Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 58
Những lời nói kia của Sở Nhất Sơn hoàn toàn làm trái tim Du Ngọc chết lặng. Bà không nghĩ tới 19 năm hôn nhân, 19 năm trả giá, trong một khắc này lại chẳng còn là gì.
Bà cười lạnh: "Muốn để Lạc Lạc đi xin lỗi con gái ông? Sở Nhất Sơn, tối nay ông còn chưa uống rượu mà đã say à?" Bà nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Trời tối, là tới thời gian nằm mơ rồi nhỉ."
Sở Nhất Sơn nghiến chặt răng, tràn đầy lửa giận: "Du Ngọc, bây giờ bà tỏ thái độ này cho ai xem đấy! Tư Tư đã phải chịu ấm ức để xin lỗi con gái bà, nhưng bà nhìn con gái cưng của bà xem, có chút gia giáo nào không hả? Người cũng đã tới phòng rồi, vậy mà còn dám ở trước mặt mọi người cáu kỉnh bỏ đi! Tôi sống nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người vô giáo dục kiểu đấy!"
Hai mắt Du Ngọc đỏ lên, con người khi không còn lý trí thì lời thô tục cũng sẽ văng ra khỏi miệng: "Sở Nhất Sơn, con mẹ nó ông nói ai không có gia giáo, không được giáo dục hả!"
Sở Nhất Sơn tức đến lồng ngực phập phồng: "Du Ngọc, bà điên rồi phải không! Tôi vẫn giữ câu nói kia, chuyện mà Lạc Táp đã làm tối nay chính là không có giáo dục đấy! Bà đi kể việc này cho người khác nghe một chút thử coi, nhìn xem người ta sẽ đánh giá con gái cưng của bà ra sao! Nếu có người nói con gái bà làm như vậy là tốt, là đúng, rất có gia giáo thì tôi sẵn sàng theo họ bà!"
Đầu Du Ngọc đau như búa bổ, như muốn tách đôi ra. Bà không muốn tiếp tục tốn nước miếng với ông nữa: "Sở Nhất Sơn, cho dù ông có muốn theo họ tôi thì tôi cũng không cần."
Bà cầm lấy áo khoác và túi xách, trước khi đẩy cửa xe bước xuống thì nói với Sở Nhất Sơn: "Mấy ngày nay nhớ giữ cho điện thoại luôn thông kết nối, luật sư của tôi sẽ có thể liên hệ với ông bất kỳ lúc nào."
Sở Nhất Sơn sửng sốt: "Bà muốn làm cái gì!"
"Ly hôn!"
"Du Ngọc, bà bị bệnh hả!"
"Đúng vậy, tôi thật sự có bệnh. Nếu như không bệnh thì sao bao nhiêu năm qua lại vì muốn làm một bà mẹ kế tốt mà để con gái mình phải chịu ấm ức? Tôi muốn ly hôn rồi đi khám bệnh thử xem!"
Hai lần dấn thân vào nấm mồ hôn nhân, bà đã nhìn quá rõ ràng.
Hôn nhân với Phùng Khiếu Vịnh, mới đầu là bọn họ yêu nhau, cũng từng thề non hẹn biển, tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi chướng ngại. Nhưng sau này tất cả tình yêu tươi đẹp đó đã bị cuộc sống ăn mòn đến chẳng còn lại gì.
Cuối cùng bị mài đến không còn tình cảm, không còn tinh thần để chống đỡ nữa thì bà không thể tiếp tục bước tiếp.
Hôn nhân với Sở Nhất Sơn, vừa mới bắt đầu đã chẳng có bao nhiêu tình cảm, cho nên sẽ không có mất mát. Hơn nữa ở trên mặt vật chất thì bà đã đạt được thỏa mãn, đặc biệt là ở trong việc làm ăn, bà và Sở Nhất Sơn có được sự ăn ý không cần phải nói ra. Ngoại trừ cãi nhau vì những việc vặt vãnh trong cuộc sống gia đình, hai người chưa từng có mẫu thuẫn gì trong việc kinh doanh.
Đây cũng là nguyên nhân để bà duy trì cuộc hôn nhân này nhiều năm như vậy.
Nhưng giờ khắc này, bà đột nhiên phát hiện rằng hôn nhân chỉ có lợi ích thì càng không thể bền chặt bằng hôn nhân có tình cảm.
Một khi liên quan đến tranh chấp lợi ích thì tất cả mọi mặt của bản chất con người đều lộ ra cả, bao gồm chính bà cũng như thế.
Mấy năm nay bà liều mạng kiếm tiền như vậy, tất nhiên không phải vì Sở Tư Tư và Sở Nhất Sơn, mà là vì con gái của mình.
Cho nên chờ đến khi tới ngã rẽ của lợi ích, khi phải đưa ra sự lựa chọn, chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà lựa chọn lợi ích chứ không phải là cuộc hôn nhân tạm bợ với Sở Nhất Sơn.
Đây là sự bi ai của đại đa số các cặp vợ chồng tái hôn, đặc biệt là khi từng người đều có con cái riêng thì tới lúc đụng chạm đến tiền bạc, có ai lại không hướng về con cái của mình đâu cơ chứ.
Sở Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Bà có biết hiện tại công ty đang ở thời điểm mấu chốt cho sự phát triển không hả, chúng ta ly hôn sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán đấy! Du Ngọc, bà bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn muốn bày trò gì nữa!"
Du Ngọc đã nản lòng thoái chí: "Năm đó tôi chỉ muốn kiếm tiền, cảm thấy tiền bạc quan trọng hơn ở cạnh con gái, cho nên tôi đã được định sẵn là sẽ gặp phải báo ứng vào lúc này."
Bà đối mặt với ông: "Sở Nhất Sơn, hy vọng chúng ta dễ hợp dễ tan, ầm ĩ lên thì chẳng tốt cho ai cả. Còn chuyện phân chia tài sản, cái gì thuộc về tôi, thiếu một xu cũng không được, mà nhiều hơn một đồng tôi cũng chẳng muốn!"
Sở Nhất Sơn hít sâu vài cái: "Du Ngọc, chỉ vì con gái bà mà bà chẳng thèm đếm xỉa gì đến tình cảm gần 20 năm nay của chúng ta đúng không!"
Ánh mắt Du Ngọc nhàn nhạt nhìn ông: "Sở Nhất Sơn, tôi đối xử với hai cha con ông thế nào? Hiện tại ông lại đối xử với Lạc Lạc ra sao? Thái độ vừa rồi của ông đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng, đương nhiên đây là tôi tự làm bậy không thể sống! Chẳng trách ông! Nhưng là có một vài chuyện phải nói cho ông rõ, cho dù Lạc Lạc có kém cỏi đi nữa thì ông cũng không có đủ tư cách để khoa tay múa chân với nó!"
Sở Nhất Sơn cười lạnh: "Đã làm sai chuyện còn không cho người khác nói? Du Ngọc, bà có thể đừng tự lừa mình dối người nữa được không? Bà để tay lên ngực tự hỏi xem, Lạc Táp làm như vậy, bà có cảm thấy bẽ mặt không hả?"
Du Ngọc: "Có bị bẽ mặt hay không, tức giận hay không thì đó là chuyện của tôi. Cho dù nó không có gia giáo thì cũng là do tôi không dạy tốt, tôi nhận, nhưng người khác nói nó thì không được!"
Tạm dừng, bà chuyển đề tài: "Chúng ta đừng nói mấy chuyện đó làm gì nữa, hai chúng ta có bao nhiêu tài sản thì từng người đều biết rõ trong lòng, hy vọng ông cũng nhanh chóng sắp xếp luật sư, mau chóng xử lý xong thủ tục ly hôn trước cuối năm."
Sở Nhất Sơn thấy bà không có vẻ là nhất thời tức giận khi cãi vã, thái độ ông thoáng mềm xuống: "Du Ngọc, bà đừng có cãi nhau thì lại lấy ly hôn ra nói. Chuyện ngày hôm nay, chúng ta đều bình tĩnh hơn một chút, hôn nhân không phải trò chơi, không phải cứ không vui vẻ thì muốn bỏ là bỏ."
Du Ngọc cũng cố gắng bình tĩnh lại, cho thấy bản thân mình không phải đang nói năng lung tung khi nổi nóng, bà nói: "Tôi không hề mất lý trí, tôi chỉ biết là nếu tôi còn không rời khỏi cuộc hôn nhân này thì tôi sẽ hoàn toàn mất đi Lạc Lạc."
Bà hít thở đều: "Đương nhiên, tôi ly hôn thì Lạc Lạc cũng sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi cũng không làm vậy để mong nó tha thứ, chỉ muốn nó không còn phải tiếp tục chịu ấm ức nữa. Trước kia tôi không ý thức được thì cũng thôi, mơ màng hồ đồ, bây giờ hiện thực đã phô ra trước mắt, tôi không thể lại tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa."
Sở Nhất Sơn nhìn bà chằm chằm: "Du Ngọc, trong mắt bà cuộc hôn nhân gần 20 năm này thật sự không đáng một đồng?"
Du Ngọc: "Có đáng giá hay không thì còn phải xem nó so với cái gì. Trước kia tuổi trẻ, cảm thấy tiền tài, hôn nhân tương đối quan trọng, nhưng hiện tại với tôi mà nói, không có gì quan trọng bằng con gái mình."
Tuy rằng đã nhận ra quá muộn, nhưng vẫn là tốt hơn chấp mê bất ngộ.
Sở Nhất Sơn xoa bóp chân mày, trước mắt trong thời điểm mấu chốt này, xét về mọi mặt đều không thích hợp để ly hôn. Công ty không thích hợp, lại còn có hôn sự của Sở Tư Tư, không biết nhà chồng bên kia sẽ nghĩ gì về chuyện tối hôm nay.
Điểm chết người chính là chuyện hợp tác với Tưởng Mộ Tranh, ông không ly hôn với Du Ngọc thì Tưởng Mộ Tranh vẫn sẽ phải nể mặt Du Ngọc, không có khả năng hủy mối làm ăn này.
