Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Quy Lộ hướng Thần Hiếu (1) - Đường về tới sớm mai
Các xét nghiệm máu lúc được tròn một tháng và nửa năm của bé con đều kết quả bình thường.
Hôn lễ của hai người cũng tính tổ chức vào ngày Lộ Sơ Dương tròn nửa tuổi. Không phải họ không muốn chờ đến khi con tròn một năm, nhưng cô bé sinh vào giữa mùa đông, nếu tổ chức vào lúc ấy, mẹ bé con mặc áo cưới sẽ cực kì vất vả, cho nên đành phải dời đến ngày đầu hạ.
Quy Hiểu bàn bạc với Lộ Viêm Thần muốn làm cả hai màn. Bữa tiệc đầu là những lễ nghi truyền thống long trọng, tổ chức ở nhà trai, ngay trấn trên, còn buổi thứ hai chủ yếu sẽ mời bạn bè đồng nghiệp của Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần ăn một bữa cơm tối. Lần đầu tiên Quy Hiểu đến nhà Lộ Viêm Thần, nhà họ Mạnh và nhà họ Tần làm mai cũng có mặt đông đủ, mặc dù con dâu lớn không được quan tâm lắm, nhưng giờ đã có “chỗ dựa” vững chắc, vì vậy cũng không bị khinh bỉ gì nhiều. Lộ Viêm Thần nói thẳng, anh không muốn cha Lộ mua nhà mua xe gì cả, cha Lộ cũng không phải “xót ruột” đau lòng. Điều kiện trong nhà Quy Hiểu ra sao họ cũng không trình bày tỉ mỉ, hơn nữa cha mẹ Quy Hiểu không sống ở kinh đô, cũng bớt nhiều phiền phức. Chỉ có mẹ Lộ nói thầm mấy câu, hai nhà kết thân cũng nên tới gặp mặt ăn bữa cơm đi chứ, nhưng lại bị em gái Lộ Viêm Thần cản lại. Mẹ Lộ có một trai một gái, già rồi bà cũng muốn nương tựa vào con, thôi không nói nhiều vậy nữa.
Trước ngày đón dâu, cô ở nhà cô mình, xem là nhà “mẹ đẻ” một đêm, chờ hôm sau lễ rước. Tiếng mưa rơi tí tách, Quy Hiểu quỳ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng hạt mưa lớn nhỏ va vào cửa kính, lan thành những vệt nước trắng muốt ngắn dài.
“Mưa to rồi kìa, mai mà mưa thì giày cưới của em hỏng mất”. Mạnh Tiểu Sam tựa lên chồng chăn bông, ngáp một cái, một tay đỡ đầu, một tay lật lật xấp thiệp mời.
Tất cả đều do Lộ Viêm Thần tự tay viết cả, phía mặt sau có câu: Thần hiểu chiếu quy lộ - Nắng sớm soi đường về. Lật lại mặt trước, là một câu nói khác mà Quy Hiểu từng tuyên bố trước đó một đêm: Từng tấc từng tấc mộng núi sông, trái tim thuần khiết thuở ban đầu.
“Chồng chị thích câu này của em lắm đó, còn nói lại với chị nữa”. Mạnh Tiểu Sam lên án, “Nói em mới hiểu Lộ Thần, chứ chị không hiểu anh ấy...”
“Đừng nói thiệp mời nữa... em lo quá chị ơi, làm sao bây giờ?” Quy Hiểu lo lắng không thôi.
Mỗi người chỉ có một lễ cưới, sao mà không lo được.
“Căng thẳng gì chứ”. Mạnh Tiểu Sam than thở, dọn sạch đống thiệp trên giường, “Em phải nhớ kĩ lời chị, kết hôn rồi, em với Lộ Viêm Thần cứ ở lại nội thành, đừng về đây thường xuyên. Chị có nói với Lộ Thần rồi, anh ấy cũng có ý đó, từ nhỏ anh ấy đã quen không nhà cũng chẳng sao, không về thì không về thôi, hai người cứ yên ổn mà sống”.
Nhắc tới chuyện này, Quy Hiểu vẫn còn cảm kích: “Nhờ chị với anh Tần Phong cả, cho nên mới bớt phiền phức hơn nhiều”.
“Ai bảo em gái chị muốn gả chứ, chị phải quét sạch chướng ngại cho em”. Mạnh Tiểu Sam tựa vào tường nhìn em bé đang ngủ say, “Xinh thật, haiz, chị muốn sinh con trai để cưới con gái nhà em quá… Là tình yêu chị em rồi nhỉ? Em có đế ý không?”
“Chờ chị sinh được hẵng nói”. Chuyện không đâu…
Mạnh Tiểu Sam cũng chỉ nói chơi, cô thích thế giới hai người, nhưng dù sao Tần Phong cũng là con trai, cha mẹ trong nhà cũng muốn ôm cháu trai cháu gái, cho nên ai cũng mong họ sinh được con trai, khi đó mới vẹn tròn vui vẻ.
Mạnh Tiếu Sam thấy thời gian đã muộn, năm giờ còn phải dậy trang điểm, chị vội vàng đi sang phòng khách chen nhau ngủ với phù dâu.
Đến rạng sáng. Quy Hiểu đặt một cái gối nhỏ dưới cánh tay Lộ Sơ Dương, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, đi qua phòng khách, lên sân thượng, cẩn thận mở khóa cửa ra.
Sau cơn mưa, mùi đất phảng phất khắp đất trời.
Mưa cũng tạnh rồi.
Cô bước lên bậc cấp, rồi quay người đóng cửa. Khi còn bé, cô của cô có trồng nho và dâu tây ở đây, giờ lại chuyển thành khu đất trồng rau, hành lá và cải dầu…Còn chưa kịp thổn thức xong, Lộ Viêm Thần gọi điện tới. Quy Hiểu nhìn thấy tên anh còn thấy lạ, không phải tối qua anh gặp gỡ bạn bè à? Cô đặt máy bên tai: “Anh uống nhiều rồi hả?”
“Không, anh không uống”.
“Anh không uống mà họ thả đi sao”
“Ngẩng đầu lên nào, nhìn phía trước ấy”.
Quy Hiểu làm theo lời anh, nhìn thẳng. Vị trí đầu tiên, là nơi mà sau khi thi đại học xong anh từng lái xe tới đón cô, ở ngay chỗ đấy, giờ đây cũng có một chiếc xe đậu sát ven đường. Anh đứng bên cạnh xe, còn có một ánh sáng lóe lên khi mờ khi tỏ.
“Anh không ngủ à?”
“Họ uống nhiều quá, chiếm hết giường và sôpha rồi”.
“Vậy cũng tốt... em không ngủ được này”. Cô nhìn người đi bộ: “Nhưng mà không thể đi tìm anh được, chị Mạnh Tiếu Sam nói rồi, đêm trước khi kết hôn anh không được gặp em”.
Hình như Lộ Viêm Thần có bật cười một tiếng:
“Con gái anh đã thay tã chưa?”
“Thay rồi”.
“Uống sữa chưa?”
“...Biết anh sẽ hỏi mà, uống rồi”. Quy Hiểu lẩm bẩm, “Cứ làm như anh là ba ruột còn em là mẹ kế ấy”.
“Trong túi em có một tấm thẻ” Lộ Viêm Thần hít vài hơi thuốc rồi từ tốn nói: “Cho em hết đấy”.
“Thẻ lương à?”
“Ừ".
“Cho em cả sao?”
“Cho em hết”.
“Anh không cần tiêu vặt à?”
“Anh không ăn ở căn cứ thì sẽ ăn ở nhà, bình thường toàn phải mặc đồng phục, đơn vị có xe riêng, không cần phải tiêu tiền mà. Không cần giữ cho anh”.
Quy Hiểu mỉm môi cười: “Cũng đúng”.
Tất cả tài sản và người, bắt đầu từ ngày mai, đều thuộc về có hết.
Tuy Lộ Viêm Thần không nói vậy, nhưng đang làm như thế, còn lặng lẽ làm hết toàn bộ mọi thứ, không dài dòng dây dưa, cũng không cần đường lui gì cả. Chẳng trách… Anh cứ nhất quyết một năm sau mới cưới, hóa ra đã tính hết chuyện này, công việc ổn định hơn hai năm, lương của anh mới đủ làm tiệc cưới.
“Được rồi, dặn dò xong rồi, anh đi đây”. Đốm lửa trong bóng đêm chợt tắt.
“Anh đi đâu?”
“Lái xe đi dạo, em ngủ một lát đi, ngày mai làm cô dâu nữa”. Anh cười, cuối cùng lại khẽ thở dài một tiếng, rất thấp: “Anh không ngờ sẽ có ngày mình được cưới em”.
Lòng cô run rẩy, đôi mi dài nhòe nước mắt.
“Anh đi nhé, mai sẽ tới đón em”.
Anh không dài dòng nữa, nhảy lên xe, trong ánh đèn xe chói mắt và tiếng máy nổ, dần dần rời khỏi nơi này.
Ngày kết hôn náo nhiệt hơn dự tính, đoàn xe đón dâu rời khỏi đại viện, chạy tới quán ăn của Mạnh Tiểu Sam. Rồi tiếp khách, rồi là chụp ảnh, khúc quân hành hôn lễ đã cử hành xong, còn chưa kịp thở đã bị người khác đẩy đi tiếp.
Trên khán đài vừa đừng, có một người đàn ông mặc tây trang theo quán tính nắm chặt lấy nút cà vạt, kéo lỏng ra một chút. Phía dưới hậu trường đang nhốn nháo ồn ào: “Anh Thần, anh không chịu nổi rồi hả? Muốn tháo cà vạt vào động phòng luôn sao?”
Lộ Viêm Thần bật cười, hip mắt tìm micro: “Cậu tính hôm nay không muốn về đấy hả?”
Thời khắc đắc ý nhất trong đời, hệt như quay ngược về quá khứ, lúc ấy ai ai cũng gọi tiếng “anh Thần”.
Người kia vội vàng xua tay: “Không dám, anh Thần à, em không dám đâu”.
Mọi người cười vang.
Mạnh Tiếu Sam trịnh trọng đứng lên: “Tới tiết mục cuối cùng rồi. Mời chú rể phát biểu vài câu về cảm nghĩ của mình, nói xong là mọi người cùng nhau ăn uống, uống say thì mời lên phòng lầu trên, đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, cứ thoải mái ngủ nhé”.
Chị vờ đưa mic cho Lộ Viêm Thần rồi vội kéo về phía mình lại: “Ô, đúng rồi, tôi muốn nói thêm đôi câu nữa”.
Người chứng hôn Tần Phong không nhìn nổi nữa, anh ho khan: “Được rồi đấy, còn muốn làm nhân vật chính nữa à, hay anh với em tổ chức một bữa tiệc mừng kết hôn mười năm nhé”.
Lại một tràng cười, bình thường hiếm khi thấy hai vợ chồng nhà này vui vẻ như vậy, cuối cùng hôm nay họ cũng được dịp mở rộng tầm nhìn.
“..Chồng à, cho em nói thêm một câu thôi”. Mạnh Tiểu Sam quay sang nhìn Lộ Viêm Thần, “Anh nói xem, em có được phát biểu không? Hai năm trước vợ anh tìm em chọn thực đơn, hôm nay em còn chẳng lấy của hai người phần tiền nào. Lộ Thần, anh nói xem em có được phát biểu không?”
Lộ Viêm Thần bất đắc dĩ đáp lời: “Có”.
Uy hiếp được Lộ Thần một lần là tâm nguyện từ nhỏ của Mạnh Tiếu Sam, giờ cũng xem như thỏa mãn, hài lòng xuống sân khấu.
Cuối cùng chỉ còn Lộ Viêm Thần và Quy Hiểu phía trên.
Lộ Viêm Thần cầm mic lên: “Năm ấy khi quen vợ của tôi, cô ấy mười ba tuổi, ngày mồng 2, ở trước sân vận động của trường trung học, trong quán bán đồ ăn gần gốc dương. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy là”, anh nhìn Quy Hiểu rồi nói: “Cô bé xinh đẹp này ở đâu ra vậy nhỉ?”. Từ khi học trung học cơ sở anh đã hay phá phách bên ngoài, cô bè nào xinh đẹp có tiếng trên trấn anh đều biết hết, nhưng chưa từng nghe thấy cái tên “Quy Hiểu”. Như thể cô và anh sống trong hai thế giới song song, mãi đến tận năm ấy, em họ anh dẫn Quy Hiểu tới trước mặt mình.
Anh nhớ cô tên là Quy Hiểu. Quy trong Quy Lộ, Hiểu trong Thần Hiểu.
Câu nói đầu tiên ấy đúng là một chữ quý như vàng.
Mọi người phía dưới đều hiểu tính tình Lộ Viêm Thần, cả nhóm người ồn ào hẳn lên, bảo hai người mau hôn đi.
Quy Hiểu vẫn còn đang ngẫm nghĩ câu mà Lộ Viêm Thần vừa nói, đột nhiên mặt anh đã sát gần. Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đây, Quy Hiểu không dám nên nghiêng đầu nói khẽ: “Làm bộ là được rồi…”
Hình như Lộ Viêm Thần muốn làm thật.
Nhiều người thế này, anh đừng có dùng lưỡi...
Thôi quên đi, cũng không được hôn sâu.
Trong tiếng reo hò ồn ã, Lộ Viêm Thần đưa tay giữ chặt sau gáy cô, điều chỉnh góc rồi hôn cô quấn quýt. Quy Hiểu đành đón nhận, tiếng cổ vũ như nổ tung cả hội trường, có lẽ sẽ lật tung cả nóc, ồn đến mức tai có cũng ong ong cả lên.
Lúc anh buông cô ra, tầm mắt hai người chạm vào nhau, rất lâu không rời được.
Người xem được thỏa mãn nguyện vọng, tiệc cưới cũng bắt đầu khai màn. Rốt cuộc Quy Hiểu cũng không cần ngồi trên bàn chủ tọa nữa, cô được Mạnh Tiểu Sam và phù dâu giục ăn hai món vừa hâm, vừa ăn vừa ngắm Lộ Viêm Thần ngồi bên cũng vừa tháo cà vạt xuống, gắp cho cô hết món này sang món nọ.
“Gần đủ rồi, Lộ Thần, đi mời rượu đi”. Manh Tiểu Sam hướng dẫn, “Rượu của phù dâu phù rể có trộn nước rồi đấy, mọi người nhớ hiểu ý, anh uống ít thôi, uống nhiều không tốt đâu. Để họ rót cho có mà chết chắc”.
Vốn phù dâu phù rể sẽ ngồi riêng một bàn, nhưng quan hệ giữa Hải Đông và Mạnh Tiểu Sam khá đặc biệt, cho nên mới yêu cầu mình và bạn gái sẽ ngồi bàn riêng. Sau khi Manh Tiểu Sam nói xong, anh còn đường hoàng lôi chai Hải Vương Kim Tồn ra (thuốc chống say) rồi vỗ lên bàn một cái: “Hôm nay ai mà rót cho anh Thần thì phải qua mặt được tôi đã nhé. Các anh em kiềm chế một chút, xong tiệc cưới anh Thần về thành phố chứ ông vẫn ở nơi này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy, dám làm tôi xuất huyết dạ dày thì cứ thử xem?”
Có người nói bọn em không dám, có người lại đáp: “Hải Đông, có phải anh kết hôn đâu chứ, sao còn dữ hơn cả anh Thần?
Hải Đông nghiêm túc bảo: “Lộ Thần kết hôn cũng giống tôi kết hôn thôi. Thế đấy”.
Có người sẽ cùng mình hoàn thành lời hứa khi còn trẻ, đó cũng là một kết thúc tròn đầy.
Hôn lễ của hai người cũng tính tổ chức vào ngày Lộ Sơ Dương tròn nửa tuổi. Không phải họ không muốn chờ đến khi con tròn một năm, nhưng cô bé sinh vào giữa mùa đông, nếu tổ chức vào lúc ấy, mẹ bé con mặc áo cưới sẽ cực kì vất vả, cho nên đành phải dời đến ngày đầu hạ.
Quy Hiểu bàn bạc với Lộ Viêm Thần muốn làm cả hai màn. Bữa tiệc đầu là những lễ nghi truyền thống long trọng, tổ chức ở nhà trai, ngay trấn trên, còn buổi thứ hai chủ yếu sẽ mời bạn bè đồng nghiệp của Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần ăn một bữa cơm tối. Lần đầu tiên Quy Hiểu đến nhà Lộ Viêm Thần, nhà họ Mạnh và nhà họ Tần làm mai cũng có mặt đông đủ, mặc dù con dâu lớn không được quan tâm lắm, nhưng giờ đã có “chỗ dựa” vững chắc, vì vậy cũng không bị khinh bỉ gì nhiều. Lộ Viêm Thần nói thẳng, anh không muốn cha Lộ mua nhà mua xe gì cả, cha Lộ cũng không phải “xót ruột” đau lòng. Điều kiện trong nhà Quy Hiểu ra sao họ cũng không trình bày tỉ mỉ, hơn nữa cha mẹ Quy Hiểu không sống ở kinh đô, cũng bớt nhiều phiền phức. Chỉ có mẹ Lộ nói thầm mấy câu, hai nhà kết thân cũng nên tới gặp mặt ăn bữa cơm đi chứ, nhưng lại bị em gái Lộ Viêm Thần cản lại. Mẹ Lộ có một trai một gái, già rồi bà cũng muốn nương tựa vào con, thôi không nói nhiều vậy nữa.
Trước ngày đón dâu, cô ở nhà cô mình, xem là nhà “mẹ đẻ” một đêm, chờ hôm sau lễ rước. Tiếng mưa rơi tí tách, Quy Hiểu quỳ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng hạt mưa lớn nhỏ va vào cửa kính, lan thành những vệt nước trắng muốt ngắn dài.
“Mưa to rồi kìa, mai mà mưa thì giày cưới của em hỏng mất”. Mạnh Tiểu Sam tựa lên chồng chăn bông, ngáp một cái, một tay đỡ đầu, một tay lật lật xấp thiệp mời.
Tất cả đều do Lộ Viêm Thần tự tay viết cả, phía mặt sau có câu: Thần hiểu chiếu quy lộ - Nắng sớm soi đường về. Lật lại mặt trước, là một câu nói khác mà Quy Hiểu từng tuyên bố trước đó một đêm: Từng tấc từng tấc mộng núi sông, trái tim thuần khiết thuở ban đầu.
“Chồng chị thích câu này của em lắm đó, còn nói lại với chị nữa”. Mạnh Tiểu Sam lên án, “Nói em mới hiểu Lộ Thần, chứ chị không hiểu anh ấy...”
“Đừng nói thiệp mời nữa... em lo quá chị ơi, làm sao bây giờ?” Quy Hiểu lo lắng không thôi.
Mỗi người chỉ có một lễ cưới, sao mà không lo được.
“Căng thẳng gì chứ”. Mạnh Tiểu Sam than thở, dọn sạch đống thiệp trên giường, “Em phải nhớ kĩ lời chị, kết hôn rồi, em với Lộ Viêm Thần cứ ở lại nội thành, đừng về đây thường xuyên. Chị có nói với Lộ Thần rồi, anh ấy cũng có ý đó, từ nhỏ anh ấy đã quen không nhà cũng chẳng sao, không về thì không về thôi, hai người cứ yên ổn mà sống”.
Nhắc tới chuyện này, Quy Hiểu vẫn còn cảm kích: “Nhờ chị với anh Tần Phong cả, cho nên mới bớt phiền phức hơn nhiều”.
“Ai bảo em gái chị muốn gả chứ, chị phải quét sạch chướng ngại cho em”. Mạnh Tiểu Sam tựa vào tường nhìn em bé đang ngủ say, “Xinh thật, haiz, chị muốn sinh con trai để cưới con gái nhà em quá… Là tình yêu chị em rồi nhỉ? Em có đế ý không?”
“Chờ chị sinh được hẵng nói”. Chuyện không đâu…
Mạnh Tiểu Sam cũng chỉ nói chơi, cô thích thế giới hai người, nhưng dù sao Tần Phong cũng là con trai, cha mẹ trong nhà cũng muốn ôm cháu trai cháu gái, cho nên ai cũng mong họ sinh được con trai, khi đó mới vẹn tròn vui vẻ.
Mạnh Tiếu Sam thấy thời gian đã muộn, năm giờ còn phải dậy trang điểm, chị vội vàng đi sang phòng khách chen nhau ngủ với phù dâu.
Đến rạng sáng. Quy Hiểu đặt một cái gối nhỏ dưới cánh tay Lộ Sơ Dương, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, đi qua phòng khách, lên sân thượng, cẩn thận mở khóa cửa ra.
Sau cơn mưa, mùi đất phảng phất khắp đất trời.
Mưa cũng tạnh rồi.
Cô bước lên bậc cấp, rồi quay người đóng cửa. Khi còn bé, cô của cô có trồng nho và dâu tây ở đây, giờ lại chuyển thành khu đất trồng rau, hành lá và cải dầu…Còn chưa kịp thổn thức xong, Lộ Viêm Thần gọi điện tới. Quy Hiểu nhìn thấy tên anh còn thấy lạ, không phải tối qua anh gặp gỡ bạn bè à? Cô đặt máy bên tai: “Anh uống nhiều rồi hả?”
“Không, anh không uống”.
“Anh không uống mà họ thả đi sao”
“Ngẩng đầu lên nào, nhìn phía trước ấy”.
Quy Hiểu làm theo lời anh, nhìn thẳng. Vị trí đầu tiên, là nơi mà sau khi thi đại học xong anh từng lái xe tới đón cô, ở ngay chỗ đấy, giờ đây cũng có một chiếc xe đậu sát ven đường. Anh đứng bên cạnh xe, còn có một ánh sáng lóe lên khi mờ khi tỏ.
“Anh không ngủ à?”
“Họ uống nhiều quá, chiếm hết giường và sôpha rồi”.
“Vậy cũng tốt... em không ngủ được này”. Cô nhìn người đi bộ: “Nhưng mà không thể đi tìm anh được, chị Mạnh Tiếu Sam nói rồi, đêm trước khi kết hôn anh không được gặp em”.
Hình như Lộ Viêm Thần có bật cười một tiếng:
“Con gái anh đã thay tã chưa?”
“Thay rồi”.
“Uống sữa chưa?”
“...Biết anh sẽ hỏi mà, uống rồi”. Quy Hiểu lẩm bẩm, “Cứ làm như anh là ba ruột còn em là mẹ kế ấy”.
“Trong túi em có một tấm thẻ” Lộ Viêm Thần hít vài hơi thuốc rồi từ tốn nói: “Cho em hết đấy”.
“Thẻ lương à?”
“Ừ".
“Cho em cả sao?”
“Cho em hết”.
“Anh không cần tiêu vặt à?”
“Anh không ăn ở căn cứ thì sẽ ăn ở nhà, bình thường toàn phải mặc đồng phục, đơn vị có xe riêng, không cần phải tiêu tiền mà. Không cần giữ cho anh”.
Quy Hiểu mỉm môi cười: “Cũng đúng”.
Tất cả tài sản và người, bắt đầu từ ngày mai, đều thuộc về có hết.
Tuy Lộ Viêm Thần không nói vậy, nhưng đang làm như thế, còn lặng lẽ làm hết toàn bộ mọi thứ, không dài dòng dây dưa, cũng không cần đường lui gì cả. Chẳng trách… Anh cứ nhất quyết một năm sau mới cưới, hóa ra đã tính hết chuyện này, công việc ổn định hơn hai năm, lương của anh mới đủ làm tiệc cưới.
“Được rồi, dặn dò xong rồi, anh đi đây”. Đốm lửa trong bóng đêm chợt tắt.
“Anh đi đâu?”
“Lái xe đi dạo, em ngủ một lát đi, ngày mai làm cô dâu nữa”. Anh cười, cuối cùng lại khẽ thở dài một tiếng, rất thấp: “Anh không ngờ sẽ có ngày mình được cưới em”.
Lòng cô run rẩy, đôi mi dài nhòe nước mắt.
“Anh đi nhé, mai sẽ tới đón em”.
Anh không dài dòng nữa, nhảy lên xe, trong ánh đèn xe chói mắt và tiếng máy nổ, dần dần rời khỏi nơi này.
Ngày kết hôn náo nhiệt hơn dự tính, đoàn xe đón dâu rời khỏi đại viện, chạy tới quán ăn của Mạnh Tiểu Sam. Rồi tiếp khách, rồi là chụp ảnh, khúc quân hành hôn lễ đã cử hành xong, còn chưa kịp thở đã bị người khác đẩy đi tiếp.
Trên khán đài vừa đừng, có một người đàn ông mặc tây trang theo quán tính nắm chặt lấy nút cà vạt, kéo lỏng ra một chút. Phía dưới hậu trường đang nhốn nháo ồn ào: “Anh Thần, anh không chịu nổi rồi hả? Muốn tháo cà vạt vào động phòng luôn sao?”
Lộ Viêm Thần bật cười, hip mắt tìm micro: “Cậu tính hôm nay không muốn về đấy hả?”
Thời khắc đắc ý nhất trong đời, hệt như quay ngược về quá khứ, lúc ấy ai ai cũng gọi tiếng “anh Thần”.
Người kia vội vàng xua tay: “Không dám, anh Thần à, em không dám đâu”.
Mọi người cười vang.
Mạnh Tiếu Sam trịnh trọng đứng lên: “Tới tiết mục cuối cùng rồi. Mời chú rể phát biểu vài câu về cảm nghĩ của mình, nói xong là mọi người cùng nhau ăn uống, uống say thì mời lên phòng lầu trên, đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi, cứ thoải mái ngủ nhé”.
Chị vờ đưa mic cho Lộ Viêm Thần rồi vội kéo về phía mình lại: “Ô, đúng rồi, tôi muốn nói thêm đôi câu nữa”.
Người chứng hôn Tần Phong không nhìn nổi nữa, anh ho khan: “Được rồi đấy, còn muốn làm nhân vật chính nữa à, hay anh với em tổ chức một bữa tiệc mừng kết hôn mười năm nhé”.
Lại một tràng cười, bình thường hiếm khi thấy hai vợ chồng nhà này vui vẻ như vậy, cuối cùng hôm nay họ cũng được dịp mở rộng tầm nhìn.
“..Chồng à, cho em nói thêm một câu thôi”. Mạnh Tiểu Sam quay sang nhìn Lộ Viêm Thần, “Anh nói xem, em có được phát biểu không? Hai năm trước vợ anh tìm em chọn thực đơn, hôm nay em còn chẳng lấy của hai người phần tiền nào. Lộ Thần, anh nói xem em có được phát biểu không?”
Lộ Viêm Thần bất đắc dĩ đáp lời: “Có”.
Uy hiếp được Lộ Thần một lần là tâm nguyện từ nhỏ của Mạnh Tiếu Sam, giờ cũng xem như thỏa mãn, hài lòng xuống sân khấu.
Cuối cùng chỉ còn Lộ Viêm Thần và Quy Hiểu phía trên.
Lộ Viêm Thần cầm mic lên: “Năm ấy khi quen vợ của tôi, cô ấy mười ba tuổi, ngày mồng 2, ở trước sân vận động của trường trung học, trong quán bán đồ ăn gần gốc dương. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy là”, anh nhìn Quy Hiểu rồi nói: “Cô bé xinh đẹp này ở đâu ra vậy nhỉ?”. Từ khi học trung học cơ sở anh đã hay phá phách bên ngoài, cô bè nào xinh đẹp có tiếng trên trấn anh đều biết hết, nhưng chưa từng nghe thấy cái tên “Quy Hiểu”. Như thể cô và anh sống trong hai thế giới song song, mãi đến tận năm ấy, em họ anh dẫn Quy Hiểu tới trước mặt mình.
Anh nhớ cô tên là Quy Hiểu. Quy trong Quy Lộ, Hiểu trong Thần Hiểu.
Câu nói đầu tiên ấy đúng là một chữ quý như vàng.
Mọi người phía dưới đều hiểu tính tình Lộ Viêm Thần, cả nhóm người ồn ào hẳn lên, bảo hai người mau hôn đi.
Quy Hiểu vẫn còn đang ngẫm nghĩ câu mà Lộ Viêm Thần vừa nói, đột nhiên mặt anh đã sát gần. Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đây, Quy Hiểu không dám nên nghiêng đầu nói khẽ: “Làm bộ là được rồi…”
Hình như Lộ Viêm Thần muốn làm thật.
Nhiều người thế này, anh đừng có dùng lưỡi...
Thôi quên đi, cũng không được hôn sâu.
Trong tiếng reo hò ồn ã, Lộ Viêm Thần đưa tay giữ chặt sau gáy cô, điều chỉnh góc rồi hôn cô quấn quýt. Quy Hiểu đành đón nhận, tiếng cổ vũ như nổ tung cả hội trường, có lẽ sẽ lật tung cả nóc, ồn đến mức tai có cũng ong ong cả lên.
Lúc anh buông cô ra, tầm mắt hai người chạm vào nhau, rất lâu không rời được.
Người xem được thỏa mãn nguyện vọng, tiệc cưới cũng bắt đầu khai màn. Rốt cuộc Quy Hiểu cũng không cần ngồi trên bàn chủ tọa nữa, cô được Mạnh Tiểu Sam và phù dâu giục ăn hai món vừa hâm, vừa ăn vừa ngắm Lộ Viêm Thần ngồi bên cũng vừa tháo cà vạt xuống, gắp cho cô hết món này sang món nọ.
“Gần đủ rồi, Lộ Thần, đi mời rượu đi”. Manh Tiểu Sam hướng dẫn, “Rượu của phù dâu phù rể có trộn nước rồi đấy, mọi người nhớ hiểu ý, anh uống ít thôi, uống nhiều không tốt đâu. Để họ rót cho có mà chết chắc”.
Vốn phù dâu phù rể sẽ ngồi riêng một bàn, nhưng quan hệ giữa Hải Đông và Mạnh Tiểu Sam khá đặc biệt, cho nên mới yêu cầu mình và bạn gái sẽ ngồi bàn riêng. Sau khi Manh Tiểu Sam nói xong, anh còn đường hoàng lôi chai Hải Vương Kim Tồn ra (thuốc chống say) rồi vỗ lên bàn một cái: “Hôm nay ai mà rót cho anh Thần thì phải qua mặt được tôi đã nhé. Các anh em kiềm chế một chút, xong tiệc cưới anh Thần về thành phố chứ ông vẫn ở nơi này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy, dám làm tôi xuất huyết dạ dày thì cứ thử xem?”
Có người nói bọn em không dám, có người lại đáp: “Hải Đông, có phải anh kết hôn đâu chứ, sao còn dữ hơn cả anh Thần?
Hải Đông nghiêm túc bảo: “Lộ Thần kết hôn cũng giống tôi kết hôn thôi. Thế đấy”.
Có người sẽ cùng mình hoàn thành lời hứa khi còn trẻ, đó cũng là một kết thúc tròn đầy.
Bình luận facebook