Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Lời Lý Thiệu Quân nói làm cho Trầm Phong thực khiếp sợ, nhưng hắn đã lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng những gì Lý Thiệu Quân nói.
Năm đó Tiểu Viễn cũng nói với hắn, trong sự kiện kia có một tiểu bằng hữu cũng bị liên lụy, may mắn không có chuyện gì, nếu Lý Thiệu Quân thật sự là đứa nhỏ năm đó, như vậy lúc trước ở bên hồ Gia Minh khi cậu ta nhìn thấy Tiểu Viễn thì vì cái gì không nói.
Trầm Phong tỉnh táo lại hỏi hắn, "Cháu đã biết Quân Viễn, vì cái gì lần trước bên hồ Gia Minh cháu còn làm bộ như không biết, cho dù qua mười mấy năm bộ dạng có biến hóa, nhưng khi nghe được tên, cháu hẳn sẽ có chút ấn tượng, nhưng mà biểu hiện của cháu hoàn toàn là bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt."
Lý Thiệu Quân thật sự là bội phục nhạc phụ đại nhân nghiêm cẩn tính toán, hắn cười khổ nói: "Lúc ấy cháu quả thật không nhớ rõ, bởi vì chuyện năm đó đối với cháu tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cháu tự trách chính mình không bảo vệ tốt Phồn Phồn, gây nên chướng ngại tâm lý, mẫu thân mang cháu đi Mỹ tiến hành tâm lý trị liệu, rốt cục bọn họ dùng thôi miên, đem một đoạn trí nhớ này của cháu phong ấn, cháu mới bình thường trở lại."
Trầm Phong cau mày, hắn từng nghe nói qua Thiệu Quyên có vài năm đi Mỹ, vừa vặn chính là nửa năm sau khi Tiểu Phồn gặp chuyện không may, nhưng vì cái gì Thiệu Quyên không cùng hắn nhắc tới chuyện này, "Mẫu thân cháu chưa bao giờ nhắc tới chuyện quen biết Quân Viễn."
Lý Thiệu Quân do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng có điểm không yên nói ra khỏi miệng: "Nhưng mẫu thân cháu cũng không biết Diệp thúc thúc quen biết chú, cái kia Diệp thúc thúc cũng không nói cho chú là chú ấy quen biết mẫu thân cháu đi!"
Trầm Phong nhất thời không nói gì, năm đó bởi vì chuyện của Phồn Phồn, Tiểu Viễn hận thấu hắn, tuy rằng không phải hắn làm, nhưng do người Trầm gia tiếp tay trong vụ đó, hại Phồn Phồn xảy ra chuyện, trừ bỏ báo thù, Tiểu Viễn căn bản không nói với hắn sự tình khác, sau này lại vì nguyên nhân sâu xa dùng nhiều thuốc, phỏng chừng chính y đều quên Thiệu Quyên này.
Nhìn Trầm Phong bình tĩnh không nói lời nào, Lý Thiệu Quân vội vàng bổ sung, "Có thể là Diệp thúc thúc lúc ấy cho rằng mẫu thân cùng cháu chỉ là người ngoài cuộc bị liên lụy, hơn nữa chú ấy cũng không biết chuyện Trầm thúc cùng mẫu thân cháu có quan hệ thế giao, không nói với chú cũng thực bình thường."
Từ sau khi mẫu thân Trầm Phong tự sát, Thiệu gia cùng Trầm gia lui tới cũng ít đi, bởi vì bà ngoại Thiệu Quân thập phần không nghĩ thích phụ thân Trầm Phong, Trầm gia lão gia tử muốn đem nữ nhân bên ngoài về nhà mới khiến cho Trầm lão phu nhân năm đó luẩn quẩn trong lòng tự sát. Bà ngoại bởi vì khúc mắc này, là vì hảo tỷ muội của bà khi mới nhận thức Trầm gia đại thiếu gia, hai người rõ ràng là tự do luyến ái, vì cái gì sau lại biến thành như vậy, nàng thật sự không hiểu nổi.
"Vậy cháu là vì mẫu thân nói cho cháu biết sự tình trước kia cho nên thấy áy náy muốn đến giúp ta, bù lại di hận năm đó?" Trầm Phong hiện tại đại khái tin lời Lý Thiệu Quân nói, hắn có chút phức tạp nhìn về phía Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân trước đây là bằng hữu con của hắn Phồn Phồn, hắn cũng chỉ gặp qua Phồn Phồn vài lần, không có cùng Phồn Phồn đi chơi nhiều, nhìn Lý Thiệu Quân không hiểu sao có chút ghen tị.
Lý Thiệu Quân gật gật đầu thừa nhận, "Nói như thế nào thì Diệp thúc thúc đã cứu cháu, hai người lại là vợ chồng, cháu giúp chú chính là báo đáp Diệp thúc thúc."
Nghe Lý gia tiểu tử nói hắn cùng Tiểu Viễn là vợ chồng, hắn cảm thấy những lời này Lý Thiệu Quân nói là dễ nghe nhất trong ngày, hắn mấy năm nay cầu hôn Tiểu Viễn rất nhiều lần, muốn đi nước ngoài đăng kí kết hôn, được đeo nhẫn cho Tiểu Viễn, nhưng Tiểu Viễn chưa một lần đáp ứng hắn, tuy rằng hắn cùng Tiểu Viễn nhiều năm cùng một chỗ như vậy, nhưng mà hắn vẫn là mong có cái nghi thức, bằng không hắn tổng cảm giác Tiểu Viễn sẽ tùy thời rời hắn mà đi.
Trầm Phong ngẩng đầu còn thật sự nhìn về phía Lý Thiệu Quân, nói: "Ta đáp ứng cùng Thiệu Thị hợp tác, nhưng là ta phải cảnh cáo cháu trước rủi ro rất lớn, hậu quả thất bại sẽ làm Thiệu Thị tổn thất nghiêm trọng."
Lý Thiệu Quân gợi lên khóe miệng nở nụ cười, "Cháu hiểu được, nhưng đại danh đỉnh đỉnh Trầm Phong có thể dễ dàng thất bại trước địch nhân sao?"
Trầm Phong cũng cười, rõ ràng trả lời: "Đương nhiên sẽ không!"
Hai người nhìn nhau cười, bắt tay nhau, đồng thanh nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Trước khi đi, Lý Thiệu Quân cùng Trầm Phong nói ra một đề nghị, chính là để cho Diệp Quân Viễn đến ở trong Lý gia, Trầm Phong nhìn hắn nhắc tới Tiểu Viễn thập phần cảnh giác.
Lý Thiệu Quân vội vàng giải thích, "Cháu không có ý gì, nhưng mà chú cũng biết ở Lý gia là an toàn nhất đúng không? Ai dám ở nơi này xằng bậy chứ?"
Trầm Phong trầm tư hồi lâu, cảm thấy Lý Thiệu Quân nói cũng có đạo lý, xác thực Lý gia so với chỗ hiện tại Tiểu Viễn ẩn thân thì an toàn hơn nhiều, liền tiếp nhận ý kiến, Lý Thiệu Quân ở trong lòng bật ngón tay cái, như vậy có thể đem nhạc mẫu đại nhân trước nhận về nhà, hắn có thể nhân cơ hội lấy lòng nhạc mẫu đại nhân trước, đến lúc đó có Diệp Quân Viễn làm chỗ dựa, Trầm Phong cũng không thể đem hắn làm khó, hơn nữa Phồn Phồn cũng sẽ thật cao hứng.
Lý Thiệu Quân cảm thấy chính mình thật sự rất cơ trí, trước khi đi còn làm bộ như phủi bụi trên vai Trầm Phong, phi thường người nhanh nhẹn lấy vài sợi tóc dính trên vai giấu kỹ.
Ra khỏi cao ốc, Lý Thiệu Quân trước tiên đến bệnh bệnh viện làm xét nghiệm ADN, hơn nữa muốn bọn họ cho ra kết quả càng sớm càng tốt.
Về nhà, Lý Thiệu Quân đem chuyện đàm phán của mình cùng Trầm Phong nói cho Diệp Phồn, Diệp Phồn nghe được Diệp Quân Viễn sẽ về đây, cao hứng cực kỳ, nghĩ đến sắp gặp được phụ thân mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu, thật là lệ nóng doanh tròng, Lý Thiệu Quân chạy nhanh lau nước mắt cho cậu, kêu cậu không cần quá kích động, đối thân thể cùng bảo bảo không tốt, Diệp Phồn gật đầu đáp ứng, có khả năng vì hoài bảo bảo, gần đây đều rất dễ xúc động.
Lý Thiệu Quân cũng đem sự tình nói cho bà ngoại cùng phụ thân, bà ngoại cũng thực đồng ý cùng tập đoàn Quân Viễn hợp tác, cho dù không vì ích lợi, thù mới hận cũ với Trầm gia, giờ có thể báo, hơn nữa Trầm Phong cũng là nhóm thân gia với bà, coi như người trong nhà, việc này là đương nhiên.
Lý tư lệnh muốn Lý Thiệu Quân làm tròn trách nhiệm của chính mình là tốt rồi, này con trai ông liền lớn mật tự tay đi làm, ông dĩ nhiên cũng sẽ dốc toàn lực, vì con dâu cùng tôn tử thực đáng giá, huống chi Trầm gia mấy năm nay cũng làm rất nhiều chuyện quá phận, nên thu thập rồi.
Kết quả xét nghiệm ADN rất nhanh có, kết quả kiểm tra chứng minh Diệp Phồn cùng Trầm Phong là quan hệ cha con, thời điểm Lý Thiệu Quân đem kết quả cho Diệp Phồn xem, Diệp Phồn đem tờ giấy gắt gao đặt tại ngực, vẫn là khó có thể kiềm chế nước mắt.
Cậu không phải đứa nhỏ không ba không mẹ, cậu cũng có ba mẹ, cậu không cần hâm mộ người khác nữa.
Lý Thiệu Quân vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng Diệp Phồn, cũng thực sự vì cậu mà cao hứng!
Diệp Quân Viễn nhìn thấy Trầm Phong đến đây, cũng không có cấp hắn sắc mặt hoà nhã, y rất sinh khí, vì cái gì Trầm Phong muốn đem y một mình ở chỗ này, nói là vì an toàn của y, chẳng lẽ Diệp Quân Viễn y là người rất sợ chết người sao? Không thể cùng người khác chia sẻ hoạn nạn sao?
