Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Tịch Tích Chi như bị ai túm lấy đuôi mèo, lông dựng đứng, gào lên: "Ai... ai nhìn trúng Đoàn Vũ Phi." Ngay cả họ tên cũng nói ra rồi, nàng nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm buồn bã trong chăn: "Cho dù ta nhìn trúng hắn, hắn cũng không nhìn trúng ta."
Vì sao Tịch Tích Chi nói như vậy? Ngươi nghĩ một người bình thường có thể nhìn trúng một đứa bé tám tuổi sao? Nghĩ đã thấy không thể. Tịch Tích Chi rất tự biết mình nên mới không nghĩ đến chuyện không thể đó.
Nhưng câu nói này lọt vào tai An Hoằng Hàn lại mang ý nghĩa khác hẳn. Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên âm trầm bất định, ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo nhìn Tịch Tích Chi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Mà suy nghĩ trong đầu cô nhóc kia không có chút tương đồng nào với ý nghĩa mà An Hoằng Hàn hiểu. Qua một lúc lâu, lâu đến mức không thấy An Hoằng Hàn ra lệnh, Tịch Tích Chi nằm trong chăn không biết gì ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, suy nghĩ không nắm chắc, chẳng lẽ An Hoằng Hàn đã bỏ ý nghĩ gọi nàng đi ăn cơm, đi trước rồi sao?
Để xác nhận ý nghĩ của mình, Tịch Tích Chi vén một góc chăn bông lên nhằm biết sự thật. Ai ngờ vừa hé chăn liền lộ ra một đôi mắt sáng, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của An Hoằng Hàn, như có thể đóng băng mọi ánh mắt nhìn vào chúng, khiến người ta không thở nổi.
Tịch Tích Chi hết hồn lập tức chui vào chăn, không dám nhìn thêm chút nào.
Trong lòng thầm nói, lẽ nào An Hoằng Hàn giận thật? Đôi mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn không ngừng xoay vòng trong đầu Tịch Tích Chi, lại nhớ đến những cách đối phó người sau khi An Hoằng Hàn tức giận, trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập loạn liên hồi.
"Nghe giọng điệu của ngươi thì đúng là cực kỳ để ý đến Đoàn hoàng tử thì phải." Không thể không nói, đôi khi An Hoằng Hàn không hẳn là không có bất cứ tâm tình gì, chí ít sau khi nghe thấy câu nói của Tịch Tích Chi thì tâm tình mang tên "đố kị" lập tức chiếm lấy tư tưởng của hắn.
Dưới tay áo bào màu vàng kim, các ngón tay An Hoằng Hàn thu lại giống như đang cực lực đè nén gì đó. Sự thực cũng đúng là thế, thứ mà An Hoằng Hàn đè nén chính là cơn tức giận bất chợt ùa lên trong lòng.
An Hoằng Hàn chưa từng xem trọng người hay vật gì cả nhưng lại để tâm nhất đến Tịch Tích Chi. Nghĩ đến người trong lòng cô nhóc ấy không phải hắn mà là người khác, cơn tức giận xông lên đầu thiếu chút nữa khiến hắn mất lý trí.
"Không... không có, ta không để ý hắn." Lúc này mà bảo mình để ý Đoàn hoàng tử thì chỉ có người ngu thôi. Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng lửa giận trong mắt An Hoằng Hàn. Tuy không biết là do đâu nhưng cứ nói theo An Hoằng Hàn thì sẽ không sai gì hết!
Trong đại điện yên tĩnh chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, nói chuẩn xác hơn thì là một người và một chồn.
Trong hoàn cảnh quá yên tĩnh, thính lực của Tịch Tích Chi dường như tốt hơn trước, ngay cả tiếng hít thở giữa hai người cũng nghe rõ ràng hơn, khiến nàng không dám thở mạnh.
Ánh mắt của An Hoằng Hàn vẫn nhìn chăm chú vào chỗ lồi lên của chăn bông trên long sàng, cho dù người trong lòng cô nhóc nào đó không phải hắn thì cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi hắn. Bởi vì một khi rơi vào bàn tay hắn rồi thì có chạy đằng trời, cả đời này nhất định chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.
"Bắt đầu từ giờ, còn dám nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Đoàn Vũ Phi, trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu."
Tịch Tích Chi không dám hoài nghi tính chân thật của câu nói này chút nào, dù sao... sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt thấu xương của An Hoằng Hàn, dáng vẻ kiêu căng của Tịch Tích Chi cũng mất sạch! Quả nhiên mình vẫn là kẻ mềm nắn rắn buông, đặc biệt lúc người nào đó nổi giận, có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám phản bác.
"Ta không nói đến hắn nữa." Mới bắt đầu, tiểu hài tử nào đó chiếm được thượng phong, nhưng giờ đã rơi vào tình thế bất lợi. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ chọc cho lửa giận của An Hoằng Hàn lại bùng lên.
Ít nhất từ chuyện này có thể thấy rằng mọi chuyện liên quan đến Đoàn Vũ Phi là cấm khu trước mặt An Hoằng Hàn, không thể đặt chân vào.
Nhưng sự việc có đúng như cái đầu thô kệch của Tịch Tích Chi nghĩ không? Cấm khu thực sự không phải Đoàn Vũ Phi mà là chính bản thân nàng đó.
Từ trước đến nay, An Hoằng Hàn không có hứng thú với vật hay chuyện gì cả, duy chỉ có với con chồn nào đó mà thôi.
"Ra đây ăn cơm." Vẫn là câu nói không có chút nhiệt độ.
Trước đó Tịch Tích Chi còn dám phản bác đôi câu là mình không muốn đi ăn. Nhưng bây giờ Tịch Tích Chi chỉ có thể ngoan ngoãn bò ra từ trong chăn, làm theo ý của An Hoằng Hàn.
Người đang tức giận thì không thể trêu vào!
Tịch Tích Chi vừa mới chui ra khỏi chăn thì đã thấy đôi bàn tay thon dài tràn đầy sức mạnh duỗi tới. Phản ứng đầu tiên của nàng là né tránh nhưng đôi bàn tay kia còn nhanh hơn, thấy được động tác mờ ám của nàng nên lập tức đổi hướng đè lên đầu vai nàng.
Cả thân thể nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi sợ đến mức cứng đờ, nàng cũng không quên vừa rồi đã làm An Hoằng Hàn không vui và các loại tin đồn ở trong cung sau khi An Hoằng Hàn nổi giận .
Sự chú ý của Tịch Tích Chi tập trung hết vào cái tay kia, lo lắng một giây sau, bàn tay này sẽ cho nàng một cái tát, hoặc là kẹp đầu vai nàng lại rồi quăng nàng đi.
Sự việc không phát triển như dự liệu, đôi tay chậm rãi dời từ đầu vai Tịch Tích Chi sang cổ áo nàng.
Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm tay của An Hoằng Hàn rồi suy đoán động tác kế tiếp của hắn. Ngón tay An Hoằng Hàn khâ thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, mới nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy đôi tay này tràn đầy sức mạnh cường đại.
Trong lúc đang sững sờ thì cái tay kia đã di động, nhưng nó không làm ra bất cứ hành động bạo lực nào mà chỉ kéo lại vạt áo của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi giờ mới hoàn hồn, hóa ra An Hoằng Hàn đang sửa sang lại vạt áo cho mình.
Tiểu hài tử nào đó xấu hổ, vừa rồi nàng còn tưởng An Hoằng Hàn sẽ làm chuyện bất lợi với mình chứ.
"Ngẩn ra làm gì, còn không đứng dậy, Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị xong hết rồi. Còn nói nữa thì ngươi sẽ phải đổi khẩu vị, nếm thử mùi vị cơm nguội thức ăn nguội đấy." Bàn tay khoác lên đầu vai Tịch Tích Chi, động tác của An Hoằng Hàn rất quen thuộc, hành động này đã không phải lần đầu tiên.
Đầu vai bị cánh tay của An Hoằng Hàn đè lên có hơi nặng.
