Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295 - Thời cẩn xét nghiệm dna, hoắc nhất ninh gặp người lớn.
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 295 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
“Hơn nữa, cô có biết tác giả tên thật là gì không?” Cô ngừng lại một chút rồi nói, “Anh ấy cũng tên là Dung Lịch đấy.”Cùng tên với Viêm Hoằng đế ư?!Liệu có khi nào cũng có cả một cô gái tên Oanh Trầm không?!Khương Cửu Sênh như có điều suy nghĩ, nhìn vị họ Dung kia bước lên một chiếc xe.
Vì cách quá xa, nên cô chỉ thoáng nhìn thấy được người ngồi trên ghế lái có đường nét rất lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.
Đó là đội trưởng Hoắc.
Không ngờ hai người này lại quen biết nhau.
Hoắc Nhất Ninh khởi động xe, nhìn vào gương chiếu hậu một cái: “Anh ở lại Giang Bắc mấy ngày?”Vừa lên xe, Dung Lịch đã nhắm mắt dưỡng thần: “Ngày mai tôi sẽ quay về thủ đô.”Hoắc Nhất Ninh thuận miệng hỏi: “Sau không ở lâu thêm vài ngày?”Anh ta day day mi tâm, đáp: “Bận!”
“Tôi thấy anh nhàn chết đi được, còn bắt đầu chơi trò viết văn cơ mà.” Hoắc Nhất Ninh trêu chọc: “Tôi nghe Đông Tử nói, anh viết kịch bản, nam chính còn mang tên anh nữa cơ mà.
Dung Lịch này, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh nhảm thế nhỉ?”Anh và Dung Lịch lớn lên trong cùng một khu nhà, còn có cả cậu Đông Tử kia nữa, đều là anh em từ thời còn đóng bỉm ấy chứ.
Nói vậy thì cũng không chính xác lắm, dù sao cái tên Dung Lịch này từ nhỏ đã rất khác biệt rồi.
Cậu ta chưa từng đóng bỉm, từ thời hai ba tuổi đã ôm quyển binh pháp Tôn Tử, ngồi chỉ điểm giang sơn với cả nhóm các cụ già.
Trong cái tuổi đám trẻ còn trèo cây chọc ổ chim, phá làng phá xóm, thì cậu ta đã rất ra dáng làm “con nhà người ta” rồi.
Người thanh niên ngồi ghế sau chợt mở mắt ra hỏi: “Đông Tử nói á?” Anh ta ngồi dựa vào lưng ghế, hơi hất cằm lên.
Khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng hơi phớt hồng giống như một chấm hồng chu sa trên tranh thủy mặc Đan Thanh vậy, trong sự lạnh lùng lại mang theo vẻ phong nhã và ngông cuồng: “Cậu ta có vẻ ngứa da quá nhỉ.”Hoắc Nhất Ninh bật cười không nói gì.
Đừng có nhìn Dung Lịch ra vẻ không vương khói lửa nhân gian mà hiểu lầm, nắm đấm của cậu ta là cứng nhất trong cả đám anh em bọn họ đấy.
Điện thoại chợt rung lên.
Dung Lịch khẽ nhíu mày, để mặc nó kêu thêm vài tiếng nữa mới nhấc máy: “Alo?”Anh ta rất kiệm lời, mặt không chút cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thi thoảng đáp lại vài câu.”Ừ.”
“Ngày kia về.”
“Cúp máy đây.”Sau đó, anh ta cúp điện thoại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, đầu lông mày không giãn ra, môi vẫn mím chặt.
Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Ai vậy?”Anh ta không thèm mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng hắt vào rất chói mắt.
Anh ta đưa tay lên che, nói: “Bớt quản chuyện người khác đi.”Hoắc Nhất Ninh như cười như không, cố tình trêu ghẹo: “Lâm Oanh Trầm à?”Ánh mắt anh ta lập tức bắn sang như dao: “Cô ta không phải Oanh Trầm.”Quả nhiên, chỉ cần nhắc đến cái tên này là dung nhan như tranh thủy mặc Đan Thanh kia của anh ta lập tức nồng đậm, nhiều màu sắc hơn hẳn.
