Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Lâm Ân bị dọa sợ lập tức rút tay về, hai đầu gối quỳ bộp xuống đất, giọng nói the thé hô: "Chủ tử tha mạng, nô tài biết sai rồi."
Không bởi vì một màn kia mà lúng túng, vẻ mặt An Hoằng Hàn tự nhiên, hắn ôm con chồn nhỏ, nhấc chân đi ra khỏi xe ngựa, đi ngang qua Lâm Ân thì lạnh lùng nói: "Phân biệt rõ ràng ai mới là chủ tử của ngươi, trẫm không cần nô tài cứng đầu cứng cổ."
Mỗi một chữ đều nặng nề gõ vào trong lòng Lâm Ân, Lâm Ân không ngừng dập đầu, thái độ sợ hãi, "Nô tài biết sai, lần sau không dám tái phạm, cầu xin chủ tử tha thứ cho nô tài thêm một cơ hội."
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng quét về phía Lưu Phó Thanh, chỉ một cái rồi nhanh chóng thu hồi, nhanh đến làm người ta không phát hiện được.
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, An Hoằng Hàn thật bá đạo. Mỗi lần hắn bắt được một sai lầm nhỏ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ người ta. Ở dưới mắt hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống qua ngày. Trong phủ Thừa tướng kết đèn giăng hoa, tiếng chiêng trống vang dồn dập, chỉ đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được âm thanh huyên náo bên trong.
Không muốn lãng phí thời gian nữa, Tịch Tích Chi giật ống tay áo An Hoằng Hàn , nhìn hướng cửa chính phủ Thừa Tướng, kêu lên chít chít.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai Hữu Tướng, coi như nể mặt ông ta nên cũng không nên có máu. An Hoằng Hàn cất bước đi vào bên trong, nói, "Quỳ ở chỗ này suy ngẫm cho tốt."
Mặc dù cổng chính Phủ Thừa Tướng không có nhiều đám người bình dân lưu lại, nhưng hôm nay phủ Thừa Tướng náo nhiệt như thế, người ta lui tới không ít. Ai muốn tham gia tiệc rượu trước hết đều phải đi qua cổng chính, mỗi ánh mắt đều tò mò nhìn Lâm Ân.
Trong đó còn có vài vị đại thần nhận ra ông là đại tổng quản, kinh ngạc hô lên: "Tổng quản Lâm, sao ngài quỳ gối chỗ này?"
Đại thần sáng suốt nhìn thấy Lâm Ân ở đây, đã lập tức đoán được bệ hạ khẳng định cũng xuất cung rồi.
Mặt mũi Lâm Ân mất sạch, vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao sái gia(1) quỳ gối nơi này thì đại nhân suy nghĩ một chút chẳng phải sẽ biết?"
(1)Sái gia: ý chỉ bản thân, tự xưng “Ta”
Tòa nhà phủ Thừa Tướng rất lớn, trang hoàng lại rất giản lược, không hề trang hoàng xa hoa giống như những đại thần khác. Đó là nguyên nhân khiến phủ Thừa Tướng có một phong cách bất đồng với người khác, giống như con người của Lưu Phó Thanh vậy.
Bên kia đại sảnh, một vị tổng quản tay cầm bút viết tình hình quà tặng khách mời đưa tới. Ngô Kiến Phong bưng rương nhỏ đựng Ngọc Như Ý đi tới bên kia ghi danh.
Đôi mắt Tịch Tích Chi sáng lên nhìn đông nhìn tây. Rất nhiều mỹ nữ gia quyến tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười cười ‘ha ha’. Mấy nữ tử trẻ ngẫu nhiên còn không ngừng đánh mắt sang nhìn về hướng An Hoằng Hàn bên này, hai mắt tỏa ra sự nồng nhiệt, háo sắc.
Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhỏ, móng vuốt dùng để chống cằm, trịnh trọng gật đầu. Chủ nhân nàng đích thực rất tuấn tú, từ khi bước vào cửa chính phủ Thừa Tướng, hầu như mọi ánh mắt của những nữ tử đều đặt ở trên người hắn.
Thật ra đám nữ tử nhìn thấy An Hoằng Hàn thì liếc mắt đều phát hiện ra con vật nhỏ trong ngực.
Có người nào có thể so với một nam nhân ‘ có tình yêu ’ đẹp trai, lại còn có sức hấp dẫn? Vào thời điểm nào đó, nuôi một sủng vật nhỏ dành để tán gái chắc chắn làm được không ít việc lớn.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Tịch Tích Chi thấy không được tự nhiên, nép vào trong ngực An Hoằng Hàn, kéo qua tay áo của hắn đắp lên trên người mình, ngăn trở tầm mắt người khác.
Y phục bị con vật màu trắng nào đó kéo lộn xộn, nhưng An Hoằng Hàn không chút tức giận mặc con chồn nhỏ làm loạn ở trong lòng hắn.
Lưu Phó Thanh có rất nhiều việc, thỉnh thoảng có người đến trước mặt ông ta chúc mừng, nói những điều tốt lành.
Bà vú ôm một đứa bé nhỏ đưa cho Lưu Phó Thanh. Đứa trẻ vừa đến trong ngực Lưu Phó Thanh liền cười ‘hi hi’, gương mặt tròn như cái đĩa, có đặc điểm mập mạp của con nít.
Từ xưa đến nay, Tịch Tích Chi rất thích trẻ con, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đứa bé liền bị hấp dẫn đi qua.
Không ngờ lão già Lưu Phó Thanh xấu xí này có cháu trai đáng yêu đến vậy.
"Chủ tử ngồi bên này." Lưu phó ôm đứa trẻ trong tay, chỉ hướng chủ tọa.
Người nào không biết chủ tọa là vị trí ngồi của chủ nhà, Lưu Phó Thanh không dám thất lễ với An Hoằng Hàn, lại càng không dám an bài tiện an bài một vị trí ngồi cho An Hoằng Hàn chỉ có thể nhường ra chỗ ngồi của mình.
An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: "Không cần, chuyện xuất cung không nên báo ra."
Hắn không công khai thân phận, nếu hắn đoạt vị trí chủ nhà thì sẽ đảo khách thành chủ.
Tuy vậy, Lưu Phó Thanh cũng không dám sơ suất, kéo ra chỗ ngồi bên cạnh, "Không bằng liền ngồi ở đây đi?"
An Hoằng Hàn gật đầu, phất phất tay áo, ngồi vào vị trí kia.
Sắp đến giữa trưa, Lưu Phó Thanh thấy tân khách đến không sai biệt lắm, ông hỏi thăm nhà bếp nấu thức ăn xong chưa để chuẩn bị dọn thức ăn lên.
Đúng lúc này ngoài cửa một gã sai vặt đột nhiên đi vào. . . . . .
"Tả Tướng đại nhân(2) sai nô tài tới tặng lễ đại nhân Lưu(3)." Gã sai vặt có vẻ rất lễ độ, bái người với Lưu Phó Thanh.
(2)Tả Tướng đại nhân: đây là chỉ chức quan võ, ở đây từ ‘Tả Tướng’ là chức vụ lên cần đặt trước từ xưng hô là đại nhân để thể hiện thân phân người được nhắc tới.
(3)Đại nhân Lưu: ‘Lưu’ là họ trong tên của nhân vật nên được đặt sau danh từ xưng hô ‘Đại nhân’
Ai cũng biết Tả Tướng và Hữu Tướng bất hòa với nhau, không ngờ lão gia hỏa Tư Đồ Phi Du lại sai người mang lễ vật đưa tới.
"Chủ tử nhà nô tài đã đi ngăn nước lũ cho nên không thể tham gia tiệc đầy tháng của cháu ngài và mong ngài thứ tội. Nhưng chủ tủ đã nói nhất định phải đưa lễ vật đến phủ." Gã sai vặt lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi áo ra. Chiếc hộp được chế tạo cực kỳ tinh xảo, bên trên được điêu khắc hoa văn thủ công thuộc vào hạng nhất.
Tịch Tích Chi thò ra đầu nhỏ muốn nhìn xem bảo bối gì.
"Đại nhân Tư Đồ không ngờ thật có lòng." Lưu Phó Thanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ôm đứa bé vỗ vỗ.
Gã sai vặt mở ra hộp nhỏ, bên trong đặt một chiếc lắc tay được xâu thành chuỗi từ ngọc Phỉ Thúy, ở viên Phỉ Thúy giữa được điêu khắc thành hình con bướm, xem xét tay nghề thủ công thì dây chuyền này khó có thể bắt bẻ, có thể nói nó vô giá.
Lưu Phó Thanh không nắm bắt được ý đồ của Tư Đồ Phi Du, với quan hệ đối địch giữa hai người bọn họ thì lão già kia có thể bỏ ra nhiều tiền chúc mừng đầy tháng của cháu trai ông sao?
Tịch Tích Chi lập tức trừng lớn mắt khi nhìn thấy chuỗi hạt châu, nàng quả thật không thể tin được. . . . . .
