• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dương Thư Mị Ảnh (2 Viewers)

  • Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quân Thư Ảnh đến trước cửa phòng Sở Phi Dương, đẩy cửa xông vào. Sở Phi Dương vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, đưa mắt nhìn về phía cửa.

“Ai đó?” Giọng nói Sở Phi Dương mang chút cảnh giác, tay cầm thanh kiếm bên cạnh lên.

Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến đến, chăm chú nhìn Sở Phi Dương. “Là ta, Sở Phi Dương.” Y vừa trả lời vừa bước chậm lại, giọng nói mang ý cười cùng sự vui sướng không che lấp được khi thấy người khác gặp họa.

Sở Phi Dương buông kiếm, nhìn y nói: “Ngươi trở lại đây làm gì?”

“Ta đến để xem ngươi ra sao.” Quân Thư Ảnh đến trước mặt Sở Phi Dương, quơ quơ tay trước mắt hắn. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, bất lấy cổ tay y. Quân Thư Ảnh lắp bắp kinh hãi, cuống quýt thu tay về.

“Không cần thử.” Sở Phi Dương nói. “Ta không nhìn thấy.”

Sở Phi Dương cứ như thế mà thừa nhận rõ ràng khiến Quân Thư Ảnh hơi sửng sốt. Y lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười vui sướng. Y lại đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt Sở Phi Dương: “Thật sự là ngươi hoàn toàn không thấy gì? Một chút cũng không?”

“Đúng vậy. Ban đầu còn có thể thấy lờ mờ. Giờ thì hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn là một mảng tối đen.” Sở Phi Dương gật đầu trả lời.

Quân Thư Ảnh thở dài mỹ mãn, lại nói: “Vậy ngươi mù rồi? Ta luôn biết độc dược của Cao Phóng rất lợi hại. Chỉ không nghĩ đến việc ngay cả giải dược cũng không thể không chế được độc tính của nó. Không biết ngươi có bị mù cả đời hay không…”

“Nếu ngươi cứ đưa tay trước mặt ta, ta sẽ chặt đứt đấy. Ta đã nói được thì sẽ làm được, ta nghĩ ngươi là người hiểu điều đó rõ nhất mà.” Sở Phi Dương khẩu khí vẫn bình thường không mang vẻ tức giận nhưng lại gây áp lực lớn. Quân Thư Ảnh ngượng ngùng thu tay lại, xoay người ngồi lên cái ghế bên cạnh Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương cảm thấy từ khi gặp Quân Thư Ảnh thì hắn nhận được oán khí từ y còn nhiều hơn cả trước khi gặp y. Hắn nhìn về hướng Quân Thư Ảnh, nhưng không ra vẻ mình đang chăm chú nhìn y, ánh mắt mất đi thần thái như một mảng màu xám trống rỗng. “Quân Thư Ảnh, ta thật sự muốn biết trái tim ngươi làm bằng gì. Sao ngươi có thể luôn vô tâm như vậy?”“Sao? Ngươi mong ta cảm tạ ngươi sao? Ngươi đừng quên Sở Phi Dương, ngươi đang giam giữ ta như phạm nhân. Ngươi nghĩ rằng như vậy là ngươi chiếu cố ta ư?” Quân Thư Ảnh khinh thường nói. Sở Phi Dương không đáp lại, chỉ đưa mắt về phía y. Mặc dù biết rõ hắn không nhìn thấy, Quân Thư Ảnh vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Y sờ sờ mũi hỏi: “Ngươi thật sự mù rồi?”

“Ngươi…!” Sở Phi Dương thấy mình không còn hơi sức đâu để mà tức giận nữa, thở dài: “Ta đúng là đã bị mù, hơn nữa lại khiến ngươi thành một tên hỗn đản như thế. Sở Phi Dương ta sống đến bây giờ mới lần đầu tiên cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu xuẩn. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, từ bây giờ ngươi phải thành thành thật thật nghe lời ta. Còn dám làm phiền ta, ta sẽ đem ngươi khóa trong phòng, đợi đến khi ngươi sinh hạ xong là có thể chấm dứt mọi chuyện, sau này cả hai người ai nấy đi!”

Sở Phi Dương ngừng lại chờ y đáp lời. Bên tai chỉ có tiếng thở dồn dập hơn. “Có nghe hay không? Trả lời ta!” Hắn không kiên nhẫn rống lên một tiếng.

“Hổ lạc bình dương (*) Sở Phi Dương, ta sớm muộn gì cũng đòi lại món nợ này với ngươi!” Quân Thư Ảnh oán hận nói.

“Tốt lắm.” Sở Phi Dương gạt đầu hài lòng. “Giờ ngươi về phòng đi. Khi nào cần ta sẽ tìm ngươi, không cần ngươi đến phiền ta nữa.”

“Ngươi…” Quân Thư Ảnh vỗ bàn đứng lên, lại phát hiện trước ngực Sở Phi Dương là thanh kiếm đã được rút ra hơn phân nửa, thân kiếm sắc bén chớp động ánh sáng lạnh lẽo.

Quân Thư Ảnh nhìn kiếm rồi nhìn Sở Phi Dương, hừ lạnh một tiếng rồi mới chịu đi ra ngoài. Sau tiếng đóng cửa ồn ào, căn phòng cuối cùng cũng im lặng trở lại. Sở Phi Dương thu hồi kiếm, nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt khẽ mở mờ mịt nhìn xung quanh. Đột nhiên hắn bổ một chưởng lên cái bàn gỗ.

——————————–

(*) Hổ lạc bình dương
:(
cọp xuống đồng bằng)(bình dương :khu vực bằng phẳng)Ý nghĩa: Cọp mà lìa khỏi chốn rừng núi, đến nơi đồng bằng thì không còn uy lực chúa tể sơn lâm nữa. Chỉ cho những người quyền cao chức trọng, nay bị thất thế.

(lần đầu tiên biết chú thích là gì xD)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom