Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Quân Thư Ảnh nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vật liền bị một đạo khí bắn bật ra.
“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, so với y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: “Bọn chuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?”
Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: “Quân Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Quân giáo chủ?”
Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Quân Thư Ảnh cả kinh: “Thanh Lang!”
Thanh Lang khoát tay: “Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi.” Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Lời nói khinh thị làm Quân Thư Ảnh rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không?”
Thanh Lang mỉm cười: “Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?”
Quân Thư Ảnh âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra cho ta.” Quân Thư Ảnh buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.
“Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởi bỏ hạ y của hắn?”
“Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽ không ngăn được ta” Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.
Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ta tìm”
(màn sàm sỡ bắt đầu ><)
Thanh Lang đi đến ngồi xổm trước mặt nam nhân, hai tay thâm nhập vào nội y hắn. Đầu và lưng liền hiện ra sơ hở trước mặt Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh trong mắt chợt lóe tinh quang, rút thanh ngân châm chụp hướng đỉnh đầu Thanh Lang.
Rắc một tiếng, Quân Thư Ảnh còn không kịp phản ứng chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Lang gần ngay trước mắt. Một lúc sau mới cảm thấy cổ tay đau đớn đến độ tê tâm liệt phế. Thanh Lang đã gần như bóp nát xương cổ tay y.
Quân Thư Ảnh đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt đầy huyết sắc lại quật cường cứng rắn cố không phát ra tiếng rên rỉ.
“Quân Thư Ảnh a Quân Thư Ảnh, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy. Ngu xuẩn đến độ khinh thường mà xem ta là địch.” Thanh Lang đoạt lấy ngân châm trên tay y, lướt qua mặt nhìn y, y bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cười nhạo một tiếng ném Quân Thư Ảnh, liền sau đó xoay người sang nam nhân đang nằm trên mặt đất kia.Quân Thư Ảnh yếu ớt nằm trên mặt đất, cổ tay mềm oặt, thấp đầu thở hồng hộc. Cao Phóng chạy bay đến bên người Quân Thư Ảnh, cẩn thận nâng cổ tay y lên xem xét, đột nhiên thấy Thanh Lang xoay đầu nhìn lại, ánh mắt đầy tia thâm hiểm.
Cao Phóng đem Quân Thư Ảnh bảo hộ trong người: “Thanh Lang, niệm tình chung ta là đồng môn cùng cam cộng khổ, giáo chủ cũng chưa từng gây nên chuyện gì bất lợi cho ngươi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng.”
Thanh Lang không đáp chỉ nhìn Quân Thư Ảnh ở phía sau Cao Phóng. Tựa hồ nhìn như vậy vẫn chưa đủ, lại đi tới đẩy Cao Phóng ra, đưa tay nâng cằm Quân Thư Ảnh.
Gương mặt kia vì mắt máu quá nhiều mà có vẻ tái nhợt dị thường, mồ hôi theo khuôn mặt trượt xuống cằm. Vì khụ ra vài lớp huyết mà trên môi giờ nhiễm sắc hồng cư nhiên lộ vẻ yếu ớt mị hoặc. Con ngươi nhìn thẳng kia lại ngời sáng dị thường.
Quân Thư Ảnh lúc này chịu nội thương lẫn ngoại thương, nếu là lúc bình thường y còn có thể đánh ngang ngửa với Thanh Lang, hiện tại lại bị khống chế liền cảm thấy thống khổ không thể tả nhưng lại không dám động đậy., sợ rằng vạn nhất chọc giận Thanh Lang thì chính mình lại bỏ mạng tại nơi này.
Ngón tay trên cằm khí lực vô cùng lớn, Quân Thư Ảnh giãy không ra chỉ có thể đối diện Thanh Lang, lại bị ánh mắt xem xét kia khiến cho sợ hãi.
“Nhìn kỹ, bộ dáng Quân Tả sứ thật sự là…” Thanh Lang ngả ngớn lên tiếng “…thiên tư quốc sắc a. Chỉ là tính tình này thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.”
Quân Thư Ảnh nghe được, lông mao khắp người liền nổi lên (nổi da gà á). Vốn luôn ở thế hô phong hoán vũ nay lại yếu thế như vậy, cảm giác này khiến y thực chán ghét, chán ghét đến cực đỉnh.
Cao Phóng nghe được, tim liền thót lên. Hắn biết một số nam nhân với người cùng giới có tính thú, sợ Thanh Lang đối với Quân Thư Ảnh lại nổi lên ý tưởng kỳ quái nào đó.
Thanh Lang thấy được hắn khẩn trương liến nhếch môi cười: “Đừng sợ, ta có hảo vật muốn tặng chủ tử ngươi.”
Nói rồi từ trong người rút ra một viên dược buộc Quân Thư Ảnh nuốt vào. Rồi sau đó phủi phủi đứng dậy xem Quân Thư Ảnh nôn khan trên mặt đất cười nói: “Ngươi còn nhớ tiền giáo chủ trước kia có nhắc tới thuốc trường sinh bất tử chứ? Này chính là ta thật vất vả mới tìm được, thật tiện nghi cho ngươi kéo dài sinh mệnh a, ha ha”
Thanh Lang cười khẽ, không tốn chút sức nào ôm lấy nam nhân cao lớn trên mặt đất, phi thân vài cái, thân ảnh liền biến mất.