Không biết Tịch Tích Chi đang nghĩ gì, An Hoằng Hàn nắm cả đầu vai của nàng, dễ dàng nhấc nàng dậy.
"Đi thôi." An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi đi ra cửa điện.
Tịch Tích Chi mặc cho An Hoằng Hàn điều khiển, một loạt vấn đề nhảy ra. Vì sao lần nào cũng là An Hoằng Hàn làm chuyện khiến mình mất hứng, nhưng đến thời điểm mấu chốt nhất thì hắn luôn có thể xoay chuyển tình thế khiến mình vốn nên hưng sư vấn tội lại trở nên khúm núm không dám lên tiếng.
Suy nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra nguyên do trong đó, cuối cùng Tịch Tích Chi chẳng thèm nghĩ thêm nữa. Thấy cao lương mỹ vị bày trên bàn thì lập tức lao đến, hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn. Xét cái đùi gà trên mình con gà quay nhét vào trong miệng, không kịp để ý đến ánh mắt của cung nữ, thái giám xung quanh, việc của mình thì mình làm.
Quanh mép dính đầy dầu mỡ, Tịch Tích Chi vẫn gặm đùi gà ngon lành.
Một đôi đũa bạc gắp miếng Phượng Kim Lân Ngư bỏ vào bát của Tịch Tích Chi.
"Ăn đi." Không có một lời dư thừa, An Hoằng Hàn ý bảo Tịch Tích Chi động đũa.
Đối lập với sở thích ăn Phượng Kim Lân Ngư của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lại cực kỳ không mê được mùi vị đặc biệt vốn có của Phượng Kim Lân Ngư. Ban đầu còn cùng ăn cá với Tịch Tích Chi, dần dần số lần ăn tăng lên, An Hoằng Hàn cũng quen thuộc vị cá, không còn cố chấp nữa.
Tịch Tích Chi cũng không cố tình làm trái, mỹ thực dâng tận miệng nào có đạo lý không ăn?! Cằm khăn lụa lau tay, sau đó cằm đũa bạc bắt đầu ăn cá.
Một tiểu thái giám từ ngoại điện đi vào thấy bệ hạ đang dùng bữa, không biết có nên quấy nhiễu hay không. Thấy Lâm tổng quản đứng bên cạnh liền lập tức nháy mắt ra hiệu với ông.
Lâm Ân nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của tiểu thái giám, đi tới nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Lâm tổng quản, đây là thư tín đưa tới từ ngoài cung." Tiểu thái giám lấy một phong thư trong tay áo đưa cho Lâm Ân.
Thái giám này ngày thường phụ trách truyền tin ở trong hoàng cung, thấy hắn lấy thư ra, Lâm Ân quen thói thuận miệng hỏi: "Ai đệ trình lên?"
Lâm Ân cầm bức thư nhìn mấy lần.
"Nô tài... nô tài cũng không biết." Sáng hôm nay, phong thư này đã đặt trong phòng hắn, mặt ngoài chỉ viết rõ muốn đưa lên cho bệ hạ. Nhưng bệ hạ là ai, không biết người viết thư là ai nên tiểu thái giám cũng không dám chắc có nên nâng lên không.
Thấy bệ hạ đã ăn gần xong, Lâm Ân gật đầu với tiểu thái giám rồi đuổi hắn đi.
"Mặc kệ nội dung trong bức thư này là gì cũng đưa cho bệ hạ xem, dù sao cũng sẽ không sai." Vạn nhất là bức thư quan trọng gì, nếu bỏ lỡ thì Lâm Ân không kham nổi trách nhiệm.
Thấy An Hoằng Hàn bỏ bát đũa xuống, Lâm Ân lập tức đứng bên cạnh. "Bệ hạ, vừa rồi có một tiểu thái giám đưa một phong thư đến, người muốn đọc qua không?"
Ánh mắt Tịch Tích Chi lập tức quay sang, thời gian qua đã quen gió êm sóng lặng, rất ít khi có chuyện gì mới lạ. Hễ là thứ gì để An Hoằng Hằn xem không phải đều dùng tấu chương trình lên à? Lần này sao lại dùng thư?
Thực ra nghi hoặc của Tịch Tích Chi cũng chính là nghi hoặc của Lâm Ân.
Đại thần trong triều ai mà không dùng tấu chương, viết lên đó nội dung bẩm báo rồi đưa cho bệ hạ. Nếu nói đến thư thì chỉ có khoái mã gia tiên [1] ở biên quan mới có. Nhưng nay biên quan thái bình, với lại người đưa tin cũng không phải tướng sĩ ở biên quan.
An Hoằng Hàn không chút do dự xé miệng phong thư, lấy thư ra nói: "Có lẽ có tin tức."
Tịch Tích Chi lập tức cả kinh. "Là tung tích của Từ lão đầu sao?"
Nàng không nhịn được bước đến gần xem.
An Hoằng Hàn liếc qua một cái đã xem hết nội dung bức thư. "Không khác mấy, thư này do Phùng chân nhân đưa tới nói là đã tìm được phương hướng đại khái của Bạch Hồ.
Từ lão đầu mất tích đã lâu khiến Tịch Tích Chi lo lắng, đặc biệt là lúc này tính mạng ông ấy đang bị uy hiếp, Tịch Tích Chi dĩ nhiên hi vọng mau chóng giải cứu ông ấy.
"Bây giờ chúng ta phải đi tụ hợp với Phùng chân nhân ngay để đi giải cứu Từ lão đầu!" Tịch Tích Chi bỏ đũa xuống.
Mày kiếm của An Hoằng Hàn nhướng lên, khóe miệng hé ra nụ cười lạnh, "Tạm thời không được."
"Vì sao?!" Giọng điệu của Tịch Tích Chi bất ngờ cao lên.
Chậm một khắc thì sự nguy hiểm của Từ lão đầu sẽ tăng thêm một phần.
Chú thích:
[1]Khoái mã gia tiên: Thành ngữ được sử dụng ngày nay để miêu tả nỗ lực đẩy nhanh tốc độ của quá trình nhằm phát triển và tiến bộ ngày càng nhanh. Nó cũng được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những nỗ lực để liên tục tiến về phía trước. (Nguồn: tinhhoa.net) Trong câu này có ý là cấp báo những tin tức quan trọng gửi từ biên quan.
Vì sao Tịch Tích Chi nói như vậy? Ngươi nghĩ một người bình thường có thể nhìn trúng một đứa bé tám tuổi sao? Nghĩ đã thấy không thể. Tịch Tích Chi rất tự biết mình nên mới không nghĩ đến chuyện không thể đó.
Nhưng câu nói này lọt vào tai An Hoằng Hàn lại mang ý nghĩa khác hẳn. Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên âm trầm bất định, ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo nhìn Tịch Tích Chi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Mà suy nghĩ trong đầu cô nhóc kia không có chút tương đồng nào với ý nghĩa mà An Hoằng Hàn hiểu. Qua một lúc lâu, lâu đến mức không thấy An Hoằng Hàn ra lệnh, Tịch Tích Chi nằm trong chăn không biết gì ngược lại cảm thấy không được tự nhiên, suy nghĩ không nắm chắc, chẳng lẽ An Hoằng Hàn đã bỏ ý nghĩ gọi nàng đi ăn cơm, đi trước rồi sao?
Để xác nhận ý nghĩ của mình, Tịch Tích Chi vén một góc chăn bông lên nhằm biết sự thật. Ai ngờ vừa hé chăn liền lộ ra một đôi mắt sáng, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của An Hoằng Hàn, như có thể đóng băng mọi ánh mắt nhìn vào chúng, khiến người ta không thở nổi.
Tịch Tích Chi hết hồn lập tức chui vào chăn, không dám nhìn thêm chút nào.
Trong lòng thầm nói, lẽ nào An Hoằng Hàn giận thật? Đôi mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn không ngừng xoay vòng trong đầu Tịch Tích Chi, lại nhớ đến những cách đối phó người sau khi An Hoằng Hàn tức giận, trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập loạn liên hồi.
"Nghe giọng điệu của ngươi thì đúng là cực kỳ để ý đến Đoàn hoàng tử thì phải." Không thể không nói, đôi khi An Hoằng Hàn không hẳn là không có bất cứ tâm tình gì, chí ít sau khi nghe thấy câu nói của Tịch Tích Chi thì tâm tình mang tên "đố kị" lập tức chiếm lấy tư tưởng của hắn.
Dưới tay áo bào màu vàng kim, các ngón tay An Hoằng Hàn thu lại giống như đang cực lực đè nén gì đó. Sự thực cũng đúng là thế, thứ mà An Hoằng Hàn đè nén chính là cơn tức giận bất chợt ùa lên trong lòng.
An Hoằng Hàn chưa từng xem trọng người hay vật gì cả nhưng lại để tâm nhất đến Tịch Tích Chi. Nghĩ đến người trong lòng cô nhóc ấy không phải hắn mà là người khác, cơn tức giận xông lên đầu thiếu chút nữa khiến hắn mất lý trí.
"Không... không có, ta không để ý hắn." Lúc này mà bảo mình để ý Đoàn hoàng tử thì chỉ có người ngu thôi. Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng lửa giận trong mắt An Hoằng Hàn. Tuy không biết là do đâu nhưng cứ nói theo An Hoằng Hàn thì sẽ không sai gì hết!
Trong đại điện yên tĩnh chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, nói chuẩn xác hơn thì là một người và một chồn.
Trong hoàn cảnh quá yên tĩnh, thính lực của Tịch Tích Chi dường như tốt hơn trước, ngay cả tiếng hít thở giữa hai người cũng nghe rõ ràng hơn, khiến nàng không dám thở mạnh.
Ánh mắt của An Hoằng Hàn vẫn nhìn chăm chú vào chỗ lồi lên của chăn bông trên long sàng, cho dù người trong lòng cô nhóc nào đó không phải hắn thì cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi hắn. Bởi vì một khi rơi vào bàn tay hắn rồi thì có chạy đằng trời, cả đời này nhất định chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.
"Bắt đầu từ giờ, còn dám nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Đoàn Vũ Phi, trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu."
Tịch Tích Chi không dám hoài nghi tính chân thật của câu nói này chút nào, dù sao... sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt thấu xương của An Hoằng Hàn, dáng vẻ kiêu căng của Tịch Tích Chi cũng mất sạch! Quả nhiên mình vẫn là kẻ mềm nắn rắn buông, đặc biệt lúc người nào đó nổi giận, có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám phản bác.
"Ta không nói đến hắn nữa." Mới bắt đầu, tiểu hài tử nào đó chiếm được thượng phong, nhưng giờ đã rơi vào tình thế bất lợi. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, chỉ sợ chọc cho lửa giận của An Hoằng Hàn lại bùng lên.
Ít nhất từ chuyện này có thể thấy rằng mọi chuyện liên quan đến Đoàn Vũ Phi là cấm khu trước mặt An Hoằng Hàn, không thể đặt chân vào.
Nhưng sự việc có đúng như cái đầu thô kệch của Tịch Tích Chi nghĩ không? Cấm khu thực sự không phải Đoàn Vũ Phi mà là chính bản thân nàng đó.
Từ trước đến nay, An Hoằng Hàn không có hứng thú với vật hay chuyện gì cả, duy chỉ có với con chồn nào đó mà thôi.
"Ra đây ăn cơm." Vẫn là câu nói không có chút nhiệt độ.
Trước đó Tịch Tích Chi còn dám phản bác đôi câu là mình không muốn đi ăn. Nhưng bây giờ Tịch Tích Chi chỉ có thể ngoan ngoãn bò ra từ trong chăn, làm theo ý của An Hoằng Hàn.
Người đang tức giận thì không thể trêu vào!
Tịch Tích Chi vừa mới chui ra khỏi chăn thì đã thấy đôi bàn tay thon dài tràn đầy sức mạnh duỗi tới. Phản ứng đầu tiên của nàng là né tránh nhưng đôi bàn tay kia còn nhanh hơn, thấy được động tác mờ ám của nàng nên lập tức đổi hướng đè lên đầu vai nàng.
