Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Phải gặp người lớn
Lý Thục Phân thấy Tô Hòa thật sự muốn đi, trên mặt xuất hiện biểu cảm đấu tranh. Bà dần khuỵu xuống, cuối cùng quỳ sụp lên đống tuyết, giọng điệu đau buồn thê lương, khiến tất cả ngọn đèn dầu của mấy nhà xung quanh đều sáng lên.
“Con gái. Mẹ nói cho con biết trong nhà xảy ra chuyện gì. Con đừng đi được không?”
“Bố con không nói cho con biết thì để mẹ nói cho con biết. Con đừng đi được không?”
Từ trước đến nay chỉ có con cái lạy bố mẹ, nào có bố mẹ quỳ con cái?
Lòng Tô Hòa tràn đầy chua xót. Sao cô có thể để Lý Thục Phân thật sự quỳ xuống chứ, nên đành phải gật đầu đồng ý, cùng Cố Trường Tranh quay trở lại sân nhỏ tan hoang một lần nữa.
Lý Thục Phân không dẫn Tô Hòa về phòng mà Tô Kiến Quốc đang nằm, bà dẫn thẳng tới phòng chính ở giữa nhà. Trên giường phòng ngủ chính có phủ một tầng chăn lông dê màu vàng nhạt, Lý Thục Phân lấy ga giường và chăn đệm từ trong tủ giường ra, vừa trải chiếu vừa hỏi Tô Hòa: “Con gái, có thể để người yêu con ngủ ở phòng phía đông kia được không? Tối hôm nay mẹ ngủ với con, nói cho con biết hết tất cả những chuyện không muốn nói cho con biết. Con thấy được không?”
Dù Lý Thục Phân không biết quan hệ giữa Tô Hòa và Cố Trường Tranh đã phát triển đến bước nào. Nhưng dù sao cũng đang ở nhà mình, những việc nên tránh vẫn phải tránh, chưa kết hôn đương nhiên là không thể ở cùng nhau.
Ngoại trừ chuyện đó, Lý Thục Phân còn lo, sợ Tô Hòa chỉ đồng ý thế thôi, sau đó đợi sáng mai lúc bà tỉnh dậy sẽ lại chạy trốn không thấy người.
Bà ở nhà chờ nửa năm mới chờ được con gái quay về. Nếu Tô Hòa thật sự cắt đứt liên hệ với trong nhà như cô nói trước đó, thì ai biết sau này Tô Hòa có còn quay về nữa hay không.
“Đi thôi.”
Tô Hòa gật đầu đồng ý, cùng Lý Thục Phân vuốt phẳng cạnh góc ga giường. Sau khi trải xong chăn đệm bên này, Lý Lục Phân còn phải trải chăn đệm cho Cố Trường Tranh, nhưng Tô Hòa không đồng ý, để bà đi nấu cháo nấu cơm. Cô lấy đồ từ trong tủ giường ra trải chiếu cho Cố Trường Tranh.
Trong phòng phía đông, Cố Trường Tranh hỏi Tô Hòa: “Chúng ta thật sự không đi sao?”
Tô Hòa cắt chặt môi dưới, nhìn bốn vách tường trống trong căn phòng phía đông, trong lòng càng nhiều thắc mắc hơn: “Tạm thời không đi, chờ tôi giải quyết tất cả chuyện trong nhà rồi nói sau.”
Tô Hòa biết rõ, có lẽ cô không thể quay về Đại học Long Thành được nữa. Mạnh Vĩ Dân không chỉ là giáo viên hướng dẫn mà còn là Phó Giáo sư. Cô xé rách mặt với ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Một bên là Phó Giáo sư Đại học Long Thành, một bên là sinh viên nhỏ nhoi, bình thường của khoa Y. Chỉ cần Đại học Long Thành không ngốc, nhất định sẽ không giữ Tô Hòa lại. Cô đành tìm việc làm trong khoảng thời gian này.
Công ơn nuôi dưỡng sâu như biển, dù cô có thật sự cắt đứt liên hệ với người nhà này thì vẫn nên làm hết trách nhiệm nên làm. Mà nhà cô bây giờ thiếu nhất chính là tiền.
Bà Trương cho cô bảy mươi tệ. Mua vé xe hết bốn tệ, Tô Hòa lại cho Lý Thục Phân ba mươi tệ, còn dư ba mươi sáu tệ có thể làm được gì?
Miễn cưỡng sống cũng được, nhưng Tô Hòa không muốn miệng ăn núi lở, càng không muốn nhịn nhục.
Cô muốn sống chứ không phải kiếm sống.
“Tuyết Lai. Đợi qua đợt tuyết này, chúng ta tới thị trấn xem sao.” Tô Hòa đề nghị.
Cố Trường Tranh cũng không hỏi Tô Hòa muốn vào thị trấn làm gì, liền đồng ý ngay.
Ngay lúc Tô Hòa tính toán nên kiếm tiền như thế nào, đột nhiên nghe được âm thanh bát rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, ngay sau đó là tiếng khóc mắng của Lý Thục Phân.
“Tô Kiến Quốc, rốt cuộc ông có tim không? Con gái ông quan trọng hay là cháu trai cháu gái của ông quan trọng? Cháu trai cháu gái ông là người, em gái ông là người, còn tôi và con gái tôi không phải là người đúng không? Vì cung cấp, kéo dài mạng sống cho con ma ốm nhà thằng Ba kia mà lúc con gái tôi đi học chỉ có năm tệ. Con bé là sinh viên, là sinh viên duy nhất ở thôn Ngũ Lý này đấy! Thằng cháu ma ốm kia của ông có thể thi đỗ đại học không? Ông không muốn phượng hoàng vàng trong nhà, mà lại muốn giúp đỡ gà rừng nhà người ta, còn không phải cảm thấy mẹ con tôi hèn hạ sao?”
“Tôi hỏi ông, một nghìn năm trăm tệ công ty xe khách bồi thường sau khi chân ông bị thương đi đâu rồi? Ông cho là tôi không biết sao? Lúc chân ông bị thương vẫn nằm co quắp trên giường gạch, mẹ ông đã hùng hổ chuẩn bị lợp nhà, nhà ngói ba gian gạch xanh, tiền là gió thổi mà tới à? Rốt cuộc nhà họ Tô các ông có biết xấu hổ không? Rốt cuộc Tô Kiến Quốc ông có biết xấu hổ không? Dùng tất cả tiền bồi thường chân bị thương để xây nhà. Lý Thục Phân tôi và ông vẫn ở cái nhà rách nát dột ủ này, dựa vào đâu chứ?”
“Nói cái gì mà nhường cả nơi này cho tôi, làm như tôi tiếc rẻ căn nhà rách nát này lắm vậy. Đặt một ngàn rưỡi tệ trong tay bọn họ có thể mua đất xây nhà, tôi thì không cần mua đất xây nhà chắc? Một nửa ở đây vốn là của tôi, căn nhà ngói ba gian gạch xanh kia cũng là của tôi, nó dựa vào đâu mà đổi nửa căn nhà rách nát này với nhà ngói gạch xanh của tôi? Con gái tôi là sinh viên, Tết dẫn con rể về nhà rồi mà ông lại để con rể ở cái phòng rách nát này? Không ông sợ mất mặt nhưng tôi sợ!”
Tô Hòa nghe rõ nguyên nhân kết quả, trải xong chăn đệm cho Cố Trường Tranh, hai người tán gẫu câu được câu không. Tô Hòa nhớ ra cây táo già cháy đen mà mình nhìn thấy ở cửa thôn kia, trong lòng có kế sách.
“Tuyết Lai, anh còn nhớ rõ cây táo già bị sét đánh mà chúng ta nhìn thấy lúc mới vào thôn không? Anh lấy một cành táo bị sét đánh về đây giúp tôi, tôi cần dùng.”
“Được rồi. Em ở đây chờ anh, đừng lén trốn đi đấy.” Cố Trường Tranh dặn dò một tiếng rồi sau đó tìm đường về phía cổng thôn.
Giấu lương tâm cướp được căn nhà à, Tô Hòa cô có rất nhiều cách khiến người trong nhà kia không được bình yên.
Cố Trường Tranh đi rất nhanh, không mất bao lâu đã nhặt được một cành táo bị sét đánh về. Tô Hòa tìm con dao cạo từng chút từng chút đen bị sét đánh cháy bên ngoài cành táo, để lộ lõi màu vàng nhạt bên trong.
Cành táo từng bị sét đánh lại là đồ tốt để khống chế vật âm. Tô Hòa dùng dao nhỏ cắt cành táo bị sét đánh thành một khối cỡ nhỏ khắc thành hình tháp chóp. Mũi dao lướt trên khối gỗ nhỏ ấy, đường vân dài mảnh nhỏ hẹp dần phủ đầy miếng gỗ táo. Lúc đầu và đuôi đường vân ấy chạm nhau, Tô Hòa cảm nhận được cảm giác lạnh buốt của cành táo.
Tô Hòa thu gỗ táo vào trong túi áo, hai mắt u ám.
Lý Thục Phân bưng cháo ngô nấu xong vào liền bảo Tô Hòa với Cố Trường Tranh ra ăn. Từ nhỏ Tô Hòa ăn những thứ này lớn lên, tự nhiên sẽ không cảm thấy khó nuốt cỡ nào. Nhưng biểu cảm chợt hiện trên mặt Cố Trường Tranh lại bán rẻ anh lần nữa.
Cố Trường Tranh uống quá nhanh, bị cháo ngô chẹn ngang họng.
Tô Hòa thấy anh lặng lẽ giấu biểu cảm, không chút phàn nàn tiếp tục vùi đầu húp cháo, cười hỏi Lý Thục Phân: “Mẹ, bà nội con xây nhà mới ở đâu. Con đi nửa năm còn chưa gặp bà nội đâu. Hôm nay khó khăn lắm mới quay về, theo lý nên qua gặp người lớn.”