Đám anh em trong khu nhà đều biết, ở vị trí chỗ trái tim của Dung Lịch kia đã xăm lên hai chữ: Oanh Trầm.
Năm đi xăm hai chữ đó, Dung Lịch chỉ mới bảy tuổi.
Nhà họ Dung đều cho rằng đứa trẻ này bị điên rồi.
Điện thoại lại rung lên vài cái, lần này là điện thoại của Hoắc Nhất Ninh.
Anh nhấc máy nghe.”Đội trưởng, có án mạng.” Là đội phó Triệu Đằng Phi gọi tới.
Một tay Hoắc Nhất Ninh điều khiển vô lăng, hỏi: “Hiện trường ở đâu? Tôi sẽ đi thẳng qua đó.”
“Nhạc Thiên Uyển, ở khu Vạn Hòa phía tây Giang Bắc.”
“Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới nơi.” Cúp điện thoại xong, Hoắc Nhất Ninh ngừng xe vào ven đường, quay lại nói: “Dung Lịch, anh xuống xe đi, tôi có vụ án rồi.”Dung Lịch không động đậy, lạnh lùng nhìn Hoắc Nhất Ninh: “Đây là đường cao tốc.”
“Anh tùy tiện vẫy một chiếc xe đi, chỉ cần là tài xế nữ, chắc chắn sẽ cho anh đi nhờ một đoạn mà.” Trong đầu Hoắc Nhất Ninh chỉ toàn là vụ án, thúc giục anh ta: “Mau xuống xe đi.”Dung Lịch điên ruột, chỉ muốn vặn gãy cái đầu chó của cậu ta xuống.
Khoảng nửa tiếng sau Hoắc Nhất Ninh đã đến hiện trường vụ án.
Địa điểm phát hiện án mạng là ở trong một căn hộ cho thuê một phòng ngủ một phòng khách.
Anh giơ thẻ ngành của mình ra, đi vào hiện trường.
Pháp y Trương Tiệp vừa thu thập chứng cứ tại hiện trường xong: “Đội trưởng Hoắc.”Hoắc Nhất Ninh cầm một đôi găng tay, hỏi: “Xác nhận được thân phận của nạn nhân chưa?”
“Đã xác nhận rồi.” Trương Tiệp đưa anh vào trong phòng bếp, thi thể vẫn còn nằm trong tủ bếp, chưa di chuyển đi: “Nạn nhân tên Kiều Phương Minh, bốn mươi hai tuổi, nam, làbác sĩ khoa huyết học của bệnh viện Thiên Bắc.”
“Thời gian tử vong?”
“Khoảng từ chín rưỡi đến mười giờ đêm qua, hung khí là một con dao hoa quả bình thường.” Trương Tiệp ngồi xổm xuống hơi kéo thi thể ra ngoài một chút: “Toàn thân người chết có sáu chỗ bị đâm, vết thương chí mạng nằm trên ngực trái, đầu mũi dao đâm thẳng vào phổi, chết do mất máu quá nhiều.”Hoắc Nhất Ninh đi quanh phòng bếp một vòng, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
Vết máu nhơ nhớp khắp sàn: “Ai là người báo cảnh sát?”
“Là chủ nhà.” Người trả lời là Tưởng Khải: “Khách thuê tầng dưới than phiền rằng có nước rỉ từ ban công xuống.
Chủ nhà vào đây mới phát hiện ra vòi nước trong phòng bếp không tắt, hơn nữa, dưới đất còn có vết máu.
Người ta mở cửa tủ bếp ra mới phát hiện bên trong có một thi thể, hơn nữa, thi thể còn không phải là khách thuê căn hộ này.”Vậy thì người khách thuê đó chính là kẻ tình nghi số một rồi.
Giết người, giấu xác.
Nếu theo lẽ thường tình mà nói, sau khi giết người thường sẽ ném xác đi, vì sao hung thủ lại giấu xác chết vào trong tủ bếp?!Trong phòng bếp cũng không có quá nhiều vết máu hay vết tích đã tẩy rửa qua, rõ ràng đây không phải hiện trường phá án đầu tiên.
Hoắc Nhất Ninh hỏi: “Hiện trường phá án đầu tiên ở đâu?”Tưởng Khải đưa anh ra khỏi phòng bếp, đi tới cửa căn hộ: “Là vị trí này.” Sau đó, anh ta lại nói: “Có điều, vì vòi nước không khóa nên bị trôi sạch rồi, căn bản không để lại chứng cứ gì, trừ vết máu trên tường.”
“Tra được ra thông tin của người thuê nhà chưa?”
“Chủ nhà cũng chỉ biết tên thôi, thân phận cụ thể vẫn chưa tra ra được.” Tưởng Khải lật sổ ghi chép ra: “Là đàn ông, khoảng năm mươi tuổi, tên là Tô Vạn Giang.”Tô Vạn Giang ư?!Sao nghe quen tai nhỉ?!Hoắc Nhất Ninh đang suy nghĩ thì chợt có người kêu to một tiếng: “Các người ở trong nhà tôi làm cái gì thế hả?”Ở ngoài cửa, một người đàn ông lưng hơi còng, mặt hơi sưng phù, đã qua tuổi trung niên, tóc điểm bạc đang đứng đó.
Tay ông ta cầm vài chai bia, trừng mắt nhìn vào trong phòng.
Chủ nhà lùi về sau trốn tránh, hô to lên: “Ông ta chính là Tô Vạn Giang đấy!”Nghi phạm đã xuất hiện rồi.
Thang Chính Nghĩa đứng gần nhất mắt tinh tai thính, nhanh tay nhanh chân bước tới túm chặt lấy tay của Tô Vạn Giang, dùng sức vặn mạnh ra đằng sau.
Chai bia trên tay rơi xuống đất, Tô Vạn Giang đau đớn vừa kêu lên một tiếng đã bị ấn lên tường.
Ông ta quay đầu chửi rủa ầm ĩ.
Thang Chính Nghĩa ấn đầu ông ta, dùng đầu gối ghìm chặt, không cho ông ta cử động: “Ông là Tô Vạn Giang đúng không?”
“Đúng thế.” Thấy tình thế này, Tô Vạn Giang hơi hoảng hốt: “Các người là ai? Các người ở nhà tôi làm gì?”
“Chúng tôi là cảnh sát hình sự của đội hình sự số 1, Chi cục Cảnh sát thành phố Giang Bắc.” Thang Chính Nghĩa rút còng tay từ thắt lưng ra, còng hai tay Tô Vạn Giang ở sau lưng, “Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án mạng giết người nên tiến hành bắt khẩn cấp đối với ông.”Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, ở đồn cảnh sát người ra người vào vô cùng bận rộn.
Trong phòng lấy khẩu cung, Triệu Đằng Phi và Chu Tiêu đang thẩm vấn Tô Vạn Giang.”Tôi không giết người.” Tô Vạn Giang lặp lại lần thứ ba, đôi mắt đục ngầu tràn ngập lửa giận và không cam lòng.
Triệu Đằng Phi ngồi thẳng người dậy, mặt nghiêm nghị không có cảm xúc gì: “Ông có giết người hay không, phía cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận.
Hiện giờ mong ông trả lời các câu hỏi theo đúng sự thật.
Mức độ phối hợp của ông cùng với mỗi câu nói của ông sau này đều sẽ được đưa ra trước tòa án.”Mặt Tô Vạn Giang lộ vẻ hoảng loạn.
Triệu Đằng Phi và Chu Tiêu đang ghi chép lại khẩu cung đánh mắt ra hiệu cho nhau, bắt đầu tra hỏi: “Ông và nạn nhân Kiều Phương Minhcó quan hệ gì?”Tô Vạn Giang không nhìn Triệu Đằng Phi: “Chúng tôi không thân.”
“Cũng tức là hai người có quen biết phải không?”Tô Vạn Giang gật đầu.
Triệu Đằng Phi mới hỏi tiếp: “Ông nói rõ tình hình cụ thể một chút đi.”Ánh mắt ông ta né tránh, cúi đầu đáp: “Tôi và hắn gặp nhau ở một sòng bạc ngầm vài lần.” Ông ta ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi xuống, nhấn mạnh thêm: “Chỉ gặp vài lần thôi, không có qua lại gì cả.”Đã không qua lại với nhau thì ông chột dạ cái gì?”Tối qua khoảng từ chín rưỡi đến mười giờ, ông đang ở đâu? Lúc ấy, có người nào ở cùng ông không?”Tô Vạn Giang chần chừ một lúc rất lâu rồi mới ấp úng đáp: “Tôi ngủ ở nhà, không có ai khác cả, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi.”Không có chứng cứ vắng mặt.
Triệu Đằng Phi đã hiểu rõ, lại hỏi tiếp: “Mấy giờ ông về đến nhà? Trước lúc đó ông làm gì?”
“Lúc đầu tôi và bạn bè ngồi ăn đêm ở phố ẩm thực, đến hơn tám giờ lại đi uống rượu ở phố Thiên Hành.
Tôi uống say quá nên khoảng chín giờ thì bạn tôi mới gọi tôi dậy.
Sau đó tôi về nhà ngủ tiếp, ngủ một lèo tới tận trưa nay mới dậy đi mua cơm ăn.
Nhìn thấy có người đánh bài trong con hẻm nhỏ, tôi cũng cược vài ván, quay về thì cảnh sát các anh đã đến nhà tôi rồi.”
“Ông không có chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.” Triệu Đằng Phi ngừng một chút, nhìn Tô Vạn Giang nói tiếp: “Không thể bài trừ khả năng giết người sau khi say rượu.”Ông ta đứng bật dậy: “Tôi không có!” Cảm xúc của ông ta rất kích động, vô cùng tức giận biện bạch cho mình: “Vừa về đến nhà là tôi ngủ say không biết gì luôn rồi.
Tôi không làm gì cả, người cũng không phải do tôi giết.
Không phải tôi!”Tường kính của phòng thẩm vấn là kính một chiều.
Hoắc Nhất Ninh ngồi đó, Tưởng Khải đứng sau lưng anh, tiếng ghi âm truyền ra ngoài, giọng Tô Vạn Giang cũng vọng ra qua lớp tường bao của phòng thẩm vấn, vừa rõ ràng vừa phẫn nộ.
Dáng vẻ này, xem ra không giống nói dối chút nào.
Tưởng Khải phán đoán: “Đội trưởng, liệu có khi nào Tô Vạn Giang say rượu rồi giết người mà chính ông ta cũng không biết không?” Anh ta chống cằm, vẻ mặt thâm sâu khó lường như Sherlock Holmes: “Trước đây tôi có xem một bộ phim về tội phạm thì đúng là như vậy đấy.
Hung thủ uống rượu say, căn bản không nhớ được là mình từng giết người, cho nên ngay cả máy kiểm tra nói dối hoặc tất cả các biểu cảm dù nhỏ nhất cũng không hề có sơ hở gì.”Đôi chân dài của Hoắc Nhất Ninh không thèm đặt tử tế xuống sàn mà gác lên trên bàn.
Anh quay đầu lườm anh ta một cái: “Thế trong phim không nói cho cậu rằng, phá án cần chứng cứ à?”Tưởng Khải vò đầu nói: “Còn chưa tìm ra hung khí, hiện trường cũng bị nước xối sạch sẽ rồi.
Trừ nạn nhân và Tô Vạn Giang ra, không phát hiện bất cứ vết tích gì của người thứ ba, chứng cứ là chuyện quá xa vời!”
“Không phải vẫn còn thi thể đó sao?” Hoắc Nhất Ninh đứng dậy: “Cậu đi thúc giục bên pháp y nhanh chóng đưa báo cáo khám nghiệm tử thi đi.”
“Tôi đi ngay.”Hoắc Nhất Ninh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Giang bèn gọi anh: “Đội trưởng, có người tìm anh.”Trên chiếc ghế ở cửa đồn cảnh sát, có hai cụ già đang ngồi.
Ông cụ hơi trẻ hơn một chút ngồi rất ngay ngắn, mặc vest, mặt rất nghiêm túc.
Ông cụ trà hơn một chút thì chống gậy ba toong, mặc bộ Tôn Trung Sơn, đôi mắt quắc thước đang nhìn Hoắc Nhất Ninh chằm chằm.
Hoắc Nhất Ninh bước tới hỏi: “Xin lỗi ông là?”Ông cụ già xua tay, mặt rất nghiêm nghị: “Cậu cứ lo việc trước đi.”Hoắc Nhất Ninh cũng không nói thêm gì nữa, gọi hết mọi người trong đội ra họp nhanh, tổng kết lại các đầu mối và điểm hiềm nghi hiện tại của vụ án giết người trong tủ bếp, cuối cùng phân công nhiệm vụ cho các thành viên.”Tưởng Khải, cậu tới sòng bạc điều tra một chút, xem mối quan hệ của nạn nhân và Tô Vạn Giang như thế nào.
Tra luôn cả tình hình tài chính của họ nữa nhé.”
“Yes sir!”
“Chính Nghĩa, cậu tới hiện trường vụ án một chuyến, đi hỏi thăm xung quanh xem tối qua có tình huống gì khác thường không.
Kiểm tra cả hệ thống camera giám sát, tất cả những nơi tối qua Tô Vạn Giang từng đi qua đều phải kiểm tra kỹ càng một lượt, không được bỏ sót.”
“Yes sir!”
“Chu Tiêu, cậu đi mời người bạn mà Tô Vạn Giang nhắc đến đó tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung!”
“Yes sir!”
“Tiểu Giang, cậu ở lại trong đồn, xử lý hết thông tin về thân phận của nạn nhân và Tô Vạn Giang cùng với mạng lưới quan hệ xã hội của hai người đó.” Hoắc Nhất Ninh ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Cả lịch sử cuộc gọi nữa.”
“Yes sir!”Vô cùng khẩn cấp, nhưng lại đâu ra đấy.
Có thể nhìn ra được, năng lực chỉ huy và bao quát của cậu đội trưởng đội hình sự này rất cao, tư duy logic cũng rất kỹ càng chặt chẽ.
Người đàn ông như vậy, Sắt Sắt sao có thể là đối thủ được chứ.
Ông cụ Từ rơi vào trầm tư.
Hoắc Nhất Ninh lại bước tới: “Chào ông, cháu là Hoắc Nhất Ninh.”Hai ông cụ già sáng sớm đã tới đồn cảnh sát chơi kia, không ai khác chính là ông cụ Từ và lão Tưởng, người bạn già của ông.
Ông cụ ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên: “Tôi là ông ngoại của Sắt Sắt.”Hiển nhiên Hoắc Nhất Ninh sững sờ mất vài giây, sau đó mới nói: “Cháu chào ông ngoại ạ.”Ông cụ Từ cũng không hề nể mặt, dáng vẻ rất xa cách: “Ai là ông ngoại của cậu!” Ông đánh giá người thanh niên trước mặt, nói: “Dáng vẻ này, nhìn đúng là mặt người dạ thú.”Hừ, chắc chắn là dùng cái mã mặt người dạ thú này để dụ dỗ Sắt Sắt nhà ông đây mà.
Hoắc Nhất Ninh mặt người dạ thú chỉ biết á khẩu.
Ông cụ Từ không nói ngoài lề nhiều, rất quyết đoán đi thẳng vào vấn đề: “Cậu có vụ án cần xử lý, tôi cũng sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu.
Tôi hỏi vài câu rồi sẽ đi ngay.”Hoắc Nhất Ninh hơi ghé tai lại, lịch sự, chu đáo mà lại không quá cố gắng thân cận: “Dạ, ông cứ hỏi ạ.”Không vênh váo không kiêu ngạo, lại không cố tình nịnh bợ, vội vàng.
Trừ tướng mạo ra, tu dưỡng cũng rất khá.
Trong lòng ông cụ Từ đã thầm lật cuốn sổ nhỏ, đánh dấu đạt tiêu chuẩn cho anh rồi, sau đó ông mới hỏi: “Cậu quen Sắt Sắt nhà tôi bao lâu rồi?”
“Dạ mười tháng bảy ngày ạ.”Nhớ rõ mồn một như vậy, không biết có phải đang lừa gạt người ta không.
Thôi thì cứ cho thêm năm điểm trước đã.”Hai đứa quen biết như thế nào?”