Hơn nữa Tưởng Mộ Tranh còn có quen biết với Hứa tổng, nếu ông và Du Ngọc ly hôn, với ông mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.
Bỏ qua những lợi ích này, ông và bà đã sống với nhau gần 20 năm, nói không có tình cảm gì chắc chắn là giả, chỉ là tình cảm này giống như một bức tường được tạo nên từ những viên gạch xếp chồng lên nhau, dùng sức đẩy một cái thì sẽ lập tức đổ sập ngay.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ông cũng không muốn dễ dàng kết thúc cuộc hôn nhân này.
Sở Nhất Sơn nhìn về phía bà: "Du Ngọc, tuy chúng ta là nửa đường làm vợ chồng, nhưng mấy năm nay tình cảm cũng không có vấn đề gì. Nói ích kỷ một chút, lúc trước kết hôn cũng đều là mong muốn có thể nương tựa lẫn nhau, gia đình tái hôn vốn dĩ có nhiều mâu thuẫn, khắc khẩu vì con riêng của mỗi người là chuyện quá bình thường. Nhưng chờ đến sau này khi tụi nhỏ đều có gia đình riêng rồi, bà cảm thấy tụi nhỏ sẽ còn dành thời gian để luyên thuyên với chúng ta sao? Làm vợ chồng, không phải là để sau này già rồi sẽ có người bầu bạn sao?"
Ông nói: "Nếu đã là chắp vá cuộc sống, chịu đựng được gần 20 năm rồi thì cớ sao bây giờ không thể tiếp tục? Chúng ta đều bình tĩnh lại đi, chuyện ly hôn tôi không đồng ý. Khi gặp vấn đề chúng ta không thể trốn tránh nó, mà là phải đối mặt để giải quyết."
Sở Nhất Sơn xoay người lại, khởi động xe.
Du Ngọc cũng không có sức lực để tranh cãi với ông: "Sở Nhất Sơn, mở cửa xe ra, tôi muốn đi xuống, làm như vậy không có gì hay đâu."
"Được rồi, vừa rồi tôi hơi tức giận quá mức, xin lỗi bà. Bây giờ chúng ta đi về. Về tới nhà bà nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta mặc kệ chuyện tụi nhỏ đi."
Sở Nhất Sơn khẽ đạp ga, xe từ từ rời khỏi khách sạn.
Du Ngọc tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, mệt mỏi giống như vừa trèo qua vài ngọn núi lớn.
Bà nói: "Đây không phải là chuyện có nói xin lỗi hay không, về nhà cũng được, vừa vặn để tôi trở về thu dọn chút đồ vật."
Sở Nhất Sơn không tiếp lời, liếc nhìn bà qua kính chiếu hậu, giọng điệu ôn hòa: "Đừng nói chuyện nữa, ngủ một lát đi."
Rồi ông gọi điện thoại cho người giúp việc, dặn dò chuẩn bị chút đồ ăn.
Du Ngọc đã chết tâm, ly hôn là chuyện không thể thương lượng được.
Cuộc hôn nhân 19 năm này, ngoại trừ kiếm được rất nhiều tiền ra thì những mặt khác quả thực chính là một trò đùa, mà đau khổ thay, bà chính là cái người đáng bị chê cười nhất và không xứng đáng được cảm thông kia.
Không lâu sau khi xe của Sở Nhất Sơn chạy lên đường lớn, xe của Tưởng Mộ Tranh cũng chạy ra khỏi bãi xe của khách sạn.
Tưởng Mộ Tranh hỏi Lạc Táp: "Muốn ăn gì không?"
Lạc Táp lắc đầu: "Hiện tại không muốn ăn."
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy bây giờ chúng ta đi qua biệt thự thu dọn đồ luôn, trở lại anh sẽ nấu cơm cho em ăn."
Lạc Táp ' ừ ' một tiếng, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác đau đớn lan ra đến từng tế bào, quả thực giống như muốn chết.
"Ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi em."
"Ừm." Cô nhắm mắt, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa, nhưng những hình ảnh vừa rồi khi ở trong nhà hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cả nhà mẹ và nhà chồng của Sở Tư Tư hoà thuận vui vẻ, tuần trước mới vừa gặp mặt ăn cơm ở New York, bây giờ lại tới Bắc Kinh tụ họp.
Nếu đều là người Trung Quốc thì đợi qua mấy ngày tất cả sẽ cùng về nước, làm gì phải vượt núi băng sông đi nửa vòng trái đất đến New York để gặp thông gia?
Nếu nói Sở Tư Tư không cố ý chọn đặt vé máy bay vào này đó thì cô không tin, nhưng mẹ lại cố tình ôm trách nhiệm vào người, nói là trách bà không báo trước cho Sở Tư Tư chuyện ăn mừng sinh nhật.
Giây phút chạm mắt với Sở Tư Tư ở trong phòng, Sở Tư Tư nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ người thắng cuộc, ánh mắt nhìn cô đều là khoe khoang và kiêu ngạo.
Nhưng mẹ lại còn nói là Sở Tư Tư muốn xin lỗi cô, có thể là do cô kiến thức hạn hẹp, cô không biết thì ra thời nay xin lỗi là cái dạng này.
Có lẽ mẹ thật sự đúng như lời bà nói là không phải cố ý, nhưng chính là loại vô tâm và cảm thấy không sao này, loại này thái độ không đặt cô ở trong lòng này, đã hoàn toàn làm tổn thương cô.
Lạc Táp chợt quay đầu, hỏi Tưởng Mộ Tranh: "Có thể giúp em một chuyện được không?"
Tưởng Mộ Tranh xoay mặt liếc cô một cái, không vui mà nói: "Lại khách sáo với anh rồi!"
Lạc Táp cũng không khách khí nữa, nói thẳng ra ý muốn của bản thân: "Trên danh nghĩa, em có một căn biệt thự và 3 căn hộ thông tầng, đều là mấy năm nay mẹ mua cho em, hơn nữa đều được thanh toán trong một lần. Bây giờ em muốn sang tên lại tất cả bất động sản cho mẹ, nhưng nếu em nói với mẹ thì chắc chắn bà sẽ không đi cùng em đến văn phòng bất động sản để sang tên, cho nên..."
Tưởng Mộ Tranh tiếp lời: "Anh biết rồi, việc này cứ giao cho Giang Đông Đình đi, em sắp xếp thời gian rảnh đi cùng Giang Đông Đình đến văn phòng bất động sản, sang tên hết cho cậu ta, rồi nhờ cậu ta đi tìm dì Du, dù sao bọn họ cũng quen biết nhau."
Lạc Táp lo lắng: "Nếu là Giang Đông Đình đi thì chắc chắn mẹ em sẽ không nhận lại đâu. Mẹ cũng không lo lắng với tài lực của Giang Đông Đình mà sẽ nuốt chút bất động sản này."
Tưởng Mộ Tranh: "Không sao, nếu dì Du khăng khăng không cần, vậy sang tên cho anh. Anh sẽ chiết khấu lại cho dì ấy trong việc kinh doanh. Dù sao anh đều thích mấy căn nhà của em, đặc biệt là căn biệt thự, hiện tại muốn mua một căn như vậy trên đoạn đường này cũng không còn đâu."
Thật ra anh muốn trực tiếp chuyển tiền mua nhà qua cho Du Ngọc, nhưng chắc hẳn lúc này Lạc Táp còn chưa muốn dùng tiền của anh, anh cũng không làm cô khó xử.
Lạc Táp: "Ừ, nếu cuối cùng thật sự không có biện pháp thì cứ làm như vậy đi."
Cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Mộ Tranh mở một bản hòa tấu lên, vặn âm lượng xuống rất nhỏ.
Khi sắp tới gần biệt thự, Lạc Táp mở mắt ra nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe thì bị giật mình. Dưới ánh đèn đường, một loạt xe tải đỏ rực của công ty chuyển nhà nối dài dằng dặc.
Cô quay đầu lại nhìn Tưởng Mộ Tranh: "Anh gọi tới bao nhiêu chiếc xe chuyển nhà vậy?"
Tưởng Mộ Tranh ngừng xe, trả lời cô: "8."
Lạc Táp: "Anh tính dọn cả cái căn biệt thự đi luôn à."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Coi như đón dâu đi."
Lạc Táp: "..."
Dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn thấy được ý cười nơi khóe miệng cô. Anh thò lại gần hôn hôn lên: "Có phải cảm thấy rất thú vị không? Đêm nay anh sẽ rước em về nhà như đón vợ về vậy đó."
Lạc Táp: "..."
Tâm trạng khó chịu tốt hơn nhiều, cô chủ động hôn lại anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh cảm thấy đây là một thời cơ tốt, vội giả vờ bất đắc dĩ mà nói: "Thật ra mấy ngày nay tâm trạng của anh cũng không tốt, sắp bị mẹ anh làm phiền muốn chết rồi."
Lạc Táp hỏi: "Dì làm sao vậy?"
Tưởng Mộ Tranh thở dài: "Trước đây bà vẫn luôn cảm thấy anh rất ngu dốt trong chuyện tình cảm, sợ anh không tìm được vợ. Từ khi biết anh và em ở bên nhau thì mỗi ngày bà đều dặn dò anh phải đưa sổ hộ khẩu cho em."
Nói rồi, anh thuận tay lấy sổ hộ khẩu đã chuẩn bị từ lâu trong ngăn chứa đồ ra, đưa cho cô: "Em nhận đi thôi, không thì mẹ anh lại muốn ăn không ngon ngủ không yên. Quan tâm đến sức khỏe thể xác và tinh thần của người già là trách nhiệm mỗi người. Ai cũng có trách nhiệm hết, đặc biệt là các đồng chí cảnh sát như em, lại càng phải có tình yêu cùng sự đồng tình này."
Lạc Táp: "..."
Những lời nói kia của Sở Nhất Sơn hoàn toàn làm trái tim Du Ngọc chết lặng. Bà không nghĩ tới 19 năm hôn nhân, 19 năm trả giá, trong một khắc này lại chẳng còn là gì.
Bà cười lạnh: "Muốn để Lạc Lạc đi xin lỗi con gái ông? Sở Nhất Sơn, tối nay ông còn chưa uống rượu mà đã say à?" Bà nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Trời tối, là tới thời gian nằm mơ rồi nhỉ."
Sở Nhất Sơn nghiến chặt răng, tràn đầy lửa giận: "Du Ngọc, bây giờ bà tỏ thái độ này cho ai xem đấy! Tư Tư đã phải chịu ấm ức để xin lỗi con gái bà, nhưng bà nhìn con gái cưng của bà xem, có chút gia giáo nào không hả? Người cũng đã tới phòng rồi, vậy mà còn dám ở trước mặt mọi người cáu kỉnh bỏ đi! Tôi sống nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người vô giáo dục kiểu đấy!"
Hai mắt Du Ngọc đỏ lên, con người khi không còn lý trí thì lời thô tục cũng sẽ văng ra khỏi miệng: "Sở Nhất Sơn, con mẹ nó ông nói ai không có gia giáo, không được giáo dục hả!"
Sở Nhất Sơn tức đến lồng ngực phập phồng: "Du Ngọc, bà điên rồi phải không! Tôi vẫn giữ câu nói kia, chuyện mà Lạc Táp đã làm tối nay chính là không có giáo dục đấy! Bà đi kể việc này cho người khác nghe một chút thử coi, nhìn xem người ta sẽ đánh giá con gái cưng của bà ra sao! Nếu có người nói con gái bà làm như vậy là tốt, là đúng, rất có gia giáo thì tôi sẵn sàng theo họ bà!"
Đầu Du Ngọc đau như búa bổ, như muốn tách đôi ra. Bà không muốn tiếp tục tốn nước miếng với ông nữa: "Sở Nhất Sơn, cho dù ông có muốn theo họ tôi thì tôi cũng không cần."
Bà cầm lấy áo khoác và túi xách, trước khi đẩy cửa xe bước xuống thì nói với Sở Nhất Sơn: "Mấy ngày nay nhớ giữ cho điện thoại luôn thông kết nối, luật sư của tôi sẽ có thể liên hệ với ông bất kỳ lúc nào."
Sở Nhất Sơn sửng sốt: "Bà muốn làm cái gì!"
"Ly hôn!"
"Du Ngọc, bà bị bệnh hả!"
"Đúng vậy, tôi thật sự có bệnh. Nếu như không bệnh thì sao bao nhiêu năm qua lại vì muốn làm một bà mẹ kế tốt mà để con gái mình phải chịu ấm ức? Tôi muốn ly hôn rồi đi khám bệnh thử xem!"
Hai lần dấn thân vào nấm mồ hôn nhân, bà đã nhìn quá rõ ràng.
Hôn nhân với Phùng Khiếu Vịnh, mới đầu là bọn họ yêu nhau, cũng từng thề non hẹn biển, tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi chướng ngại. Nhưng sau này tất cả tình yêu tươi đẹp đó đã bị cuộc sống ăn mòn đến chẳng còn lại gì.
Cuối cùng bị mài đến không còn tình cảm, không còn tinh thần để chống đỡ nữa thì bà không thể tiếp tục bước tiếp.
Hôn nhân với Sở Nhất Sơn, vừa mới bắt đầu đã chẳng có bao nhiêu tình cảm, cho nên sẽ không có mất mát. Hơn nữa ở trên mặt vật chất thì bà đã đạt được thỏa mãn, đặc biệt là ở trong việc làm ăn, bà và Sở Nhất Sơn có được sự ăn ý không cần phải nói ra. Ngoại trừ cãi nhau vì những việc vặt vãnh trong cuộc sống gia đình, hai người chưa từng có mẫu thuẫn gì trong việc kinh doanh.
Đây cũng là nguyên nhân để bà duy trì cuộc hôn nhân này nhiều năm như vậy.
Nhưng giờ khắc này, bà đột nhiên phát hiện rằng hôn nhân chỉ có lợi ích thì càng không thể bền chặt bằng hôn nhân có tình cảm.
Một khi liên quan đến tranh chấp lợi ích thì tất cả mọi mặt của bản chất con người đều lộ ra cả, bao gồm chính bà cũng như thế.
Mấy năm nay bà liều mạng kiếm tiền như vậy, tất nhiên không phải vì Sở Tư Tư và Sở Nhất Sơn, mà là vì con gái của mình.
Cho nên chờ đến khi tới ngã rẽ của lợi ích, khi phải đưa ra sự lựa chọn, chắc chắn bà sẽ không ngần ngại mà lựa chọn lợi ích chứ không phải là cuộc hôn nhân tạm bợ với Sở Nhất Sơn.
Đây là sự bi ai của đại đa số các cặp vợ chồng tái hôn, đặc biệt là khi từng người đều có con cái riêng thì tới lúc đụng chạm đến tiền bạc, có ai lại không hướng về con cái của mình đâu cơ chứ.
Sở Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Bà có biết hiện tại công ty đang ở thời điểm mấu chốt cho sự phát triển không hả, chúng ta ly hôn sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán đấy! Du Ngọc, bà bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn muốn bày trò gì nữa!"
Du Ngọc đã nản lòng thoái chí: "Năm đó tôi chỉ muốn kiếm tiền, cảm thấy tiền bạc quan trọng hơn ở cạnh con gái, cho nên tôi đã được định sẵn là sẽ gặp phải báo ứng vào lúc này."
Bà đối mặt với ông: "Sở Nhất Sơn, hy vọng chúng ta dễ hợp dễ tan, ầm ĩ lên thì chẳng tốt cho ai cả. Còn chuyện phân chia tài sản, cái gì thuộc về tôi, thiếu một xu cũng không được, mà nhiều hơn một đồng tôi cũng chẳng muốn!"
Sở Nhất Sơn hít sâu vài cái: "Du Ngọc, chỉ vì con gái bà mà bà chẳng thèm đếm xỉa gì đến tình cảm gần 20 năm nay của chúng ta đúng không!"
Ánh mắt Du Ngọc nhàn nhạt nhìn ông: "Sở Nhất Sơn, tôi đối xử với hai cha con ông thế nào? Hiện tại ông lại đối xử với Lạc Lạc ra sao? Thái độ vừa rồi của ông đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng, đương nhiên đây là tôi tự làm bậy không thể sống! Chẳng trách ông! Nhưng là có một vài chuyện phải nói cho ông rõ, cho dù Lạc Lạc có kém cỏi đi nữa thì ông cũng không có đủ tư cách để khoa tay múa chân với nó!"
Sở Nhất Sơn cười lạnh: "Đã làm sai chuyện còn không cho người khác nói? Du Ngọc, bà có thể đừng tự lừa mình dối người nữa được không? Bà để tay lên ngực tự hỏi xem, Lạc Táp làm như vậy, bà có cảm thấy bẽ mặt không hả?"
Du Ngọc: "Có bị bẽ mặt hay không, tức giận hay không thì đó là chuyện của tôi. Cho dù nó không có gia giáo thì cũng là do tôi không dạy tốt, tôi nhận, nhưng người khác nói nó thì không được!"
Tạm dừng, bà chuyển đề tài: "Chúng ta đừng nói mấy chuyện đó làm gì nữa, hai chúng ta có bao nhiêu tài sản thì từng người đều biết rõ trong lòng, hy vọng ông cũng nhanh chóng sắp xếp luật sư, mau chóng xử lý xong thủ tục ly hôn trước cuối năm."
Sở Nhất Sơn thấy bà không có vẻ là nhất thời tức giận khi cãi vã, thái độ ông thoáng mềm xuống: "Du Ngọc, bà đừng có cãi nhau thì lại lấy ly hôn ra nói. Chuyện ngày hôm nay, chúng ta đều bình tĩnh hơn một chút, hôn nhân không phải trò chơi, không phải cứ không vui vẻ thì muốn bỏ là bỏ."
Du Ngọc cũng cố gắng bình tĩnh lại, cho thấy bản thân mình không phải đang nói năng lung tung khi nổi nóng, bà nói: "Tôi không hề mất lý trí, tôi chỉ biết là nếu tôi còn không rời khỏi cuộc hôn nhân này thì tôi sẽ hoàn toàn mất đi Lạc Lạc."
Bà hít thở đều: "Đương nhiên, tôi ly hôn thì Lạc Lạc cũng sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi cũng không làm vậy để mong nó tha thứ, chỉ muốn nó không còn phải tiếp tục chịu ấm ức nữa. Trước kia tôi không ý thức được thì cũng thôi, mơ màng hồ đồ, bây giờ hiện thực đã phô ra trước mắt, tôi không thể lại tiếp tục cuộc hôn nhân này được nữa."
Sở Nhất Sơn nhìn bà chằm chằm: "Du Ngọc, trong mắt bà cuộc hôn nhân gần 20 năm này thật sự không đáng một đồng?"
Du Ngọc: "Có đáng giá hay không thì còn phải xem nó so với cái gì. Trước kia tuổi trẻ, cảm thấy tiền tài, hôn nhân tương đối quan trọng, nhưng hiện tại với tôi mà nói, không có gì quan trọng bằng con gái mình."
Tuy rằng đã nhận ra quá muộn, nhưng vẫn là tốt hơn chấp mê bất ngộ.
Sở Nhất Sơn xoa bóp chân mày, trước mắt trong thời điểm mấu chốt này, xét về mọi mặt đều không thích hợp để ly hôn. Công ty không thích hợp, lại còn có hôn sự của Sở Tư Tư, không biết nhà chồng bên kia sẽ nghĩ gì về chuyện tối hôm nay.
Điểm chết người chính là chuyện hợp tác với Tưởng Mộ Tranh, ông không ly hôn với Du Ngọc thì Tưởng Mộ Tranh vẫn sẽ phải nể mặt Du Ngọc, không có khả năng hủy mối làm ăn này.
Hơn nữa Tưởng Mộ Tranh còn có quen biết với Hứa tổng, nếu ông và Du Ngọc ly hôn, với ông mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.
Bỏ qua những lợi ích này, ông và bà đã sống với nhau gần 20 năm, nói không có tình cảm gì chắc chắn là giả, chỉ là tình cảm này giống như một bức tường được tạo nên từ những viên gạch xếp chồng lên nhau, dùng sức đẩy một cái thì sẽ lập tức đổ sập ngay.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ông cũng không muốn dễ dàng kết thúc cuộc hôn nhân này.
Sở Nhất Sơn nhìn về phía bà: "Du Ngọc, tuy chúng ta là nửa đường làm vợ chồng, nhưng mấy năm nay tình cảm cũng không có vấn đề gì. Nói ích kỷ một chút, lúc trước kết hôn cũng đều là mong muốn có thể nương tựa lẫn nhau, gia đình tái hôn vốn dĩ có nhiều mâu thuẫn, khắc khẩu vì con riêng của mỗi người là chuyện quá bình thường. Nhưng chờ đến sau này khi tụi nhỏ đều có gia đình riêng rồi, bà cảm thấy tụi nhỏ sẽ còn dành thời gian để luyên thuyên với chúng ta sao? Làm vợ chồng, không phải là để sau này già rồi sẽ có người bầu bạn sao?"
Ông nói: "Nếu đã là chắp vá cuộc sống, chịu đựng được gần 20 năm rồi thì cớ sao bây giờ không thể tiếp tục? Chúng ta đều bình tĩnh lại đi, chuyện ly hôn tôi không đồng ý. Khi gặp vấn đề chúng ta không thể trốn tránh nó, mà là phải đối mặt để giải quyết."
Sở Nhất Sơn xoay người lại, khởi động xe.
Du Ngọc cũng không có sức lực để tranh cãi với ông: "Sở Nhất Sơn, mở cửa xe ra, tôi muốn đi xuống, làm như vậy không có gì hay đâu."
"Được rồi, vừa rồi tôi hơi tức giận quá mức, xin lỗi bà. Bây giờ chúng ta đi về. Về tới nhà bà nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta mặc kệ chuyện tụi nhỏ đi."
Sở Nhất Sơn khẽ đạp ga, xe từ từ rời khỏi khách sạn.
Du Ngọc tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, mệt mỏi giống như vừa trèo qua vài ngọn núi lớn.
Bà nói: "Đây không phải là chuyện có nói xin lỗi hay không, về nhà cũng được, vừa vặn để tôi trở về thu dọn chút đồ vật."
Sở Nhất Sơn không tiếp lời, liếc nhìn bà qua kính chiếu hậu, giọng điệu ôn hòa: "Đừng nói chuyện nữa, ngủ một lát đi."
Rồi ông gọi điện thoại cho người giúp việc, dặn dò chuẩn bị chút đồ ăn.
Du Ngọc đã chết tâm, ly hôn là chuyện không thể thương lượng được.
Cuộc hôn nhân 19 năm này, ngoại trừ kiếm được rất nhiều tiền ra thì những mặt khác quả thực chính là một trò đùa, mà đau khổ thay, bà chính là cái người đáng bị chê cười nhất và không xứng đáng được cảm thông kia.
Không lâu sau khi xe của Sở Nhất Sơn chạy lên đường lớn, xe của Tưởng Mộ Tranh cũng chạy ra khỏi bãi xe của khách sạn.
Tưởng Mộ Tranh hỏi Lạc Táp: "Muốn ăn gì không?"
Lạc Táp lắc đầu: "Hiện tại không muốn ăn."
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy bây giờ chúng ta đi qua biệt thự thu dọn đồ luôn, trở lại anh sẽ nấu cơm cho em ăn."
Lạc Táp ' ừ ' một tiếng, xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác đau đớn lan ra đến từng tế bào, quả thực giống như muốn chết.
"Ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi em."
"Ừm." Cô nhắm mắt, không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa, nhưng những hình ảnh vừa rồi khi ở trong nhà hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cả nhà mẹ và nhà chồng của Sở Tư Tư hoà thuận vui vẻ, tuần trước mới vừa gặp mặt ăn cơm ở New York, bây giờ lại tới Bắc Kinh tụ họp.
Nếu đều là người Trung Quốc thì đợi qua mấy ngày tất cả sẽ cùng về nước, làm gì phải vượt núi băng sông đi nửa vòng trái đất đến New York để gặp thông gia?
Nếu nói Sở Tư Tư không cố ý chọn đặt vé máy bay vào này đó thì cô không tin, nhưng mẹ lại cố tình ôm trách nhiệm vào người, nói là trách bà không báo trước cho Sở Tư Tư chuyện ăn mừng sinh nhật.
Giây phút chạm mắt với Sở Tư Tư ở trong phòng, Sở Tư Tư nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ người thắng cuộc, ánh mắt nhìn cô đều là khoe khoang và kiêu ngạo.
