Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Mất tích
Vài ngày sau
Cô và Tịnh Nhi đã hẹn gặp nhau cùng ra công viên dạo mát. Buổi chiều Tịnh Nhi đã tự lái siêu xe mới tậu sang tận nhà đón Him Lam. Cô sẽ dành cả chiều đến tối để đi chơi cùng cô bạn thân và “bỏ rơi” anh ở nhà. Dù hơi tủi thân nhưng anh đành cam chịu.
Hai cô gái vui vẻ đến công viên mới vừa xây xong thời gian gần đây để đi dạo mát và thưởng thức những món ăn lề đường bình dân rồi cùng nhau ôn lại nhiều chuyện từ thời sinh viên đến tâm sự chuyện hiện tại.
Cả hai đang chờ mua thức ăn thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
\- Him Lam, không ngờ gặp em ở đây!
Cô và Tịnh Nhi quay sang phía giọng nói cất lên rồi đồng thanh đáp:
\- Anh Cảnh Tuấn.
Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến họ rất ngạc nhiên. Cả ba người nhân dịp gặp mặt nên đã đi tản bộ. Cảnh Tuấn rất vui vì tình cờ gặp cô như vậy, anh ấy cũng không quên hỏi thăm Tịnh Nhi, khi họ ngồi xuống băng ghế nghỉ chân Tuấn đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, gương mặt anh ấy u buồn hỏi cô:
\- Em đã kết hôn rồi sao ?
Tịnh Nhi nghe vậy thì lập tức hiểu rằng Cảnh Tuấn vẫn còn tình cảm với cô bạn mình. Him Lam biết anh ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn và cảm thấy đã đến lúc nói thật hết tất cả với Cảnh Tuấn vì cô và Minh Nim hiện giờ đang rất hạnh phúc nên cũng chẳng còn gì cản trở cả. Cô đã kể với Cảnh Tuấn toàn bộ sự thật về hôn nhân của cô. Nói với anh ấy rằng cô đã kết hôn.
Cảnh Tuấn nghe xong câu chuyện thì vừa buồn nhưng cũng vừa vui cho cô. Buồn vì anh ấy sẽ chẳng còn bất kỳ một cơ hội nào nữa nhưng cũng vui vì sau bao sóng gió cô cũng có được hạnh phúc với người chồng yêu thương cô. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi chồng của cô chính là Minh Nim, là nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh nói chung và kinh doanh ôtô nói riêng. Người mà anh ấy đã gặp ở trường đại học Vincent nhưng lúc đó Tuấn lại không biết về mối quan hệ thật của cô và Minh Nim.
Ba người trò chuyện vui vẻ, Cảnh Tuấn cũng hỏi thăm nơi ở hiện tại của cô và một số chuyện khác. Đang trò chuyện thì Tịnh Nhi bỗng ngó nghiêng như đang tìm kiếm thứ gì rồi thốt lên:
\- Khát nước quá, mà sao trong công viên hôm nay lại không thấy chỗ nào bán nước ?
Cảnh Tuấn nghe vậy liền nói:
\- Nói chuyện nãy giờ nên anh cũng hơi khát. Bên kia đường có quán nước, hai em uống gì để anh sang mua cho.
Cô vội đáp:
\- Thôi phiền anh lắm, tụi em tự đi mua được mà.
Cảnh Tuấn vẫn ga lăng nói:
\- Có gì đâu chứ, hiếm khi mới gặp nhau. Chuyện này có đáng gì đâu mà em sợ phiền. Hai em uống gì để anh mua ?
Tịnh Nhi vui vẻ đáp:
\- Em nước cam.
Cảnh Tuấn mỉm cười rồi nhìn cô đáp:
\- Được, còn em thì sao Lam ?
Cảnh Tuấn đã nhiệt tình như vậy nên cô cũng đáp:
\- Em cũng nước cam.
Tuấn cười nói:
\- Chờ anh một lát sẽ có nước ngay.
Nói rồi Tuấn bước sang bên kia đường để mua nước. Hai cô gái ở lại trò chuyện. Nhi nhìn cô nói:
\- Này Lam, mình thấy anh Tuấn còn thích cậu lắm dù biết cậu đã kết hôn.
Cô đáp:
\- Anh ấy coi mình như bạn bè thôi chứ không có gì đâu. Cậu đừng nghĩ lung tung.
Nhi vẫn một mực chắc nịch:
\- Mình nói thật mà, rõ ràng là như vậy.
Vì lúc này trời cũng đã tối nên công viên cũng thưa thớt hơn. Khu vực cả hai đang ngồi cũng không có ai ngoài hai người họ. Họ không hề biết rằng họ đã bị theo dõi từ nhà của vợ chồng cô đến công viên.
Nhận thấy điều kiện xung quanh thích hợp. Bốn tên mặc quần áo đen, bịt kín mặc đang ngồi trên xe ôtô 7 chỗ, một tên hỏi gã đầu xỏ đang ung dung ngồi kế tên tài xế:
\- Hai tụi nó đi chung với nhau, giờ anh tính sao đây ?
Tên kia nở nụ cười gian tà nhếch mép nói:
\- Bắt cả hai luôn cho tao!
Bọn chúng liền gật dầu và bước xuống xe tiến về phía hai cô gái. Bọn chúng đi từ phía sau tiến tới nên cả hai không hề hay biết. Khi bọn chúng đến gần thì như cảm nhận được sự bất thường nên cô đã quay người ra sau nhìn. Cô hốt hoảng khi thấy những kẻ lạ mặt, nhưng cô chưa kịp hét lên thì bọn chúng đã nhanh chóng vòng tay qua người cô và Tịnh Nhi rồi áp sát chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào mặt cả hai. Cả hai liên tục giẫy giụa phản kháng nhưng sức lực không thể đối đầu với những gã đàn ông to khoẻ kia, cộng thêm tác dụng của thuốc mê đã khiến họ không còn khả năng chống cự. Chưa đầy một phút cả hai đã ngất đi. Bọn chúng nhanh tay chia nhau hai tên khiêng một người lên xe rồi nhanh chóng chạy xe đi mất. Mọi việc diễn ra trong tích tắc vì bọn chúng ra tay rất nhanh gọn và dứt khoát.
Vài phút sau, Cảnh Tuấn tay cầm ba ly nước ung dung bước đến băng ghế lúc nãy. Anh ấy vô cùng ngạc nhiên vì không thấy người đâu cả. Tuấn nhìn xung quanh gọi:
\- Him Lam ơi! Tịnh Nhi à!
Nhưng vẫn không thấy cô và Tịnh Nhi đâu cả. Bất chợt anh ấy nhìn xuống đất, Tuấn phát hiện thấy một chiếc điện thoại nằm dưới chân băng ghế. Linh cảm mách bảo Tuấn rằng hai cô gái đã gặp chuyện chẳng lành. Anh ấy vội mở điện thoại lên, đây là điện thoại của Him Lam vì điện thoại rơi tại vị trí của cô. Tuấn mở điện thoại lên nhưng điện thoại có cài pass. Anh ấy chưa biết làm thế nào vì bây giờ cần phải lập tức báo cho người nhà của cô và Tịnh Nhi biết.
Ngay lúc đó điện thoại của cô đổ chuông và rung lên. Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ “Tảng Băng đang gọi đến”.
Cô và Tịnh Nhi đã hẹn gặp nhau cùng ra công viên dạo mát. Buổi chiều Tịnh Nhi đã tự lái siêu xe mới tậu sang tận nhà đón Him Lam. Cô sẽ dành cả chiều đến tối để đi chơi cùng cô bạn thân và “bỏ rơi” anh ở nhà. Dù hơi tủi thân nhưng anh đành cam chịu.
Hai cô gái vui vẻ đến công viên mới vừa xây xong thời gian gần đây để đi dạo mát và thưởng thức những món ăn lề đường bình dân rồi cùng nhau ôn lại nhiều chuyện từ thời sinh viên đến tâm sự chuyện hiện tại.
Cả hai đang chờ mua thức ăn thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
\- Him Lam, không ngờ gặp em ở đây!
Cô và Tịnh Nhi quay sang phía giọng nói cất lên rồi đồng thanh đáp:
\- Anh Cảnh Tuấn.
Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến họ rất ngạc nhiên. Cả ba người nhân dịp gặp mặt nên đã đi tản bộ. Cảnh Tuấn rất vui vì tình cờ gặp cô như vậy, anh ấy cũng không quên hỏi thăm Tịnh Nhi, khi họ ngồi xuống băng ghế nghỉ chân Tuấn đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, gương mặt anh ấy u buồn hỏi cô:
\- Em đã kết hôn rồi sao ?
Tịnh Nhi nghe vậy thì lập tức hiểu rằng Cảnh Tuấn vẫn còn tình cảm với cô bạn mình. Him Lam biết anh ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn và cảm thấy đã đến lúc nói thật hết tất cả với Cảnh Tuấn vì cô và Minh Nim hiện giờ đang rất hạnh phúc nên cũng chẳng còn gì cản trở cả. Cô đã kể với Cảnh Tuấn toàn bộ sự thật về hôn nhân của cô. Nói với anh ấy rằng cô đã kết hôn.
Cảnh Tuấn nghe xong câu chuyện thì vừa buồn nhưng cũng vừa vui cho cô. Buồn vì anh ấy sẽ chẳng còn bất kỳ một cơ hội nào nữa nhưng cũng vui vì sau bao sóng gió cô cũng có được hạnh phúc với người chồng yêu thương cô. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi chồng của cô chính là Minh Nim, là nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh nói chung và kinh doanh ôtô nói riêng. Người mà anh ấy đã gặp ở trường đại học Vincent nhưng lúc đó Tuấn lại không biết về mối quan hệ thật của cô và Minh Nim.
Ba người trò chuyện vui vẻ, Cảnh Tuấn cũng hỏi thăm nơi ở hiện tại của cô và một số chuyện khác. Đang trò chuyện thì Tịnh Nhi bỗng ngó nghiêng như đang tìm kiếm thứ gì rồi thốt lên:
\- Khát nước quá, mà sao trong công viên hôm nay lại không thấy chỗ nào bán nước ?
Cảnh Tuấn nghe vậy liền nói:
\- Nói chuyện nãy giờ nên anh cũng hơi khát. Bên kia đường có quán nước, hai em uống gì để anh sang mua cho.
Cô vội đáp:
\- Thôi phiền anh lắm, tụi em tự đi mua được mà.
Cảnh Tuấn vẫn ga lăng nói:
\- Có gì đâu chứ, hiếm khi mới gặp nhau. Chuyện này có đáng gì đâu mà em sợ phiền. Hai em uống gì để anh mua ?
Tịnh Nhi vui vẻ đáp:
\- Em nước cam.
Cảnh Tuấn mỉm cười rồi nhìn cô đáp:
\- Được, còn em thì sao Lam ?
Cảnh Tuấn đã nhiệt tình như vậy nên cô cũng đáp:
\- Em cũng nước cam.
Tuấn cười nói:
\- Chờ anh một lát sẽ có nước ngay.
Nói rồi Tuấn bước sang bên kia đường để mua nước. Hai cô gái ở lại trò chuyện. Nhi nhìn cô nói:
\- Này Lam, mình thấy anh Tuấn còn thích cậu lắm dù biết cậu đã kết hôn.
Cô đáp:
\- Anh ấy coi mình như bạn bè thôi chứ không có gì đâu. Cậu đừng nghĩ lung tung.
Nhi vẫn một mực chắc nịch:
\- Mình nói thật mà, rõ ràng là như vậy.
Vì lúc này trời cũng đã tối nên công viên cũng thưa thớt hơn. Khu vực cả hai đang ngồi cũng không có ai ngoài hai người họ. Họ không hề biết rằng họ đã bị theo dõi từ nhà của vợ chồng cô đến công viên.
Nhận thấy điều kiện xung quanh thích hợp. Bốn tên mặc quần áo đen, bịt kín mặc đang ngồi trên xe ôtô 7 chỗ, một tên hỏi gã đầu xỏ đang ung dung ngồi kế tên tài xế:
\- Hai tụi nó đi chung với nhau, giờ anh tính sao đây ?
Tên kia nở nụ cười gian tà nhếch mép nói:
\- Bắt cả hai luôn cho tao!
Bọn chúng liền gật dầu và bước xuống xe tiến về phía hai cô gái. Bọn chúng đi từ phía sau tiến tới nên cả hai không hề hay biết. Khi bọn chúng đến gần thì như cảm nhận được sự bất thường nên cô đã quay người ra sau nhìn. Cô hốt hoảng khi thấy những kẻ lạ mặt, nhưng cô chưa kịp hét lên thì bọn chúng đã nhanh chóng vòng tay qua người cô và Tịnh Nhi rồi áp sát chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào mặt cả hai. Cả hai liên tục giẫy giụa phản kháng nhưng sức lực không thể đối đầu với những gã đàn ông to khoẻ kia, cộng thêm tác dụng của thuốc mê đã khiến họ không còn khả năng chống cự. Chưa đầy một phút cả hai đã ngất đi. Bọn chúng nhanh tay chia nhau hai tên khiêng một người lên xe rồi nhanh chóng chạy xe đi mất. Mọi việc diễn ra trong tích tắc vì bọn chúng ra tay rất nhanh gọn và dứt khoát.
Vài phút sau, Cảnh Tuấn tay cầm ba ly nước ung dung bước đến băng ghế lúc nãy. Anh ấy vô cùng ngạc nhiên vì không thấy người đâu cả. Tuấn nhìn xung quanh gọi:
\- Him Lam ơi! Tịnh Nhi à!
Nhưng vẫn không thấy cô và Tịnh Nhi đâu cả. Bất chợt anh ấy nhìn xuống đất, Tuấn phát hiện thấy một chiếc điện thoại nằm dưới chân băng ghế. Linh cảm mách bảo Tuấn rằng hai cô gái đã gặp chuyện chẳng lành. Anh ấy vội mở điện thoại lên, đây là điện thoại của Him Lam vì điện thoại rơi tại vị trí của cô. Tuấn mở điện thoại lên nhưng điện thoại có cài pass. Anh ấy chưa biết làm thế nào vì bây giờ cần phải lập tức báo cho người nhà của cô và Tịnh Nhi biết.
Ngay lúc đó điện thoại của cô đổ chuông và rung lên. Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ “Tảng Băng đang gọi đến”.
Bình luận facebook