“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, so với y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: “Bọn chuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?”
Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: “Quân Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Quân giáo chủ?”
Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Quân Thư Ảnh cả kinh: “Thanh Lang!”
Thanh Lang khoát tay: “Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi.” Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Lời nói khinh thị làm Quân Thư Ảnh rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không?”
Thanh Lang mỉm cười: “Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?”
Quân Thư Ảnh âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra cho ta.” Quân Thư Ảnh buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.
“Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởi bỏ hạ y của hắn?”
“Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽ không ngăn được ta” Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.
Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ta tìm”
(màn sàm sỡ bắt đầu ><)
Thanh Lang đi đến ngồi xổm trước mặt nam nhân, hai tay thâm nhập vào nội y hắn. Đầu và lưng liền hiện ra sơ hở trước mặt Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh trong mắt chợt lóe tinh quang, rút thanh ngân châm chụp hướng đỉnh đầu Thanh Lang.
Rắc một tiếng, Quân Thư Ảnh còn không kịp phản ứng chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của Thanh Lang gần ngay trước mắt. Một lúc sau mới cảm thấy cổ tay đau đớn đến độ tê tâm liệt phế. Thanh Lang đã gần như bóp nát xương cổ tay y.
Quân Thư Ảnh đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt đầy huyết sắc lại quật cường cứng rắn cố không phát ra tiếng rên rỉ.
“Quân Thư Ảnh a Quân Thư Ảnh, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy. Ngu xuẩn đến độ khinh thường mà xem ta là địch.” Thanh Lang đoạt lấy ngân châm trên tay y, lướt qua mặt nhìn y, y bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cười nhạo một tiếng ném Quân Thư Ảnh, liền sau đó xoay người sang nam nhân đang nằm trên mặt đất kia.Quân Thư Ảnh yếu ớt nằm trên mặt đất, cổ tay mềm oặt, thấp đầu thở hồng hộc. Cao Phóng chạy bay đến bên người Quân Thư Ảnh, cẩn thận nâng cổ tay y lên xem xét, đột nhiên thấy Thanh Lang xoay đầu nhìn lại, ánh mắt đầy tia thâm hiểm.
Cao Phóng đem Quân Thư Ảnh bảo hộ trong người: “Thanh Lang, niệm tình chung ta là đồng môn cùng cam cộng khổ, giáo chủ cũng chưa từng gây nên chuyện gì bất lợi cho ngươi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng.”
Thanh Lang không đáp chỉ nhìn Quân Thư Ảnh ở phía sau Cao Phóng. Tựa hồ nhìn như vậy vẫn chưa đủ, lại đi tới đẩy Cao Phóng ra, đưa tay nâng cằm Quân Thư Ảnh.
Gương mặt kia vì mắt máu quá nhiều mà có vẻ tái nhợt dị thường, mồ hôi theo khuôn mặt trượt xuống cằm. Vì khụ ra vài lớp huyết mà trên môi giờ nhiễm sắc hồng cư nhiên lộ vẻ yếu ớt mị hoặc. Con ngươi nhìn thẳng kia lại ngời sáng dị thường.
Quân Thư Ảnh lúc này chịu nội thương lẫn ngoại thương, nếu là lúc bình thường y còn có thể đánh ngang ngửa với Thanh Lang, hiện tại lại bị khống chế liền cảm thấy thống khổ không thể tả nhưng lại không dám động đậy., sợ rằng vạn nhất chọc giận Thanh Lang thì chính mình lại bỏ mạng tại nơi này.
Ngón tay trên cằm khí lực vô cùng lớn, Quân Thư Ảnh giãy không ra chỉ có thể đối diện Thanh Lang, lại bị ánh mắt xem xét kia khiến cho sợ hãi.
“Nhìn kỹ, bộ dáng Quân Tả sứ thật sự là…” Thanh Lang ngả ngớn lên tiếng “…thiên tư quốc sắc a. Chỉ là tính tình này thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.”
Quân Thư Ảnh nghe được, lông mao khắp người liền nổi lên (nổi da gà á). Vốn luôn ở thế hô phong hoán vũ nay lại yếu thế như vậy, cảm giác này khiến y thực chán ghét, chán ghét đến cực đỉnh.
Cao Phóng nghe được, tim liền thót lên. Hắn biết một số nam nhân với người cùng giới có tính thú, sợ Thanh Lang đối với Quân Thư Ảnh lại nổi lên ý tưởng kỳ quái nào đó.
Thanh Lang thấy được hắn khẩn trương liến nhếch môi cười: “Đừng sợ, ta có hảo vật muốn tặng chủ tử ngươi.”
Nói rồi từ trong người rút ra một viên dược buộc Quân Thư Ảnh nuốt vào. Rồi sau đó phủi phủi đứng dậy xem Quân Thư Ảnh nôn khan trên mặt đất cười nói: “Ngươi còn nhớ tiền giáo chủ trước kia có nhắc tới thuốc trường sinh bất tử chứ? Này chính là ta thật vất vả mới tìm được, thật tiện nghi cho ngươi kéo dài sinh mệnh a, ha ha”
Thanh Lang cười khẽ, không tốn chút sức nào ôm lấy nam nhân cao lớn trên mặt đất, phi thân vài cái, thân ảnh liền biến mất.
Bình luận facebook