Nhưng mẹ lại còn nói là Sở Tư Tư muốn xin lỗi cô, có thể là do cô kiến thức hạn hẹp, cô không biết thì ra thời nay xin lỗi là cái dạng này.
Có lẽ mẹ thật sự đúng như lời bà nói là không phải cố ý, nhưng chính là loại vô tâm và cảm thấy không sao này, loại này thái độ không đặt cô ở trong lòng này, đã hoàn toàn làm tổn thương cô.
Lạc Táp chợt quay đầu, hỏi Tưởng Mộ Tranh: "Có thể giúp em một chuyện được không?"
Tưởng Mộ Tranh xoay mặt liếc cô một cái, không vui mà nói: "Lại khách sáo với anh rồi!"
Lạc Táp cũng không khách khí nữa, nói thẳng ra ý muốn của bản thân: "Trên danh nghĩa, em có một căn biệt thự và 3 căn hộ thông tầng, đều là mấy năm nay mẹ mua cho em, hơn nữa đều được thanh toán trong một lần. Bây giờ em muốn sang tên lại tất cả bất động sản cho mẹ, nhưng nếu em nói với mẹ thì chắc chắn bà sẽ không đi cùng em đến văn phòng bất động sản để sang tên, cho nên..."
Tưởng Mộ Tranh tiếp lời: "Anh biết rồi, việc này cứ giao cho Giang Đông Đình đi, em sắp xếp thời gian rảnh đi cùng Giang Đông Đình đến văn phòng bất động sản, sang tên hết cho cậu ta, rồi nhờ cậu ta đi tìm dì Du, dù sao bọn họ cũng quen biết nhau."
Lạc Táp lo lắng: "Nếu là Giang Đông Đình đi thì chắc chắn mẹ em sẽ không nhận lại đâu. Mẹ cũng không lo lắng với tài lực của Giang Đông Đình mà sẽ nuốt chút bất động sản này."
Tưởng Mộ Tranh: "Không sao, nếu dì Du khăng khăng không cần, vậy sang tên cho anh. Anh sẽ chiết khấu lại cho dì ấy trong việc kinh doanh. Dù sao anh đều thích mấy căn nhà của em, đặc biệt là căn biệt thự, hiện tại muốn mua một căn như vậy trên đoạn đường này cũng không còn đâu."
Thật ra anh muốn trực tiếp chuyển tiền mua nhà qua cho Du Ngọc, nhưng chắc hẳn lúc này Lạc Táp còn chưa muốn dùng tiền của anh, anh cũng không làm cô khó xử.
Lạc Táp: "Ừ, nếu cuối cùng thật sự không có biện pháp thì cứ làm như vậy đi."
Cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Mộ Tranh mở một bản hòa tấu lên, vặn âm lượng xuống rất nhỏ.
Khi sắp tới gần biệt thự, Lạc Táp mở mắt ra nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe thì bị giật mình. Dưới ánh đèn đường, một loạt xe tải đỏ rực của công ty chuyển nhà nối dài dằng dặc.
Cô quay đầu lại nhìn Tưởng Mộ Tranh: "Anh gọi tới bao nhiêu chiếc xe chuyển nhà vậy?"
Tưởng Mộ Tranh ngừng xe, trả lời cô: "8."
Lạc Táp: "Anh tính dọn cả cái căn biệt thự đi luôn à."
Tưởng Mộ Tranh cười: "Coi như đón dâu đi."
Lạc Táp: "..."
Dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn thấy được ý cười nơi khóe miệng cô. Anh thò lại gần hôn hôn lên: "Có phải cảm thấy rất thú vị không? Đêm nay anh sẽ rước em về nhà như đón vợ về vậy đó."
Lạc Táp: "..."
Tâm trạng khó chịu tốt hơn nhiều, cô chủ động hôn lại anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh cảm thấy đây là một thời cơ tốt, vội giả vờ bất đắc dĩ mà nói: "Thật ra mấy ngày nay tâm trạng của anh cũng không tốt, sắp bị mẹ anh làm phiền muốn chết rồi."
Lạc Táp hỏi: "Dì làm sao vậy?"
Tưởng Mộ Tranh thở dài: "Trước đây bà vẫn luôn cảm thấy anh rất ngu dốt trong chuyện tình cảm, sợ anh không tìm được vợ. Từ khi biết anh và em ở bên nhau thì mỗi ngày bà đều dặn dò anh phải đưa sổ hộ khẩu cho em."
Nói rồi, anh thuận tay lấy sổ hộ khẩu đã chuẩn bị từ lâu trong ngăn chứa đồ ra, đưa cho cô: "Em nhận đi thôi, không thì mẹ anh lại muốn ăn không ngon ngủ không yên. Quan tâm đến sức khỏe thể xác và tinh thần của người già là trách nhiệm mỗi người. Ai cũng có trách nhiệm hết, đặc biệt là các đồng chí cảnh sát như em, lại càng phải có tình yêu cùng sự đồng tình này."
Lạc Táp: "..."
Bình luận facebook