Công cuộc chuyển nhà của Triệu Từ Thấm diễn ra rất nhanh, tất cả những gì cô cần mang theo chỉ có quần áo mặc hàng ngày cùng với ít bút vẽ, tiện thể dặn dì Chu sau này không cần phải ghé qua nấu nướng cho cô nữa.
Trong nhà có thêm một người, Từ Tỉnh thay đổi thấy rõ. Trước kia anh luôn là người đến sớm về muộn nhất văn phòng luật, mà kể cả rời đi sớm thì phần lớn là để bàn chuyện xã giao. Bây giờ anh đi muộn về sớm khiến cả nhân viên tiếp tân như Hàng Tri Huy cũng không khỏi thấy lạ, “Luật sư Từ, dạo này anh bận bịu lắm ạ? Sao anh không thụ lý vụ của nhà họ Cảnh, họ rất xem trọng anh đấy, ban đầu cũng chỉ định đích danh anh nhận án.”
Nhà họ Cảnh nổi như cồn ở đất Thượng Hải này, hơn một nửa vũ trường ở Thượng Hải do bọn họ thâu tóm. Nhưng những người này lại có tật xấu là thích “mời” đối tác đi quán bar tiêu khiển trước khi bàn việc chính, cốt để phô trương cái gọi là “lòng thành” của họ.
Từ Tỉnh cười đáp: “Không được, nhà tôi quản nghiêm lắm.”
Thấy anh xoay người dợm ra khỏi văn phòng, đâu đó trong lòng Hàng Tri Huy vẫn đầy nghi hoặc: “Mình nghe nhầm hả? Luật sư Từ có gia đình từ bao giờ vậy?”
Lúc gần về đến nhà sắc trời hẵng còn chưa tối, một người phụ nữ đang phơi đồ trước cửa thấy anh liền cười tươi chào hỏi: “Luật sư Từ đấy à, nay về sớm thế.”
“Phải rồi, luật sư Từ,” Một phụ nữ trung niên khác đang cầm thứ gì trong tay, “Mứt lê tôi mới làm này, cậu lấy một lọ chứ? Thông họng hiệu quả lắm đấy! Nghe nói luật sư các cậu lúc lên tòa phải nói rất nhiều nhỉ, cũng không nhàn hơn đi dạy là bao.”
Mọi người nhiệt tình xởi lởi với Từ Tỉnh âu cũng dễ hiểu, vẻ ngoài anh ưa nhìn, tính cách lại hoà nhã. Ai hỏi chuyện anh cũng lịch sự đáp lại mấy câu chứ không hề tỏ vẻ xa cách, hơn nữa anh lại có công ăn việc làm đàng hoàng nên dù trong nhà không có con gái bằng lứa anh cũng hăm hở muốn se duyên hòng kiếm chút tiền mai mối, hoặc chỉ đơn giản là trò chuyện với anh khiến họ thấy thoải mái.
Anh uyển chuyển từ chối ý tốt của mọi người, mở cửa bước vào, đảo mắt đến chiếc ghế tre đan trước nhất.
Không có người.
Lại đi đâu rồi?
Không hiểu sao cứ nghĩ đến Triệu Từ Thấm là lòng Từ Tỉnh lại ngứa ngáy, khoé môi vô thức cong lên. Anh đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy cô nằm gục trên bàn, mực trong khay bột màu chưa kịp khô.
Anh vừa vào Triệu Từ Thấm đã tỉnh, cô đứng dậy, thuận miệng chào: “Anh về rồi.”
“Ừ,” Từ Tỉnh đáp, bước đến dọn đống bột màu tránh để người nào đó bất cẩn lại bị dây vào, “Trong phòng ánh sáng kém, lần sau em đừng vẽ ở đây nữa.”
Đây cũng chính là bất cập khi sống ở khu này, mặc dù con ngõ này rất sạch sẽ nhưng các căn hộ ở đây san sát nhau, không đủ diện tích xây ban công phơi quần áo đã đành mà còn ảnh hưởng đến khả năng hứng sáng.
“Em rỗi quá nên tìm việc làm ấy mà.”
Triệu Từ Thấm lẽo đẽo theo sau Từ Tỉnh, thấy anh vào phòng vệ sinh mở vòi nước rửa sạch cọ vẽ.
Cô bỗng nổi ý trêu anh: “Hôm nay lúc mở cửa nhà em thấy có cô gái nọ nhìn em muốn rớt cả con mắt ra ngoài luôn, khéo cô ấy nghĩ người phụ nữ xấu xa nào lại lấy trộm chìa khoá nhà luật sư Từ đây mà.”
Chẳng ngờ Từ Tỉnh vẫn giữ im lặng, anh ung dung bày đống cọ vẽ ra góc, dùng khăn tay lau sạch rồi bất chợt xoay người hôn lên môi Triệu Từ Thấm, đối diện với ánh mắt cô: “Vậy người phụ nữ xấu xa này có cho phép luật sư Từ thông báo với mọi người rằng anh ta đã là hoa có chủ không đây?”
Bình luận facebook