Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Giới hạn
Có lẽ đây là khoảng khắc xấu hổ và nhục nhã nhất trong cuộc đời của Diễm Chi. Một người phụ nữ cao ngạo, luôn muốn có được thứ mình thích mà không từ thủ đoạn, chẳng cần suy nghĩ hậu quả chỉ cần bản thân thoả mãn. Nhưng bây giờ mọi chuyện, mọi bằng chứng quá rõ ràng thì ả chẳng thể bao biện hay chối cãi được gì, tất cả lời nói của ả lúc này đều vô nghĩa.
Ả không nói một lời, chỉ ngước nhìn Minh Lâm thoáng một cái rồi nhanh chóng cất bước tiến về phía cửa.
Nhưng sự vội vã muốn rời khỏi của ả chẳng suôn sẻ khi ả đã chạm mặt Him Lam đang đứng gần phía cánh cửa. Ả mặt đối mặt nhìn Him Lam, cô cũng không chút nhân nhượng nhìn thẳng vào mắt ả. Tịnh Nhi đứng cạnh lo sợ ả ta giở trò nên liền nói:
\- Chị muốn gì nữa đây ?
Mọi người chăm chú nhìn cô và Diễm Chi, ả dùng ánh mắt căm ghét, tức giận như muốn siết chặt cô đến khó thở. Ả cất giọng điệu chua ngoa:
\- Nếu không phải do mày, tao đã không có ngày hôm nay. Chính mày đã cướp đi mọi thứ của tao!
Cô im lặng nhìn ả, đôi mắt long lanh chứa đầy sự điềm tĩnh. Nhìn cô không chút phản ứng, vì không muốn cô bị ức hiếp lại thêm bản tính thẳng thắn, Tịnh Nhi vội nói:
\- Nói chuyện không biết xấu hổ. Không cho chị biết tay thì chị không biết sợ là gì mà!
Dứt lời Tịnh Nhi đã nhích chân về phía ả nhưng Him Lam lập tức nắm tay cô ấy lại. Him Lam nhìn Tịnh Nhi rồi khẽ lắc đầu.
Minh Lâm không thể chấp nhận thái độ của Diễm Chi nên liền nói:
\- Em thích đổ lỗi vô cớ cho người khác vậy sao ? Him Lam đã làm gì có lỗi với em mà em hết lần này đến lần khác kiếm chuyện ?
Minh Nim nhìn ả ta rồi nghiêm giọng:
\- Làm loạn đủ rồi thì về đi.
Đến lúc này thì ả chẳng còn gì để sợ, chẳng còn gì để mất. Ả chỉ biết căm ghét cô gái trước mặt ả đến tột cùng. Ả hét lên:
\- Mày không xứng đáng có được tất cả, mày đang rất hả dạ có đúng không ? Hả ?
Cô khẽ nhếch môi tạo nên đường cong mềm mại rồi đáp:
\- Còn gì nữa không ? Tôi đang lắng nghe chị nói, nhân cơ hội nói hết luôn đi.
Trước thái độ điềm tĩnh không chút sợ sệt mà ngược lại rất mạnh mẽ của cô khiến ả có cảm giác bị xem thường, tự ả cảm thấy cô đang trêu đùa ả. Ả tức giận nói:
\- Mày mãi mãi chỉ ăn lại thức ăn tao nhả ra thôi!
Câu nói của ả muốn ám chỉ việc Minh Nim là do ả từ bỏ nhưng cô lại yêu.
Cô bỗng cười tươi, nụ cười ấy thật đẹp và trong sáng nhưng ánh mắt của cô rất quyền lực khiến ả trông cũng dè chừng. Cô từ tốn đáp:
\- Chứ không phải chị đến đây vì muốn tự mình ăn lại thức ăn mình nhả ra sao ?
Tịnh Nhi ngạc nhiên nhìn cô, xưa nay cô rất trầm tính và cực kỳ ít nói, chỉ cởi mở với Tịnh Nhi. Lại chẳng khi nào cô cự cãi hay đấu khẩu với ai cả, rất lặng lẽ và kệ sự đời nhưng không ngờ khi cô đáp trả lại gắt đến vậy.
Mọi người cũng không ngờ cô đáp lại lời của Diễm Chi rất "chuyên nghiệp ". Ai cũng nghĩ cô im lặng vì sợ hay vì cô không thể nói lại cô ta. Nhưng mọi người đã lầm.
Ả ta tức giận vừa giơ cánh tay lên tát vào mặt cô vừa nói lớn:
\- Mày nói ai ăn lại hả ?
Nhưng cô lập tức chụp lấy cổ tay ả rồi nhìn chằm chằm ả bằng đôi mắt sắc lạnh nói:
\- Chị tự nói sao lại hỏi tôi? Chị có nhận thức không? À, mà nếu có thì chị đã không làm ra những chuyện như vậy. Tôi nhịn chị hơi lâu rồi đó.
Ả trố mắt bất ngờ nhìn cô, mọi người cũng một phen ngạc nhiên vì thái độ và hành động của cô. Ả nghiến răng:
\- Mày...mày nói tao không có nhận thức ?
Ả giật mạnh tay lại, cô tiếp tục nói:
\- Chị lãng tai hả ? Tôi nói rõ như vậy mà sao chị hỏi lại hoài ? Chị cứ hành xử như trẻ con vậy, rất lắm trò!
Từng câu cô thốt ra khiến ả càng lúc càng tức nhưng lại càng khó đỡ. Ả hét lên:
\- Mày được lắm, mày sẽ không hạnh phúc lâu đâu.
Cô ung dung nhìn ả:
\- Chị lo cho chị trước đi. Chị thích để ý tôi lắm hả ? Nhưng tôi thì còn bao việc nên không rảnh đôi co với chị. Thời gian nói chuyện với chị nãy giờ tôi làm được cả khối việc. Nếu chị thấy tôi chướng mắt, thì đi về nhanh đi! Không tiễn!
Ả nắm chặt lòng bàn tay nhìn cô:
\- Mày...mày...
Cô hằn giọng nhìn ả nói:
\- Tôi nói cho chị biết, đừng nghĩ người khác im lặng là người ta sợ chị. Vì tôi thật sự chán chẳng muốn nói tới chị. Tôi từng xem chị như chị ruột, tôi đối xử với chị ra sao chị biết rất rõ. Nhưng chị đáp lại tôi như thế nào ? Tôi chưa bao giờ thất vọng về ai như chị. Tôi im lặng vì tôi hy vọng chị nhận ra sai lầm mà sửa chứ không phải chị được nước lấn tới. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, chị thử đi rồi biết, tôi không hiền đâu Diễm Chi!
Ả không nói một lời, chỉ ngước nhìn Minh Lâm thoáng một cái rồi nhanh chóng cất bước tiến về phía cửa.
Nhưng sự vội vã muốn rời khỏi của ả chẳng suôn sẻ khi ả đã chạm mặt Him Lam đang đứng gần phía cánh cửa. Ả mặt đối mặt nhìn Him Lam, cô cũng không chút nhân nhượng nhìn thẳng vào mắt ả. Tịnh Nhi đứng cạnh lo sợ ả ta giở trò nên liền nói:
\- Chị muốn gì nữa đây ?
Mọi người chăm chú nhìn cô và Diễm Chi, ả dùng ánh mắt căm ghét, tức giận như muốn siết chặt cô đến khó thở. Ả cất giọng điệu chua ngoa:
\- Nếu không phải do mày, tao đã không có ngày hôm nay. Chính mày đã cướp đi mọi thứ của tao!
Cô im lặng nhìn ả, đôi mắt long lanh chứa đầy sự điềm tĩnh. Nhìn cô không chút phản ứng, vì không muốn cô bị ức hiếp lại thêm bản tính thẳng thắn, Tịnh Nhi vội nói:
\- Nói chuyện không biết xấu hổ. Không cho chị biết tay thì chị không biết sợ là gì mà!
Dứt lời Tịnh Nhi đã nhích chân về phía ả nhưng Him Lam lập tức nắm tay cô ấy lại. Him Lam nhìn Tịnh Nhi rồi khẽ lắc đầu.
Minh Lâm không thể chấp nhận thái độ của Diễm Chi nên liền nói:
\- Em thích đổ lỗi vô cớ cho người khác vậy sao ? Him Lam đã làm gì có lỗi với em mà em hết lần này đến lần khác kiếm chuyện ?
Minh Nim nhìn ả ta rồi nghiêm giọng:
\- Làm loạn đủ rồi thì về đi.
Đến lúc này thì ả chẳng còn gì để sợ, chẳng còn gì để mất. Ả chỉ biết căm ghét cô gái trước mặt ả đến tột cùng. Ả hét lên:
\- Mày không xứng đáng có được tất cả, mày đang rất hả dạ có đúng không ? Hả ?
Cô khẽ nhếch môi tạo nên đường cong mềm mại rồi đáp:
\- Còn gì nữa không ? Tôi đang lắng nghe chị nói, nhân cơ hội nói hết luôn đi.
Trước thái độ điềm tĩnh không chút sợ sệt mà ngược lại rất mạnh mẽ của cô khiến ả có cảm giác bị xem thường, tự ả cảm thấy cô đang trêu đùa ả. Ả tức giận nói:
\- Mày mãi mãi chỉ ăn lại thức ăn tao nhả ra thôi!
Câu nói của ả muốn ám chỉ việc Minh Nim là do ả từ bỏ nhưng cô lại yêu.
Cô bỗng cười tươi, nụ cười ấy thật đẹp và trong sáng nhưng ánh mắt của cô rất quyền lực khiến ả trông cũng dè chừng. Cô từ tốn đáp:
\- Chứ không phải chị đến đây vì muốn tự mình ăn lại thức ăn mình nhả ra sao ?
Tịnh Nhi ngạc nhiên nhìn cô, xưa nay cô rất trầm tính và cực kỳ ít nói, chỉ cởi mở với Tịnh Nhi. Lại chẳng khi nào cô cự cãi hay đấu khẩu với ai cả, rất lặng lẽ và kệ sự đời nhưng không ngờ khi cô đáp trả lại gắt đến vậy.
Mọi người cũng không ngờ cô đáp lại lời của Diễm Chi rất "chuyên nghiệp ". Ai cũng nghĩ cô im lặng vì sợ hay vì cô không thể nói lại cô ta. Nhưng mọi người đã lầm.
Ả ta tức giận vừa giơ cánh tay lên tát vào mặt cô vừa nói lớn:
\- Mày nói ai ăn lại hả ?
Nhưng cô lập tức chụp lấy cổ tay ả rồi nhìn chằm chằm ả bằng đôi mắt sắc lạnh nói:
\- Chị tự nói sao lại hỏi tôi? Chị có nhận thức không? À, mà nếu có thì chị đã không làm ra những chuyện như vậy. Tôi nhịn chị hơi lâu rồi đó.
Ả trố mắt bất ngờ nhìn cô, mọi người cũng một phen ngạc nhiên vì thái độ và hành động của cô. Ả nghiến răng:
\- Mày...mày nói tao không có nhận thức ?
Ả giật mạnh tay lại, cô tiếp tục nói:
\- Chị lãng tai hả ? Tôi nói rõ như vậy mà sao chị hỏi lại hoài ? Chị cứ hành xử như trẻ con vậy, rất lắm trò!
Từng câu cô thốt ra khiến ả càng lúc càng tức nhưng lại càng khó đỡ. Ả hét lên:
\- Mày được lắm, mày sẽ không hạnh phúc lâu đâu.
Cô ung dung nhìn ả:
\- Chị lo cho chị trước đi. Chị thích để ý tôi lắm hả ? Nhưng tôi thì còn bao việc nên không rảnh đôi co với chị. Thời gian nói chuyện với chị nãy giờ tôi làm được cả khối việc. Nếu chị thấy tôi chướng mắt, thì đi về nhanh đi! Không tiễn!
Ả nắm chặt lòng bàn tay nhìn cô:
\- Mày...mày...
Cô hằn giọng nhìn ả nói:
\- Tôi nói cho chị biết, đừng nghĩ người khác im lặng là người ta sợ chị. Vì tôi thật sự chán chẳng muốn nói tới chị. Tôi từng xem chị như chị ruột, tôi đối xử với chị ra sao chị biết rất rõ. Nhưng chị đáp lại tôi như thế nào ? Tôi chưa bao giờ thất vọng về ai như chị. Tôi im lặng vì tôi hy vọng chị nhận ra sai lầm mà sửa chứ không phải chị được nước lấn tới. Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, chị thử đi rồi biết, tôi không hiền đâu Diễm Chi!
Bình luận facebook