• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full DƯỚI ĐÓA HOA HỒNG (2 Viewers)

  • Chương 105

Ngoài cửa sổ khi ánh sáng trời lộ rõ, Tạ Âm Lâu quấn chăn bông mềm mại lật người, mái tóc dài quấn quanh cánh tay, mấy sợi tóc cuộn tròn dán vào sườn cổ trắng nõn.



Mí mắt cong vút của cô run rẩy vài cái rồi bừng tỉnh.



Phó Dung Dữ từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc một bộ âu phục đen tuyền, duỗi tay kéo cô ra khỏi giường, nhìn đồng hồ đeo tay rồi cất giọng lười biếng mang theo chút khàn khàn: “Hôm nay em muốn mặc bộ nào?”



Anh vừa nói xong, ngón tay thon dài đã kéo đai thắt lưng váy ngủ của cô ra, nhẹ nhàng vén mái tóc dài đang buông thả.



Không khí trong phòng hơi lạnh, Tạ Âm Lâu rụt bả vai tr4n truồng dán vào lồng nguc anh, hai ba giây sau cũng hoàn toàn bừng tỉnh: “Trên móc áo, chiếc sườn xám màu xanh sẫm.”



Đi viếng mẹ của Phó Dung Dữ, ngay cả kiểu dáng cô cũng chọn kiểu truyền thống, cũng không quá lộ.



Bên ngoài biệt thự đang đỗ vài chiếc xe đơn giản, đám người Trần Nguyện đã chờ đợi rất lâu, Tạ Âm Lâu khom lưng ngồi lên xe ở giữa, từ đây đến nghĩa trang núi Nam Đà mất khoảng gần 3 giờ lái xe, Phó Dung Dữ ở phía sau lấy gối dựa cho cô.



Hình Lệ ngồi xe khác, Tạ Âm Lâu xuyên qua kính xe màu đen nhìn về phía sau, quay đầu hỏi: “Dung Hồi không đến sao?”



Phó Dung Dữ thấp giọng nói: “Nơi mẹ an nghỉ không phải là nghĩa trang của gia tộc Phó thị, là núi Nam Đà, thời gian lái xe quá lâu, thân thể cậu ấy không chịu nổi.”



“Ba mẹ anh không chôn cất chung sao?”



Tạ Âm Lâu hơi bất ngờ, trước kia chưa từng nghe nhắc đến.



Phó Dung Dữ ung dung đặt gối sau lưng cô, ngữ điệu bình tĩnh đến mức như đang kể chuyện người khác: “Ừ, là di nguyện lúc còn sống của ông ấy.”



Phó Nghiên Thanh được chôn cất ở phần mộ của gia tộc Phó thị, nhưng phần mộ của vợ lại được chôn cất ở núi Nam Đà, không biết là có phải sâu trong lòng cũng biết rõ mình không làm tốt trách nhiệm của một người cha, sợ là sau khi ch3t không còn mặt mũi nào đối diện với vợ.



Mà Phó Dung Dữ cũng không muốn Phó Nghiên Thanh đi quấy nhiễu mẹ mình an nghỉ, bèn tuân theo di chúc.



Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng dựa vào vai anh, duỗi bàn tay trắng nõn đan chặt vào tay anh: “Phó Dung Dữ.”



“Hửm?”



“Mẹ anh có còn người thân không?”



“Không có.”



Phó Dung Dữ rất ít khi nói với cô về chuyện gia đình, bởi vì anh không muốn nhắc đến tên Phó Nghiên Thanh, nhưng riêng với mẹ, anh suy nghĩ hồi lâu rồi từ từ nói cho Tạ Âm Lâu nghe: “Mẹ anh mất cả ba lẫn mẹ khi chưa lập gia đình, sống nhờ nhà người thân vài năm, sau đó quen ba anh khi còn học đại học.”



Tạ Âm Lâu giữ chặt tay anh, coi như có qua có lại cũng kể cho anh nghe về lịch sử gia tộc của nhà họ Tạ.



Mượn cách tán gẫu để chuyển hướng cảm xúc: “Đời ba em cũng khá đơn độc, dường như để tranh đoạt quyền thừa kế, người thân ruột thịt cũng không còn bao nhiêu, chỉ còn lại chú Hai và một cô họ sống ở nước ngoài xa xôi.”



