Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7
“Là cô.”
Sở Trú nhận ra Lương Dược, tối hôm trước ở nhà sách đã từng gặp nhân viên một lần, lúc đó gương mặt cô trang điểm lòe loẹt khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Cô gái có một mái tóc uốn xoăn mềm mại bồng bềnh, buông xõa trên đầu vai, mang theo một chút lười nhác, đôi mắt của cô sâu hút, vẽ ra một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào anh rồi nở nụ cười, có một vẻ đẹp hút hồn.
Nếu là bình thường, cho dù trông cô xinh đẹp đến mức nào thì Sở Trú cũng sẽ không có quá nhiều ấn tượng, chỉ là ngày hôm qua ở nhà sách vừa mới bị gây chuyện, mà cô chính là nguyên nhân gây ra sự việc đó, hơn nữa chuyện cũng qua chưa lâu, cho nên Sở Trú thoáng chốc đã nhận ra gương mặt… của Lương Dược.
Về phần cô là ai, có mục đích gì, anh không biết, cũng không có hứng thú.
Sở Trú chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu đi, vẻ mặt không có gì thay đổi, đốt ngón tay trắng nõn cầm ly rượu lên, thản nhiên nhấp một ngụm rượu cocktail.
“Thế mà cậu vẫn còn nhớ tôi?” Lương Dược có chút kinh ngạc, cô đã chuẩn bị sẵn cho việc bị làm lơ.
Không thể lãng phí cơ hội tốt này.
Nhất định phải nhân cơ hội tìm hiểu mẫu người bạn gái mà anh thích.
Hiện tại cô rất có tự tin với gương mặt đã trang điểm của bản thân, trước khi ra khỏi cửa, ngay cả tóc cô cũng đã dùng lô cuốn để làm xoăn một chút.
Sở Trú không có khả năng nhận ra cô.
Nghĩ đến điều này, Lương Dược không chú ý tới khí thế người lạ chớ lại gần xung quanh người thiếu niên, sáp lại gần anh như đã thân quen từ lâu, cười khanh khách nói: “Anh trai, nếu chúng ta đã có duyên như vậy thì thêm Wechat nhau đi, nói không chừng chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ đến bất ngờ đấy.”
“Cách xa tôi một chút.” Sở Trú buông mắt xuống, nhìn ly rượu đầy màu sắc trong tay, giọng nói lạnh lùng.
Lương Dược không ngừng cố gắng: “Không thêm cũng được, vậy cậu nói cho tôi biết cậu thích kiểu phụ nữ thế nào, dù sao cái này vẫn có thể chứ?”
Sở Trú bị cô quấy rầy nên hơi phiền, cuối cùng đã hạ mình nhân nhượng liếc cô một cái: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lương Dược không cần suy nghĩ: “Theo đuổi cậu.”
Cô cong mắt, nửa thật nửa giả nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì tôi đã thích cậu rồi.”
Sở Trú nhẹ nhàng “à” một tiếng, không hề rung động: “Cô thích tôi ở điểm nào?”
Lương Dược thấy anh một chút cũng không tin, hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, bàn tay trắng nhỏ nhắn vịn lên vai anh, ghé sát miệng vào tai anh, cười khẽ rồi thổi nhẹ: “Đương nhiên là… gương mặt của cậu.”
Lương Văn thích Sở Trú ở điểm nào thì cô không biết, dù sao cô chỉ có thiện cảm với gương mặt này.
Lương Dược nói xong, cảm giác được thân thể ấm áp dưới tay cô đột nhiên cứng đờ, vẫn chưa phản ứng kịp thì cổ tay cô đã bị người ta nắm chặt, đồng thời cả người bị xô mạnh vào quầy bar.
Trước mặt phủ xuống một bóng người, Sở Trú một tay ấn giữ cô trên quầy bar, một tay chống bên cạnh cô, cúi người xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, kiềm chế cảm xúc, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đã nói, cách, xa, tôi, một, chút.”
Tay của Lương Dược bị đè chặt, sống lưng truyền đến cảm giác đau đến thấu tim, nhưng cô cũng không cau mày chút nào, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người thiếu niên gần trong gang tấc, đôi mắt tối đen lạnh lẽo u ám, không để lộ một chút tia sáng, sâu hút không nhìn thấy đáy.
Cô vừa tức vừa muốn bật cười, con mẹ nó, bây giờ là ai tới gần ai hả?
Chẳng qua tôi chỉ chạm vào vai anh, mẹ kiếp nhà anh lại ép tôi xuống?
Nhưng Lương Dược có thói quen, lửa trong lòng càng lớn thì trên mặt càng tươi cười trêu chọc: “Cậu phản ứng dữ dội như vậy làm gì, sẽ không phải là thích tôi rồi chứ? Tiếng tim đập mạnh tới mức tôi thấy xấu hổ thay cậu luôn đấy.”
Sở Trú nhíu mày, anh chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy… Không, sáng nay đã đụng phải một người, nghĩ tới đây, hình như anh đã phát hiện gì đó, cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của Lương Dược, đột nhiên hỏi: "Cô là Lương Văn?"
Giọng nói quen tai, mặt mũi tương đồng, từ lúc mới gặp đã có cảm giác quen thuộc.
Rất giống.
Trước kia Sở Trú không quen Lương Văn, cho nên sẽ không nghĩ tới cô, nhưng sáng nay vừa có lần gặp mặt gây chấn động lòng người nên anh có ấn tượng sâu sắc.
Khi anh nói ra cái tên này, trong đầu Lương Dược trống rỗng một giây, nhưng cũng chỉ có một giây.
Cô nhân lúc anh chưa chuẩn bị, bỗng nhiên phát lực ở cổ tay, vùng khỏi sự ràng buộc của anh, sau đó ôm cổ anh, cố ý nói với giọng oán trách: “Lúc cậu ôm tôi mà lại gọi tên người phụ nữ khác, thật quá đáng!”
Quả nhiên Sở Trú cảm thấy ghê tởm, nhíu mày đẩy cô ra: “Cút.”
Anh không chút do dự, sau khi tính tiền thì xoay người rời đi, giống như đụng phải ôn thần.
Anh vừa xoay người thì Lương Dược cũng thu lại nụ cười quyến rũ, cô thở phào một hơi, kéo ghế ngồi xuống, tâm trạng hoảng sợ vẫn chưa kịp ổn định lại.
Dọa chết cô rồi.
Cô không ngờ Sở Trú sẽ nhận ra, sau khi cô trang điểm thì chưa từng có người nào lẫn lộn giữa cô và Lương Văn.
Sao anh có thể nhận ra?
Lương Dược nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, Sở Trú không biết Lương Văn còn có một người chị song sinh, cho nên chỉ cảm giác có chút giống nhau nên cứ xem như là cùng một người.
Sau này vẫn không nên dùng thân phận Lương Dược xuất hiện trước mặt anh.
Rất nguy hiểm.
Cuối cùng bận rộn nửa ngày trời, vẫn không moi được thông tin gì.
Lương Dược đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Nhưng cô có thể xác định được một chuyện, vừa nãy trông anh phản ứng dữ dội như vậy, chắc hẳn anh sẽ không thích mẫu người như cô.
*
Lương Dược lăn lộn bên ngoài cả một ngày, ăn xong cơm tối mới về nhà, Lương Văn đã trở lại, sau khi thấy cô thì lập tức phấn khích chạy tới: “Chị, thế nào thế nào rồi, chị đã nhìn thấy Sở Trú chưa?”
“Rồi…” Vẻ mặt Lương Dược có vẻ một lời khó nói hết: “Không chỉ nhìn thấy, mà còn có một khoảng thời gian dài… gặp mặt.”
Lương Văn rất vui: “Sau đó thì sao, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Dược chậm rãi nói: “Thì… chị đã thành công để lại ấn tượng khó quên trong lòng cậu ta, chị chắc chắn rằng trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta sẽ không thể quên được em.”
“Oa! Quả nhiên chị rất lợi hại!” Lương Văn không có chút nghi ngờ, vỗ tay vui vẻ: “Chị cảm thấy có thể theo đuổi cậu ấy không?”
“Được chứ.” Lương Dược mỉm cười: “Nếu không theo đuổi được thì chị sẽ mang họ em.”
Lúc này Lương Văn mới an tâm, phấn khích chưa được bao lâu thì cô ấy mới kịp phản ứng lại.
