nhìn bảo bối của anh.
Sắc mặt Sở Trú hơi tối tăm, cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như bảo vật vốn chỉ thuộc về anh nay lại bị người khác phát hiện ra vậy.
Rõ ràng cô là của anh.
Một mình anh.
Sau khi Lương Dược kết thúc màn biểu diễn, nhóm đạo diễn đồng loạt gật đầu, tuy là kỹ thuật diễn của Lương Dược còn chút trục trặc, rất cố gắng diễn nhưng ít nhất cũng diễn được tròn vai, so ra thì tốt hơn những người khác rất nhiều.
Hơn nữa đất diễn của An Hồng Nguyệt cũng không nhiều, không cần người có danh tiếng hay kỹ thuật gì quá tốt, Lương Dược như vậy lại quá thích hợp.
Dương Nhược Hạm ngồi ở dưới vỗ tay, bà rất rất hài lòng với sự thể hiện của cô.
"Cháu có thể diễn thêm một đoạn nữa không? Là cảnh An Hồng Nguyệt tỏ tình với nhân vật nam chính."
"Có thể." Lương Dược sảng khoái gật đầu: "Cháu có thể chọn một người đóng vai nam chính diễn cùng cháu chứ?"
Dương Nhược Hạm gật đầu đồng ý.
Vì vậy trước mắt bao người, Lương Dược chậm rãi bước xuống sân khấu, góc váy tung bay, bắp chân trắng như tuyết lộ ra ngoài, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo từng động tác của cô. Cô đứng trước mặt một thiếu niên mặc sơ mi trắng, cô ngửa đầu cười, nhìn anh, rồi dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm anh lên, nói lời thoại bên trong kịch bản: "Anh chàng đẹp trai, làm người yêu tôi không?"
Sở Trú hơi sững sờ, anh cúi xuống nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu.
"Không thích tôi sao?" Lương Dược làm bộ như nhận được một câu từ chối, cô làm ra vẻ không sao rồi cười cười: "Không sao cả, tôi thích anh là đủ rồi."
Nói rồi cô kéo cổ áo của anh xuống, nhón chân hôn lên môi anh.
Mọi người náo động.
Trong kịch bản không hề có đoạn này!
Điểm đặc biệt của bộ phim là trong phim có rất nhiều nữ phụ, có đến bốn năm người thế nên nữ chính phải trèo đèo lội suối mới rước được nam chính về.
Nhân vật An Hồng Nguyệt mà Lương Dược sắp đóng cũng không được tính là nữ phụ hai, cùng lắm chỉ là nữ phụ ba. Vận mệnh của cô bi thảm, ba là tội phạm cưỡng hiếp, phải ngồi tù ba năm, mẹ lại bỏ cô đi theo người đàn ông khác, bà nội là người nuôi cô lớn.
Sau khi bà nội chết, để tiếp tục sống, cô làm việc trong quán rượu, cô thích nhất được mặc váy đỏ đứng hát trên sân khấu, vẻ đẹp lấn át mọi người, mềm mại quyến rũ đến tận xương tuỷ, đẹp tới ma mị, sức tấn công vô cùng mạnh. Vì tiền, cô không ngại bán rẻ thân mình, là điển hình của loại phụ nữ hư hỏng.
Bước ngoặt khiến cô thích nam chính là khi sắp bị một ông chú đê tiện cưỡng bức thì được nam chính ra tay cứu.
Từ đó về sau cô một lòng với người nam chính chính trực thiện lương kia, coi nữ chính đơn thuần như cái gai trong mắt, làm ra rất nhiều chuyện sai trái để trừ khử nữ chính, cuối cùng âm mưu của cô ta bị bại lộ, thân thế bị bóc trần rồi được tẩy trắng và cuối cùng mới yên tâm hạ màn.
Sau khi xem xong Lương Dược cũng cảm thấy vai diễn này rất được, có cãi vã, cá tính rõ ràng dứt khoát, hơn nữa còn được khắc hoạ cực kỳ xinh đẹp, ngay lập tức mang lại cảm giác đối lập về mặt thị giác.
Trong kịch bản, nhân vật của cô được thiết kế đẹp hơn nữ chính nhưng có trái tim độc ác, để làm nổi bật được sự lương thiện của nữ chính.
Nhưng cô không đi trên con đường phản diện này đến cuối cùng, trong nguyên tác về sau cô được tẩy trắng, trở thành người trợ thủ cho nam nữ chính, lấy được không ít nước mắt và sự yêu thích, không biết sao Dụ Cầm lại từ bỏ vai diễn này.
Hình như Dương Nhược Hạm nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, bà lắc đầu thở dài nói: "Dụ Cầm là diễn viên nữ mới nổi gần đây, cô ta thấy An Hồng Nguyệt là nữ phụ độc ác hơn nữa cũng ít đất diễn nên mới yêu cầu sửa kịch bản tăng đất diễn, nếu không sẽ không diễn. Haizz, rõ ràng là người đại diện của cô ta sau khi tìm hiểu được dàn cast quay phim lần này mới cầu xin dì cho Dụ Cầm một vai. Vậy mà bây giờ làm như dì còn phải cầu xin cô ta không bằng, thanh niên thời nay ấy à, thật sự đứa nào đứa nấy đều kiêu ngạo, nếu không phải coi trọng lượng fan mà cô ta có thì làm sao dì lại để ý đến diễn viên diễn xuất kém như vậy chứ?”
Lương Dược không quen biết Dụ Cầm nên cũng không đánh giá gì về cô ta, cô chỉ tò mò với dàn diễn viên mà Dương Nhược Hạm nói tới: "Dàn diễn viên lần này rất đỉnh ạ? Người diễn nam chính là ai vậy ạ?"
Dương Nhược Hạm: "Tiết Húc, không biết cháu đã nghe qua người này chưa?"
"A, đương nhiên là cháu biết rồi!" Lương Dược ngẩn người rồi lập tức trở nên vô cùng kích động: "Anh ấy chính là thần..."
Sở Trú ở bên cạnh, mặt không biểu tình liếc nhìn cô.
Da gà của Lương Dược bỗng chốc thi nhau nổi lên sau đó cô đổi giọng nói: "...Thần tượng cũ, hồi trước cháu thích anh ấy lắm."
"Vậy thì tốt rồi." Dương Nhược Hạm cười nói: "Vậy một tuần nữa cháu đến đó thử vai nhé! Đến lúc đó dì sẽ gửi địa chỉ cho cháu."
"Được ạ." Lương Dược gật đầu.
"Cháu phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy." Dương Nhược Hạm căn dặn: "Trừ dì ra, những người khác trong đoàn phim chắc chắn cũng sẽ lựa người từ công ty quản lý đến phỏng vấn, Dụ Cầm cũng có khả năng sẽ tới, nếu không chọn được người phù hợp, tổ đạo diễn không còn lựa chọn nào khác có thể vẫn để cô ta diễn.”
Lương Dược lại gật đầu.
Sau đó Dương Nhược Hạm lại dặn dò một số việc cần chú ý rồi mới rời đi.
Lương Dược thấy Sở Trú vẫn nhăn nhó mặt mày thì mềm giọng nhẹ nhàng dỗ anh: "Trú Trú à, anh đừng tức giận nữa, đất diễn của An Hồng Nguyệt ít như vậy, em chỉ quay ba ngày là xong rồi. Nếu anh lo lắng thì có thể đi cùng em, dù sao anh ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, hơn nữa chưa chắc em đã qua được vòng thử vai mà..."
"Em không thể nào không qua được." Vẻ mặt Sở Trú vẫn không có cảm xúc gì: "Bình thường em diễn kịch hay thế cơ mà."
Lương Dược: "... Cảm ơn lời khen của anh."
Sở Trú rất không vui: "Tên Tiết Húc kia... "
"Người ta đã công bố người yêu ngoài giới giải trí từ lâu rồi mà, anh ghen cũng phải xem đối tượng là ai chứ." Lương Dược liếc mắt: "Hơn nữa, cho dù anh ta muốn ngoại tình cũng không tới lượt nhân vật nữ phụ độc ác chỉ diễn ba ngày rồi nhận cơm hộp chứ?"
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô hồi lâu mới khẽ thở dài thoả hiệp: "Ba ngày thôi đấy."
Lương Dược vui vẻ đáp: "Ừ!"
Thư Hựu Mạn cũng rất vui vẻ, bà có cảm giác như mình sắp có người nối nghiệp, vỗ tay nói: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ cháu bắt đầu luyện tập đi, cháu không cần sợ việc thử vai, dì sẽ dạy cháu."
Diễn xuất là một môn học, Lương Dược cũng không phải là một tay mơ không biết gì, năm đó cô đi cùng Vương Cẩn Cẩn đến Hàng Châu tham gia thi đấu, hạng mục huấn luyện của Vương Cẩn Cẩn là kỹ năng diễn xuất. Lương Dược không có việc gì cũng hay tới tìm cô ấy, đương nhiên cũng học được không ít thứ từ cô ấy.