“Có nghe qua một ít.”



Phó Dung Dữ biết được, là do bên ngoài đồn thổi.



Tạ Âm Lâu lại nhỏ giọng nói với anh một số chuyện bí ẩn của gia tộc mà người khác không biết: “Ông em có hai vợ, một người hợp pháp, một người sống ở nhà tổ chính là mẹ ruột của chú Hai.”



“Ba em là cháu đích tôn, được ông cố đặc biệt coi trọng, cho nên khi ba còn nhỏ, bà nội vì tranh sủng với mẹ chú Hai đã nhẫn tâm hủy hoại thân thể của ba, trước năm 16 tuổi, người trong gia tộc đều cảm thấy người hay đau ốm như ba em chắc sống không lâu nổi, không thể trở thành người cầm quyền.”



Phó Dung Dữ dường như chưa bao giờ thấy bố vợ uống thuốc, bèn im lặng nghe kể tiếp.



Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, nói: “Ai ngờ được sau năm 16 tuổi sức khỏe của ba em lại có dấu hiệu tốt lên, hơn nữa ông cố nội còn truyền cho ba em vị trí chủ nhà.”



Khác với Phó Dung Dữ phải đối mặt với ba về chuyện thất bại trong kinh doanh gia tộc, gia tộc Tạ thị lúc đó cực kỳ hưng thịnh, địa vị trong giới kinh doanh không ai có thể lay động được.



Việc đầu tiên mà người ở vị trí cao như Tạ Lan Thâm muốn làm đó là tranh đoạt, quét sạch tất cả những trở ngại đối với ông.



Tạ Âm Lâu nói tiếp: “Từ nhỏ chú Hai cũng bị chính mẹ ruột của mình hành hạ, những người cùng thế hệ trong gia tộc đều bắt nạt chú ấy là con riêng, sau này ba luôn luôn bảo vệ chú ấy.”



Phó Dung Dữ nghĩ đến Phó Dung Hồi, đôi môi mỏng thì thầm: “Tình cảm của ba vợ và chú hai rất tốt.”



“Cũng khá tốt, lúc nhỏ chú Hai lén biết được di chúc của ông cố, rồi bảo ba đổi thuốc, sau đó đã đổi thành loại thuốc khác...”



Trong xe thoáng chốc im lặng vài giây, Phó Dung Dữ cúi đầu nhìn sườn mặt Tạ Âm Lâu, hơi không nói nên lời.



Đến khi anh hỏi: “Ba vợ không trách chú ấy ư?”



“Ba nhốt chú Hai trong nhà tù không có người ở 10 năm, trong vòng 10 năm không để chú ấy có cơ hội học kinh doanh, chỉ mời giáo viên dạy về lĩnh vực nghệ thuật, còn cho chú ấy phẫu thuật triệt sản.”



Tạ Âm Lâu kể lại trải nghiệm của ba, biểu cảm trên mặt phức tạp, bởi vì không có chú ấy nên cô và hai em trai sinh ra đã rất may mắn, không cần phải đối mặt với những thứ này, lớn lên trong sự yêu thương của gia tộc.



Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Phó Dung Dữ với đôi mắt sâu thẳm: “Dung Dữ, em biết trong thâm tâm ba từ lâu đã coi anh như con trai ruột, ông ấy rất quý anh.”



Phó Nghiên Thanh không cần con trai thì nhà họ Tạ cần.



Ông ta không trân trọng, Tạ Lan Thâm sẽ trân trọng.



Sau 3 giờ đồng hồ chạy xe mới đến nghĩa trang ở núi Nam Đà, mặt trời ban trưa rất lớn, khi Tạ Âm Lâu xuống xe, da thịt của cô vừa tiếp xúc với ánh nắng đã ửng đỏ, trong tay ôm bó hoa hồng trắng tinh đi theo Phó Dung Dữ ra phần mộ.



Hình Lệ đến trước, đã đứng trước bia mộ đặt hoa lên đó, hôm nay cô ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, một bộ quần áo đen sẫm, trang điểm nhạt, còn buộc gọn mái tóc xoăn nâu đậm lên, không có đeo bất kì phụ kiện trang sức nào.



Đợi Tạ Âm Lâu bước đến, cô ấy lặng lẽ nói: “Mẹ của Phó Tổng đẹp thật.”



Mẹ của Phó Dung Dữ khi mất vì bệnh còn rất trẻ, ông trời dường như muốn mãi mãi lưu giữ dáng vẻ xinh đẹp của bà ấy, Tạ Âm Lâu ngước mắt nhìn lại cảm thấy rất đẹp.



Hơn nữa xương cốt của hai anh em như học theo mẹ, ngoại trừ đôi mắt màu hổ phách kia là di truyền của gia tộc.



Cô lại nhìn sang Phó Dung Dữ, anh giơ tay cầm lấy hoa dành dành ôm trong lòng.



Bên cạnh còn có các loại hoa tươi vây quanh, Phó Dung Dữ đặt phía trên tờ báo công bố tin tức kết hôn, lẳng lặng nhìn chăm chú bức họa trên bia mộ, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ, đây là Âm Lâu, vợ của con.”



Năm đó trước khi mẹ mất có nhắn cho anh một tin nhắn, còn rõ mồn một như hiện ra trước mắt.



Phó Dung Dữ biết bà ấy không thể ngừng lo lắng điều gì nhất, mỗi năm khi đến thăm viếng anh đều nói Phó Dung Hồi vẫn sống tốt.



Tạ Âm Lâu đứng trước bia mộ với anh, yên lặng lắng nghe, lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh.



Cả quá trình viếng thăm đều là Phó Dung Dữ tự mình làm, không có nhờ người ngoài làm hộ, mà Tạ Âm Lâu cũng ở bên cạnh giúp đỡ, lau sạch chân dung từng chút một bằng nước sạch.



Mặc dù cô chưa từng gặp người phụ nữ xinh đẹp trong bức chân dung này, nhưng lại có cảm giác tự nhiên thân thuộc.



Đầu ngón tay trắng nõn nắm khăn tay đứng yên hồi lâu, Hình Lệ đi tới: “Anh Phó còn cố ý dặn dò tôi, phải đi đến phố Cổ Nam mua bánh ngọt hoa quế trăm năm tuổi, nói đây là món ăn mẹ anh khi còn sống thích ăn nhất.”



Hộp điểm tâm này được đặt bên cạnh bức họa, là một phần tâm ý của Phó Dung Hồi.



Là kí ức còn sót lại với mẹ lúc anh ấy còn thơ bé.



Tạ Âm Lâu nói: “Bà ấy nhất định là một người mẹ tốt.”



“Đúng vậy, nếu như không phải hồng nhan bạc mệnh, Phó tổng và anh Phó sẽ có một cuộc sống hạnh phúc khác.”



Hình Lệ cũng hơi xúc động, tuy nói cô ấy đại diện cho Phó Dung Hồi đến, nhưng lại không nói thẳng ra.



Cô ấy còn không thể danh chính ngôn thuận giống Tạ Âm Lâu lấy thân phận con dâu bái viếng, chỉ đứng ở phía sau.



Chờ Tạ Âm Lâu thắp hương xong, Hình Lệ mới đưa khăn tay sạch sẽ cho cô, nói: “Tôi mới vừa nhìn trộm hình xăm của Phó tổng, nét hoa tường vi rất đẹp mắt, thảo nào em trai cô học theo.”



“Em trai tôi?”



Ánh mắt Tạ Âm Lâu hiện lên vẻ hoài nghi, cô phân tán sự chú ý: “Cô nói đứa nào?”



“Thì tên khùng đó.”



Hình Lệ dùng dăm ba câu kể lại, khi Tạ Thầm Thời đến bệnh viện quấy rối Phó Dung Hồi bị cô ấy không cẩn thận hắt nước lên người, còn nói: “Trên lồng nguc vừa mới xăm một nàng tiên cá đấy.”



Tạ Âm Lâu nghe xong, mím môi không nói gì, ghi nhớ chuyện này trong lòng.



Ở trong nghĩa trang núi Nam Đà đợi đến khi mặt trời sắp lặn về phía Tây, Phó Dung Dữ mới mang theo cô và đoàn người rời khỏi nơi này, lại lái xe hơn ba giờ mới trở lại trung tâm thành phố, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối như mực dày.



Phó Dung Dữ muốn đưa cô trở về biệt thự, mà tối nay anh còn một tiệc rượu xã giao, muốn để Hình Lệ ra mặt.



Tạ Âm Lâu nhàn nhạt tỏ vẻ muốn trở về nhà họ Tạ một chuyến, chờ xe chạy hai mươi phút đến cửa xong, cô và Phó Dung Dữ tạm biệt rồi đi thẳng vào nhà.



Quản gia từ phòng khách bước qua, nhìn thấy bóng dáng Tạ Âm Lâu thì cười nói: “Cô đã ăn tối chưa?”



Tạ Âm Lâu nói chưa, lại hỏi: “Thầm Thời có nhà không?”



Quản gia chỉ về phía cầu thang: “Trong phòng đó, vừa mới đua xe về, người đầy mồ hôi.”



Tạ Âm Lâu không nghe rõ những lời đằng sau, giẫm đôi giày cao gót đi lên lầu, bước thẳng tới phòng ngủ của Tạ Thầm Thời, cũng không gõ cửa đã đẩy vào, đúng lúc cậu ấy vừa mới tắm xong, cả người quấn trong áo ngủ màu than chì.



Nhìn thấy Tạ Âm Lâu, phản ứng của Tạ Thầm Thời và quản gia khá giống nhau, mở miệng hỏi trước: “Chị? Ăn cơm chưa?”



Tạ Âm Lâu bước tới, đưa tay kéo đai lưng áo ngủ của cậu ấy ra.



“Mẹ kiếp, chị định làm gì vậy... ông đây không mặc gì cả đấy.”



Tạ Thầm Thời bảo vệ mình, lại không thể đẩy cô ra, thân hình thon gầy ngã xuống sô pha nhung, vội vàng kéo gối ôm che chắn bộ vị trọng yếu.



Mà áo ngủ buông lỏng mở rộng, cổ áo phanh ra một mảng lớn lồng nguc.



Tạ Âm Lâu im lặng rũ mi mắt xuống, tầm mắt quét qua làn da trắng nõn sạch sẽ, lại ngẩng đầu hỏi: “Nàng tiên cá em vừa xăm đâu rồi?”



Tạ Thầm Thời không ngờ cô chạy tới lột quần áo chính là vì chuyện này, cậu ấy lười biếng mặc lại áo ngủ, biểu cảm không có gì thay đổi: “Rửa sạch rồi.”



“?”



Nhìn thấy trong mắt Tạ Âm Lâu lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, dáng vẻ giống hệt như một cô bé ngốc nghếch, Tạ Thầm Thời cười nhạo, đuôi mắt giương lên độ cong kiêu ngạo: “Hình xăm của ông đây là đồ dán, gặp nước sẽ biến mất.”



Tạ Âm Lâu ngồi xuống sô pha bên cạnh, để che giấu sự xấu hổ, cô cất giọng nói: “Do chị ngạc nhiên thôi.”



Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn kỹ Tạ Thầm Thời, híp mắt đánh giá cậu ấy.



Tạ Thầm Thời bị cô nhìn đến sởn gai óc, nhặt vội chiếc gối bị rơi xuống sàn, che lại phần quan trọng.



Sau đó lại nghe Tạ Âm Lâu hỏi: “Đang yên đang lành tự nhiên em dán hình xăm làm gì?”



Tạ Thầm Thời xo4 nắn khớp ngón tay, giọng điệu vẫn không chút để ý: “Nửa tháng trước Chu Tự Chi rủ em đi tiệm xăm, bị em từ chối, nghe nói anh ta học theo anh rể xăm lên nguc một cái, em không xăm, mua một hình xăm dán lên thôi, được chưa?”



Tạ Âm Lâu nghe hồi lâu không nói gì, lúc đứng dậy muốn rời khỏi phòng, lại quay đầu nhắc nhở Tạ Thầm Thời vẫn còn nằm trên sô pha: “Em dán hình xăm thì được, nhưng nếu ngày nào đó thật sự xăm lên nguc mấy cái hình linh tinh, coi chừng bị lột da đấy.”



Nói xong, Tạ Âm Lâu đóng cửa, lập tức nhắn tin cho Vân Thanh Lê.



Mong là nếu như cô ta thuận tiện, xin cô ta hãy kiềm chế hành vi thỉnh thoảng rủ rê Tạ Thầm Thời của Chu Tự Chi lại.



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom