Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Lương Dược gần như sặc nước miếng khi nhìn thấy câu trả lời của Sở Trú, mẹ nó anh đúng là thiên tài logic mà!
Cô đỏ mặt, cắn răng trả lời: “Anh có thể đừng suốt ngày cứ thèm muốn thân thể của em được không? Anh với em đến với nhau chỉ để anh làm việc này thôi sao?”
Nhưng Sở Trú đối với chuyện này lại rất phóng khoáng: “Em là bạn gái của anh, anh không thèm em thì thèm ai đây?”
“... Không làm thì không làm nữa, em cũng không phải không làm được nếu không có anh.” Lương Dược không phải là loại người chỉ vì kỳ thi mà chấp nhận những quy tắc ngầm: “Em sẽ đi tìm người khác!”
Sở Trú trầm mặc một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng thỏa hiệp: “... Khi nào thi vậy?”
“Ngày mốt đó, tiết thứ nhất và thứ hai của buổi sáng thứ sáu, ở phòng 402 tòa nhà Tri Cánh.” Thấy anh đã đồng ý, Lương Dược lập tức vui vẻ nói cho anh biết thời gian và địa điểm, vì cô vẫn sợ anh nuốt lời.
“Đúng rồi, ngày đó anh có tiết không?”
Khi nghĩ đến lịch học dày đặc của anh, Lương Dược cảm thấy có chút hụt hẫng, không đợi đến khi anh trả lời, cô đã thoát ra WeChat để kiểm tra thời khóa biểu của anh.
Bọn họ đã trao đổi thời kháo biểu từ rất lâu về trước rồi.
Lương Dược thấy Sở Trú có tiết vào ngày hôm đó, hơn nữa lại còn có tiết nguyên cả ngày! Bốn tiết buổi sáng bốn tiết buổi chiều, còn đáng sợ hơn cả thời học cấp ba nữa.
Hiện thực phũ phàng như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô.
“Thôi bỏ đi, anh cứ lên lớp học đi.” Lương Dược buồn bã gửi một tin nhắn WeChat cho Sở Trú: “Để em tìm người khác là được rồi.”
Sở Trú cau mày: “Em muốn xem thân thể trần truồng của ai?”
“Là vẽ tranh, không phải xem.” Lương Dược chấn chỉnh lại: “Anh yên tâm đi, vẫn còn mặc quần lót mà, không phải khỏa thân hoàn toàn đâu.”
Sở Trú: “...” Yên tâm cái rắm ấy.
“Thôi không nói nữa, em trở về ký túc xá đây.” Lương Dược đã nghĩ thoáng rồi, nên tâm trạng bắt đầu cảm thấy thoải mái: “Anh còn có tiết nữa, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, đợi sau khi tan học rồi anh gọi em ra ngoài ăn tối đi.”
“... Được.”
Cùng lúc đó, trong phòng học, Sở Trú đang cúi mắt nhìn lịch sử trò chuyện của mình với Lương Dược, anh dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bây giờ là lúc tan học, phòng học rất ồn ào và mất trật tự.
Bọn họ đã học liên tiếp hai tiết môn chuyên ngành, bởi vì cùng học chung một phòng cho nên không cần phải di chuyển phòng học, Sở Trú vẫn ngồi nguyên tại vị trí của mình không di chuyển.
“Sao vậy, sao mặt lại nghiêm túc như vậy?” Triệu Ức Hào đang cắn que cay, tò mò nhìn qua hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
“Không có gì.” Sở Trú lấy tay che màn hình điện thoại lại để không làm lộ dấu vết: “Sáng thứ sáu chúng ta có tiết nào không?”
“Đợi chút, để tôi xem đã.” Triệu Ức Hào liền lấy điện thoại di động mở thời khóa biểu ra: “Kinh tế chính trị học và thống kê, ôi, lại phải học cả một buổi sáng, tôi uống nhầm thuốc gì mà lại đăng kí học ngành tài chính chứ.”
Sở Trú nói: “Môn kinh tế học tôi có việc nên không đến được, cậu điểm danh giúp tôi đi.”
Triệu Ức Hào trợn to hai mắt: “Cậu điên rồi sao? Đó là tiết của lão Hồ đó! Trốn tiết của ổng thì chỉ có chết mà thôi, nếu bị phát hiện thì chúng ta cũng sẽ xong đời đó!”
Sở Trú im lặng không nói gì, anh cũng không muốn liên lụy đến người khác: “Vậy cậu xin phép giúp tôi đi.”
“Xin phép cũng rất phiền phức, phải đi tìm chủ nhiệm lớp để xin chữ ký nữa...” Triệu Ức Hào băn khoăn nói: “Thứ sáu cậu muốn làm...”
Còn chưa kịp nói hết câu, nam sinh ngồi ở cửa đột nhiên quay về phía bọn họ huýt sáo và nhếch mép cười: “Sở Trú, có một cô gái xinh đẹp đến tìm cậu kìa!”
Triệu Ức Hào và Sở Trú đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng, tóc đen dài đứng ở cửa nhìn Sở Trú có chút ngượng ngùng.
Sau khi nhìn một cái Sở Trú liền thu hồi lại ánh mắt, anh nhìn lại điện thoại với ánh mắt dửng dưng: “Tôi không quen.”
Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, mọi người ai cũng lộ ra biểu cảm sắp được xem phim hay, vì ai cũng biết Sở Trú đã có bạn gái từ rất lâu rồi.
Triệu Giảo Lộ có chút lo lắng, cô ta đã lấy hết can đảm mới dám đi tìm Sở Trú, cho nên không tình nguyện phải rời đi như vậy.
Cô ta bỏ qua sự dè dặt của mình, đi thẳng vào phòng học, đến bên cạnh Sở Trú nói: “Tôi là Triệu Giảo Lộ của lớp A063 của học viện mỹ thuật, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở dưới lầu của ký túc xá nữ, cậu quên rồi sao?”
Sở Trú dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, lớp A063... nếu như nhớ không lầm thì Lương Dược cũng học lớp này.
Khi thấy anh có phản ứng, Triệu Giảo Lộ nghĩ rằng anh đã nhớ ra, cô ta lại nở một nụ cười trên mặt: “Chúng ta cũng từng gặp nhau trong đợt huấn luyện quân sự, tuy rằng có thể cậu không còn nhớ, à đúng rồi, Lương Dược, người mà cậu đã từng huấn luyện trước đây, là bạn cùng phòng của tôi...”
“Rốt cuộc cậu có chuyện gì?” Sở Trú chịu không nổi nên đã xen vào, nếu như cô ta không có quan hệ gì với Lương Dược, thì anh đã sớm đuổi cô ta đi rồi: “Là Lương Dược kêu cậu đến sao?”
“... Không có.” Triệu Giảo Lộ không ngờ anh lại hung dữ đến như vậy, cô ta có chút uất ức, rõ ràng anh đã đối xử với Lương Dược tốt như vậy, cô ta còn nghĩ rằng anh thật sự rất ấm áp: “Thứ sáu tuần này tôi có một bài thi, giáo viên yêu cầu chúng tôi phải tìm một nam sinh để làm người mẫu, tôi... và các bạn trong lớp của tôi muốn mời cậu, cậu có thể đến không?”
Vốn dĩ cô ta muốn nói bản thân mình, nhưng như vậy sẽ rất khó giấu được tâm tư của mình, vì thế khả năng bị Sở Trú từ chối sẽ rất cao, cho nên cô ta phải tìm cơ hội để tiếp xúc với anh nhiều hơn, cuối cùng khả năng thành công khi tỏ tình với anh mới có thể cao được.
Nhưng Sở Trú lại không hề nể mặt cô ta một chút nào cả, anh thẳng thừng từ chối: “Không đi.”
“Tại sao vậy?” Triệu Giảo Lộ tỏ vẻ không tin: “Chỉ giúp một chút thôi mà cũng không được, cậu có cần phải keo kiệt như vậy không?”
Nếu là trước kia, Sở Trú sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ta mà bảo cô ta cút đi, nhưng từ sau trận cãi vã với Lương Dược, anh mới biết có một số chuyện nếu nói không rõ ràng sẽ rất dễ gây ra những hiểu lầm không đáng có.
“Bởi vì bạn gái của tôi sẽ không vui.” Sở Trú nhướng mí mắt, tỏ vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Giảo Lộ sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt cô ta trắng xanh đan xen lẫn nhau, cô ta cảm thấy rất xấu hổ và không nói nên lời.
Triệu Ức Hào ở bên cạnh không chịu được nữa, liền vòng vo nói: “Chúng tôi sắp lên lớp rồi, này cô gái xinh đẹp, cô mau về đi, hay là muốn ở lại học toán cao cấp với chúng tôi?”
“Không thèm.” Triệu Giảo Lộ cắn môi, tức giận dậm chân bỏ đi.
Triệu Ức Hào thở dài: “Con gái bây giờ da mặt dày thật...”
Khi nhìn thấy Cát Phong Thần đang rời đi cùng Triệu Giảo Lộ, cậu ta giật nảy mình: “Này, cậu đi đâu vậy? Sắp lên lớp rồi đó!”
“Đi làm thuê.” Cát Phong Thần chắp hai tay lại: “Anh Hào, nếu như giáo viên có điểm danh thì làm ơn điểm danh giúp tôi nhé.”
“Haiz, đi đi, nhớ về sớm đó.” Triệu Ức Hào bất lực xua tay.
“Cảm ơn.” Cát Phong Thần xách ba lô và chạy đi.
“Thằng nhóc này...” Triệu Ức Hào khá ngưỡng mộ Cát Phong Thần.
Cát Phong Thần là người có hoàn cảnh gia đình kém nhất trong số họ. Ba mẹ đã ly hôn từ khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta được bà nội một tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, điều đáng quý ở cậu ta là vẫn có tinh thần cầu tiến trong hoàn cảnh này, trong kỳ thi đại học năm nay, cậu ta chính là thủ khoa trong thành phố của bọn họ. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại sẵn sàng chịu cực chịu khổ, cho nên tương lai của cậu ta chắc sẽ không tệ.
*
Khi Cát Phong Thần vội vã chạy đến cửa hàng bánh ngọt bên ngoài trường học nơi cậu ta làm thuê, cậu ta đã trễ năm phút.
“Tôi xin lỗi, chị Lý, tôi vừa mới tan học.” Anh thở hổn hển đến bên quầy, nói lời xin lỗi bà chủ.
“Không sao đâu, bây giờ cũng không có việc gì.” Bà chủ mỉm cười, trên tay bà ấy vẫn đang bận làm bánh kem sầu riêng nghìn lớp, vừa làm vừa hất cằm chỉ vào cô gái đang ngồi bên cửa sổ: “Cô gái đó lại đến đây tìm cậu nữa kìa.”
“Ai vậy...” Cát Phong Thần nghi ngờ quay đầu lại, khi vừa nhìn thấy Nghê Thanh Song, cậu ta lập tức sợ hãi ngồi xổm xuống: “Trời ạ, tại sao cô ấy lại đến đây, đúng là âm hồn không tan mà!”
Cậu ta lập tức nói với bà chủ: “Chị Lý, chắc là hôm nay tôi vẫn xin nghỉ phép vậy, chủ nhật làm bù có được không?”
“Được thì đương nhiên là được rồi, nhưng cậu cứ trốn tránh cô ấy như thế cũng không phải là cách tốt nhất đâu.” Bà chủ không hiểu tại sao cậu ta lại sợ Nghê Thanh Song: “Cô bé đó vừa xinh xắn, tính tình lại tốt, có chỗ nào mà không xứng với cậu chứ?”
“Hì hì.” Cát Phong Thần cười gượng: “Là tôi không xứng với cô ấy, tôi không có phúc để hưởng thụ, thôi tôi...”
Vừa nói được một nửa, cậu ta thấy bà chủ đột nhiên nhìn về phía sau mình với vẻ mặt lạ lùng.
Cát Phong Thần có dự cảm không tốt, lập tức quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà Nghê Thanh Song đã đứng ở phía sau cậu ta, cô ấy nghiêng người tựa vào quầy, ung dung nhìn cậu ta, khóe mắt cô ấy hơi nhếch lên, dường như muốn nói: “Cậu chạy nữa đi, để tôi xem cậu có thể chạy đi đâu.”
“...” Cát Phong Thần ấp a ấp úng chào hỏi: “Chào, đã lâu không gặp.”
Nhưng Nghê Thanh Song lại phớt lờ cậu ta và hỏi bà chủ: “Bánh kem sầu riêng nghìn lớp của tôi đã xong chưa?”
“Còn năm phút nữa, sẽ xong ngay thôi.” Bà chủ rất nhanh đã phản ứng trở lại: “Phiền cô hãy ngồi đợi thêm một lát.”
“Được rồi, cảm ơn.” Nghê Thanh Song lịch sự trả lời, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình, từ đầu đến cuối cô ấy không thèm nhìn Cát Phong Thần.
Cát Phong Thần đã quen với việc lần nào cô ấy cũng lao đến mỗi khi gặp nhau, bây giờ thấy cô ấy đã phớt lờ mình, cậu ta đột nhiên có cảm giác bị đối xử lạnh nhạt.
“Có vẻ như cô ấy đã từ bỏ cậu rồi.” Bà chủ vỗ nhẹ vào lưng Cát Phong Thần: “Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, lấy lại tinh thần và làm việc cho tốt đi.”
“Ừm.” Cát Phong Thần gật đầu, đứng dậy đi vào bếp sau để thay quần áo.
Khi gần đến giờ tan học, công việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng tốt hơn, khi Cát Phong Thần đang chào khách hàng, ánh mắt của cậu ta bất giác rơi vào vị trí ghế ngồi bên cửa sổ, Nghê Thanh Song vẫn đang lặng lẽ ngồi đó ăn bánh một mình, bóng lưng thon gầy, dịu nhàng tao nhã, dáng vẻ ăn uống rất thanh lịch, trông giống như một tiểu thư đài các vậy.
Nhưng Cát Phong Thần sẽ không bị hình tượng giả tạo của cô ấy lừa dối. Mới vào học không được bao lâu mà cậu ta đã bị cô ấy bám lấy một cách khó hiểu, dù cậu ta muốn từ bỏ thế nào cũng không thể bỏ được, hơn nữa cô ấy còn đuổi theo đến tận nơi cậu ta làm việc.
Nghê Thanh Song nhiệt huyết dâng trào, vừa thích được nuông chiều lại vừa cứng đầu, cô ấy ăn mặc toàn hàng hiệu, chỗ nào cũng toát lên vẻ cao quý, so với cậu ta thì hoàn toàn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, cũng không biết cô ấy đã thích cậu ta ở điểm nào.
Nhìn thấy hôm nay cô ấy yên lặng đến như vậy, dường như cô ấy đã thực sự từ bỏ cậu ta rồi, nhưng trong lòng cậu ta có một cảm giác hụt hẫng mà không thể giải thích được.
Như vậy cũng tốt thôi.
Cậu ta tự nói với chính mình.
Bọn họ vốn dĩ không phải cùng một loại người, sẽ không thể nào có tương lai được.
*
Nghê Thanh Song đang băn khoăn không biết nên làm cách nào để Cát Phong Thần đồng ý làm người mẫu cho mình, nếu làm theo cách bình thường thì chắc chắn sẽ không thành công, tên mọt sách này trong sáng muốn chết, muốn cậu ta cởi quần áo ở nơi công cộng chẳng khác nào muốn giết cậu ta.
Nên làm sao đây?
Nghê Thanh Song lơ đễnh cắn một miếng bánh, nhìn thấy Cát Phong Thần đang quay qua quay lại trong cửa hàng, ánh mắt cô ấy bất giác đã bị cậu ta thu hút.
Thiếu niên đó mặc đồng phục màu đen của cửa hàng, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, hai mắt trong veo như nước, khôi ngô tuấn tú, trông giống như một con vật nhỏ hiền hòa vô hại vậy, tính tình rất ôn hòa.
Nghê Thanh Song nhìn thẳng vào anh, ánh mắt cô ấy khẽ lóe lên, quả thật cậu ta rất hợp với khẩu vị của cô ấy, cho nên cô ấy chưa bao giờ cưỡng lại được vẻ trong sáng của thiếu niên này.
Có lẽ Cát Phong Thần vẫn chưa tự mình phát hiện ra, thực sự mối nhân duyên của cậu ta với con gái rất tốt, từ sau khi cậu ta đến đây làm việc, số lượng con gái vào cửa hàng đã tăng lên gấp đôi so với trước đây, đương nhiên tất cả đều chỉ nhắm vào cậu ta mà thôi.
Nghê Thanh Song nhìn thấy một bàn toàn các cô gái đang cười nói và hỏi WeChat của Cát Phong Thần, thậm chí còn gạ gẫm vài câu khiến cậu ta phải đỏ mặt, cô ấy nhất thời cảm thấy không thoải mái, liền hô lên: “Này người phục vụ, gọi món!”
Cát Phong Thần nhìn thấy đó là cô ấy, cậu ta do dự một lúc, nhưng vẫn đi qua: “Xin hỏi cậu còn muốn dùng gì nữa?”
Nghê Thanh Song ném thực đơn cho cậu ta: “Cho thêm hai mươi phần bánh pancake xoài nữa.”
“Nhiều vậy sao?” Cát Phong Thần buột miệng nói: “Cậu có ăn hết không?”
“Tôi đóng gói lại cho các bạn cùng phòng của tôi ăn không được sao?” Nghê Thanh Song trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Nhanh lên đi.”
Cát Phong Thần không còn cách nào khác đành đi vào bếp sau, trước mắt chỉ có cậu ta là nhân viên cũ của cửa hàng này, những người khác đều là nhân viên mới cả, có nghĩa là, trước mắt cậu ta là người duy nhất biết làm món bánh ngọt, hơn nữa bây giờ bà chủ không có ở đây, nên cậu ta chỉ có thể tự mình làm.
Nghê Thanh Song cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi thấy cậu ta không còn ở bên ngoài chiêu ong dụ bướm nữa.
Cát Phong Thần loay hoay hơn một tiếng đồng hồ trong bếp sau, cuối cùng cũng hoàn thành xong món bánh pancake, cậu ta đóng gói và đưa cho Nghê Thanh Song, nhưng Nghê Thanh Song lại đẩy về phía cậu ta: “Cậu đã vất vả rồi, chắc đói rồi phải không, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Cát Phong Thần không biết cô ấy đang có âm mưu gì, liền từ chối: “Không cần đâu, tôi không đói.”
Nghê Thanh Song nhìn cậu ta chằm chằm, nhấn mạnh giọng: “Tôi kêu cậu ăn.”
Cát Phong Thần không còn sự lựa chọn nào khác đành ăn một cái.
Nghê Thanh Song nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không?”
“... Ừm.”
Nghê Thanh Song vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ vả cậu, tôi sắp thi rồi, cậu có thể làm người mẫu hình thể cho tôi được không? Là kiểu không mặc quần áo đó.”
“Khụ!” Cát Phong Thần suýt chút nữa bị sặc, cậu ta lập tức lắc đầu: “Không đi không đi đâu, tôi không thích hợp với cái đó đâu, cậu tìm người khác đi.”
Nghê Thanh Song nheo mắt lại: “Cậu ăn đồ ăn của tôi rồi mà còn muốn quỵt sao?”
“...”
“Trừ phi cậu ói ra, nếu không cậu bắt buộc phải đi!”
“...” Cát Phong Thần như mắc xương trong cổ họng, sao lại có loại con gái như vậy chứ?
*
Nghê Thanh Song mang hơn mười mấy phần bánh pancake trở về ký túc xá và gọi Lương Dược ra cùng nhau giúp giải quyết chúng.
“Sao cậu lại mua nhiều vậy?” Lương Dược sau khi ăn hai phần đã no rồi.
“Cái này không quan trọng.” Tâm trạng của Nghê Thanh Song đang rất tốt, cô ấy vui mừng nói: “Điều quan trọng là cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được cậu ấy làm người mẫu cho tôi rồi!”
“Oa, chúc mừng.” Lương Dược vui mừng thay cho cô ấy: “Vậy có thể cho tôi ké một chút được không?”
Nghê Thanh Song rất hào phóng: “Được chứ.”
Lương Dược: “Nhưng mà cậu ấy học ở học viện nào vậy, tôi có quen không?”
“Giống như bạn trai của cậu vậy đó, cũng học ngành tài chính.” Nghê Thanh Song nói: “Cậu ấy tên là Cát Phong Thần.”
Lương Dược cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, cho đến khi nói chuyện với Sở Trú vào buổi tối, cô mới chợt nhớ ra, ôi trời, đó không phải là bạn cùng phòng của Sở Trú sao?
Cũng thật là trùng hợp!
*
Nếu như Cát Phong Thần đã đến làm người mẫu, Lương Dược cũng nghiêm túc suy nghĩ môt chút về khả năng đến làm người mẫu của Sở Trú, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là nên kệ đi, lên lớp vẫn là quan trọng nhất.
Trong nháy mắt hai ngày đã trôi qua, thứ sáu đã đến, tiết một và tiết hai buổi sáng phải thi, khi Lương Dược và Nghê Thanh Song đến phòng học, họ phát hiện ra trong lớp có rất nhiều nam sinh mà họ không quen biết, có lẽ họ đều là những người mẫu mà các bạn trong lớp đã tìm kiếm.
Trong đó, Triệu Giảo Lộ và người mẫu của cô ta bị bao quanh bởi các bạn cùng lớp, xung quanh vang lên rất nhiều lời ngưỡng mộ.
“Giảo Lộ, cậu lợi hại quá, không ngờ lại mời được Chung Lãng qua, thật tuyệt vời quá đi!”
“Quả thật là Chung Lãng đó, aaa, tôi có thể vẽ anh ấy cùng cậu có được không?”
“Ngưỡng mộ đến khóc mất, không ai muốn làm người mẫu cho tôi cả.”
...
Triệu Giảo Lộ đang bị vây quanh nở một nụ cười đắc ý, cô ta nắm lấy cánh tay của Chung Lãng một cách trìu mến: “Không được đâu, tôi đã vất vả lắm mới mượn được anh ấy đó, chỉ có mình tôi mới được vẽ thôi!”
Chung Lãng gật đầu mỉm cười, rất nho nhã lịch sự, đẹp trai rạng ngời, nhưng nụ cười của anh ta lại trông có chút ngượng ngùng.
Lương Dược cảm thấy anh ta có chút quen thuộc, cô nghĩ rất lâu sau mới nhớ ra anh ta là vị tiền bối mà cô đã gặp ở cổng trường trước đây, không ngờ bây giờ lại gặp anh ta ở đây.
“Học muội Lương Dược, em cũng ở đây sao?”
Ánh mắt của Chung Lãng vô ý liếc nhìn về phía cửa, vừa nhận ra Lương Dược, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, anh ta lập tức buông tay Triệu Giảo Lộ ra, mỉm cười và chào hỏi với Lương Dược.
Vốn dĩ anh ta đồng ý làm người mẫu cho Triệu Giảo Lộ là vì Triệu Giảo Lộ trông cũng khá xinh đẹp, nên anh ta muốn chơi đùa với cô ta một chút.
Nhưng khi ở trước mặt Lương Dược, Triệu Giảo Lộ lại có chút nhạt nhòa, theo sự quan sát của Chung Lãng, nhan sắc của Lương Dược chắc chắn có thể xếp trong top ba của toàn trường.
Thiếu nữ mặc một chiếc áo sơ mi voan màu hồng nhạt, vòng eo thon bị chiếc quần bó ôm sát làm tôn lên những đường cong quyến rũ, đôi chân trắng như tuyết lộ ra ngoài, vừa thon thả lại vừa thẳng tắp, cô trang điểm nhẹ, ngũ quan rất mềm mại, đôi môi ửng hồng, mái tóc bồng bềnh buông xõa sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh, trông có vẻ mệt mỏi nhưng lại rất quyến rũ.
“Đã lâu không gặp, tiền bối.”
Lương Dược đã từng nghe rất nhiều âu câu chuyện về Chung Lãng, nên cô không có thiện cảm gì với anh ta mà chỉ dửng dưng gật đầu chào anh ta.
“Em không tìm được người mẫu sao?” Chung Lãng thấy bên cạnh Lương Dược chỉ có Nghê Thanh Song, nên đã tự mình tiến cử: “Em xem thử anh có thể đáp ứng được yêu cầu của em không?”
Triệu Giảo Lộ không dám tin: “Chung Lãng, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Chung Lãng không thèm đếm xỉa đến cô ta, mà chỉ nhìn Lương Dược với vẻ mặt đầy phấn kích.
Lương Dược khẽ nhíu mày, khi còn chưa kịp nói chuyện, Nghê Thanh Song đã nắm lấy cánh tay cô, hất cằm lên nói với Chung Lãng: “Người mẫu của chúng tôi vẫn còn đang trên đường tới, không dám làm phiền đến tiền bối đâu, anh chỉ cần lo cho Triệu Giảo Lộ là được rồi.”
Nói xong, cô ấy kéo theo Lương Dược đến ngồi xuống tại một vị trí cách bọn họ rất xa.
Triệu Giảo Lộ vô cùng xấu hổ mà trừng mắt nhìn Chung Lãng một cách nghiêm khắc, lúc này Vương Tố ở một bên yếu ớt nói: “Giảo Lộ, tôi không tìm được người mẫu, tôi có thể vẽ với cậu được không?”
Triệu Giảo Lộ vẫn đang tức giận, nghe xong những lời này liền nói ngay mà không thèm suy nghĩ: “Không được!”
Vương Tố buồn bã, không nói gì và bỏ đi.
Triệu Giảo Lộ tiếp tục trừng mắt nhìn Chung Lãng: “Ý của anh là gì? Không phải đã nói sẽ chỉ làm người mẫu cho một mình tôi thôi sao?”
“Sai rồi, cái mà tôi nói là chỉ làm người mẫu cho những cô gái xinh đẹp.” Chung Lãng liếm môi: “Tuy rằng em vẫn rất ưa nhìn, nhưng bây giờ lại có sự lựa chọn khác tốt hơn, vậy tại sao tôi phải chọn em chứ?”
Trong mắt anh ta chỉ có Lương Dược, anh ta cũng không quan tâm đến việc cô đã có bạn trai hay chưa, mà chỉ muốn lên giường cùng cô, như vậy hẳn là rất thoải mái.
Ngay khi Chung Lãng đang suy nghĩ về việc nên làm thế nào để thuyết phục Lương Dược, đột nhiên có một âm thanh hô hào vang lên ở cửa.
“Oa, là Sở Trú đó, Sở Trú đến rồi!”
“Còn có Cát Phong Thần nữa.”
“Đẹp trai quá đi!”
“Sao bọn họ lại đến vậy? Không lẽ họ đến đây để làm người mẫu sao? Sở Trú đã thực sự đồng ý rồi sao? Trời ơi.”
Các cô gái phấn kích đến nỗi thì thầm to nhỏ với nhau.
Vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Chung Lãng ảm đạm ngay lập tức, tại sao mỗi lần đều là tên đó vậy?
Anh ta ngước mắt lên, nhìn thấy người thanh niên xuất hiện ở cửa cao gầy, đẹp trai phong độ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đường nét khuôn mặt thon gọn rõ ràng, trên mặt anh không có chút biểu cảm gì, chỉ toát lên vẻ lạnh lùng và xa lánh.
Ngay khi Sở Trú xuất hiện, anh đã cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Triệu Giảo Lộ cũng sững sờ nhìn anh, tim cô ta đột nhiên đập thình thịch, còn tưởng rằng Sở Trú đến đây để tìm mình, đúng vậy, chỉ có cô ta là người duy nhất đi tìm được anh, nếu không sao anh lại có thể xuất hiện ở đây được?
Tuy rằng miệng anh đã nói không đến, nhưng cuối cùng anh vẫn đến, chuyện anh có bạn gái gì đó chắc chắn cũng là một lời nói dối!
Khi Triệu Giảo Lộ nhìn thấy Sở Trú đang đi về phía mình, tim cô ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta vừa định mở miệng ra chào hỏi, nhưng một giây sau anh đã đi lướt qua cô ta, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô ta.
Nụ cười trên gương mặt của Triệu Giảo Lộ đông cứng lại ngay lập tức, cô ta đột nhiên quay người lại, nhìn thấy người mà Sở Trú đang đi tới chính là Lương Dược!
“Xin lỗi, cho tôi đi qua một chút.” Cát Phong Thần đi theo sau Sở Trú, mỉm cười và xin lỗi bọn họ.
“Sao anh lại ở đây?” Lương Dược nhìn thấy Sở Trú, cô kinh ngạc không kém gì Triệu Giảo Lộ: “Không phải anh đang lên lớp sao?”
“Cúp rồi.” Sở Trú ung dung nói, thấy cô gái đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt, liền nhếch miệng cười đắc ý và đưa tay lên xoa đầu cô.
Trong lòng Lương Dược rất cảm động, cô ôm cánh tay anh một cách trìu mến và kéo anh ngồi xuống: “Dù sao cũng cảm ơn anh!”
Sự tương tác thân mật của họ khiến cả phòng học nhất thời chìm trong im lặng, trong đợt huấn luyện quân sự, có một số người đã cảm thấy rằng Sở Trú đối xử với Lương Dược rất đặc biệt, anh đối xử với cô có chút tốt, bây giờ không ngờ họ lại ngồi xuống cùng nhau.
Bọn họ chắc chắn là đang hẹn hò!
Triệu Giảo Lộ như bị sét đánh ngang tai, cô ta nhục nhã đừng nhìn chằm chằm vào Lương Dược, cảm thấy bản thân mình luôn luôn là một trò đùa!
Khi Chung Lãng nhìn thấy bạn trai chính hiệu của Lương Dược đã đến, anh ta biết mình không còn hy vọng nào nữa, đành thở dài trong tiếc nuối.
Ở bên kia, Cát Phong Thần đang lúng túng vẫy tay với Nghê Thanh Song: “Chào.”
“Ngồi đi.” Nghê Thanh Song cố gắng học hỏi, đưa tay ra kéo cậu ta ngồi xuống, nhưng kéo lần một, cậu ta không nhúc nhích, kéo lần hai, cậu ta vẫn không nhúc nhích, cơ thể của thiếu niên này quá cứng ngắc.
“Có phải muốn tôi mời cậu ngồi không?” Nghê Thanh Song buông tay ra, giả vờ tươi cười nhìn cậu ta.
Cát Phong Thần bị dọa sợ đến mức lập tức ngồi xuống ngay, trông giống như một đứa trẻ ngoan vậy.
Một lúc sau tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên ôm chồng tài liệu giảng dạy bước vào, nhìn thấy trong lớp có rất nhiều nam người mẫu nên rất hài lòng: “Tốt lắm, xem ra các em đều đã chuẩn bị đầy đủ cho bài thi rồi, cô sẽ không nói nhiều nữa, các em cứ ngồi vẽ trong hai tiết này đi.”
Các nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, không một ai cởi quần áo ra, ai cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Cô giáo.” Sở Trú bình tĩnh nói: “Lúc vừa mới vào em thấy phòng học bên cạnh không có người, chúng em có thể đến phòng bên cạnh để vẽ được không?"
Cô giáo có chút sửng sốt, sau đó liền gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, chỉ cần không ra khỏi tòa nhà dạy học này và giao bức tranh cho cô trước khi tan học là được rồi, bên ngoài quả thực có rất nhiều phòng học trống, các em có thể tùy ý lựa chọn.”
“Ồ!” Mọi người đều hoan hô nhiệt liệt, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị di chuyển.
Sở Trú giúp Lương Dược cầm lấy bảng vẽ, thấy cô có vẻ do dự, anh hỏi: “Có đi không?”
“Không biết tại sao em lại cảm thấy hai chúng ta vẽ riêng còn nguy hiểm hơn cả vẽ trước mặt cô giáo nữa.” Lương Dược chậm rãi nói.
“Là ảo giác của em mà thôi.” Sắc mặt Sở Trú vẫn bình thường, anh nắm lấy tay cô kéo đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Nghê Thanh Song hào hứng kéo Cát Phong Thần ra ngoài, thành công giành được phòng học bên phải, cô ấy đóng sầm cửa lại, nhìn Cát Phong Thần một cách đầy phấn khích.
“Được rồi, không có người rồi, cậu cởi đồ ra đi.”
Cát Phong Thần bất lực cởi áo ra, làm lộ ra cơ bắp săn chắc: “Như vậy được chưa?”
Nghê Thanh Song nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Chưa đủ, cởi quần ra nữa!”
“Mẹ kiếp, cậu là lưu manh hay sao?” Cát Phong Thần mặt mày đỏ bừng, cậu ta kiên quyết ghì chặt thắt lưng: “Đây là điểm giới hạn của tôi rồi, dù có chết tôi cũng sẽ không cởi ra nữa!”
“Cậu có phải là đàn ông không? Sao cứ lải nhãi miết vậy.” Nghê Thanh Song chạy thẳng tới túm lấy quần của cậu ta: “Mau cởi ra!”
So với bọn họ, phòng học nơi Lương Dược và Sở Trú ở yên tĩnh hơn rất nhiều, Sở Trú sau khi bước vào, liền khóa cửa lại ngay lập tức, còn kéo cả rèm cửa sổ lại nữa.
Phòng học lập tức trở nên âm u.
Lương Dược: “...”
Nếu đây không phải là phòng học, cô còn nghĩ rằng anh sẽ làm chuyện gì đó không thể diễn tả được.
“Các rèm cửa đều bị anh kéo hết cả rồi, em nhìn không rõ làm sao có thể vẽ được?”
Sở Trú ấn công tắc đèn, phòng học lập tức sáng bừng lên: “Như vậy được chưa?”
“... Được rồi.”
Lương Dược dựng bảng vẽ, dời ghế đẩu và ngồi xuống, ra hiệu cho anh: “Anh có thể cởi rồi đó.”
Không có người ngoài ở đó, nên Sở Trú không còn do dự nữa, ngón tay thon dài của anh cởi cúc áo sơ mi ra rất tự nhiên, động tác vừa uyển chuyển vừa chậm rãi, các cơ bắp săn chắc trắng nõn dần dần lộ ra từng chút từng chút một.
Rõ ràng đó chỉ là một hành động cởi quần áo bình thường, nhưng đã được anh làm cho rất đặc biệt, với một sự mê hoặc khó có thể diễn tả được.
Lương Dược ngại ngùng không dám nhìn, nhưng ánh mắt vẫn thành thật mà không chịu rời đi.
Cơ thể anh thực sự rất đẹp, vừa gầy vừa săn chắc, những đường cong cơ bụng cũng rất đẹp, trông có vẻ rất rắn chắc và mạnh mẽ.
Sở Trú sau khi cởi áo xong thì không cởi tiếp nữa, Lương Dược liền nói trong tiềm thức: “Sao lại không cởi quần?”
Sở Trú nhướng mày: “Em có chắc là muốn cởi ở đây không?”
Lương Dược ho một tiếng: “Không cởi thì sao mà vẽ được?”
Sở Trú: “Không phải em đã thấy rồi sao?”
Lương Dược thuận miệng nói: “Em đã thấy đâu, em chỉ sờ qua thôi được chưa?”
Nói xong cô liền phản ứng trở lại, muốn tự cắn lưỡi vì cảm thấy xấu hổ.
Trước đây cô và anh đều làm ở trên giường, vì bị chăn bông che lên người họ nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, vì vậy cô thực sự vẫn chưa nhìn thấy qua.
Sở Trú im lặng, cúi đầu xuống bật cười: “Có vẻ là vậy, nên anh sẽ để em thấy rõ ràng vào lần sau được không?”
“Cút.” Lương Dược thẹn quá hóa giận, không còn dám kêu anh cởi quần ra nữa, cô ra lệnh: “Anh đứng sang bên cạnh một chút đi, cái bàn che anh mất rồi.”
Sở Trú ngoan ngoãn nghe lời đứng sang một bên, hai tay đút vào túi quần dựa vào tường, tỏ ra tư thế lười biếng, anh chỉ đứng nhìn cô như vậy bằng ánh mắt sâu thẳm và rất tập trung.
Xét cho cùng, đây cũng là một kỳ thi nên thời gian có hạn, hai người cũng không có ý định muốn liếc mắt đưa tình, mà chỉ muốn hoàn thành kỳ thi càng sớm càng tốt.
Lương Dược cẩn thận nhìn anh, dùng bút chì vẽ ra đường vân cơ bắp và đường nét khuôn mặt của anh, từ tóc đến cằm, đôi mắt đen láy dài và hẹp, đôi môi mỏng ưa nhìn, sau đó là đến bả vai, xương quai xanh, đường viền xinh đẹp của cánh tay, cô phác thảo dáng vẻ của anh từng nét từng nét một, mỗi một chỗ đều muốn vẽ cho thật đẹp.
Từ trước đến nay cô vẽ tranh phác họa rất nhanh, chỉ cần nửa tiếng là có thể hoàn thành xong, nhưng lần này lại kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ. Còn Sở Trú vẫn không di chuyển trong suốt quá trình, anh cố gắng làm một người công cụ một cách nghiêm túc.
“Xong rồi.” Lương Dược vẽ xong nét cuối cùng, nỗi căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng ra, cô vui vẻ vẫy bút chì về phía anh: “Em vẽ xong rồi, anh đến xem thử đi!”
“Ừm.” Sở Trú thờ ơ đứng thẳng người, chậm rãi đi tới.
Lương Dược bày bức tranh ra cho anh xem: “Nhìn có đẹp không?”
Sở Trú liếc nhìn một cái, phong cách vẽ quả thật rất chân thực, nét vẽ cũng rất tinh xảo: “Đẹp.”
Lương Dược hài lòng cất bức tranh đi rồi đứng dậy: “Vậy chúng ta đi nộp bài thi đi.”
Nhưng Sở Trú lại chậm rãi nói: “Làm người mẫu mà ngay cả một chút phần thưởng cũng không có sao?”
Khi Lương Dược cảm nhận được sự nguy hiểm thì đã quá muộn, bàn tay của Sở Trú đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, anh cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi cô.
Đầu lưỡi anh rất mỏng và bắt đầu mút thật sâu.
“Chờ đã, ở đây vẫn là phòng học, không được...”
Hơi thở nóng rực không ngừng phả ra, Lương Dược nghẹn ngào rồi quay đầu đi né tránh đòn tấn công của anh, nhưng một giây sau đầu của cô lại bị anh ôm trở về chỗ cũ, miệng hướng vào miệng, hai hàm răng va chạm vào nhau, anh hôn càng mãnh liệt hơn.
Hơi thở của anh rất nặng nề, như thể sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn, vừa dữ dội lại vừa gấp gáp.
Điên rồi! Thật sự điên rồi!
Lương Dược xấu hổ vô cùng, nếu ở những nơi khác thì không sao, nhưng đây vẫn là phòng học mà! Cô giáo chỉ ở bên ngoài thôi, mặc dù cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng chặt nhưng cô vẫn rất lo sợ.
“Chúng ta đến nơi khác được không?”
Lương Dược cố gắng né tránh, nhưng môi và lưỡi cô vẫn luôn bị chặn lại, cô hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Em có biết không?” Anh cắn môi cô, giọng nói trầm khàn xen lẫn tiếng cười vang lên bên tai cô: “Anh đã muốn làm thế này khi em đang vẽ anh rồi, anh muốn biết em có thể vẽ được anh hay không khi anh làm em như thế này.”
“Anh thật biến thái!” Hai má Lương Dược ửng hồng lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn anh trừng trừng một cách xấu hổ.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc Lương Dược phải dựa vào người anh thở hổn hển, cô phát hiện ra cổ áo mình bị hở, áo lót cũng lộ ra một nửa, trên da còn có những vết hôn, nên không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
Mặt cô lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng kéo cổ áo lên, xấu hổ đẩy người đàn ông đang ôm chầm lấy cô mà không muốn rời đi: “Được rồi, kỳ thi sắp kết thúc rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Sở Trú uể oải dựa vào người cô không muốn động đậy, anh vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của cô, ngửi mùi hoa hồng tỏa ra từ trên người cô, nhỏ giọng thì thào: “Tết Nguyên Đán ngành chúng anh được nghỉ ba ngày, còn em thì sao?”
Anh nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Lương Dược vẫn hiểu được ý anh, động tác cô trở nên chậm chạp: “Chắc cũng vậy thôi.”
Sở Trú hôn lên vành tai của cô: “Thế có được không?”
Lương Dược im lặng không nói gì.
Sở Trú không nhận được phản ứng của cô, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cũng không ép buộc cô nữa, anh hít một hơi thật sâu trên vai cô, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh đã trở lại bình thường: “Chúng ta đi thôi.”
Anh nắm lấy tay cô chuẩn bị rời đi.
“Cái đó.” Lương Dược đột nhiên giật tay anh xuống, kéo người anh về phía trước
Cô đỏ mặt, cắn răng trả lời: “Anh có thể đừng suốt ngày cứ thèm muốn thân thể của em được không? Anh với em đến với nhau chỉ để anh làm việc này thôi sao?”
Nhưng Sở Trú đối với chuyện này lại rất phóng khoáng: “Em là bạn gái của anh, anh không thèm em thì thèm ai đây?”
“... Không làm thì không làm nữa, em cũng không phải không làm được nếu không có anh.” Lương Dược không phải là loại người chỉ vì kỳ thi mà chấp nhận những quy tắc ngầm: “Em sẽ đi tìm người khác!”
Sở Trú trầm mặc một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng thỏa hiệp: “... Khi nào thi vậy?”
“Ngày mốt đó, tiết thứ nhất và thứ hai của buổi sáng thứ sáu, ở phòng 402 tòa nhà Tri Cánh.” Thấy anh đã đồng ý, Lương Dược lập tức vui vẻ nói cho anh biết thời gian và địa điểm, vì cô vẫn sợ anh nuốt lời.
“Đúng rồi, ngày đó anh có tiết không?”
Khi nghĩ đến lịch học dày đặc của anh, Lương Dược cảm thấy có chút hụt hẫng, không đợi đến khi anh trả lời, cô đã thoát ra WeChat để kiểm tra thời khóa biểu của anh.
Bọn họ đã trao đổi thời kháo biểu từ rất lâu về trước rồi.
Lương Dược thấy Sở Trú có tiết vào ngày hôm đó, hơn nữa lại còn có tiết nguyên cả ngày! Bốn tiết buổi sáng bốn tiết buổi chiều, còn đáng sợ hơn cả thời học cấp ba nữa.
Hiện thực phũ phàng như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô.
“Thôi bỏ đi, anh cứ lên lớp học đi.” Lương Dược buồn bã gửi một tin nhắn WeChat cho Sở Trú: “Để em tìm người khác là được rồi.”
Sở Trú cau mày: “Em muốn xem thân thể trần truồng của ai?”
“Là vẽ tranh, không phải xem.” Lương Dược chấn chỉnh lại: “Anh yên tâm đi, vẫn còn mặc quần lót mà, không phải khỏa thân hoàn toàn đâu.”
Sở Trú: “...” Yên tâm cái rắm ấy.
“Thôi không nói nữa, em trở về ký túc xá đây.” Lương Dược đã nghĩ thoáng rồi, nên tâm trạng bắt đầu cảm thấy thoải mái: “Anh còn có tiết nữa, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, đợi sau khi tan học rồi anh gọi em ra ngoài ăn tối đi.”
“... Được.”
Cùng lúc đó, trong phòng học, Sở Trú đang cúi mắt nhìn lịch sử trò chuyện của mình với Lương Dược, anh dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bây giờ là lúc tan học, phòng học rất ồn ào và mất trật tự.
Bọn họ đã học liên tiếp hai tiết môn chuyên ngành, bởi vì cùng học chung một phòng cho nên không cần phải di chuyển phòng học, Sở Trú vẫn ngồi nguyên tại vị trí của mình không di chuyển.
“Sao vậy, sao mặt lại nghiêm túc như vậy?” Triệu Ức Hào đang cắn que cay, tò mò nhìn qua hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
“Không có gì.” Sở Trú lấy tay che màn hình điện thoại lại để không làm lộ dấu vết: “Sáng thứ sáu chúng ta có tiết nào không?”
“Đợi chút, để tôi xem đã.” Triệu Ức Hào liền lấy điện thoại di động mở thời khóa biểu ra: “Kinh tế chính trị học và thống kê, ôi, lại phải học cả một buổi sáng, tôi uống nhầm thuốc gì mà lại đăng kí học ngành tài chính chứ.”
Sở Trú nói: “Môn kinh tế học tôi có việc nên không đến được, cậu điểm danh giúp tôi đi.”
Triệu Ức Hào trợn to hai mắt: “Cậu điên rồi sao? Đó là tiết của lão Hồ đó! Trốn tiết của ổng thì chỉ có chết mà thôi, nếu bị phát hiện thì chúng ta cũng sẽ xong đời đó!”
Sở Trú im lặng không nói gì, anh cũng không muốn liên lụy đến người khác: “Vậy cậu xin phép giúp tôi đi.”
“Xin phép cũng rất phiền phức, phải đi tìm chủ nhiệm lớp để xin chữ ký nữa...” Triệu Ức Hào băn khoăn nói: “Thứ sáu cậu muốn làm...”
Còn chưa kịp nói hết câu, nam sinh ngồi ở cửa đột nhiên quay về phía bọn họ huýt sáo và nhếch mép cười: “Sở Trú, có một cô gái xinh đẹp đến tìm cậu kìa!”
Triệu Ức Hào và Sở Trú đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng, tóc đen dài đứng ở cửa nhìn Sở Trú có chút ngượng ngùng.
Sau khi nhìn một cái Sở Trú liền thu hồi lại ánh mắt, anh nhìn lại điện thoại với ánh mắt dửng dưng: “Tôi không quen.”
Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, mọi người ai cũng lộ ra biểu cảm sắp được xem phim hay, vì ai cũng biết Sở Trú đã có bạn gái từ rất lâu rồi.
Triệu Giảo Lộ có chút lo lắng, cô ta đã lấy hết can đảm mới dám đi tìm Sở Trú, cho nên không tình nguyện phải rời đi như vậy.
Cô ta bỏ qua sự dè dặt của mình, đi thẳng vào phòng học, đến bên cạnh Sở Trú nói: “Tôi là Triệu Giảo Lộ của lớp A063 của học viện mỹ thuật, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở dưới lầu của ký túc xá nữ, cậu quên rồi sao?”
Sở Trú dừng lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, lớp A063... nếu như nhớ không lầm thì Lương Dược cũng học lớp này.
Khi thấy anh có phản ứng, Triệu Giảo Lộ nghĩ rằng anh đã nhớ ra, cô ta lại nở một nụ cười trên mặt: “Chúng ta cũng từng gặp nhau trong đợt huấn luyện quân sự, tuy rằng có thể cậu không còn nhớ, à đúng rồi, Lương Dược, người mà cậu đã từng huấn luyện trước đây, là bạn cùng phòng của tôi...”
“Rốt cuộc cậu có chuyện gì?” Sở Trú chịu không nổi nên đã xen vào, nếu như cô ta không có quan hệ gì với Lương Dược, thì anh đã sớm đuổi cô ta đi rồi: “Là Lương Dược kêu cậu đến sao?”
“... Không có.” Triệu Giảo Lộ không ngờ anh lại hung dữ đến như vậy, cô ta có chút uất ức, rõ ràng anh đã đối xử với Lương Dược tốt như vậy, cô ta còn nghĩ rằng anh thật sự rất ấm áp: “Thứ sáu tuần này tôi có một bài thi, giáo viên yêu cầu chúng tôi phải tìm một nam sinh để làm người mẫu, tôi... và các bạn trong lớp của tôi muốn mời cậu, cậu có thể đến không?”
Vốn dĩ cô ta muốn nói bản thân mình, nhưng như vậy sẽ rất khó giấu được tâm tư của mình, vì thế khả năng bị Sở Trú từ chối sẽ rất cao, cho nên cô ta phải tìm cơ hội để tiếp xúc với anh nhiều hơn, cuối cùng khả năng thành công khi tỏ tình với anh mới có thể cao được.
Nhưng Sở Trú lại không hề nể mặt cô ta một chút nào cả, anh thẳng thừng từ chối: “Không đi.”
“Tại sao vậy?” Triệu Giảo Lộ tỏ vẻ không tin: “Chỉ giúp một chút thôi mà cũng không được, cậu có cần phải keo kiệt như vậy không?”
Nếu là trước kia, Sở Trú sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ta mà bảo cô ta cút đi, nhưng từ sau trận cãi vã với Lương Dược, anh mới biết có một số chuyện nếu nói không rõ ràng sẽ rất dễ gây ra những hiểu lầm không đáng có.
“Bởi vì bạn gái của tôi sẽ không vui.” Sở Trú nhướng mí mắt, tỏ vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Giảo Lộ sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt cô ta trắng xanh đan xen lẫn nhau, cô ta cảm thấy rất xấu hổ và không nói nên lời.
Triệu Ức Hào ở bên cạnh không chịu được nữa, liền vòng vo nói: “Chúng tôi sắp lên lớp rồi, này cô gái xinh đẹp, cô mau về đi, hay là muốn ở lại học toán cao cấp với chúng tôi?”
“Không thèm.” Triệu Giảo Lộ cắn môi, tức giận dậm chân bỏ đi.
Triệu Ức Hào thở dài: “Con gái bây giờ da mặt dày thật...”
Khi nhìn thấy Cát Phong Thần đang rời đi cùng Triệu Giảo Lộ, cậu ta giật nảy mình: “Này, cậu đi đâu vậy? Sắp lên lớp rồi đó!”
“Đi làm thuê.” Cát Phong Thần chắp hai tay lại: “Anh Hào, nếu như giáo viên có điểm danh thì làm ơn điểm danh giúp tôi nhé.”
“Haiz, đi đi, nhớ về sớm đó.” Triệu Ức Hào bất lực xua tay.
“Cảm ơn.” Cát Phong Thần xách ba lô và chạy đi.
“Thằng nhóc này...” Triệu Ức Hào khá ngưỡng mộ Cát Phong Thần.
Cát Phong Thần là người có hoàn cảnh gia đình kém nhất trong số họ. Ba mẹ đã ly hôn từ khi cậu ta còn nhỏ, cậu ta được bà nội một tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, điều đáng quý ở cậu ta là vẫn có tinh thần cầu tiến trong hoàn cảnh này, trong kỳ thi đại học năm nay, cậu ta chính là thủ khoa trong thành phố của bọn họ. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại sẵn sàng chịu cực chịu khổ, cho nên tương lai của cậu ta chắc sẽ không tệ.
*
Khi Cát Phong Thần vội vã chạy đến cửa hàng bánh ngọt bên ngoài trường học nơi cậu ta làm thuê, cậu ta đã trễ năm phút.
“Tôi xin lỗi, chị Lý, tôi vừa mới tan học.” Anh thở hổn hển đến bên quầy, nói lời xin lỗi bà chủ.
“Không sao đâu, bây giờ cũng không có việc gì.” Bà chủ mỉm cười, trên tay bà ấy vẫn đang bận làm bánh kem sầu riêng nghìn lớp, vừa làm vừa hất cằm chỉ vào cô gái đang ngồi bên cửa sổ: “Cô gái đó lại đến đây tìm cậu nữa kìa.”
“Ai vậy...” Cát Phong Thần nghi ngờ quay đầu lại, khi vừa nhìn thấy Nghê Thanh Song, cậu ta lập tức sợ hãi ngồi xổm xuống: “Trời ạ, tại sao cô ấy lại đến đây, đúng là âm hồn không tan mà!”
Cậu ta lập tức nói với bà chủ: “Chị Lý, chắc là hôm nay tôi vẫn xin nghỉ phép vậy, chủ nhật làm bù có được không?”
“Được thì đương nhiên là được rồi, nhưng cậu cứ trốn tránh cô ấy như thế cũng không phải là cách tốt nhất đâu.” Bà chủ không hiểu tại sao cậu ta lại sợ Nghê Thanh Song: “Cô bé đó vừa xinh xắn, tính tình lại tốt, có chỗ nào mà không xứng với cậu chứ?”
“Hì hì.” Cát Phong Thần cười gượng: “Là tôi không xứng với cô ấy, tôi không có phúc để hưởng thụ, thôi tôi...”
Vừa nói được một nửa, cậu ta thấy bà chủ đột nhiên nhìn về phía sau mình với vẻ mặt lạ lùng.
Cát Phong Thần có dự cảm không tốt, lập tức quay đầu lại, không biết từ lúc nào mà Nghê Thanh Song đã đứng ở phía sau cậu ta, cô ấy nghiêng người tựa vào quầy, ung dung nhìn cậu ta, khóe mắt cô ấy hơi nhếch lên, dường như muốn nói: “Cậu chạy nữa đi, để tôi xem cậu có thể chạy đi đâu.”
“...” Cát Phong Thần ấp a ấp úng chào hỏi: “Chào, đã lâu không gặp.”
Nhưng Nghê Thanh Song lại phớt lờ cậu ta và hỏi bà chủ: “Bánh kem sầu riêng nghìn lớp của tôi đã xong chưa?”
“Còn năm phút nữa, sẽ xong ngay thôi.” Bà chủ rất nhanh đã phản ứng trở lại: “Phiền cô hãy ngồi đợi thêm một lát.”
“Được rồi, cảm ơn.” Nghê Thanh Song lịch sự trả lời, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình, từ đầu đến cuối cô ấy không thèm nhìn Cát Phong Thần.
Cát Phong Thần đã quen với việc lần nào cô ấy cũng lao đến mỗi khi gặp nhau, bây giờ thấy cô ấy đã phớt lờ mình, cậu ta đột nhiên có cảm giác bị đối xử lạnh nhạt.
“Có vẻ như cô ấy đã từ bỏ cậu rồi.” Bà chủ vỗ nhẹ vào lưng Cát Phong Thần: “Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, lấy lại tinh thần và làm việc cho tốt đi.”
“Ừm.” Cát Phong Thần gật đầu, đứng dậy đi vào bếp sau để thay quần áo.
Khi gần đến giờ tan học, công việc kinh doanh của cửa hàng ngày càng tốt hơn, khi Cát Phong Thần đang chào khách hàng, ánh mắt của cậu ta bất giác rơi vào vị trí ghế ngồi bên cửa sổ, Nghê Thanh Song vẫn đang lặng lẽ ngồi đó ăn bánh một mình, bóng lưng thon gầy, dịu nhàng tao nhã, dáng vẻ ăn uống rất thanh lịch, trông giống như một tiểu thư đài các vậy.
Nhưng Cát Phong Thần sẽ không bị hình tượng giả tạo của cô ấy lừa dối. Mới vào học không được bao lâu mà cậu ta đã bị cô ấy bám lấy một cách khó hiểu, dù cậu ta muốn từ bỏ thế nào cũng không thể bỏ được, hơn nữa cô ấy còn đuổi theo đến tận nơi cậu ta làm việc.
Nghê Thanh Song nhiệt huyết dâng trào, vừa thích được nuông chiều lại vừa cứng đầu, cô ấy ăn mặc toàn hàng hiệu, chỗ nào cũng toát lên vẻ cao quý, so với cậu ta thì hoàn toàn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, cũng không biết cô ấy đã thích cậu ta ở điểm nào.
Nhìn thấy hôm nay cô ấy yên lặng đến như vậy, dường như cô ấy đã thực sự từ bỏ cậu ta rồi, nhưng trong lòng cậu ta có một cảm giác hụt hẫng mà không thể giải thích được.
Như vậy cũng tốt thôi.
Cậu ta tự nói với chính mình.
Bọn họ vốn dĩ không phải cùng một loại người, sẽ không thể nào có tương lai được.
*
Nghê Thanh Song đang băn khoăn không biết nên làm cách nào để Cát Phong Thần đồng ý làm người mẫu cho mình, nếu làm theo cách bình thường thì chắc chắn sẽ không thành công, tên mọt sách này trong sáng muốn chết, muốn cậu ta cởi quần áo ở nơi công cộng chẳng khác nào muốn giết cậu ta.
Nên làm sao đây?
Nghê Thanh Song lơ đễnh cắn một miếng bánh, nhìn thấy Cát Phong Thần đang quay qua quay lại trong cửa hàng, ánh mắt cô ấy bất giác đã bị cậu ta thu hút.
Thiếu niên đó mặc đồng phục màu đen của cửa hàng, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, hai mắt trong veo như nước, khôi ngô tuấn tú, trông giống như một con vật nhỏ hiền hòa vô hại vậy, tính tình rất ôn hòa.
Nghê Thanh Song nhìn thẳng vào anh, ánh mắt cô ấy khẽ lóe lên, quả thật cậu ta rất hợp với khẩu vị của cô ấy, cho nên cô ấy chưa bao giờ cưỡng lại được vẻ trong sáng của thiếu niên này.
Có lẽ Cát Phong Thần vẫn chưa tự mình phát hiện ra, thực sự mối nhân duyên của cậu ta với con gái rất tốt, từ sau khi cậu ta đến đây làm việc, số lượng con gái vào cửa hàng đã tăng lên gấp đôi so với trước đây, đương nhiên tất cả đều chỉ nhắm vào cậu ta mà thôi.
Nghê Thanh Song nhìn thấy một bàn toàn các cô gái đang cười nói và hỏi WeChat của Cát Phong Thần, thậm chí còn gạ gẫm vài câu khiến cậu ta phải đỏ mặt, cô ấy nhất thời cảm thấy không thoải mái, liền hô lên: “Này người phục vụ, gọi món!”
Cát Phong Thần nhìn thấy đó là cô ấy, cậu ta do dự một lúc, nhưng vẫn đi qua: “Xin hỏi cậu còn muốn dùng gì nữa?”
Nghê Thanh Song ném thực đơn cho cậu ta: “Cho thêm hai mươi phần bánh pancake xoài nữa.”
“Nhiều vậy sao?” Cát Phong Thần buột miệng nói: “Cậu có ăn hết không?”
“Tôi đóng gói lại cho các bạn cùng phòng của tôi ăn không được sao?” Nghê Thanh Song trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Nhanh lên đi.”
Cát Phong Thần không còn cách nào khác đành đi vào bếp sau, trước mắt chỉ có cậu ta là nhân viên cũ của cửa hàng này, những người khác đều là nhân viên mới cả, có nghĩa là, trước mắt cậu ta là người duy nhất biết làm món bánh ngọt, hơn nữa bây giờ bà chủ không có ở đây, nên cậu ta chỉ có thể tự mình làm.
Nghê Thanh Song cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi thấy cậu ta không còn ở bên ngoài chiêu ong dụ bướm nữa.
Cát Phong Thần loay hoay hơn một tiếng đồng hồ trong bếp sau, cuối cùng cũng hoàn thành xong món bánh pancake, cậu ta đóng gói và đưa cho Nghê Thanh Song, nhưng Nghê Thanh Song lại đẩy về phía cậu ta: “Cậu đã vất vả rồi, chắc đói rồi phải không, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Cát Phong Thần không biết cô ấy đang có âm mưu gì, liền từ chối: “Không cần đâu, tôi không đói.”
Nghê Thanh Song nhìn cậu ta chằm chằm, nhấn mạnh giọng: “Tôi kêu cậu ăn.”
Cát Phong Thần không còn sự lựa chọn nào khác đành ăn một cái.
Nghê Thanh Song nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không?”
“... Ừm.”
Nghê Thanh Song vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ vả cậu, tôi sắp thi rồi, cậu có thể làm người mẫu hình thể cho tôi được không? Là kiểu không mặc quần áo đó.”
“Khụ!” Cát Phong Thần suýt chút nữa bị sặc, cậu ta lập tức lắc đầu: “Không đi không đi đâu, tôi không thích hợp với cái đó đâu, cậu tìm người khác đi.”
Nghê Thanh Song nheo mắt lại: “Cậu ăn đồ ăn của tôi rồi mà còn muốn quỵt sao?”
“...”
“Trừ phi cậu ói ra, nếu không cậu bắt buộc phải đi!”
“...” Cát Phong Thần như mắc xương trong cổ họng, sao lại có loại con gái như vậy chứ?
*
Nghê Thanh Song mang hơn mười mấy phần bánh pancake trở về ký túc xá và gọi Lương Dược ra cùng nhau giúp giải quyết chúng.
“Sao cậu lại mua nhiều vậy?” Lương Dược sau khi ăn hai phần đã no rồi.
“Cái này không quan trọng.” Tâm trạng của Nghê Thanh Song đang rất tốt, cô ấy vui mừng nói: “Điều quan trọng là cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được cậu ấy làm người mẫu cho tôi rồi!”
“Oa, chúc mừng.” Lương Dược vui mừng thay cho cô ấy: “Vậy có thể cho tôi ké một chút được không?”
Nghê Thanh Song rất hào phóng: “Được chứ.”
Lương Dược: “Nhưng mà cậu ấy học ở học viện nào vậy, tôi có quen không?”
“Giống như bạn trai của cậu vậy đó, cũng học ngành tài chính.” Nghê Thanh Song nói: “Cậu ấy tên là Cát Phong Thần.”
Lương Dược cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, cho đến khi nói chuyện với Sở Trú vào buổi tối, cô mới chợt nhớ ra, ôi trời, đó không phải là bạn cùng phòng của Sở Trú sao?
Cũng thật là trùng hợp!
*
Nếu như Cát Phong Thần đã đến làm người mẫu, Lương Dược cũng nghiêm túc suy nghĩ môt chút về khả năng đến làm người mẫu của Sở Trú, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là nên kệ đi, lên lớp vẫn là quan trọng nhất.
Trong nháy mắt hai ngày đã trôi qua, thứ sáu đã đến, tiết một và tiết hai buổi sáng phải thi, khi Lương Dược và Nghê Thanh Song đến phòng học, họ phát hiện ra trong lớp có rất nhiều nam sinh mà họ không quen biết, có lẽ họ đều là những người mẫu mà các bạn trong lớp đã tìm kiếm.
Trong đó, Triệu Giảo Lộ và người mẫu của cô ta bị bao quanh bởi các bạn cùng lớp, xung quanh vang lên rất nhiều lời ngưỡng mộ.
“Giảo Lộ, cậu lợi hại quá, không ngờ lại mời được Chung Lãng qua, thật tuyệt vời quá đi!”
“Quả thật là Chung Lãng đó, aaa, tôi có thể vẽ anh ấy cùng cậu có được không?”
“Ngưỡng mộ đến khóc mất, không ai muốn làm người mẫu cho tôi cả.”
...
Triệu Giảo Lộ đang bị vây quanh nở một nụ cười đắc ý, cô ta nắm lấy cánh tay của Chung Lãng một cách trìu mến: “Không được đâu, tôi đã vất vả lắm mới mượn được anh ấy đó, chỉ có mình tôi mới được vẽ thôi!”
Chung Lãng gật đầu mỉm cười, rất nho nhã lịch sự, đẹp trai rạng ngời, nhưng nụ cười của anh ta lại trông có chút ngượng ngùng.
Lương Dược cảm thấy anh ta có chút quen thuộc, cô nghĩ rất lâu sau mới nhớ ra anh ta là vị tiền bối mà cô đã gặp ở cổng trường trước đây, không ngờ bây giờ lại gặp anh ta ở đây.
“Học muội Lương Dược, em cũng ở đây sao?”
Ánh mắt của Chung Lãng vô ý liếc nhìn về phía cửa, vừa nhận ra Lương Dược, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, anh ta lập tức buông tay Triệu Giảo Lộ ra, mỉm cười và chào hỏi với Lương Dược.
Vốn dĩ anh ta đồng ý làm người mẫu cho Triệu Giảo Lộ là vì Triệu Giảo Lộ trông cũng khá xinh đẹp, nên anh ta muốn chơi đùa với cô ta một chút.
Nhưng khi ở trước mặt Lương Dược, Triệu Giảo Lộ lại có chút nhạt nhòa, theo sự quan sát của Chung Lãng, nhan sắc của Lương Dược chắc chắn có thể xếp trong top ba của toàn trường.
Thiếu nữ mặc một chiếc áo sơ mi voan màu hồng nhạt, vòng eo thon bị chiếc quần bó ôm sát làm tôn lên những đường cong quyến rũ, đôi chân trắng như tuyết lộ ra ngoài, vừa thon thả lại vừa thẳng tắp, cô trang điểm nhẹ, ngũ quan rất mềm mại, đôi môi ửng hồng, mái tóc bồng bềnh buông xõa sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh, trông có vẻ mệt mỏi nhưng lại rất quyến rũ.
“Đã lâu không gặp, tiền bối.”
Lương Dược đã từng nghe rất nhiều âu câu chuyện về Chung Lãng, nên cô không có thiện cảm gì với anh ta mà chỉ dửng dưng gật đầu chào anh ta.
“Em không tìm được người mẫu sao?” Chung Lãng thấy bên cạnh Lương Dược chỉ có Nghê Thanh Song, nên đã tự mình tiến cử: “Em xem thử anh có thể đáp ứng được yêu cầu của em không?”
Triệu Giảo Lộ không dám tin: “Chung Lãng, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Chung Lãng không thèm đếm xỉa đến cô ta, mà chỉ nhìn Lương Dược với vẻ mặt đầy phấn kích.
Lương Dược khẽ nhíu mày, khi còn chưa kịp nói chuyện, Nghê Thanh Song đã nắm lấy cánh tay cô, hất cằm lên nói với Chung Lãng: “Người mẫu của chúng tôi vẫn còn đang trên đường tới, không dám làm phiền đến tiền bối đâu, anh chỉ cần lo cho Triệu Giảo Lộ là được rồi.”
Nói xong, cô ấy kéo theo Lương Dược đến ngồi xuống tại một vị trí cách bọn họ rất xa.
Triệu Giảo Lộ vô cùng xấu hổ mà trừng mắt nhìn Chung Lãng một cách nghiêm khắc, lúc này Vương Tố ở một bên yếu ớt nói: “Giảo Lộ, tôi không tìm được người mẫu, tôi có thể vẽ với cậu được không?”
Triệu Giảo Lộ vẫn đang tức giận, nghe xong những lời này liền nói ngay mà không thèm suy nghĩ: “Không được!”
Vương Tố buồn bã, không nói gì và bỏ đi.
Triệu Giảo Lộ tiếp tục trừng mắt nhìn Chung Lãng: “Ý của anh là gì? Không phải đã nói sẽ chỉ làm người mẫu cho một mình tôi thôi sao?”
“Sai rồi, cái mà tôi nói là chỉ làm người mẫu cho những cô gái xinh đẹp.” Chung Lãng liếm môi: “Tuy rằng em vẫn rất ưa nhìn, nhưng bây giờ lại có sự lựa chọn khác tốt hơn, vậy tại sao tôi phải chọn em chứ?”
Trong mắt anh ta chỉ có Lương Dược, anh ta cũng không quan tâm đến việc cô đã có bạn trai hay chưa, mà chỉ muốn lên giường cùng cô, như vậy hẳn là rất thoải mái.
Ngay khi Chung Lãng đang suy nghĩ về việc nên làm thế nào để thuyết phục Lương Dược, đột nhiên có một âm thanh hô hào vang lên ở cửa.
“Oa, là Sở Trú đó, Sở Trú đến rồi!”
“Còn có Cát Phong Thần nữa.”
“Đẹp trai quá đi!”
“Sao bọn họ lại đến vậy? Không lẽ họ đến đây để làm người mẫu sao? Sở Trú đã thực sự đồng ý rồi sao? Trời ơi.”
Các cô gái phấn kích đến nỗi thì thầm to nhỏ với nhau.
Vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Chung Lãng ảm đạm ngay lập tức, tại sao mỗi lần đều là tên đó vậy?
Anh ta ngước mắt lên, nhìn thấy người thanh niên xuất hiện ở cửa cao gầy, đẹp trai phong độ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đường nét khuôn mặt thon gọn rõ ràng, trên mặt anh không có chút biểu cảm gì, chỉ toát lên vẻ lạnh lùng và xa lánh.
Ngay khi Sở Trú xuất hiện, anh đã cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Triệu Giảo Lộ cũng sững sờ nhìn anh, tim cô ta đột nhiên đập thình thịch, còn tưởng rằng Sở Trú đến đây để tìm mình, đúng vậy, chỉ có cô ta là người duy nhất đi tìm được anh, nếu không sao anh lại có thể xuất hiện ở đây được?
Tuy rằng miệng anh đã nói không đến, nhưng cuối cùng anh vẫn đến, chuyện anh có bạn gái gì đó chắc chắn cũng là một lời nói dối!
Khi Triệu Giảo Lộ nhìn thấy Sở Trú đang đi về phía mình, tim cô ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta vừa định mở miệng ra chào hỏi, nhưng một giây sau anh đã đi lướt qua cô ta, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô ta.
Nụ cười trên gương mặt của Triệu Giảo Lộ đông cứng lại ngay lập tức, cô ta đột nhiên quay người lại, nhìn thấy người mà Sở Trú đang đi tới chính là Lương Dược!
“Xin lỗi, cho tôi đi qua một chút.” Cát Phong Thần đi theo sau Sở Trú, mỉm cười và xin lỗi bọn họ.
“Sao anh lại ở đây?” Lương Dược nhìn thấy Sở Trú, cô kinh ngạc không kém gì Triệu Giảo Lộ: “Không phải anh đang lên lớp sao?”
“Cúp rồi.” Sở Trú ung dung nói, thấy cô gái đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt, liền nhếch miệng cười đắc ý và đưa tay lên xoa đầu cô.
Trong lòng Lương Dược rất cảm động, cô ôm cánh tay anh một cách trìu mến và kéo anh ngồi xuống: “Dù sao cũng cảm ơn anh!”
Sự tương tác thân mật của họ khiến cả phòng học nhất thời chìm trong im lặng, trong đợt huấn luyện quân sự, có một số người đã cảm thấy rằng Sở Trú đối xử với Lương Dược rất đặc biệt, anh đối xử với cô có chút tốt, bây giờ không ngờ họ lại ngồi xuống cùng nhau.
Bọn họ chắc chắn là đang hẹn hò!
Triệu Giảo Lộ như bị sét đánh ngang tai, cô ta nhục nhã đừng nhìn chằm chằm vào Lương Dược, cảm thấy bản thân mình luôn luôn là một trò đùa!
Khi Chung Lãng nhìn thấy bạn trai chính hiệu của Lương Dược đã đến, anh ta biết mình không còn hy vọng nào nữa, đành thở dài trong tiếc nuối.
Ở bên kia, Cát Phong Thần đang lúng túng vẫy tay với Nghê Thanh Song: “Chào.”
“Ngồi đi.” Nghê Thanh Song cố gắng học hỏi, đưa tay ra kéo cậu ta ngồi xuống, nhưng kéo lần một, cậu ta không nhúc nhích, kéo lần hai, cậu ta vẫn không nhúc nhích, cơ thể của thiếu niên này quá cứng ngắc.
“Có phải muốn tôi mời cậu ngồi không?” Nghê Thanh Song buông tay ra, giả vờ tươi cười nhìn cậu ta.
Cát Phong Thần bị dọa sợ đến mức lập tức ngồi xuống ngay, trông giống như một đứa trẻ ngoan vậy.
Một lúc sau tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên ôm chồng tài liệu giảng dạy bước vào, nhìn thấy trong lớp có rất nhiều nam người mẫu nên rất hài lòng: “Tốt lắm, xem ra các em đều đã chuẩn bị đầy đủ cho bài thi rồi, cô sẽ không nói nhiều nữa, các em cứ ngồi vẽ trong hai tiết này đi.”
Các nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, không một ai cởi quần áo ra, ai cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Cô giáo.” Sở Trú bình tĩnh nói: “Lúc vừa mới vào em thấy phòng học bên cạnh không có người, chúng em có thể đến phòng bên cạnh để vẽ được không?"
Cô giáo có chút sửng sốt, sau đó liền gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, chỉ cần không ra khỏi tòa nhà dạy học này và giao bức tranh cho cô trước khi tan học là được rồi, bên ngoài quả thực có rất nhiều phòng học trống, các em có thể tùy ý lựa chọn.”
“Ồ!” Mọi người đều hoan hô nhiệt liệt, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị di chuyển.
Sở Trú giúp Lương Dược cầm lấy bảng vẽ, thấy cô có vẻ do dự, anh hỏi: “Có đi không?”
“Không biết tại sao em lại cảm thấy hai chúng ta vẽ riêng còn nguy hiểm hơn cả vẽ trước mặt cô giáo nữa.” Lương Dược chậm rãi nói.
“Là ảo giác của em mà thôi.” Sắc mặt Sở Trú vẫn bình thường, anh nắm lấy tay cô kéo đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Nghê Thanh Song hào hứng kéo Cát Phong Thần ra ngoài, thành công giành được phòng học bên phải, cô ấy đóng sầm cửa lại, nhìn Cát Phong Thần một cách đầy phấn khích.
“Được rồi, không có người rồi, cậu cởi đồ ra đi.”
Cát Phong Thần bất lực cởi áo ra, làm lộ ra cơ bắp săn chắc: “Như vậy được chưa?”
Nghê Thanh Song nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Chưa đủ, cởi quần ra nữa!”
“Mẹ kiếp, cậu là lưu manh hay sao?” Cát Phong Thần mặt mày đỏ bừng, cậu ta kiên quyết ghì chặt thắt lưng: “Đây là điểm giới hạn của tôi rồi, dù có chết tôi cũng sẽ không cởi ra nữa!”
“Cậu có phải là đàn ông không? Sao cứ lải nhãi miết vậy.” Nghê Thanh Song chạy thẳng tới túm lấy quần của cậu ta: “Mau cởi ra!”
So với bọn họ, phòng học nơi Lương Dược và Sở Trú ở yên tĩnh hơn rất nhiều, Sở Trú sau khi bước vào, liền khóa cửa lại ngay lập tức, còn kéo cả rèm cửa sổ lại nữa.
Phòng học lập tức trở nên âm u.
Lương Dược: “...”
Nếu đây không phải là phòng học, cô còn nghĩ rằng anh sẽ làm chuyện gì đó không thể diễn tả được.
“Các rèm cửa đều bị anh kéo hết cả rồi, em nhìn không rõ làm sao có thể vẽ được?”
Sở Trú ấn công tắc đèn, phòng học lập tức sáng bừng lên: “Như vậy được chưa?”
“... Được rồi.”
Lương Dược dựng bảng vẽ, dời ghế đẩu và ngồi xuống, ra hiệu cho anh: “Anh có thể cởi rồi đó.”
Không có người ngoài ở đó, nên Sở Trú không còn do dự nữa, ngón tay thon dài của anh cởi cúc áo sơ mi ra rất tự nhiên, động tác vừa uyển chuyển vừa chậm rãi, các cơ bắp săn chắc trắng nõn dần dần lộ ra từng chút từng chút một.
Rõ ràng đó chỉ là một hành động cởi quần áo bình thường, nhưng đã được anh làm cho rất đặc biệt, với một sự mê hoặc khó có thể diễn tả được.
Lương Dược ngại ngùng không dám nhìn, nhưng ánh mắt vẫn thành thật mà không chịu rời đi.
Cơ thể anh thực sự rất đẹp, vừa gầy vừa săn chắc, những đường cong cơ bụng cũng rất đẹp, trông có vẻ rất rắn chắc và mạnh mẽ.
Sở Trú sau khi cởi áo xong thì không cởi tiếp nữa, Lương Dược liền nói trong tiềm thức: “Sao lại không cởi quần?”
Sở Trú nhướng mày: “Em có chắc là muốn cởi ở đây không?”
Lương Dược ho một tiếng: “Không cởi thì sao mà vẽ được?”
Sở Trú: “Không phải em đã thấy rồi sao?”
Lương Dược thuận miệng nói: “Em đã thấy đâu, em chỉ sờ qua thôi được chưa?”
Nói xong cô liền phản ứng trở lại, muốn tự cắn lưỡi vì cảm thấy xấu hổ.
Trước đây cô và anh đều làm ở trên giường, vì bị chăn bông che lên người họ nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, vì vậy cô thực sự vẫn chưa nhìn thấy qua.
Sở Trú im lặng, cúi đầu xuống bật cười: “Có vẻ là vậy, nên anh sẽ để em thấy rõ ràng vào lần sau được không?”
“Cút.” Lương Dược thẹn quá hóa giận, không còn dám kêu anh cởi quần ra nữa, cô ra lệnh: “Anh đứng sang bên cạnh một chút đi, cái bàn che anh mất rồi.”
Sở Trú ngoan ngoãn nghe lời đứng sang một bên, hai tay đút vào túi quần dựa vào tường, tỏ ra tư thế lười biếng, anh chỉ đứng nhìn cô như vậy bằng ánh mắt sâu thẳm và rất tập trung.
Xét cho cùng, đây cũng là một kỳ thi nên thời gian có hạn, hai người cũng không có ý định muốn liếc mắt đưa tình, mà chỉ muốn hoàn thành kỳ thi càng sớm càng tốt.
Lương Dược cẩn thận nhìn anh, dùng bút chì vẽ ra đường vân cơ bắp và đường nét khuôn mặt của anh, từ tóc đến cằm, đôi mắt đen láy dài và hẹp, đôi môi mỏng ưa nhìn, sau đó là đến bả vai, xương quai xanh, đường viền xinh đẹp của cánh tay, cô phác thảo dáng vẻ của anh từng nét từng nét một, mỗi một chỗ đều muốn vẽ cho thật đẹp.
Từ trước đến nay cô vẽ tranh phác họa rất nhanh, chỉ cần nửa tiếng là có thể hoàn thành xong, nhưng lần này lại kéo dài đến tận một tiếng đồng hồ. Còn Sở Trú vẫn không di chuyển trong suốt quá trình, anh cố gắng làm một người công cụ một cách nghiêm túc.
“Xong rồi.” Lương Dược vẽ xong nét cuối cùng, nỗi căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng ra, cô vui vẻ vẫy bút chì về phía anh: “Em vẽ xong rồi, anh đến xem thử đi!”
“Ừm.” Sở Trú thờ ơ đứng thẳng người, chậm rãi đi tới.
Lương Dược bày bức tranh ra cho anh xem: “Nhìn có đẹp không?”
Sở Trú liếc nhìn một cái, phong cách vẽ quả thật rất chân thực, nét vẽ cũng rất tinh xảo: “Đẹp.”
Lương Dược hài lòng cất bức tranh đi rồi đứng dậy: “Vậy chúng ta đi nộp bài thi đi.”
Nhưng Sở Trú lại chậm rãi nói: “Làm người mẫu mà ngay cả một chút phần thưởng cũng không có sao?”
Khi Lương Dược cảm nhận được sự nguy hiểm thì đã quá muộn, bàn tay của Sở Trú đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, anh cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi cô.
Đầu lưỡi anh rất mỏng và bắt đầu mút thật sâu.
“Chờ đã, ở đây vẫn là phòng học, không được...”
Hơi thở nóng rực không ngừng phả ra, Lương Dược nghẹn ngào rồi quay đầu đi né tránh đòn tấn công của anh, nhưng một giây sau đầu của cô lại bị anh ôm trở về chỗ cũ, miệng hướng vào miệng, hai hàm răng va chạm vào nhau, anh hôn càng mãnh liệt hơn.
Hơi thở của anh rất nặng nề, như thể sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn, vừa dữ dội lại vừa gấp gáp.
Điên rồi! Thật sự điên rồi!
Lương Dược xấu hổ vô cùng, nếu ở những nơi khác thì không sao, nhưng đây vẫn là phòng học mà! Cô giáo chỉ ở bên ngoài thôi, mặc dù cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng chặt nhưng cô vẫn rất lo sợ.
“Chúng ta đến nơi khác được không?”
Lương Dược cố gắng né tránh, nhưng môi và lưỡi cô vẫn luôn bị chặn lại, cô hoàn toàn không thể thoát ra được.
“Em có biết không?” Anh cắn môi cô, giọng nói trầm khàn xen lẫn tiếng cười vang lên bên tai cô: “Anh đã muốn làm thế này khi em đang vẽ anh rồi, anh muốn biết em có thể vẽ được anh hay không khi anh làm em như thế này.”
“Anh thật biến thái!” Hai má Lương Dược ửng hồng lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn anh trừng trừng một cách xấu hổ.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc Lương Dược phải dựa vào người anh thở hổn hển, cô phát hiện ra cổ áo mình bị hở, áo lót cũng lộ ra một nửa, trên da còn có những vết hôn, nên không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
Mặt cô lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng kéo cổ áo lên, xấu hổ đẩy người đàn ông đang ôm chầm lấy cô mà không muốn rời đi: “Được rồi, kỳ thi sắp kết thúc rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Sở Trú uể oải dựa vào người cô không muốn động đậy, anh vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của cô, ngửi mùi hoa hồng tỏa ra từ trên người cô, nhỏ giọng thì thào: “Tết Nguyên Đán ngành chúng anh được nghỉ ba ngày, còn em thì sao?”
Anh nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Lương Dược vẫn hiểu được ý anh, động tác cô trở nên chậm chạp: “Chắc cũng vậy thôi.”
Sở Trú hôn lên vành tai của cô: “Thế có được không?”
Lương Dược im lặng không nói gì.
Sở Trú không nhận được phản ứng của cô, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cũng không ép buộc cô nữa, anh hít một hơi thật sâu trên vai cô, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh đã trở lại bình thường: “Chúng ta đi thôi.”
Anh nắm lấy tay cô chuẩn bị rời đi.
“Cái đó.” Lương Dược đột nhiên giật tay anh xuống, kéo người anh về phía trước
Bình luận facebook