Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Tịch Tích Chi sợ thân thể chồng chất vết thương của mình sẽ càng đau hơn sau khi dính nước, móng vuốt bấu lấy ổ nhỏ của mình, mặc cho An Hoằng Hàn kéo đến chết cũng không chịu rời khỏi ổ nhỏ.
Tính tính tốt đẹp của An Hoằng Hàn triệt để bị phá hỏng, đôi mắt tỏa ra khí lạnh cảnh cáo nói: "Còn không buông ra, trẫm sẽ ném cả ngươi và cái ổ nhỏ."
Lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, cảm nhận được khí thế toàn thân An Hoằng Hàn phát ra, Tịch Tích Chi rụt đầu lui về sau. Nàng và Thái hậu nương nương kết thù lớn, nếu không có núi dựa là An Hoằng Hàn thì có thể nghĩ đến hậu quả của mình. Hơn nữa, An Hoằng Hàn chính là ‘cơm cha áo mẹ ’ của nàng, trêu chọc hắn tức giận khi bản thân chưa đủ năng lực tự bảo mình chắc chắn sẽ chết đói ở nơi đất khách quê người.
Tịch Tích Chi suy đi tính lại một hồi, mí mắt nàng chớp chớp, từ từ buông móng vuốt ra khỏi ổ nhỏ.
"Nhịn một lúc trời yên biển lặng- Lùi một bước trời cao biển rộng". Tịch Tích Chi cắn răng nhảy ra khỏi ổ nhỏ, không phải tắm sao? Cùng lắm thì vết thương dính nước nhiễm trùng mà thôi.
Cuối cùng cơn tức của An Hoằng Hàn tiêu tán đi một chút, ôm lấy thân thể mập mạp tròn vo của con chồn nhỏ, "Cùng trẫm chung sống dưới một mái nhà nhất định phải tuân theo quy củ của trẫm đề ra."
An Hoằng Hàn quy củ chính là mỗi ngày tắm một lần. Hắn không thể chịu nổi thứ gì bẩn thỉu cho nên điện Bàn Long cực kỳ sạch sẽ, dùng câu nói 'không nhiễm một hạt bụi' để hình dung cũng không quá đáng.
Chít chít. . . . . . [Đã biết]. Tịch Tích Chi ghé đầu vào khuỷu tay An Hoằng Hàn. Nàng cũng không phải cố ý không muốn tắm chỉ sợ vết thương cả người này. . . . . .
Cung nữ phục vụ An Hoằng Hàn cởi áo tháo thắt lưng, từng vật che kín thân thể An Hoằng Hàn được cởi ra.
Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ đến bên ao trì, thò ra một chân trước thử thử nước ấm. Có chút nóng, nếu giội vào trên vết thương không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa. Thân thể run rẩy lui về phía sau hai bước, Tịch Tích Chi lại bắt đầu lùi lại.
Toàn thân An Hoằng Hàn lõa thể đi tới không cho con chồn nhỏ cơ hội đổi ý, bắt được nàng cùng đi vào ao trì tắm gội. Nước ấm liên tục xông tới đè ép hai thân thể vừa xuống nước.
Trong nháy mắt con chồn nhỏ đụng phải nước này, toàn bộ thân thể run lên, nước nóng giội vào vết thương đau rát trên lưng, đau đến cả hàm răng Tịch Tích Chi phát run. Tránh bàn tay An Hoằng Hàn ra, leo lên cánh tay của hắn, mấy bước đã leo tới trên vai của hắn, ngồi ở đó thở hổn hển.
‘Chít chít’. . . . . . Con chồn nhỏ kêu đến đáng thương. Lè lưỡi liếm láp bộ lông ẩm ướp của mình.
An Hoằng Hàn bị phản ứng kịch liệt như vậy của con chồn nhỏ dọa sợ đến tâm ý hoảng loạn. Ánh mắt sâu thẳm có hồn chuyển sang con chồn nhỏ trên vai phải , dưới bộ lông ướt nhẹp hiện ra từng vết bầm tím. Nếu còn không biết chuyện gì xảy ra thì An Hoằng Hàn cũng không xứng lên làm vưa một nước.
Từ trong hồ nước đứng lên, toàn thân An Hoằng Hàn phát ra khí lạnh giống như gió mùa đông khắc nghiệt thổi tới rét thấu xương.
Không ngờ tới An Hoằng Hàn đột nhiên đứng lên, thân thể Tịch Tích Chi bỗng lung lay, hai chân mập mạp nắm chặt đầu vai An Hoằng Hàn mới không bị té xuống.
Đầu con chồn nhỏ cúi xuống, hai chân trước khoác lên trước ngực An Hoằng Hàn, hai con chân sau đặt ở sau lưng của hắn còn bụng nằm dính ở trên bả vai. Tư thế này vừa vặn có thể nhìn một cái không sót chút gì vóc người lõa thể hoàn mỹ của An Hoằng Hàn.
Một cỗ khí huyết mãnh mẽ xông lên trán, Tịch Tích Chi sợ mình sẽ chảy máu mũi, vội vàng đưa hai chân che kín hai mắt của mình. Khó trách Thánh nhân đều nói‘ phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe ’, không hổ là chân lý bậc tiền bối đi trước đúc kết ra nha. Nếu lại nhìn thêm hai lần thì nàng không dám bảo đảm móng vuốt tà ác của mình sẽ duỗi về chỗ nào.
"Vì sao không nói?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi đắm chìm trong âm thanh của hắn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đợi nàng nghe ra lời nói của An Hoằng Hàn thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc một trận, sau đó đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống.
Không có kêu cung nữ phục vụ, An Hoằng Hàn đặt con chồn nhỏ lên trên sàn nhà bạch ngọc, cầm lên áo bào sớm đã chuẩn bị tốt được đặt ở một bên không có người bên cạnh tự mặc vào.
Để tóc đen ướt sũng ra phía sau. Sau khi sửa sang xong vạt áo, An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt qua con chồn nhỏ một lần nữa: "Ngươi được ai nuôi?"
Một vấn đề đơn giản nhưng Tịch Tích Chi lại đoán không ra An Hoằng Hàn có ý định gì. Nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ vào An Hoằng Hàn kêu lên hai tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Ngươi].
"Ngươi đã được trẫm nuôi thì có chỗ nào trên người ngươi không thuộc về trẫm?" An Hoằng Hàn túm nâng con chồn nhỏ ôm vào trong ngực, thận trọng vạch ra bộ lông nó ra, vốn là da thịt mịn màng mà bây giờ không có một chỗ nào tốt.
Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng âm trầm, tròng mắt thâm thúy giống như đầm tối tăm, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ mặc kệ ngươi bị người khác ăn hiếp?"
Trong lòng Tịch Tích Chi tích tụ lại trăm điều muốn nói lại không nói ra được một câu. Thân thể nằm ngang yên tĩnh nằm trong ngực An Hoằng Hàn.
Người kia là mẹ đẻ của hắn, cho dù nàng bị ức hiếp thì hắn có thể làm gì, chẳng lẽ làm trái đạo đức tìm Thái hậu gây sự? Tịch Tích Chi cảm thấy điều đó không có khả năng.
Bị biểu hiện ủ rũ của con chồn nhỏ chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn liền xoay người đi ra ngoài điện. Hắn mới ra khỏi liền phân phó thái giám nói: "Đi kêu thầy thuốc thú y kia tới cho trẫm."
Thái giám cung nữ nhìn thấy bệ hạ giận lớn như vậy, khúm núm cúi đầu không dám thở mạnh.
An Hoằng Hàn cầm khăn lau bộ lông cho con chồn nhỏ, vì tránh đụng phải vết thương trên người nó nên động tác của hắn cực kỳ cẩn thận.
Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt màu xanh của Tịch Tích Chi đã ươn ướt. Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng Hàn đối tốt với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam nhân ‘ tốt bụng ’ thực sự là may mắn một đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi đã sớm quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu tiên là tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.
"Lần sau bị khi dễ, trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ đòi lại cho ngươi." Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến mất.
Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến một chút ngón tay An Hoằng Hàn đi qua vết chai trong lòng bàn tay hắn.
Vốn muốn dọa con chồn nhỏ to gan lớn mật này một lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại không nói. Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua trái tim con chồn nhỏ. Đạo lý này giống như một dạng thủ đoạn. Đến một giai đoạn nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia một chút lợi ích ngon ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.
Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy đến.
Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, âm thanh lão thầy thuốc thú y đã truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."
Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh mắt liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn nhỏ. Cuối cùng nhìn thấy quả cầu đáng yêu kia ở trên đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông cũng nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn nhỏ, thất kinh, hô: "Này vết thương khắp người làm sao có?"
Ông làm nghề y nhiều năm, vết thương như vậy không gạt được Hỏa Nhãn Kim Tinh* của ông vừa nhìn là biết có người cố ý gây nên. (*Hỏa Nhãn Kim Tinh: đôi mắt vàng lửa như kiểu mắt của Tôn Ngộ Không trong phim Tây Du Kí ^^)
Vân chồn chỉ là một con thú chưa trưởng thành, ai có thể rat ay ngoan độc như vậy? Đầu tiên cụ già nhìn An Hoằng Hàn một cái, dù sao vị Đế Vương này nghe đồn là tàn bạo.
An Hoằng Hàn gợi lên một nụ cười lạnh lùng, "Từ thái y cho rằng do trẫm gây ra?"
Tính tính tốt đẹp của An Hoằng Hàn triệt để bị phá hỏng, đôi mắt tỏa ra khí lạnh cảnh cáo nói: "Còn không buông ra, trẫm sẽ ném cả ngươi và cái ổ nhỏ."
Lời này tuyệt đối không phải là nói đùa, cảm nhận được khí thế toàn thân An Hoằng Hàn phát ra, Tịch Tích Chi rụt đầu lui về sau. Nàng và Thái hậu nương nương kết thù lớn, nếu không có núi dựa là An Hoằng Hàn thì có thể nghĩ đến hậu quả của mình. Hơn nữa, An Hoằng Hàn chính là ‘cơm cha áo mẹ ’ của nàng, trêu chọc hắn tức giận khi bản thân chưa đủ năng lực tự bảo mình chắc chắn sẽ chết đói ở nơi đất khách quê người.
Tịch Tích Chi suy đi tính lại một hồi, mí mắt nàng chớp chớp, từ từ buông móng vuốt ra khỏi ổ nhỏ.
"Nhịn một lúc trời yên biển lặng- Lùi một bước trời cao biển rộng". Tịch Tích Chi cắn răng nhảy ra khỏi ổ nhỏ, không phải tắm sao? Cùng lắm thì vết thương dính nước nhiễm trùng mà thôi.
Cuối cùng cơn tức của An Hoằng Hàn tiêu tán đi một chút, ôm lấy thân thể mập mạp tròn vo của con chồn nhỏ, "Cùng trẫm chung sống dưới một mái nhà nhất định phải tuân theo quy củ của trẫm đề ra."
An Hoằng Hàn quy củ chính là mỗi ngày tắm một lần. Hắn không thể chịu nổi thứ gì bẩn thỉu cho nên điện Bàn Long cực kỳ sạch sẽ, dùng câu nói 'không nhiễm một hạt bụi' để hình dung cũng không quá đáng.
Chít chít. . . . . . [Đã biết]. Tịch Tích Chi ghé đầu vào khuỷu tay An Hoằng Hàn. Nàng cũng không phải cố ý không muốn tắm chỉ sợ vết thương cả người này. . . . . .
Cung nữ phục vụ An Hoằng Hàn cởi áo tháo thắt lưng, từng vật che kín thân thể An Hoằng Hàn được cởi ra.
Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ đến bên ao trì, thò ra một chân trước thử thử nước ấm. Có chút nóng, nếu giội vào trên vết thương không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa. Thân thể run rẩy lui về phía sau hai bước, Tịch Tích Chi lại bắt đầu lùi lại.
Toàn thân An Hoằng Hàn lõa thể đi tới không cho con chồn nhỏ cơ hội đổi ý, bắt được nàng cùng đi vào ao trì tắm gội. Nước ấm liên tục xông tới đè ép hai thân thể vừa xuống nước.
Trong nháy mắt con chồn nhỏ đụng phải nước này, toàn bộ thân thể run lên, nước nóng giội vào vết thương đau rát trên lưng, đau đến cả hàm răng Tịch Tích Chi phát run. Tránh bàn tay An Hoằng Hàn ra, leo lên cánh tay của hắn, mấy bước đã leo tới trên vai của hắn, ngồi ở đó thở hổn hển.
‘Chít chít’. . . . . . Con chồn nhỏ kêu đến đáng thương. Lè lưỡi liếm láp bộ lông ẩm ướp của mình.
An Hoằng Hàn bị phản ứng kịch liệt như vậy của con chồn nhỏ dọa sợ đến tâm ý hoảng loạn. Ánh mắt sâu thẳm có hồn chuyển sang con chồn nhỏ trên vai phải , dưới bộ lông ướt nhẹp hiện ra từng vết bầm tím. Nếu còn không biết chuyện gì xảy ra thì An Hoằng Hàn cũng không xứng lên làm vưa một nước.
Từ trong hồ nước đứng lên, toàn thân An Hoằng Hàn phát ra khí lạnh giống như gió mùa đông khắc nghiệt thổi tới rét thấu xương.
Không ngờ tới An Hoằng Hàn đột nhiên đứng lên, thân thể Tịch Tích Chi bỗng lung lay, hai chân mập mạp nắm chặt đầu vai An Hoằng Hàn mới không bị té xuống.
Đầu con chồn nhỏ cúi xuống, hai chân trước khoác lên trước ngực An Hoằng Hàn, hai con chân sau đặt ở sau lưng của hắn còn bụng nằm dính ở trên bả vai. Tư thế này vừa vặn có thể nhìn một cái không sót chút gì vóc người lõa thể hoàn mỹ của An Hoằng Hàn.
Một cỗ khí huyết mãnh mẽ xông lên trán, Tịch Tích Chi sợ mình sẽ chảy máu mũi, vội vàng đưa hai chân che kín hai mắt của mình. Khó trách Thánh nhân đều nói‘ phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe ’, không hổ là chân lý bậc tiền bối đi trước đúc kết ra nha. Nếu lại nhìn thêm hai lần thì nàng không dám bảo đảm móng vuốt tà ác của mình sẽ duỗi về chỗ nào.
"Vì sao không nói?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi đắm chìm trong âm thanh của hắn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đợi nàng nghe ra lời nói của An Hoằng Hàn thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc một trận, sau đó đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống.
Không có kêu cung nữ phục vụ, An Hoằng Hàn đặt con chồn nhỏ lên trên sàn nhà bạch ngọc, cầm lên áo bào sớm đã chuẩn bị tốt được đặt ở một bên không có người bên cạnh tự mặc vào.
Để tóc đen ướt sũng ra phía sau. Sau khi sửa sang xong vạt áo, An Hoằng Hàn chuyển ánh mắt qua con chồn nhỏ một lần nữa: "Ngươi được ai nuôi?"
Một vấn đề đơn giản nhưng Tịch Tích Chi lại đoán không ra An Hoằng Hàn có ý định gì. Nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ vào An Hoằng Hàn kêu lên hai tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Ngươi].
"Ngươi đã được trẫm nuôi thì có chỗ nào trên người ngươi không thuộc về trẫm?" An Hoằng Hàn túm nâng con chồn nhỏ ôm vào trong ngực, thận trọng vạch ra bộ lông nó ra, vốn là da thịt mịn màng mà bây giờ không có một chỗ nào tốt.
Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng âm trầm, tròng mắt thâm thúy giống như đầm tối tăm, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ mặc kệ ngươi bị người khác ăn hiếp?"
Trong lòng Tịch Tích Chi tích tụ lại trăm điều muốn nói lại không nói ra được một câu. Thân thể nằm ngang yên tĩnh nằm trong ngực An Hoằng Hàn.
Người kia là mẹ đẻ của hắn, cho dù nàng bị ức hiếp thì hắn có thể làm gì, chẳng lẽ làm trái đạo đức tìm Thái hậu gây sự? Tịch Tích Chi cảm thấy điều đó không có khả năng.
Bị biểu hiện ủ rũ của con chồn nhỏ chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn liền xoay người đi ra ngoài điện. Hắn mới ra khỏi liền phân phó thái giám nói: "Đi kêu thầy thuốc thú y kia tới cho trẫm."
Thái giám cung nữ nhìn thấy bệ hạ giận lớn như vậy, khúm núm cúi đầu không dám thở mạnh.
An Hoằng Hàn cầm khăn lau bộ lông cho con chồn nhỏ, vì tránh đụng phải vết thương trên người nó nên động tác của hắn cực kỳ cẩn thận.
Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt màu xanh của Tịch Tích Chi đã ươn ướt. Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng Hàn đối tốt với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam nhân ‘ tốt bụng ’ thực sự là may mắn một đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi đã sớm quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu tiên là tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.
"Lần sau bị khi dễ, trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ đòi lại cho ngươi." Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến mất.
Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến một chút ngón tay An Hoằng Hàn đi qua vết chai trong lòng bàn tay hắn.
Vốn muốn dọa con chồn nhỏ to gan lớn mật này một lần nữa nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại không nói. Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua trái tim con chồn nhỏ. Đạo lý này giống như một dạng thủ đoạn. Đến một giai đoạn nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia một chút lợi ích ngon ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.
Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy đến.
Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, âm thanh lão thầy thuốc thú y đã truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."
Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh mắt liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn nhỏ. Cuối cùng nhìn thấy quả cầu đáng yêu kia ở trên đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông cũng nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn nhỏ, thất kinh, hô: "Này vết thương khắp người làm sao có?"
Ông làm nghề y nhiều năm, vết thương như vậy không gạt được Hỏa Nhãn Kim Tinh* của ông vừa nhìn là biết có người cố ý gây nên. (*Hỏa Nhãn Kim Tinh: đôi mắt vàng lửa như kiểu mắt của Tôn Ngộ Không trong phim Tây Du Kí ^^)
Vân chồn chỉ là một con thú chưa trưởng thành, ai có thể rat ay ngoan độc như vậy? Đầu tiên cụ già nhìn An Hoằng Hàn một cái, dù sao vị Đế Vương này nghe đồn là tàn bạo.
An Hoằng Hàn gợi lên một nụ cười lạnh lùng, "Từ thái y cho rằng do trẫm gây ra?"
Bình luận facebook