Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
- Bịch!
- Rắc rắc!
- Phụt!
Trước mặt tất cả mọi người, Kiệt Sâm một cước dẫm lên ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức, một cước này, hoàn toàn không giống như mấy cước trước, mọi người chỉ nghe thấy một chuỗi những âm thanh sởn gai ốc vang lên, lồng ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức trong nháy mắt hoàn toàn lõm xuống.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm đó thân thể chấn động mãnh liệt, hai mắt trợn trừng, lộ ra một luồng quang mang khó tin.
Trên ngực hắn, chân phải Kiệt Sâm đã hoàn toàn lõm vào trong lồng ngực, đem nội tạng trong người hắn, trong nháy mắt dẫm thành một đống thịt nát.
Khắc Nhĩ Phỉ Đức sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng, mình từ sợ hãi đối mặt với cái chết, đến mừng rỡ thích thú sống sót sau tai nạn, rồi đến khát khao phục thù, trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức thậm chí còn trù tính một lúc nữa sẽ tra tấn Kiệt Sâm như thế nào, ai ngờ, đến cuối cùng vẫn là chết ở đây.
- Khắc Nhĩ Phỉ Đức, có phải cảm thấy rất khó tin đúng không? Xin lỗi nhé, ngay từ đầu ta đã không có ý định tha cho ngươi!
Nhìn Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm đó dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, Kiệt Sâm bình thản lên tiếng nói.
- Ngươi...
Khắc Nhĩ Phỉ Đức trừng trừng nhìn Kiệt Sâm nhấc chân rời đi, sức mạnh vốn dĩ ẩn chứa trong cơ thể hắn, một khắc sau đó, nhanh chóng trôi đi hết.
Khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi, Khắc Nhỉ Phỉ Đức trợn to đôi mắt của mình, chết không nhắm mắt.
Đến lúc chết, điều khiến hắn căm hận nhất, không phải bị Kiệt Sâm giết, mà là Kiệt Sâm căn bản không định tha cho hắn, lại xuất hiện hết lần này đến lần khác, để hắn nhìn thấy sinh vọng, thậm chí nghĩ ra cả thủ đoạn báo thù, cuối cùng vẫn là chết ở đây.
- Khắc Nhĩ Phỉ Đức!
Y Tư Man đứng cách đó không xa miệng phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, ngơ ngác nhìn thi thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang nằm ở đó, đến bây giờ, trong lòng hắn vẫn không dám tin, Kiệt Sâm có thể đánh chết Khác Nhĩ Phỉ Đức, hắn là con trai của tộc trưởng Lạp Đế Căn gia tộc Ba Tư Phúc.
- Xôn xao...
Tất cả sĩ binh trị an có mặt, lúc này đều lùi về phía sau một bước, những người biết thân phận của Khắc Nhĩ Phỉ Đức tất cả hướng ánh mắt về phía Kiệt Sâm với đôi giày đẫm máu dưới chân, ánh mắt đó, giống như đang nhìn quái vật.
Lúc này kẻ sợ nhất, vẫn là Khắc Lạc Y đang nằm bên cạnh Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc này trong lòng Khắc Lạc Y, tràn ngập sợ hãi và hối hận.
Đối phương đến Khắc Nhĩ Phỉ Đức cũng dám giết, một kẻ như mình họ rõ ràng không cần để mắt đến, vì muốn nở mày nở mặt trong gia tộc, vì muốn thể biểu hiện một chút sợ tồn tại của mình, nên mới dẫn sát tinh này về, để bây giờ có kết cục này, sớm biết như vậy, mình đã không dẫn người tên Kiệt Sâm đó về.
Khắc Lạc Y trong lòng vô cùng hối hận, đau khổ và tuyệt vọng lan tràn trong lòng hắn, nhưng thế gian này không có thuốc hối hận để uống, mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình làm.
- Ha ha, không tệ!
Khác với sự phẫn nộ của bọn Y Tư Man, Lôi Nặc hài lòng nhìn con trai mình, vốn dĩ hắn còn tưởng Jason chưa trưởng thành, mềm lòng, muốn tha cho Khắc Nhĩ Phỉ Đức, ai ngờ đây lại là mưu kế.
Lôi Nặc đương nhiên biết giết Khắc Nhĩ Phỉ Đức sẽ sản sinh hậu quả gì, rất có khả năng sẽ chọc giận hai đại võ huân gia tộc của vương quốc là Thác Đức gia tộc và Lạp Đế Căn gia tộc, nhưng trong lòng Lôi Nặc căn bản không quan tâm, bất cứ ai dám thưởng tổn con trai mình, vậy thì bất luận hắn là ai, mình đều tuyệt đối không tha cho hắn.
- Kiệt Sâm, xử lý tên này thế nào?
Nhìn Khắc Lạc Y trên mặt đất, Lôi Nặc hỏi.
Khắc Lạc Y nheo mắt, ngẩng đầu, từ trong ánh mắt Lôi Nặc, hắn nhìn thấy sát ý của Kiệt Sâm, không nghi ngờ gì, chỉ cần Kiệt Sâm lên tiếng, người trung niên này sẽ không chút do dự giết chết mình, mà không có lấy nửa tia thương cảm.
Ở công tác trị an, Khắc Lạc Y thân là thành viên của Lạp Đế Căn gia tộc, từng vô số lần đứng trong phòng dùng hình sở trị an nhìn người khác như vậy, nắm giữ đại quyền quyết định sinh tử người khác, nhưng hôm nay, sinh mệnh hắn, lại chuyển sang nằm trong tay người khác, vận mệnh đúng là trêu người.
- Hắn? Phụ thân người đã phế một chân của hắn, thế là đủ rồi!
Kiệt Sâm căn bản không thèm nhìn Khắc Lạc Y đang nằm dưới đất, tùy ý nói.
- Vậy được, Kiệt Sâm, chúng ta đi!
Lôi Nặc lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó dẫn Kiệt Sâm và Vi Ân rời khỏi sở trị an.
Nhìn theo bóng dáng bọn Lôi Nặc, Khắc Lạc Y mặc dù vừa từ cõi chết trở về, nhưng trong lòng thì không có lấy một tia mừng rỡ, mặc dù đối phương không giết mình, mình Kiệt Sâm là so mình mang về, bây giờ Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã chết, trừ việc tìm Kiệt Sâm tính sổ, bản thân e rằng cũng khó thoát khỏi bị gia tộc trừng phạt.
- Đứng lại cho ta.
Y Tư Man tay cầm lợi kiếm ngăn trước mặt bọn Lôi Nặc, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, hét lên với thủ hạ sau lưng:
- Ngăn bọn chúng lại cho ta.
- Đối phương đến Khắc Nhĩ Phỉ Đức thiếu gia cũng dám giết đấy?
Các sĩ binh người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng họ vẫn không dám làm trái lệnh Y Tư Man, đành phải liều chết bao vây.
- Muốn chết!
Nhìn chi chi chít chít sĩ binh bao vây quanh mình, Lôi Nặc hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên chớp động, thoát cái đã đến trước mặt Y Tư Man.
Y Tư Man trong lòng thoáng giật mình, trên tay vừa định có động tác, một đường kình phong đã như điện xẹt đánh lên má trái hắn.
Chỉ nghe chát một tiếng, thân là ngũ giai cao cấp tông linh sư Y Tư Man ở một khắc tiếp theo nặng nề quang lên, thân thể đập mạnh lên bức tường bên cạnh hành lang, ngã xuống đất, uy lực cực lớn, khiến bức tường xây bằng gạch xanh cũng bị rạn nứt.
- Ngươi...
Y Tư Man chống người đứng dậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, muốn nói gì đó, trong miệng lại chỉ phun ra một ngụm máu tươi, cả người sụp xuống, trong đầu chỉ nghe thấy những tiếng ong ong, mơ mơ hồ hồ.
Trên má trái hắn, hiện rõ một vết bàn tay đỏ rực, đặc biệt bắt mắt.
- Ngươi... ngươi, đừng lại đây, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu.
Các sĩ binh tay cầm trường kiếm, căng thẳng nhìn Lôi Nặc đang đến gần, ngoài mạnh trong yếu cao giọng quát, nhưng đôi tay run rẩy, ánh mắt sợ hãi, đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong lòng chúng, đâu còn bộ dạng làm mưa làm gió thường ngày.
- Cút hết cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ánh mắt Lôi Nặc lặng lẽ lướt qua mặt tất cả mọi người, lòng bàn tay thôn thổ linh lực, bình thản nói.
Các sĩ binh quay sang nhìn nhau, cũng không biết là ai dẫn đầu, nhất thời, tất cả sĩ binh nhao nhao lùi sang hai bên, tạo thành một lối đi giữa hành lang.
Lôi Nặc đi trước, Kiệt Sâm và Vi Ân theo sau, ba người thản nhiên đi ra ngoài, còn hàng trăm sĩ binh trong sở trị an, thì chỉ dám lén lú nhìn theo họ, không dám tùy ý động đậy.
- Phù...
Đợi đến lúc bọn Lôi Nặc đi khuất, cũng không biết trong đám người là ai thở phào một tiếng, không ít người lúc ấy mới hồi lại thần, tuyệt đại bộ phận sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
- Rắc rắc!
- Phụt!
Trước mặt tất cả mọi người, Kiệt Sâm một cước dẫm lên ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức, một cước này, hoàn toàn không giống như mấy cước trước, mọi người chỉ nghe thấy một chuỗi những âm thanh sởn gai ốc vang lên, lồng ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức trong nháy mắt hoàn toàn lõm xuống.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm đó thân thể chấn động mãnh liệt, hai mắt trợn trừng, lộ ra một luồng quang mang khó tin.
Trên ngực hắn, chân phải Kiệt Sâm đã hoàn toàn lõm vào trong lồng ngực, đem nội tạng trong người hắn, trong nháy mắt dẫm thành một đống thịt nát.
Khắc Nhĩ Phỉ Đức sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng, mình từ sợ hãi đối mặt với cái chết, đến mừng rỡ thích thú sống sót sau tai nạn, rồi đến khát khao phục thù, trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức thậm chí còn trù tính một lúc nữa sẽ tra tấn Kiệt Sâm như thế nào, ai ngờ, đến cuối cùng vẫn là chết ở đây.
- Khắc Nhĩ Phỉ Đức, có phải cảm thấy rất khó tin đúng không? Xin lỗi nhé, ngay từ đầu ta đã không có ý định tha cho ngươi!
Nhìn Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm đó dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, Kiệt Sâm bình thản lên tiếng nói.
- Ngươi...
Khắc Nhĩ Phỉ Đức trừng trừng nhìn Kiệt Sâm nhấc chân rời đi, sức mạnh vốn dĩ ẩn chứa trong cơ thể hắn, một khắc sau đó, nhanh chóng trôi đi hết.
Khóe miệng tràn ra từng tia máu tươi, Khắc Nhỉ Phỉ Đức trợn to đôi mắt của mình, chết không nhắm mắt.
Đến lúc chết, điều khiến hắn căm hận nhất, không phải bị Kiệt Sâm giết, mà là Kiệt Sâm căn bản không định tha cho hắn, lại xuất hiện hết lần này đến lần khác, để hắn nhìn thấy sinh vọng, thậm chí nghĩ ra cả thủ đoạn báo thù, cuối cùng vẫn là chết ở đây.
- Khắc Nhĩ Phỉ Đức!
Y Tư Man đứng cách đó không xa miệng phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, ngơ ngác nhìn thi thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang nằm ở đó, đến bây giờ, trong lòng hắn vẫn không dám tin, Kiệt Sâm có thể đánh chết Khác Nhĩ Phỉ Đức, hắn là con trai của tộc trưởng Lạp Đế Căn gia tộc Ba Tư Phúc.
- Xôn xao...
Tất cả sĩ binh trị an có mặt, lúc này đều lùi về phía sau một bước, những người biết thân phận của Khắc Nhĩ Phỉ Đức tất cả hướng ánh mắt về phía Kiệt Sâm với đôi giày đẫm máu dưới chân, ánh mắt đó, giống như đang nhìn quái vật.
Lúc này kẻ sợ nhất, vẫn là Khắc Lạc Y đang nằm bên cạnh Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc này trong lòng Khắc Lạc Y, tràn ngập sợ hãi và hối hận.
Đối phương đến Khắc Nhĩ Phỉ Đức cũng dám giết, một kẻ như mình họ rõ ràng không cần để mắt đến, vì muốn nở mày nở mặt trong gia tộc, vì muốn thể biểu hiện một chút sợ tồn tại của mình, nên mới dẫn sát tinh này về, để bây giờ có kết cục này, sớm biết như vậy, mình đã không dẫn người tên Kiệt Sâm đó về.
Khắc Lạc Y trong lòng vô cùng hối hận, đau khổ và tuyệt vọng lan tràn trong lòng hắn, nhưng thế gian này không có thuốc hối hận để uống, mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình làm.
- Ha ha, không tệ!
Khác với sự phẫn nộ của bọn Y Tư Man, Lôi Nặc hài lòng nhìn con trai mình, vốn dĩ hắn còn tưởng Jason chưa trưởng thành, mềm lòng, muốn tha cho Khắc Nhĩ Phỉ Đức, ai ngờ đây lại là mưu kế.
Lôi Nặc đương nhiên biết giết Khắc Nhĩ Phỉ Đức sẽ sản sinh hậu quả gì, rất có khả năng sẽ chọc giận hai đại võ huân gia tộc của vương quốc là Thác Đức gia tộc và Lạp Đế Căn gia tộc, nhưng trong lòng Lôi Nặc căn bản không quan tâm, bất cứ ai dám thưởng tổn con trai mình, vậy thì bất luận hắn là ai, mình đều tuyệt đối không tha cho hắn.
- Kiệt Sâm, xử lý tên này thế nào?
Nhìn Khắc Lạc Y trên mặt đất, Lôi Nặc hỏi.
Khắc Lạc Y nheo mắt, ngẩng đầu, từ trong ánh mắt Lôi Nặc, hắn nhìn thấy sát ý của Kiệt Sâm, không nghi ngờ gì, chỉ cần Kiệt Sâm lên tiếng, người trung niên này sẽ không chút do dự giết chết mình, mà không có lấy nửa tia thương cảm.
Ở công tác trị an, Khắc Lạc Y thân là thành viên của Lạp Đế Căn gia tộc, từng vô số lần đứng trong phòng dùng hình sở trị an nhìn người khác như vậy, nắm giữ đại quyền quyết định sinh tử người khác, nhưng hôm nay, sinh mệnh hắn, lại chuyển sang nằm trong tay người khác, vận mệnh đúng là trêu người.
- Hắn? Phụ thân người đã phế một chân của hắn, thế là đủ rồi!
Kiệt Sâm căn bản không thèm nhìn Khắc Lạc Y đang nằm dưới đất, tùy ý nói.
- Vậy được, Kiệt Sâm, chúng ta đi!
Lôi Nặc lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó dẫn Kiệt Sâm và Vi Ân rời khỏi sở trị an.
Nhìn theo bóng dáng bọn Lôi Nặc, Khắc Lạc Y mặc dù vừa từ cõi chết trở về, nhưng trong lòng thì không có lấy một tia mừng rỡ, mặc dù đối phương không giết mình, mình Kiệt Sâm là so mình mang về, bây giờ Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã chết, trừ việc tìm Kiệt Sâm tính sổ, bản thân e rằng cũng khó thoát khỏi bị gia tộc trừng phạt.
- Đứng lại cho ta.
Y Tư Man tay cầm lợi kiếm ngăn trước mặt bọn Lôi Nặc, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, hét lên với thủ hạ sau lưng:
- Ngăn bọn chúng lại cho ta.
- Đối phương đến Khắc Nhĩ Phỉ Đức thiếu gia cũng dám giết đấy?
Các sĩ binh người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng họ vẫn không dám làm trái lệnh Y Tư Man, đành phải liều chết bao vây.
- Muốn chết!
Nhìn chi chi chít chít sĩ binh bao vây quanh mình, Lôi Nặc hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên chớp động, thoát cái đã đến trước mặt Y Tư Man.
Y Tư Man trong lòng thoáng giật mình, trên tay vừa định có động tác, một đường kình phong đã như điện xẹt đánh lên má trái hắn.
Chỉ nghe chát một tiếng, thân là ngũ giai cao cấp tông linh sư Y Tư Man ở một khắc tiếp theo nặng nề quang lên, thân thể đập mạnh lên bức tường bên cạnh hành lang, ngã xuống đất, uy lực cực lớn, khiến bức tường xây bằng gạch xanh cũng bị rạn nứt.
- Ngươi...
Y Tư Man chống người đứng dậy, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, muốn nói gì đó, trong miệng lại chỉ phun ra một ngụm máu tươi, cả người sụp xuống, trong đầu chỉ nghe thấy những tiếng ong ong, mơ mơ hồ hồ.
Trên má trái hắn, hiện rõ một vết bàn tay đỏ rực, đặc biệt bắt mắt.
- Ngươi... ngươi, đừng lại đây, nếu không chúng ta sẽ không khách khí đâu.
Các sĩ binh tay cầm trường kiếm, căng thẳng nhìn Lôi Nặc đang đến gần, ngoài mạnh trong yếu cao giọng quát, nhưng đôi tay run rẩy, ánh mắt sợ hãi, đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong lòng chúng, đâu còn bộ dạng làm mưa làm gió thường ngày.
- Cút hết cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ánh mắt Lôi Nặc lặng lẽ lướt qua mặt tất cả mọi người, lòng bàn tay thôn thổ linh lực, bình thản nói.
Các sĩ binh quay sang nhìn nhau, cũng không biết là ai dẫn đầu, nhất thời, tất cả sĩ binh nhao nhao lùi sang hai bên, tạo thành một lối đi giữa hành lang.
Lôi Nặc đi trước, Kiệt Sâm và Vi Ân theo sau, ba người thản nhiên đi ra ngoài, còn hàng trăm sĩ binh trong sở trị an, thì chỉ dám lén lú nhìn theo họ, không dám tùy ý động đậy.
- Phù...
Đợi đến lúc bọn Lôi Nặc đi khuất, cũng không biết trong đám người là ai thở phào một tiếng, không ít người lúc ấy mới hồi lại thần, tuyệt đại bộ phận sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Bình luận facebook