Người phàm nhìn bằng mắt thường không nhận ra, Tịch Tích Chi lại có thể thấy rất rõ ràng. Ở trong mắt mọi người, lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy hoàn toàn là đồ trang sức cao cấp, nhưng bằng ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn thì mọi thứ đã không giống vậy.
Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra liền muốn đoạt đi, không ngờ An Hoằng Hàn phát hiện nó khác thường, lập tức đè lại móng vuốt con chồn nhỏ .
Bữa tiệc này tổ chức ở phủ Lưu Phó Thanh. Mọi người đều phải đưa quà mừng, dù An Hoằng Hàn là vua một nước cũng không thể cướp đoạt trắng trợn. Nếu không truyền ra ngoài thì quan hệ giữa hắn và Lưu Phó Thanh sẽ rơi vào tình hình xấu. Hơn nữa, mặt mũi vị hoàng đế như hắn sẽ mất hết.
An Hoằng Hàn chỉ cho rằng con chồn nhỏ thích chuỗi hạt châu kia, vỗ vỗ sống lưng nó, trấn an nói: "Nếu ngươi thích thì trong hoàng cung còn nhiều mà, ngươi muốn bao nhiêu, trẫm cho ngươi bấy nhiêu."
Tịch Tích Chi căm phẫn trừng mắt, An Hoằng Hàn hoàn toàn hiểu nhầm ý tứ của con chồn nhỏ nàng rồi.
Lúc này, gã sai vặt cầm lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy lên, "Đại nhân Lưu, chủ tử nhà nô tài đã nói lúc đưa đến phải để cho tiểu thiếu gia đeo xem có thích hợp hay không."
Hắn nói một phen làm người ta không tiện từ chối.
Lưu Phó Thanh cũng không nghi ngờ nhiều, trong lòng nói thầm chỉ là một cái lắc tay mà thôi sẽ không có quá lớn nguy hiểm.
"Cũng được." Lưu Phó Thanh nhẹ nhàng nâng cánh tay đứa trẻ.
Gã sai vặt lập tức đeo chiếc lắc tay Phỉ Thúy vào cổ tay đứa trẻ, hài lòng nói một câu: "Ồ, chủ nhân nhà nô tài thật tinh mắt, đeo lên không lỏng không chặt mà vừa vặn."
Không bởi vì một màn kia mà lúng túng, vẻ mặt An Hoằng Hàn tự nhiên, hắn ôm con chồn nhỏ, nhấc chân đi ra khỏi xe ngựa, đi ngang qua Lâm Ân thì lạnh lùng nói: "Phân biệt rõ ràng ai mới là chủ tử của ngươi, trẫm không cần nô tài cứng đầu cứng cổ."
Mỗi một chữ đều nặng nề gõ vào trong lòng Lâm Ân, Lâm Ân không ngừng dập đầu, thái độ sợ hãi, "Nô tài biết sai, lần sau không dám tái phạm, cầu xin chủ tử tha thứ cho nô tài thêm một cơ hội."
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng quét về phía Lưu Phó Thanh, chỉ một cái rồi nhanh chóng thu hồi, nhanh đến làm người ta không phát hiện được.
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, An Hoằng Hàn thật bá đạo. Mỗi lần hắn bắt được một sai lầm nhỏ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ người ta. Ở dưới mắt hắn chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống qua ngày. Trong phủ Thừa tướng kết đèn giăng hoa, tiếng chiêng trống vang dồn dập, chỉ đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được âm thanh huyên náo bên trong.
Không muốn lãng phí thời gian nữa, Tịch Tích Chi giật ống tay áo An Hoằng Hàn , nhìn hướng cửa chính phủ Thừa Tướng, kêu lên chít chít.
Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai Hữu Tướng, coi như nể mặt ông ta nên cũng không nên có máu. An Hoằng Hàn cất bước đi vào bên trong, nói, "Quỳ ở chỗ này suy ngẫm cho tốt."
Mặc dù cổng chính Phủ Thừa Tướng không có nhiều đám người bình dân lưu lại, nhưng hôm nay phủ Thừa Tướng náo nhiệt như thế, người ta lui tới không ít. Ai muốn tham gia tiệc rượu trước hết đều phải đi qua cổng chính, mỗi ánh mắt đều tò mò nhìn Lâm Ân.
Trong đó còn có vài vị đại thần nhận ra ông là đại tổng quản, kinh ngạc hô lên: "Tổng quản Lâm, sao ngài quỳ gối chỗ này?"
