Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63 - Xong chuyện
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 63 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
“Ừ, bên đây hơi ồn ào một chút.”
Cuộc tranh cãi của hai cô gái lập tức ngưng bặt, cả hai đều trố mắt líu lưỡi nhìn về phía Khương Cửu Sênh.
“Khương Cửu Sênh!”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn.
“Cô…” Cô gái ôm mèo Scotland tai cụp hơi chần chừ, sau đó cố gắng thỏ thẻ dù giọng điệu có phần sốt sắng, “Cô nhận ra tôi đúng không?”
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Vẻ mặt cô gái kia vốn đã không tốt, nay lại càng tái xanh: “Cô đừng nói bậy bạ trước mặt Trình Hội.”
Dứt lời, cô ta xấu hổ ôm mèo rời khỏi đây.
À, hóa ra cô con gái thứ tám của nhà họ Tần vẫn còn tự biết rõ rằng, Trình Hội không thích mấy người phụ nữ điêu ngoa.
Thật ra, Khương Cửu Sênh và Tần Tiêu Tiêu chưa gặp nhau bao giờ. Tuy Tần Tiêu Tiêu không quá nổi tiếng, nhưng cũng từng xuất hiện trên màn ảnh, trí nhớ của Khương Cửu Sênh vẫn luôn rất tốt, huống chi, Tần Tiêu Tiêu này và Trình Hội còn từng xuất hiện trong một vài tin tức giải trí.
Khương Cửu Sênh cúi đầu tiếp tục nói điện thoại: “Em nhớ mà.”
Một tháng sau chuyến lưu diễn của cô chính là sinh nhật của bà Khương, vì vậy Trình Hội cố tình gọi điện hỏi thăm xem cô có về nhà hay không.
“Ừ, đặt vé giúp em đi.”
Trình Hội ở đầu bên kia đồng ý.
Khương Cửu Sênh dõi theo bóng dáng đã khuất dần ngoài cửa: “Anh, sao Tần Tiêu Tiêu biết chúng ta là anh em ruột nhỉ?”
Đầu bên kia im lặng một lúc.
Trình Hội đáp: “Người nhà họ Tần rất thích hóng chuyện.” Anh dừng trong giây lát rồi nghiêm túc dặn dò, “Nếu em gặp người nhà đó thì tránh xa một chút.”
Cô không quen bất cứ cậu ấm cô chiêu nào nhà họ Tần cả, chỉ có điều Trình Hội thật sự không có hảo cảm với mấy người nhà này.
Khương Cửu Sênh mỉm cười đồng ý rồi cúp điện thoại. Khi cô vừa quay đầu lại, cô gái cài kẹp hoa đã vội sấn tới.
“Sênh gia!”
Khương Cửu Sênh kinh ngạc.
Hai mắt cô gái sáng lấp lánh như đèn pha, tha thiết hỏi: “Em có thể sờ tay chị không?”
Khương Bác Mỹ: “Gâu!”
Cô gái lập tức nói kiểu khác: “Không thì cho em sờ chó của chị cũng được!”
“Gâu!”
Khương Bác Mỹ tỏ vẻ khinh bỉ.
Vẻ mặt của cô ấy lúc này trông khác hẳn so với người lý lẽ hùng hồn ban nãy, Khương Cửu Sênh buồn cười: “Em thích nhạc của chị à?”
“Em là fan cuồng của chị đó!” Giọng cô sang sảng mạnh mẽ, khiến con mèo nằm trong lòng cũng sợ đến dựng đứng cả lông.
Đúng là một cô bé thú vị.
Khương Cửu Sênh cười đưa tay ra: “Chào em.”
Đối phương buột mồm: “Ông xã!”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Úi, sơ suất để lộ bản chất mất rồi! Cô gái ngại ngùng gãi đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Sênh gia, cho em chữ ký được không?”
“Được thôi, ký ở đâu?” Khương Cửu Sênh hỏi.
Đối phương vội lấy trong túi ra một cây bút lông, sau đó vạch áo khoác jeans ra: “Ký lên ngực em này.”
Khương Cửu Sênh dùng kiểu chữ Khải, ký tên mình lên nền áo thun trắng tinh của cô gái.
“Sênh gia…”
Khương Cửu Sênh nhìn cô bé.
Hình như cô ấy rất do dự, đôi mày nhíu chặt, lên tiếng hỏi dò: “Chị còn nhớ Đàm Mặc Bảo từng gặp chị dưới chân cầu Tam Cửu không?”
Khương Cửu Sênh sửng sốt.
Đó là bốn năm về trước, khi Khương Cửu Sênh vẫn chưa trở thành nghệ sĩ.
Mùa hạ ở Giang Bắc vốn rất nóng bức, vì vậy, dưới chân cầu Tam Cửu có rất nhiều người bán nước ướp lạnh dạo. Trong số ấy, chỉ có một cô bé ăn mặc rách rưới, gắng sức giơ một tấm giấy các-tông có viết mấy chữ to nhỏ không đều: “Bán sức lao động để chôn cất cho mẹ.”
Cô bé dường như chưa trưởng thành, vóc dáng khá cao nhưng lại rất gầy, da bị phơi đến đen nhẻm, cả người đầm đìa mồ hôi. Cô bé ngồi một góc dưới chân cầu, lưng thẳng tắp. Những người đi đường ngang qua đây đều liếc mắt nhìn cô bé mấy lần, có kẻ giễu cợt, có người khinh bỉ, cho dù vậy, cô bé ấy vẫn ngồi thẳng lưng như thường. Không ai có ý định dừng chân, có lẽ họ đều cho rằng, cô bé là một kẻ lừa gạt hoặc ăn xin.
Khương Cửu Sênh móc 200 đồng trong ví ra, đặt trên đất rồi lấy một viên đá đè lên.
Cô bé nói: “Em không phải ăn xin.”
****************************
“Em đang ở salon thú cưng.”
“Em đang ở salon thú cưng.”
“Ừ, bên đây hơi ồn ào một chút.”
Cuộc tranh cãi của hai cô gái lập tức ngưng bặt, cả hai đều trố mắt líu lưỡi nhìn về phía Khương Cửu Sênh.
“Khương Cửu Sênh!”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn.
“Cô…” Cô gái ôm mèo Scotland tai cụp hơi chần chừ, sau đó cố gắng thỏ thẻ dù giọng điệu có phần sốt sắng, “Cô nhận ra tôi đúng không?”
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Vẻ mặt cô gái kia vốn đã không tốt, nay lại càng tái xanh: “Cô đừng nói bậy bạ trước mặt Trình Hội.”
Dứt lời, cô ta xấu hổ ôm mèo rời khỏi đây.
À, hóa ra cô con gái thứ tám của nhà họ Tần vẫn còn tự biết rõ rằng, Trình Hội không thích mấy người phụ nữ điêu ngoa.
Thật ra, Khương Cửu Sênh và Tần Tiêu Tiêu chưa gặp nhau bao giờ. Tuy Tần Tiêu Tiêu không quá nổi tiếng, nhưng cũng từng xuất hiện trên màn ảnh, trí nhớ của Khương Cửu Sênh vẫn luôn rất tốt, huống chi, Tần Tiêu Tiêu này và Trình Hội còn từng xuất hiện trong một vài tin tức giải trí.
Khương Cửu Sênh cúi đầu tiếp tục nói điện thoại: “Em nhớ mà.”
Một tháng sau chuyến lưu diễn của cô chính là sinh nhật của bà Khương, vì vậy Trình Hội cố tình gọi điện hỏi thăm xem cô có về nhà hay không.
“Ừ, đặt vé giúp em đi.”
Trình Hội ở đầu bên kia đồng ý.
Khương Cửu Sênh dõi theo bóng dáng đã khuất dần ngoài cửa: “Anh, sao Tần Tiêu Tiêu biết chúng ta là anh em ruột nhỉ?”
Đầu bên kia im lặng một lúc.
Trình Hội đáp: “Người nhà họ Tần rất thích hóng chuyện.” Anh dừng trong giây lát rồi nghiêm túc dặn dò, “Nếu em gặp người nhà đó thì tránh xa một chút.”
Cô không quen bất cứ cậu ấm cô chiêu nào nhà họ Tần cả, chỉ có điều Trình Hội thật sự không có hảo cảm với mấy người nhà này.
Khương Cửu Sênh mỉm cười đồng ý rồi cúp điện thoại. Khi cô vừa quay đầu lại, cô gái cài kẹp hoa đã vội sấn tới.
“Sênh gia!”
Khương Cửu Sênh kinh ngạc.
Hai mắt cô gái sáng lấp lánh như đèn pha, tha thiết hỏi: “Em có thể sờ tay chị không?”
Khương Bác Mỹ: “Gâu!”
Cô gái lập tức nói kiểu khác: “Không thì cho em sờ chó của chị cũng được!”
“Gâu!”
Khương Bác Mỹ tỏ vẻ khinh bỉ.
Vẻ mặt của cô ấy lúc này trông khác hẳn so với người lý lẽ hùng hồn ban nãy, Khương Cửu Sênh buồn cười: “Em thích nhạc của chị à?”
“Em là fan cuồng của chị đó!” Giọng cô sang sảng mạnh mẽ, khiến con mèo nằm trong lòng cũng sợ đến dựng đứng cả lông.
Đúng là một cô bé thú vị.
Khương Cửu Sênh cười đưa tay ra: “Chào em.”
Đối phương buột mồm: “Ông xã!”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Úi, sơ suất để lộ bản chất mất rồi! Cô gái ngại ngùng gãi đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Sênh gia, cho em chữ ký được không?”
“Được thôi, ký ở đâu?” Khương Cửu Sênh hỏi.
Đối phương vội lấy trong túi ra một cây bút lông, sau đó vạch áo khoác jeans ra: “Ký lên ngực em này.”
Khương Cửu Sênh dùng kiểu chữ Khải, ký tên mình lên nền áo thun trắng tinh của cô gái.
“Sênh gia…”
Khương Cửu Sênh nhìn cô bé.
Hình như cô ấy rất do dự, đôi mày nhíu chặt, lên tiếng hỏi dò: “Chị còn nhớ Đàm Mặc Bảo từng gặp chị dưới chân cầu Tam Cửu không?”
Khương Cửu Sênh sửng sốt.
Đó là bốn năm về trước, khi Khương Cửu Sênh vẫn chưa trở thành nghệ sĩ.
Mùa hạ ở Giang Bắc vốn rất nóng bức, vì vậy, dưới chân cầu Tam Cửu có rất nhiều người bán nước ướp lạnh dạo. Trong số ấy, chỉ có một cô bé ăn mặc rách rưới, gắng sức giơ một tấm giấy các-tông có viết mấy chữ to nhỏ không đều: “Bán sức lao động để chôn cất cho mẹ.”
Cô bé dường như chưa trưởng thành, vóc dáng khá cao nhưng lại rất gầy, da bị phơi đến đen nhẻm, cả người đầm đìa mồ hôi. Cô bé ngồi một góc dưới chân cầu, lưng thẳng tắp. Những người đi đường ngang qua đây đều liếc mắt nhìn cô bé mấy lần, có kẻ giễu cợt, có người khinh bỉ, cho dù vậy, cô bé ấy vẫn ngồi thẳng lưng như thường. Không ai có ý định dừng chân, có lẽ họ đều cho rằng, cô bé là một kẻ lừa gạt hoặc ăn xin.
Khương Cửu Sênh móc 200 đồng trong ví ra, đặt trên đất rồi lấy một viên đá đè lên.
Cô bé nói: “Em không phải ăn xin.”
Bình luận facebook