• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu (4 Viewers)

  • Chương 147

Mặc dù, nàng cũng không biết, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ áo trắng, nàng tựa như có cảm giác tín nhiệm nàng ấy.

Chỉ là hiện tại, nàng quyết định cứu thiếu nữ áo trắng trước mắt này, bằng không, lương tâm nàng nhất định sẽ cả đời bất an!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gắt gao bảo hộ thiếu nữ áo trắng sau lưng, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Đừng sợ, có ta ở đây !"

Những lời Đồng Nhạc Nhạc nói mặc dù ngắn gọn, chỉ là, thiếu nữ áo trắng nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tâm tình vốn thấp thỏm bất an rốt cục cũng dịu đi.

Cũng không biết tại sao, lúc nàng vô cùng băn khoăn thì gặp thiếu niên áo trắng này.

Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên áo trắng này, liền có cảm giác, thiếu niên áo trắng này sẽ cứu nàng.

Nàng cũng không biết như vậy là làm sao !?

Chỉ là hiện nay, nghe được lời nói của thiếu niên áo trắng, thiếu nữ rốt cục an tâm.

Chỉ cảm thấy, có thiếu niên áo trắng này ở đây, nàng dường như không còn lo lắng.

Ngược với việc thiếu nữ áo trắng an tâm, một số người trong phòng nghe vậy, trên mặt lập tức biến đổi.

Đặc biệt là Hồng Tỉ, lúc nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói ra lời này, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là muốn quản chuyện này, lập tức mở miệng nói.

"Vị công tử này, ta khuyên ngươi không cần lo chuyện tình Phỉ Thúy Các chúng ta, nha đầu này đã bán khế ước của mình, nếu như ngươi nghĩ muốn quản, liền chuộc thân cho nàng đi!"

"Chuộc thân !?"

Nghe được Hồng Tỉ lời này, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, mở miệng hỏi.

"Nếu như ta giúp nàng chuộc thân, vậy bao nhiêu tiền !?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mặt Hồng Tỉ sửng sốt.

Lập tức, đầu tiên là dùng ánh mắt đánh giá liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới. Mặc dù, thiếu niên áo trắng này quần áo mộc mạc, chỉ là khí chất phi phàm.

Hơn nữa, nhìn thiếu niên áo lam bên cạnh hắn, cho dù quần áo hay là khí chất, vừa nhìn liền biết là cậu ấm con nhà giàu.

Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Tỉ lóe lên ánh tham lam, lập tức vươn một ngón tay với Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng, chần chờ hỏi.

"Một trăm lượng !?"

Một trăm lượng đâu phải là số lượng nhỏ, mặc dù nàng hiện tại là Nhất Đẳng Thái Giám, lương tháng một tháng cũng mới một trăm lượng.

Hiện tại, nàng còn bị phạt một năm tiền lương, cho nên hiện tại một trăm lượng đối với nàng mà nói, chính là một khoảng tiền không nhỏ a.

Chỉ là, nếu như thế cứu được thiếu nữ áo trắng này, một trăm lượng, nàng khẽ cắn môi liền như vậy đi!

Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ ngợi trong lòng, lại thấy Hồng Tỉ sau khi nghe được lời của nàng, đầu tiên là cười duyên một tiếng, mới mở miệng nói.

"Vị công tử này nói giỡn, lấy sắc đẹp nha đầu này, Hồng Tỉ ta dám cam đoan, qua vài năm, nhất định sẽ vang danh toàn thành, cho nên, muốn chuộc thân cho nha đầu này ,liền một ngàn lượng!"

"Cái gì! ? Một ngàn lượng !!??"

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung lập tức trợn lên một cái, sau đó giật mình la lên thành tiếng.

Dù sao một ngàn lượng đối với nàng bây giờ mà nói, chính là giá trên trời a!

Hồng Tỉ này, thật đúng là sư tử há miệng nuốt mồi! Đây không phải nghĩ muốn nâng giá với nàng sao !?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cau mày lại, mở miệng nói.
"Hồng Tỉ, hiện tại ngươi là sư tử há miệng nuốt mồi sao !? Một ngàn lượng, đâu phải là con số nhỏ!"

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Hồng Tỉ không khỏi mở miệng cười nói.

"Ha hả, Hồng Tỉ ta nhìn qua vô số người, sắc đẹp của nha đầu này, khẳng định sẽ là hoa khôi của Phỉ Thúy Các chúng ta, đến lúc đó, còn nhiều công tử lão bản sẽ bỏ ra ngàn lượng vàng cho nha đầu này "

Hồng Tỉ mở miệng cười nói, trong mắt lộ vẻ tính toán.

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc mày nhíu chặt hơn.

Đặc biệt, thiếu nữ áo trắng đang trốn ở sau lưng nàng, sau khi nghe được lời này của Hồng Tỉ, trên mặt lập tức lộ vẻ nổi giận.

Nghĩ đến cũng phải, ai nguyện ý trở thành hàng hóa bình thường mua bán ?! Nếu đổi lại nàng, nàng khẳng định cũng không muốn.

Chỉ là, trước mắt xem ra, Hồng Tỉ này, là muốn sư tử há miệng nuốt mồi, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, ở triều đại phân biệt giai cấp rõ ràng này, người dân đều sợ quan.

Đặc biệt là Phỉ Thúy Các này, vừa nhìn liền biết...không phải là nơi đứng đắn nghiêm chỉnh, khẳng định sẽ sợ đắc tội quan viên trong triều, Huyền Lăng Phong, mặc dù không phải quan gì, cũng là so với quan quyền lợi lớn hơn!

Nghĩ tới đây, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia giảo hoạt, lập tức, hé mở làn môi hồng, đối với Hồng Tỉ mở miệng nói.

"Hồng Tỉ, mới rồi ta và Thập Tam Gia cũng nghe được, thiếu nữ này chính miệng nói là mình bị người làm cho mê man dẫn tới nơi này. Ngươi lại nói, nàng là bị cha mình bán tới nơi này . Chuyện này phi thường khả nghi, Thập Tam Gia, không bằng chúng ta trở về điều tra chuyện này lại một lần, nhìn một chút xem chuyện này, rốt cuộc ai nói mới là thật !?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tuy là đúng lời thì nói với Huyền Lăng Phong , chỉ là ánh mắt mang theo vẻ giảo hoạt kia, lại gắt gao dán trên người Hồng Tỉ.

Chỉ thấy sau khi Hồng Tỉ lúc nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc , nét mặt lập tức biến đổi.

Dù sao, lăn lộn ở kinh thành này lâu như vậy, đối với danh hiệu của Huyền Lăng Phong, ai không biết ai không hiểu !?

Cho nên, sau khi Hồng Tỉ nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức chần chờ một phen, mở miệng dè dặt hỏi.

"Thập Tam Gia !? Đây chính là Thập Tam vương gia !?"

Nghe được lời này của Hồng Tỉ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng cười nói.

"Đương nhiên!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt mang theo vài phần đắc ý vẻ.

Dáng vẻ kia, nhìn thấy có hơi giống cáo mượn oai hùm, dẫn đến Huyền Lăng Phong ở một bên nhìn, không nhịn được cong môi cười một tiếng.

Trong lòng nhớ lại, không nghĩ tới tiểu thái giám này xảo quyệt như vậy, lại đem thân phận của hắn lợi dụng.

Chỉ là kỳ quái là, hắn một điểm cũng không tức giận, ngược lại bởi vì thân phận của hắn, có thể trợ giúp tiểu thái giám này cảm thấy vui mừng và tự hào.

Đối với Huyền Lăng Phong trong lòng sung sướng, Hồng Tỉ tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lập tức sợ đến mức bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

"Dân phụ không biết là Thập Tam vương gia giá lâm, không có tiếp đón từ xa, thỉnh Thập Tam Gia thứ tội!"

Hồng Tỉ mở miệng nói, trên mặt là vẻ hết sức lo lắng.

Mấy tên vạm vỡ vốn mặt mày ánh mắt hung ác ở sau lưng ả, nhìn thấy Hồng Tỉ quỳ rạp xuống đất, lập tức vội vàng quỳ xuống mở miệng cầu xin tha thứ.

Dù sao, dân không cùng quan đấu, đặc biệt là Thập Tam Gia này, ở kinh thành chính là nổi danh kiêu ngạo ương ngạnh, nếu chọc tới hắn, liền không may!

Liền lúc bọn người Hồng Tỉ trong lòng hết sức lo lắng, Huyền Lăng Phong thấy vậy, đầu tiên là ánh mắt liếc qua đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc vừa lóe ra ánh giảo hoạt , sau đó mới nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, mở miệng nói.

"Các ngươi đám người này, là xem bản vương là kẻ ngu sao !? Ban ngày ban mặt, lại làm chuyện bức lương làm kĩ nữ, trong mắt các ngươi, còn có vương pháp không !?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm và tức giận.