Đại thần sáng suốt nhìn thấy Lâm Ân ở đây, đã lập tức đoán được bệ hạ khẳng định cũng xuất cung rồi.
Mặt mũi Lâm Ân mất sạch, vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao sái gia(1) quỳ gối nơi này thì đại nhân suy nghĩ một chút chẳng phải sẽ biết?"
(1)Sái gia: ý chỉ bản thân, tự xưng “Ta”
Tòa nhà phủ Thừa Tướng rất lớn, trang hoàng lại rất giản lược, không hề trang hoàng xa hoa giống như những đại thần khác. Đó là nguyên nhân khiến phủ Thừa Tướng có một phong cách bất đồng với người khác, giống như con người của Lưu Phó Thanh vậy.
Bên kia đại sảnh, một vị tổng quản tay cầm bút viết tình hình quà tặng khách mời đưa tới. Ngô Kiến Phong bưng rương nhỏ đựng Ngọc Như Ý đi tới bên kia ghi danh.
Đôi mắt Tịch Tích Chi sáng lên nhìn đông nhìn tây. Rất nhiều mỹ nữ gia quyến tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười cười ‘ha ha’. Mấy nữ tử trẻ ngẫu nhiên còn không ngừng đánh mắt sang nhìn về hướng An Hoằng Hàn bên này, hai mắt tỏa ra sự nồng nhiệt, háo sắc.
Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhỏ, móng vuốt dùng để chống cằm, trịnh trọng gật đầu. Chủ nhân nàng đích thực rất tuấn tú, từ khi bước vào cửa chính phủ Thừa Tướng, hầu như mọi ánh mắt của những nữ tử đều đặt ở trên người hắn.
Thật ra đám nữ tử nhìn thấy An Hoằng Hàn thì liếc mắt đều phát hiện ra con vật nhỏ trong ngực.
Có người nào có thể so với một nam nhân ‘ có tình yêu ’ đẹp trai, lại còn có sức hấp dẫn? Vào thời điểm nào đó, nuôi một sủng vật nhỏ dành để tán gái chắc chắn làm được không ít việc lớn.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Tịch Tích Chi thấy không được tự nhiên, nép vào trong ngực An Hoằng Hàn, kéo qua tay áo của hắn đắp lên trên người mình, ngăn trở tầm mắt người khác.
Y phục bị con vật màu trắng nào đó kéo lộn xộn, nhưng An Hoằng Hàn không chút tức giận mặc con chồn nhỏ làm loạn ở trong lòng hắn.
Lưu Phó Thanh có rất nhiều việc, thỉnh thoảng có người đến trước mặt ông ta chúc mừng, nói những điều tốt lành.
Bà vú ôm một đứa bé nhỏ đưa cho Lưu Phó Thanh. Đứa trẻ vừa đến trong ngực Lưu Phó Thanh liền cười ‘hi hi’, gương mặt tròn như cái đĩa, có đặc điểm mập mạp của con nít.
Từ xưa đến nay, Tịch Tích Chi rất thích trẻ con, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đứa bé liền bị hấp dẫn đi qua.
Không ngờ lão già Lưu Phó Thanh xấu xí này có cháu trai đáng yêu đến vậy.
"Chủ tử ngồi bên này." Lưu phó ôm đứa trẻ trong tay, chỉ hướng chủ tọa.
Người nào không biết chủ tọa là vị trí ngồi của chủ nhà, Lưu Phó Thanh không dám thất lễ với An Hoằng Hàn, lại càng không dám an bài tiện an bài một vị trí ngồi cho An Hoằng Hàn chỉ có thể nhường ra chỗ ngồi của mình.
An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: "Không cần, chuyện xuất cung không nên báo ra."
Hắn không công khai thân phận, nếu hắn đoạt vị trí chủ nhà thì sẽ đảo khách thành chủ.
Tuy vậy, Lưu Phó Thanh cũng không dám sơ suất, kéo ra chỗ ngồi bên cạnh, "Không bằng liền ngồi ở đây đi?"
An Hoằng Hàn gật đầu, phất phất tay áo, ngồi vào vị trí kia.
Sắp đến giữa trưa, Lưu Phó Thanh thấy tân khách đến không sai biệt lắm, ông hỏi thăm nhà bếp nấu thức ăn xong chưa để chuẩn bị dọn thức ăn lên.
Đúng lúc này ngoài cửa một gã sai vặt đột nhiên đi vào. . . . . .
