Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Đám người Thiên Nhất Giáo ngụy trang đóng quân tại một đình viện bỏ hoang cách Đoạn Kiếm sơn trang không xa. Quân Thư Ảnh phân phó Thanh Lang quét dọn đình viện cho sạch sẽ. Thanh Lang đối với thái độ khinh thường sai khiến người khác của y cũng không chấp, tìm vài giáo chúng phân phó công việc, xong liền đi quấy phá Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh đang ngồi im lặng trên mái đình viện, Thanh Lang cũng nhảy lên ngồi bên cạnh.
“Nơi này gió lớn, cẩn thận kẻo lạnh.” Thanh Lang cười chân thành.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn. “Râu bị lệch.”
Thanh Lang đưa tay sờ chòm râu trên cầm, giơ ra vẻ mặt đầy giận dữ. “Là do Cao Phóng làm. Nếu cải trang thì người phải cải trang là ngươi mới đúng.”Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Thanh Lang, không cần theo ta mà quấy phá. Ngươi ít đùa giỡn, tên ngu ngốc kia…”
Thanh Lang ngắt lời: “Đừng luôn gọi y là ngu ngốc, dù gì cũng là người của ta. Nếu ta gọi Sở Phi Dương dâm đãng, ngươi vui sao?”
Sắc mặt Quân Thư Ảnh càng khó coi, giọng nói càng lạnh lùng: “Tóm lại, ngươi đừng hy vọng giở trò gì. Chỉ cần trợ lực để ta đoạt võ lâm Trung Nguyên, ta bảo đảm người của ngươi sẽ bình yên.”
Thanh Lang thở dài: “Quân huynh, ngươi thật hèn hạ.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh: “Khách khí.”
Thanh Lang sờ cằm, sau một lúc lâu nói: “Truy hồn chung ở trong tay ta, ngươi sao biết chắc ta sẽ dùng nó giúp ngươi đối phó võ lâm Trung Nguyên? Ngươi không sợ ta hạ nó trên người ngươi sao?”
Quân Thư Ảnh nhìn về một hướng xa xăm, lạnh nhạt nói: “Ta không sợ chết, nhưng ngươi lại sợ tên Yến kia xuống hoàng tuyền. Ngươi cũng biết rõ điều đó mà.”
Mặt Thanh Lang hiện lên vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài: “Quân Thư Ảnh, Thanh Lang ta chuyện gì cũng hiểu, chỉ không thể nào hiểu rõ ngươi. Ngay cả mạng sống ngươi cũng không màng, sao lại cố chấp với tên kia như vậy?”
Quân Thư Ảnh không lên tiếng nữa. Thanh Lang cũng không để ý, nằm ngửa người xuống nói một hơi: “Ngẫm lại, cũng lâu lắm rồi chúng ta mới ở bên cạnh nhau như vậy. Nhớ khi đó, ngươi, ta, còn có Cao Phóng, chúng ta cùng nhau múa kiếm biểu diễn góp vui cho tân khách, Cao Phóng thì bị bắt trở thành thiếu nữ Tây Vực. Chúng ta còn cùng nhau trêu cợt hắn, khiến hắn xấu mặt a. Rốt cuộc, từ bao giờ mọi chuyện lại thay đổi như vậy…”
.
Chung quanh tối đen, mặt đất dưới chân gập ghềnh, bên mũi quanh quẩn mùi vị gay nồng.
Quân Thư Ảnh nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Xung quanh dường như có hơn mười người, Quân Thư Ảnh loạng choạng hướng đến người ở gần nhất.
Tay áo bị kéo giật lại, một bóng người đến gần. Người lên tiếng là một thiếu niên có giọng nói trong trẻo, âm thanh cố tình đè nén lại không che giấu được sự hưng phấn.
“Đường chủ, ngươi nói hôm nay chúng ta có thể bắt được tên quái nhân kia không?”
Quân Thư Ảnh mơ hồ đồng ý.
Đúng vậy, có lời đồn rằng trên núi có một tên quái nhân xuất hiện. Nghe nói quái nhân ở bên cạnh một cây tùng đầy tiên thảo, ăn vào có thể tăng công lực lên bội phần. Giáo chủ liền tự mình mang người đến tìm quái nhân.
Thiếu niên bên cạnh vẫn còn huyên thuyên nhưng âm thanh của hắn đã có chút mơ hồ, lúc xa lúc gần.
“… Đáng tiếc là Thanh đường chủ không thể tới. Hắn lại bỏ lỡ cơ hội có một không hai này…”
Cảnh vật trước mắt chợt thay đồi. Đầu Quân Thư Ảnh đau nhức như bị kim đâm vào, y hé miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đang lúc khó chịu, cảnh vật trước mắt lại trở nên rõ ràng.
Gương mặt dữ tợn, thậm chí ghê tởm chắn hết tầm nhìn của y. Gương mặt kia có phần giống người, nhưng căn bản không có khả năng là gương mặt của một con người. Da mặt đen, đầy nếp nhăn như một người đang giận dữ. Hai con mắt như một vết thương bị một lưỡi đao cứng khắc lên. Trong cặp mắt nhỏ dài đó không có tròng trắng, toàn bộ đều lóe lên ánh sáng như dã thú. Hắn không có mũi và môi, bên trong cái miệng há rộng của hắn là những cái răng nanh sắc bén, trên răng còn dính vết máu đỏ sậm cùng những miếng thịt nát. Một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt Quân Thư Ảnh.Nỗi sợ hãi đột nhiên nảy lên trong lòng Quân Thư Ảnh. Kia không phải chỉ là nỗi sợ hãi khi đối mặt với hiểm nguy, hay khi cận kề cái chết, mà là nỗi sợ hãi vốn chôn sâu trong lòng, tưởng như không còn trong tâm trí đột nhiên chờ đến khoảnh khắc này mà xuất hiện, mang cả địa ngục đẫm máu xâm chiếm toàn bộ tinh thần Quân Thư Ảnh, khiến y không thể không nhìn, không thể không đối mặt.
“Không…” Quân Thư Ảnh muốn la thật to, nhưng cổ họng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.
Y cảm nhận cơn đau đớn thấu xương từ vai truyền xuống. Vết thương kia có lẽ so với những vết thương do đao kiếm gây ra không đau đớn thống khổ bằng, nhưng sự sợ hãi nó mang đến khiến Quân Thư Ảnh rét căm. Y không sợ chết, nhưng lại sợ hãi như vậy…
Quái vật kia ngẩng đầu, răng nanh sắc nhọn lộ ra chút thịt còn đỏ ối, máu nhễu thành giọt. Hắn há miệng rống lên, thanh âm vang dội, tai Quân Thư Ảnh đau buốt.
… Y sợ, sợ mình bị xé xác, bị ăn tươi nuốt sống.
Quân Thư Ảnh sợ run cả người, tay chân cũng không còn chút khí lực, càng không thể chịu đựng được cơn đau đớn tràn ngập toàn thân.
Quái vật kia ghé sát mặt vào. Quân Thư Ảnh giờ muốn chết cũng không được, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Cơn đau đớn không ập đến như y đã tưởng tượng. Mùi máu tanh hôi xông lên, máu bắn cả vào cơ thể đau đớn của y.
Quân Thư Ảnh trợn mắt nhìn lại, liền trông thấy thiến niên vừa rống to vừa triền đấu với quái vật.
Trước mắt lại tối sầm.
Đó là Cao Phóng… Tất cả mọi người đều phản bội y, cuối cùng, vẫn chỉ có Cao Phóng vì y mà quay lại.
Y nhớ, khi đó, Cao Phóng dùng hết chút khí lực của mình, dùng kiếm ghim chặt quái vật kia lên tường. Thân thể thiếu niên vốn xinh đẹp lại thấm đầy máu, xương cốt lộ ra khỏi miệng vết thương, thân hình rách nát. Cơn tức giận trong lòng y nhanh chóng biến mất. Lần đó, sau khi khi may mắn trốn thoát, dù vết thương trên người được chữa khỏi, Cao Phóng cũng không thể tập võ được nữa.
Những hình ảnh, gương mặt mơ hồ lướt qua, rồi gương mặt đầy máu của Cao Phóng lại xuất hiện trước mắt y. Cao Phóng yếu ớt cười nói: “Đường chủ, ta bị lạc đường, rồi lạc mất các người. Khi gặp lại được bọn người của Giáo chủ, họ nói ngươi đã chết. May mà ta quay trở lại xem thế nào…”
Giọng nói Cao Phóng đột nhiên biến mất, Quân Thư Ảnh phát hiện mình đang cầm kiếm cùng bọn giáo chúng vây công quái vật kia.
Tất cả những người vọng tưởng muốn hái tiên thảo đều bị quái vật giết chết. Giáo chủ càng lúc càng khẩn trương, ra lệnh bọn họ vây quanh đánh lạc hướng quái vật, tự mình đi hái tiên thảo.
Xung quanh đầy người khiến quái vật hoa mắt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy có người muốn hái tiên thảo, liền nhảy lên, cánh tay dài hơn người thường vươn ra, đánh tới Giáo chủ.
“Giáo chủ cẩn thận!” Quân Thư Ảnh nghe chính mình hô to lên, ngay sau đó y che chắn giữa Giáo chủ và quái vật, một vết thương dài xuất hiện trên đùi. Quân Thư Ảnh ngã xuống mặt đất, Giáo chủ cũng nhân cơ hội này mà hái được tiên thảo.Quái vật kia gầm rú đánh về phía Giáo chủ, Giáo chủ liền ném thi thể một tên thủ hạ về phía quái vật, nó liền bắt lấy thi thể mà cắn xé.
Mọi người nhân cơ hội chạy ra ngoài, Quân Thư Ảnh trên đùi có thương tích, chạy ở phía sau. Nhưng lúc này cả bọn đang ở trong sơn động, căn bản không thể tránh khỏi việc bị quái vật đuổi giết.
“Quái vật kia là theo mùi tiên thảo mà đến.” Phía sau là thanh âm hổn hển của Giáo chủ. Cánh tay y đột nhiên bị nắm lấy, giọng nói u ám của Giáo chủ vang lên bên tai: “Quân Thư Ảnh, bổn tọa biết ngươi xưa nay trung thành. Nhưng trên đùi ngươi có thương tích, chỉ có thể liên lụy mọi người. Còn chút công lực ngươi hãy hỗ trợ ta đi. Bổn tọa chắc chắn sẽ nhớ công lao của ngươi.” Hắn nói, lấy một quả tiên thảo màu hồng bóp nát, để chất lỏng chảy xuống gương mặt Quân Thư Ảnh.
Đang lúc tim Quân Thư Ảnh đập loạn nhịp, y đột nhiên bị đẩy, thân thể va vào vách động cứng rắn, từ cánh tay truyền đến một trận đau đớn.
“Giáo chủ…” Quân Thư Ảnh ôm cánh tay phải bị gãy, mơ hồ kêu lên. Không còn một bóng người. Trong bóng tối khôn cùng, chỉ còn một mình y, ở một nơi xa lạ…
“… Giáo chủ, Giáo chủ, tỉnh…”
Quân Thư Ảnh mở choàng mắt, bật ngồi dậy, cảm thấy cả người mình đầy mồ hôi lạnh.
“Giáo chủ, ngươi lại gặp ác mộng?” Cao Phóng đứng bên giường, lo lắng nói. “Không phải đã lâu lắm người không gặp hay sao…”
Quân Thư Ảnh nhìn Cao Phóng, trong lúc còn bàng hoàng lại lẫn lộn với gương mặt đẫm máu của thiếu niên trong trí nhớ.
Cao Phóng đang nói gì đó lại bị Quân Thư Ảnh kéo xuống giường, ôm thật chặt.
“Cao Phóng…” Giọng nói trầm thấp khẽ run, mang theo sợ hãi. “Thật tốt là ta còn ngươi… thật tốt, khi ngươi đến cứu ta… sống sót…”
Quân Thư Ảnh đang ngồi im lặng trên mái đình viện, Thanh Lang cũng nhảy lên ngồi bên cạnh.
“Nơi này gió lớn, cẩn thận kẻo lạnh.” Thanh Lang cười chân thành.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn. “Râu bị lệch.”
Thanh Lang đưa tay sờ chòm râu trên cầm, giơ ra vẻ mặt đầy giận dữ. “Là do Cao Phóng làm. Nếu cải trang thì người phải cải trang là ngươi mới đúng.”Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Thanh Lang, không cần theo ta mà quấy phá. Ngươi ít đùa giỡn, tên ngu ngốc kia…”
Thanh Lang ngắt lời: “Đừng luôn gọi y là ngu ngốc, dù gì cũng là người của ta. Nếu ta gọi Sở Phi Dương dâm đãng, ngươi vui sao?”
Sắc mặt Quân Thư Ảnh càng khó coi, giọng nói càng lạnh lùng: “Tóm lại, ngươi đừng hy vọng giở trò gì. Chỉ cần trợ lực để ta đoạt võ lâm Trung Nguyên, ta bảo đảm người của ngươi sẽ bình yên.”
Thanh Lang thở dài: “Quân huynh, ngươi thật hèn hạ.”
Quân Thư Ảnh cười lạnh: “Khách khí.”
Thanh Lang sờ cằm, sau một lúc lâu nói: “Truy hồn chung ở trong tay ta, ngươi sao biết chắc ta sẽ dùng nó giúp ngươi đối phó võ lâm Trung Nguyên? Ngươi không sợ ta hạ nó trên người ngươi sao?”
Quân Thư Ảnh nhìn về một hướng xa xăm, lạnh nhạt nói: “Ta không sợ chết, nhưng ngươi lại sợ tên Yến kia xuống hoàng tuyền. Ngươi cũng biết rõ điều đó mà.”
Mặt Thanh Lang hiện lên vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài: “Quân Thư Ảnh, Thanh Lang ta chuyện gì cũng hiểu, chỉ không thể nào hiểu rõ ngươi. Ngay cả mạng sống ngươi cũng không màng, sao lại cố chấp với tên kia như vậy?”
Quân Thư Ảnh không lên tiếng nữa. Thanh Lang cũng không để ý, nằm ngửa người xuống nói một hơi: “Ngẫm lại, cũng lâu lắm rồi chúng ta mới ở bên cạnh nhau như vậy. Nhớ khi đó, ngươi, ta, còn có Cao Phóng, chúng ta cùng nhau múa kiếm biểu diễn góp vui cho tân khách, Cao Phóng thì bị bắt trở thành thiếu nữ Tây Vực. Chúng ta còn cùng nhau trêu cợt hắn, khiến hắn xấu mặt a. Rốt cuộc, từ bao giờ mọi chuyện lại thay đổi như vậy…”
.
Chung quanh tối đen, mặt đất dưới chân gập ghềnh, bên mũi quanh quẩn mùi vị gay nồng.
Quân Thư Ảnh nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Xung quanh dường như có hơn mười người, Quân Thư Ảnh loạng choạng hướng đến người ở gần nhất.
Tay áo bị kéo giật lại, một bóng người đến gần. Người lên tiếng là một thiếu niên có giọng nói trong trẻo, âm thanh cố tình đè nén lại không che giấu được sự hưng phấn.
“Đường chủ, ngươi nói hôm nay chúng ta có thể bắt được tên quái nhân kia không?”
Quân Thư Ảnh mơ hồ đồng ý.
Đúng vậy, có lời đồn rằng trên núi có một tên quái nhân xuất hiện. Nghe nói quái nhân ở bên cạnh một cây tùng đầy tiên thảo, ăn vào có thể tăng công lực lên bội phần. Giáo chủ liền tự mình mang người đến tìm quái nhân.
Thiếu niên bên cạnh vẫn còn huyên thuyên nhưng âm thanh của hắn đã có chút mơ hồ, lúc xa lúc gần.
“… Đáng tiếc là Thanh đường chủ không thể tới. Hắn lại bỏ lỡ cơ hội có một không hai này…”
Cảnh vật trước mắt chợt thay đồi. Đầu Quân Thư Ảnh đau nhức như bị kim đâm vào, y hé miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đang lúc khó chịu, cảnh vật trước mắt lại trở nên rõ ràng.
Gương mặt dữ tợn, thậm chí ghê tởm chắn hết tầm nhìn của y. Gương mặt kia có phần giống người, nhưng căn bản không có khả năng là gương mặt của một con người. Da mặt đen, đầy nếp nhăn như một người đang giận dữ. Hai con mắt như một vết thương bị một lưỡi đao cứng khắc lên. Trong cặp mắt nhỏ dài đó không có tròng trắng, toàn bộ đều lóe lên ánh sáng như dã thú. Hắn không có mũi và môi, bên trong cái miệng há rộng của hắn là những cái răng nanh sắc bén, trên răng còn dính vết máu đỏ sậm cùng những miếng thịt nát. Một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt Quân Thư Ảnh.Nỗi sợ hãi đột nhiên nảy lên trong lòng Quân Thư Ảnh. Kia không phải chỉ là nỗi sợ hãi khi đối mặt với hiểm nguy, hay khi cận kề cái chết, mà là nỗi sợ hãi vốn chôn sâu trong lòng, tưởng như không còn trong tâm trí đột nhiên chờ đến khoảnh khắc này mà xuất hiện, mang cả địa ngục đẫm máu xâm chiếm toàn bộ tinh thần Quân Thư Ảnh, khiến y không thể không nhìn, không thể không đối mặt.
“Không…” Quân Thư Ảnh muốn la thật to, nhưng cổ họng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.
Y cảm nhận cơn đau đớn thấu xương từ vai truyền xuống. Vết thương kia có lẽ so với những vết thương do đao kiếm gây ra không đau đớn thống khổ bằng, nhưng sự sợ hãi nó mang đến khiến Quân Thư Ảnh rét căm. Y không sợ chết, nhưng lại sợ hãi như vậy…
Quái vật kia ngẩng đầu, răng nanh sắc nhọn lộ ra chút thịt còn đỏ ối, máu nhễu thành giọt. Hắn há miệng rống lên, thanh âm vang dội, tai Quân Thư Ảnh đau buốt.
… Y sợ, sợ mình bị xé xác, bị ăn tươi nuốt sống.
Quân Thư Ảnh sợ run cả người, tay chân cũng không còn chút khí lực, càng không thể chịu đựng được cơn đau đớn tràn ngập toàn thân.
Quái vật kia ghé sát mặt vào. Quân Thư Ảnh giờ muốn chết cũng không được, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Cơn đau đớn không ập đến như y đã tưởng tượng. Mùi máu tanh hôi xông lên, máu bắn cả vào cơ thể đau đớn của y.
Quân Thư Ảnh trợn mắt nhìn lại, liền trông thấy thiến niên vừa rống to vừa triền đấu với quái vật.
Trước mắt lại tối sầm.
Đó là Cao Phóng… Tất cả mọi người đều phản bội y, cuối cùng, vẫn chỉ có Cao Phóng vì y mà quay lại.
Y nhớ, khi đó, Cao Phóng dùng hết chút khí lực của mình, dùng kiếm ghim chặt quái vật kia lên tường. Thân thể thiếu niên vốn xinh đẹp lại thấm đầy máu, xương cốt lộ ra khỏi miệng vết thương, thân hình rách nát. Cơn tức giận trong lòng y nhanh chóng biến mất. Lần đó, sau khi khi may mắn trốn thoát, dù vết thương trên người được chữa khỏi, Cao Phóng cũng không thể tập võ được nữa.
Những hình ảnh, gương mặt mơ hồ lướt qua, rồi gương mặt đầy máu của Cao Phóng lại xuất hiện trước mắt y. Cao Phóng yếu ớt cười nói: “Đường chủ, ta bị lạc đường, rồi lạc mất các người. Khi gặp lại được bọn người của Giáo chủ, họ nói ngươi đã chết. May mà ta quay trở lại xem thế nào…”
Giọng nói Cao Phóng đột nhiên biến mất, Quân Thư Ảnh phát hiện mình đang cầm kiếm cùng bọn giáo chúng vây công quái vật kia.
Tất cả những người vọng tưởng muốn hái tiên thảo đều bị quái vật giết chết. Giáo chủ càng lúc càng khẩn trương, ra lệnh bọn họ vây quanh đánh lạc hướng quái vật, tự mình đi hái tiên thảo.
Xung quanh đầy người khiến quái vật hoa mắt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy có người muốn hái tiên thảo, liền nhảy lên, cánh tay dài hơn người thường vươn ra, đánh tới Giáo chủ.
“Giáo chủ cẩn thận!” Quân Thư Ảnh nghe chính mình hô to lên, ngay sau đó y che chắn giữa Giáo chủ và quái vật, một vết thương dài xuất hiện trên đùi. Quân Thư Ảnh ngã xuống mặt đất, Giáo chủ cũng nhân cơ hội này mà hái được tiên thảo.Quái vật kia gầm rú đánh về phía Giáo chủ, Giáo chủ liền ném thi thể một tên thủ hạ về phía quái vật, nó liền bắt lấy thi thể mà cắn xé.
Mọi người nhân cơ hội chạy ra ngoài, Quân Thư Ảnh trên đùi có thương tích, chạy ở phía sau. Nhưng lúc này cả bọn đang ở trong sơn động, căn bản không thể tránh khỏi việc bị quái vật đuổi giết.
“Quái vật kia là theo mùi tiên thảo mà đến.” Phía sau là thanh âm hổn hển của Giáo chủ. Cánh tay y đột nhiên bị nắm lấy, giọng nói u ám của Giáo chủ vang lên bên tai: “Quân Thư Ảnh, bổn tọa biết ngươi xưa nay trung thành. Nhưng trên đùi ngươi có thương tích, chỉ có thể liên lụy mọi người. Còn chút công lực ngươi hãy hỗ trợ ta đi. Bổn tọa chắc chắn sẽ nhớ công lao của ngươi.” Hắn nói, lấy một quả tiên thảo màu hồng bóp nát, để chất lỏng chảy xuống gương mặt Quân Thư Ảnh.
Đang lúc tim Quân Thư Ảnh đập loạn nhịp, y đột nhiên bị đẩy, thân thể va vào vách động cứng rắn, từ cánh tay truyền đến một trận đau đớn.
“Giáo chủ…” Quân Thư Ảnh ôm cánh tay phải bị gãy, mơ hồ kêu lên. Không còn một bóng người. Trong bóng tối khôn cùng, chỉ còn một mình y, ở một nơi xa lạ…
“… Giáo chủ, Giáo chủ, tỉnh…”
Quân Thư Ảnh mở choàng mắt, bật ngồi dậy, cảm thấy cả người mình đầy mồ hôi lạnh.
“Giáo chủ, ngươi lại gặp ác mộng?” Cao Phóng đứng bên giường, lo lắng nói. “Không phải đã lâu lắm người không gặp hay sao…”
Quân Thư Ảnh nhìn Cao Phóng, trong lúc còn bàng hoàng lại lẫn lộn với gương mặt đẫm máu của thiếu niên trong trí nhớ.
Cao Phóng đang nói gì đó lại bị Quân Thư Ảnh kéo xuống giường, ôm thật chặt.
“Cao Phóng…” Giọng nói trầm thấp khẽ run, mang theo sợ hãi. “Thật tốt là ta còn ngươi… thật tốt, khi ngươi đến cứu ta… sống sót…”
Bình luận facebook