“Lúc cháu làm cảnh sát giao thông ở chốt gác Cửu Lý Đề, từng kiểm tra xe của Sắt Sắt ạ.”Lúc làm cảnh sát giao thông mà còn dụ dỗ con gái nhà người ta, nhất là đứa bé xinh đẹp ngời ngời như Sắt Sắt nữa.
Trừ mười điểm!Ông cụ Từ lại hỏi tiếp: “Hai đứa qua lại từ bao giờ?”Ánh mắt Hoắc Nhất Ninh không chút né tránh, thoải mái nhìn thẳng vào mắt ông cụ, thái độ cũng rất hòa nhã vừa phải: “Ngày cuối cùng của tháng bảy ạ.”Về nhà ông sẽ hỏi lại Sắt Sắt sau, thêm cho năm điểm vậy.”Cậu biết giặt quần áo không?”
“Có ạ.”Ông cụ Từ âm thầm cho anh thêm năm điểm nữa.”Biết nấu cơm không?”
“Có ạ.”Lại tăng năm điểm.
Vẫn còn một vấn đề quan trọng nhất: “Cậu có xem phim truyền hình mà Sắt Sắt đã đóng không?”Hoắc Nhất Ninh đáp: “Có ạ.”Đến trọng điểm rồi: “Có spam bình luận không?”Hoắc Nhất Ninh không cần suy nghĩ: “Có ạ.”Thời điểm thử thách xem có phải là tình yêu chân thật hay không đã đến rồi đây này! Ông cụ Từ nhìn Hoắc Nhất Ninh chằm chằm, vẻ mặt như muốn nói “cậu không trốn được khỏi mắt lửa ngươi vàng của tôi đâu”: “Trong tập phim truyền hình của Sắt Sắt chiếu tối hôm qua, cậu spam bao nhiêu cái?”Hoắc Nhất Ninh nghĩ một chút rồi đáp: “Hơn hai mươi cái ạ.”Hơn hai mươi cái à, miễn miễn cưỡng cưỡng mới đủ tiêu chuẩn.
Cho thêm năm điểm!Ông cụ Từ ngẫm nghĩ.
Sau khi cân nhắc một hồi mới tiếp tục: “Đọc thử một cái ra xem nào.”Lần này thì Hoắc Nhất Ninh phải nghĩ lâu lâu mới đáp: “Ai dám mắng bạn gái tôi nữa, tống giam.”Ông cụ giật thót mình.
Ối chà, hóa ra là cái móng lợn này bình luận à? Ông còn ấn thích nữa đấy!Cũng khá chứ nhỉ, thêm năm điểm nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Nhất Ninh vang lên.
Anh nhìn màn hình gọi đến nhưng cũng không nhận cuộc gọi ngay.
Ông cụ Từ lẳng lặng thò đầu ra ngó một cái.
Sắt Sắt Của Đội Trưởng.
Ôi giồi ôi, buồn nôn chết đi được! Mà nhắc mới nhớ, Sắt Sắt là của nhà họ Cảnh và nhà họ Từ chứ! Trừ mười điểm!Ông cụ Từ nghiêm mặt hỏi: “Điện thoại của Sắt Sắt à?”Hoắc Nhất Ninh gật đầu, chờ ông cụ nói tiếp.”Mau nghe đi còn gì.”Anh ấn nhận cuộc gọi, thấy tai ông cụ vểnh cả lên để nghe, anh bèn tự giác bấm mở loa ngoài.
Cảnh Sắt ở đầu dây bên kia rất vui vẻ, vừa lên tiếng đã hỏi: “Đội trưởng, anh có nhớ em không?”Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn cụ già một cái rồi mới đáp: “Có.”
“Sáng mai là bạn gái anh có thể đến bên anh rồi, anh có vui không nào?”Dù không ở ngay trước mặt, nhưng ông cụ cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nhảy nhót vui sướng của Cảnh Sắt ở đầu dây bên kia.
Con mèo cái ở trong nhà ông lúc tìm được mèo đực cũng hí hửng như thế đấy, rõ ràng là mùa thu rồi mà trong mắt lấp lánh sắc xuân đến không thể chịu nổi.
Hoắc Nhất Ninh sờ mũi nói: “Ừm.”Cảnh Sắt cảm giác được gì đó, hơi hụt hẫng nói: “Hình như anh chẳng vui gì cả.” Nếu là trước đây, thì đội trưởng sẽ dỗ dành cô hôn anh một cái trước đã ấy.”Sắt Sắt à,” Hoắc Nhất Ninh nhìn ông cụ Từ, rồi nói: “Ông ngoại đang ở bên cạnh.”Đầu dây bên kia lặng im như tờ.
Phải mười giây sau, giọng nói vô cùng căng thẳng của Cảnh Sắt mới từ từ nũng nịu vang lên: “Ông ngoại, con chỉ có mỗi một anh bạn trai thôi đó.
Ông đừng bắt nạt anh ấy.”Mặt ông cụ Từ đẩy vẻ khó tin, cũng như vừa bị tổn thương vậy: “Trong lòng con, ông ngoại là người vô lý như vậy sao?” Cùng với sự tổn thương là sự đau xót, ấm ức và cực kỳ không cam lòng: “Sắt Sắt à, con chỉ có một người ông ngoại là ông thôi đấy, giờ trái tim của ông bị tổn thương rồi này.”Không ngờ Sắt Sắt lại đi bênh thằng nhóc này.
Trừ sạch điểm luôn!!! Trừ hết sạch! Không điểm!!!Ông cụ Từ cúp luôn điện thoại của Hoắc Nhất Ninh đang để trên ghế.
Cảnh Sắt và Hoắc Nhất Ninh đều cạn lời.
Ông cụ Từ chống gậy đứng dậy, rất bi thương gọi lão Tưởng đỡ ông ra về.
Trước khi đi, ông chỉ để lại một câu: “Tối nay spam bình luận, nhớ để lại tên.”Chờ tiếp chiêu trên bình luận đi. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hoắc Nhất Ninh hơi khựng lại rồi mới đáp: “… Vâng ạ.”Chờ người đi xa rồi, Hoắc Nhất Ninh mới xoa mồ hôi trong lòng bàn tay.
Sống hai mươi, ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên anh căng thẳng như vậy.
Anh cảm thấy ông cụ không hài lòng với anh lắm, nhưng cũng có thể thông cảm được.
Nếu sau này anh có một cô con gái cưng như Sắt Sắt, ai mà dám dụ con bé đi mất thì e rằng anh còn không bình tĩnh, hòa nhã được như ông cụ Từ đâu.
Đầu tiên là phải đánh gãy cái chân chó của thằng ranh đó trước đã rồi nói sau.
Hoắc Nhất Ninh bấm gọi đi.
Chuông vang lên hai tiếng đã có người nhận.”Ông nội ạ.”Giọng nói ở đầu dây bên kia sang sảng vang lên: “Anh vẫn còn nhớ tới người ông nội này cơ à? Bao nhiêu lâu anh không gọi điện thoại cho ông rồi hả?”Ba mẹ Hoắc Nhất Ninh qua đời từ khi anh còn nhỏ, anh được ông nội nuôi nấng trưởng thành nên tình cảm của hai ông cháu rất tốt.
Chỉ có điều, mấy năm nay Hoắc Nhất Ninh rời khỏi thủ đô tới Giang Bắc làm cảnh sát, ông cụ không vui khi anh ở ngoài một mình nên thường làm mình làm mẩy với anh.
Dù sao, trời cao, hoàng đế xa, Giang Bắc quá xa xôi, mà các mạng lưới quan hệ của nhà họ Hoắc thì đều ở thủ đô cả.
Nghề nghiệp của Hoắc Nhất Ninh vừa đặc thù vừa có tính nguy hiểm cao, đương nhiên ông cụ hy vọng anh ở lại thủ đô.”Ông với bác cả tới Giang Bắc một chuyến đi ạ.”Ông cụ Hoắc vừa nghe đã thấy có vấn đề gì đó: “Chuyện gì vậy?”Hoắc Nhất Ninh liếm răng, khóe môi cong lên mỉm cười: “Đến gặp cháu dâu của ông ạ.”Ông cụ Hoắc bất chợt chưa kịp phản ứng, ngẩn ngơ một lúc lâu mới kích động nói: “Mau gửi ảnh con bé qua đây!!!”Hoắc Nhất Ninh tìm một bức ảnh chính diện gửi sang cho ông.
Khoảng hơn mười phút sau, bên kia cũng chụp ảnh màn hình gửi sang.
Trên bức ảnh chụp màn hình là nữ chính trong một bộ phim tiên hiệp đang rất nổi do Cảnh Sắt đóng.”Là cô bé này hả?” Ông cụ Hoắc hơi khó tin, còn tưởng thằng cháu gần ba mươi tuổi đầu của mình sẽ cô đơn cả đời chứ.
Không ngờ nó tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại kiếm được nàng dâu như tiên nữ thế này.
Tuy là… khả năng diễn xuất hơi tệ chút.
Nhưng mà cứ bị xinh đẹp ấy!!!Hoắc Nhất Ninh cười đáp: “Đúng rồi ạ.
Xinh nhỉ ông nhỉ!”Tổ tông linh thiêng rồi!!!Sau đó, tám giờ tối nay, trên khu bình luận của bộ phim đang hot “Tru Tiên – Tử Lăng truyền”, ngài sẽ chứng kiến trong đại quân spam bình luận có những mẩu tin như thế này.
Cháu dâu của tôi xinh đẹp nhất.
Cháu ngoại của tôi xinh đẹp nhất.
Cháu dâu của tôi càng đẹp hơn.
Không đẹp bằng cháu ngoại tôi.
Cháu dâu của tôi là Cảnh Sắt.
Cháu ngoại tôi là Cảnh Sắt.
Ông là fan giả.
Ông mới là fan giả.
Quần chúng bình luận: Report đi, ở đây có hai fan giả.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Mười một giờ sáng, y tá trưởng Lưu bê khay dụng cụ y tế bước vào phòng bệnh VIP số 503.
Cô đặt khay xuống, điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền dịch, sau đó mới cầm dây cao su trên khay lên: “Cô Từ, cô đưa tay ra đi.”Từ Trăn Trăn lật người, lớp băng dầy trên khuôn mặt phải vẫn chưa được gỡ ra, giọng điệu rất khó chịu: “Làm cái gì vậy?”Y tá trưởng Lưu giải thích: “Lấy máu làm xét nghiệm máu.”Từ Trăn Trăn lập tức đầy vẻ đề phòng, cũng rất kháng cự: “Mặt tôi bị thương thôi mà, sao phải làm xét nghiệm máu?”
“Chỉ là xét nghiệm theo quy định thôi!”Cô ta đẩy tay y tá trưởng Lưu ra: “Tôi không làm.” Mặt cô ta rất cảnh giác, trừng mắt giận dữ: “Tránh ra, tôi không xét nghiệm máu.”Y tá trưởng Lưu chỉ mỉm cười, cũng không miễn cưỡng cô ta.
Cô bê khay dụng cụ y tế ra khỏi phòng bệnh, cũng đóng cửa phòng lại.
Y tá trưởng Lưu quay người đi vài bước về phía trước: “Bác sĩ Thời, bệnh nhân không cho lấy máu.”Thời Cẩn đứng dựa vào tường, mặc áo blouse trắng của bác sĩ, bên trong là áo sơ mi trắng và quần Tây, cúc áo cài nghiêm chỉnh tới tận cúc trên cùng.
Anh hơi hất cằm lên, cái cổ thon dài, làn da trắng muốt, vừa sạch sẽ vừa bình tĩnh.
Ánh mắt anh hơi liếc về phía bình truyền dịch trong phòng bệnh, nói: “Hai mươi phút nữa lại đến lấy.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”Sau đó, Thời Cẩn đi vào phòng pha thuốc, pha cho bệnh nhân phòng 503 thêm một liều thuốc.
Sau đó nữa, anh đi tới khoa ngoại thần kinh.
Thời Cẩn thong thả gõ cửa phòng ba tiếng.
Từ Thanh Bách ở bên trong nói: “Mời vào.”Thời Cẩn đẩy cửa bước vào.
Bình luận facebook