Cả thân thể nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi sợ đến mức cứng đờ, nàng cũng không quên vừa rồi đã làm An Hoằng Hàn không vui và các loại tin đồn ở trong cung sau khi An Hoằng Hàn nổi giận .
Sự chú ý của Tịch Tích Chi tập trung hết vào cái tay kia, lo lắng một giây sau, bàn tay này sẽ cho nàng một cái tát, hoặc là kẹp đầu vai nàng lại rồi quăng nàng đi.
Sự việc không phát triển như dự liệu, đôi tay chậm rãi dời từ đầu vai Tịch Tích Chi sang cổ áo nàng.
Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm tay của An Hoằng Hàn rồi suy đoán động tác kế tiếp của hắn. Ngón tay An Hoằng Hàn khâ thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, mới nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy đôi tay này tràn đầy sức mạnh cường đại.
Trong lúc đang sững sờ thì cái tay kia đã di động, nhưng nó không làm ra bất cứ hành động bạo lực nào mà chỉ kéo lại vạt áo của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi giờ mới hoàn hồn, hóa ra An Hoằng Hàn đang sửa sang lại vạt áo cho mình.
Tiểu hài tử nào đó xấu hổ, vừa rồi nàng còn tưởng An Hoằng Hàn sẽ làm chuyện bất lợi với mình chứ.
"Ngẩn ra làm gì, còn không đứng dậy, Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị xong hết rồi. Còn nói nữa thì ngươi sẽ phải đổi khẩu vị, nếm thử mùi vị cơm nguội thức ăn nguội đấy." Bàn tay khoác lên đầu vai Tịch Tích Chi, động tác của An Hoằng Hàn rất quen thuộc, hành động này đã không phải lần đầu tiên.
Đầu vai bị cánh tay của An Hoằng Hàn đè lên có hơi nặng.
Không biết Tịch Tích Chi đang nghĩ gì, An Hoằng Hàn nắm cả đầu vai của nàng, dễ dàng nhấc nàng dậy.
"Đi thôi." An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi đi ra cửa điện.
Tịch Tích Chi mặc cho An Hoằng Hàn điều khiển, một loạt vấn đề nhảy ra. Vì sao lần nào cũng là An Hoằng Hàn làm chuyện khiến mình mất hứng, nhưng đến thời điểm mấu chốt nhất thì hắn luôn có thể xoay chuyển tình thế khiến mình vốn nên hưng sư vấn tội lại trở nên khúm núm không dám lên tiếng.
Suy nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra nguyên do trong đó, cuối cùng Tịch Tích Chi chẳng thèm nghĩ thêm nữa. Thấy cao lương mỹ vị bày trên bàn thì lập tức lao đến, hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn. Xét cái đùi gà trên mình con gà quay nhét vào trong miệng, không kịp để ý đến ánh mắt của cung nữ, thái giám xung quanh, việc của mình thì mình làm.
Quanh mép dính đầy dầu mỡ, Tịch Tích Chi vẫn gặm đùi gà ngon lành.
Một đôi đũa bạc gắp miếng Phượng Kim Lân Ngư bỏ vào bát của Tịch Tích Chi.
"Ăn đi." Không có một lời dư thừa, An Hoằng Hàn ý bảo Tịch Tích Chi động đũa.
Đối lập với sở thích ăn Phượng Kim Lân Ngư của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lại cực kỳ không mê được mùi vị đặc biệt vốn có của Phượng Kim Lân Ngư. Ban đầu còn cùng ăn cá với Tịch Tích Chi, dần dần số lần ăn tăng lên, An Hoằng Hàn cũng quen thuộc vị cá, không còn cố chấp nữa.
Tịch Tích Chi cũng không cố tình làm trái, mỹ thực dâng tận miệng nào có đạo lý không ăn?! Cằm khăn lụa lau tay, sau đó cằm đũa bạc bắt đầu ăn cá.
Một tiểu thái giám từ ngoại điện đi vào thấy bệ hạ đang dùng bữa, không biết có nên quấy nhiễu hay không. Thấy Lâm tổng quản đứng bên cạnh liền lập tức nháy mắt ra hiệu với ông.
Lâm Ân nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của tiểu thái giám, đi tới nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Lâm tổng quản, đây là thư tín đưa tới từ ngoài cung." Tiểu thái giám lấy một phong thư trong tay áo đưa cho Lâm Ân.
Thái giám này ngày thường phụ trách truyền tin ở trong hoàng cung, thấy hắn lấy thư ra, Lâm Ân quen thói thuận miệng hỏi: "Ai đệ trình lên?"
Lâm Ân cầm bức thư nhìn mấy lần.
"Nô tài... nô tài cũng không biết." Sáng hôm nay, phong thư này đã đặt trong phòng hắn, mặt ngoài chỉ viết rõ muốn đưa lên cho bệ hạ. Nhưng bệ hạ là ai, không biết người viết thư là ai nên tiểu thái giám cũng không dám chắc có nên nâng lên không.
Thấy bệ hạ đã ăn gần xong, Lâm Ân gật đầu với tiểu thái giám rồi đuổi hắn đi.
"Mặc kệ nội dung trong bức thư này là gì cũng đưa cho bệ hạ xem, dù sao cũng sẽ không sai." Vạn nhất là bức thư quan trọng gì, nếu bỏ lỡ thì Lâm Ân không kham nổi trách nhiệm.
Thấy An Hoằng Hàn bỏ bát đũa xuống, Lâm Ân lập tức đứng bên cạnh. "Bệ hạ, vừa rồi có một tiểu thái giám đưa một phong thư đến, người muốn đọc qua không?"
Ánh mắt Tịch Tích Chi lập tức quay sang, thời gian qua đã quen gió êm sóng lặng, rất ít khi có chuyện gì mới lạ. Hễ là thứ gì để An Hoằng Hằn xem không phải đều dùng tấu chương trình lên à? Lần này sao lại dùng thư?
Thực ra nghi hoặc của Tịch Tích Chi cũng chính là nghi hoặc của Lâm Ân.
Đại thần trong triều ai mà không dùng tấu chương, viết lên đó nội dung bẩm báo rồi đưa cho bệ hạ. Nếu nói đến thư thì chỉ có khoái mã gia tiên [1] ở biên quan mới có. Nhưng nay biên quan thái bình, với lại người đưa tin cũng không phải tướng sĩ ở biên quan.
An Hoằng Hàn không chút do dự xé miệng phong thư, lấy thư ra nói: "Có lẽ có tin tức."
Tịch Tích Chi lập tức cả kinh. "Là tung tích của Từ lão đầu sao?"
Nàng không nhịn được bước đến gần xem.
An Hoằng Hàn liếc qua một cái đã xem hết nội dung bức thư. "Không khác mấy, thư này do Phùng chân nhân đưa tới nói là đã tìm được phương hướng đại khái của Bạch Hồ.
Từ lão đầu mất tích đã lâu khiến Tịch Tích Chi lo lắng, đặc biệt là lúc này tính mạng ông ấy đang bị uy hiếp, Tịch Tích Chi dĩ nhiên hi vọng mau chóng giải cứu ông ấy.
"Bây giờ chúng ta phải đi tụ hợp với Phùng chân nhân ngay để đi giải cứu Từ lão đầu!" Tịch Tích Chi bỏ đũa xuống.
Mày kiếm của An Hoằng Hàn nhướng lên, khóe miệng hé ra nụ cười lạnh, "Tạm thời không được."
"Vì sao?!" Giọng điệu của Tịch Tích Chi bất ngờ cao lên.
Chậm một khắc thì sự nguy hiểm của Từ lão đầu sẽ tăng thêm một phần.
Chú thích:
[1]Khoái mã gia tiên: Thành ngữ được sử dụng ngày nay để miêu tả nỗ lực đẩy nhanh tốc độ của quá trình nhằm phát triển và tiến bộ ngày càng nhanh. Nó cũng được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những nỗ lực để liên tục tiến về phía trước. (Nguồn: tinhhoa.net) Trong câu này có ý là cấp báo những tin tức quan trọng gửi từ biên quan.
Bình luận facebook