Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Đám người Kiệt Sâm không hề bị ngăn trở tiến vào thành.
- Tiểu thư Yên Cơ, chúng ta ngay ở chỗ này tách ra a, vạn phần cảm tạ các người đã hỗ trợ chúng ta suôt chặng đường này.
Không lâu sau khi tiến vào vương thành, Lôi Nặc từ trên xe ngựa đi xuống, đi tới bên người Yên Cơ nói.
- Lôi Nặc bá bá khách khí rồi.
Yên Cơ mang trên mặt một nụ cười:
- Phía trước cách đó không xa chính là nơi bán đấu giá của gia tộc Áo Lợi Phất chúng ta, Lôi Nặc bá bá cùng đại sư Kiệt Sâm lần sau nếu có rảnh thì phải tới hội bán đấu giá ngồi một chút, còn có đại sư Kiệt Sâm, Áo Lợi Phất chúng ta tổ chức bán đấu giá sẽ cử hành vào nửa tháng sau. Đến lúc đó đại sư nếu như muốn tham gia thì tới phòng đấu giá tìm ta.
Tuy rằng Yên Cơ thập phần hi vọng đám người Kiệt Sâm có thể ở cùng một chỗ với mình, nhưng nhìn ra đám người Kiệt Sâm đến vương thành có việc cho nên nàng cũng sáng suốt không hỏi thăm hay giữ lại.
Sau khi chia tay với Yên Cơ cùng Ba Đốn, Lôi Nặc mang theo Kiệt Sâm trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Tốc độ chạy của Lôi Nặc rất nhanh, tựa hồ đối với con đường vương thành rất tinh tường, ánh mắt lại không có chút nào phân tán, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, từ vẻ mặt không biểu tình của Lôi Nặc, Kiệt Sâm cảm nhận được giờ phút này nội tâm Lôi Nặc kích động như thế nào.
Chỉ trong chốc lát sau, một tòa kiến trúc hùng vĩ xuất hiện trước mặt Kiệt Sâm, vừa nhìn thấy nó, hô hấp của Lôi Nặc đột nhiên gấp gáp, đáy mắt của hắn xuất hiện một đạo quang mang kích động. Trong chốc lát hốc mắt của Lôi Nặc đã ẩm ướt.
- Nhanh, đi theo ta.
Lôi Nặc có chút kích động nói, trong lời nói thậm chí mang theo một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, hắn dẫn Kiệt Sâm bước nhanh tới trước cổng chính tòa kiến trúc này, Kiệt Sâm cũng mau đi theo.
- Nơi này là phủ đệ của gia tộc Thác Đức tại vương quốc, người đến dừng lại.
Hai hộ vệ đứng ở cửa ra vào nhìn hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm, sau khi cẩn thận đánh giá y phục trên người Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc thì thần sắc lộ ra một tia miệt thị.
Lôi Nặc ngơ ngác nhìn đại môn trước mặt, trong ánh mắt toát ra quang mang, thần sắc phức tạp đến cực điểm, loại cảm giác không thể hiểu thấu này khiến đáy lòng Kiệt Sâm run lên.
Kiếp trước Kiệt Sâm là cô nhi, trong lòng không cách nào lý giải hào quang trong ánh mắt của Lôi Nặc, đó là một loại cảm giác mười năm vắng nhà, hiện giờ đã trở lại.
- Này này, ta nói cho hai người các ngươi biết, nơi này chính là phủ đệ của gia tộc Thác Đức không phải là địa phương cho những nông dân chân đất mắt toét như các ngươi chiêm ngưỡng, còn không mau cút đi cho ta.
Một hộ vệ trong đó thấy mình đã cảnh cáo mà hai tên nông dân này vẫn còn sững sờ đứng ngẩn ra ở cửa lớn thì không hỏi hung dữ tiến lên nói.
- Hai vị hộ vệ đại ca, ta tên là Lôi Nặc, từ thành Tháp Lâm tới, có việc cầu kiến tộc trưởng Lôi Áo.
Lôi Nặc tiến lên phía trước nói.
- Các ngươi muốn cầu kiến đại nhân Lôi Áo?
Hộ vệ lên tiếng nghe được câu này thì thần sắc thu liễm một chút, hắn thản nhiên nói;
- Vậy các ngươi có thiếp mời của Lôi Áo đại nhân hay không?
- Cái này không có.
- Ta kháo, dọa lão tử giật mình.
Hộ vệ này lập tức nổi giận rống lên một tiếng:
- Ta nói mà, hai tên gia hỏa tới từ nông thôn như các ngươi thì làm sao có thiếp mời của đại nhân Lôi Áo, không có thiếp mời thì cút đi cho ta. nếu còn dây dưa ở đây thì đừng trách hai huynh đệ chúng ta không khách khí.
- Hai vị đại ca, ta tìm tộc trưởng Lôi Áo thật sự có....
Không đợi Lôi Nặc nói cho hết lời, một hộ vệ khác đứng ở đằng kia trên mặt lộ ra một tia phiền nhiễu, hắn đi từ bậc thang xuống.
- La Thiết đại ca, cùng bọn họ nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Đuổi đi là được, mẹ kiếp, cái gì mà tới gặp đại nhân Lôi Áo, hai anh em chúng ta chẳng phải là muốn mệt chết sao?
Đang khi nói chuyện, hộ vệ kia một phát bắt được bả vai Lôi Nặc dùng sức đẩy một cái, Lôi Nặc lập tức đặng đặng đạp lui về phía sau mấy bước, sau đó loạng choạng đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Lão gia hỏa, cút nhanh cho ta, nếu ngươi không đi, lão tử sẽ động thủ đuổi người.
Hộ vệ kia nhẹ phi một tiếng, thần sắc khinh thường tiêu sái trở về.
- Phụ thân!
Kiệt Sâm một bên một mực không nói gì chứng kiến phụ thân kính yêu của mình ngã xuống, trong lòng hắn lập tức hiện ra một tia giận dữ, Kiệt Sâm đỡ Lôi Nặc dậy.
Mà nguyên bản tâm tình Lôi Nặc có chút kích động, mười tám năm lần thứ nhất về đến gia tộc, trên mặt lại không có chút phẫn nộ, chỉ tràn đầy ngạc nhiên.
Đối với lần thứ nhất trở về sau khi hắn rời gia tộc đi mười tám năm, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại thật không ngờ chính mình sẽ bị hộ vệ gia tộc đẩy ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không biết có tư vị gì.
Không có gì quá hơn một lãng tử rời nhà mười năm khi trở lại bị hộ vệ giữ cửa đẩy ngã xuống đất, càng khiến cho người ta thêm khó chịu.
Đỡ Lôi Nặc dậy, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn về phía hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc, mặt không biểu tình chậm rãi đi tới.
Kiếp trước Kiệt Sâm thân là Linh Dược Thánh Sư cửu giai, tuy rằng hôm nay chỉ là một thiếu niên, nhưng mà trong lòng một khi giận dữ thì trên người không tự chủ được toát ra uy thế cường đại vô cùng.
- Ngươi muốn làm gì?
Hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiệt Sâm cùng khí thế từng bước tiến tới thì trong miệng có chút bối rối lên tiếng.
Tạp Đặc thân là hộ vệ của gia tộc Thác Đức một trong tam đại gia tộc của vương quốc Áo Lan Đa, hắn từng gặp qua hào quyền quý tộc nhiều vô số kể, cũng chứng kiến không ít đại tràng diện, nhưng mà giờ phút này trước mặt Kiệt Sâm, đáy lòng hắn lại không tự chủ được dâng lên một tia sợ hãi không hiểu nổi.
- Muốn làm gì?
Trên mặt Kiệt Sâm lộ ra một tia cười lạnh:
- Đương nhiên là thay gia tộc Thác Đức giáo huấn ngươi một chút.
Cùng Lôi Nặc sinh sống thời gian dài như vậy, kiếp trước Kiệt Sâm là cô nhi trong lòng sớm đã đem Lôi Nặc coi là phụ thân của chính thức của mình. Đối với người dám khi dễ cha mình, trong lòng Kiệt Sâm đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Bản thân ta muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai có khẩu khí lớn như vậy, dám ở cửa ra vào gia tộc Thác Đức giáo huấn người của gia tộc Thác Đức chúng ta.
Ngay tại thời điểm này, một thanh âm uy nghiêm già nua đột nhiên từ trong cửa truyền ra, lập tức một đoàn người từ trong phủ đệ gia tộc Thác Đức đi ra.
Đầu lĩnh là một lão giả cụt một tay tóc hoa râm, mắt tam giác, mũi ưng, bờ môi mỏng. Vừa ra tới đã đưa mắt nhìn tới Kiệt Sâm, sau đó hắn nhìn về phía Lôi Nặc, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Chứng kiến lão giả này, hộ vệ kia đến trước mặt lão giả vẻ mặt ủy khuất kêu lên:
- Hai tên này không có thiếp mời cùng hẹn trước nhưng lại muốn bái phỏng đại nhân Lôi Áo, tiểu nhân nghĩ đại nhân Lôi Áo thân vì gia tộc nhất định công vụ bề bộn, nào có thời gian rảnh rỗi gặp người, vì thế nói với bọn hắn để họ rời đi. Không nghĩ tới đám người chẳng những không chịu đi, còn muốn tại cửa lớn động thủ đòi giáo huấn tiểu nhân, căn bản không có đem gia tộc Thác Đức đem chúng ta để vào mắt, tiểu nhân cùng La Thiết tuy rằng chỉ là hộ vệ trong gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể cho người khác làm càn trước cửa gia tộc...
- Tiểu thư Yên Cơ, chúng ta ngay ở chỗ này tách ra a, vạn phần cảm tạ các người đã hỗ trợ chúng ta suôt chặng đường này.
Không lâu sau khi tiến vào vương thành, Lôi Nặc từ trên xe ngựa đi xuống, đi tới bên người Yên Cơ nói.
- Lôi Nặc bá bá khách khí rồi.
Yên Cơ mang trên mặt một nụ cười:
- Phía trước cách đó không xa chính là nơi bán đấu giá của gia tộc Áo Lợi Phất chúng ta, Lôi Nặc bá bá cùng đại sư Kiệt Sâm lần sau nếu có rảnh thì phải tới hội bán đấu giá ngồi một chút, còn có đại sư Kiệt Sâm, Áo Lợi Phất chúng ta tổ chức bán đấu giá sẽ cử hành vào nửa tháng sau. Đến lúc đó đại sư nếu như muốn tham gia thì tới phòng đấu giá tìm ta.
Tuy rằng Yên Cơ thập phần hi vọng đám người Kiệt Sâm có thể ở cùng một chỗ với mình, nhưng nhìn ra đám người Kiệt Sâm đến vương thành có việc cho nên nàng cũng sáng suốt không hỏi thăm hay giữ lại.
Sau khi chia tay với Yên Cơ cùng Ba Đốn, Lôi Nặc mang theo Kiệt Sâm trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Tốc độ chạy của Lôi Nặc rất nhanh, tựa hồ đối với con đường vương thành rất tinh tường, ánh mắt lại không có chút nào phân tán, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, từ vẻ mặt không biểu tình của Lôi Nặc, Kiệt Sâm cảm nhận được giờ phút này nội tâm Lôi Nặc kích động như thế nào.
Chỉ trong chốc lát sau, một tòa kiến trúc hùng vĩ xuất hiện trước mặt Kiệt Sâm, vừa nhìn thấy nó, hô hấp của Lôi Nặc đột nhiên gấp gáp, đáy mắt của hắn xuất hiện một đạo quang mang kích động. Trong chốc lát hốc mắt của Lôi Nặc đã ẩm ướt.
- Nhanh, đi theo ta.
Lôi Nặc có chút kích động nói, trong lời nói thậm chí mang theo một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, hắn dẫn Kiệt Sâm bước nhanh tới trước cổng chính tòa kiến trúc này, Kiệt Sâm cũng mau đi theo.
- Nơi này là phủ đệ của gia tộc Thác Đức tại vương quốc, người đến dừng lại.
Hai hộ vệ đứng ở cửa ra vào nhìn hai người Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm, sau khi cẩn thận đánh giá y phục trên người Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc thì thần sắc lộ ra một tia miệt thị.
Lôi Nặc ngơ ngác nhìn đại môn trước mặt, trong ánh mắt toát ra quang mang, thần sắc phức tạp đến cực điểm, loại cảm giác không thể hiểu thấu này khiến đáy lòng Kiệt Sâm run lên.
Kiếp trước Kiệt Sâm là cô nhi, trong lòng không cách nào lý giải hào quang trong ánh mắt của Lôi Nặc, đó là một loại cảm giác mười năm vắng nhà, hiện giờ đã trở lại.
- Này này, ta nói cho hai người các ngươi biết, nơi này chính là phủ đệ của gia tộc Thác Đức không phải là địa phương cho những nông dân chân đất mắt toét như các ngươi chiêm ngưỡng, còn không mau cút đi cho ta.
Một hộ vệ trong đó thấy mình đã cảnh cáo mà hai tên nông dân này vẫn còn sững sờ đứng ngẩn ra ở cửa lớn thì không hỏi hung dữ tiến lên nói.
- Hai vị hộ vệ đại ca, ta tên là Lôi Nặc, từ thành Tháp Lâm tới, có việc cầu kiến tộc trưởng Lôi Áo.
Lôi Nặc tiến lên phía trước nói.
- Các ngươi muốn cầu kiến đại nhân Lôi Áo?
Hộ vệ lên tiếng nghe được câu này thì thần sắc thu liễm một chút, hắn thản nhiên nói;
- Vậy các ngươi có thiếp mời của Lôi Áo đại nhân hay không?
- Cái này không có.
- Ta kháo, dọa lão tử giật mình.
Hộ vệ này lập tức nổi giận rống lên một tiếng:
- Ta nói mà, hai tên gia hỏa tới từ nông thôn như các ngươi thì làm sao có thiếp mời của đại nhân Lôi Áo, không có thiếp mời thì cút đi cho ta. nếu còn dây dưa ở đây thì đừng trách hai huynh đệ chúng ta không khách khí.
- Hai vị đại ca, ta tìm tộc trưởng Lôi Áo thật sự có....
Không đợi Lôi Nặc nói cho hết lời, một hộ vệ khác đứng ở đằng kia trên mặt lộ ra một tia phiền nhiễu, hắn đi từ bậc thang xuống.
- La Thiết đại ca, cùng bọn họ nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Đuổi đi là được, mẹ kiếp, cái gì mà tới gặp đại nhân Lôi Áo, hai anh em chúng ta chẳng phải là muốn mệt chết sao?
Đang khi nói chuyện, hộ vệ kia một phát bắt được bả vai Lôi Nặc dùng sức đẩy một cái, Lôi Nặc lập tức đặng đặng đạp lui về phía sau mấy bước, sau đó loạng choạng đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Lão gia hỏa, cút nhanh cho ta, nếu ngươi không đi, lão tử sẽ động thủ đuổi người.
Hộ vệ kia nhẹ phi một tiếng, thần sắc khinh thường tiêu sái trở về.
- Phụ thân!
Kiệt Sâm một bên một mực không nói gì chứng kiến phụ thân kính yêu của mình ngã xuống, trong lòng hắn lập tức hiện ra một tia giận dữ, Kiệt Sâm đỡ Lôi Nặc dậy.