Nghe vậy, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy giờ phút này Huyền Lăng Phong, đã không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, trên gương mặt tuấn tú kia, là vẻ quan uy!Gương mặt đầy ngạo nghễ, là từ lúc sinh ra đến giờ!

Kỳ thật, Huyền Lăng Phong ở thời điểm nghiêm chỉnh, dáng vẻ xem ra, có lẽ nhìn mê người!

Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Hồng Tỉ và mọi người nghe được lời của Huyền Lăng Phong, càng là bị dọa đến thân thể bắt đầu run lẩy bẩy.

"Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a! Nha đầu này, thật sự là dân phụ mua về a. . ."

"Hừ! Mua về!? Ngươi mua cùng người nào !? Người bán của nàng, thật sự là cha ruột nàng sao!? Nếu như thật sự là cha ruột nàng, Bổn vương là người thứ nhất không tha cho hắn! Người mà ngay cả nữ nhi cũng có thể bán , quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng! Nếu như ngươi vẫn còn may mắn muốn lừa gạt Bổn vương, như vậy hôm nay Bổn vương sẽ phá hủy Phỉ Thúy Các của các ngươi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói, mỗi một câu nói, đều mang dáng vẻ lòng đầy căm phẫn.

Làm cho đám người Hồng Tỉ nghe vậy, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng .

"Thập Tam vương gia xin thứ cho tội a. Nha đầu kia, không, không phải bị cha nàng bán tới, mà là bị những người khác chuốc thuốc mê mang tới nơi này. Chỉ là người kia là ai, dân phụ cũng không biết a. . ."

Hồng Tỉ vừa nói, vừa cầm khăn tay màu đỏ không ngừng lau mồ hôi trên mặt /

Hồng Tỉ chính là trang điểm đẹp đẽ, giờ phút này trên mặt bị ướt đẫm mồ hôi, lại bị khăn tay lau một hồi, trang điểm đã sớm lem luốc, nàng còn không tự biết.

Thân thể mập mạp, giờ phút này run run giống như lá vàng trong gió, rất là thấy tức cười.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc thấy, cũng không cảm thấy đồng tình với nàng một chút nào.

Dù sao, Hồng Tỉ này vừa nhìn liền biết ... không phải là người tốt gì.

Thiếu nữ áo trắng này, thiết nghĩ cũng không phải người thứ nhất bị lừa bán vào. Hồng Tỉ biết rất rõ ràng những điều này, thiếu nữ đều là bị lừa gạt tới, nhưng lại cũng không hỏi cái gì , quả thực đã đánh mất đi lương tâm của mình!

Cũng không nghĩ lại, đồng dạng đều là nữ nhân, nếu như nữ nhi nàng sau này cũng bị người lừa bán, lại bị người ép lương làm kĩ nữ, trong lòng nàng cảm thụ ra sao!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn phía Hồng Tỉ, chỉ là từ khinh thường đến khinh thường!

Đối với Đồng Nhạc Nhạc khinh thường và khinh thường, Huyền Lăng Phong là thấy ở trong mắt.

Trong lòng biết tiểu thái giám này khinh thường Hồng Tỉ đến mức này, Huyền Lăng Phong đối với Hồng Tỉ, là càng thêm không thích .

Kết quả là, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói:

"Nói, nơi này vẫn còn có bao nhiêu người là bị người khác lừa bán tới! ? Nếu như không nói ra chi tiết , Bổn vương hôm nay không tha cho ngươi!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày vẻ giận dữ, khiến cho Hồng Tỉ thấy, sợ hết hồn hết vía.

Dù sao, người ta chính là đường đường Thập Tam vương gia, nàng một lão bản nho nhỏ, sao dám đối địch với người ta ! ?

Kết quả là, Hồng Tỉ không thể làm gì khác hơn là với vẻ mặt cực kì khốn khổ , sai người đưa tất cả nữ nhân bị lừa bán đến.

Vừa được nghe Huyền Lăng Phong là Thập Tam vương gia, là muốn làm chủ cho bọn họ, những nhóm thiếu nữ này vội vàng khóc ngã xuống đất, khóc lóc kể lể với Huyền Lăng Phong về việc chính mình bị bán tới nơi này như thế nào .

Nghe đến mấy nữ nhân này kể những chuyện đã trải qua, Huyền Lăng Phong thật sự nổi giận.

Kỳ thật, cho tới nay, hắn cũng biết bên ngoài có rất nhiều người bị người lừa bán, vận mệnh thê lương. Chỉ là, hắn tính tình ham chơi, cho tới bây giờ cũng không để ý quan tâm đến chuyện này, cũng không chủ động để ý tới.

Chỉ là hiện nay, nghe những thiếu nữ này thê thảm khóc lóc kể lể chuyện chính mình trải qua, Huyền Lăng Phong hoàn toàn nổi giận.

"Ngươi thật to gan, như thế nào lại lừa bán nhiều nữ nhân như vậy! ? Bức lương làm kĩ nữ, nếu không phải hôm nay Bổn vương cải trang đi tuần như thế, khẳng định còn có thể có rất nhiều nữ nhân chịu khổ do ngươi hại! Người đâu a!"

Huyền Lăng Phong càng nói càng tức giận, cuối cùng, quay ra bên ngoài hô to một tiếng.

Huyền Lăng Phong thân là thân vương, ra ngoài bên người mang theo rất nhiều thị vệ võ công cao cường bảo vệ.

Hiện nay, Huyền Lăng Phong hô to một tiếng, ngoài cửa lập tức vội vã đi tới rất nhiều Đới Đao thị vệ.

Trực tiếp bắt Hồng Tỉ và mấy tên đầu trâu mặt ngựa đi.
Hồng Tỉ thấy thế, lập tức khóc hô cầu xin tha thứ, chỉ là lại bị Huyền Lăng Phong mặt mày phiền chán vung tay lên.

“ Đều dẫn đi!"

"Dạ!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói, những Đới Đao thị vệ lập tức đem đám người Hồng Tỉ đi xuống.

Cho đến khi âm thanh cầu khẩn của đám người Hồng Tỉ càng ngày càng xa, cho đến biến mất, Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét khắp trong phòng nhìn những nữ nhân khác bị người lừa bán tới đây, không khỏi quay đầu, nhìn sang Huyền Lăng Phong mở miệng hỏi:

"Thập Tam Gia, như vậy những thiếu nữ này, ngươi nên thu xếp như thế nào!?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong mới nhớ ra trong phòng, còn có nữ nhân khác.

Thấy những thiếu nữ này, giờ phút này cũng khóc mặt mày xám ngắt, thật sự thương cảm.

Chỉ là, đối mặt loại chuyện này, hắn là lần đầu tiên thấy!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong có hơi đau đầu.

"Tiểu Nhạc Tử, không bằng ngươi nói xem, như thế nào thu xếp những thiếu nữ này đây! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong đẩy vấn đề lại trên người nàng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng, trong lòng biết Huyền Lăng Phong chưa từng xử lý quá loại chuyện này, kết quả là, liền vùi đầu suy nghĩ một chút.

"Những thiếu nữ này, đều là vô tội bị lừa tới nơi này, thật sự thương cảm. . ."

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, đối với những thiếu nữ này hỏi.

"Các ngươi còn có người nhà! ? Không bằng, chúng ta phái người hộ tống các ngươi về nhà đi! ?"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lời này, vốn các thiếu nữ vẫn còn nức nở, lập tức vội vàng gật đầu đồng ý.

Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong, là không che dấu chút nào cảm kích.

"Tạ Thập Tam vương gia và công tử làm chủ cho chúng ta, bằng không, chúng ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!"

" Trước kia chỉ nghe Thập Tam vương gia kiêu ngạo ương ngạnh, thì ra đồn đại đều là giả, Thập Tam vương gia thật ra là người rất tốt, ta trở về sau này nhất định phải nói cho mọi người!"

" Thập Tam vương gia là người tốt a!"

Nghe đến mấy cái nữ nhân đối với chính mình khen ngợi, Huyền Lăng Phong từ lúc chào đời tới nay đỏ mặt.

Trên gương mặt tuấn tú kia, xuất hiện hai vệt màu hồng khả nghi, trên mặt, cũng lộ ra vài phần ngượng ngùng.

Dù sao, những thiếu nữ này sở dĩ được cứu trợ, cũng hoàn toàn không phải công lao của hắn. . .

Đối với Huyền Lăng Phong đỏ mặt ngượng ngùng, một bên Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, phì cười không thôi.

Cuối cùng, Huyền Lăng Phong cho người hộ tống tất cả nữ nhân trở về nhà, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn tay nhẹ nhàng đụng bả vai Huyền Lăng Phong một phen, nháy mắt ra hiệu một hồi với Huyền Lăng Phong .

"Thập Tam vương gia, lần đầu tiên được người ta nói là người tốt thấy như thế nào! ? Tới nói ta nghe một chút! ?"

Nghe ra ở trong giọng nói có vẻ trêu chọc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong trên mặt không khỏi hiện ra vẻ buồn bực, lập tức đưa tay sờ mũi, mở miệng nói:

"Ngươi đang chê cười Bổn vương à!"

Cũng chỉ có nàng dám chê cười hắn như thế!

Bất đắc dĩ, hắn chính là không có cách gì với tiểu thái giám này!

Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong dường như như là nhớ đến cái gì, mở miệng nói.

"Ngươi đấy! Thật biết cách cáo mượn quai hùm!?"Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói khôngche dấu hài hước chút nào . Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, cũng là mặt không đỏ, hơi thở không gấp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy đắc ý nói. "Đó là tự nhiên!"

"Không biết xấu hổ!"

"Cũng vậy!"

Hai người cười nhạo lẫn nhau một phen, cuối cùng không nhịn được phì một tiếng, đua nhau nở nụ cười. Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc ha hả cười duyên, đột nhiên khóe mắt quét nhanh một lượt lơ đãng thấy ngoài cửa một cái chéo áo hồng nhạt.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, mở miệng hỏi. " Ai ở ngoài cửa! ?"

Cùng với tiếng hô nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong trên mặt sửng sốt, lập tức nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc .Chỉ thấy ngoài cửa rỗng tuếch, lấy đâu ra có người nào đó! ?

Ngay lúc Huyền Lăng Phong trong lòng nghi hoặc trong thì đột nhiên, một bóng dáng màu trắng nhỏ nhắn liền chậm rãi đi vào từ ngoài cửa .

Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng cúi gằm gương mặt nhỏ nhắn, có lẽ là bởi vì căng thẳng nên đôi tay nhỏ bé trắng nõn hiếm thấy nắm chặt lấy nhau.

Nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đi vào, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt."Là ngươi! ? Như thế nào ngươi còn không đi! ? Không phải thị vệ đưa ngươi về nhà sao! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày đầy kinh ngạc.

Bởi vì thiếu nữ áo trắng trước mắt này không phải người khác, đúng là thiếu nữ áo trắng mới vừa rồi xông tới gắt gao túm giữ nàng. Vốn tưởng rằng, thiếu nữ áo trắng đã rời khỏi đây! Hiện nay, lại núp ở ngoài cửa, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được, thiếu nữ áo trắng thấy vậy, lập tức từ từ đi lên trước, gương mặt nhỏ nhắn một mực cúi gục xuống, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng .

"Ta không có đi, bởi vì, ta muốn biết, tên của công tử ngươi, có thể chứ! ?"

Nói đến câu nói cuối cùng kia, thiếu nữ áo trắng không khỏi từ từ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia, ngẩng đầu nhìn Đồng Nhạc Nhạc .

Đến khi nhìn thấy thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn từ khoảng cách gần, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua vài phần kinh ngạc. Không trách được vừa rồi Hồng Tỉ lại như sư tử há miệng nuốt mồi. Dù sao, thiếu nữ này , dung mạo thật không tệ. Da thịt mềm mại căng mọng , phảng phất bấm một cái là có thể chảy ra nước .Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, lông mày lá lúa, cái mũi thanh tú, đôi môi như cánh hoa, một đôi mắt long lanh, hắc bạch phân minh, phảng phất hai viên mã não đen huyền , rất là xinh đẹp!

Thật sự là một tiểu mỹ nhân !Nghĩ đến, chỉ sau vài năm, định có thể vang dội chốn này, tất cả nam nhân mà thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng!

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, thiếu nữ áo trắng nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình chằm chằm, trên mặt không khỏi có vài phần ngượng ngùng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gục xuống. Dáng vẻ kia, phảng phất thiếu nữ lần đầu nhìn thấy người chồng tương lai, xinh đẹp động lòng người! Chỉ là, đối với vẻ ngượng ngùng trên mặt thiếu nữ, lại thêm sự kinh ngạc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , lại làm cho Huyền Lăng Phong đứng một bên nhìn, mà trong lòng không thích thú gì.

