Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Một khi sầu đau bắt đầu, tưởng như không thể nào chấm dứt. Ngày đó, xảy ra một chuyện mà mãi đến bây giờ lòng tôi vẫn đau xót không nguôi.
Nửa đêm hôm đó, bỗng dung điện thoại đổ chuông. Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, bà nội ở bên kia đầu dây lo lắng nói cho chúng tôi biết, nửa đêm ông nội ngã xuống đất ngất đi, đã hôn mê bất tỉnh.
Chờ chúng tôi chạy đến nhà bà nội, ông nội đã nằm trên giường mê man, không lâu sau thì qua đời.
Mọi chuyện quá đột ngột. Bình thường sức khỏe ông tuy không quá tốt nhưng chắc chắn là không đến mức nhanh như vậy đã qua đời. Gia đình chúng tôi đều quá đỗi bất ngờ, khó có thể tiếp thu sự thật này.
Sức khỏe bà nội vốn không được tốt, bất thình lình bị đả kích, bà lập tức bệnh đến liệt giường. Người nhà ít, mẹ chủ yếu phụ trách chăm sóc bà nội, ba phụ trách tiếp đãi người đến phúng viếng, tôi phụ trách hoàn lễ. Nói cách khác, khách đến linh đường làm lễ với di ảnh, tôi quỳ ở một bên, hoàn lễ. Giống nhau là ba lần làm lễ, sáu lần quỳ lễ. Thật ra, ai ai cũng đau buồn, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài những lễ nghi phiền phức. Đáng thương nhất là ba, còn phải nói chuyện xã giao với rất nhiều người, cố nén đau thương.
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần, tựa như tượng gỗ quỳ ở nơi đó, làm những động tác rập theo một khuôn khổ. Chỉ là tự hỏi trong lòng. Ông nội mất thật rồi sao? Đây không phải là mộng sao?
Ông nội là người vô cùng hiền lành. Đên bây giờ tôi vẫn chưa thấy ông tức giận với ai cả, cả ngày cứ cười ha hả. Lúc tôi còn nhỏ, ông đều dành toàn bộ thời gian cho tôi, luôn chiều chuộng tôi. Mùa hè, sợ máy quạt làm tôi bị cảm, ông ngồi bên cạnh giường suốt mấy giờ quạt cho tôi. Mùa đông, ông ủ ấm chân tôi trong chiếc áo ba đờ xuy dày cộm. Tôi thích động vật xinh xinh, mỗi ngày ông đều dắt tôi đến phòng thí nghiệm xem thỏ con. Tôi thích tuyết, vào ngày tuyết lớn ông làm cho tôi một người tuyết thật to. Lúc đi học, mỗi lần thấy tôi ông đều hỏi thành tích thế nào. Tôi biết tâm nguyện lớn nhất của ông là thấy tôi vào đại học. Đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng ông đợi không đến được ngày đó.
Từ đêm đó trở đi, nước mắt tôi rơi, hồ như chảy mãi cũng không hết.
Đêm khuya vắng người, khách khứa đều đi hết, tôi ở linh đường gác đêm nhưng không buồn ngủ chút nào, cũng không cảm thấy đói. Chỉ là nụ cười hiền hậu của ông cứ hiển hiện trong đầu tôi. Tôi cố gắng ép mình tin rằng ông đã đi rồi, nhưng càng như vây tôi càng đau khổ, tựa như bị con rắn lớn nuốt chửng.
Khách khứa vào ra, tôi cùi đầu quỳ trả lễ, không muốn biết người ta là ai, cũng không muốn nói gì. Cứ như vậy, tôi lặp đi lặp lại hành động một cách vô thức.
Nửa đêm hôm đó, bỗng dung điện thoại đổ chuông. Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, bà nội ở bên kia đầu dây lo lắng nói cho chúng tôi biết, nửa đêm ông nội ngã xuống đất ngất đi, đã hôn mê bất tỉnh.
Chờ chúng tôi chạy đến nhà bà nội, ông nội đã nằm trên giường mê man, không lâu sau thì qua đời.
Mọi chuyện quá đột ngột. Bình thường sức khỏe ông tuy không quá tốt nhưng chắc chắn là không đến mức nhanh như vậy đã qua đời. Gia đình chúng tôi đều quá đỗi bất ngờ, khó có thể tiếp thu sự thật này.
Sức khỏe bà nội vốn không được tốt, bất thình lình bị đả kích, bà lập tức bệnh đến liệt giường. Người nhà ít, mẹ chủ yếu phụ trách chăm sóc bà nội, ba phụ trách tiếp đãi người đến phúng viếng, tôi phụ trách hoàn lễ. Nói cách khác, khách đến linh đường làm lễ với di ảnh, tôi quỳ ở một bên, hoàn lễ. Giống nhau là ba lần làm lễ, sáu lần quỳ lễ. Thật ra, ai ai cũng đau buồn, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài những lễ nghi phiền phức. Đáng thương nhất là ba, còn phải nói chuyện xã giao với rất nhiều người, cố nén đau thương.
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần, tựa như tượng gỗ quỳ ở nơi đó, làm những động tác rập theo một khuôn khổ. Chỉ là tự hỏi trong lòng. Ông nội mất thật rồi sao? Đây không phải là mộng sao?
Ông nội là người vô cùng hiền lành. Đên bây giờ tôi vẫn chưa thấy ông tức giận với ai cả, cả ngày cứ cười ha hả. Lúc tôi còn nhỏ, ông đều dành toàn bộ thời gian cho tôi, luôn chiều chuộng tôi. Mùa hè, sợ máy quạt làm tôi bị cảm, ông ngồi bên cạnh giường suốt mấy giờ quạt cho tôi. Mùa đông, ông ủ ấm chân tôi trong chiếc áo ba đờ xuy dày cộm. Tôi thích động vật xinh xinh, mỗi ngày ông đều dắt tôi đến phòng thí nghiệm xem thỏ con. Tôi thích tuyết, vào ngày tuyết lớn ông làm cho tôi một người tuyết thật to. Lúc đi học, mỗi lần thấy tôi ông đều hỏi thành tích thế nào. Tôi biết tâm nguyện lớn nhất của ông là thấy tôi vào đại học. Đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng ông đợi không đến được ngày đó.
Từ đêm đó trở đi, nước mắt tôi rơi, hồ như chảy mãi cũng không hết.
Đêm khuya vắng người, khách khứa đều đi hết, tôi ở linh đường gác đêm nhưng không buồn ngủ chút nào, cũng không cảm thấy đói. Chỉ là nụ cười hiền hậu của ông cứ hiển hiện trong đầu tôi. Tôi cố gắng ép mình tin rằng ông đã đi rồi, nhưng càng như vây tôi càng đau khổ, tựa như bị con rắn lớn nuốt chửng.
Khách khứa vào ra, tôi cùi đầu quỳ trả lễ, không muốn biết người ta là ai, cũng không muốn nói gì. Cứ như vậy, tôi lặp đi lặp lại hành động một cách vô thức.
Bình luận facebook