Trầm Phong nhìn Tiểu Viễn bỏ qua không thèm nhìn hắn, đành cười khổ, hắn biết Tiểu Viễn sinh khí, nhưng hắn thật sự không thể chịu được Tiểu Viễn lại gặp nguy hiểm, đệ đệ kia của hắn, tâm ngoan thủ lạt, cái gì cũng có thể làm được, bằng không cũng sẽ không đối với Phồn Phồn còn nhỏ như vậy hạ thủ một cách ngoan độc.
Hắn đi qua, muốn đi ôm Tiểu Viễn, Tiểu Viễn không chịu, né tránh hắn, Trầm Phong thấp giọng cầu xin, "Tiểu Viễn, nhìn anh đi! Em đừng sinh khí, bị chọc tức sẽ không tốt."
Diệp Quân Viễn vẫn không đáp ứng, còn quay người đưa lưng về phía hắn, Trầm Phong thừa cơ đi lên từ phía sau ôm lấy Tiểu Viễn, Diệp Quân Viên cố gỡ cánh tay gắt gao dính chặt ở bên hông y, nhưng như thế nào đều gỡ không ra, người phía sau còn mặt dày mày dạn kề sát y, đầu tựa trên vai y thì thầm.
Diệp Quân Viễn giận dữ nói: "Trầm Phong anh đã một bó tuổi còn làm nũng, thật không biết xấu hổ!"
Trầm Phong ghé vào lỗ tai y nói, "Không xấu hổ, anh có dạng gì mà em chưa thấy qua chứ, hơn nữa anh không có già, vẫn là rất là trẻ đó, không tin buổi tối thử xem." Nói xong còn thực không sợ chết đỉnh đỉnh hạ bộ về phía trước.
Diệp Quân Viễn liếc mắt xem thường, thầm nghĩ thật sự là cái lão lưu manh, ban ngày ban mặt còn tuyên dâm, cảnh cáo hắn, "Anh dám đùa giỡn lưu manh nữa, em lập tức đem anh đuổi ra khỏi phòng, về sau anh liền trường kỳ nằm phòng khách đi!"
Trầm Phong lập tức đứng đắn, tỏ vẻ chính mình vừa rồi là ăn gan hùm, hy vọng Tiểu Viễn đại nhân đại lượng, tha thứ cho sai lầm của hắn, hắn nhất định úp mặt vào tường, hảo hảo kiểm điểm!
Diệp Quân Viễn cũng không cùng hắn ba hoa, trực tiếp nói với hắn: "Em không muốn chỉ suốt ngày đợi ở nơi này, anh nếu không đáp ứng hiện tại để em đi cùng anh, vậy sau này cũng đừng tới gặp em, em mặc kệ anh chết sống ra sao."
Trầm Phong hôn nhẹ sườn mặt Diệp Quân Viễn, nói cho y biết, "Anh hôm nay đến vì chuyện này, ngày mai anh mang em đến nơi khác."
Diệp Quân Viễn cao hứng không đến một giây mặt liền xám lại, dùng sức muốn tránh khỏi cái ôm của Trầm Phong, không phải là đổi chỗ trú sao, ở nơi này hay đến nơi khác thì có gì khác nhau.
Trầm Phong ôm chặt y, vội vàng trấn an nói: "Tiểu Viễn Tiểu Viễn, hãy nghe anh nói đã, không phải như em nghĩ, em nhất định sẽ thích nơi đó, sẽ gặp lại người quen đó".
Diệp Quân Viễn dừng lại giãy dụa, nhíu mày nói: "Người quen?" Y làm sao có người quen nào nữa, từ nhỏ ở Trầm gia lớn lên, những người quen này hiện tại đều làm y hận thấu xương.
"Ừ, em còn nhớ rõ hồi Phồn Phồn gặp chuyện không may, ngày đó em còn mang theo một đứa nhỏ khác chứ? Ngày đó chúng ta ở hồ Gia Minh gặp phải cậu bạn nhờ chúng ta chụp ảnh đó." Trầm Phong kỳ thật không muốn để Tiểu Viễn hồi tưởng sự tình trước kia.
Diệp Quân Viễn ngẫm một chút gật đầu, vài năm gần đây không uống thuốc, trí nhớ y chậm rãi khôi phục rất nhiều, khó trách ngày đó cảm thấy cái kia tên có chút quen tai, chuyện tình ngày đó đời này y đều không quên được, y vẫn nhớ rõ đứa nhỏ vô tội chịu liên lụy kia, đó là bạn của Phồn Phồn, lúc ấy những người đó lao tới muốn bắt Phồn Phồn, y bị người khác chế trụ, tiểu bằng hữu kia gắt gao lôi kéo Phồn Phồn không để người khác ôm đi, kết quả bị người dùng lực ném đi, té trên mặt đất không nhúc nhích, hắn thật sự rất muốn đuổi theo, nhưng nhìn tiểu bằng hữu kia còn nằm trên mặt đất y không có biện pháp, chỉ có thể trước đem bạn Phồn Phồn đi bệnh viện.
Trầm Phong nhìn y không nói lời nào, tiếp tục nói với y, "Mẹ đứa nhỏ đó kỳ thật là con gái của tỷ muội tốt với mẹ anh, em cũng biết chuyện hồi đó của mẹ, nhưng về sau hai nhà dần xa cách, cho nên anh cũng không nhắc tới nàng cho em biết, nàng tên Thiệu Quyên em còn nhớ rõ không."
Diệp Quân Viễn hồi tưởng một chút, trong ấn tượng quả là có tên này, "Ừm, em có chút ấn tượng, kia cùng nơi em đến có quan hệ gì sao?"
Trầm Phong nhanh nhẹn nói: "Có quan hệ rất lớn, chất nhi kia của anh là người thừa kế tập đoàn Thiệu Thị phía nam, phụ thân là Lý tư lệnh, hơn nữa nhóc này vì muốn báo đáp ân tình năm đó em cứu nó, nguyện ý giúp tập đoàn Quân Viễn, cùng nhau đối phó Trầm gia, còn bảo em đi nhà bọn họ ở, dù sao nơi bọn họ ở là khu vực chế độ quân nhân, rất an toàn."
Nghe tin này, Diệp Quân Viễn trong mắt hiện lên kinh hỉ, nhưng y lập tức lại hỏi, "Thật sự đơn giản như vậy, chẳng lẽ không có yêu cầu anh trả giá điều kiện gì?"
Trầm Phong thành thật trả lời: "Đương nhiên là có, dù sao ở thương nói ngôn thương, cậu nhóc yêu cầu tập đoàn Quân Viễn chúng ta giúp Thiệu Thị mở rộng thị trường phương bắc, nhưng nếu có thể đánh tới Trầm gia, đem Quân Viễn đều cho bọn họ thì có vấn đề gì."
Diệp Quân Viễn thực cảm khái, y không biết có nên hướng Trầm Phong nói cảm tạ hay không, "Em muốn nói cám ơn, nhưng là lại cảm giác hai chữ cám ơn này rất nhẹ, anh vì em hướng Trầm gia tuyên chiến, lưng đeo danh xấu, em thật sự không biết như thế nào cảm tạ anh."
Trầm Phong cầm lấy tay y, ôn nhu nói: "Không cần phải nói cám ơn, anh đối với cái nhà kia căn bản không có kỳ vọng gì, hơn nữa bọn họ coi anh là người Trầm gia thì sẽ không thương tổn Phồn Phồn, còn có bao che yêu thương Phồn Phồn, anh cũng không phải vì em, là vì chúng ta, anh cũng là phụ thân Phồn Phồn a!"
"Em biết anh phải trả giá rất nhiều, em cũng muốn cùng anh cùng nhau đối mặt, không muốn chính mình chỉ biết đợi ở nơi an toàn." Diệp Quân Viễn ôm lấy Trầm Phong, thực nhẹ nhàng nói.
Trầm Phong biết không đơn giản như vậy, vì thế dụ dỗ y, "Em ở nhà Lý tư lệnh tùy thời đều có thể thu được tin tức của anh, anh bình thường cũng có thể đi tìm em, hơn nữa hoàn cảnh đều thực an toàn, em cũng biết tên đệ đệ kia của anh luôn không từ thủ đoạn, anh thật sự không thể mất đi em, hơn nữa bạn trai nhỏ của Lý Thiệu Quân cũng ở nơi đó, chính là tiểu bằng hữu lần trước gặp ở hồ Gia Minh, không phải em rất thích cậu ấy sao."
Diệp Quân Viễn cảm thấy Trầm Phong nói cũng có đạo lý, nếu không bởi vì nghĩ sẽ làm kéo chân Trầm Phong, y mới không đáp ứng chờ đợi, hiện tại đây là lựa chọn rất tốt, y đương nhiên nguyện ý đi, cũng tỏ vẻ hợp tác.
Diệp Quân Viễn kỳ thật có chút hiểu lầm, y nghĩ chính mình được đem đi làm con tin.
Diệp Phồn biết Diệp Quân Viễn là phụ thân mình, thực sự sắp được gặp lại người, thập phần mong đợi, buổi tối hưng phấn ngủ không được, Lý Thiệu Quân vừa khuyên vừa hống, rồi hát các loại nhạc từ bài hát thiếu nhi đến tình ca mới đem người dỗ ngủ.
Ngày hôm sau Diệp Quân Viễn sẽ đến đây, bọn họ biết tâm ý Diệp Phồn, cố ý đem phòng của Diệp Quân Viễn an bài ngay cạnh phòng bọn họ.
Sáng sớm Diệp Phồn đã tỉnh, bởi vì trong người mang thai, Diệp Phồn so với bình thường ngủ nhiều hơn, nhưng hôm nay lại dậy rất sớm, sau khi bị bắt ăn xong bữa sáng, vẫn chờ ở cửa, nghe được tiếng ô tô đi vào, Diệp Phồn lập tức bước đến trong sân, Lý Thiệu Quân lo lắng vội vàng theo sau.
Bởi vậy Diệp Quân Viễn vừa xuống xe liền thấy được Diệp Phồn cười thực sáng lạn, trong lòng lại quanh quẩn trỗi dậy cái loại cảm giác kỳ diệu, y cảm thấy tới nơi này thật sự là lựa chọn không sai.
