Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Ánh mắt Mạn Duẫn trong suốt, nhìn Tịch Mân Sầm thật lâu cũng không động đậy. Chén thuốc tỏa ra từng đợt khí nóng, hết thảy đều yên lặng trôi qua. Ngay lúc Tịch Mân Sầm muốn thúc giục Mạn Duẫn uống thuốc, Mạn Duẫn đột nhiên nhào tới, hắn vội vàng ôm lấy nàng.
Cánh tay khí lực ngày càng lớn. Mạn Duẫn đặt cằm ở trên vai Tịch Mân Sầm, thanh âm trầm thấp gọi: "Phụ vương..."
Tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "Trước đem thuốc uống đã".
"Vâng, phụ vương" Lúc Mạn Duẫn cầm lấy chén thuốc, tay nàng khẽ run.
Phụ vương, người tại sao đối tốt với con như vậy? Nàng có chỗ nào quý giá chứ.
Nâng chén thuốc lên, Mạn Duẫn cũng không ngại đắng, một hớp uống cạn.
Tiểu quận chúa vốn sợ đắng, bọn họ đều biết. Trước kia muốn khuyên nàng uống thuốc luôn cần vương gia tới áp chế, hơn nữa bộ dạng lúc uống thuốc thập phần đau khổ.
"Tiểu quận chúa, muốn dùng mứt quả không?" Chu Dương từ trên bàn bưng tới một khay đồ ngọt.
Mạn Duẫn lắc đầu: "Không đắng".
Cho dù thuốc đắng, trong lòng nàng giờ cũng không cảm thấy như vậy. Nàng vô cùng lo lắng cho phụ vương: "Phụ vương, người thành thật nói cho con biết, người còn lại mấy tầng công lực?"
Mạn Duẫn vô cùng tự trách, trách phụ vương vì nàng lo toan tất cả như vậy, mà nàng, lại không phải trả giá gì cả...
Tịch Mân Sầm thử vận một chút nội lực: "Đại khái bảy tầng..."
Mạn Duẫn lắc đầu: "Thật xin lỗi, nếu không phải vì con, phụ vương cũng không phải..."
Vuốt ve hàng lông mày đang nhăn lại của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cầm lấy một miếng mứt trong đĩa, bỏ vào miệng Mạn Duẫn: "Còn cần phải nói với phụ vương những lời này sao? Cho dù mất đi ba phần công lực, trên đời này cũng khó ai có thể phân thắng bại với phụ vương. Công lực chỉ cần luyện tập thêm là có. Còn con, chỉ có một, chút mua bán này, bên nào trọng bên nào khinh, Duẫn nhi vẫn không rõ sao?"
Mứt hoa quả ngậm lâu trong miệng, cả người giống như không có chút khí lực vậy, Mạn Duẫn nghĩ muốn nhấm nuốt nó cũng không có hơi sức để làm.
Cách hồi lâu, Mạn Duẫn cũng không biết nói gì: "Phụ vương..."
Trong bụng đột nhiên truyền đến một trận lửa nóng, Mạn Duẫn muốn đứng dậy lại ngã vào trên giường. Nhiệt độ thân mình dần dần tăng cao, từng đợt mồ hồi lạnh theo trán túa ra.
"Vương gia, tiểu quận chúa làm sao vậy?" Chu Dương vừa thấy liền tới gần, ghé vào bên giường xem.
Tề Hồng cũng lo lắng nhìn: 'Ta đi gọi đại phu".
Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng trấn an Mạn Duẫn, tay nắm chặt lấy tay Mạn Duẫn, mười ngón tương giao. "Trong khoảng thời gian này sẽ đau lắm, xong rồi tất cả mọi việc đều sẽ tốt lên".
Nghe phụ vương an ủi, Mạn Duẫn cảm thấy đau đớn chậm rãi biến mất. Nhìn khuôn mặt phụ vương, anh tuấn không ai có thể sánh bằng. Thời gian càng làm người thêm sức quyến rũ, mỗi lời nói, mỗi cử động đều tản ra uy nghi hoàng thất.
Câu châm ngôn kia rất đúng, khi có một thứ gì đó rồi, liền cảm thấy lo được lo mất.
Nàng và phụ vương thật sự sẽ có kết quả tốt sao?
Tịch Mân Sầm ghé vào tai Mạn Duẫn, thanh âm trầm trầm, mang theo vài phần ôn nhu: "Bây giờ còn có tâm tư suy nghĩ miên man sao?"
Chờ cảm giác đau đớn biết mất, Mạn Duẫn ước chừng cũng khoảng nửa khắc thời gian. Bên tai ngứa ngáy, mồ dôi dính ẩm ướt hai má.
Tịch Mân Sầm lấy khăn tay lau mồ hôi cho Mạn Duẫn: "Từ nay về sau, bổn vương không cho phép con lại bị thương, cho dù là bổn vương cũng không thể tổn thương con".
Giống như hứa hẹn, thanh âm Tịch Mân Sầm vô cùng kiên định.
"Vương gia, tiểu quận chúa, đại phu nổi tiếng nhất Thanh Châu đã được mời tới".
"Mời" lời Tề Hồng vừa dứt liền trông thấy một lão đại phu đang bị khiêng tới.
Lão đại phu một thân áo xanh, hai tay ôm chặt hòm thuốc. Hắn bị hành động của Tề Hồng dọa sợ tới mức mồ hôi chảy liên tục, rốt cuộc cũng dừng lại cước bộ, nhịn không được hỏi: "Thiếu hiệp, ngài có thể thả lão phu xuống dưới không? Thắt lưng lão phu đau quá a".
Lão nhân tuổi đã cao, vốn không chịu nổi ép buộc. Lão đại phu âm thầm cảm thán, nam nhân trẻ tuổi ngày nay, càng ngày càng không biết kính già yêu trẻ.
Bất quá thấy dáng vẻ đối phương bất phàm, hơn nữa chỗ bọn họ ở, chính là Thiên Kiểm trang lẫy lừng. Cho dù có oán hận cỡ nào, lão đại phu cũng không dám nói ra. Ai dám đắc tội người của Thiên Kiểm trang chứ? Đó không phải là muốn chết sao.
"Bắt mạch cho tiểu quận chúa". Tề Hồng nghe vậy, liền buông lão xuống, dẫn lão đại phu đi vào trong.
Nghe thấy danh hào từ trong miệng đối phương, lão đại phu càng thêm cẩn thận, Đã sớm nghe nói Cửu Vương gia mang tiểu quận chúa vào Thành Châu, không nghĩ tới hắn lại may mắn được nhìn thấy.
"Nhanh chút, ngươi làm gì chậm chạp vậy?" Chu Dương kéo áo lão đại phu, đi về phía cạnh giường, vẻ mặt đó giống như sắp cháy nhà tới nơi.
"Vâng, vâng vâng" Lão đại phu liên tục vâng vâng dạ dạ, một khắc cũng không dám chậm trễ, ngón tay ấn trên mạch tượng tiểu quận chúa, rồi lại thâm ý nhìn tiểu quận chúa, muốn nói lại thôi, giống như gặp phải nan đề.
Bộ dáng của hắn khiến mọi người vội muốn chết.
Tịch Mân Sầm nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"
Thiên liên nhụy trăm năm không ai dùng tới, kỳ thật Tịch Mân Sầm cũng lo lắng về dược hiệu của nó. Nếu bệnh trên người Mạn Duẫn vẫn không thể thanh trừ, hắn liền gặp phải nan đề.
Lão đại phu nhìn quanh vài lần, "Lão phu không biết nói thế nào..."
Chu Dương thiếu kiên nhẫn, lão già này nói một câu lại dừng một câu, chính là muốn khiến người ta gấp chết đây mà.
"Mau nói, nếu không nói, tin hay không ta tẩn lão một trận." Chu Dương xúc động giơ quyền lên, trên mặt làm ra biểu tình dữ tợn.
Thây thuốc sợ tới mức run lên, "Thiếu hiệp đừng xúc động, chỉ là chuyện này liên quan tới danh tiết của tiểu quận chúa, cho nên lão phu mới do dự".
Lão đại phu đứng lên, hướng Cửu Vương gia quỳ xuống. Hắn tuy rằng không phải người trong tiều đình, nhưng một số việc cũng đã được nghe qua. Sự việc liên quang đến hoàng gia, cho mười lá gan hắn cũng không dám nói lung tung. Ít nhất như vậy cũng sẽ không lo đến tính mạng. Nhưng hôm nay vận may của hắn lại kém, vừa vặn biết được chuyện này.
Lão đại phu thuốc trịnh trọng đứng lên, Tề Hồng đè lại tay Chu Dương, hướng hắn lắc đầu, ý bảo đừng làm lớn.
Mạn Duẫn khởi động thân mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ xoay lại: "Có chuyện gì ông cứ nói đi, bản quận chúa xá ông vô tội".
Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nhưng vì trong phòng im lặng, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Lão đại phu nhận được ân xá, chậm rãi nói: "Tiểu quận chúa, lão phu xem mạch tượng của người, dường như là bệnh nặng mới khỏe. Thân mình tiểu quận chúa khỏe mạnh, nhưng điều duy nhất lão phu không tiện mở miệng đó là..."
Lão đại phu lại dừng lại, dò hỏi: "Theo lão phu biết, tiểu quận chúa bất quá mới mười sáu tuổi, chưa gả cho người ta."
Chu Dương suýt nữa nghẹn đến hộc máu, lão đại phu này không vội, bọn họ vội, như vậy có được không, hay là lão muốn đùa bỡn bọn họ?
"Nói mau!" Chu Dương hướng lão đại phu rống lên.
"Thứ lão phu nói thẳng, tiểu quận chúa mang thai." Lời nói giống như búa tạ, đánh thẳng vào tim mọi người.
Trong mắt bọn họ đều có khiếp sợ, ngay cả Cửu Vương gia bình thường mặt lạnh cũng xảy ra biến hóa.
Lão đại phu nhìn bọn họ như vậy, tâm cảm thán, chuyện xấu của hoàng gia bị lão biết được, không biết Cửu Vương gia có giết người diệt khẩu không?
Đứa nhỏ trong bụng Mạn Duẫn, phụ thân của nó là ai, mọi người ở đây đều biết.
Tề Hồng hướng Tịch Mân Sầm giơ ngón cái, tiểu quận chúa mới về có mấy tháng, nhanh như vậy đã mang thai. Muốn không bội phục Cửu Vương gia cũng không được.
Chu Dương lập tức sửa lại bộ dáng hung thần ác sát lúc nãy, cười to ba tiếng, rồi cuối cùng ôm bụng mà cười.
Trời ạ, bọn họ ở Sầm vương phủ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có tiểu chủ tử. Hoàng thượng đều có nữ nhân thành đàn, cũng chỉ còn Vương gia là chưa có con. tiểu quận chúa cũng không chịu thua kém, không hổ là người vương gia yêu nhất.
Mạn Duẫn đần dần hoàn hồn lại, câu nói lúc nãy của lão đại phu vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Nghĩ tới hình ảnh nàng và phụ vương trong lúc đó, hai gò má bất giác đỏ lên. Bọn họ không áp dụng phương pháp tránh thai, mang thai cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng là, ta không có bệnh trạng của người mang thai..." Mạn Duẫn vẫn không thể tin được, hoài nghi hỏi.
Lão đại phu không ngừng cân nhắc tâm tư của những người này, vừa rồi còn mang vẻ mặt giật mình, sao bỗng nhiên lại vui vẻ rồi? Chẳng lẽ bọn họ hi vọng hoàng thất bị xấu mặt sao?
"Vừa mới một tháng, không thấy bệnh trạng là chuyện bình thường." Lão đại phu dám chắc chẩn đoán của mình không hề sai. Ông làm nghề y đã nhiều năm, vốn không có chuyện bắt sai mạch tượng, Cho nên với chẩn đoán của chính mình, ông phi thường chắc chắn.
Ngón tay Mạn Duẫn chuyển qua bụng bằng phẳng, nơi đó thật sự có một tiểu sinh mệnh?
Thân mình còn suy yếu, Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn Tịch Mân Sầm. Đứa nhỏ này nàng nên dùng thân phận gì mà sinh ra? Nàng gọi Tịch Mân Sầm một tiếng "phụ vương", vậy đứa nhỏ này lại gọi hắn là gì?
"Quản tốt cái miệng của ngươi, nếu có chút tiếng gió nào truyền ra ngoài, liền chờ diệt tộc đi." Tịch Mân Sầm giúp Mạn Duẫn, đỡ nàng tựa vào người mình. Hắn cho Tề Hồng một ánh mắt, để hắn đưa đại phu đi ra ngoài.
Lúc gần đi, Tề Hồng uy hiếp lão đại phu một trận, lại đe dọa thêm, khiến ông sợ tới mức đi đường đều run lẩy bẩy, mới bằng lòng thả người. Bị dọa thành như vậy, khẳng định lão đại phu kia không có gan nói ra ngoài.
Đại phu vừa đi, Chu Dương liền không nhịn được hưng phấn, kích động đi qua đi lại, giống như hắn mới là người trở thành phụ thân.
"Ha ha... Sầm vương phủ chúng ta, rốt cuộc cũng có một tiểu chủ tử rồi".
Ngại cùng Chu Dương tranh cãi ầm ĩ, Tề Hồng cầm khăn lau bàn nhét vào miệng Chu Dương: "Ngươi e sợ người trong thiên hạ không biết sao?"
Quan hệ tiểu quận chúa cùng vương gia mơ hồ không rõ, nếu để những người không rõ chuyện truyền ra, như vậy thanh danh của hai người cũng bị ảnh hưởng lớn.
Chu Dương cũng không trở mặt với Tề Hồng, ném cái khăn kia xuống: "Ta mới mặc kệ, dù sao chờ đứa nhỏ của tiểu quận chúa sinh ra, đó chính là tiểu chủ tử của Sầm vương phủ".
Đương sự là Tịch Mân Sầm vẫn trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thâm trầm nhìn chằm chằm bụng Mạn Duẫn.
"Tĩnh dưỡng hai ngày, chúng ta liền về kinh. Chuyện này bổn vương sẽ xử lý, trong bụng Duẫn nhi chính là cốt nhục của bổn vương, bổn vương đương nhiên sẽ không bạc đãi đứa nhỏ". Tịch Mân Sầm trước mặt Tề Hồng và Chu Dương, bạc môi nhẹ nhàng hôn lên trán Mạn Duẫn. Đây chính là kết tinh của hắn và Mạn Duẫn, không có biểu hiện quá kích động, nhưng trong thâm tâm Tịch Mân Sầm luôn hy vọng hài tử này sẽ đến.
Từ nay về sau, hắn muốn mọi người trong thiên hạ đều biết, Mạn Duẫn là người của hắn.
"Duẫn nhi, ý của con thế nào?" Tịch Mân Sầm tuy là hỏi, nhưng Mạn Duẫn hiểu được, phụ vương đã có quyết định của mình.
Vì đứa nhỏ, Mạn Duẫn cũng quyết không lùi bước. Chuyện nên đến, cuối cùng cũng sẽ đến. Thay vì bị vây trong thế cục bị động, không bằng bọn họ chủ động xuất kích.
Gật đầu thật mạnh, Mạn Duẫn cũng nói ra đáp án của nàng.
Nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: "Kỳ thật bổn vương đã sớm muốn làm như vậy, cho dù không có đứa nhỏ này, sau khi về kinh, bổn vương cũng sẽ đem chân tướng chiêu cáo thiên hạ."
Nếu Mạn Duẫn cùng hắn đối mặt với chuyện này, hắn lại càng cao hứng. Chấp tử tay, ta cùng người sóng vai.