Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Vào thị trấn
Bị chiếc chìa khóa mang theo vượt qua không biết bao nhiêu thế giới, có biết bao nhiêu các loại kỹ năng. Tô Hòa cũng không nói rõ được, nhưng ký ức học được ở núi Dược Vương cách kiếp này rất gần, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng cô lại không nhớ rõ những chuyện trước khi ở núi Dược Vương lắm.
Giống như nội dung của “Vật lý y khoa”, hình ảnh xuất hiện trong đầu lúc cô nhìn sách giáo khoa ở phòng ký túc xá có thể chứng minh ở một kiếp nào đó, công việc của cô có liên quan đến “Vật lý y khoa”. Nhưng cụ thể làm gì việc, hoặc là kiếp nào, Tô Hòa lại không nhớ được.
Sau khi mua vải xong, Tô Hòa lại mua chút kim chỉ trong của hàng vải, còn mua thêm một cái kéo to. Cô dặn dò Cố Trường Tranh: “Tuyết Lai, vải ở đây là dùng để làm quần áo cho anh, thế nên anh phải trông cẩn thận, đừng để quên ở đâu đấy?”
Tay ôm vải của Cố Trường Tranh cứng đờ, anh cúi đầu nhìn áo vest chất vải bóng loáng trên người mình, lại nhìn vải vóc kém chất lượng trong tay, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Hòa, em nói là muốn dùng đống vải này làm quần áo cho anh sao?” Cố Trường Tranh dùng ngón tay cọ vải thô ráp, kém chất lượng, thắc mắc hỏi Tô Hòa, “Em biết may quần áo không? Nhưng dù sao cũng đừng may cho anh cái bao, giống với đứa bé đằng sau lưng em.”
Tô Hòa nhìn theo hướng chỉ tay của Cố Trường Tranh, nhìn thấy một thằng nhóc mặt đen gầy như cái que đang nhìn chằm chằm vào hộp văn phòng phẩm trên quầy.
Trên người thằng bé mặt đen mặc một mặc bộ quần áo bám đầy bụi bẩn như “cái bao”, nhìn qua thôi cũng thấy rất bẩn rồi.
Nhưng Tô Hòa không phải chỉ nhìn thấy “cái bao” thằng bé mặt đen mặc trên người, mà cô còn nhìn thấy một chút chuyện không bình thường như: Môi đứa bé kia đen sì. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hai mạch máu ngang qua dưới vành tai đã biến thành màu đen rồi.
Đây là dấu hiệu gan bị trúng độc, tổn thương.
Im lặng một lúc, Tô Hòa đến bên cạnh thằng nhóc mặt đen kia, ngồi xổm nói với thằng nhóc mặt đen nói: “Bé ngoan, về nói với mẹ em, để mẹ dẫn em tới bệnh viện Nhân dân khám xem, nhớ nói rõ phải kiểm tra gan nhé.”
Thằng nhóc mặt đen kia sững sờ, hét với một nhân viên bán hàng trong quầy cách đó không xa: “Mẹ, có cô nói bảo mẹ dẫn con tới bệnh viện khám, phải kiểm tra thêm cái gì đó xem? Cô ơi?”
Tô Hòa: “...” Cô cái con mẹ mày! Gọi chị!
Tô Hòa kiềm chế trợn mắt, nhìn về phía nhân viên bán hàng đang căng thẳng nhìn cô, giải thích: “Kiểm tra gan.”
Vừa nghe được “kiểm tra gan”, sắc mặt nhân viên bán hàng kia lập tức thay đổi, giao việc trong tay cho một nhân viên bán hàng khác, căng thẳng chạy tới hỏi Tô Hòa: “Em gái, em là bác sĩ sao?”
Tô Hòa lắc đầu: “Không phải.” Nghĩ một lát, cô bổ sung một câu: “Tôi là dược sư.”
“Dược sư” là tự xưng mà tu sĩ núi Dược Vương kiếp trước thích dùng, từ Dược Đồ, Dược Giả đến Dược Tông, Dược Vương, thậm chí cả Dược Hoàng, tất cả mọi người đều tự xưng là “dược sư”.
Dù kiếp trước Tô Hòa đã đột phá đến trình độ Dược Hoàng, nhưng để tránh tiếng xấu rằng “khoe khoang”, nên lúc xuống núi hành nghề y cứu người vẫn dùng là “Dược sư Hòa”.
Nhân viên bán hàng kia nghe Tô Hòa nói không phải bác sĩ, khẽ thời dài một hơi, lại nghe Tô Hòa nói cô là dược sư thì sợi dây cung trong lòng lại đứt phựt, cô ta lo lắng hỏi Tô Hòa: “Em gái, dược sư là gì? Sao tôi chưa từng nghe nói.”
Tô Hòa nghĩ một chút, quyết định vẫn để lộ thân phận khác của mình: “Tôi là sinh viên khoa Y Đại học Long Thành. Có hiểu chút kiến thức y học, vừa rồi thấy môi cậu bé biến đen, nên cho rằng ăn nhầm đồ, có dấu hiệu trúng độc. Chị nên mau chóng đưa bé tới bệnh viện kiểm tra xem.”
“Ăn nhầm đồ hả?” Sắc mặt nhân viên bán hàng trắng bệch, đột nhiên nhớ ra gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện lạ, hỏi Tô Hòa: “Em gái, biểu hiện ăn nhầm đồ là gì?”
“Tùy từng người khác nhau. Phản ứng của người thể chất tốt bình thường yếu hơn, cùng lắm là miệng nôn trôn tháo. Mà người thể chất yếu thì sẽ phát sốt ra mồ hôi, thậm chí sốt cao không ngừng. Nhưng thể chất của thằng bé này coi như không tệ, có lẽ đã từng nôn và đi vệ sinh, thải một phần độc ra ngoài cơ thể rồi. Nhưng vẫn có không ít chất độc còn lưu lại, nhìn môi của nó sẽ phát hiện điểm kỳ lạ. Bây giờ độc còn sót lại đã làm gan tổn thương. Nếu không nhanh chóng chữa trị, e là đợi đến xế chiều sẽ phát sốt.”
Nhân viên bán hàng nửa tin nửa không nhìn môi của thằng nhóc mặt đen, lại vươn tay sờ trán nó, quay người lấy một túi hạt dẻ rang ra, mạnh mẽ kín đáo đưa cho Tô Hòa: “Cảm ơn em gái nhắc nhở. Đợi giữa trưa tôi tan ca sẽ đưa nó đến bệnh viện để bác sĩ khám. Hạt dẻ rang này là nhà tôi làm, tặng cô một túi.”
Tô Hòa áng chừng hạt dẻ rang, gật đầu nói cảm ơn. Dược sư khám bệnh đương nhiên phải thu tiền công, thật sự không giàu vì chữa bệnh, mà là để tránh kết nhân quả quá sâu với người ta, nhất là nhân quả lớn như cứu mạng người thế này.
Trước khi rời cửa hàng bách hóa, Tô Hòa lại nói với nhân viên bán hàng một câu: “Nếu bệnh viện không chữa hết được thì cô có thể dẫn người đến thôn Tô Gia tìm tôi. Cứ nói tìm Tô Hòa, người trong thôn sẽ biết, tôi biết một phương thuốc giải độc, có lẽ có thể thử xem.”
Nhân viên bán hàng kia cảm động đến rơi nước mắt.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tô Hòa và Cố Trường Tranh lại đi một vòng chỗ mua bán mua một chút đường trắng và giấy bút, cuối cùng tới công ty sản xuất vật tư.
Vào công ty sản xuất vật tư có thể ngửi được mùi phân hóa học nồng nặc. Tô Hòa cau mày, tìm được nơi bán hạt giống, muốn mua một ít hạt giống dược liệu, không ngờ cô vừa nói mục đích đến với người bán hạt giống, người bán hạt giống kia lập tức vui cười ra tiếng.
“Theo lý thuyết, có lẽ công ty sản xuất vật tư sẽ bán hạt giống dược liệu. Nhưng khí hậu ở đây hoàn toàn không thích hợp trồng loại thuốc này. Độ phì bên trong đất ruộng cũng không được, trồng loại nào cũng không lớn được. Cô mua một ít hạt giống rau củ hoặc lương thực về đi thì hơn! Tôi biết bên Xuyên Thục kia có người trồng dược liệu mà trở nên giàu có... Nhưng bên này của chúng ta ngay cả cỏ đuôi chó cũng khó sống, cô còn muốn trồng thuốc à?”
Tô Hòa im lặng, cô vốn nghĩ còn phải cẩn thận trồng thuốc, có thể tranh thủ trồng được một ít dược liệu có dược tính tốt hơn, không ngờ ngay cả hạt giống thuốc cũng không mua được.
Nhưng chỉ có thể nói không bột đố gột nên hồ, ngay cả hạt giống cũng không mua được, vậy cô trồng linh dược kiểu gì?
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Hòa nhảy ra hai loại thuật pháp vô vị cô học được ở núi Dược Vương: Thuật trồng và nuôi linh dược.
Thuật trồng linh dược có thể chuyển đặc tính dược liệu khác nhau đến cùng một gốc dược liệu. Nếu tính chất của thuốc hợp nhau mà phát triển hợp lý thì sẽ rất có khả năng trồng ra một loại thuốc độc đáo.
Những dược sư cảm nhận được chỗ tinh thâm lý lẽ của trời đất trong truyền thuyết kia còn có thể ngưng tụ cảm nhận với trời đất của bản thân tạo hình thành “linh vân” trên hạt giống bình thường. Biến chúng thành “linh chủng”. Điều kỳ diệu là nó có thể sánh ngang với “ăn không nói có” và “sửa dở thành hay”.
Còn thuật nuôi linh dược là có thể thúc giục ra loại đất linh thích hợp cho linh chủng sinh trưởng. Tô Hòa nhớ mang máng, lúc cô làm đệ tử sai vặt ở núi Dược Vương thì đã từng dùng thuật nuôi linh dược sản xuất ra đất linh rồi!
Bình luận facebook