Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Âm thanh bánh xe ở trong sáng sớm yên tĩnh vô cùng vang dội.
Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựa kia. Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này của bọn họ rõ ràng đang phát nước lũ, người khác tránh cũng còn không kịp, những người này cố tình hết một lại một tới nơi này.
Một người công tử mặc cẩm phục màu trắng, từ từ đi ra từ buồng xe. Cả người hắn tản ra một cỗ khí chất tôn quý, chỉ là liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra hắn là người sống trong nhung lụa thời gian dài.
Lâm Ân tinh mắt, sau khi nhìn thấy người nọ, phất tay chào hỏi, "Thái tử điện hạ."
Người tới chính là Đông Phương Vưu Dục, thái tử Luật Vân quốc.
An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn, gật đầu với hắn, không hề đi chào hỏi. Từ trước đến giờ, hắn không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, đối với việc tại sao Đông Phương Vưu Dục lại tới trễ một ngày, cũng không có chút ý tò mò.
"Tham kiến bệ hạ." Đông Phương Vưu Dục rất chú trọng lễ tiết, mặc dù biết được bệ hạ không nhất định nguyện ý quan tâm đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa.
Khóe miệng hắn vĩnh viễn mang theo một nụ cười nhạt, cả người nhìn qua vô cùng ấm áp, vậy mà người biết hắn lại biết tính tình của Đông Phương Vưu Dục là tiếu lý tàng đao.
"Thái tử điện hạ đi đường mệt nhọc, đi nghỉ trước một lúc đi, đợi có tung tích của Từ quốc sư, trẫm sẽ thông báo ngươi trước tiên." An Hoằng Hàn nói mấy câu liền đuổi đối phương đi mất.
Đông Phương Vưu Dục quả thật cũng có chút mệt mỏi,
vì sớm đuổi theo đám người An Hoằng Hàn, bọn họ một đường chạy xe ngựa, chưa từng nghỉ ngơi qua. Nói xong mấy câu khách sáo, Đông Phương Vưu Dục liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Thời gian rất nhanh, một sớm một chiều liền qua ba ngày.
Sóng lớn cuồn cuộn xung quanh, một đám tiếp một đám bọt sóng màu trắng.
Tất cả bốn phía đều là nước lạnh như băng, chỉ có một cây cầu lộ ra khỏi mặt nước, ở trong nước cực kỳ dễ thấy. Sóng nước càng ngày càng mãnh liệt, mặt nước cũng theo đó càng ngày càng cao. Vốn là bị chìm ngập một nửa cây cầu, hôm nay chỉ chừa có một phần ba ở bên ngoài.
Tịch Tích Chi ngồi xếp bằng, hai cánh tay dựng thẳng lên trên, linh lực liên tục không ngừng tuôn ra từ bàn tay, không ngừng cố gắng dùng kết giưới bao trùm lấy cây cầu.
Tu vi của Tịch Tích Chi thấp hơn Phùng chân nhân và sư phụ rất nhiều, lại mới vừa kết đan không lâu, cho nên trình độ khống chế linh lực cũng không như bọn họ. Vì chống đỡ cây cầu, Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, không có dám buông lỏng chút nào. Đôi môi cắn chặt, mặc dù hai tay giơ đến tê dại, cũng không nói qua một tiếng khổ mệt.
“Ha ha ha…” Một chuỗi tiếng cười quanh quẩn ở trên mặt nước, âm thanh kia ngân nga hùng hậu, “Xem ba người các ngươi ngăn cản ta như thế nào … Thiên kiếp buông xuống, các ngươi một người cũng trốn không thoát!”
Đám sóng biển đánh úp về phía cây cầu, kịch liệt đánh thẳng vào, không ngừng đánh tới tầng ánh sáng kết giới nhàn nhạt.
Càng đến gần ngày Thiên kiếp, sức lực của Giao Long lại càng lớn.
Tiếng cười đắc ý của hắn không ngừng truyền vào trong lỗ tai ba người bọn họ.
Sắc mặt hai người Tịch Chân và Phùng chân nhân rất khó coi, nhìn thấy tầng ánh sáng kết giới kia, dưới sự va chạm của cuộn sóng càng phát ra ảm đạm.
Phùng chân nhân hoảng sợ lắc đầu, kích động chỉ vào cây cầu, “Không được… sắp không chống đỡ nổi nữa, ngươi xem …. cây cầu đã xuất hiện vết nứt rồi!”
Phùng chân nhân vừa hô vừa chạy như bay về phía cây cầu kia. Vừa mới đến gần cây cầu, Phùng chân nhân liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Tích Chi, đôi tay kết ấn, điều động tu vi của mình, trợ giúp Tịch Tích Chi đang giằng co với Giao Long.
Tịch Chân nhìn đê đập ở phía xa, bi thương thở dài một hơi, “Chẳng lẽ ý trời là như thế?”
Một khi không giữ được cây cầu, đê đập sẽ bị lũ lụt cuốn sập, lúc đó chính là tai nạn bắt đầu.
Dù chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, Tịch Chân cũng sẽ canh giữ đến cuối cùng! Phi thân nhảy một cái, trong chớp mắt ông đã dời đến trên cây cầu, “Giao Long đáng chết, lão tử liều cái mạng già này cũng sẽ không để cho ngươi có ngày tốt lành.”
Tia sáng chói mắt hiện ra, từng chùm ánh sáng bắn ra từ trong cơ thể Tịch Chân, rót vào trong kết giới.
Nhưng mặc dù ba người bọn họ hợp lực lại cũng không có biện pháp ngăn cản vết nứt của cây cầu càng lúc càng lớn, âm thanh rắc rắc, giống như tiếng nhạc mở đầu của sự tử vong, khiến lòng Tịch Tích Chi căng thẳng, tốc độ phát ra linh lực càng lúc càng nhanh.
Nàng tin tưởng An Hoằng Hàn sẽ không làm mình thất vọng! Chỉ cần mình kiên trì, nàng nhất định có thể đợi hắn đến.
“Tịch tiền bối, làm sao bây giờ!” Tiếp tục như vậy nữa, cây cầu không đến một lúc sẽ bị phá huỷ.
Tịch Chân cũng lộ vẻ mặt khó khăn, căn răng nói ra: “Phùng chân nhân, ngươi ở nơi này chống. Đồ đệ, con trở về nói với An Hoằng Hàn, để cho hắn rút toàn bộ người tu bổ đê đập về đi. Bằng không một khi đê đập sụp đổ, những binh lính kia một người cũng không sống được.”
Vì giảm bớt thương vong, chỉ có thể như thế.
Về phần ông .. . trong mắt Tịch Chân chợt loé rồi biến mất ánh sáng ngoan độc, “Lão tử không tin con Giao Long này có thể lật trời rồi! Lão tử đi xuống đánh với nó!”
Không cho Tịch Tích Chi cơ hội phản bác, Tịch Chân nói xong liền rút người ra nhảy vào trong nước. Văng lên một đám bọt sóng khổng lồ, tưới lên mặt Tịch Tích Chi, lạnhđến nỗi Tịch Tích Chi sợ run cả người.
Trong lòng Tịch Tích Chi nói không ra tư vị gì, trong con ngươi nhiễm một tầng ánh nước nhàn nhạt. Nàng và sư phụ cùng nhau sinh sống hơn mươi năm, muốn nhìn thấu tâm tư của đối phương, không có chút khó khăn nào. Kỹ năng bơi của sư phụ còn không bằng mình, đi vào nước đánh nhau với Giao Long, không thể nghi ngờ là được ăn cả ngã về không!
“Ngươi nhanh đi đi…” Phùng chân nhân cố gắng chống dỡ kết giới, thúc giục Tịch Tích Chi, “Chớ cô phụ một phen tâm ý của sư phụ ngươi, hắn là vì tranh thủ thời gian cho ngươi và An Hoằng Hàn.”
Tịch Tích Chi thu bàn tay về, đứng lên, “Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, vô luận như thế nào đều muốn ngăn cản hành động của Giao Long.
Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựa kia. Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này của bọn họ rõ ràng đang phát nước lũ, người khác tránh cũng còn không kịp, những người này cố tình hết một lại một tới nơi này.
Một người công tử mặc cẩm phục màu trắng, từ từ đi ra từ buồng xe. Cả người hắn tản ra một cỗ khí chất tôn quý, chỉ là liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra hắn là người sống trong nhung lụa thời gian dài.
Lâm Ân tinh mắt, sau khi nhìn thấy người nọ, phất tay chào hỏi, "Thái tử điện hạ."
Người tới chính là Đông Phương Vưu Dục, thái tử Luật Vân quốc.
An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn, gật đầu với hắn, không hề đi chào hỏi. Từ trước đến giờ, hắn không thích hỏi thăm chuyện riêng của người khác, đối với việc tại sao Đông Phương Vưu Dục lại tới trễ một ngày, cũng không có chút ý tò mò.
"Tham kiến bệ hạ." Đông Phương Vưu Dục rất chú trọng lễ tiết, mặc dù biết được bệ hạ không nhất định nguyện ý quan tâm đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa.
Khóe miệng hắn vĩnh viễn mang theo một nụ cười nhạt, cả người nhìn qua vô cùng ấm áp, vậy mà người biết hắn lại biết tính tình của Đông Phương Vưu Dục là tiếu lý tàng đao.
"Thái tử điện hạ đi đường mệt nhọc, đi nghỉ trước một lúc đi, đợi có tung tích của Từ quốc sư, trẫm sẽ thông báo ngươi trước tiên." An Hoằng Hàn nói mấy câu liền đuổi đối phương đi mất.
Đông Phương Vưu Dục quả thật cũng có chút mệt mỏi,
vì sớm đuổi theo đám người An Hoằng Hàn, bọn họ một đường chạy xe ngựa, chưa từng nghỉ ngơi qua. Nói xong mấy câu khách sáo, Đông Phương Vưu Dục liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Thời gian rất nhanh, một sớm một chiều liền qua ba ngày.
Sóng lớn cuồn cuộn xung quanh, một đám tiếp một đám bọt sóng màu trắng.
Tất cả bốn phía đều là nước lạnh như băng, chỉ có một cây cầu lộ ra khỏi mặt nước, ở trong nước cực kỳ dễ thấy. Sóng nước càng ngày càng mãnh liệt, mặt nước cũng theo đó càng ngày càng cao. Vốn là bị chìm ngập một nửa cây cầu, hôm nay chỉ chừa có một phần ba ở bên ngoài.
Tịch Tích Chi ngồi xếp bằng, hai cánh tay dựng thẳng lên trên, linh lực liên tục không ngừng tuôn ra từ bàn tay, không ngừng cố gắng dùng kết giưới bao trùm lấy cây cầu.
Tu vi của Tịch Tích Chi thấp hơn Phùng chân nhân và sư phụ rất nhiều, lại mới vừa kết đan không lâu, cho nên trình độ khống chế linh lực cũng không như bọn họ. Vì chống đỡ cây cầu, Tịch Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, không có dám buông lỏng chút nào. Đôi môi cắn chặt, mặc dù hai tay giơ đến tê dại, cũng không nói qua một tiếng khổ mệt.
“Ha ha ha…” Một chuỗi tiếng cười quanh quẩn ở trên mặt nước, âm thanh kia ngân nga hùng hậu, “Xem ba người các ngươi ngăn cản ta như thế nào … Thiên kiếp buông xuống, các ngươi một người cũng trốn không thoát!”
Đám sóng biển đánh úp về phía cây cầu, kịch liệt đánh thẳng vào, không ngừng đánh tới tầng ánh sáng kết giới nhàn nhạt.
Càng đến gần ngày Thiên kiếp, sức lực của Giao Long lại càng lớn.
Tiếng cười đắc ý của hắn không ngừng truyền vào trong lỗ tai ba người bọn họ.
Sắc mặt hai người Tịch Chân và Phùng chân nhân rất khó coi, nhìn thấy tầng ánh sáng kết giới kia, dưới sự va chạm của cuộn sóng càng phát ra ảm đạm.
Phùng chân nhân hoảng sợ lắc đầu, kích động chỉ vào cây cầu, “Không được… sắp không chống đỡ nổi nữa, ngươi xem …. cây cầu đã xuất hiện vết nứt rồi!”
Phùng chân nhân vừa hô vừa chạy như bay về phía cây cầu kia. Vừa mới đến gần cây cầu, Phùng chân nhân liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Tích Chi, đôi tay kết ấn, điều động tu vi của mình, trợ giúp Tịch Tích Chi đang giằng co với Giao Long.
Tịch Chân nhìn đê đập ở phía xa, bi thương thở dài một hơi, “Chẳng lẽ ý trời là như thế?”
Một khi không giữ được cây cầu, đê đập sẽ bị lũ lụt cuốn sập, lúc đó chính là tai nạn bắt đầu.
Dù chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, Tịch Chân cũng sẽ canh giữ đến cuối cùng! Phi thân nhảy một cái, trong chớp mắt ông đã dời đến trên cây cầu, “Giao Long đáng chết, lão tử liều cái mạng già này cũng sẽ không để cho ngươi có ngày tốt lành.”
Tia sáng chói mắt hiện ra, từng chùm ánh sáng bắn ra từ trong cơ thể Tịch Chân, rót vào trong kết giới.
Nhưng mặc dù ba người bọn họ hợp lực lại cũng không có biện pháp ngăn cản vết nứt của cây cầu càng lúc càng lớn, âm thanh rắc rắc, giống như tiếng nhạc mở đầu của sự tử vong, khiến lòng Tịch Tích Chi căng thẳng, tốc độ phát ra linh lực càng lúc càng nhanh.
Nàng tin tưởng An Hoằng Hàn sẽ không làm mình thất vọng! Chỉ cần mình kiên trì, nàng nhất định có thể đợi hắn đến.
“Tịch tiền bối, làm sao bây giờ!” Tiếp tục như vậy nữa, cây cầu không đến một lúc sẽ bị phá huỷ.
Tịch Chân cũng lộ vẻ mặt khó khăn, căn răng nói ra: “Phùng chân nhân, ngươi ở nơi này chống. Đồ đệ, con trở về nói với An Hoằng Hàn, để cho hắn rút toàn bộ người tu bổ đê đập về đi. Bằng không một khi đê đập sụp đổ, những binh lính kia một người cũng không sống được.”
Vì giảm bớt thương vong, chỉ có thể như thế.
Về phần ông .. . trong mắt Tịch Chân chợt loé rồi biến mất ánh sáng ngoan độc, “Lão tử không tin con Giao Long này có thể lật trời rồi! Lão tử đi xuống đánh với nó!”
Không cho Tịch Tích Chi cơ hội phản bác, Tịch Chân nói xong liền rút người ra nhảy vào trong nước. Văng lên một đám bọt sóng khổng lồ, tưới lên mặt Tịch Tích Chi, lạnhđến nỗi Tịch Tích Chi sợ run cả người.
Trong lòng Tịch Tích Chi nói không ra tư vị gì, trong con ngươi nhiễm một tầng ánh nước nhàn nhạt. Nàng và sư phụ cùng nhau sinh sống hơn mươi năm, muốn nhìn thấu tâm tư của đối phương, không có chút khó khăn nào. Kỹ năng bơi của sư phụ còn không bằng mình, đi vào nước đánh nhau với Giao Long, không thể nghi ngờ là được ăn cả ngã về không!
“Ngươi nhanh đi đi…” Phùng chân nhân cố gắng chống dỡ kết giới, thúc giục Tịch Tích Chi, “Chớ cô phụ một phen tâm ý của sư phụ ngươi, hắn là vì tranh thủ thời gian cho ngươi và An Hoằng Hàn.”
Tịch Tích Chi thu bàn tay về, đứng lên, “Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, vô luận như thế nào đều muốn ngăn cản hành động của Giao Long.
Bình luận facebook