(Đại kết cục)
8
Ta dần dần lớn lên, xã giao thiết yếu là điều không thể thiếu.
Nhưng ta chưa từng chịu một chút ủy khuất nào ở bên ngoài, mọi người trong kinh đô đều gọi ta là “tâm can của Minh vương”.
Cố Hành Vi nói trong tay ca ca nắm toàn bộ huyết mạch Đại Tề, mà ta chính là con ngươi của ca ca.
“Bây giờ ngươi tới Kim Loan điện cầm ngọc tỉ chơi tung hứng, đám lão đầu kia có khi còn khen ngươi chơi hay.”
Cố Hành Vi rung đùi đắc ý, giống hệt ca ca Cố Hành Chỉ của nàng.
“Hoàng hậu chỉ có một ngũ công chúa, hoàng đế còn có hai nhi tử cũng c.hết sạch, quân quyền lại ở trong tay ca ca ngươi, nếu ta là ngươi, ta sẽ ngang ngược quậy tanh bành kinh đô.”
Những lời này đại nghịch bất đạo quá mức, ta muốn Cố Hành Vi đừng nói nữa, nhưng lại không có cách nào.
“A Vi…”
“Ai da, biết rồi.”
Cố Hành Vi ôm lấy vai ta giống như huynh đệ tốt, hỏi ta: “Lễ cập kê của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
Bởi vì lễ cập kê của ta mà trong phủ bận rộn đến sục sôi ngất trời, ngay cả ca ca cũng nhất quyết tự viết thiệp mời.
Lễ quan của hắn cũng chỉ diễn ra qua loa, nhưng lễ cập kê của ta, hắn nhất quyết muốn tự mình làm mọi thứ.
“Ca ca đang chuẩn bị.”
Nghe ta nói vậy, Cố Hành Vi trợn trắng mắt.
“Nếu ca ca ta tốt bằng một nửa ca ca ngươi, ta đang nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”
Cố Hành Vi và Cố Hành Chỉ thường xuyên chí chóe, giống như đôi oan gia.
Ta khẽ cười: “Tính cách của thế tử ca ca và ca ca ta không giống nhau.”
“Được rồi.” Cố Hành Vi nhìn sắc trời bên ngoài, xoay người xuống giường, “Ngươi mau về đi, Minh vương sắp tới chỗ ta đòi người rồi đấy.”
Khi ta về đến nhà, ca ca vẫn đang làm việc trong thư phòng.
Thân thể của hắn đã dần hồi phục, cũng bắt đầu bận rộn.
Ta thấy hắn đang cầm bút nghiêm túc viết nên không quấy rầy hắn, rón rén bước vào, nằm bên cạnh ghế hắn đang ngồi, cầm sách đọc.
Dưới thân có lót đệm mềm, ánh mặt trời mùa xuân lại quá thôi thúc người khác.
Ta đọc mãi đọc mãi, liền vô thức ngủ thiếp đi.
Ta bị đ.ánh thức bởi những tranh cãi của một đám người.
Trước mặt bàn của ca ca có thêm bình phong, trên người ta còn khoác áo rộng của hắn, hắn đang uống trà nghị sự cùng một đám người cách bình phong.
Ta mơ mơ màng màng nắm chặt ngón tay hắn lắc nhẹ.
Hắn nghiêng người nhìn ta một cái, tay còn lại vỗ nhẹ đầu ta.
Giống như vỗ về.
Ta để hắn nắm tay, ngoan ngoãn chờ hắn nghị sự xong.
9
“Bị đ.ánh thức à?”
Ca ca đưa tay đỡ ta dậy, chia một nửa chỗ ngồi trên giường cho ta.
Ta lắc đầu, sau đó bị một xấp sách trên bàn hấp dẫn sự chú ý.
“Đây là cái gì?”
Ca ca nhíu mày, định che đi những cuốn sách này.
Ta với tay túm lấy một góc, rút ra một cuốn.
“Lý thị ở kinh đô, mười sáu tuổi, con thứ hai trong nhà.”
“Vương thị ở Giang Châu, mười bảy tuổi, đích nữ trong nhà.”
“Sầm thị ở Phạm Dương, mười lăm tuổi tuổi, con thứ tư trong nhà.”
......
Cả một tập sách, đều là thông tin và tranh chân dung của các quý nữ thế gia.
Ta đặt nó trở lại bàn, hơi mạnh tay, tập tranh va chạm với mặt bàn phát ra một âm thanh khó chịu.
Trong thư phòng yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt, ta ngửa đầu nhìn về phía ca ca, giọng hơi buồn bã hỏi: “Ca ca sắp cưới vương phi sao?”
Hắn nhíu mày, còn chưa mở miệng, ta đã giành trước nói: “Nếu ca ca cưới vương phi, vậy thì sau này muội nhất định sẽ tôn kính vương phi giống như ca ca.”
“Muội... nhất định sẽ không tùy hứng, để vương phi chịu thiệt thòi.”
Ca ca gõ trán ta, khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu đang sợ ca ca cưới vương phi liền không cần muội nữa sao?”
Ta vừa nghe được mấy từ “Không cần muội”, thoáng chốc liền không cầm được nước mắt.
“Ca ca đừng không cần muội.”
Nước mắt ta rơi xuống như hạt châu đứt dây.
Hắn lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho ta, khẽ cười nói: “Ca ca nói không cần muội lúc nào?”
Ta thút thít nói: “Rõ ràng huynh vừa nói cưới vương phi liền không cần muội nữa.”
Hắn nhướng mày, cười trêu chọc ta: “Nếu ca ca thật sự cưới vương phi, Chiêu Chiêu phải làm sao bây giờ?”
“Chiêu Chiêu phải chuyển ra khỏi viện tử của ca ca, không thể ở bên cạnh ca ca mỗi ngày, cũng không thể ăn cơm cùng ca ca, càng không thể ôm gối tìm đến ca ca giữa đêm sấm sét.”
Hắn nói xong, đảo mắt nhìn ta cười xấu xa: “Chiêu Chiêu phải làm sao đây?”
Ta ngẩn người.
“Chiêu Chiêu… làm sao đây?”
Ta mếu máo, nén nước mắt nhìn hắn cầu cứu.
Mặt mày của hắn sáng lên, cười nói với ta: “Chiêu Chiêu nghĩ biện pháp đi, ca ca không thể không có vương phi, Chiêu Chiêu cũng không thể không có ca ca.”
“Chiêu Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ.”
10
Cho đến ngày lễ cập kê của ta diễn ra, ta vẫn không thể nghĩ ra giải pháp nào tốt.
Lễ cập kê rườm rà phức tạp, đây là lần đầu tiên Minh vương phủ náo nhiệt như vậy.
Ca ca còn lấy danh nghĩa của ta xây kho phát cháo ở xung quanh cửa thành kinh đô, phàm là cô nương cùng tuổi với ta, đều được tặng một cây trâm bạc.
Sự hoành tráng như vậy khiến biết bao người phải trầm trồ kinh ngạc
Khi ta mặc chiếc lễ phục có tay áo dài rộng, đội mũ trâm cài đi ra, ta nhìn thấy rõ sự vui mừng kinh diễm trong mắt ca ca.
Ca ca đặt biểu tự cho ta là Minh An.
Hắn nói, mong ta cả đời vui vẻ khỏe mạnh, không bệnh tật, không đau đớn.
Lễ vừa xong, một phong thánh chỉ đã đến trước cửa Minh vương phủ.
Hoàng đế phong ta làm Minh An quận chúa, ban lương thực cho ba nghìn hộ.
Ca ca nói, đây cũng là lễ vật của hắn tặng ta.
“Ca ca muốn Chiêu Chiêu làm tiểu cô nương vui vẻ nhất trên đời.”
Ta cười, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng: “Chiêu Chiêu chính là tiểu cô nương vui vẻ nhất trên đời khi có ca ca.”
Mặc dù ta không phải muội muội ruột của ca ca, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Minh vương phủ, có đất phong và tước vị, trong tay ca ca còn có binh quyền, trong lúc nhất thời, ta lại trở thành đối tượng khiến thế gia đại tộc tranh nhau kết thân giống như ca ca.
Người đến Minh vương phủ cầu thân nối liền không dứt, sắc mặt ca ca càng ngày càng khó coi, thiếu chút nữa đóng cửa từ chối tiếp khách.
“Ngươi muốn tìm lang quân như thế nào?”
Cố Hành Vi đã định thân, là biểu ca của nàng, con người rất tốt, nàng rất hài lòng.
Ta suy nghĩ một chút, nói: “Phải đối xử tốt với ta giống như ca ca ta, phải dịu dàng giống như ca ca, những thứ ca ca ta biết hắn cũng phải biết…”
“Gượm đã.”
Cố Hành Vi bày ra vẻ mặt đau đầu bảo ta câm miệng: “Ngươi gả cho ca ca ngươi cho rồi."”
Lòng ta nhảy dựng, nói hơi lắp bắp: “A Vi, ngươi… ngươi đừng có nói bậy!”
Cố Hành Vi nghi ngờ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nàng thở dài, lão luyện hỏi ta: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết cảm giác thích là gì không?”
Ta lắc đầu.
“Không gặp thì sẽ thấy nhớ hắn, tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy hắn, sẽ thương tiếc hắn, muốn ở bên cạnh hắn.”
Nàng nói một tràng trong một hơi, cuối cùng hỏi ta: “Ngươi nghĩ đến ai?”
Ta khựng lại, mấp máy môi, nhưng lại không dám phun ra cái tên kia.
Trong đầu đều là dáng vẻ ca ca cười nhìn ta.
11
Ta vô tri vô giác trở về nhà, không phát hiện ra bầu không khí quái dị hơn bình thường vài phần.
“Quận chúa, vương gia gọi người tới chính sảnh.”
Ta gật đầu, đi đến chính sảnh theo bản năng.
“Nha đầu! Nha đầu! Là nha đầu nhà chúng ta.”
Ta sửng sốt, nhìn thấy một đôi phu phụ trung niên trong chính sảnh kích động đi về phía ta.
“Nha đầu, phụ thân cuối cùng cũng tìm được con rồi, mau về nhà với phụ thân đi.”
Nam nhân trung niên nắm lấy tay ta, kích động đến mức giọng nói không rõ ràng.
“Nha đầu, mẫu thân sai rồi, ta không nên trơ mắt nhìn nãi nãi con bán con đi như vậy, con tha thứ cho ta nha.”
Trên khuôn mặt của nữ nhân trung niên có vẻ hốc hác và nhu nhược mà ta quen thuộc, ta có chút bối rối.
“Phu nhân nhận lầm người rồi, nàng là muội muội Minh An quận chúa của bản vương.”
Ta bị ca ca ngăn ở phía sau, trên mặt hắn không còn mang vẻ dịu dàng hòa nhã như trước nữa, lời nói cũng trở nên lạnh lùng.
Ca ca dắt tay ta ngồi lên vị trí cao trong chính sảnh.
“Nó chính là nha đầu!”
Nữ nhân trung niên nhìn chằm chằm vào ta nói.
Trái tim ta run lên, nắm chặt tay ca ca.
“Nếu hai vị còn muốn tiếp tục tìm lệnh ái, bản vương có thể tài trợ vạn lượng bạc trắng.”
Ca ca nhẹ nhàng nói một câu, nhất thời làm cho hai người trong sảnh đường không còn tiếng động.
Bọn họ lấy bạc của ca ca đưa cho rồi rời đi.
Ta ngồi một mình trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn chồi non mới nhú trên cây.
“Chiêu Chiêu không vui sao?”
Ca ca quay lại sau khi tiễn bọn họ đi, lặng lẽ đứng bên cạnh ta.
“Ca ca…”
“Ừm.”
“Muội khó chịu.”
Hắn thở dài, ôm ta vào lòng, giống như vô số lần trước kia, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, đợi tâm trạng ta ổn định lại.
“Muội, muội cũng không biết vì sao mình lại khó chịu, chỉ là... trong lòng muội không thoải mái.”
Ta nức nở thành tiếng trong vòng tay hắn.
“Ca ca biết.”
Ca ca dùng ngón tay gạt những giọt nước mắt trên khóe mi ta.
“Ca ca ở đây.”
Ta đã khóc rất lâu, lớp y phục trước ngực của ca ca ướt một mảng lớn, ta vẫn dụi vào hắn không chịu đi.
Hắn nhéo nhẹ chóp mũi ta, gọi ta là “túi khóc nhỏ”.
Ta ôm chặt eo hắn, cười nói muội chỉ làm túi khóc nhỏ của ca ca thôi.
12
“Ngươi không cưới thê, muội muội ngươi không xuất giá, hai người các ngươi đang thi xem ai giữ mình giỏi hơn sao?”
Cố Hành Chỉ nhìn ta và ca ca, người mài mực người rửa cọ, với vẻ mặt hận sắt không thành thép.
“Ngươi thành thân rồi mà không ở nhà bồi bạn với thế tử phi, ngày nào cũng chạy đến chỗ ta là có ý gì?”
Ca ca liếc hắn một cái, treo cây cọ vừa rửa sạch lên giá.
“Ngươi tưởng ta muốn à?”
Cố Hành Chỉ ngồi liệt trên ghế: “Lão thái thái nhà ta cứ bắt ta quan tâm hai người các ngươi nhiều hơn.”
Lão thái thái Lâm An hầu phủ nổi tiếng nhiệt tình, ca ca ba mươi mốt chưa cưới thê, ta tròn mười sáu tuổi còn chưa định thân, lão thái thái đi đứng không tiện cũng muốn tìm cho ta và ca ca mối hôn sự tốt.
Ta vừa tới Lâm An Hầu phủ, lão thái thái liền hớn hở lôi kéo ta, giọng run run nói một câu: “Tâm can nhi, đã vị lang quân nào vừa mắt con chưa?”
Ta sợ nếu nói có thì bà ấy sẽ hỏi tiếp, nói không có thì bà ấy sẽ lại gọi một đống nam tử tới trước mặt ta để cho ta chọn.
Lần nào cũng đều là Cố Hành Vi giải cứu ta.
“Chiêu Chiêu muội muội không có nam tử trong lòng sao?”
Cố Hành Chỉ hỏi một câu trêu chọc ta.
Tay ta run lên, khối mực trong tay suýt nữa thì bay ra ngoài.
“Muội…”
“Chiêu Chiêu muội muội đỏ mặt cái gì?”
Hắn rướn người đến gần ta, ánh mắt giống hệt như Cố Hành Vi lúc trước.
“Cố Hành Chỉ, vừa phải thôi.”
Mắt ca ca trầm xuống, Cố Hành Chỉ làu làu một tiếng rồi ngồi thẳng người lên.
Sau khi Cố Hành Chỉ đi, ta mới cảm thấy rõ ràng ca ca có gì đó không đúng lắm.
Trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại có chút không chân thật.
Gần đây ca ca còn thích nhìn chằm chằm vào ta, ta bị hắn nhìn đến nỗi cả người nóng lên, vô thức tránh ánh mắt của hắn, nhưng mà hình như hắn càng không vui.
“A Vi, ngươi nói xem, rốt cuộc ca ca ta bị làm sao vậy?”
Ta chỉ có thể đi hỏi Cố Hành Vi.
Cố Hành Vi sắp thành thân, gần đây đang bị nhốt trong phòng không được ra khỏi cửa.
“Chắc là ca ca ngươi đang mong ngươi không gả đi đó.”
Nàng có chút không chắc chắn: “Cũng có thể là sợ ngươi gả ra ngoài sẽ bị ức h.iếp.?”
“Nhưng ca ca chưa từng nhắc tới chuyện ta xuất giá.”
Hơn nữa, ta cũng không muốn rời xa ca ca một chút nào...
13
Ca ca sẽ có nữ tử mà mình yêu thích chứ? Nếu ca ca có nữ tử mà mình yêu thích…
Trong lòng ta đau nhói, cảm giác chua xót và ngột ngạt chợt ập đến.
“Minh An quận chúa! Quận chúa! Người đi ra nhìn ta đi!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài ồn ào, ta bị chấn động mạnh làm cho choáng váng, suýt nữa ngã xuống xe ngựa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta đang định vén rèm lên thì một người bất ngờ trèo lên cửa xe.
“Quận chúa! Quận chúa! Ta là Tần Thăng đây, quận chúa!”
Ta luôn trang bị đơn giản khi ra ngoài, người đi theo chỉ có phu xe và A Tri tỷ tỷ.
Không ngờ, người này lại trực tiếp trèo vào.
“Ta không biết ngươi.”
Ta buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Quận chúa, mấy ngày trước ở tiệc đạp thanh, người còn liếc nhìn ta một cái, sao người có thể nói không biết ta được!”
“Quận chúa, ta thích người, người gả cho ta được không? Ta nguyện ý, ta nguyện ý giao tính mạng cho người.”
Hắn dùng tứ chi bò về phía ta, tư thế giống như một con thú hoang.
Ta hoàn toàn bị dọa sợ, không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp, ngay cả chỗ trốn cũng không có.
“Ngươi cút ra!”
Hắn nắm lấy cổ áo ta, da gà của ta lập tức dựng đứng lên.
Trên đường lớn ồn ào hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng phu xe ở bên ngoài thét lên, A Tri tỷ tỷ ra sức kéo bắp chân gã nam nhân kia ở phía sau để hắn không tiếp cận ta thêm nữa.
Hắn không thể tiến lên phía trước, nhưng tay hắn lại túm lấy bả vai ta dùng sức thật mạnh, cả người ta sắp bị hắn kéo vào trong ngực.
Cửa sổ xe ngựa đột nhiên bị một thanh kiếm phá vỡ, có người dùng một cước đạp ngã gã nam nhân kia rồi ôm ta vào lòng.
Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã đi mất.
Trong phòng yên tĩnh, ta đứng lên đi ra ngoài, thấy ca ca đang lau một thanh kiếm sắc lạnh.
“Ca ca.”
Ta đứng trước cửa gọi hắn.
Tay lau kiếm của hắn dừng lại, trên mặt lại nở lên một nụ cười mà ta quen thuộc: “Chiêu Chiêu tỉnh rồi à.”
Hắn lau sạch tay, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng hỏi ta: “Sợ lắm đúng không?”
Mắt ta đỏ hoe, giọng hơi run rẩy: “Người kia, hắn kéo y phục của muội.”
Hắn siết chặt lấy ta, sức lực lớn đến mức như thể sắp khảm ta vào trong xương cốt của hắn.
“Là lỗi của ca ca, ca ca không bảo vệ tốt cho muội.”
Ta lắc đầu, sụt sịt mũi, giương mắt nhìn hắn: “Chiêu Chiêu không sao, có người đạp bay người kia, muội đã thấy hết rồi.”
Ánh mắt ca ca có chút tối tăm, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, nhưng lại không nói gì.
“Người đó đâu rồi?”
“Ca ca có thể mời hắn tới đây không? Muội muốn cảm ơn hắn.”
“Ca ca?”
Ánh mắt ca ca dừng lại trên mặt ta, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Được.”
“Nên cảm ơn hắn.”
14
Ca ca không cho ta gặp người đó, hắn nói ta là một cô nương, không nên gặp nam nhân bên ngoài.
Nhưng ta nghĩ mình nên chính miệng nói một câu cảm ơn, dù sao lúc đó tình hình cũng nhất nguy cấp.
Ta đứng chờ ở hòn non bộ trong hoa viên của vương phủ, nơi này là con đường duy nhất đi tới chính sảnh.
Khoảng nửa nén nhang sau, ta nhìn thấy một nam tử mặc thanh y tiêu sái phóng khoáng được hạ nhân trong phủ dẫn tới.
Hắn không quang phong tế nguyệt giống ca ca, cũng không phong lưu ưu tú như Cố Hành Chỉ.
*Quang phong tế nguyệt (光风霁月): Trời quang trăng sáng, tấm lòng rộng mở.
Trên người hắn toát ra loại khí chất hào hiệp, thanh y tự nhiên không có sự gò bó.
“Tiểu cô nương, trốn ở đây làm gì vậy?”
Sao hắn lại có thể phát hiện ra ta?
Ta ra khỏi hòn non bộ, hành nữ lễ với hắn.
“Tiểu nhân không nhận nổi lễ này của quận chúa.”
Hắn cong mày, tránh lễ của ta.
“Ngài đã cứu ta, là ta muốn cảm tạ ngài.”
“Quận chúa khách khí rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hắn cao giọng cười, bỗng nhiên kề sát vào ta nói: “Quận chúa thanh lệ thoát tục như vậy, ra ngoài nên mang thêm mấy thị vệ mới phải.”
Ta dường như ngửi được mùi thanh trúc trên người hắn, rất đặc biệt.
“Vẫn nên đa tạ ngài...”
“Chiêu Chiêu.”
Lời nói của ta bị nghẹn lại trong cổ họng.
Khuôn mặt ca ca tràn đầy nóng nảy, hắn trầm mặt chắn trước mặt ta, nói với nam tử mặc thanh y: “Xá muội còn trẻ người non dạ, đụng chạm phải khách quý, mong ngài bỏ quá cho.”
Nam tử mặc thanh y còn chưa kịp mở miệng cười, ca ca đã nói: “Hôm nay bản vương còn có việc quan trọng, sau này sẽ đích thân bái tạ hiệp sĩ, người đâu, tiễn khách.”
Ta ngạc nhiên, nam tử mặc thanh y kia thì nhướng mày, hứng thú nhìn ta và ca ca một cái.
“Ca ca, sao huynh lại đuổi người ta đi?”
Ta bị ca ca dắt tay bước nhanh đi vào trong, giọng nói của nam tử kia truyền tới rõ ràng.
“Gió trăng nồng đượm không đành xa nhau——“
Ca ca đóng mạnh cửa phòng, A Tri tỷ tỷ bị ca ca đuổi ra ngoài.
Hắn từng bước tiến lại gần ta, mặt mày u ám.
“Chiêu Chiêu không nghe lời.”
Ta lùi lại vài bước, cố gắng biện minh: “Ca ca, không phải đâu.”
Hắn nắm cổ tay ta, kéo ta vào trong ngực hắn: “Có phải Chiêu Chiêu muốn bỏ rơi ca ca không?"
“Muội không...”
Lời nói của ta bị hắn chặn lại, môi lưỡi áp sát vào nhau, hơi thở mát lạnh dễ ngửi của hắn phả vào mũi ta.
Đầu óc ta “ong” một tiếng, cả người ngây ngẩn.
“Chiêu Chiêu, ta không muốn làm ca ca của nàng nữa.”
Giọng nói của hắn có chút đắng chát, cổ họng khàn khàn.
Trái tim ta đập như trống trận, nắm chặt góc áo hắn, ngây ngốc hỏi một câu: “Vậy làm cái gì?”
Hắn khẽ cười: “Người trong lòng nàng, người bên gối nàng.”
Cổ họng ta nghẹn lại, chỉ cảm thấy mọi thứ trong trời đất đều có chút không chân thật.
“Ca ca sao... có thể thích muội chứ?”
Hắn thở dài, ôm lấy ta.
“Ta đã sống nửa đời trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, con đường này quá tối tăm, ta đi quá khó khăn và mệt mỏi.”
“Ta thường cảm thấy mình sinh ra đã đoản mệnh, nhưng từ khi gặp nàng, ta luôn nghĩ, sống lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút nữa."
“Trong nhà có một tiểu cô nương không chỉ thích khóc, mà còn nhát gan.”
“Nàng ấy nói nàng ấy chờ ta về nhà, nếu ta không về, nàng ấy nhất định sẽ khóc.”
Ta nghẹn ngào vùi mặt vào cổ hắn: “Ca ca, Chiêu Chiêu thích ca ca.”
“Chiêu Chiêu không muốn huynh cưới vương phi, Chiêu Chiêu chỉ muốn ở bên ca ca.”
Hắn ôm chặt ta, tiếng cười phát ra làm lồng ngực hắn rung động.
“Minh vương phi chỉ có thể là Chiêu Chiêu của ta.”
15
Đầu xuân tháng ba, Minh vương phủ cưới dâu.
Ta được Cố Hành Chỉ cõng đưa lên kiệu hoa.
“Vẫn là Chiêu Chiêu biết thương người, năm ngoái cõng Cố Hành Vi thiếu chút nữa làm ta mệt c.hết.”
Ta mím môi cười dưới khăn trùm đầu.
Cố Hành Vi cũng đã mang thai hai tháng, vậy mà hai người họ vẫn còn chí choé nhau.
Kiệu hoa lắc lư, ta muốn nhìn hình bóng người đang cưỡi ngựa ở phía trước xuyên qua khe hở, nhưng không cẩn thận chạm mắt với A Tri tỷ tỷ.
A Tri tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt tràn đầy ý cười.
Ta bị tỷ ấy nhìn đến nỗi đỏ mặt, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Kiệu dừng lại, ta được đỡ ra khỏi kiệu, có người cẩn thận ôm ta lên.
Bước qua chảo lửa, bái thiên địa.
Ta và ca ca được kết nối với nhau bằng dây lụa đỏ.
Khăn trùm đầu màu đỏ che khuất tầm nhìn của ta, ta không sợ chút nào, để ca ca dắt ta đi.
Sau khi lễ thành, khăn trùm đầu được một màn tay mở ra, ta ngước mắt lên nhìn, thấy người trong lòng ta đang đứng dưới ánh nến nhìn ta cười.
“Ca ca...”
Ta xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
“Ta đây.”
Hắn nắm tay ta, ôm ta vào lòng, giọng nói ôn hòa trang trọng: “Chiêu Chiêu của ta, từ nay về sau sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Nụ hôn của hắn rơi xuống khóe môi ta, mí mắt rũ xuống lướt qua chóp mũi ta, ta nghe thấy hắn thì thầm: “Kiếp này có được Chiêu Chiêu, xem ra ông trời đối đãi với ta không tệ.”
CHÍNH VĂN HOÀN.
Bình luận facebook