Năm đó Tiểu Viễn cũng nói với hắn, trong sự kiện kia có một tiểu bằng hữu cũng bị liên lụy, may mắn không có chuyện gì, nếu Lý Thiệu Quân thật sự là đứa nhỏ năm đó, như vậy lúc trước ở bên hồ Gia Minh khi cậu ta nhìn thấy Tiểu Viễn thì vì cái gì không nói.
Trầm Phong tỉnh táo lại hỏi hắn, "Cháu đã biết Quân Viễn, vì cái gì lần trước bên hồ Gia Minh cháu còn làm bộ như không biết, cho dù qua mười mấy năm bộ dạng có biến hóa, nhưng khi nghe được tên, cháu hẳn sẽ có chút ấn tượng, nhưng mà biểu hiện của cháu hoàn toàn là bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt."
Lý Thiệu Quân thật sự là bội phục nhạc phụ đại nhân nghiêm cẩn tính toán, hắn cười khổ nói: "Lúc ấy cháu quả thật không nhớ rõ, bởi vì chuyện năm đó đối với cháu tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cháu tự trách chính mình không bảo vệ tốt Phồn Phồn, gây nên chướng ngại tâm lý, mẫu thân mang cháu đi Mỹ tiến hành tâm lý trị liệu, rốt cục bọn họ dùng thôi miên, đem một đoạn trí nhớ này của cháu phong ấn, cháu mới bình thường trở lại."
Trầm Phong cau mày, hắn từng nghe nói qua Thiệu Quyên có vài năm đi Mỹ, vừa vặn chính là nửa năm sau khi Tiểu Phồn gặp chuyện không may, nhưng vì cái gì Thiệu Quyên không cùng hắn nhắc tới chuyện này, "Mẫu thân cháu chưa bao giờ nhắc tới chuyện quen biết Quân Viễn."
Lý Thiệu Quân do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng có điểm không yên nói ra khỏi miệng: "Nhưng mẫu thân cháu cũng không biết Diệp thúc thúc quen biết chú, cái kia Diệp thúc thúc cũng không nói cho chú là chú ấy quen biết mẫu thân cháu đi!"
Trầm Phong nhất thời không nói gì, năm đó bởi vì chuyện của Phồn Phồn, Tiểu Viễn hận thấu hắn, tuy rằng không phải hắn làm, nhưng do người Trầm gia tiếp tay trong vụ đó, hại Phồn Phồn xảy ra chuyện, trừ bỏ báo thù, Tiểu Viễn căn bản không nói với hắn sự tình khác, sau này lại vì nguyên nhân sâu xa dùng nhiều thuốc, phỏng chừng chính y đều quên Thiệu Quyên này.
Nhìn Trầm Phong bình tĩnh không nói lời nào, Lý Thiệu Quân vội vàng bổ sung, "Có thể là Diệp thúc thúc lúc ấy cho rằng mẫu thân cùng cháu chỉ là người ngoài cuộc bị liên lụy, hơn nữa chú ấy cũng không biết chuyện Trầm thúc cùng mẫu thân cháu có quan hệ thế giao, không nói với chú cũng thực bình thường."
Từ sau khi mẫu thân Trầm Phong tự sát, Thiệu gia cùng Trầm gia lui tới cũng ít đi, bởi vì bà ngoại Thiệu Quân thập phần không nghĩ thích phụ thân Trầm Phong, Trầm gia lão gia tử muốn đem nữ nhân bên ngoài về nhà mới khiến cho Trầm lão phu nhân năm đó luẩn quẩn trong lòng tự sát. Bà ngoại bởi vì khúc mắc này, là vì hảo tỷ muội của bà khi mới nhận thức Trầm gia đại thiếu gia, hai người rõ ràng là tự do luyến ái, vì cái gì sau lại biến thành như vậy, nàng thật sự không hiểu nổi.
"Vậy cháu là vì mẫu thân nói cho cháu biết sự tình trước kia cho nên thấy áy náy muốn đến giúp ta, bù lại di hận năm đó?" Trầm Phong hiện tại đại khái tin lời Lý Thiệu Quân nói, hắn có chút phức tạp nhìn về phía Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân trước đây là bằng hữu con của hắn Phồn Phồn, hắn cũng chỉ gặp qua Phồn Phồn vài lần, không có cùng Phồn Phồn đi chơi nhiều, nhìn Lý Thiệu Quân không hiểu sao có chút ghen tị.
Lý Thiệu Quân gật gật đầu thừa nhận, "Nói như thế nào thì Diệp thúc thúc đã cứu cháu, hai người lại là vợ chồng, cháu giúp chú chính là báo đáp Diệp thúc thúc."
Nghe Lý gia tiểu tử nói hắn cùng Tiểu Viễn là vợ chồng, hắn cảm thấy những lời này Lý Thiệu Quân nói là dễ nghe nhất trong ngày, hắn mấy năm nay cầu hôn Tiểu Viễn rất nhiều lần, muốn đi nước ngoài đăng kí kết hôn, được đeo nhẫn cho Tiểu Viễn, nhưng Tiểu Viễn chưa một lần đáp ứng hắn, tuy rằng hắn cùng Tiểu Viễn nhiều năm cùng một chỗ như vậy, nhưng mà hắn vẫn là mong có cái nghi thức, bằng không hắn tổng cảm giác Tiểu Viễn sẽ tùy thời rời hắn mà đi.
Trầm Phong ngẩng đầu còn thật sự nhìn về phía Lý Thiệu Quân, nói: "Ta đáp ứng cùng Thiệu Thị hợp tác, nhưng là ta phải cảnh cáo cháu trước rủi ro rất lớn, hậu quả thất bại sẽ làm Thiệu Thị tổn thất nghiêm trọng."
Lý Thiệu Quân gợi lên khóe miệng nở nụ cười, "Cháu hiểu được, nhưng đại danh đỉnh đỉnh Trầm Phong có thể dễ dàng thất bại trước địch nhân sao?"
Trầm Phong cũng cười, rõ ràng trả lời: "Đương nhiên sẽ không!"
Hai người nhìn nhau cười, bắt tay nhau, đồng thanh nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Trước khi đi, Lý Thiệu Quân cùng Trầm Phong nói ra một đề nghị, chính là để cho Diệp Quân Viễn đến ở trong Lý gia, Trầm Phong nhìn hắn nhắc tới Tiểu Viễn thập phần cảnh giác.
Lý Thiệu Quân vội vàng giải thích, "Cháu không có ý gì, nhưng mà chú cũng biết ở Lý gia là an toàn nhất đúng không? Ai dám ở nơi này xằng bậy chứ?"
Trầm Phong trầm tư hồi lâu, cảm thấy Lý Thiệu Quân nói cũng có đạo lý, xác thực Lý gia so với chỗ hiện tại Tiểu Viễn ẩn thân thì an toàn hơn nhiều, liền tiếp nhận ý kiến, Lý Thiệu Quân ở trong lòng bật ngón tay cái, như vậy có thể đem nhạc mẫu đại nhân trước nhận về nhà, hắn có thể nhân cơ hội lấy lòng nhạc mẫu đại nhân trước, đến lúc đó có Diệp Quân Viễn làm chỗ dựa, Trầm Phong cũng không thể đem hắn làm khó, hơn nữa Phồn Phồn cũng sẽ thật cao hứng.
Lý Thiệu Quân cảm thấy chính mình thật sự rất cơ trí, trước khi đi còn làm bộ như phủi bụi trên vai Trầm Phong, phi thường người nhanh nhẹn lấy vài sợi tóc dính trên vai giấu kỹ.
Ra khỏi cao ốc, Lý Thiệu Quân trước tiên đến bệnh bệnh viện làm xét nghiệm ADN, hơn nữa muốn bọn họ cho ra kết quả càng sớm càng tốt.
Về nhà, Lý Thiệu Quân đem chuyện đàm phán của mình cùng Trầm Phong nói cho Diệp Phồn, Diệp Phồn nghe được Diệp Quân Viễn sẽ về đây, cao hứng cực kỳ, nghĩ đến sắp gặp được phụ thân mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu, thật là lệ nóng doanh tròng, Lý Thiệu Quân chạy nhanh lau nước mắt cho cậu, kêu cậu không cần quá kích động, đối thân thể cùng bảo bảo không tốt, Diệp Phồn gật đầu đáp ứng, có khả năng vì hoài bảo bảo, gần đây đều rất dễ xúc động.
Lý Thiệu Quân cũng đem sự tình nói cho bà ngoại cùng phụ thân, bà ngoại cũng thực đồng ý cùng tập đoàn Quân Viễn hợp tác, cho dù không vì ích lợi, thù mới hận cũ với Trầm gia, giờ có thể báo, hơn nữa Trầm Phong cũng là nhóm thân gia với bà, coi như người trong nhà, việc này là đương nhiên.
Lý tư lệnh muốn Lý Thiệu Quân làm tròn trách nhiệm của chính mình là tốt rồi, này con trai ông liền lớn mật tự tay đi làm, ông dĩ nhiên cũng sẽ dốc toàn lực, vì con dâu cùng tôn tử thực đáng giá, huống chi Trầm gia mấy năm nay cũng làm rất nhiều chuyện quá phận, nên thu thập rồi.
Kết quả xét nghiệm ADN rất nhanh có, kết quả kiểm tra chứng minh Diệp Phồn cùng Trầm Phong là quan hệ cha con, thời điểm Lý Thiệu Quân đem kết quả cho Diệp Phồn xem, Diệp Phồn đem tờ giấy gắt gao đặt tại ngực, vẫn là khó có thể kiềm chế nước mắt.
Cậu không phải đứa nhỏ không ba không mẹ, cậu cũng có ba mẹ, cậu không cần hâm mộ người khác nữa.
Lý Thiệu Quân vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng Diệp Phồn, cũng thực sự vì cậu mà cao hứng!
Diệp Quân Viễn nhìn thấy Trầm Phong đến đây, cũng không có cấp hắn sắc mặt hoà nhã, y rất sinh khí, vì cái gì Trầm Phong muốn đem y một mình ở chỗ này, nói là vì an toàn của y, chẳng lẽ Diệp Quân Viễn y là người rất sợ chết người sao? Không thể cùng người khác chia sẻ hoạn nạn sao?