Vốn dĩ chị cùng họ với em mà…
*
Trong những ngày tiếp theo, Lương Dược đều đi học ở trường Nhất Trung, cô và Sở Trú học khác lớp, khả năng xảy ra việc chạm mặt nhau là rất thấp, nhưng nghe Tô Thiển nói, tuần sau trường học sẽ dựa vào thành tích kiểm tra hàng tháng để phân lớp một lần nữa, với thành tích của cô tuyệt đối có thể được phân vào cùng lớp với Sở Trú.
Vì thế Lương Dược bắt đầu chờ đợi thời cơ, trong lúc ung dung thản nhiên thì nghe ngóng chuyện của Sở Trú từ bạn cùng lớp.
Trăn trở suốt mấy tiếng như vậy, cái gì mà trong nhà có mỏ, đóa hoa cao quý lạnh lùng, con nhà giàu, từng là quán quân của cuộc thi Olympic toán học, vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của tiền bạc và trí tuệ, từ trên cao nhìn xem thường loại người bình thường như chúng ta.
Lương Dược thầm nghĩ nếu anh sinh ra ở La Mã, cũng không biết được anh sẽ vui vẻ hơn người bình thường bao nhiêu, mỗi ngày đều trưng khuôn mặt lạnh lùng giống như người ta thiếu anh mấy trăm vạn.
“Trước đây cậu ta từng có bạn gái không?” Lương Dược hỏi Tô Thiển, đây mới là điều cô muốn biết nhất: “Chắc là không có, tớ chưa từng nghe nói.” Tô Thiển lắc đầu: “Cậu ấy chưa bao giờ tới gần con gái, đừng nói chi tới bạn gái, bình thường cậu ấy chỉ qua lại với đám Triệu Ức Hào.”
Lương Dược im lặng hai giây: “Không phải là cậu ta thích con trai chứ?”
Nghe đầy mùi gay.
Tô Thiển ngẩn người: “Không thể nào?”
Cuối cùng cũng không biết được nguyên nhân.
Mỗi ngày phải đi học cực kỳ hành hạ người, Lương Dược sống một ngày như một năm mà chịu đựng hết tuần này, sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì có nghi thức kéo cờ vào thứ hai, nghe nói hôm nay không chỉ sinh hoạt dưới cờ mà còn trao giấy khen cho mười lăm học sinh đứng đầu của kỳ kiểm tra tháng trước.
Lương Văn vừa đúng nằm ở hạng mười lăm, so với Sở Trú là người đầu người cuối.
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh xếp thành hàng dài, giống như thủy triều đổ về sân thể dục.
Trong nhóm học sinh nữ thì Lương Dược cũng xem là khá cao, cô đút tay vào túi, bộ dáng uể oải mà xếp ở phía sau mọi người.
Cô cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt phóng tới đây, hoặc là kinh hãi hoặc là ghen tị, cũng may cho dù là Lương Văn hay cô thì đã sớm quen với ánh nhìn chằm chằm từ người khác, hoàn toàn không có phản ứng.
Học sinh nhanh chóng đứng đầy sân thể dục, đầu người đông nghìn nghịt, không khí nhộn nhịp.
Lương Dược đưa mắt nhìn ra xa, định tìm bóng dáng của Sở Trú.
“Sở Trú ở hàng đầu tiên.” Tô Thiển phát hiện hành động lén lút của cô, mở miệng nói: “Sở Trú ở lớp một, lớp một là lớp chuyên, là tấm gương cho tất cả các lớp khác, thông thường sẽ được xếp hàng đầu tiên để làm đại diện của trường, khi chụp ảnh càng tiện hơn.”
Lương Dược tò mò: “Chụp ảnh gì?”
“Ảnh tuyên truyền của trường.” Tô Thiển nói: “Đặc biệt là Sở Trú, người vừa có tài vừa có sắc như vậy, nhiều lần xếp hạng nhất, làm đại sứ tuyên truyền hàng đầu cho trường, ảnh chụp này sẽ đăng lên trang web chính thức, hàng năm đều có thể lừa được không ít cô gái nhỏ đến đăng ký.”
Nói xong, cô ta khó hiểu nhìn Lương Dược: “Văn Văn, không phải những chuyện này cậu đều biết sao? Trước đây còn mơ mộng được chụp hình với cậu ấy mà.”
Lương Dược cười đùa: “Tạm quên thôi.”
