• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ĐUỔI HẠ (11 Viewers)

  • Chương 73

Editor: Đá bào



Beta: Gió







Buổi tối lúc tắm rửa, Lâm Chiết Hạ có gặp một chút vấn đề, dù cô đã mang theo một vài bộ quần áo nhưng lại quên không mang đồ ngủ…



Dù là ở nhà hay là trong ký túc, cô đều chuẩn bị sẵn hai bộ đồ ngủ, nên lúc xách vali trở lại trường học, cô không hề nghĩ tới chuyện mang theo.



Cô nghĩ đến mấy bộ quần áo vừa treo trong tủ quần áo của Trì Diệu, ngoài áo khoác thì có một chiếc áo len rất dày, có vẻ như nó không thích hợp để mặc đi ngủ cho lắm.



Trì Diệu ở phòng khách, vắt chéo chân ngồi trên sô pha chờ cô tắm xong đến lượt anh đi tắm, ngón tay đặt trên điều khiển từ xa, còn chưa chuyển được mấy kênh, chỉ thấy cô gái vừa vào phòng tắm đi vào rồi lại đi ra.



Lâm Chiết Hạ đứng ở cửa phòng tắm: “Anh…Anh có thể cho em mượn một bộ quần á không?



Cô nói thêm, “Em không mang theo đồ ngủ.”



“…”



Tay Trì Diệu đang đặt lên điều khiển từ xa chợt ngừng một chút, sau đó anh đứng dậy đưa cô đến tủ quần áo để lấy đồ: “Qua đây.”



Quần áo trong tủ của Trì Diệu quả thật cũng không nhiều, con trai vốn cũng không thích mua quá nhiều quần áo. Quần áo mùa đông và mùa hè được sắp xếp theo từng loại, mấy bộ quần áo mỏng xếp cùng một số áo sơ mi và áo thun mà anh thường mặc.



Lâm Chiết Hạ liếc nhìn một cái, cảm thấy quen mắt, thậm chí còn có thể nhớ tới dáng vẻ anh khi mặc mấy bộ quần áo này.



“Chọn đi,” Trì Diệu thuận miệng nói, “Cái nào cũng được, tùy em mặc.”



Lâm Chiết Hạ chậm rãi hỏi: “Không có đồ anh chưa mặc sao?”



Đuôi lông mày Trì Diệu nhíu lại một chút.



Lâm Chiết Hạ: “Lúc trước không phải anh đưa cho em một bộ mới tinh sao?”



“Lúc trước,” Trì Diệu nhếch khóe miệng, muốn gõ đầu cô, “Trước đây chúng ta là quan hệ gì?”



“Bạn thân…”



“Bây giờ thì sao.”



“Bạn trai.”



Anh không đợi Lâm Chiết Hạ chọn quần áo, trực tiếp đưa tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô: “Cho nên bây giờ em có thể mặc quần áo mà anh từng mặc qua, hiểu không, bạn gái.”



“…”



Cô hẳn nên phải cẩn thận suy nghĩ một chút trước khi nói gì đó.



Ví dụ như trước khi trở về trường thì đang lẽ ra nên gọi điện hỏi một chút.



Lâm Chiết Hạ ôm quần áo Trì Diệu từng mặc, quay lại phòng tắm suy nghĩ tiếp…



Nếu không cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như thế này.



Nhưng mọi thứ đều không có nếu như.



Lâm Chiết Hạ ở trong phòng tắm thật lâu, lâu đến độ Trì Diệu phải gõ cửa ngoài giục: “Em định ngủ trong phòng tắm luôn à?”



Lúc này Lâm Chiết Hạ mới vặn tay nắm cửa, thò đầu ra: “Không phải, là do bộ quần áo này của anh có hơi rộng…”



Ánh mắt Trì Diệu ảm đạm: “Em đi ra đây, anh nhìn xem.”



Quần áo của Trì Diệu cô mặc vào đều như cái váy, cô nói rộng, không phải là vấn đề chiều dài, mà là…



Trì Diệu kéo cửa, sau khi mở cửa ra, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Chiết Hạ mặc áo sơ mi của anh trên người.



Tóc cô hơi ướt, vạt áo buông xuống, chân nhỏ thẳng tắp, cổ áo sơ mi đối với cô mà nói quá mức rộng rãi, xương quai xanh gầy gầy của thiếu nữ lộ ra không sót một chỗ nào, thậm chí còn hơi lệch xuống, còn có thể mơ hồ nhìn thấy đồ lót bên trong, áo sơ mi được chống đỡ, hơi hơi phồng lên một chút độ cong.



Anh nhìn thoáng qua, không khống chế được ánh mắt, muốn tiếp tục nhìn xuống, lại muốn quay đầu né tránh.



Dưới ánh mắt mờ ám của Trì Diệu, hai tay Lâm Chiết Hạ không tự chủ được mà vòng qua ôm lấy ngực, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ý đồ muốn thương lượng với anh: “Hay là đổi một cái khác?”



Áo sơ mi có vẻ hơi khêu gợi.



Hơn nữa bộ quần áo này, Trì Diệu đã từng mặc qua rất nhiều lần.



Tuy rằng đã giặt qua, nhưng cô luôn cảm thấy trên quần áo như còn lưu lại hơi thở của anh, có một loại cảm giác bao bọc rất kỳ diệu.



Trì Diệu nhìn cô thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cái này được rồi, không cần đổi.”



Lâm Chiết Hạ “Ồ”một tiếng, nhường phòng tắm cho anh.



Trong lúc cô đang cố gắng thích ứng với chiếc áo này thì Lâm Hà chợt gọi điện đến.



“Đến trường chưa?”



Lâm Chiết Hạ có chút chột dạ: “Con đến rồi ạ.”



Lâm Hà: “Lúc con đi mẹ đã muốn hỏi con, bây giờ còn chưa đến lịch trở lại trường, kí túc vẫn mở cho con vào sao?”



“…”



Lâm Hà không hổ là Lâm Hà, giống hệt như an ninh giám sát bên cạnh cô.



Đương nhiên cô không thể nói là ký túc xá chưa mở cửa, nếu nói ra chắc chắn lại bị Lâm Hà quở trách một trận: “Vâng, bây giờ con đang ở ký túc xá, trong trường cũng có rất nhiều sinh viên hiếu học quay lại trường sớm để tự học như con mà.”



Lâm Chiết Hạ nói một cách nghiêm túc.



Hơn nữa đại học và cấp ba không giống nhau, mức độ tự do cao hơn, cũng không phải là không thể mở cửa cho sinh viên trong kỳ nghỉ, Lâm Hà không nghi ngờ gì: “Được, vậy con nhớ học tập chăm chỉ, nếu có chuyện gì cũng phải gọi cho mẹ và chú Ngụy ngay đấy.”



“Có phải Trì Diệu cũng trở lại trường rồi đúng không?” Lâm Hà lại hỏi.



Lâm Chiết Hạ: “Dạ. Vâng.”



Lâm Hà: “Mẹ cũng đã đoán được.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Chiết Hạ hơi nới lỏng áo sơ mi, sau đó tự an ủi mình “Cô chỉ đang mặc quần áo của bạn trai mà thôi”, “Hơn nữa người đó là Trì Diệu, ở cùng Trì Diệu thì có gì mà ngượng ngùng”.



Có lẽ liệu pháp tâm lý này cũng có chút tác dụng, cô xem TV một lúc, thực sự đã thích ứng được một chút.



Nhưng điều này lại nhanh chóng bị Trì Diệu phá vỡ.



Sau khi Trì Diệu từ phòng tắm đi ra, lại đi vào phòng bếp lấy một chai nước giải khát, anh cầm soda đang bốc hơi lạnh, ngồi xuống bên cạnh cô. Ghế sofa lập tức lún xuống một chút.



Mùi sữa tắm trên người hai người giao hòa trong không khí, lại bắt đầu không phân biệt được là mùi trên người ai, mùi của hai người càng ngày càng trộn lẫn vào nhau.



Trì Diệu liếc mắt nhìn màn hình TV: “Phim hoạt hình?”



Lâm Chiết Hạ nói: “Tiện tay mở đến.”



Trên TV, là một cuộc chiến ô tô, sau một trận biến hình hoa hòe lòe loẹt, các nhân vật bắt đầu đánh nhau.



Cô đặt điều khiển từ xa xuống, cố gắng tìm một chủ đề: “Trước đây hình như anh cũng đã cùng em xem một bộ phim hoạt hình thế này trong kỳ nghỉ.”



Đó là vào một ngày hè hồi tiểu học, khi ấy sức khỏe của Trì Diệu không tốt, thường xuyên ở nhà.



Lâm Chiết Hạ muốn tìm anh, lại không thể gặp mặt, cũng không tìm được lý do, dù sao lúc ấy quan hệ của hai người cũng không tính là quá tốt.



Cuối cùng cô cầm một bộ phim hoạt hình ở nhà tên là “Pokemon”, gõ cửa nhà Trì Diệu, mím môi, cứng nhắc nói: “TV nhà tôi bị hỏng rồi.”



Lúc đó đối thủ một mất một còn là Trì Diệu rất lạnh nhạt đối với cô: “Hỏng thì đi sửa.”



Lâm Chiết Hạ có hơi tức giận: “Sửa không được.”



“Nhà cậu không có tiền sao?” Trì Diệu lạnh lùng hỏi cô, “Không mua nổi cái mới à?”



Lâm Chiết Hạ rất muốn mang theo bộ phim hoạt hình kia của cô quay đầu bỏ đi, để cho cái tên héo úa bệnh tật đáng ghét này một mình ở nhà, cho buồn bực chết anh đi.



Nhưng cuối cùng cô vẫn hít một hơi thật sâu và nói: “Nhà tôi rất nghèo, làm thế nào bây giờ, nếu cậu không cho tôi vào xem tôi sẽ đánh cậu.”



Trì Diệu bày ra vẻ mặt “Cậu có bệnh à?”.



Hai người giằng co ở cửa một hồi, cuối cùng anh vẫn để cho cô vào cửa.



Trì Diệu cũng nhớ rõ chuyện này: “Tên là Pokemon ảo gì đó đúng không?”



Lâm Chiết Hạ: “Anh còn nhớ à. Có phải rất hay đúng không, lúc ấy anh chỉ cố ý nói ghét bỏ nó thôi, sau đó thì chính anh cũng bị nó hấp dẫn mà.”



Trì Diệu vặn nắp chai soda: “Chỉ có em mới bị thu hút bởi mấy bộ phim hoạt hình như thế, anh nhớ nó không phải vì nó hay.”



Chỉ là bởi vì, lúc đó được xem cùng cô.



Anh rất nhớ kỳ nghỉ hè đó, anh vẫn ở nhà luyện đề như mọi khi, chưa bao giờ nghĩ rằng kỳ nghỉ nhàm chán này sẽ xuất hiện ngoại lệ nào khác, sau đó thì có người tới gõ cửa nhà anh.



Lâm Chiết Hạ chất vấn: “Vậy sao anh vẫn nhớ rõ?”



Như thường lệ, Trì Diệu cố tình nói với cô: “Bởi vì quá ấu trĩ.”



“…”



Trì Diệu bổ sung một câu, “Làm gì có ai xem mấy thứ ấu trĩ như vậy.”



Lâm Chiết Hạ ở trong lòng trợn mắt, chuyển kênh.



Kênh tiếp theo đang chiếu một bộ phim tình cảm, hơn nữa vừa vặn đến cảnh mập mờ của nam nữ chính, trên người nữ chính chỉ quấn khăn tắm, nam chính một tay chống lên cửa kính sau lưng nữ chính, cúi đầu chậm rãi sát gần cô.



“……”



Lâm Chiết Hạ theo bản năng ấn vào nút tắt TV.



Màn hình TV trở nên tối đen.



Toàn bộ phòng khách trở nên im lặng vì tiếng âm thanh trong TV đột nhiên biến mất, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bọt ga rất nhỏ, sau đó bọt ga vô hình bị không khí vô hình chọc thủng.



Một lúc lâu sau, Trì Diệu hỏi: “Sao không xem nữa?”



Lâm Chiết Hạ thuận miệng nói: “Bởi vì em vẫn còn là một đứa trẻ, không thể xem mấy cảnh này.”



Nói xong, cô mơ hồ nhận ra dường như sắp xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt.



Tim cô đập thình thịch, bất giác nắm chặt tấm chăn trải trên ghế sofa.



Trì Diệu nhìn về phía cô, tầm mắt dừng ở một chỗ nào đó.



“Mặc dù nó có hơi nhỏ,” Anh nói, “…Nhưng không xem cảnh đó vẫn có thể làm.”



Lâm Chiết Hạ vừa xấu hổ vừa tức giận, thốt ra một câu: “Anh mới nhỏ ấy.”



Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi cùng Trì Diệu yêu đương, cô cũng có đôi chút lo lắng.



Trên người cô không có nhiều thịt, Lâm Hà cũng luôn nói cô quá gầy.



Ba chữ này của cô giống như một công tắc nào đó, sau khi nói ra miệng, một trận trời đất quay cuồng xảy ra, chờ đến khi cô phản ứng lại, người đã bị Trì Diệu đè dưới thân, ngón tay anh gắt gao trói chặt cổ tay cô, sống mũi như gần đụng phải cô.



Giọng nói của anh thì thầm vào tai cô, không còn kiềm chế nữa: “Anh có nhỏ hay không, em phải nhìn mới biết được.”



Anh nói đến đây, còn khẽ ngừng lại.



Sau đó, một tay anh giam cầm cổ tay cô, mặt bất động thanh sắc dẫn tay cô đi xuống: “Hay là, sờ thử một chút cũng được.”



……



Đại não Lâm Chiết Hạ lập tức trở nên trống rỗng.



Tay Trì Diệu vừa rồi chạm qua đồ uống lạnh, đặt lên cổ tay cô, rất lạnh, nhưng cô bị ngón tay lạnh ấy của anh dẫn dắt, đụng phải một mảnh nóng bỏng.



Hơn nữa mảnh nóng bỏng kia, kích cỡ hình như còn không ngừng tăng lên.



Thời gian bắt đầu chậm lại từ giây phút này.



Cô cảm giác được nụ hôn của Trì Diệu rơi trên vai cô…chiếc áo sơ mi không vừa trên người cô không biết từ lúc nào đã nới ra hai cúc, cổ áo mở rộng, lộn xộn lộ ra nửa mảnh vai, sau đó, nụ hôn tiếp tục đi xuống.



Đến một điểm nào đó, cô nhịn không được thoát khỏi bàn tay Trì Diệu, ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô gái không khống chế được mà luồn vào vào tóc anh.



Ngón tay của cô trắng bệch vì căng thẳng và cảm nhận được động tác của đối phương.



Hết lần này tới lần khác, người nào đó còn không chịu buông tha cho cô, thì thầm bên tai cô: “Nhỏ sao, hả?”



“…”



Không nhỏ.



Nhưng cô không thể nói ra.



Trước khi cô không chịu nổi, Trì Diệu bỗng nhiên buông cô ra.



Tay anh chống lên bên cổ cô, hai người rất chật vật chen chúc trên chiếc ghế sô pha.



Bộ quần áo trên người anh cũng bất giác bị cô kéo đến không ra hình dạng, sau đó anh đứng dậy, buông cô ra, định xoay người từ trên ghế sa lon đi xuống.



Lâm Chiết Hạ cho rằng anh sẽ buông tha cho cô như lần trước ở trong khách sạn, sau đó một mình đi tắm rửa, nhưng chính cô cũng không nhận thức rõ được hành vi của mình, tay đã duỗi ra trước…nắm lấy vạt áo anh.



Rõ ràng một chữ cũng không nói, nhưng lại giống như đã nói ra tất cả vậy.



“Anh đi lấy một thứ,” Giọng nói của Trì Diệu vang lên,”… Không có định buông tha cho em.”



Rất nhanh, cô đã biết đồ mà anh lấy là cái gì.



Một gói gì đó mỏng đã được đưa vào tay cô.



“Giúp anh xé ra với.”



Không biết từ lúc nào hai người đã chuyển đổi trận địa chiến đầu từ sofa đến phòng ngủ, cô ngã vào trong chăn mềm mại, cảm giác cả người đều nóng lên. Trước khi mất đi lý trí và ngôn từ, cuối cùng cô đã nói một câu “Tắt đèn”.



“Cạch” một tiếng, đèn tắt đi.



Toàn bộ phòng ngủ tối đen, không thể nhìn thấy đối phương.



Nhưng điều này lại khiến các giác quan khác không ngừng phóng đại, ngón tay cô bám vào lưng Trì Diệu, bản thân giống như đang trôi dạt trên dòng nước cố gắng tìm thứ gì đó để nắm lấy.



Trì Diệu có đôi khi sẽ ghé vào bên tai cô nói chuyện, động tác cùng lực đạo không hề giảm, nói một đằng làm một nẻo: “Muốn anh nhẹ hơn một chút sao?”



Lâm Chiết Hạ cho rằng anh đang cho cô cơ hội để thở, cô hừ ra một tiếng “Ừm”giống như một chú mèo nhỏ.



Nhưng không.



Câu nói kia của anh giống như chỉ là tùy tiện hỏi một chút, bất luận câu trả lời của cô là gì, anh cũng không có ý định dùng sức nhẹ hơn.



Thanh âm cuối cùng của Lâm Chiết Hạ hòa vào tiếng khóc thổn thức: “…Anh mau đi ra ngoài đi.”



“Cái gì?”



“……Mau ra ngoài.”



“Làm sao bây giờ,” Thanh âm của Trì Diệu đã trầm xuống, hơi thở gấp gáp, anh khẽ cắn lỗ tai cô nói, “Còn chưa ở đủ.”



“……”



Lâm Chiết Hạ đã không còn sức lực để nói nữa, ngón tay cô để sau lưng anh không khống chế được, móng tay cào lên đó một chút, những thanh âm dồn dập khác cũng bị nuốt chửng trong bóng đêm dài dằng dặc.



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom