Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đường Vân, Em Là Của Tôi - Chương 4: Ăn chực
“Chị dâu, em đến ăn chực đây, chị không phiền chứ? Là Khưu Thiên Trường, vì Tiêu Lạc Thiên không có anh em ruột, chỉ có Khưu Thiên Trường là một người bạn tốt giống như anh em trong nhà và cũng chỉ có anh ấy mới gọi cô như vậy.
Anh ấy nói xong cũng không bận tâm tôi có phiền hay không, anh ấy giành lấy bát đũa trong tay tôi rồi nhanh nhẹn múc hai chén cháo. Trước khi tôi mở miệng nói với anh ấy đây vốn là cái chén của tôi thì anh ấy đã ăn xong hai chén cháo.
Tiêu Lạc Thiên liếc nhìn anh ấy nói một câu với bộ dạng uể oải: “Đó là chén của chị dâu mà."
LỒ? Vậy sao? Vậy em trả lại chị dâu” Nói xong, anh ấy đưa chén cho tôi, trong chén vẫn còn một miếng. Chắc không phải là muốn tôi ăn trước mặt Tiêu Lạc Thiên chứ?
Tôi không nhận lấy, Tiêu Lạc Thiên có chút khó chịu: “Được rồi, ăn thôi, lần sau nhớ chú ý, người khác thấy được thì không hay
Có chút chạnh lòng.
Khưu Thiên Trường đắc ý nói theo: “Anh hai nói đúng, từ giờ về sau em sẽ chú ý, chị dâu cũng phải chú ý đấy. Nếu sau này anh hai ăn thức ăn của người phụ nữ khác thì chứng tỏ là anh đang ngoại tình”
Khưu Thiên Trường nói xong còn nháy mắt ranh mãnh với tôi, một vẻ mặt nhìn là hiểu.
Tiếu Lạc Thiên sững sờ đến nỗi đang lật từng trang báo thì bỗng khựng lại, trong biểu cảm đẹp lắm.
Lòng tôi thấy vui sướng, tiếp tục im lặng.
Anh ta ho lên để giấu đi rồi lái sang chuyện khác hỏi Khưu Thiên Trường: “Dạo này không thấy bóng dáng đầu, lại đi đâu chơi bời rồi à?”
"Ây da, đừng nhắc nữa, người yêu của một đứa bạn cũ ngoại tình, em dẫn cô ta đi bắt gian tại trận” Khưu Thiên Trường nói bừa một câu.
Sau đó khóe miệng cong lên nở một nụ cười nghịch ngợm rồi nói tiếp: “Một đám con gái suýt nữa thì đã lột sạch đồ đôi nam nữ chó kia trên phố, cảnh tượng kịch liệt lắm, anh nên đi xem thế nào đi.”.
“Khụ khụ.” Tiếu Lạc Thiên họ lên hai tiếng, mượn cớ ngứa cổ họng rồi quay sang uống cốc nước.
Khưu Thiên Trường không định bỏ qua cho anh ta mà nói tiếp: “Chị dâu, lần sau khi nào chị đi bắt tại trận nhớ dẫn theo nhà báo, anh ấy sợ nhất là nhà báo”
Cũng không biết là cố ý hay thật sự bị giật mình, Khưu Thiên Trường vừa dứt lời thì Tiêu Lạc Thiên đã làm đổ cốc nước xuống đất "xoảng”, ngay cả dáng vẻ lúng túng cũng có thể nhìn ra.
“Anh, anh đi thay đồ, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.” Dường như anh ta đang trốn tránh.
Hai tay Khưu Thiên Trường đan chéo sau đầu, nụ cười đầy đắc ý.
Tôi thấy sảng khoái và hài lòng.
Tôi đến cảm ơn nhưng anh ấy chỉ mỉm cười. Sau đó đột nhiên anh ấy choàng tay ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng, tôi đứng không vững nên ngồi thẳng lên chân anh ấy.
Giây phút chạm vào chân anh ấy, mặt tôi đỏ bừng, tim đập rất nhanh, tôi luống cuống dùng tay cản anh ấy lại: “Đừng
nghịch nữa, anh ta ở bên trong
Cũng may anh ấy không làm gì mà buông tôi ra rất nhanh. Nhân lúc tôi không chú ý, anh ấy hôn mạnh lên mặt tôi một cái: “Còn có sức phản kháng, xem ra tối qua tôi vẫn chưa hết mình rồi”
Tôi... lại bị anh ấy trêu đến nỗi ruột gan rối bời.
Tiêu Lạc Thiên thay đồ xong thì bước ra, Khưu Thiên Trường đã quay về chỗ ngồi, vui vẻ nhìn anh ta: “Được rồi, đi thôi”.
Tiêu Lạc Thiên không đi vội mà đứng trước mặt tôi, cổ hơi ngửa về sau tỏ ý bảo tôi thắt cà vạt cho anh ta.
Tôi đã quên bao lâu rồi chưa thắt cà vạt cho anh ta, anh ta nói tôi thắt không đẹp, thật không biết thắt cho ai xem.
Thắt xong cà vạt, lần đầu tiên anh ta hôn lên trán tôi, gọi tiếng bà xã làm tôi nổi da gà: “Tối đợi anh về ăn cơm cùng em"
Tôi chỉ lạnh lùng trả lời: “Ừm" Ánh mắt không tự chủ được lén nhìn Khưu Thiên Trường ở bên cạnh, anh ấy vẫn làm cái bộ dạng cười đùa cợt nhả.
Vừa quay lưng đi đã vứt một đống đồ vào thùng rác, mới bước ra khỏi cửa thì tôi đã nghe Tiêu Lạc Thiên nói: "Ây da, vé máy bay của anh đâu? Rõ ràng là đem theo rồi mà” “Chắc là lạc mất rồi, lát em bảo người mua cho anh một vé” Chỉ nghe thấy tiếng nói của Khưu Thiên Trường, không nhìn thấy mặt đầu nhưng vẫn có thể nghe ra anh ấy đang vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Tôi nhặt một đống giấy từ trong thùng rác và mở ra xem, đúng là vé máy bay của Tiêu Lạc Thiên, tôi cười và gửi tin nhắn Facebook cho Khưu Thiên Trường: "Đồ trẻ con".
Anh ấy nói xong cũng không bận tâm tôi có phiền hay không, anh ấy giành lấy bát đũa trong tay tôi rồi nhanh nhẹn múc hai chén cháo. Trước khi tôi mở miệng nói với anh ấy đây vốn là cái chén của tôi thì anh ấy đã ăn xong hai chén cháo.
Tiêu Lạc Thiên liếc nhìn anh ấy nói một câu với bộ dạng uể oải: “Đó là chén của chị dâu mà."
LỒ? Vậy sao? Vậy em trả lại chị dâu” Nói xong, anh ấy đưa chén cho tôi, trong chén vẫn còn một miếng. Chắc không phải là muốn tôi ăn trước mặt Tiêu Lạc Thiên chứ?
Tôi không nhận lấy, Tiêu Lạc Thiên có chút khó chịu: “Được rồi, ăn thôi, lần sau nhớ chú ý, người khác thấy được thì không hay
Có chút chạnh lòng.
Khưu Thiên Trường đắc ý nói theo: “Anh hai nói đúng, từ giờ về sau em sẽ chú ý, chị dâu cũng phải chú ý đấy. Nếu sau này anh hai ăn thức ăn của người phụ nữ khác thì chứng tỏ là anh đang ngoại tình”
Khưu Thiên Trường nói xong còn nháy mắt ranh mãnh với tôi, một vẻ mặt nhìn là hiểu.
Tiếu Lạc Thiên sững sờ đến nỗi đang lật từng trang báo thì bỗng khựng lại, trong biểu cảm đẹp lắm.
Lòng tôi thấy vui sướng, tiếp tục im lặng.
Anh ta ho lên để giấu đi rồi lái sang chuyện khác hỏi Khưu Thiên Trường: “Dạo này không thấy bóng dáng đầu, lại đi đâu chơi bời rồi à?”
"Ây da, đừng nhắc nữa, người yêu của một đứa bạn cũ ngoại tình, em dẫn cô ta đi bắt gian tại trận” Khưu Thiên Trường nói bừa một câu.
Sau đó khóe miệng cong lên nở một nụ cười nghịch ngợm rồi nói tiếp: “Một đám con gái suýt nữa thì đã lột sạch đồ đôi nam nữ chó kia trên phố, cảnh tượng kịch liệt lắm, anh nên đi xem thế nào đi.”.
“Khụ khụ.” Tiếu Lạc Thiên họ lên hai tiếng, mượn cớ ngứa cổ họng rồi quay sang uống cốc nước.
Khưu Thiên Trường không định bỏ qua cho anh ta mà nói tiếp: “Chị dâu, lần sau khi nào chị đi bắt tại trận nhớ dẫn theo nhà báo, anh ấy sợ nhất là nhà báo”
Cũng không biết là cố ý hay thật sự bị giật mình, Khưu Thiên Trường vừa dứt lời thì Tiêu Lạc Thiên đã làm đổ cốc nước xuống đất "xoảng”, ngay cả dáng vẻ lúng túng cũng có thể nhìn ra.
“Anh, anh đi thay đồ, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.” Dường như anh ta đang trốn tránh.
Hai tay Khưu Thiên Trường đan chéo sau đầu, nụ cười đầy đắc ý.
Tôi thấy sảng khoái và hài lòng.
Tôi đến cảm ơn nhưng anh ấy chỉ mỉm cười. Sau đó đột nhiên anh ấy choàng tay ôm lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng, tôi đứng không vững nên ngồi thẳng lên chân anh ấy.
Giây phút chạm vào chân anh ấy, mặt tôi đỏ bừng, tim đập rất nhanh, tôi luống cuống dùng tay cản anh ấy lại: “Đừng
nghịch nữa, anh ta ở bên trong
Cũng may anh ấy không làm gì mà buông tôi ra rất nhanh. Nhân lúc tôi không chú ý, anh ấy hôn mạnh lên mặt tôi một cái: “Còn có sức phản kháng, xem ra tối qua tôi vẫn chưa hết mình rồi”
Tôi... lại bị anh ấy trêu đến nỗi ruột gan rối bời.
Tiêu Lạc Thiên thay đồ xong thì bước ra, Khưu Thiên Trường đã quay về chỗ ngồi, vui vẻ nhìn anh ta: “Được rồi, đi thôi”.
Tiêu Lạc Thiên không đi vội mà đứng trước mặt tôi, cổ hơi ngửa về sau tỏ ý bảo tôi thắt cà vạt cho anh ta.
Tôi đã quên bao lâu rồi chưa thắt cà vạt cho anh ta, anh ta nói tôi thắt không đẹp, thật không biết thắt cho ai xem.
Thắt xong cà vạt, lần đầu tiên anh ta hôn lên trán tôi, gọi tiếng bà xã làm tôi nổi da gà: “Tối đợi anh về ăn cơm cùng em"
Tôi chỉ lạnh lùng trả lời: “Ừm" Ánh mắt không tự chủ được lén nhìn Khưu Thiên Trường ở bên cạnh, anh ấy vẫn làm cái bộ dạng cười đùa cợt nhả.
Vừa quay lưng đi đã vứt một đống đồ vào thùng rác, mới bước ra khỏi cửa thì tôi đã nghe Tiêu Lạc Thiên nói: "Ây da, vé máy bay của anh đâu? Rõ ràng là đem theo rồi mà” “Chắc là lạc mất rồi, lát em bảo người mua cho anh một vé” Chỉ nghe thấy tiếng nói của Khưu Thiên Trường, không nhìn thấy mặt đầu nhưng vẫn có thể nghe ra anh ấy đang vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Tôi nhặt một đống giấy từ trong thùng rác và mở ra xem, đúng là vé máy bay của Tiêu Lạc Thiên, tôi cười và gửi tin nhắn Facebook cho Khưu Thiên Trường: "Đồ trẻ con".
Bình luận facebook