"Ai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy!?"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mãi thiếu nữ trước mặt, ánh mắt cũng không chớp một cái, Huyền Lăng Phong trong lòng phảng phất như đánh đổ bình dấm chua, cực kì chua chát. Hắn chính là không thích Đồng Nhạc Nhạc nhìn người khác, nếu muốn nhìn , cũng phải là nhìn chính mình, không phải sao! ?Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong tức tối, Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe được Huyền Lăng Phong hỏi, không khỏi hoàn toàn thức tỉnh.Không biết tâm tư của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc vẫn đưa mắt nhìn thiếu nữ thẹn thùng ở trước mặt, lập tức, môi đỏ mọng khẽ cong lên, mở miệng cười nói."Cái đó đương nhiên có khả năng! Ta gọi là Tiểu Nhạc Tử, còn ngươi !"

"Tiểu Nhạc Tử! ?"Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, trên mặt thiếu nữ áo trắng không khỏi sửng sốt. Sau đó dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt đầu tiên là nhìn qua trên người Huyền Lăng Phong một phen, rồi lại quay sang Đồng Nhạc Nhạc.

Thấy thiếu nữ áo trắng ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa chính mình và Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc bỗng thấy thú vị . "Làm sao vậy! ?"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy gương mặt tuấn tú của Đồng Nhạc Nhạc , đôi mắt long lanh của thiếu nữ áo trắng đầu tiên là khẽ lóe lên, sau đó mới mở miệng hỏi."Ngươi là thái giám! ?"

Vừa nói dứt lời cuối cùng, thiếu nữ áo trắng như là ý thức được lời này của mình hình như phi thường vô lễ, lập tức xin lỗi nói."Thật xin lỗi, ta, . . ."

"Ngươi không cần nói xin lỗi, ta là thái giám."Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.Nàng bây giờ, đích thật là thái giám.Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, có Huyền Lăng Phong là Vương gia ở bên người, lại thêm nàng xưng hô như thế, không khó làm cho người ta đoán ra cái gì.

Quả nhiên, thiếu nữ nghe vậy, lập tức giật mình la lên một tiếng."Thì ra, thật sự là thái giám. . ."

Mặc dù tiếng kêu giật mình của thiếu nữ rất nhỏ, nhưng vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc nghe được.

Không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc nghe được, mà ngay cả Huyền Lăng Phong ở một bên cũng nghe được. Ngay lập tức, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại một cái, trên mặt rõ ràng có ý không vui.

"Là thái giám thì đã làm sao! ? Chẳng lẽ là ngươi khinh thường thái giám sao! ?Phải biết rằng, mới rồi chính là Tiểu Nhạc Tử cứu ngươi! Ngươi liền đối xử inhư vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trong giọng nói không che dấu chút nào tức giận.

Bởi vì, hắn cảm giác được vẻ mặt và giọng điệu hiện tại của thiếu nữ ,sẽ làm tổn thương đến Đồng Nhạc Nhạc.Lại quên , trước kia hắn, lại cũng khinh thường như vậy đối với việc Đồng Nhạc Nhạc là thái giám. . .

Đối với tức giận không thôi Huyền Lăng Phong, thiếu nữ tại nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, mày liễu lập tức cau lại một cái, trên mặt cũng có vài phần tức giận .

"Ta là đang nói chuyện với Tiểu Nhạc Tử, cũng không phải đang nói với ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì ! ? Hơn nữa, ta có nói ta khinh thường thái giám sao! ?"

Thiếu nữ áo trắng mở miệng, dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng , điệu bộ vừa rồi giống như thiếu nữ ngượng ngùng giờ biến đổi như thể là hai người, làm cho Đồng Nhạc Nhạc ở một bên nhìn thấy không khỏi nhướn nhướn hàng mi tuyệt đẹp.

Vốn tưởng rằng thiếu nữ này là tiểu nha đầu nhát gan ngượng ngùng , không ngờ, xét người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Nàng hiện tại chính là một con nhím nhỏ xù lông! May là, chỗ nàng đâm tới không phải đối với Đồng Nhạc Nhạc !

Trong lòng buồn cười, dù sao, Đồng Nhạc Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy có người lá gan lớn như vậy, dám đối đầu với Huyền Lăng Phong ! Đặc biệt, thiếu nữ trước mắt này nói thế dưới tình huống đã biết thân phận của Huyền Lăng Phong. Thiếu nữ này , rốt cuộc là có thân phận gì đây! ? Nhìn nét kiêu ngạo trên mặt nàng, và vẻ sang trọng như thể từ lúc sinh ra, phảng phất không phải người bình thường đơn giản như vậy a. . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom