Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Ngày đầu tiên Lâm Chiết Hạ chính thức đi học, môn chuyên ngành năm nhất của họ đều là những môn có nhiều người đăng ký, có ba lớp được gộp vào học chung.
Mặc dù cô có nhiều bạn cùng phòng nhưng lại không có ai cùng ngành, vậy nên sau khi cô cùng Trì Diệu đến nhà ăn ăn sáng xong, cầm theo sách đi vào phòng học.
Cô chọn một khu chỗ ít người ngồi, khi lật mở sách đợi thầy vào lớp thì nhớ đến chuyện cùng Trì Diệu ăn sáng ban nãy.
Lúc ăn sáng cảm giác rất kì lạ, hôm nay lần đầu tiên họ là sinh viên, trong nhà ăn đông đúc, ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng.
Lâm Chiết Hạ gọi tiểu long bao, Trì Diệu cũng gọi một phần, nhưng thật ra cậu không ăn gì nhiều, sau khi Lâm Chiết Hạ ăn xong phần của mình theo thói quen thò đũa trộm phần của cậu.
Trải qua ngày hôm qua, cảm giác lạ lẫm do xa cách đã giảm đi trần nhiều, cô vừa trộm tiểu long bao vừa quan sát sắc mặt của cậu: “Cậu không tức giận sao?”
Sáng nay Trì Diệu không có môn, không nhanh không chậm nói: “Giận gì?”
“Tôi trộm đồ của cậu ăn, trước đây cậu đều sẽ mắng tôi.”
“….”
Trì Diệu đã ăn xong rồi, cậu dựa về phía sau, phớt lờ những ánh mắt xung quanh, “Sao vậy, tôi không mắng cậu nên cậu khó chịu sao?”
“….” Lâm Chiết Hạ nuốt lời bên miệng xuống, “Tôi không có ý này.”
Cô lại nói, “Tôi cũng không phải đồ thần kinh, thích nghe người ta mắng mỏ.”
Trì Diệu cũng không nói thêm, trong lúc đợi cô ăn, bất động thanh sắc đẩy phần tiểu long bao của mình về phía cô.
…
Thực sự Trì Diệu có chút thay đổi, Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm vào cuốn sách mà nghĩ.
Nhưng là vì sao vậy? Từng là một người thích ‘làm chó’ như vậy mà lại đột nhiên bắt đầu làm người.
Cô nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không hiểu.
Cuối cùng cô nghĩ, chẳng lẽ qua hơn một năm gian khổ đã khiến cậu trưởng thành rồi.
Lâm Chiết Hạ đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên có bóng người lướt qua, sau đó có một nam sinh ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Lâm Chiết Hạ nghiêng đầu nhìn đối phương, phát hiện đây là một nam sinh đeo kính, nhìn rất văn nhã.
Nam sinh kia thấy cô nhìn qua, chủ động chào hỏi: “Xin chào bạn học Lâm.”
“…”
“Chào cậu,” Lâm Chiết Hạ nói xong lại cảm thấy sai sai, “Sao cậu lại biết tôi họ Lâm vậy?”
Nam sinh kia không trả lời trực tiếp, “Thì tôi biết thôi.”
Sau đó nam sinh rất tự nhiên mà giới thiệu: “Tôi là Phương Hoè, rất vui được làm quen với cậu.”
Lâm Chiết Hạ không quen với kiểu vừa đến đã tỏ ra thân thiết như vậy, trầm mặc nghĩ đến việc đổi chỗ ngồi, nhưng cô cũng không quen ai khác trong lớp, hơn nữa nam sinh này cũng không nói gì kì quái, đột nhiên đổi chỗ như vậy rất kì.
Vì vậy cô lặng lẽ gật đầu bày tỏ mình đã biết rồi, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Tiết đầu thầy đến khá muộn, đã vào học được năm phút rồi nhưng vẫn chưa thấy thầy đâu.
Phương Hoè nói đùa: “Có lẽ là do trường rộng quá nên thầy tới muộn.”
Lâm Chiết Hạ vẫn không biết nên nói gì, Phương Hoè nhận ra được cô khá căng thẳng, khẽ cười: “Cậu không cần phải sợ, tôi và cậu cùng lớp, hôm qua lúc báo danh tôi có xếp hàng ngay sau cậu nên vô tình nhìn thấy tên và ngành học của cậu.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.” Thì ra là như vậy.
Lâm Chiết Hạ nhớ đến chuyện tỏ tình mà Lam Tiểu Tuyết nhắc tới, hoài nghi có lẽ là cùng một người.
Trước khi thầy bước vào phòng học, Phương Hoè cũng căng thẳng đắn đo một lát, sau đó vẫn chủ động hỏi: “…Chúng ta đều cùng lớp, có thể thêm bạn trên wechat không? Bình thường tôi sẽ không làm phiền cậu, chỉ là muốn thêm phương thức liên lạc của bạn học cùng lớp thôi, sau này có thể trao đổi vấn đề liên quan đến các môn học.”
Lâm Chiết Hạ không muốn thêm lắm.
Tối qua gọi điện thoại với Trì Diệu đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, khiến cô theo bản năng mà buột miệng nói một câu: “Tôi không có điện thoại.”
“Tôi là học sinh nghèo.”
“…”
“Chiếc điện thoại này là bạn tôi cho tôi mượn.”
“…….”
Cô nói xong, cả Phương Hoè và cô đều cùng trầm mặc, trầm mặc như chết vậy.
Lâm Chiết Hạ tự an ủi bản thân, dù sao vốn dĩ cũng đã rất kì rồi, vậy thì kì thêm một chút cũng không sao.
Cuối cùng Phương Hoè bật cười, làm dịu bầu không khí: “Không sao, cậu rất hài hước.”
Đúng lúc này thầy bước vào, cuộc trò chuyện của họ cũng kết thúc tại đây: “Thật xin lỗi, xe đạp vàng của thầy bị hỏng giữa đường nên chỉ có thể chạy bộ qua hai khu trường…”
Mọi người đều không ngờ sẽ là lý do này, nhất thời cả phòng học lớn vang lên tiếng cười.
Cũng chính bởi bầu không khí thoải mái này khiến mọi người nhận ra được sự khác biệt giữa đại học và cấp ba.
Lâm Chiết Hạ cúi đầu, trộm mở Wechat của Trì Diệu ra, gửi một nhãn dán hình ‘đấm liên hồi’.
Trì Mỗ: [?]
Lâm Chiết Hạ: [Không có gì.]
Lâm Chiết Hạ: [Chỉ là tay tôi có hơi ngứa, muốn đấm cậu một trận.”
Nếu như là trước kia, nhất định Trì Diệu sẽ phản kích lại vài câu.
Nhưng sau khi hai người gặp lại, thái độ Trì Diệu đối với cô không giống như trước kia nữa, mà đáp lại một câu: [Ồ, đã đấm đủ chưa, có muốn đánh thêm vài cái nữa không?]
Lâm Chiết Hạ: […]
Đáp kiểu này khiến Lâm Chiết Hạ không biết nên tiếp lời kiểu gìm qua một lát sau Trì Diệu lại gửi đến bốn chữ: [Nghiêm túc nghe giảng.]
Còn chưa chính thức bắt đầu tiết học, Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà chia sẻ với cậu như trước đây: [Còn chưa bắt đầu học, hơn nữa thầy lớp tôi đến muộn rồi, nguyên nhân cậu không ngờ tới được đâu, thầy lại vì hỏng xe đạp mà đến muộn.]
[Cảm giác thầy khá hài hước.]
[Thì ra đại học là như vậy à, cảm giác thoải mái hơn hồi cấp ba nhiều, trước đây mỗi lần lên lớp lão Từ đều rất nghiêm nghị.]
Cô càng nói càng thuận miệng, cuối cùng không nghĩ gì nhiều mà kể chuyện Phương Hoè cho cậu nghe.
[À đúng rồi, có một nam sinh hơi kỳ lạ ngồi bên cạnh tôi, tôi có hơi ngại.]
[Lát nữa ra chơi tôi muốn tìm lý do để đổi chỗ.]
[Tôi quyết định sẽ nói với cậu ấy rằng phong thuỷ chỗ này không được tốt lắm, ảnh hưởng đến việc tôi học hành.]
Nói xong cô cất điện thoại đi, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Tiết học buổi sáng rất dài, hai tiết rất dài, giữa đó có hai mươi phút nghỉ giải lao.
Trong hai mươi phút này, Lâm Chiết Hạ đang định nói với Phương Hoè rằng ‘Chỗ ngồi này phong thuỷ không tốt’ thì nhận được tin nhắn từ nhóm chat của các bạn cùng phòng.
Lam Tiểu Tuyết: [Bút của tớ hết mực rồi huhuhu.]
Lam Tiểu Tuyết: [Tớ ở phòng học A08, có ai gần đây không cứu tớ với.]
Lớp Lâm Chiết Hạ học ở A12, cách đó rất gần, đều cùng một tầng học.
Cô đáp: [Để tớ qua.]
Lam Tiểu Tuyết: [Cảm ơn cảm ơn cậu! Vô cùng cảm kích.]
Lúc Lâm Chiết Hạ cầm bút ra ngoài bỗng thở phào nhẹ nhõm, nếu như không phải Lam Tiểu Tuyết gửi tin nhắn đến giải cứu, thì cô còn phải ở trong lớp đối mặt với Phương Hoè, hoặc là còn phải lấy dũng khí để nói với cậu ấy về chuyện phong thuỷ.
Phòng học của khối sinh viên nghệ thuật như Lam Tiểu Tuyết ồn hơn lớp cô nhiều, vốn dĩ cô còn tưởng rằng mái tóc xanh của cô bạn đã rất nổi bật trong đám đông rồi, nhưng khi đứng trước lớp họ, nhìn vào bên trong cô mới phát hiện màu tóc gì cũng có, hơn nữa còn có cả người mặc trang phục rất đặc biệt.
Mái tóc xanh lam của Lam Tiểu Tuyết bị chìm giữa đám đông.
Cô không nhịn được mà cảm thán: “Lớp cậu…rất có cá tính.”
Lam Tiểu Tuyết: “Tớ cũng thấy vậy, lúc tốt nghiệp cấp ba đi nhuộm tóc mẹ tớ còn mắng tớ, bảo rằng làm gì có ai như vậy…Hôm nay tớ chụp ảnh gửi cho bà ấy xem, nói rằng thực ra tớ đã rất giản dị rồi, bà ấy không nói được lời nào.”
“….”
Cô đưa bút xong rồi ở lại nói chuyện với Lam Tiểu Tuyết hơn mười phút, lúc trở lại phòng học, bước đến cửa lớp đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
…Chuyện sai sai này đến từ phía bên cạnh Phương Hoè, chính là chỗ của cô, có một người khác ngồi ở đó.
Một người mà cô quen thuộc hơn bất kì ai khác.
Người đó rất cao, tai đeo chiếc khuyên bạc, đang hờ hững lật mở sách của cô.
Phòng học bởi vì sự xuất hiện của người này mà yên tĩnh đi không ít, mà người yên tĩnh nhất có lẽ là Phương Hoè.
Vốn dĩ Phương Hoè còn muốn kéo gần khoảng cách với Lâm Chiết Hạ hơn một chút, nói nhiều hơn vài lời, nhưng lại không ngờ vừa ra chơi cô gái này đã chạy rồi, càng không ngờ rằng cô ra ngoài chưua được bao lâu lại có người bước vào, người này lại vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ của Lâm Chiết Hạ.
“Cậu…đi nhầm chỗ rồi à?” Phương Hoè ngẩn người, “Hình như cậu không phải học sinh lớp tôi.”
Người kia cúi đầu xuống nhìn cậu ta, dùng giọng điệu không muốn đáp lời cho lắm: “Không đi nhầm.”
Phương Hoè: “Cậu quen cô ấy sao?”
Người kia: “Không chỉ là quen biết.”
Phương Hoè ngẫm nghĩ, câu ‘Không chỉ là quen biết’ này có vẻ có ý nghĩa gì sâu xa khác.”
“Mạo muội hỏi một câu, hai người có quan hệ gì vậy?” Cậu ta hỏi.
Người kia không đáp, chỉ hơi giương cằm, cậu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, cả người nhìn rất khó gần, sau đó lấy ra một thứ đồ từ trong túi áo.
Phương Hoè nhìn qua, là một tấm ảnh.
Tấm ảnh có hơi nhuốm màu tháng năm, nhưng được giữ gìn rất cẩn thận.
Trong tấm ảnh, cậu và Lâm Chiết Hạ dựa vào nhau rất gần, Lâm Chiết Hạ cầm một chiếc kẹo bông gòn, còn cậu giơ hai ngón tay hình chữ v ở trên đầu Lâm Chiết Hạ.
Sau đó người nhìn có vẻ rất khó gần kia lại đặc biệt giới thiệu về nguồn gốc của tấm ảnh này: “Tôi và cô ấy cùng chụp tấm ảnh này hồi cấp ba.”
Phương Hoè phát ngốc rồi.
Nhưng người kia lại ném lời cho cậu: “Tôi thấy ảnh chụp cũng ổn, cậu thấy sao.”
Phương Hoè: “Tôi thấy……” Cậu ta cảm thấy không ổn lắm.
Phương Hoè quyết định đổi chủ đề: “Từ hồi cấp ba hai cậu đã…cái kia rồi sao?”
Người kia không trả lời.
Phương Hoè rất ngượng: “Tôi hiểu rồi, xin lỗi nhé người anh em, là do tôi không biết, tôi còn tưởng rằng cô ấy vẫn còn độc thân.”
Sau đó cậu ta không ngờ rằng người kia vẫn chưa kiêu ngạo xong, cậu lại lấy một thứ đồ khác từ trong túi áo ra.
Màu đỏ, rất nhỏ, giống như bùa bình an được xin từ một ngôi chùa nào đó.
“Cái này cũng là từ hồi cấp ba,” Trì Diệu lạnh nhạt nói, “Tôi tham gia một cuộc thi,”
“Cô ấy lo lắng cho tôi.”
Phương Hoè nói trong lòng: Được rồi, không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Cậu ta đã hiểu được tình hình rồi.
Sau đó hai người yên lặng ngồi đó, không ai mở lời, mãi cho đến khi Lâm Chiết Hạ xuất hiện ở cửa phòng học.
Lâm Chiết Hạ: “?”
“Sao cậu lại ở đây vậy,” Cô đi đến trước mặt Trì Diệu nói, “…Không phải cậu không có tiết hay sao?”
Trì Diệu đã cất hai món đồ đi rồi, vẫn là bộ dáng lạnh dùng ấy, “Đi ngang qua, tiện đường qua gặp cậu.”
Lâm Chiết Hạ: “Này mà cũng đi ngang qua được, cậu đến khu phòng học đi dạo sao?”
“….”
Trì Diệu hỏi ngược lại: “Trường có quy định không được đi dạo ở đây sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Không có, nhưng cậu một hai muốn làm mấy việc thế này cũng không có ai ngăn cả.”
Lúc cô nói chuyện với Trì Diệu thái độ rất thân thiết, rõ ràng chỉ có vài ba câu, nhưng lại khiến người ta không thể chen vào được.
“Lát nữa bọn tôi vào học rồi,” Cuối cùng LCh nói, “Hay là cậu qua toà nhà khác đi doạ đi.”
Trì Diệu cũng không định ở lâu, cậu đứng dậy nhường chỗ cho LCh.
Trước khi đi, không biết là vô ý hay cố tình, cậu đưa tay khẽ vỗ đầu Lâm Chiết Hạ, “Tôi đi đây.”
Lâm Chiết Hạ ngây người một lát.
Sau khi cậu rời đi, Phương Hoè ho một tiếng, sau đó muốn đổi chỗ: “Bạn học Lâm, tôi ngồi qua bên kia đây.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả?”
Trước khi đổi chỗ Phương Hoè có hơi ngượng mà nói: “Vừa rồi làm phiền rồi, tôi không biết cậu đã có bạn trai.”
“…” Cô có gì cơ?
Bạn trai?
“Tôi có khi…” Cô buột miệng nói ra, nhưng sau khi nhớ tới người vừa rời đi, đột nhiên khựng lại.
Không phải lại chỉ Trì Diệu đấy chứ.
Lâm Chiết Hạ không biết đã xảy ra vấn đề khi nào, rõ ràng hồi cấp ba cô và Trì Diệu cũng rất thân thiết nhưng tất cả mọi người đều ngầm mặc định họ là anh em tốt.
Nhưng lên đại học, trước sau chưa được một ngày đã có hai người cho rằng cậu là bạn trai cô rồi.
Là do cấp ba nghiêm cấm yêu đương?
Hay là do đã qua mười tám, sau khi trưởng thành, dù có là bạn bè thân thiết thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị hiểu lầm?
Lâm Chiết Hạ mang theo câu hỏi này suốt cả buổi học.
Cô nghiêm túc chép bài, thu dọn đồ đạc, sau đó ôm hai cuốn sách bước ra ngoài cùng mọi người, trong lúc ấy cô nghĩ đến chuyện trong giờ học nên có chút thất thần, không nhìn thấy có người đứng bên cửa phòng học đợi cô.
Mãi cho đến khi có một cánh tay đưa qua kéo cô ra khỏi đoàn người, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Trì Diệu: “…Sao cậu vẫn chưa về vậy?”
Cô nghi ngờ: “Đi dạo quanh tòa này lâu vậy sao?”
Trì Diệu: “Đang đợi cậu.”
Cậu nói đến đây, hơi dừng lại một lát, “…Đợi cậu lát nữa cùng đi ăn cơm với Hà Dương.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Trùng hợp họ học gần nhau như vậy, quả thực nên cùng ăn một bữa.
“Cậu và cậu ấy hẹn trước rồi sao?”
“Mới nói hôm qua.”
Lâm Chiết Hạ ôm sách, đi cùng cậu xuống lầu: “Vậy chúng ta ăn ở quán gần Liên Đại hay gần bên sư phạm vậy, hay là ra ngoài ăn đi, tôi nghe nói gần khu các trường đại học có rất nhiều quán ngon….”
Cô còn chưa nói xong thì người đi trước cô là Trì Diệu, tay đút túi quần xoay người lại nhìn cô.
Bên ngoài cầu thang, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến xung quanh vô cùng sáng sủa.
Cậu giống với rất nhiều lần trước kia, gọi tên cô: “Lâm Chiết Hạ.”
Lâm Chiết Hạ đứng trên bậc cầu thang, dưới ánh mắt của cậu, có chút căng thẳng: “Gì vậy?”
Trì Diệu nhìn cô một hồi, bình thường cho dù cậu có nói gì đều cũng sẽ là giọng điệu lạnh nhạt thiếu đánh, rất ít khi có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi như lúc này đây.
Cũng bởi vì dáng vẻ khác biệt này đã khiến Lâm Chiết Hạ không đoán được cậu muốn nói gì.
Vậy nên cô lặp lại một lần nữa: “Cậu gọi tôi làm gì.”
Trì Diệu dời ánh mắt đi, lúc nói không dám nhìn vào mắt cô, sau đó nhàn nhạt nhưng lại ái muội mà nói: “…Cách mấy người con trai khác xa một chút.”
- -----oOo------
Beta: Đá bào
—
Ngày đầu tiên Lâm Chiết Hạ chính thức đi học, môn chuyên ngành năm nhất của họ đều là những môn có nhiều người đăng ký, có ba lớp được gộp vào học chung.
Mặc dù cô có nhiều bạn cùng phòng nhưng lại không có ai cùng ngành, vậy nên sau khi cô cùng Trì Diệu đến nhà ăn ăn sáng xong, cầm theo sách đi vào phòng học.
Cô chọn một khu chỗ ít người ngồi, khi lật mở sách đợi thầy vào lớp thì nhớ đến chuyện cùng Trì Diệu ăn sáng ban nãy.
Lúc ăn sáng cảm giác rất kì lạ, hôm nay lần đầu tiên họ là sinh viên, trong nhà ăn đông đúc, ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng.
Lâm Chiết Hạ gọi tiểu long bao, Trì Diệu cũng gọi một phần, nhưng thật ra cậu không ăn gì nhiều, sau khi Lâm Chiết Hạ ăn xong phần của mình theo thói quen thò đũa trộm phần của cậu.
Trải qua ngày hôm qua, cảm giác lạ lẫm do xa cách đã giảm đi trần nhiều, cô vừa trộm tiểu long bao vừa quan sát sắc mặt của cậu: “Cậu không tức giận sao?”
Sáng nay Trì Diệu không có môn, không nhanh không chậm nói: “Giận gì?”
“Tôi trộm đồ của cậu ăn, trước đây cậu đều sẽ mắng tôi.”
“….”
Trì Diệu đã ăn xong rồi, cậu dựa về phía sau, phớt lờ những ánh mắt xung quanh, “Sao vậy, tôi không mắng cậu nên cậu khó chịu sao?”
“….” Lâm Chiết Hạ nuốt lời bên miệng xuống, “Tôi không có ý này.”
Cô lại nói, “Tôi cũng không phải đồ thần kinh, thích nghe người ta mắng mỏ.”
Trì Diệu cũng không nói thêm, trong lúc đợi cô ăn, bất động thanh sắc đẩy phần tiểu long bao của mình về phía cô.
…
Thực sự Trì Diệu có chút thay đổi, Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm vào cuốn sách mà nghĩ.
Nhưng là vì sao vậy? Từng là một người thích ‘làm chó’ như vậy mà lại đột nhiên bắt đầu làm người.
Cô nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không hiểu.
Cuối cùng cô nghĩ, chẳng lẽ qua hơn một năm gian khổ đã khiến cậu trưởng thành rồi.
Lâm Chiết Hạ đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên có bóng người lướt qua, sau đó có một nam sinh ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Lâm Chiết Hạ nghiêng đầu nhìn đối phương, phát hiện đây là một nam sinh đeo kính, nhìn rất văn nhã.
Nam sinh kia thấy cô nhìn qua, chủ động chào hỏi: “Xin chào bạn học Lâm.”
“…”
“Chào cậu,” Lâm Chiết Hạ nói xong lại cảm thấy sai sai, “Sao cậu lại biết tôi họ Lâm vậy?”
Nam sinh kia không trả lời trực tiếp, “Thì tôi biết thôi.”
Sau đó nam sinh rất tự nhiên mà giới thiệu: “Tôi là Phương Hoè, rất vui được làm quen với cậu.”
Lâm Chiết Hạ không quen với kiểu vừa đến đã tỏ ra thân thiết như vậy, trầm mặc nghĩ đến việc đổi chỗ ngồi, nhưng cô cũng không quen ai khác trong lớp, hơn nữa nam sinh này cũng không nói gì kì quái, đột nhiên đổi chỗ như vậy rất kì.
Vì vậy cô lặng lẽ gật đầu bày tỏ mình đã biết rồi, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Tiết đầu thầy đến khá muộn, đã vào học được năm phút rồi nhưng vẫn chưa thấy thầy đâu.
Phương Hoè nói đùa: “Có lẽ là do trường rộng quá nên thầy tới muộn.”
Lâm Chiết Hạ vẫn không biết nên nói gì, Phương Hoè nhận ra được cô khá căng thẳng, khẽ cười: “Cậu không cần phải sợ, tôi và cậu cùng lớp, hôm qua lúc báo danh tôi có xếp hàng ngay sau cậu nên vô tình nhìn thấy tên và ngành học của cậu.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.” Thì ra là như vậy.
Lâm Chiết Hạ nhớ đến chuyện tỏ tình mà Lam Tiểu Tuyết nhắc tới, hoài nghi có lẽ là cùng một người.
Trước khi thầy bước vào phòng học, Phương Hoè cũng căng thẳng đắn đo một lát, sau đó vẫn chủ động hỏi: “…Chúng ta đều cùng lớp, có thể thêm bạn trên wechat không? Bình thường tôi sẽ không làm phiền cậu, chỉ là muốn thêm phương thức liên lạc của bạn học cùng lớp thôi, sau này có thể trao đổi vấn đề liên quan đến các môn học.”
Lâm Chiết Hạ không muốn thêm lắm.
Tối qua gọi điện thoại với Trì Diệu đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, khiến cô theo bản năng mà buột miệng nói một câu: “Tôi không có điện thoại.”
“Tôi là học sinh nghèo.”
“…”
“Chiếc điện thoại này là bạn tôi cho tôi mượn.”
“…….”
Cô nói xong, cả Phương Hoè và cô đều cùng trầm mặc, trầm mặc như chết vậy.
Lâm Chiết Hạ tự an ủi bản thân, dù sao vốn dĩ cũng đã rất kì rồi, vậy thì kì thêm một chút cũng không sao.
Cuối cùng Phương Hoè bật cười, làm dịu bầu không khí: “Không sao, cậu rất hài hước.”
Đúng lúc này thầy bước vào, cuộc trò chuyện của họ cũng kết thúc tại đây: “Thật xin lỗi, xe đạp vàng của thầy bị hỏng giữa đường nên chỉ có thể chạy bộ qua hai khu trường…”
Mọi người đều không ngờ sẽ là lý do này, nhất thời cả phòng học lớn vang lên tiếng cười.
Cũng chính bởi bầu không khí thoải mái này khiến mọi người nhận ra được sự khác biệt giữa đại học và cấp ba.
Lâm Chiết Hạ cúi đầu, trộm mở Wechat của Trì Diệu ra, gửi một nhãn dán hình ‘đấm liên hồi’.
Trì Mỗ: [?]
Lâm Chiết Hạ: [Không có gì.]
Lâm Chiết Hạ: [Chỉ là tay tôi có hơi ngứa, muốn đấm cậu một trận.”
Nếu như là trước kia, nhất định Trì Diệu sẽ phản kích lại vài câu.
Nhưng sau khi hai người gặp lại, thái độ Trì Diệu đối với cô không giống như trước kia nữa, mà đáp lại một câu: [Ồ, đã đấm đủ chưa, có muốn đánh thêm vài cái nữa không?]
Lâm Chiết Hạ: […]
Đáp kiểu này khiến Lâm Chiết Hạ không biết nên tiếp lời kiểu gìm qua một lát sau Trì Diệu lại gửi đến bốn chữ: [Nghiêm túc nghe giảng.]
Còn chưa chính thức bắt đầu tiết học, Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà chia sẻ với cậu như trước đây: [Còn chưa bắt đầu học, hơn nữa thầy lớp tôi đến muộn rồi, nguyên nhân cậu không ngờ tới được đâu, thầy lại vì hỏng xe đạp mà đến muộn.]
[Cảm giác thầy khá hài hước.]
[Thì ra đại học là như vậy à, cảm giác thoải mái hơn hồi cấp ba nhiều, trước đây mỗi lần lên lớp lão Từ đều rất nghiêm nghị.]
Cô càng nói càng thuận miệng, cuối cùng không nghĩ gì nhiều mà kể chuyện Phương Hoè cho cậu nghe.
[À đúng rồi, có một nam sinh hơi kỳ lạ ngồi bên cạnh tôi, tôi có hơi ngại.]
[Lát nữa ra chơi tôi muốn tìm lý do để đổi chỗ.]
[Tôi quyết định sẽ nói với cậu ấy rằng phong thuỷ chỗ này không được tốt lắm, ảnh hưởng đến việc tôi học hành.]
Nói xong cô cất điện thoại đi, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Tiết học buổi sáng rất dài, hai tiết rất dài, giữa đó có hai mươi phút nghỉ giải lao.
Trong hai mươi phút này, Lâm Chiết Hạ đang định nói với Phương Hoè rằng ‘Chỗ ngồi này phong thuỷ không tốt’ thì nhận được tin nhắn từ nhóm chat của các bạn cùng phòng.
Lam Tiểu Tuyết: [Bút của tớ hết mực rồi huhuhu.]
Lam Tiểu Tuyết: [Tớ ở phòng học A08, có ai gần đây không cứu tớ với.]
Lớp Lâm Chiết Hạ học ở A12, cách đó rất gần, đều cùng một tầng học.
Cô đáp: [Để tớ qua.]
Lam Tiểu Tuyết: [Cảm ơn cảm ơn cậu! Vô cùng cảm kích.]
Lúc Lâm Chiết Hạ cầm bút ra ngoài bỗng thở phào nhẹ nhõm, nếu như không phải Lam Tiểu Tuyết gửi tin nhắn đến giải cứu, thì cô còn phải ở trong lớp đối mặt với Phương Hoè, hoặc là còn phải lấy dũng khí để nói với cậu ấy về chuyện phong thuỷ.
Phòng học của khối sinh viên nghệ thuật như Lam Tiểu Tuyết ồn hơn lớp cô nhiều, vốn dĩ cô còn tưởng rằng mái tóc xanh của cô bạn đã rất nổi bật trong đám đông rồi, nhưng khi đứng trước lớp họ, nhìn vào bên trong cô mới phát hiện màu tóc gì cũng có, hơn nữa còn có cả người mặc trang phục rất đặc biệt.