Trầm Phong nhìn Tiểu Viễn bỏ qua không thèm nhìn hắn, đành cười khổ, hắn biết Tiểu Viễn sinh khí, nhưng hắn thật sự không thể chịu được Tiểu Viễn lại gặp nguy hiểm, đệ đệ kia của hắn, tâm ngoan thủ lạt, cái gì cũng có thể làm được, bằng không cũng sẽ không đối với Phồn Phồn còn nhỏ như vậy hạ thủ một cách ngoan độc.
Hắn đi qua, muốn đi ôm Tiểu Viễn, Tiểu Viễn không chịu, né tránh hắn, Trầm Phong thấp giọng cầu xin, "Tiểu Viễn, nhìn anh đi! Em đừng sinh khí, bị chọc tức sẽ không tốt."
Diệp Quân Viễn vẫn không đáp ứng, còn quay người đưa lưng về phía hắn, Trầm Phong thừa cơ đi lên từ phía sau ôm lấy Tiểu Viễn, Diệp Quân Viên cố gỡ cánh tay gắt gao dính chặt ở bên hông y, nhưng như thế nào đều gỡ không ra, người phía sau còn mặt dày mày dạn kề sát y, đầu tựa trên vai y thì thầm.
Diệp Quân Viễn giận dữ nói: "Trầm Phong anh đã một bó tuổi còn làm nũng, thật không biết xấu hổ!"
Trầm Phong ghé vào lỗ tai y nói, "Không xấu hổ, anh có dạng gì mà em chưa thấy qua chứ, hơn nữa anh không có già, vẫn là rất là trẻ đó, không tin buổi tối thử xem." Nói xong còn thực không sợ chết đỉnh đỉnh hạ bộ về phía trước.
Diệp Quân Viễn liếc mắt xem thường, thầm nghĩ thật sự là cái lão lưu manh, ban ngày ban mặt còn tuyên dâm, cảnh cáo hắn, "Anh dám đùa giỡn lưu manh nữa, em lập tức đem anh đuổi ra khỏi phòng, về sau anh liền trường kỳ nằm phòng khách đi!"
Trầm Phong lập tức đứng đắn, tỏ vẻ chính mình vừa rồi là ăn gan hùm, hy vọng Tiểu Viễn đại nhân đại lượng, tha thứ cho sai lầm của hắn, hắn nhất định úp mặt vào tường, hảo hảo kiểm điểm!
Diệp Quân Viễn cũng không cùng hắn ba hoa, trực tiếp nói với hắn: "Em không muốn chỉ suốt ngày đợi ở nơi này, anh nếu không đáp ứng hiện tại để em đi cùng anh, vậy sau này cũng đừng tới gặp em, em mặc kệ anh chết sống ra sao."
Trầm Phong hôn nhẹ sườn mặt Diệp Quân Viễn, nói cho y biết, "Anh hôm nay đến vì chuyện này, ngày mai anh mang em đến nơi khác."
Diệp Quân Viễn cao hứng không đến một giây mặt liền xám lại, dùng sức muốn tránh khỏi cái ôm của Trầm Phong, không phải là đổi chỗ trú sao, ở nơi này hay đến nơi khác thì có gì khác nhau.
Trầm Phong ôm chặt y, vội vàng trấn an nói: "Tiểu Viễn Tiểu Viễn, hãy nghe anh nói đã, không phải như em nghĩ, em nhất định sẽ thích nơi đó, sẽ gặp lại người quen đó".
Diệp Quân Viễn dừng lại giãy dụa, nhíu mày nói: "Người quen?" Y làm sao có người quen nào nữa, từ nhỏ ở Trầm gia lớn lên, những người quen này hiện tại đều làm y hận thấu xương.
"Ừ, em còn nhớ rõ hồi Phồn Phồn gặp chuyện không may, ngày đó em còn mang theo một đứa nhỏ khác chứ? Ngày đó chúng ta ở hồ Gia Minh gặp phải cậu bạn nhờ chúng ta chụp ảnh đó." Trầm Phong kỳ thật không muốn để Tiểu Viễn hồi tưởng sự tình trước kia.
Diệp Quân Viễn ngẫm một chút gật đầu, vài năm gần đây không uống thuốc, trí nhớ y chậm rãi khôi phục rất nhiều, khó trách ngày đó cảm thấy cái kia tên có chút quen tai, chuyện tình ngày đó đời này y đều không quên được, y vẫn nhớ rõ đứa nhỏ vô tội chịu liên lụy kia, đó là bạn của Phồn Phồn, lúc ấy những người đó lao tới muốn bắt Phồn Phồn, y bị người khác chế trụ, tiểu bằng hữu kia gắt gao lôi kéo Phồn Phồn không để người khác ôm đi, kết quả bị người dùng lực ném đi, té trên mặt đất không nhúc nhích, hắn thật sự rất muốn đuổi theo, nhưng nhìn tiểu bằng hữu kia còn nằm trên mặt đất y không có biện pháp, chỉ có thể trước đem bạn Phồn Phồn đi bệnh viện.
Trầm Phong nhìn y không nói lời nào, tiếp tục nói với y, "Mẹ đứa nhỏ đó kỳ thật là con gái của tỷ muội tốt với mẹ anh, em cũng biết chuyện hồi đó của mẹ, nhưng về sau hai nhà dần xa cách, cho nên anh cũng không nhắc tới nàng cho em biết, nàng tên Thiệu Quyên em còn nhớ rõ không."
Diệp Quân Viễn hồi tưởng một chút, trong ấn tượng quả là có tên này, "Ừm, em có chút ấn tượng, kia cùng nơi em đến có quan hệ gì sao?"
Trầm Phong nhanh nhẹn nói: "Có quan hệ rất lớn, chất nhi kia của anh là người thừa kế tập đoàn Thiệu Thị phía nam, phụ thân là Lý tư lệnh, hơn nữa nhóc này vì muốn báo đáp ân tình năm đó em cứu nó, nguyện ý giúp tập đoàn Quân Viễn, cùng nhau đối phó Trầm gia, còn bảo em đi nhà bọn họ ở, dù sao nơi bọn họ ở là khu vực chế độ quân nhân, rất an toàn."
Nghe tin này, Diệp Quân Viễn trong mắt hiện lên kinh hỉ, nhưng y lập tức lại hỏi, "Thật sự đơn giản như vậy, chẳng lẽ không có yêu cầu anh trả giá điều kiện gì?"
Trầm Phong thành thật trả lời: "Đương nhiên là có, dù sao ở thương nói ngôn thương, cậu nhóc yêu cầu tập đoàn Quân Viễn chúng ta giúp Thiệu Thị mở rộng thị trường phương bắc, nhưng nếu có thể đánh tới Trầm gia, đem Quân Viễn đều cho bọn họ thì có vấn đề gì."
Diệp Quân Viễn thực cảm khái, y không biết có nên hướng Trầm Phong nói cảm tạ hay không, "Em muốn nói cám ơn, nhưng là lại cảm giác hai chữ cám ơn này rất nhẹ, anh vì em hướng Trầm gia tuyên chiến, lưng đeo danh xấu, em thật sự không biết như thế nào cảm tạ anh."
Trầm Phong cầm lấy tay y, ôn nhu nói: "Không cần phải nói cám ơn, anh đối với cái nhà kia căn bản không có kỳ vọng gì, hơn nữa bọn họ coi anh là người Trầm gia thì sẽ không thương tổn Phồn Phồn, còn có bao che yêu thương Phồn Phồn, anh cũng không phải vì em, là vì chúng ta, anh cũng là phụ thân Phồn Phồn a!"
"Em biết anh phải trả giá rất nhiều, em cũng muốn cùng anh cùng nhau đối mặt, không muốn chính mình chỉ biết đợi ở nơi an toàn." Diệp Quân Viễn ôm lấy Trầm Phong, thực nhẹ nhàng nói.
Trầm Phong biết không đơn giản như vậy, vì thế dụ dỗ y, "Em ở nhà Lý tư lệnh tùy thời đều có thể thu được tin tức của anh, anh bình thường cũng có thể đi tìm em, hơn nữa hoàn cảnh đều thực an toàn, em cũng biết tên đệ đệ kia của anh luôn không từ thủ đoạn, anh thật sự không thể mất đi em, hơn nữa bạn trai nhỏ của Lý Thiệu Quân cũng ở nơi đó, chính là tiểu bằng hữu lần trước gặp ở hồ Gia Minh, không phải em rất thích cậu ấy sao."
Diệp Quân Viễn cảm thấy Trầm Phong nói cũng có đạo lý, nếu không bởi vì nghĩ sẽ làm kéo chân Trầm Phong, y mới không đáp ứng chờ đợi, hiện tại đây là lựa chọn rất tốt, y đương nhiên nguyện ý đi, cũng tỏ vẻ hợp tác.
Diệp Quân Viễn kỳ thật có chút hiểu lầm, y nghĩ chính mình được đem đi làm con tin.
Diệp Phồn biết Diệp Quân Viễn là phụ thân mình, thực sự sắp được gặp lại người, thập phần mong đợi, buổi tối hưng phấn ngủ không được, Lý Thiệu Quân vừa khuyên vừa hống, rồi hát các loại nhạc từ bài hát thiếu nhi đến tình ca mới đem người dỗ ngủ.
Ngày hôm sau Diệp Quân Viễn sẽ đến đây, bọn họ biết tâm ý Diệp Phồn, cố ý đem phòng của Diệp Quân Viễn an bài ngay cạnh phòng bọn họ.
Sáng sớm Diệp Phồn đã tỉnh, bởi vì trong người mang thai, Diệp Phồn so với bình thường ngủ nhiều hơn, nhưng hôm nay lại dậy rất sớm, sau khi bị bắt ăn xong bữa sáng, vẫn chờ ở cửa, nghe được tiếng ô tô đi vào, Diệp Phồn lập tức bước đến trong sân, Lý Thiệu Quân lo lắng vội vàng theo sau.
Bởi vậy Diệp Quân Viễn vừa xuống xe liền thấy được Diệp Phồn cười thực sáng lạn, trong lòng lại quanh quẩn trỗi dậy cái loại cảm giác kỳ diệu, y cảm thấy tới nơi này thật sự là lựa chọn không sai.
Bình luận facebook