"Tả Tướng đại nhân(2) sai nô tài tới tặng lễ đại nhân Lưu(3)." Gã sai vặt có vẻ rất lễ độ, bái người với Lưu Phó Thanh.
(2)Tả Tướng đại nhân: đây là chỉ chức quan võ, ở đây từ ‘Tả Tướng’ là chức vụ lên cần đặt trước từ xưng hô là đại nhân để thể hiện thân phân người được nhắc tới.
(3)Đại nhân Lưu: ‘Lưu’ là họ trong tên của nhân vật nên được đặt sau danh từ xưng hô ‘Đại nhân’
Ai cũng biết Tả Tướng và Hữu Tướng bất hòa với nhau, không ngờ lão gia hỏa Tư Đồ Phi Du lại sai người mang lễ vật đưa tới.
"Chủ tử nhà nô tài đã đi ngăn nước lũ cho nên không thể tham gia tiệc đầy tháng của cháu ngài và mong ngài thứ tội. Nhưng chủ tủ đã nói nhất định phải đưa lễ vật đến phủ." Gã sai vặt lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi áo ra. Chiếc hộp được chế tạo cực kỳ tinh xảo, bên trên được điêu khắc hoa văn thủ công thuộc vào hạng nhất.
Tịch Tích Chi thò ra đầu nhỏ muốn nhìn xem bảo bối gì.
"Đại nhân Tư Đồ không ngờ thật có lòng." Lưu Phó Thanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ôm đứa bé vỗ vỗ.
Gã sai vặt mở ra hộp nhỏ, bên trong đặt một chiếc lắc tay được xâu thành chuỗi từ ngọc Phỉ Thúy, ở viên Phỉ Thúy giữa được điêu khắc thành hình con bướm, xem xét tay nghề thủ công thì dây chuyền này khó có thể bắt bẻ, có thể nói nó vô giá.
Lưu Phó Thanh không nắm bắt được ý đồ của Tư Đồ Phi Du, với quan hệ đối địch giữa hai người bọn họ thì lão già kia có thể bỏ ra nhiều tiền chúc mừng đầy tháng của cháu trai ông sao?
Tịch Tích Chi lập tức trừng lớn mắt khi nhìn thấy chuỗi hạt châu, nàng quả thật không thể tin được. . . . . .
Người phàm nhìn bằng mắt thường không nhận ra, Tịch Tích Chi lại có thể thấy rất rõ ràng. Ở trong mắt mọi người, lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy hoàn toàn là đồ trang sức cao cấp, nhưng bằng ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn thì mọi thứ đã không giống vậy.
Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra liền muốn đoạt đi, không ngờ An Hoằng Hàn phát hiện nó khác thường, lập tức đè lại móng vuốt con chồn nhỏ .
Bữa tiệc này tổ chức ở phủ Lưu Phó Thanh. Mọi người đều phải đưa quà mừng, dù An Hoằng Hàn là vua một nước cũng không thể cướp đoạt trắng trợn. Nếu không truyền ra ngoài thì quan hệ giữa hắn và Lưu Phó Thanh sẽ rơi vào tình hình xấu. Hơn nữa, mặt mũi vị hoàng đế như hắn sẽ mất hết.
An Hoằng Hàn chỉ cho rằng con chồn nhỏ thích chuỗi hạt châu kia, vỗ vỗ sống lưng nó, trấn an nói: "Nếu ngươi thích thì trong hoàng cung còn nhiều mà, ngươi muốn bao nhiêu, trẫm cho ngươi bấy nhiêu."
Tịch Tích Chi căm phẫn trừng mắt, An Hoằng Hàn hoàn toàn hiểu nhầm ý tứ của con chồn nhỏ nàng rồi.
Lúc này, gã sai vặt cầm lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy lên, "Đại nhân Lưu, chủ tử nhà nô tài đã nói lúc đưa đến phải để cho tiểu thiếu gia đeo xem có thích hợp hay không."
Hắn nói một phen làm người ta không tiện từ chối.
Lưu Phó Thanh cũng không nghi ngờ nhiều, trong lòng nói thầm chỉ là một cái lắc tay mà thôi sẽ không có quá lớn nguy hiểm.
"Cũng được." Lưu Phó Thanh nhẹ nhàng nâng cánh tay đứa trẻ.
Gã sai vặt lập tức đeo chiếc lắc tay Phỉ Thúy vào cổ tay đứa trẻ, hài lòng nói một câu: "Ồ, chủ nhân nhà nô tài thật tinh mắt, đeo lên không lỏng không chặt mà vừa vặn."
Bình luận facebook