Cho dù bọn họ mạnh tay thế nào, di chuyển kiểu gì, cái thùng gỗ cũng không có chút sứt mẻ nào.
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn ngồi vây quanh rương gỗ, ánh mắt hai người đều nhìn nó chằm chằm mà suy tư. Ngón tay Tịch Mân Sầm miết nhẹ lên hoa văn khắc trên rương gỗ: "Nơi này hẳn là mấu chốt".
Mạn Duẫn cũng cho rằng như vậy, cái rương này, sao cũng không thể di chuyển được nó. Thêm vào đó hoa văn khắc trên rương cũng khác hẳn, trong khi những chiếc rương kia thì lại giống hệt nhau.
"Hoa văn trên này và ký hiệu của Thiên Kiểm trang tương tự nhau." Đều là hình tam giác nổi, duy nhất không giống chính là đây là một bản vẽ phẳng. Ở bên cạnh còn có rất nhiều đường hoa viền trang trí, nếu không nhìn cẩn thận, sẽ không thấy sự tương đồng giữa hai ký hiệu này.
"Duẫn nhi nói đúng rồi" Ngón tay Tịch Mân Sầm di động đến chỗ kí hiệu, nhẹ nhàng miêu tả lại hoa văn trên đó.
Biểu tình của Tịch Mân Sầm thật nghiêm trọng, cho nên Mạn Duẫn cũng gắt gao mím chặt miệng, giống như sợ bản thân sẽ quấy rầy suy nghĩ của hắn. Cho dù lúc này mọi người đều đã thiếu kiên nhẫn, Ngạo Mao vẫn cường hãn ngáp một cái, cũng không biết từ khi nào đã muốn quỳ rạp trên mặt đất mà ngủ.
Bọn họ vừa thu hồi ánh mắt, khóe môi Tịch Mân Sầm đã gợi lên một tia cười lạnh. Ngón tay hướng tới hoa mẫu đơn được khắc ở trung tâm rương, nói: "Cơ quan hẳn là ở đây" Nhắm vào đóa hoa đó, hắn nhấn mạnh xuống.
Chiếc rương phát ra vài tiếng động, âm thanh khanh khách, đát đát, dần dần dời qua hướng bên phải. Mà vị trí nguyên bản của nó xuất hiện một hộc nhỏ tối đen.
Ám cách mở ra, lộ ra một gốc cây. Bởi vì được cất trong bóng tối một thời gian dài, cho nên Mạn Duẫn phải khó khăn lắm mới nhìn ra hình dáng thực vật của nó. Cánh sen gần như trong suốt gắt gao bao lấy nhụy nhoa, mà màu sắc của nhụy hoa giống hệt như trong truyền thuyết, chính là sắc đỏ diễm lệ rực lửa.
Trong không khí như phiêu đãng từng đợt, từng đợt hương sen thoang thoảng. Chỉ cần ngửi thấy liền khiến người ta cảm giác thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái). Không hổ là linh đan diệu dược, chỉ mùi hương thôi đã khiến người ta cảm thấy như được tẩy rửa, vô cùng thư sướng.
Tịch Mân Sầm lấy ra chiếc khăn lụa trắng nõn trong y bào, nắm trong lòng bàn tay. Sau đó tay kia từ trong ám cách lấy thiên liên nhụy ra. Thật cẩn thận dùng khăn lụa bọc lấy thiên liên nhụy, Tịch Mân Sầm không muốn mượn tay người khác giúp đỡ, tự mình thu vào tay áo.
"Chỗ này không nên ở lâu, thừa dịp còn hỗn loạn nên nhanh chóng trở về." Tịch Mân Sầm kéo Mạn Duẫn đi, âm thanh gấp gáp.
Bọn họ cũng biết, chuyện thiên liên nhụy bị trộm không thể giấu được lâu. Nếu còn không rời đi, nơi này sẽ bị người của Thiên Kiểm trang bao vây.
Mạn Duẫn vỗ vỗ đầu Ngạo Mao, kêu nó tỉnh lại, sau đó bốn người không chút chần chờ, theo đường Ngạo Mao đào ra chui ra ngoài, lại theo đường cũ mà trở về. Bởi vì đã đi qua một lần nên tốc độ trở về của họ có vẻ nhanh hơn, chỉ trong chốc lát mà đã ra khỏi rừng trúc.
Đèn đuốc trong Thiên Kiểm trang dần sáng, tiếng đánh nhau bên trong cũng càng ngày càng nhỏ.
Thiên liên nhụy tỏa ra hương thơm nồng đậm, nếu có người tới gần sẽ rất dễ dàng bại lộ. Cho nên Tịch Mân Sầm cũng không dám mạo hiểm như vậy, phân phó Tề Hồng: "Ngươi đi nói với Bách Lý Vân Dịch, bổn vương mệt mỏi nên về phòng nghỉ trước. Về việc võ lâm nhân sĩ xông vào sơn trang, ta cũng không vào giúp vui".
Hắn vốn không phải là người của Thiên Kiểm trang, cho nên Bách Lý Vân Dịch nếu muốn xử đám người kia, hắn cũng không tất yếu phải đi xem.
"Vâng, vương gia". Nghe mệnh lệnh, Tề Hồng liền xoay người rời đi.
Cuối cùng nhịn không được liếc mắt nhìn ba người còn lại. Cửu Vương gia là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại vì chính người mình yêu, cho dù khó khăn cỡ nào cũng vì đối phương mà suy nghĩ. Ánh mắt lại dừng trên người tiểu quận chúa, âm thầm tán thưởng, cũng không biết đến khi nào hắn mới có thể tìm được người cùng mình ân ái.
Làm hoa hoa công tử đã quá lâu rồi, hắn cũng muốn kiếm cho mình một người mi mục như họa (ý nói xinh đẹp), an ổn mà sống.
Khi Tề Hồng đem lời của Cửu Vương gia nói lại với Bách Lý Vân Dịch, đối phương cũng không nói gì, hơi gật đầu, nói: "Ngươi cũng hầu hạ Cửu Vương gia đi, chuyện của Thiên Kiểm trang, ta sẽ xử lý".
Tề Hồng vẫn cảm thấy ánh mắt Bách Lý Vân Dịch nhìn hắn rất lợi hại. Nhưng khi hắn muốn bắt lấy ánh mắt đó, đối phương lại thể hiện ra biểu tình giống như trước kia, vân đạm khinh phong.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao?
Cáo biệt Bách Lý Vân Dịch, Tề Hồng theo đường nhỏ trở lại trong sân.
Hắn vừa mới đi, Tôn Chí liền nhìn theo bóng dáng hắn, hận không thể đem Tề Hồng bắt lại, hành hạ một chút.
Ánh mắt Bách Lý Vân Dịch giống như việc gì cũng nhìn thấu, lại cũng giống như cái gì cũng không biết. Hắn chậm rãi xoay người, nói với Tôn Chí: "Đừng quên lời ta, coi như cái gì cũng không biết".
Cho dù bọn họ nói ra, thì có thể làm gì? Không có chứng cứ trong tay, lại truyền việc này ra ngoài, ngoài việc tăng thêm cừu hận với Cửu Vương gia, cũng không giúp ích được gì. Thiên liên nhụy đặt trong Thiên Kiểm trang đã trăm năm, ngoài việc làm cảnh cũng chẳng để làm gì. Hắn không phải đám lão già kia, sẽ sống chết đi tuân thủ quy củ tổ tông. Cửu Vương gia nếu mất nhiều công phu như vậy để lấy thiên liên nhụy, chắc chắn là có việc cần dùng gấp.
Cùng với một người lâm vào tình thế bắt buộc như vậy mà so đo ư, cần gì phải đầu rơi máu chảy cơ chứ.
Cho dù thật sự luyến tiếc thiên liên nhụy đi chăng nửa, Bách Lý Vân Dịch cũng không nghĩ muốn cùng Cửu Vương gia lấy cứng đối cứng. Nếu đã như vậy, cũng không bằng thuận nước đẩy thuyền, cả hai bên đều tốt đẹp.
Ánh mắt đạm mạc chuyển về phái đám người đang chém giết lẫn nhau. Thế gian này, cái gì còn có thể mãi lưu lại? Hoa cho dù quý thế nào, cũng sẽ có ngày héo tàn; con người khi còn sống có vinh quang tới đâu, cuối cùng cũng có ngày chết đi. Có thể còn vĩnh hằng với hậu thế, ngoại trừ tình cảm, thì còn là cái gì?
Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, vậy không bằng hắn thành toàn cho bọn họ.
Máu đổ đầy trên mặt đất, theo khe rãnh dần dần hòa vào nước. Trên cành liễu cũng dính đầy vết máu, im lặng chứng kiến trận chém giết đẫm máu. Võ lâm nhân sĩ chung quy cũng đánh không lại đám người Thiên Kiểm trang, số người có thể sống sót đến giờ, cũng chẳng được mấy.
Chân trời dần dần sáng tỏ, trận đánh này cũng sắp kết thúc rồi.
Cửa phòng đóng chặt, Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm ngồi đối diện nhau.
Tịch Mân Sầm lấy thiên liên nhụy ra, đặt trên bàn: "Chu Dương, hôm qua dược liệu ta kêu người tìm, đã chuẩn bị đủ chưa?"
"Đã sớm chuẩn bị tốt, cất vào ngăn tủ." Bởi vì đang ở Thiên Kiểm trang, nên lúc hắn thu thập dược liệu phải cực kỳ cẩn thận, sợ người của Thiên Kiểm trang phát hiện điểm kỳ quái.
Chu Dương đem đồ chuyển đến trên bàn. Cả dược liệu cùng ấm sắc thuốc đều đã được chuẩn bị kỹ.
"Đây là chuyện gì?" Mạn Duẫn giật mình nhìn hành động của họ.
Tịch Mân Sầm mở cái khăn bọc thiên liên nhụy ra, lại nói với Mạn Duẫn: "Duẫn nhi, không phải con vẫn muốn biết nguyên do sao? Thiên liên nhụy chính là một dược liệu quý báu".
Cho một ít nước vào ấm sắc, thêm mấy thanh dược trân quý, Tịch Mân Sầm nói: "Thiên liên nhụy thuần dương tính, có thể trị hàn chứng. Năm con tám tuổi rơi xuống nước, bổn vương luôn tìm kiếm phương thức chữa trị. Tiếc rằng dược liệu bình thường căn bản không trị nổi bệnh của con. Chỉ còn lại duy nhất thiên liên nhụy, chính là hy vọng cuối cùng".
Mạn Duẫn trợn mắt khiếp sợ sững sờ tại chỗ, cả người giống như bị tảng đá nặng ngàn cân đè xuống, tứ chi cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Phụ vương làm tất cả những điều này là vì nàng?
Chu Dương cảm động, cũng chỉ có tiểu quận chúa, mới khiến vương gia nguyện ý làm tất cả mọi việc. Vương gia vì tiểu quận chúa trả giá những gì, thiết nghĩ chỉ mình vương gia mới biết. Hắn tuy rằng thay vương gia làm việc, nhưng lại không biết suy nghĩ trong lòng vương gia.
"Phụ vương..." Gắt gao mím môi, trong mắt Mạn Duẫn đã nhòa lệ. Như vậy, trước kia nàng trăm phương ngàn kế cầu phụ vương nói cho nàng biết để làm gì? Nàng thật là đáng đánh, phụ vương vì nàng làm nhiều việc như thế, nàng ngược lại khiến người không thoải mái.
Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, Tề Hồng tiến vào, thuận tay đóng cửa lại: "Không chỉ vậy, đó không chỉ là nguyên nhân khiến Cửu Vương gia không nói cho người."
"Vì sao?" Chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?
Tề Hồng không đáp, hỏi ngược lại: "Tiểu quận chúa, nếu việc này gây nguy hiểm cho Cửu Vương gia, người còn có thể để ngài ấy đi làm sao? Người sẽ không ngăn cản ngài ấy sao?"
Tề Hồng suy nghĩ dùng từ, cuối cùng cũng nói ra.
Không để ý tới ánh mắt băng hàn của Cửu Vương gia phóng tới, Tề Hồng đứng trước mặt tiểu quận chúa: "Ta vẫn cảm thấy, người vẫn là có quyền được biết, Cửu Vương gia gạt người, không muốn nói ra là vì tốt cho người. Làm một việc gì đó, có muốn hay không cũng đều xem ý nguyện của người, dù sao người cũng vẫn liên lụy trong đó".
Những lời Tề Hồng nói, giống như đám sương mù bao quanh Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn nhìn phụ vương một lúc lâu, vẫn cảm thấy hắn còn có gì đó gạt nàng. Chuyện quan trọng nhất, phụ vương vẫn chưa nói cho nàng biết.
"Tề Hồng, ngươi nói quá nhiều". Hàn ý lạnh như băng đánh úp về phía Tề Hồng.
Mắt thấy Tịch Mân Sầm đã nắm lấy cổ Tề Hồng, Mạn Duẫn hô: "Phụ vương, con biết rõ. Nếu con không muốn, bắt buộc cũng không được, người hẳn là biết rõ?"
Nếu như người làm bất cứ chuyện gì, Mạn Duẫn đều có thể nhận. Chỉ có phụ vương không cho nàng quyền lựa chọn, đó mới là bi ai lớn nhất.
"Cho dù nàng có biết, cũng không có khả năng thay đổi ý định của ta." Tịch Mân Sầm khoanh tay, xoay người, đưng lưng về phía mọi người.
Cũng không phải hắn muốn làm trái với ý nguyện của Mạn Duẫn, mà là hắn không thể khống chế được. Chỉ cần tốt cho Mạn Duẫn, cho dù nàng có giận hắn, hắn cũng nhất định sẽ làm.
"Thiên liên nhụy nếu muốn phát huy công hiệu, không thể thiếu vật dẫn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Kiểm trang giấu thiên liên nhụy nhiều năm như vậy cũng không sử dụng." Tề Hồng thấy Cửu Vương gia đã thu hồi sát ý, lại tiếp tục nói.
Bí mật này là được tổ tông hắn lưu truyền cho tới giờ. Nếu không phải có quan hệ tốt với tiểu quận chúa, hắn cũng sẽ không nghịch lại mệnh lệnh của Cửu Vương gia, thẳng thắn nói toàn bộ mọi việc.
Tay Tịch Mân Sầm dần nắm chặt lại, bởi vì hắn đưa lưng về phía mọi người, cho nên bọn họ đều không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
"Nếu muốn lấy thiên liên nhụy làm thuốc, phải sử dụng công lực làm thuốc dẫn. Muốn hầm được một chén dược, phải hao tổn mấy năm công lực. Công lực là do khổ cực luyện tập tích tụ mà thành, thử hỏi thiên hạ sao có người nguyện ý bỏ đi mấy năm công lực cho một chén thuốc chứ? Cửu Vương gia sợ người biết được, sẽ ngăn cản hành động của ngài ấy, nên mới gạt người thêm lần nữa. Tiểu quận chúa, hiện tại người sẽ lựa chọn thế nào?" Tề Hồng đứng một bên thở dài, lại lắc đầu
Nam nhân cường đại vô tình như Cửu Vương gia, lại cũng vì một chữ "Tình" mà lưu lạc đến như vậy.
Bình luận facebook