Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27 - Những ngày nằm viện cùng bác sĩ thời
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 27 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
Từ Thanh Bách bỗng thấy bùi ngùi: “Bạn bè gần tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm đấy.”
Tám năm trước, Thời Cẩn vào học khoa Y trường Yale, còn anh ta bất hạnh trở thành bạn giường trên giường dưới với thiên tài. Kể từ ngày đó, anh ta hoàn toàn bị vùi lấp dưới ánh hào quang của Thời Cẩn.
Từ Thanh Bách thở dài một hơi, tiếp tục cảm khái: “Vậy mà cậu lại bảo tôi cút, đúng là anh em cây khế mà!”
Tay vừa chạm tới vai Thời Cẩn, anh đã lùi lại một bước. Từ Thanh Bách lúng túng giơ tay giữa không trung, đờđẫn nhìn Thời Cẩn cởi áo blouse ném vào thùng rác, rồi lấy dung dịch khử trùng trong túi quần xịt lên bả vai.
Thời Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt không gợn một ngọn sóng: “Dù có tình bạn tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm, cũng không được phép chạm vào tôi.” Anh nghiêm nghị giải thích, vẫn với cái giọng lịch sự nho nhã mọi khi , “Rất bẩn.”
Từ Thanh Bách hoàn toàn cạn lời. Thật sự quáđau lòng!
Anh ta nhớ lại hồi học y, anh ta nằm giường trên, Thời Cẩn nằm giường dưới, nếu lúc leo lên giường không cẩn thận giẫm phải ga giường quý báu của Thời Cẩn, Thời Cẩn sẽ lặng im đổi ga giường, khửđộc rồi vứt hết tất cảđi, cứ như bị dính virus vậy.
Thời Cẩn ở ba tháng liền dọn ra ngoài, xét ra thì tình nghĩa giường trên giường dưới hai năm chỉ là trên danh nghĩa mà thôi! Đúng là anh em cây khế!
Từ Thanh Bách hít sâu một hơi, gọi lại cô y táđi ngang qua: “Y tá Lưu, có kéo không?”
Y tá khu nội trúđược thanh niên đào hoa của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc điểm danh có phần sửng sốt: “Dạ? Cóạ.”
Từ Thanh Bách đi tới, lấy kéo đặt trên khay của y tá Lưu, rồi đi tới thùng rác nhặt áo blouse của Thời Cẩn, cắt một đường không chút do dự.
Anh ta quay lại nói với Thời Cẩn: “Cắt áo chia tay!”
Thời Cẩn vẫn dửng dưng, liếc nhìn một cái rồi lại hướng mắt về cửa khoa X-Quang. Từ Thanh Bách có cảm giác đấm lên bịch bông, vừa định lên tiếng đã thấy sắc mặt Thời Cẩn dịu đi, nở nụ cười khẽ.
Anh tiến tới: “Tay còn đau không?”
Tay trái Khương Cửu Sênh đeo băng treo, cô khẽ di chuyển ngón tay: “Không đau lắm.” Cô không hề yếu ớt, nhưng hình như Thời Cẩn rất không yên tâm.
Bây giờ côđã hơi tin, có lẽ Thời Cẩn là”fan cuồng” của cô thật.
“Tay chưa bó bột, đừng nên cửđộng.” Thời Cẩn nói.
Khương Cửu Sênh gật đầu. Cô vẫn đeo khẩu trang, chiếc khăn quàng màu xanh thẫm che kín cằm cô.
Từ Thanh Bách nhận ra chiếc khăn đó, là của Thời Cẩn.
Anh chỉnh lại khăn quàng và khẩu trang của Khương Cửu Sênh, che đi hơn nửa mặt cô: “Em vào phòng làm việc của tôi chờ một lát, tôi đi lấy kết quả.”
“Vâng.”
Từ Thanh Bách nhìn trân trân, thì ra không chỉ có chứng hoang tưởng ảo giác là chĩa mũi nhọn vào đám đông, bệnh sạch sẽ cũng vậy. Khương Cửu Sênh chính là ví dụ chứng minh cho bệnh của Thời Cẩn.
Hai người một trước một sau rời khỏi khoa X-Quang, đến cửa thang máy vừa lúc chạm mặt Tiêu Lâm Lâm.
Cô ta cười chào hỏi: “Bác sĩ Thời.”
Thời Cẩn gật đầu: “Bác sĩ Tiêu.”
Lịch sự mà xa cách, là thái độ nhất quán của anh.
Tiêu Lâm Lâm không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng không tỏ thái độ ra mặt, ánh mắt hướng về người bên cạnh Thời Cẩn: “Đây là?”
Anh đáp ngắn gọn: “Bạn tôi.”
Không giới thiệu cũng không dẫn lời, có vẻ rất khách sáo.
Tiêu Lâm Lâm không hỏi nữa, đổi đề tài, dù là chuyện công việc nhưng vẫn thoáng vẻ dịu dàng của phái nữ: “Sau sáu giờ anh có rảnh không? Có ca bệnh muốn hỏi ý kiến của anh.”
Thời Cẩn không buồn suy nghĩ: “Xin lỗi, không rảnh.”
Thời Cẩn rất lịch thiệp, nếu không liên quan đến vấn đề riêng tư, anh hiếm khi từ chối thẳng thừng như thế. Tiêu Lâm Lâm nhất thời cứng họng không trả lời được.
“Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Dứt lời, Thời Cẩn không hề chờ thêm, ấn phím thang máy, nói với người bên cạnh, “Tôi đi làm thủ tục nằm viện cho em nhé?”
Tuy anh là fan não tàn, nhưng Khương Cửu Sênh không muốn phiền Thời Cẩn hết chuyện này đến chuyện khác. Cô trả lời: “Không đến mức phải nằm viện.”
Thời Cẩn khuyên nhủ, giọng điệu thân thiện, không hề vượt quá chức trách: “Tay em sưng lắm, có khả năng bị tổn thương mô mềm, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày.”
Anh nói cứ như bác sĩđang dặn dò bệnh nhân vậy.
Suýt nữa quên mất hàng xóm nhà cô còn là bác sĩ yêu nghề. Khương Cửu Sênh không từ chối nữa, đùa lại một câu: “Không phải bác sĩ Thời ở khoa Ngoại Tim mạch ư? Sao cũng liên quan đến khoa Chấn thương chỉnh hình vậy?”
Thời Cẩn gật đầu: “Tôi toàn năng.”
Khương Cửu Sênh á khẩu.
Thời Cẩn nói rất đúng, phim chụp X-Quang biểu hiện mô mềm của cô bị tổn thương nhẹ, phải bó bột. Thời Cẩn làm thủ tục nằm viện cho cô. May mà concert tổ chức vào tháng sau, vết thương lại ở tay trái, chắc sẽ không làm lỡ dở lịch trình. Mạc Băng sợ có biến cố, chỉ mong cung phụng Khương Cửu Sênh như tổ tông, đương nhiên tán thành bằng cả hai tay.
Mạc Băng bị thương ngoài da, chân bị trật khớp không tiện đi lại. Khương Cửu Sênh liền bảo cô về, giữ trợ lý Trần Dịch Kiều ở bệnh viện chăm sóc.
Tiểu Kiều dịu dàng mà hiền lành như cái tên của mình. Theo cách nói của Mạc Băng, cô nàng lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Mạc Băng từng được thưởng thức tay nghề của Tiểu Kiều không ít, lần nào cũng khen không dứt miệng. Thậm chí lúc đầu Khương Cửu Sênh còn nghi ngờ Mạc Băng tuyển Tiểu Kiều vì tài nấu nướng của côấy.
Buổi tối, Tiểu Kiều mang canh tới bệnh viện. Cửa phòng bệnh có vệ sĩ trông coi, là người Vũ Văn Xung Phong phái tới. Cô nàng rất xấu hổ, đỏ mặt chào hỏi, khách sáo hỏi các anh có muốn ăn không. Mấy anh vệ sĩđều ngại ngùng xua tay.
Vào phòng, Tiểu Kiều nói: “Chị Sênh, em hầm canh xương cho chị này.”
Khương Cửu Sênh đặt tạp chí xuống, ngẩng đầu: “Cảm ơn.”
Tiểu Kiều cười xấu hổ, đặt bình giữ nhiệt lên tủ, dùng nước sôi tráng bát đũa cẩn thận.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn túi vải phồng to của côấy: “Tiểu Kiều, tối nay em không cần ở lại đâu. Chị bị thương ở tay thôi, không có gì bất tiện cả.”
Tiểu Kiều lập tức lắc đầu: “Như vậy sao được, chị Mạc Băng không cóởđây, em phải trông coi chị mọi lúc mọi nơi, lỡ có fan cuồng xông vào thì biết làm sao?”
Được đấy, fan cuồng cũng tới rồi!
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nhìn cửa phòng bệnh: “Phẫu thuật thành công không?”
Là Thời Cẩn, bộđồ vô khuẩn anh mặc không thể che lấp dáng người của anh. Đúng là giá treo đồ trời sinh mà, Khương Cửu Sênh nghĩ.
Anh gật đầu: “Ừ, rất thành công.”
Vừa nói xong, bỗng “choang” một tiếng, hai người đều nhìn lại, thấy bát sứ vỡ nát bấy, nước canh vung vãi khắp lơi, Tiểu Kiều đã cuống càng thêm cuống.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Côđỏ mặt lắp ba lắp bắp giải thích, “Là… là em hậu đậu, chưa lau khô tay… trơn… trơn quá. Xin lỗi chị Sênh, em sẽ thu dọn sạch sẽ.”
Cô ngồi xổm xuống, tay không thu dọn mảnh sứ vỡ.
“Không sao.” Khương Cửu Sênh nhìn đôi tay bỏng đến đỏ rực của cô, “Em đừng nhặt thế, bị thương bây giờ, gọi y táđến dọn đi. Giờ chị chưa đói, không cần vội, em đến phòng cấp cứu xem tay trước đã.”
Tiểu Kiều liên tục nói cảm ơn, gọi y tá tới rồi mới vội vàng rời khỏi.
Y táđi tới thấy Thời Cẩn, hiển nhiên khá kinh ngạc. Cô vội vàng điều chỉnh sắc mặt, vừa dọn dẹp vừa dỏng tai hóng chuyện của bác sĩ Thời. Cô bắt đầu suy diễn, là bộ ngôn tình hiện đại của bác sĩ, còn gì nữa nhỉ, ồ, còn liên quan đến giới showbiz sóng gióào ạt nữa!
Thời Cẩn đi tới bên giường Khương Cửu Sênh: “Tay còn đau không?”
Giọng điệu như bác sĩ chủ trị.
“Không đau, hơi tê thôi.”
Anh cúi người nhìn tay cô, vươn một ngón tay thon dài chạm lên lớp bột trên tay cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn tay anh. Đẹp quáđi mất, muốn sờ quá…
****************************
Tóm lại, hễđụng đến người trong ảnh, Thời Cẩn chắc chắn sẽ bùng nổ. Đó là cấm địa của anh, dù có phải căng rào che chắn, cũng không để người ngoài xâm phạm nửa bước.
Tóm lại, hễđụng đến người trong ảnh, Thời Cẩn chắc chắn sẽ bùng nổ. Đó là cấm địa của anh, dù có phải căng rào che chắn, cũng không để người ngoài xâm phạm nửa bước.
Từ Thanh Bách bỗng thấy bùi ngùi: “Bạn bè gần tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm đấy.”
Tám năm trước, Thời Cẩn vào học khoa Y trường Yale, còn anh ta bất hạnh trở thành bạn giường trên giường dưới với thiên tài. Kể từ ngày đó, anh ta hoàn toàn bị vùi lấp dưới ánh hào quang của Thời Cẩn.
Từ Thanh Bách thở dài một hơi, tiếp tục cảm khái: “Vậy mà cậu lại bảo tôi cút, đúng là anh em cây khế mà!”
Tay vừa chạm tới vai Thời Cẩn, anh đã lùi lại một bước. Từ Thanh Bách lúng túng giơ tay giữa không trung, đờđẫn nhìn Thời Cẩn cởi áo blouse ném vào thùng rác, rồi lấy dung dịch khử trùng trong túi quần xịt lên bả vai.
Thời Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt không gợn một ngọn sóng: “Dù có tình bạn tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm, cũng không được phép chạm vào tôi.” Anh nghiêm nghị giải thích, vẫn với cái giọng lịch sự nho nhã mọi khi , “Rất bẩn.”
Từ Thanh Bách hoàn toàn cạn lời. Thật sự quáđau lòng!
Anh ta nhớ lại hồi học y, anh ta nằm giường trên, Thời Cẩn nằm giường dưới, nếu lúc leo lên giường không cẩn thận giẫm phải ga giường quý báu của Thời Cẩn, Thời Cẩn sẽ lặng im đổi ga giường, khửđộc rồi vứt hết tất cảđi, cứ như bị dính virus vậy.
Thời Cẩn ở ba tháng liền dọn ra ngoài, xét ra thì tình nghĩa giường trên giường dưới hai năm chỉ là trên danh nghĩa mà thôi! Đúng là anh em cây khế!
Từ Thanh Bách hít sâu một hơi, gọi lại cô y táđi ngang qua: “Y tá Lưu, có kéo không?”
Y tá khu nội trúđược thanh niên đào hoa của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc điểm danh có phần sửng sốt: “Dạ? Cóạ.”
Từ Thanh Bách đi tới, lấy kéo đặt trên khay của y tá Lưu, rồi đi tới thùng rác nhặt áo blouse của Thời Cẩn, cắt một đường không chút do dự.
Anh ta quay lại nói với Thời Cẩn: “Cắt áo chia tay!”
Thời Cẩn vẫn dửng dưng, liếc nhìn một cái rồi lại hướng mắt về cửa khoa X-Quang. Từ Thanh Bách có cảm giác đấm lên bịch bông, vừa định lên tiếng đã thấy sắc mặt Thời Cẩn dịu đi, nở nụ cười khẽ.
Anh tiến tới: “Tay còn đau không?”
Tay trái Khương Cửu Sênh đeo băng treo, cô khẽ di chuyển ngón tay: “Không đau lắm.” Cô không hề yếu ớt, nhưng hình như Thời Cẩn rất không yên tâm.
Bây giờ côđã hơi tin, có lẽ Thời Cẩn là”fan cuồng” của cô thật.
“Tay chưa bó bột, đừng nên cửđộng.” Thời Cẩn nói.
Khương Cửu Sênh gật đầu. Cô vẫn đeo khẩu trang, chiếc khăn quàng màu xanh thẫm che kín cằm cô.
Từ Thanh Bách nhận ra chiếc khăn đó, là của Thời Cẩn.
Anh chỉnh lại khăn quàng và khẩu trang của Khương Cửu Sênh, che đi hơn nửa mặt cô: “Em vào phòng làm việc của tôi chờ một lát, tôi đi lấy kết quả.”
“Vâng.”
Từ Thanh Bách nhìn trân trân, thì ra không chỉ có chứng hoang tưởng ảo giác là chĩa mũi nhọn vào đám đông, bệnh sạch sẽ cũng vậy. Khương Cửu Sênh chính là ví dụ chứng minh cho bệnh của Thời Cẩn.
Hai người một trước một sau rời khỏi khoa X-Quang, đến cửa thang máy vừa lúc chạm mặt Tiêu Lâm Lâm.
Cô ta cười chào hỏi: “Bác sĩ Thời.”
Thời Cẩn gật đầu: “Bác sĩ Tiêu.”
Lịch sự mà xa cách, là thái độ nhất quán của anh.
Tiêu Lâm Lâm không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng không tỏ thái độ ra mặt, ánh mắt hướng về người bên cạnh Thời Cẩn: “Đây là?”
Anh đáp ngắn gọn: “Bạn tôi.”
Không giới thiệu cũng không dẫn lời, có vẻ rất khách sáo.
Tiêu Lâm Lâm không hỏi nữa, đổi đề tài, dù là chuyện công việc nhưng vẫn thoáng vẻ dịu dàng của phái nữ: “Sau sáu giờ anh có rảnh không? Có ca bệnh muốn hỏi ý kiến của anh.”
Thời Cẩn không buồn suy nghĩ: “Xin lỗi, không rảnh.”
Thời Cẩn rất lịch thiệp, nếu không liên quan đến vấn đề riêng tư, anh hiếm khi từ chối thẳng thừng như thế. Tiêu Lâm Lâm nhất thời cứng họng không trả lời được.
“Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Dứt lời, Thời Cẩn không hề chờ thêm, ấn phím thang máy, nói với người bên cạnh, “Tôi đi làm thủ tục nằm viện cho em nhé?”
Tuy anh là fan não tàn, nhưng Khương Cửu Sênh không muốn phiền Thời Cẩn hết chuyện này đến chuyện khác. Cô trả lời: “Không đến mức phải nằm viện.”
Thời Cẩn khuyên nhủ, giọng điệu thân thiện, không hề vượt quá chức trách: “Tay em sưng lắm, có khả năng bị tổn thương mô mềm, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày.”
Anh nói cứ như bác sĩđang dặn dò bệnh nhân vậy.
Suýt nữa quên mất hàng xóm nhà cô còn là bác sĩ yêu nghề. Khương Cửu Sênh không từ chối nữa, đùa lại một câu: “Không phải bác sĩ Thời ở khoa Ngoại Tim mạch ư? Sao cũng liên quan đến khoa Chấn thương chỉnh hình vậy?”
Thời Cẩn gật đầu: “Tôi toàn năng.”
Khương Cửu Sênh á khẩu.
Thời Cẩn nói rất đúng, phim chụp X-Quang biểu hiện mô mềm của cô bị tổn thương nhẹ, phải bó bột. Thời Cẩn làm thủ tục nằm viện cho cô. May mà concert tổ chức vào tháng sau, vết thương lại ở tay trái, chắc sẽ không làm lỡ dở lịch trình. Mạc Băng sợ có biến cố, chỉ mong cung phụng Khương Cửu Sênh như tổ tông, đương nhiên tán thành bằng cả hai tay.
Mạc Băng bị thương ngoài da, chân bị trật khớp không tiện đi lại. Khương Cửu Sênh liền bảo cô về, giữ trợ lý Trần Dịch Kiều ở bệnh viện chăm sóc.
Tiểu Kiều dịu dàng mà hiền lành như cái tên của mình. Theo cách nói của Mạc Băng, cô nàng lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Mạc Băng từng được thưởng thức tay nghề của Tiểu Kiều không ít, lần nào cũng khen không dứt miệng. Thậm chí lúc đầu Khương Cửu Sênh còn nghi ngờ Mạc Băng tuyển Tiểu Kiều vì tài nấu nướng của côấy.
Buổi tối, Tiểu Kiều mang canh tới bệnh viện. Cửa phòng bệnh có vệ sĩ trông coi, là người Vũ Văn Xung Phong phái tới. Cô nàng rất xấu hổ, đỏ mặt chào hỏi, khách sáo hỏi các anh có muốn ăn không. Mấy anh vệ sĩđều ngại ngùng xua tay.
Vào phòng, Tiểu Kiều nói: “Chị Sênh, em hầm canh xương cho chị này.”
Khương Cửu Sênh đặt tạp chí xuống, ngẩng đầu: “Cảm ơn.”
Tiểu Kiều cười xấu hổ, đặt bình giữ nhiệt lên tủ, dùng nước sôi tráng bát đũa cẩn thận.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn túi vải phồng to của côấy: “Tiểu Kiều, tối nay em không cần ở lại đâu. Chị bị thương ở tay thôi, không có gì bất tiện cả.”
Tiểu Kiều lập tức lắc đầu: “Như vậy sao được, chị Mạc Băng không cóởđây, em phải trông coi chị mọi lúc mọi nơi, lỡ có fan cuồng xông vào thì biết làm sao?”
Được đấy, fan cuồng cũng tới rồi!
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nhìn cửa phòng bệnh: “Phẫu thuật thành công không?”
Là Thời Cẩn, bộđồ vô khuẩn anh mặc không thể che lấp dáng người của anh. Đúng là giá treo đồ trời sinh mà, Khương Cửu Sênh nghĩ.
Anh gật đầu: “Ừ, rất thành công.”
Vừa nói xong, bỗng “choang” một tiếng, hai người đều nhìn lại, thấy bát sứ vỡ nát bấy, nước canh vung vãi khắp lơi, Tiểu Kiều đã cuống càng thêm cuống.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Côđỏ mặt lắp ba lắp bắp giải thích, “Là… là em hậu đậu, chưa lau khô tay… trơn… trơn quá. Xin lỗi chị Sênh, em sẽ thu dọn sạch sẽ.”
Cô ngồi xổm xuống, tay không thu dọn mảnh sứ vỡ.
“Không sao.” Khương Cửu Sênh nhìn đôi tay bỏng đến đỏ rực của cô, “Em đừng nhặt thế, bị thương bây giờ, gọi y táđến dọn đi. Giờ chị chưa đói, không cần vội, em đến phòng cấp cứu xem tay trước đã.”
Tiểu Kiều liên tục nói cảm ơn, gọi y tá tới rồi mới vội vàng rời khỏi.
Y táđi tới thấy Thời Cẩn, hiển nhiên khá kinh ngạc. Cô vội vàng điều chỉnh sắc mặt, vừa dọn dẹp vừa dỏng tai hóng chuyện của bác sĩ Thời. Cô bắt đầu suy diễn, là bộ ngôn tình hiện đại của bác sĩ, còn gì nữa nhỉ, ồ, còn liên quan đến giới showbiz sóng gióào ạt nữa!
Thời Cẩn đi tới bên giường Khương Cửu Sênh: “Tay còn đau không?”
Giọng điệu như bác sĩ chủ trị.
“Không đau, hơi tê thôi.”
Anh cúi người nhìn tay cô, vươn một ngón tay thon dài chạm lên lớp bột trên tay cô.
Cô ngẩn ngơ nhìn tay anh. Đẹp quáđi mất, muốn sờ quá…
Bình luận facebook