Lúc này, hiệu trưởng cầm micro lên sân khấu: “Mọi người yên lặng, trước khi bắt đầu nghi thức kéo cờ, tôi có chuyện muốn nói, từ khi bắt đầu học kỳ mới, tôi vẫn luôn nhấn mạnh nhiều lần là phải nghiêm túc tuân thủ kỷ luật của trường, không đi muộn không về sớm, càng không được trốn học, một khi bị phát hiện sẽ nghiêm khắc xử lý, suốt cả tuần vừa rồi, mọi người đều thực hiện rất tốt, không ai vi phạm kỷ luật, nhưng mà...”
Nghe đến đây, Lương Dược híp mắt, có một loại dự cảm xấu, nhìn qua Tô Thiển ở bên cạnh, quả nhiên thấy được biểu cảm kích động trên mặt cô ta.
Hiệu trưởng tiếp tục nói: “Nhưng mà, vào tuần trước, dựa theo bản báo cáo của người trực nhật kiểm tra kỷ luật, lại có hai học sinh nghỉ hẳn một ngày.”
“Có! Hai! Người!” Ông ấy nhấn mạnh, giọng nói trầm bổng du dương, giống như thông báo trúng xổ số.
“...”
Lương Dược quay đầu hỏi Tô Thiển: “Cậu không nói với giáo viên là tớ đã xin phép sao?”
“Hôm đó chủ nhiệm lớp có việc không tới được, giáo viên khác đến giám thị.” Tô Thiển áy náy nói: “Sau ngày hôm đó tớ thấy giáo viên cũng không phát hiện cậu vắng mặt nên vẫn chưa nói.”
Lương Dược: “…” Khó trách sau ngày hôm đó, cô vẫn đến trường bình thường như vậy, thì ra chủ nhiệm lớp cũng không biết cô vắng mặt.
Cùng lúc đó, hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố danh sách trúng thưởng: “Sở Trú, Lương Văn, hai em lên đây một chút.”
Toàn trường là một mảng yên lặng.
Bất kể là ai trong hai người này đều là kiểu học sinh giỏi gương mẫu, không ngờ lại cùng nhau trốn học.
Sắc mặt Lương Dược không thay đổi, đón nhận ánh mắt khác thường của quần chúng, trước đây lúc học ở Cửu Trung, cô từng bị phê bình mấy trăm lần rồi, đã nhanh chóng trở thành thói quen.
Cách một lúc sau, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Sở Trú, anh mặc bộ đồng phục trường chỉnh tề, chậm rãi bước lên sân khấu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ là nhìn không có chút tinh thần, mí mắt lười nhác mà cụp xuống, biểu cảm có chút không thèm để tâm.
Lương Dược tin rằng anh có thể ngáp ngủ bất cứ lúc nào trước mặt hiệu trưởng.
Cô trầm mặc đứng bên cạnh anh, hai người cực kỳ ăn ý mà giả bộ như không quen biết nhau, không ai nhìn ai.
Hiệu trưởng tức giận nhìn bọn họ: “Các em là học sinh ưu tú nhất của trường, nhưng cũng học hành nửa vời rồi chơi trò trốn học! Bây giờ trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, các em thành thật trả lời tôi, các em trốn học để làm gì?”
“Sở Trú, em nói trước!” Ông ấy giơ micro đến trước miệng Sở Trú.
Sở Trú nâng mí mắt, lời ít ý nhiều nói: “Thay quần áo.”
Hiệu trưởng đợi nửa ngày trời cũng không còn chữ nào phía sau, khó tin nói: “Chỉ vậy thôi à, hết rồi hả?”
“Vâng.”
Hiệu trưởng nhẫn nhịn, lại chuyển micro qua Lương Dược: “Lương Văn, còn em thì sao?”
Lương Dược còn đang suy nghĩ nên dùng lý do gì, micro đã qua tới đây, cô không kịp nghĩ nhiều, buột miệng nói: “Giúp cậu ấy thay quần áo.”
Giọng nói của cô qua chiếc micro được khuếch đại vô hạn, rơi vào tai của từng người đứng phía dưới.
Yên tĩnh.
Bên cạnh, động tác ngáp của Sở Trú khựng lại, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt không có chút thay đổi mà nhìn cô.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Trú: Ai có thể nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy cô ấy thành công khiến cho tôi chú ý hay không?
“Là cô.”
Sở Trú nhận ra Lương Dược, tối hôm trước ở nhà sách đã từng gặp nhân viên một lần, lúc đó gương mặt cô trang điểm lòe loẹt khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Cô gái có một mái tóc uốn xoăn mềm mại bồng bềnh, buông xõa trên đầu vai, mang theo một chút lười nhác, đôi mắt của cô sâu hút, vẽ ra một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào anh rồi nở nụ cười, có một vẻ đẹp hút hồn.
Nếu là bình thường, cho dù trông cô xinh đẹp đến mức nào thì Sở Trú cũng sẽ không có quá nhiều ấn tượng, chỉ là ngày hôm qua ở nhà sách vừa mới bị gây chuyện, mà cô chính là nguyên nhân gây ra sự việc đó, hơn nữa chuyện cũng qua chưa lâu, cho nên Sở Trú thoáng chốc đã nhận ra gương mặt… của Lương Dược.
Về phần cô là ai, có mục đích gì, anh không biết, cũng không có hứng thú.
Sở Trú chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu đi, vẻ mặt không có gì thay đổi, đốt ngón tay trắng nõn cầm ly rượu lên, thản nhiên nhấp một ngụm rượu cocktail.
“Thế mà cậu vẫn còn nhớ tôi?” Lương Dược có chút kinh ngạc, cô đã chuẩn bị sẵn cho việc bị làm lơ.
Không thể lãng phí cơ hội tốt này.
Nhất định phải nhân cơ hội tìm hiểu mẫu người bạn gái mà anh thích.
Hiện tại cô rất có tự tin với gương mặt đã trang điểm của bản thân, trước khi ra khỏi cửa, ngay cả tóc cô cũng đã dùng lô cuốn để làm xoăn một chút.
Sở Trú không có khả năng nhận ra cô.
Nghĩ đến điều này, Lương Dược không chú ý tới khí thế người lạ chớ lại gần xung quanh người thiếu niên, sáp lại gần anh như đã thân quen từ lâu, cười khanh khách nói: “Anh trai, nếu chúng ta đã có duyên như vậy thì thêm Wechat nhau đi, nói không chừng chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ đến bất ngờ đấy.”
“Cách xa tôi một chút.” Sở Trú buông mắt xuống, nhìn ly rượu đầy màu sắc trong tay, giọng nói lạnh lùng.
Lương Dược không ngừng cố gắng: “Không thêm cũng được, vậy cậu nói cho tôi biết cậu thích kiểu phụ nữ thế nào, dù sao cái này vẫn có thể chứ?”
Sở Trú bị cô quấy rầy nên hơi phiền, cuối cùng đã hạ mình nhân nhượng liếc cô một cái: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lương Dược không cần suy nghĩ: “Theo đuổi cậu.”
Cô cong mắt, nửa thật nửa giả nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì tôi đã thích cậu rồi.”
Sở Trú nhẹ nhàng “à” một tiếng, không hề rung động: “Cô thích tôi ở điểm nào?”
Lương Dược thấy anh một chút cũng không tin, hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, bàn tay trắng nhỏ nhắn vịn lên vai anh, ghé sát miệng vào tai anh, cười khẽ rồi thổi nhẹ: “Đương nhiên là… gương mặt của cậu.”
Lương Văn thích Sở Trú ở điểm nào thì cô không biết, dù sao cô chỉ có thiện cảm với gương mặt này.
Lương Dược nói xong, cảm giác được thân thể ấm áp dưới tay cô đột nhiên cứng đờ, vẫn chưa phản ứng kịp thì cổ tay cô đã bị người ta nắm chặt, đồng thời cả người bị xô mạnh vào quầy bar.
Trước mặt phủ xuống một bóng người, Sở Trú một tay ấn giữ cô trên quầy bar, một tay chống bên cạnh cô, cúi người xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, kiềm chế cảm xúc, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đã nói, cách, xa, tôi, một, chút.”
Tay của Lương Dược bị đè chặt, sống lưng truyền đến cảm giác đau đến thấu tim, nhưng cô cũng không cau mày chút nào, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người thiếu niên gần trong gang tấc, đôi mắt tối đen lạnh lẽo u ám, không để lộ một chút tia sáng, sâu hút không nhìn thấy đáy.
Cô vừa tức vừa muốn bật cười, con mẹ nó, bây giờ là ai tới gần ai hả?
Chẳng qua tôi chỉ chạm vào vai anh, mẹ kiếp nhà anh lại ép tôi xuống?
Nhưng Lương Dược có thói quen, lửa trong lòng càng lớn thì trên mặt càng tươi cười trêu chọc: “Cậu phản ứng dữ dội như vậy làm gì, sẽ không phải là thích tôi rồi chứ? Tiếng tim đập mạnh tới mức tôi thấy xấu hổ thay cậu luôn đấy.”
Sở Trú nhíu mày, anh chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy… Không, sáng nay đã đụng phải một người, nghĩ tới đây, hình như anh đã phát hiện gì đó, cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của Lương Dược, đột nhiên hỏi: "Cô là Lương Văn?"
Giọng nói quen tai, mặt mũi tương đồng, từ lúc mới gặp đã có cảm giác quen thuộc.
Rất giống.
Trước kia Sở Trú không quen Lương Văn, cho nên sẽ không nghĩ tới cô, nhưng sáng nay vừa có lần gặp mặt gây chấn động lòng người nên anh có ấn tượng sâu sắc.
Khi anh nói ra cái tên này, trong đầu Lương Dược trống rỗng một giây, nhưng cũng chỉ có một giây.
Cô nhân lúc anh chưa chuẩn bị, bỗng nhiên phát lực ở cổ tay, vùng khỏi sự ràng buộc của anh, sau đó ôm cổ anh, cố ý nói với giọng oán trách: “Lúc cậu ôm tôi mà lại gọi tên người phụ nữ khác, thật quá đáng!”
Quả nhiên Sở Trú cảm thấy ghê tởm, nhíu mày đẩy cô ra: “Cút.”
Anh không chút do dự, sau khi tính tiền thì xoay người rời đi, giống như đụng phải ôn thần.
Anh vừa xoay người thì Lương Dược cũng thu lại nụ cười quyến rũ, cô thở phào một hơi, kéo ghế ngồi xuống, tâm trạng hoảng sợ vẫn chưa kịp ổn định lại.
Dọa chết cô rồi.
Cô không ngờ Sở Trú sẽ nhận ra, sau khi cô trang điểm thì chưa từng có người nào lẫn lộn giữa cô và Lương Văn.
Sao anh có thể nhận ra?
Lương Dược nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, Sở Trú không biết Lương Văn còn có một người chị song sinh, cho nên chỉ cảm giác có chút giống nhau nên cứ xem như là cùng một người.
Sau này vẫn không nên dùng thân phận Lương Dược xuất hiện trước mặt anh.
Rất nguy hiểm.
Cuối cùng bận rộn nửa ngày trời, vẫn không moi được thông tin gì.
Lương Dược đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Nhưng cô có thể xác định được một chuyện, vừa nãy trông anh phản ứng dữ dội như vậy, chắc hẳn anh sẽ không thích mẫu người như cô.
*
Lương Dược lăn lộn bên ngoài cả một ngày, ăn xong cơm tối mới về nhà, Lương Văn đã trở lại, sau khi thấy cô thì lập tức phấn khích chạy tới: “Chị, thế nào thế nào rồi, chị đã nhìn thấy Sở Trú chưa?”
“Rồi…” Vẻ mặt Lương Dược có vẻ một lời khó nói hết: “Không chỉ nhìn thấy, mà còn có một khoảng thời gian dài… gặp mặt.”
Lương Văn rất vui: “Sau đó thì sao, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Dược chậm rãi nói: “Thì… chị đã thành công để lại ấn tượng khó quên trong lòng cậu ta, chị chắc chắn rằng trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta sẽ không thể quên được em.”
“Oa! Quả nhiên chị rất lợi hại!” Lương Văn không có chút nghi ngờ, vỗ tay vui vẻ: “Chị cảm thấy có thể theo đuổi cậu ấy không?”
“Được chứ.” Lương Dược mỉm cười: “Nếu không theo đuổi được thì chị sẽ mang họ em.”
Lúc này Lương Văn mới an tâm, phấn khích chưa được bao lâu thì cô ấy mới kịp phản ứng lại.
Vốn dĩ chị cùng họ với em mà…
*
Trong những ngày tiếp theo, Lương Dược đều đi học ở trường Nhất Trung, cô và Sở Trú học khác lớp, khả năng xảy ra việc chạm mặt nhau là rất thấp, nhưng nghe Tô Thiển nói, tuần sau trường học sẽ dựa vào thành tích kiểm tra hàng tháng để phân lớp một lần nữa, với thành tích của cô tuyệt đối có thể được phân vào cùng lớp với Sở Trú.
Vì thế Lương Dược bắt đầu chờ đợi thời cơ, trong lúc ung dung thản nhiên thì nghe ngóng chuyện của Sở Trú từ bạn cùng lớp.
Trăn trở suốt mấy tiếng như vậy, cái gì mà trong nhà có mỏ, đóa hoa cao quý lạnh lùng, con nhà giàu, từng là quán quân của cuộc thi Olympic toán học, vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của tiền bạc và trí tuệ, từ trên cao nhìn xem thường loại người bình thường như chúng ta.
Lương Dược thầm nghĩ nếu anh sinh ra ở La Mã, cũng không biết được anh sẽ vui vẻ hơn người bình thường bao nhiêu, mỗi ngày đều trưng khuôn mặt lạnh lùng giống như người ta thiếu anh mấy trăm vạn.
“Trước đây cậu ta từng có bạn gái không?” Lương Dược hỏi Tô Thiển, đây mới là điều cô muốn biết nhất: “Chắc là không có, tớ chưa từng nghe nói.” Tô Thiển lắc đầu: “Cậu ấy chưa bao giờ tới gần con gái, đừng nói chi tới bạn gái, bình thường cậu ấy chỉ qua lại với đám Triệu Ức Hào.”
Lương Dược im lặng hai giây: “Không phải là cậu ta thích con trai chứ?”
Nghe đầy mùi gay.
Tô Thiển ngẩn người: “Không thể nào?”
Cuối cùng cũng không biết được nguyên nhân.
Mỗi ngày phải đi học cực kỳ hành hạ người, Lương Dược sống một ngày như một năm mà chịu đựng hết tuần này, sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì có nghi thức kéo cờ vào thứ hai, nghe nói hôm nay không chỉ sinh hoạt dưới cờ mà còn trao giấy khen cho mười lăm học sinh đứng đầu của kỳ kiểm tra tháng trước.
Lương Văn vừa đúng nằm ở hạng mười lăm, so với Sở Trú là người đầu người cuối.
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh xếp thành hàng dài, giống như thủy triều đổ về sân thể dục.
Trong nhóm học sinh nữ thì Lương Dược cũng xem là khá cao, cô đút tay vào túi, bộ dáng uể oải mà xếp ở phía sau mọi người.
Cô cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt phóng tới đây, hoặc là kinh hãi hoặc là ghen tị, cũng may cho dù là Lương Văn hay cô thì đã sớm quen với ánh nhìn chằm chằm từ người khác, hoàn toàn không có phản ứng.
Học sinh nhanh chóng đứng đầy sân thể dục, đầu người đông nghìn nghịt, không khí nhộn nhịp.
Lương Dược đưa mắt nhìn ra xa, định tìm bóng dáng của Sở Trú.
“Sở Trú ở hàng đầu tiên.” Tô Thiển phát hiện hành động lén lút của cô, mở miệng nói: “Sở Trú ở lớp một, lớp một là lớp chuyên, là tấm gương cho tất cả các lớp khác, thông thường sẽ được xếp hàng đầu tiên để làm đại diện của trường, khi chụp ảnh càng tiện hơn.”
Lương Dược tò mò: “Chụp ảnh gì?”
“Ảnh tuyên truyền của trường.” Tô Thiển nói: “Đặc biệt là Sở Trú, người vừa có tài vừa có sắc như vậy, nhiều lần xếp hạng nhất, làm đại sứ tuyên truyền hàng đầu cho trường, ảnh chụp này sẽ đăng lên trang web chính thức, hàng năm đều có thể lừa được không ít cô gái nhỏ đến đăng ký.”
Nói xong, cô ta khó hiểu nhìn Lương Dược: “Văn Văn, không phải những chuyện này cậu đều biết sao? Trước đây còn mơ mộng được chụp hình với cậu ấy mà.”
Lương Dược cười đùa: “Tạm quên thôi.”
Lúc này, hiệu trưởng cầm micro lên sân khấu: “Mọi người yên lặng, trước khi bắt đầu nghi thức kéo cờ, tôi có chuyện muốn nói, từ khi bắt đầu học kỳ mới, tôi vẫn luôn nhấn mạnh nhiều lần là phải nghiêm túc tuân thủ kỷ luật của trường, không đi muộn không về sớm, càng không được trốn học, một khi bị phát hiện sẽ nghiêm khắc xử lý, suốt cả tuần vừa rồi, mọi người đều thực hiện rất tốt, không ai vi phạm kỷ luật, nhưng mà...”
Nghe đến đây, Lương Dược híp mắt, có một loại dự cảm xấu, nhìn qua Tô Thiển ở bên cạnh, quả nhiên thấy được biểu cảm kích động trên mặt cô ta.
Hiệu trưởng tiếp tục nói: “Nhưng mà, vào tuần trước, dựa theo bản báo cáo của người trực nhật kiểm tra kỷ luật, lại có hai học sinh nghỉ hẳn một ngày.”
“Có! Hai! Người!” Ông ấy nhấn mạnh, giọng nói trầm bổng du dương, giống như thông báo trúng xổ số.
“...”
Lương Dược quay đầu hỏi Tô Thiển: “Cậu không nói với giáo viên là tớ đã xin phép sao?”
“Hôm đó chủ nhiệm lớp có việc không tới được, giáo viên khác đến giám thị.” Tô Thiển áy náy nói: “Sau ngày hôm đó tớ thấy giáo viên cũng không phát hiện cậu vắng mặt nên vẫn chưa nói.”
Lương Dược: “…” Khó trách sau ngày hôm đó, cô vẫn đến trường bình thường như vậy, thì ra chủ nhiệm lớp cũng không biết cô vắng mặt.
Cùng lúc đó, hiệu trưởng lớn tiếng tuyên bố danh sách trúng thưởng: “Sở Trú, Lương Văn, hai em lên đây một chút.”
Toàn trường là một mảng yên lặng.
Bất kể là ai trong hai người này đều là kiểu học sinh giỏi gương mẫu, không ngờ lại cùng nhau trốn học.
Sắc mặt Lương Dược không thay đổi, đón nhận ánh mắt khác thường của quần chúng, trước đây lúc học ở Cửu Trung, cô từng bị phê bình mấy trăm lần rồi, đã nhanh chóng trở thành thói quen.
Cách một lúc sau, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Sở Trú, anh mặc bộ đồng phục trường chỉnh tề, chậm rãi bước lên sân khấu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ là nhìn không có chút tinh thần, mí mắt lười nhác mà cụp xuống, biểu cảm có chút không thèm để tâm.
Lương Dược tin rằng anh có thể ngáp ngủ bất cứ lúc nào trước mặt hiệu trưởng.
Cô trầm mặc đứng bên cạnh anh, hai người cực kỳ ăn ý mà giả bộ như không quen biết nhau, không ai nhìn ai.
Hiệu trưởng tức giận nhìn bọn họ: “Các em là học sinh ưu tú nhất của trường, nhưng cũng học hành nửa vời rồi chơi trò trốn học! Bây giờ trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, các em thành thật trả lời tôi, các em trốn học để làm gì?”
“Sở Trú, em nói trước!” Ông ấy giơ micro đến trước miệng Sở Trú.
Sở Trú nâng mí mắt, lời ít ý nhiều nói: “Thay quần áo.”
Hiệu trưởng đợi nửa ngày trời cũng không còn chữ nào phía sau, khó tin nói: “Chỉ vậy thôi à, hết rồi hả?”
“Vâng.”
Hiệu trưởng nhẫn nhịn, lại chuyển micro qua Lương Dược: “Lương Văn, còn em thì sao?”
Lương Dược còn đang suy nghĩ nên dùng lý do gì, micro đã qua tới đây, cô không kịp nghĩ nhiều, buột miệng nói: “Giúp cậu ấy thay quần áo.”
Giọng nói của cô qua chiếc micro được khuếch đại vô hạn, rơi vào tai của từng người đứng phía dưới.
Yên tĩnh.
Bên cạnh, động tác ngáp của Sở Trú khựng lại, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt không có chút thay đổi mà nhìn cô.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Trú: Ai có thể nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy cô ấy thành công khiến cho tôi chú ý hay không?
Bình luận facebook