Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Nghỉ hè năm hai, vì được học bổng, tôi được ba thưởng cho chiếc điện thoại di động. Thật ra thi khi ấy, điện thoại đã rất phổ biến, hầu như ai cũng có. Mà tôi không thích vòi vĩnh với ba mẹ, trừ khi họ mua cho tôi.
Tôi cầm điện thoại mẹ, bảo là muốn lưu số điện thoại người thân, thật ra thì chuyện đầu tiên tôi làm chính là tra số điện thoại của dì Lạc. Khi nhập số điện thoại dì vào máy, cảm giác an tâm và ngọt ngào dâng lên, không từ ngữ nào diễn tả được. Dường như khoảng cách giữa tôi và dì thoáng chốc biến xa thành gần. Tôi biết mình là kẻ khờ dại, lại làm điều ngốc nghếch không ngần ngại mà thôi.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường mở danh ba ra, nhìn chằm chằm số điện thoại của dì, mãi cho đến khi những con số mờ dần. Thật ra dãy số này, dù có nằm mơ cũng sẽ không nhớ nhầm.
Rốt cuộc sinh nhật dì lại sắp tới, ngày hai mươi, cả đời này tôi cũng sẽ không nhớ nhầm. Nhớ về hai năm trước ở thành phố W tôi tổ chức sinh nhật cho dì, lòng chợt thấy lâng lâng. Tự hỏi mình, không biết hai năm qua, có người nào tổ chức sinh nhật cho dì hay không.
Đêm mười chín, đến mười hai giờ, tôi nhắn tin chúc mừng cho dì.
"Dì Lạc, chúc dì sinh nhật vui vẻ, hy vọng mỗi ngày dì đều hạnh phúc!" Vô cùng đơn giản, không đề tên.
"Tin nhắn đã gửi đi!" Thấy năm chữ này, tôi bỗng dưng thanh thản lạ kì, như đã hoàn thành tâm nguyện.
Không nghĩ đến, rất nhanh, có tin nhắn gửi đến.
"Thỏ Con?" Hai chữ ngắn ngủi, nhưng suýt làm tôi chảy nước mắt. Ít nhất, dì chưa quên tôi.
"Đúng vậy, con vừa mới mua điện thoại nè." Tôi không biết vì sao mình lại đi giải thích như vậy. Kỳ thật, chắc hẳn dì không cần tôi giải thích gì cả.
"Cảm ơn con! Dì đang ở thành phố H, nếu tiện ngày mai đi ăn với dì nha?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh! Ngày mai con đi đến nhà máy tìm dì."
"Được, dì chờ con!"
Đêm ấy, tôi hưng phấn đến suýt mất ngủ, lăn qua lăn lại, nghĩ ngày mai mua gì cho dì. Tiếc là quá gấp, căn bản không chuẩn bị kịp cái gì.
Ngày tiếp theo lúc tôi dậy đã sắp đến trưa. Nghĩ rằng có thể thấy dì, người cứ muốn nhảy cẫng cả lên, không cách nào khống chế.
Chọn vài bộ đồ, đặc biệt tìm bộ nào cho chín chắn một tí - lật cả tủ quần áo lên, y như rằng chẳng có nổi bộ đồ nào ra hồn. Đi dự tiệc dù sao cũng phải chỉn chu một chút, mà bình thường tôi chỉ hay mua quần jeans áo pull. Suy nghĩ, vội mặc vào quần dài vải bông, chạy ra ngoài. Muốn tỉ mỉ chọn quà đã không còn kịp, thôi thì đơn giản nhất, mua hoa, hẳn cũng ổn. Mười một đóa hoa hồng trắng, thêm thắt vài cây huân y, giấy gói màu tím nhạt, được rồi.
Tôi cầm điện thoại mẹ, bảo là muốn lưu số điện thoại người thân, thật ra thì chuyện đầu tiên tôi làm chính là tra số điện thoại của dì Lạc. Khi nhập số điện thoại dì vào máy, cảm giác an tâm và ngọt ngào dâng lên, không từ ngữ nào diễn tả được. Dường như khoảng cách giữa tôi và dì thoáng chốc biến xa thành gần. Tôi biết mình là kẻ khờ dại, lại làm điều ngốc nghếch không ngần ngại mà thôi.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường mở danh ba ra, nhìn chằm chằm số điện thoại của dì, mãi cho đến khi những con số mờ dần. Thật ra dãy số này, dù có nằm mơ cũng sẽ không nhớ nhầm.
Rốt cuộc sinh nhật dì lại sắp tới, ngày hai mươi, cả đời này tôi cũng sẽ không nhớ nhầm. Nhớ về hai năm trước ở thành phố W tôi tổ chức sinh nhật cho dì, lòng chợt thấy lâng lâng. Tự hỏi mình, không biết hai năm qua, có người nào tổ chức sinh nhật cho dì hay không.
Đêm mười chín, đến mười hai giờ, tôi nhắn tin chúc mừng cho dì.
"Dì Lạc, chúc dì sinh nhật vui vẻ, hy vọng mỗi ngày dì đều hạnh phúc!" Vô cùng đơn giản, không đề tên.
"Tin nhắn đã gửi đi!" Thấy năm chữ này, tôi bỗng dưng thanh thản lạ kì, như đã hoàn thành tâm nguyện.
Không nghĩ đến, rất nhanh, có tin nhắn gửi đến.
"Thỏ Con?" Hai chữ ngắn ngủi, nhưng suýt làm tôi chảy nước mắt. Ít nhất, dì chưa quên tôi.
"Đúng vậy, con vừa mới mua điện thoại nè." Tôi không biết vì sao mình lại đi giải thích như vậy. Kỳ thật, chắc hẳn dì không cần tôi giải thích gì cả.
"Cảm ơn con! Dì đang ở thành phố H, nếu tiện ngày mai đi ăn với dì nha?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh! Ngày mai con đi đến nhà máy tìm dì."
"Được, dì chờ con!"
Đêm ấy, tôi hưng phấn đến suýt mất ngủ, lăn qua lăn lại, nghĩ ngày mai mua gì cho dì. Tiếc là quá gấp, căn bản không chuẩn bị kịp cái gì.
Ngày tiếp theo lúc tôi dậy đã sắp đến trưa. Nghĩ rằng có thể thấy dì, người cứ muốn nhảy cẫng cả lên, không cách nào khống chế.
Chọn vài bộ đồ, đặc biệt tìm bộ nào cho chín chắn một tí - lật cả tủ quần áo lên, y như rằng chẳng có nổi bộ đồ nào ra hồn. Đi dự tiệc dù sao cũng phải chỉn chu một chút, mà bình thường tôi chỉ hay mua quần jeans áo pull. Suy nghĩ, vội mặc vào quần dài vải bông, chạy ra ngoài. Muốn tỉ mỉ chọn quà đã không còn kịp, thôi thì đơn giản nhất, mua hoa, hẳn cũng ổn. Mười một đóa hoa hồng trắng, thêm thắt vài cây huân y, giấy gói màu tím nhạt, được rồi.
Bình luận facebook