Mà nguyên bản tâm tình Lôi Nặc có chút kích động, mười tám năm lần thứ nhất về đến gia tộc, trên mặt lại không có chút phẫn nộ, chỉ tràn đầy ngạc nhiên.
Đối với lần thứ nhất trở về sau khi hắn rời gia tộc đi mười tám năm, hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại thật không ngờ chính mình sẽ bị hộ vệ gia tộc đẩy ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không biết có tư vị gì.
Không có gì quá hơn một lãng tử rời nhà mười năm khi trở lại bị hộ vệ giữ cửa đẩy ngã xuống đất, càng khiến cho người ta thêm khó chịu.
Đỡ Lôi Nặc dậy, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn về phía hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc, mặt không biểu tình chậm rãi đi tới.
Kiếp trước Kiệt Sâm thân là Linh Dược Thánh Sư cửu giai, tuy rằng hôm nay chỉ là một thiếu niên, nhưng mà trong lòng một khi giận dữ thì trên người không tự chủ được toát ra uy thế cường đại vô cùng.
- Ngươi muốn làm gì?
Hộ vệ đẩy ngã Lôi Nặc thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiệt Sâm cùng khí thế từng bước tiến tới thì trong miệng có chút bối rối lên tiếng.
Tạp Đặc thân là hộ vệ của gia tộc Thác Đức một trong tam đại gia tộc của vương quốc Áo Lan Đa, hắn từng gặp qua hào quyền quý tộc nhiều vô số kể, cũng chứng kiến không ít đại tràng diện, nhưng mà giờ phút này trước mặt Kiệt Sâm, đáy lòng hắn lại không tự chủ được dâng lên một tia sợ hãi không hiểu nổi.
- Muốn làm gì?
Trên mặt Kiệt Sâm lộ ra một tia cười lạnh:
- Đương nhiên là thay gia tộc Thác Đức giáo huấn ngươi một chút.
Cùng Lôi Nặc sinh sống thời gian dài như vậy, kiếp trước Kiệt Sâm là cô nhi trong lòng sớm đã đem Lôi Nặc coi là phụ thân của chính thức của mình. Đối với người dám khi dễ cha mình, trong lòng Kiệt Sâm đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
- Bản thân ta muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai có khẩu khí lớn như vậy, dám ở cửa ra vào gia tộc Thác Đức giáo huấn người của gia tộc Thác Đức chúng ta.
Ngay tại thời điểm này, một thanh âm uy nghiêm già nua đột nhiên từ trong cửa truyền ra, lập tức một đoàn người từ trong phủ đệ gia tộc Thác Đức đi ra.
Đầu lĩnh là một lão giả cụt một tay tóc hoa râm, mắt tam giác, mũi ưng, bờ môi mỏng. Vừa ra tới đã đưa mắt nhìn tới Kiệt Sâm, sau đó hắn nhìn về phía Lôi Nặc, đáy mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Chứng kiến lão giả này, hộ vệ kia đến trước mặt lão giả vẻ mặt ủy khuất kêu lên:
- Hai tên này không có thiếp mời cùng hẹn trước nhưng lại muốn bái phỏng đại nhân Lôi Áo, tiểu nhân nghĩ đại nhân Lôi Áo thân vì gia tộc nhất định công vụ bề bộn, nào có thời gian rảnh rỗi gặp người, vì thế nói với bọn hắn để họ rời đi. Không nghĩ tới đám người chẳng những không chịu đi, còn muốn tại cửa lớn động thủ đòi giáo huấn tiểu nhân, căn bản không có đem gia tộc Thác Đức đem chúng ta để vào mắt, tiểu nhân cùng La Thiết tuy rằng chỉ là hộ vệ trong gia tộc, nhưng tuyệt đối không thể cho người khác làm càn trước cửa gia tộc...
Bình luận facebook