Nhưng tất cả cũng chỉ là lý thuyết suông, khi thực sự diễn thì vẻ mặt và động tác đều hơi cứng ngắc và mất tự nhiên. Nhưng Thư Hựu Mạn không hổ là dân chuyên nghiệp, bà vô cùng nghiêm khắc với cô trong chuyện này. Cô giữ nguyên một tư thế, đứng yên trong khoảng thời gian dài là việc xảy ra rất thường xuyên.
Lương Dược bị mắng đến nghi ngờ chính mình, hình ảnh người mẹ hiền từ của Thư Hựu Mạn trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, cô nhìn Sở Trú bằng ánh mắt cầu cứu.
Sở Trú vô tình coi như không trông thấy, không những không thấy mà ngày nào anh cũng lười biếng dựa vào sofa chơi game, còn cố ý mở âm thanh trước mặt cô.
Anh còn mua một đống gà rán, cánh gà nướng, anh không ăn mà chỉ mở hộp ra đặt trên bàn, bên cạnh còn đặt một cái quạt nhỏ, đảm bảo có thể thổi hết hương thơm vào mũi cô.
Cô tức đến nỗi nổi lên cả ý định giết anh.
Sao cô lại có một người bạn trai như này chứ?
Chỉ có điều Lương Dược thật sự hối hận, sớm biết thế này cô nên đề cử Vương Cẩn Cẩn diễn mới phải.
Chủ yếu là do lúc đó cô nghe thấy kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa cô cũng mong nhanh chóng trả xong tiền nên nhất thời tâm trí mới bị mê hoặc.
Vào ngày luyện tập cuối cùng, vì muốn giúp cô thích ứng được với ống kính và ánh mắt của mọi người, Thư Hựu Mạn còn cố ý đưa cô đến đoàn phim của một người bạn cũ để luyện tập.
Sau khi chuẩn bị chu đáo, cuối cùng ngày thử vai cũng đến, Thư Hựu Mạn tự lái xe đưa Sở Trú và Lương Dược đến đó.
Tuy An Hồng Nguyệt chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng bộ phim này chưa phát sóng đã rất nổi tiếng, tin tức xuất hiện trên mạng từ lâu nên cũng khá nổi tiếng. Các công ty đại diện lớn sau khi nghe nói suất diễn này vẫn còn để trống thì vội vàng báo danh cho nghệ sĩ nhà mình, vậy nên người đến thử vai hôm nay rất đông.
Hôm đó Dụ Cầm cũng tới.
Người đại diện của Dụ Cầm biết được cô ta tuỳ tiện uy hiếp đạo diễn thì suýt chút nữa đã mắng chết cô ta: "Em là đồ óc heo à? Chị phải mất bao nhiêu công sức mới xin được vai này cho em, em lại nói không diễn thì không diễn, em muốn làm chị tức chết có phải không?"
Dụ Cầm thấy có nhiều người đến thử vai như vậy trong lòng cũng thấy hơi hối hận, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng nói: "Em có nói là không diễn đâu, em chỉ muốn sửa lại kịch bản một chút mà thôi, có gì to tát đâu cơ chứ."
Người đại diện trách mắng: "Còn mà thôi à? Sửa của em thì cũng phải sửa của người khác, em coi quay phim như trò chơi trẻ con à? Muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, càn quấy quá mức!"
Cô ta từ từ bình tĩnh lại nói: "Em nghe kỹ cho chị đây, nếu đạo diễn không chọn được người thích hợp thì em lập tức nhận sai, nói với bọn họ cho em thêm một cơ hội nữa. Chị mới nhìn qua rồi, những người tới phỏng vấn đều là những gương mặt mới, cơ hội của em rất lớn."
Vẻ mặt Dụ Cầm có vẻ không muốn nhưng vẫn dài giọng đồng ý: "Dạ."
Lúc thử vai, hết cô gái này đến cô gái khác lên sàn, ai cũng rất xinh đẹp, lớp trang điểm dày. Bọn họ diễn thử một đoạn ngắn trong bộ phim dưới sự chỉ đạo của đạo diễn.
Có khả năng do là người mới, lần đầu diễn nên hơi căng thẳng, đoạn diễn đều khá cứng ngắc, mất tự nhiên, còn có người quên lời thoại ngay ở đó.
Đạo diễn vừa nhìn vừa lắc đầu.
Người đại diện thở phào, mọi việc đều giống với dự đoán của cô ta, diễn viên có kinh nghiệm sẽ không tới, người không có kinh nghiệm thì tổ làm phim lại không vừa mắt vậy nên cơ hội của Dụ Cầm là rất lớn.
Cho tới khi ánh mắt cô ta lướt qua một bóng hồng xinh đẹp.
Người đại diện sửng sốt nhìn một cô gái mặc váy đỏ bước lên, đôi môi đỏ cong cong, giới thiệu bản thân đầy tự tin.
"Em tên là Lương Dược, mười tám tuổi, chiều cao 1m68, cân nặng 47,5 kg…”
Giọng nói của cô rất hay, không cao cũng không thấp, mỏng mà trong sáng, như tiếng nước chảy róc rách, lay động tiếng lòng của những người có mặt ở đây.
Cô gái này có vẻ ngoài rất đẹp, là loại vẻ đẹp khiến người khác cảm thấy thích mắt vui mắt, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ, bộ váy đỏ hoa hồng liền thân làm bằng lụa mỏng càng tôn lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, phần xương quai xanh tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra ngoài, trông cô như một ngọn lửa chói loá khiến hai mắt người nhìn thấy đều sáng cả lên.
Trong lòng người đại diện dâng lên một dự cảm không lành.
Không phải vì cô quá đẹp mà là do cô quá thoải mái… không hề có vẻ gò bó nhút nhát của một người mới, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tự tin.
Quả nhiên đạo diễn chú ý đến cô hơn, liên tục hỏi cô mấy câu hỏi khác, có cảm nghĩ gì với nhân vật này, vì sao tới thử vai, thấy Lương Dược đều trả lời rất trơn tru thì bảo cô thử diễn một đoạn.
Trong một góc khuất bên dưới, có một thiếu niên mặc quần đen áo sơ mi trắng đút tay vào túi quần đang đứng đó, đôi mắt hẹp dài nhìn Lương Dược không chớp mắt, nhìn cô khóc, nhìn cô cười, xinh đẹp thuần khiết, mỗi một cái nhíu mày mỗi một động tác đều quyến rũ chết người.
Lương Dược vốn có kinh nghiệm livestream, da mặt dày, không sợ người lạ, có thể tự do thể hiện bản thân, để cô biểu diễn trước mặt người khác còn dễ dàng hơn khi luyện hình thể.
Trong phòng bỗng chốc lặng yên không tiếng động.
Tất cả mọi người đều nhìn cô.
Nhìn bảo bối của anh.
Sắc mặt Sở Trú hơi tối tăm, cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như bảo vật vốn chỉ thuộc về anh nay lại bị người khác phát hiện ra vậy.
Rõ ràng cô là của anh.
Một mình anh.
Sau khi Lương Dược kết thúc màn biểu diễn, nhóm đạo diễn đồng loạt gật đầu, tuy là kỹ thuật diễn của Lương Dược còn chút trục trặc, rất cố gắng diễn nhưng ít nhất cũng diễn được tròn vai, so ra thì tốt hơn những người khác rất nhiều.
Hơn nữa đất diễn của An Hồng Nguyệt cũng không nhiều, không cần người có danh tiếng hay kỹ thuật gì quá tốt, Lương Dược như vậy lại quá thích hợp.
Dương Nhược Hạm ngồi ở dưới vỗ tay, bà rất rất hài lòng với sự thể hiện của cô.
"Cháu có thể diễn thêm một đoạn nữa không? Là cảnh An Hồng Nguyệt tỏ tình với nhân vật nam chính."
"Có thể." Lương Dược sảng khoái gật đầu: "Cháu có thể chọn một người đóng vai nam chính diễn cùng cháu chứ?"
Dương Nhược Hạm gật đầu đồng ý.
Vì vậy trước mắt bao người, Lương Dược chậm rãi bước xuống sân khấu, góc váy tung bay, bắp chân trắng như tuyết lộ ra ngoài, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo từng động tác của cô. Cô đứng trước mặt một thiếu niên mặc sơ mi trắng, cô ngửa đầu cười, nhìn anh, rồi dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm anh lên, nói lời thoại bên trong kịch bản: "Anh chàng đẹp trai, làm người yêu tôi không?"
Sở Trú hơi sững sờ, anh cúi xuống nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu.
"Không thích tôi sao?" Lương Dược làm bộ như nhận được một câu từ chối, cô làm ra vẻ không sao rồi cười cười: "Không sao cả, tôi thích anh là đủ rồi."
Nói rồi cô kéo cổ áo của anh xuống, nhón chân hôn lên môi anh.
Mọi người náo động.
Trong kịch bản không hề có đoạn này!
Bình luận facebook