Mái tóc xanh lam của Lam Tiểu Tuyết bị chìm giữa đám đông.
Cô không nhịn được mà cảm thán: “Lớp cậu…rất có cá tính.”
Lam Tiểu Tuyết: “Tớ cũng thấy vậy, lúc tốt nghiệp cấp ba đi nhuộm tóc mẹ tớ còn mắng tớ, bảo rằng làm gì có ai như vậy…Hôm nay tớ chụp ảnh gửi cho bà ấy xem, nói rằng thực ra tớ đã rất giản dị rồi, bà ấy không nói được lời nào.”
“….”
Cô đưa bút xong rồi ở lại nói chuyện với Lam Tiểu Tuyết hơn mười phút, lúc trở lại phòng học, bước đến cửa lớp đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
…Chuyện sai sai này đến từ phía bên cạnh Phương Hoè, chính là chỗ của cô, có một người khác ngồi ở đó.
Một người mà cô quen thuộc hơn bất kì ai khác.
Người đó rất cao, tai đeo chiếc khuyên bạc, đang hờ hững lật mở sách của cô.
Phòng học bởi vì sự xuất hiện của người này mà yên tĩnh đi không ít, mà người yên tĩnh nhất có lẽ là Phương Hoè.
Vốn dĩ Phương Hoè còn muốn kéo gần khoảng cách với Lâm Chiết Hạ hơn một chút, nói nhiều hơn vài lời, nhưng lại không ngờ vừa ra chơi cô gái này đã chạy rồi, càng không ngờ rằng cô ra ngoài chưua được bao lâu lại có người bước vào, người này lại vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ của Lâm Chiết Hạ.
“Cậu…đi nhầm chỗ rồi à?” Phương Hoè ngẩn người, “Hình như cậu không phải học sinh lớp tôi.”
Người kia cúi đầu xuống nhìn cậu ta, dùng giọng điệu không muốn đáp lời cho lắm: “Không đi nhầm.”
Phương Hoè: “Cậu quen cô ấy sao?”
Người kia: “Không chỉ là quen biết.”
Phương Hoè ngẫm nghĩ, câu ‘Không chỉ là quen biết’ này có vẻ có ý nghĩa gì sâu xa khác.”
“Mạo muội hỏi một câu, hai người có quan hệ gì vậy?” Cậu ta hỏi.
Người kia không đáp, chỉ hơi giương cằm, cậu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, cả người nhìn rất khó gần, sau đó lấy ra một thứ đồ từ trong túi áo.
Phương Hoè nhìn qua, là một tấm ảnh.
Tấm ảnh có hơi nhuốm màu tháng năm, nhưng được giữ gìn rất cẩn thận.
Trong tấm ảnh, cậu và Lâm Chiết Hạ dựa vào nhau rất gần, Lâm Chiết Hạ cầm một chiếc kẹo bông gòn, còn cậu giơ hai ngón tay hình chữ v ở trên đầu Lâm Chiết Hạ.
Sau đó người nhìn có vẻ rất khó gần kia lại đặc biệt giới thiệu về nguồn gốc của tấm ảnh này: “Tôi và cô ấy cùng chụp tấm ảnh này hồi cấp ba.”
Phương Hoè phát ngốc rồi.
Nhưng người kia lại ném lời cho cậu: “Tôi thấy ảnh chụp cũng ổn, cậu thấy sao.”
Phương Hoè: “Tôi thấy……” Cậu ta cảm thấy không ổn lắm.
Phương Hoè quyết định đổi chủ đề: “Từ hồi cấp ba hai cậu đã…cái kia rồi sao?”
Người kia không trả lời.
Phương Hoè rất ngượng: “Tôi hiểu rồi, xin lỗi nhé người anh em, là do tôi không biết, tôi còn tưởng rằng cô ấy vẫn còn độc thân.”
Sau đó cậu ta không ngờ rằng người kia vẫn chưa kiêu ngạo xong, cậu lại lấy một thứ đồ khác từ trong túi áo ra.
Màu đỏ, rất nhỏ, giống như bùa bình an được xin từ một ngôi chùa nào đó.
“Cái này cũng là từ hồi cấp ba,” Trì Diệu lạnh nhạt nói, “Tôi tham gia một cuộc thi,”
“Cô ấy lo lắng cho tôi.”
Phương Hoè nói trong lòng: Được rồi, không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Cậu ta đã hiểu được tình hình rồi.
Sau đó hai người yên lặng ngồi đó, không ai mở lời, mãi cho đến khi Lâm Chiết Hạ xuất hiện ở cửa phòng học.
Lâm Chiết Hạ: “?”
“Sao cậu lại ở đây vậy,” Cô đi đến trước mặt Trì Diệu nói, “…Không phải cậu không có tiết hay sao?”
Trì Diệu đã cất hai món đồ đi rồi, vẫn là bộ dáng lạnh dùng ấy, “Đi ngang qua, tiện đường qua gặp cậu.”
Lâm Chiết Hạ: “Này mà cũng đi ngang qua được, cậu đến khu phòng học đi dạo sao?”
“….”
Trì Diệu hỏi ngược lại: “Trường có quy định không được đi dạo ở đây sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Không có, nhưng cậu một hai muốn làm mấy việc thế này cũng không có ai ngăn cả.”
Lúc cô nói chuyện với Trì Diệu thái độ rất thân thiết, rõ ràng chỉ có vài ba câu, nhưng lại khiến người ta không thể chen vào được.
“Lát nữa bọn tôi vào học rồi,” Cuối cùng LCh nói, “Hay là cậu qua toà nhà khác đi doạ đi.”
Trì Diệu cũng không định ở lâu, cậu đứng dậy nhường chỗ cho LCh.
Trước khi đi, không biết là vô ý hay cố tình, cậu đưa tay khẽ vỗ đầu Lâm Chiết Hạ, “Tôi đi đây.”
Lâm Chiết Hạ ngây người một lát.
Sau khi cậu rời đi, Phương Hoè ho một tiếng, sau đó muốn đổi chỗ: “Bạn học Lâm, tôi ngồi qua bên kia đây.”
Lâm Chiết Hạ: “Hả?”
Trước khi đổi chỗ Phương Hoè có hơi ngượng mà nói: “Vừa rồi làm phiền rồi, tôi không biết cậu đã có bạn trai.”
“…” Cô có gì cơ?
Bạn trai?
“Tôi có khi…” Cô buột miệng nói ra, nhưng sau khi nhớ tới người vừa rời đi, đột nhiên khựng lại.
Không phải lại chỉ Trì Diệu đấy chứ.
Lâm Chiết Hạ không biết đã xảy ra vấn đề khi nào, rõ ràng hồi cấp ba cô và Trì Diệu cũng rất thân thiết nhưng tất cả mọi người đều ngầm mặc định họ là anh em tốt.
Nhưng lên đại học, trước sau chưa được một ngày đã có hai người cho rằng cậu là bạn trai cô rồi.
Là do cấp ba nghiêm cấm yêu đương?
Hay là do đã qua mười tám, sau khi trưởng thành, dù có là bạn bè thân thiết thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị hiểu lầm?
Lâm Chiết Hạ mang theo câu hỏi này suốt cả buổi học.
Cô nghiêm túc chép bài, thu dọn đồ đạc, sau đó ôm hai cuốn sách bước ra ngoài cùng mọi người, trong lúc ấy cô nghĩ đến chuyện trong giờ học nên có chút thất thần, không nhìn thấy có người đứng bên cửa phòng học đợi cô.
Mãi cho đến khi có một cánh tay đưa qua kéo cô ra khỏi đoàn người, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Trì Diệu: “…Sao cậu vẫn chưa về vậy?”
Cô nghi ngờ: “Đi dạo quanh tòa này lâu vậy sao?”
Trì Diệu: “Đang đợi cậu.”
Cậu nói đến đây, hơi dừng lại một lát, “…Đợi cậu lát nữa cùng đi ăn cơm với Hà Dương.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Trùng hợp họ học gần nhau như vậy, quả thực nên cùng ăn một bữa.
“Cậu và cậu ấy hẹn trước rồi sao?”
“Mới nói hôm qua.”
Lâm Chiết Hạ ôm sách, đi cùng cậu xuống lầu: “Vậy chúng ta ăn ở quán gần Liên Đại hay gần bên sư phạm vậy, hay là ra ngoài ăn đi, tôi nghe nói gần khu các trường đại học có rất nhiều quán ngon….”
Cô còn chưa nói xong thì người đi trước cô là Trì Diệu, tay đút túi quần xoay người lại nhìn cô.
Bên ngoài cầu thang, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến xung quanh vô cùng sáng sủa.
Cậu giống với rất nhiều lần trước kia, gọi tên cô: “Lâm Chiết Hạ.”
Lâm Chiết Hạ đứng trên bậc cầu thang, dưới ánh mắt của cậu, có chút căng thẳng: “Gì vậy?”
Trì Diệu nhìn cô một hồi, bình thường cho dù cậu có nói gì đều cũng sẽ là giọng điệu lạnh nhạt thiếu đánh, rất ít khi có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi như lúc này đây.
Cũng bởi vì dáng vẻ khác biệt này đã khiến Lâm Chiết Hạ không đoán được cậu muốn nói gì.
Vậy nên cô lặp lại một lần nữa: “Cậu gọi tôi làm gì.”
Trì Diệu dời ánh mắt đi, lúc nói không dám nhìn vào mắt cô, sau đó nhàn nhạt nhưng lại ái muội mà nói: “…Cách mấy người con trai khác xa một chút.”
- -----oOo------
Bình luận facebook