• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dưỡng Thú Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 196

Nước trong veo ào ào trút xuống.



Tắm rửa trong ao trì, hai tay An Hoằng Hàn nâng con chồn nhỏ trong lòng bàn tay, vuốt lông cho nó.



Giữa bộ lông ngân bạch, dính rất nhiều bụi đất. Cả người Tịch Tích Chi không thoải mái, mỗi khi An Hoằng Hàn cầm gáo nước lên giúp mình xối nước thì nàng đều lắc mạnh thân thể, để rơi nước trên người ra.



Tuy nói diễn trò, diễn toàn bộ, nhưng cũng không cần giống như thật đi! Lúc ấy một ly ‘rượu độc’ xuống bụng, sau khi Tịch Tích Chi nhẹ nhàng ngã xuống đất, hai thái giám liền nâng ‘thi thể’ nàng lên, mang đến bãi tha ma.



Đổ một đống đất lên người nàng, Tịch Tích Chi tức giận, hận đến nổi không thể xác chết vùng dậy, cho hai người thái giám này mỗi người một cước. Nàng thật không cần lòng tốt như vậy của bọn họ, bọn họ tùy tiện bỏ lại thi thể của nàng, tự mình trở về không phải rất tốt sao? Tại sao cố tình đào một cái hố to cho nàng, thậm chí còn giúp nàng lấp đất.



Tịch Tích Chi mở miệng trách móc, lại chui đầu xuống ao. Tức! Tức chết đi được!



"Đã tắm sạch." Ý bảo Tịch Tích Chi không cần tiếp tục giày vò như vậy, An Hoằng Hàn dựa vào bờ ao trì, nhìn con chồn nhỏ có ý chui vào trong nước.



Tịch Tích Chi làm gì chịu nghe? Dù sao sau khi trở về, nàng đã cảm thấy cả người không được tự nhiên.



"Lại nói, cứ như vậy chết đi, danh tiếng của ngươi sẽ không tốt lắm." Về đám người nghị luận sau lưng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cũng biết đến, nhưng thứ danh tiếng này đối với hắn, hoàn toàn không quá quan trọng, nếu không lưng hắn cũng sẽ không đeo danh hiệu xấu ‘Bạo Quân’ và ‘lãnh đế’ rồi.



Rào rào một tiếng, trên mặt nước dâng lên một đám bọt nước. Một tiểu cô nương tám, chín tuổi toàn thân xích lõa trắng nõn đứng lên, Tịch Tích Chi nâng cánh tay trắng non mềm lên, chà lau chỗ khó tắm như sau lưng và dưới nách. Quả nhiên vẫn dùng hình người tắm rửa, sẽ tương đối dễ dàng. Mới vừa rồi dùng móng vuốt không chà được sau lưng, cũng không biết có tắm sạch không?



"Danh tiếng? Ta không thích thứ kia." Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn hiếm khi có được ý kiến giống nhau, chính là không màn danh lợi.



Tịch Tích Chi đặc biệt thể diện, nhưng lại không dính nổi một chút quan hệ với danh lợi. Chỗ nàng hy vọng chính là đừng làm cho mình thất bại, không để cho người khác có cơ hội chê cười nàng, mà loại lời ra tiếng vào này, Tịch Tích Chi thật đúng không để ở trong lòng.



Cánh tay Tịch Tích Chi có chút ngắn, có một chỗ ở sau lưng luôn không chà xát tới. T



Tịch Tích Chi ở trong ao trì lắc lư qua lại, làm cho bọt nước văng khắp nơi, hai cánh tay không ngừng quơ múa, muốn với tới sau lưng.



An Hoằng Hàn bất đắc dĩ thở dài, một phát bắt được cánh tay Tịch Tích Chi, kéo qua bên cạnh mình, một tay khác cầm khăn lên chà xát sau lưng Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng giúp nàng kì cọ lần nữa.



Khí nóng lượn lờ vây quanh ao trì, bởi vì ngâm mình ở trong ao trì một thời gian dài, khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi có chút ửng hồng, giống như thoa phấn thơm vô cùng dễ thương.



An Hoằng Hàn không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thật hy vọng nàng lớn nhanh lên một chút, còn chờ đợi vậy nữa, tính nhẫn nại sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng mài mòn. Đến lúc đó, mình có thể nhịn đến khi nào, đó vẫn là một ẩn số.



Lăn qua lăn lại trong ao trì gần một canh giờ, tiểu hài tử mới đứng dậy. Biến trở về hình thú, nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, mặc cho hắn giúp mình lau lông, chải lông.



Sau khi An Hoằng Hàn thương nghị với các vị đại thần, cuối cùng đã chọn Bát công chúa đại biểu Phong Trạch quốc đi hòa thân.



Sáng sớm hôm sau, đề nghị này liền do Lưu Phó Thanh nói ra.



Vốn Đoạn Vũ Phi vẫn làm bộ tình sâu như biển với Thập Tứ công chúa, nhưng còn chưa đạt tới mức không phải nàng không thể lấy. Sau khi nghe Lưu Phó Thanh nói ra đề nghị này, cười một tiếng đồng ý.



Ánh mắt nhìn về phía An Hoằng Hàn trên ngai vàng, tròng mắt Đoạn Vũ Phi hơi âm u, giống như đang hoài niệm cái gì. Lần đầu tiên tới Phong Trạch quốc, tiểu cô nương kia an vị ở bên cạnh An Hoằng Hàn, trên cao nhìn xuống, tò mò quan sát mình.



Đoạn Vũ Phi không thể nào quên ánh mắt ấy, rất trong suốt, làm cho người ta sau khi nhìn thấy, tâm cảm giác như được nước sạch gột rửa.



Nếu như không phải mình có ý đồ với nàng còn có thể tránh được một kiếp, không cần uống ly rượu độc kia.



Đoạn Vũ Phi thấy nhiều gió tanh mưa máu, cũng tự tay giết qua không ít người, thế nhưng lần này, hiếm khi lại áy náy.



“Bản điện hạ tạ bệ hạ tứ hôn, ngày sau bản điện hạ chắc chắn sẽ yêu thương Bát công chúa thật tốt, không để cho nàng chịu một chút uất ức nào.” Đoạn Vũ Phi hành lễ tạ ơn.



“Đoàn hoàng tử nghĩ như vậy là tốt nhất, mặc dù Bát hoàng muội nhạy bén hơn mười bốn hoàng muội kia, nhưng là một người vô cùng dịu dàng, tin tưởng cuộc sống sau này của các ngươi sẽ trôi qua vô cùng mỹ mãn.” An Hoằng Hàn nói qua lời khách khí, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Vân Chồn.



Tịch Tích Chi đang nằm ở trên đùi của hắn, không có tim không có phổi ngủ ngái to. Làm một con chồn, khiến nàng hài lòng chính là, lúc lâm triều có thể không chút kiêng kỵ ngủ, không bao giờ sợ đám đại thần phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm mình. Suy nghĩ một chút trước kia, lúc mình còn duy trì hình người thì hơi có chút mờ ám, ánh mắt đám đại thần kia giống như luôn chiếu tới, làm hại mỗi lần Tịch Tích Chi đi theo An Hoằng Hàn vào triều sớm, đều phải lo lắng đề phòng.



Hôm nay lâm triều, Đông Phương Vưu Dục cũng tới tham gia náo nhiệt, hắn nhìn đoàn màu trắng trong ngực An Hoằng Hàn, ánh mắt thâm trầm, không biết ở đây nghĩ cái gì. Nhìn lại nét mặt An Hoằng Hàn, vẫn lãnh khốc vô tình như lúc trước, giống như người hôm qua bị ban cho cái chết, không phải tiểu hài tử được hắn sủng ái nhất.



“Cấp….Cấp báo.” Ngoài điện, một tiểu thái giám vội vàng xông tới.



Ánh mắt của mọi người nhìn lại, tên tiểu thái giám kia lảo đảo quỳ trên mặt đất, “Bệ hạ, bên Phong Châu truyền tới cấp báo.”



Phong Châu?



Tư Đồ Phi Du đứng ra đầu tiên, sắc mặt bối rối mà hỏi: “Tại sao Phong Châu có thể có cấp báo!”



Vẻ mặt ông không thể tin, tháng trước ông mới xử lý hết nạn lũ, trở về hoàng đô, hiểu rõ nhất tình huống nơi đó. Lúc này, Phong Châ phải nên sinh dưỡng sinh lợi, cực kỳ thái bình mới đúng.



Sắc mặt An Hoằng Hàn nghiêm túc, “Trình lên.”



Lâm Ân xách theo khay vàng, bước nhanh đi tới trước mặt tiểu thái giám, nhận lấy cấp báo, sau đó đi tới bên cạnh An Hoằng Hàn, hai tay dâng lên.



An Hoằng Hàn mở sổ con ra, nhanh chóng xem nội dung, càng nhìn xuống, sắc mặt càng thêm khó coi. Giơ tay ném một cái, sổ con liền ném tới trên mặt Tư Đồ Phi Du.



Bốp một tiếng rất là vang đội.



Tư Đồ Phi Du sửng sốt một lúc, cho dù không biết nội dung sổ con, ông cũng đoán được chuyện khẳng định rất tệ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ đến trên đất, “Cầu xin bệ hạ bớt giận.”



“Bớt giận?! Ngươi nói trẫm bớt giận như thế nào? Tự mình mở sổ con ra xem một chút, ngươi làm chuyện tốt gì.” Bởi vì tức giận, bàn tay của An Hoằng Hàn chậm rãi nắm lại, nắm thật chặt đầu rồng trên tay vịn.



Bị động tĩnh lớn như vậy đánh thức, Tịch Tích Chi mở mắt mơ hồ không rõ ra. Dõi mắt vừa nhìn, toàn bộ bách quan văn võ cả triều run rẩy quỳ trên mặt đất, mà An Hoằng Hàn là cặp mắt băng hàn, vẻ mặt giận dữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom