• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Duy nhất là em Cố Nam Tây Full (2 Viewers)

  • Chương 18 - Thời cẩn - gã điên của khương cửu sênh

Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 18 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************




duy-nhat-la-em-chuong-18.png






duy-nhat-la-em-chuong-18-1.png

Người mà anh luôn thầm nhung nhớđến phát điên, nay đã nằm trong lòng mình, tất cả vẻ ngụy trang ngày thường đều dỡ bỏ. Anh nằm áp lên người cô, hôn mút ngấu nghiến, nhưđang uống rượu độc giải khát.​


“Gâu gâu.”


Khương Bác Mỹ sủa hai tiếng, đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.


Thời Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ lừ: “Cút!”


Khương Bác Mỹ vội chạy biến khỏi phòng ba nó, sau khi ra tới cửa còn không nhịn được quay đầu nhìn trộm người đang nằm trên giường ba. Trông giống mẹ nó quá!


Trong phòng yên tĩnh như tờ, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, mãi vẫn không thể bình ổn trở lại.


“Sênh Sênh…”


Thời Cẩn thở dài, thả người trong lòng vào chăn, bọc kín lại, hôn khẽ lên trán cô rồi đứng dậy đi lấy hòm thuốc.


Khương Cửu Sênh quả thật sốt rất cao, dùng phương pháp hạ sốt vật lý cũng không xong. Thời Cẩn lau trán và cổ cho cô, côđổ mồ hôi lạnh, không ý thức được gì, chìm sâu vào giấc ngủ.


“Sênh Sênh.”


“Sênh Sênh.”


Thời Cẩn gọi tên cô hồi lâu mà cô cũng không đáp lại. Anh nhấc cô lên, bọc chăn rồi ôm cô vào lòng, một tay đỡ lấy vai cô cho cô uống thuốc.


Màu môi cô rất nhạt, hai cánh môi mím chặt, hàng mày nhíu chặt, trán mướt mồ hôi.


Thời Cẩn đặt viên thuốc bên môi cô, khẽ dỗ dành: “Sênh Sênh ngoan, há miệng ra.”


Cô nhíu mày, miệng hơi há ra.


Anh đút thuốc vào miệng cô.


Lưỡi cô vừa chạm vào viên thuốc thì côđã lập tức cau mày: “Đắng quá!”


Giọng cô khe khẽ, mang nét dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam, chẳng giống vẻ lười nhác tùy ý thường ngày, lại càng không giống cô ca sĩ với giọng hát khỏe khoắn hòa cùng tiếng đàn guitar trên sân khấu.


Tim Thời Cẩn mềm hẳn, dùng thìa đút nước đến bên môi cô: “Uống nước xong sẽ không đắng nữa.”


Khương Cửu Sênh nhắm chặt mắt, chỉ lẩm bẩm vài câu, miệng vẫn không há ra.


Thời Cẩn chờ một lúc, cuối cùng ngậm một hớp nước ấm, cúi đầu dán môi mình lên môi cô.


Cô uống thuốc xong, một tiếng sau thì bắt đầu hạ sốt. Đã mười giờ hơn, Khương Cửu Sênh vẫn ngủ rất say, cả người đẫm mồ hôi lạnh, Thời Cẩn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định cởi quần áo của cô.


Mười một giờ, điện thoại của Khương Cửu Sênh đổ chuông, chỉ vừa vang lên hồi chuông đầu tiên, Thời Cẩn đã mang điện thoại di động ra khỏi phòng, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì gương mặt đột nhiên trở nên lạnh tanh.


Vừa nhấc máy, người bên kia đã mở miệng: “Khương Cửu Sênh, chúng ta nói chuyện chút đi.”


Chất giọng trung tính này chính là của Tô Khuynh, nghe giọng anh ta có vẻ gấp gáp.


Mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy ai đáp lại, Tô Khuynh đang định hỏi thăm thì bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Côấy ngủ rồi.”


Giọng đàn ông á?


Hơn nửa đêm, một người đàn ông nhấc máy điện thoại của Khương Cửu Sênh, thân là một người trưởng thành, Tô Khuynh không thể không nghĩđến mấy tình tiết mờám.


Anh ta tò mò hỏi dò: “Anh là ai?”


Thế nhưng đầu dây bên kia chỉ còn là tiếng “tút” dài.


Tô Khuynh không sao tin được có người dám cúp máy bất lịch sự như thế với mình. Anh ta tức tối bấm gọi lại.


Song, điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc lãnh đạm: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”


Chết tiệt! Anh ta bị kéo vào danh sách đen rồi!


Tô Khuynh muốn nổi đóa.


Người bên cạnh vội hỏi: “Sao rồi, sao rồi?”


Đó là Hà Tương Bác, người quản lý của Tô Khuynh, khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ nghiêm chỉnh, thân hình mập mạp, là người quản lý lâu năm có uy tín tại Thiên Vũ.


Tô Khuynh nhún vai: “Bị kéo vào danh sách đen rồi.”


“Khương Cửu Sênh làm vậy làý gì?”


Hà Tương Bác không thể bình tĩnh nổi, định đứng lên thì Tô Khuynh đã lắc đầu, giọng nói thâm sâu: “Không phải côấy, là một người đàn ông.”


Đàn ông?


Hà Tương Bác thoáng nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.


“Nghệ sĩ do Mạc Băng quản lý tôi đều biết, gãđiên kia từđâu rơi xuống thế?” Anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được, đưa điện thoại mình cho Tô Khuynh, “Gọi tiếp đi, dùng điện thoại của tôi mà gọi.”


Chuyện đã vô cùng cấp bách, nếu tâm lý không vững, e rằng rất khóăn nói với công chúng.


Tô Khuynh gọi điện thoại một lúc lâu: “Không gọi được, tắt máy rồi.”


Khương Cửu Sênh cóý gìđây? À không đúng, gãđiên kia của Khương Cửu Sênh cóý gìđây?


Hà Tương Bác càng không chắc chắn, hỏi lại nghệ sĩ nhà mình: “Cậu có chắc là côấy đã phát hiện ra rồi không?”


Tô Khuynh ngả người ra sau, tay đặt trên ghế dựa, vậy mà không hề sốt ruột, chỉ cười cười: “Anh đang sỉ nhục vóc dáng của tôi đấy à?”


“Được rồi!” Hà Tương Bác không khách sáo vạch trần khuyết điểm của Tô Khuynh: “Bốn mươi triệu fan của cậu còn không nhận ra, dáng người của cậu cần tôi sỉ nhục chắc?”


Tô Khuynh sa mạc lời, “Tạm thời cố gắng làm chuyện này lắng xuống đi, tôi đi thám thính tình hình bên chỗ Mạc Băng đã rồi tính tiếp.” Hà Tương Bác suy nghĩ hồi lâu, bị người nắm nhược điểm trong tay, trước mắt chỉđành yên lặng quan sát mọi chuyện tiến triển thế nào.


“Được.”


“Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông mà Khương Cửu Sênh đang giấu là ai nhỉ?” Tính hóng hớt trong lòng quản lý Hà chộn rộn, “Không lẽ là sếp lớn Vũ Văn à?”


Tô Khuynh nhớ lại: “Giọng không giống.”


“TạĐãng?”


Tô Khuynh lại lắc đầu: “TạĐãng đang ở nước ngoài.”


“Không lẽ là Từ Thanh Cửu?” Hà Tương Bác bị suy đoán của mình làm cho sợ hãi.


Từ Thanh Cửu vốn làđối thủ của Khương Cửu Sênh. Số lần hai người gặp mặt không nhiều, nhưng mỗi khi chạm mặt, Từ Thanh Cửu đều sầm mặt, ánh mắt nhìn Khương Cửu Sênh cực kỳ ngạo nghễ.


“Nếu là Từ Thanh Cửu, tôi sẽđi bằng đầu cho anh xem.” Tên Từ Thanh Cửu kia trước nay đều vô cùng độc mồm, Khương Cửu Sênh có phải bị mùđâu chứ. Tô Khuynh nhún vai: “Đừng đoán mò nữa.”


Trong giới giải trí, những người khác giới có quen biết với Khương Cửu Sênh cũng không nhiều, nếu ai cũng không phải…


Hà Tương Bác kết luận: “Gãđiên kia có thể là người ngoài giới giải trí rồi.”


***


Ngoài cửa sổ Trăng sáng treo cao, lúc này “gãđiên” Thời Cẩn đang ngồi bên đầu giường Khương Cửu Sênh. Cô ngủ rất say, còn anh thì mải mê ngắm nhìn, cây tuyết tùng ngoài cửa phủđầy sương đêm.


Thời Cẩn cúi người, thủ thỉ bên tai cô.


“Sênh Sênh… Sênh Sênh.”


Mắt cô nhắm nghiền, gọi sao cũng không tỉnh.


Thời Cẩn vén chăn lên, nằm bên cạnh cô, cẩn thận vòng tay ôm lấy cô, khóe môi cũng hơi nhếch lên thỏa mãn.


Sáng hôm sau, tiết thu trong lành, bầu trời vô cùng quang đãng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu lam len lỏi vào từng ngóc ngách trong phòng, phủ một màu vàng óng ánh trên nền đệm đen tuyền, trông không hề chói mắt, mà hòa hợp đến không ngờ.


Khương Cửu Sênh vừa mở mắt ra đãđối diện với một đôi mắt vừa to vừa tròn, cô nhìn mà ngơ ngác.


Khương Bác Mỹ: “Gâu!”


Nó thật kích động, kích động một cách khó hiểu!


Khương Cửu Sênh không hiểu.


Trong lúc côđang ngơ ngác, một thứ mềm mại, bông xùđã chui vào lòng cô. Cô cúi đầu, ồ, hóa ra là một con phốc sóc, lông trắng tinh, lại ú na ú nần, trông rất đáng yêu.


“Gâu!” Khương Bác Mỹ vui mừng, dụi mặt vào lòng cô, “Gâu gâu!”


Ngoài cửa, một giọng nam vang lên, gằn từng chữ: “Đi ra ngoài.”


Ba tới rồi, rút thôi!


Khương Bác Mỹ run cầm cập, gâu một tiếng rồi nhanh chân bò xuống giường, chạy dọc theo góc tường để ra khỏi phòng, sau đó chạy ra phòng khách, tự giác lôi ổ chó của mình ra ban công.


Khương Cửu Sênh nhìn một lúc lâu mà vẫn còn sững sờ.


Thời Cẩn đứng trước cửa một lúc, không tự tiện đi vào, chỉ giải thích: “Đó là chó của tôi, tên là Khương Bác Mỹ.”


Cô”ừ” một tiếng, nhìn quanh quất, chân mày càng lúc càng nhíu lại: “Bác sĩ Thời.”


Giọng Thời Cẩn ôn hòa nhắc nhở: “Hôm qua cô gọi tên tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Duy Nhất Là Em full
  • Cố Nam Tây
Truyện Duy nhất là em
  • 5.00 star(s)
  • Cố Nam Tây
Truyện Duy nhất là em
  • 3.70 star(s)
  • Cố Nam Tây

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom