Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 - Thời cẩn ra tay
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 69 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
“Hòa giải?” Tần Tiêu Chu ngả lưng trên ghế sofa, đôi chân gác lên bàn trà trong phòng tiếp khách, hất hàm chỉ người trong camera theo dõi, “Không phải là không thể, bảo cô ta theo tôi một đêm, tôi chưa bao giờ chơi trò nào kích…”
Vũ Văn Xung Phong chưa nghe hết câu đã thẳng chân đạp mạnh một cú.
Tần Tiêu Chu ôm chân gào thét, nhảy cẫng lên: “Vũ Văn Xung Phong!”
Vũ Văn Xung Phong ngồi xuống, không thèm ngước mắt nhìn hắn.
Tần Tiêu Chu giận đến mức mặt mày đỏ gay, đôi mắt trợn trừng: “Mày đừng tưởng ông không làm gì được mày.”
Anh ngẩng đầu lên, hờ hững đáp: “Cậu có thể thử xem.”
Tần Tiêu Chu cứng họng. Vốn dĩ đại bản doanh của nhà họ Tần không nằm ở vùng Giang Bắc, e rằng anh Hai cũng phải nể mặt nhà Vũ Văn phần nào. Nếu hắn lén tự so cao thấp với bọn họ, chỉ sợ chẳng chiếm được lợi lộc gì.
“Hừ, thái độ thế này thì chúng ta gặp trên tòa án.” Tần Tiêu Chu chỉnh cà vạt, trợn mắt nhìn Vũ Văn Xung Phong, cất giọng chế giễu, “Tôi chống mắt lên xem nhà Vũ Văn các người có thể một tay che trời không?”
Tự ái rồi đó à?
Vũ Văn Xung Phong vẫn điềm nhiên như không, dang hai tay gác lên ghế dựa, gọi một cú điện thoại: “Tôi là Vũ Văn Xung Phong.” Anh ta nói ngắn gọn, “Tạ Đãng đang ở Sở Cảnh sát.”
Sau đó bình thản cúp máy.
Tần Tiêu Chu nhất thời cảnh giác: “Anh gọi điện thoại cho ai?”
Vũ Văn Xung Phong dửng dưng đáp: “Người có khả năng quyết định hơn cậu.”
Người đứng đầu đúng nghĩa của giải trí Tần thị là em gái ruột của Tần Tiêu Chu, con gái thứ bảy của nhà họ Tần, so với cậu ấm Tần Tiêu Chu, cô Bảy này thông minh hơn nhiều.
“Em gái tôi đến cũng vô ích, tôi không gật đầu, xem ai dám thả người.”
Hiển nhiên cậu ấm này không hề biết sợ.
Vũ Văn Xung Phong nhún vai, duỗi thẳng đôi chân thon dài, thảnh thơi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi khẽ cong: Không gật đầu phải không, vậy làm tới mức khiến cậu gật đầu mới thôi!”
Mấy phút sau, Tần Tiêu Chu ra ngoài nhận điện, sau đó không trở về nữa.
Mười giờ đúng, điện thoại Vũ Văn Xung Phong đổ chuông.
“Cậu Phong.”
Vũ Văn Xung Phong day day mi tâm: “Lo liệu xong chưa?”
“Chúng tôi muộn một bước.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ồm, “Tần Tiêu Chu bị người ta ném xuống cầu Giang Châu, bây giờ đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói phổi phù thũng, vẫn đang hôn mê, chưa chắc ngày mai đã tỉnh.”
Ra tay tàn nhẫn thật!
Ít nhất tàn nhẫn hơn anh ta nhiều. Anh ta chỉ muốn trói hắn một đêm, chờ cô Bảy nhà họ Tần ký giấy hòa giải rồi thả ra. Đằng này lại bị hành hạ đến mức mất nửa cái mạng.
Là ai nhỉ? Tin tức nhạy bén đến đáng sợ, hành động nhớp choáng càng khủng khiếp hơn.
Vũ Văn Xung Phong trầm lặng giây hát: “Đi điều tra xem là ai.”
“Vâng.”
Ngự Cảnh Ngân Loan.
Vali đặt ở cửa vào, rèm cửa xanh biếc trước cửa sổ cũng được vén lên. Đèn phòng khách chưa bật, chỉ lờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn cổ được phục chế đặt trong tủ gỗ trạm trổ, khiến bóng lưng đổ về sau kéo dài đến vô tận.
Anh đứng ngược sáng, tay phải cầm di động, ánh sáng trắng mỏng manh trên màn hình tôn lên năm ngón tay thon dài, với những khớp xương cứng cáp, trông vô cùng hút mắt.
Điện thoại bật loa ngoài, âm thanh vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.
“Cậu Sáu.”
Thời Cẩn khẽ ừ.
Người đàn ông bên kia nói: “Đã làm theo chỉ thị của anh rồi.”
“Tần Tiêu Chu.” Thời Cẩn thoáng dừng rồi nói, “Để hắn ở bệnh viện thêm vài ngày.”
“Tôi đã rõ.” Giọng nam trẻ tuổi, hình như mới độ thanh niên, “Chuyện này đã kinh động đến nhà họ Tần, tôi e không giấu được ông Tần.”
Nhà họ Tần đông con nhiều cháu, bản thân ông Tần cũng đã lớn tuổi, chẳng thể quán xuyến, trông chừng từng người một. Nhưng cậu Sáu lại khác, ngoài ông Tần theo dõi sát sao ra, còn mấy vị phu nhân và thiếu gia của nhà họ Tần cũng nhìn chằm chằm không lơi là chút nào.
Thời Cẩn đáp ngay: “Đừng để lộ Sênh Sênh nhà tôi.” Một lúc lâu sau, anh đưa ra một cái tên, “Vũ Văn Xung Phong.”
Tần Trung hiểu ngay, chuyện này để nhà Vũ Văn gánh thì hơn.
Thứ nhất, nhà Vũ Văn trên cơ nhà họ Tần. Thứ hai, có Vũ Văn Xung Phong che chắn, Khương Cửu Sênh sẽ không bị lôi ra ánh sáng. Đây chính là điểm mấu chốt của cậu Sáu, nhất định phải giấu thật kĩ.
Nhà họ Tần chính là một vũng lầy, ai ai cũng nhạy bén thông minh, phải thận trọng từng bước một.
Cúp máy, Thời Cẩn bật đèn, đi ra ban công.
“Khương Bác Mỹ, đừng ngủ.”
Khương Bác Mỹ mơ màng mở mắt, trở mình chui vào ổ.
“Đi cùng ba đến đầu đường chờ mẹ nhé.”
Giọng nói ôn hòa làm sao, Khương Bác Mỹ lim dim ngủ tiếp.
“Ba nói…” Âm thanh thâm trầm hơn, “Đừng ngủ nữa.”
Một lát sau, Khương Bác Mỹ mơ màng cảm thấy ánh đèn đằng sau bị che khuất, sống lưng chợt lạnh toát, nó vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đen kịt của ba đang trân trân nhìn mình.
Má ơi! Dọa chết chó rồi!
Khương Bác Mỹ run rẩy, lập tức bật dậy. Đáng sợ quá, nó luôn cảm thấy sau lưng ba có giấu dao phẫu thuật, có thể lấy ra giết nó bất cứ lúc nào.
Tại Sở Cảnh sát thành phố.
Cuối cùng cô Bảy nhà họ Tần cũng tới. Lúc này cô mặc một bộ đồ đen đơn giản, không hề mang dáng vẻ của nữ diễn viên đang nổi. Xem ra trước khi đến đã nắm rõ tình hình nên vừa tới nơi cô đã trực tiếp ra lệnh cho luật sư của Tần Tiêu Chu rút đơn kiện.
Luật sư họ Lâm, tên Hoài, là cố vấn pháp luật của Tần thị. Thấy Tần Tiêu Dật bước vào, anh ta lập tức đứng dậy, cung kính lùi sang một bên, giọng điệu khó xử: “Cô Bảy, trước khi đi cậu Tư đã nhắn lại, tuyệt đối không hòa giải.”
Tần Tiêu Dật đi vào, đôi mắt nhìn đăm đăm vào phòng tạm giam: “Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm, cứ làm theo lời tôi đi.”
Lâm Hoài do dự: “Việc này…”
“Lâm Hoài!” Tần Tiêu Dật liếc tới, ánh mắt bén nhọn, “Muốn tôi nhắc lại lần nữa à?”
Nhà họ Tần có tổng cộng mười một cậu ấm cô chiêu, trừ cậu Sáu ra, cậu Hai và cô Bảy là người cương quyết nhất, tác phong làm việc rất giống ông Tần đã từng xông pha từ Nam ra Bắc.
Lâm Hoài khiếp sợ, đành lùi bước thỏa hiệp: “Tôi biết rồi.”
Tần Tiêu Dật thúc giục mấy câu rồi đi tới phòng tạm giam, khẽ nói: “Tạ Đãng, anh không sao chứ?”
Mọi người đều biết ảnh hậu Tần Tiêu Dật kiêu căng cao quý. Bọn họ cũng biết cô không phải dạng con gái dịu dàng nết na gì. Cô chính là con gái thứ bảy của nhà họ Tần, trong cốt tủy chảy dòng màu như lang như sói.
Chỉ có duy nhất Tạ Đãng mới khiến cô phải cúi mình.
Song…
Tạ Đãng không buồn ngước mắt: “Liên quan quái gì đến cô.”
Trong giới ai cũng biết Tần Tiêu Dật thích Tạ Đãng. Một Tần Thất cao ngạo như đóa sen lại cố chấp treo mình trên cái cây xiên xẹo tên Tạ Đãng này.
****************************
Mẹ Tần Tiêu Chu là Vân Dung xuất thân giới giải trí, là người đẹp nổi tiếng thập niên bảy mươi. Tần Tiêu Chu thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ, khuôn mặt trời sinh có nét mềm mại, nữ tính.
Mẹ Tần Tiêu Chu là Vân Dung xuất thân giới giải trí, là người đẹp nổi tiếng thập niên bảy mươi. Tần Tiêu Chu thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ, khuôn mặt trời sinh có nét mềm mại, nữ tính.
“Hòa giải?” Tần Tiêu Chu ngả lưng trên ghế sofa, đôi chân gác lên bàn trà trong phòng tiếp khách, hất hàm chỉ người trong camera theo dõi, “Không phải là không thể, bảo cô ta theo tôi một đêm, tôi chưa bao giờ chơi trò nào kích…”
Vũ Văn Xung Phong chưa nghe hết câu đã thẳng chân đạp mạnh một cú.
Tần Tiêu Chu ôm chân gào thét, nhảy cẫng lên: “Vũ Văn Xung Phong!”
Vũ Văn Xung Phong ngồi xuống, không thèm ngước mắt nhìn hắn.
Tần Tiêu Chu giận đến mức mặt mày đỏ gay, đôi mắt trợn trừng: “Mày đừng tưởng ông không làm gì được mày.”
Anh ngẩng đầu lên, hờ hững đáp: “Cậu có thể thử xem.”
Tần Tiêu Chu cứng họng. Vốn dĩ đại bản doanh của nhà họ Tần không nằm ở vùng Giang Bắc, e rằng anh Hai cũng phải nể mặt nhà Vũ Văn phần nào. Nếu hắn lén tự so cao thấp với bọn họ, chỉ sợ chẳng chiếm được lợi lộc gì.
“Hừ, thái độ thế này thì chúng ta gặp trên tòa án.” Tần Tiêu Chu chỉnh cà vạt, trợn mắt nhìn Vũ Văn Xung Phong, cất giọng chế giễu, “Tôi chống mắt lên xem nhà Vũ Văn các người có thể một tay che trời không?”
Tự ái rồi đó à?
Vũ Văn Xung Phong vẫn điềm nhiên như không, dang hai tay gác lên ghế dựa, gọi một cú điện thoại: “Tôi là Vũ Văn Xung Phong.” Anh ta nói ngắn gọn, “Tạ Đãng đang ở Sở Cảnh sát.”
Sau đó bình thản cúp máy.
Tần Tiêu Chu nhất thời cảnh giác: “Anh gọi điện thoại cho ai?”
Vũ Văn Xung Phong dửng dưng đáp: “Người có khả năng quyết định hơn cậu.”
Người đứng đầu đúng nghĩa của giải trí Tần thị là em gái ruột của Tần Tiêu Chu, con gái thứ bảy của nhà họ Tần, so với cậu ấm Tần Tiêu Chu, cô Bảy này thông minh hơn nhiều.
“Em gái tôi đến cũng vô ích, tôi không gật đầu, xem ai dám thả người.”
Hiển nhiên cậu ấm này không hề biết sợ.
Vũ Văn Xung Phong nhún vai, duỗi thẳng đôi chân thon dài, thảnh thơi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi khẽ cong: Không gật đầu phải không, vậy làm tới mức khiến cậu gật đầu mới thôi!”
Mấy phút sau, Tần Tiêu Chu ra ngoài nhận điện, sau đó không trở về nữa.
Mười giờ đúng, điện thoại Vũ Văn Xung Phong đổ chuông.
“Cậu Phong.”
Vũ Văn Xung Phong day day mi tâm: “Lo liệu xong chưa?”
“Chúng tôi muộn một bước.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ồm, “Tần Tiêu Chu bị người ta ném xuống cầu Giang Châu, bây giờ đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói phổi phù thũng, vẫn đang hôn mê, chưa chắc ngày mai đã tỉnh.”
Ra tay tàn nhẫn thật!
Ít nhất tàn nhẫn hơn anh ta nhiều. Anh ta chỉ muốn trói hắn một đêm, chờ cô Bảy nhà họ Tần ký giấy hòa giải rồi thả ra. Đằng này lại bị hành hạ đến mức mất nửa cái mạng.
Là ai nhỉ? Tin tức nhạy bén đến đáng sợ, hành động nhớp choáng càng khủng khiếp hơn.
Vũ Văn Xung Phong trầm lặng giây hát: “Đi điều tra xem là ai.”
“Vâng.”
Ngự Cảnh Ngân Loan.
Vali đặt ở cửa vào, rèm cửa xanh biếc trước cửa sổ cũng được vén lên. Đèn phòng khách chưa bật, chỉ lờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn cổ được phục chế đặt trong tủ gỗ trạm trổ, khiến bóng lưng đổ về sau kéo dài đến vô tận.
Anh đứng ngược sáng, tay phải cầm di động, ánh sáng trắng mỏng manh trên màn hình tôn lên năm ngón tay thon dài, với những khớp xương cứng cáp, trông vô cùng hút mắt.
Điện thoại bật loa ngoài, âm thanh vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.
“Cậu Sáu.”
Thời Cẩn khẽ ừ.
Người đàn ông bên kia nói: “Đã làm theo chỉ thị của anh rồi.”
“Tần Tiêu Chu.” Thời Cẩn thoáng dừng rồi nói, “Để hắn ở bệnh viện thêm vài ngày.”
“Tôi đã rõ.” Giọng nam trẻ tuổi, hình như mới độ thanh niên, “Chuyện này đã kinh động đến nhà họ Tần, tôi e không giấu được ông Tần.”
Nhà họ Tần đông con nhiều cháu, bản thân ông Tần cũng đã lớn tuổi, chẳng thể quán xuyến, trông chừng từng người một. Nhưng cậu Sáu lại khác, ngoài ông Tần theo dõi sát sao ra, còn mấy vị phu nhân và thiếu gia của nhà họ Tần cũng nhìn chằm chằm không lơi là chút nào.
Thời Cẩn đáp ngay: “Đừng để lộ Sênh Sênh nhà tôi.” Một lúc lâu sau, anh đưa ra một cái tên, “Vũ Văn Xung Phong.”
Tần Trung hiểu ngay, chuyện này để nhà Vũ Văn gánh thì hơn.
Thứ nhất, nhà Vũ Văn trên cơ nhà họ Tần. Thứ hai, có Vũ Văn Xung Phong che chắn, Khương Cửu Sênh sẽ không bị lôi ra ánh sáng. Đây chính là điểm mấu chốt của cậu Sáu, nhất định phải giấu thật kĩ.
Nhà họ Tần chính là một vũng lầy, ai ai cũng nhạy bén thông minh, phải thận trọng từng bước một.
Cúp máy, Thời Cẩn bật đèn, đi ra ban công.
“Khương Bác Mỹ, đừng ngủ.”
Khương Bác Mỹ mơ màng mở mắt, trở mình chui vào ổ.
“Đi cùng ba đến đầu đường chờ mẹ nhé.”
Giọng nói ôn hòa làm sao, Khương Bác Mỹ lim dim ngủ tiếp.
“Ba nói…” Âm thanh thâm trầm hơn, “Đừng ngủ nữa.”
Một lát sau, Khương Bác Mỹ mơ màng cảm thấy ánh đèn đằng sau bị che khuất, sống lưng chợt lạnh toát, nó vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt đen kịt của ba đang trân trân nhìn mình.
Má ơi! Dọa chết chó rồi!
Khương Bác Mỹ run rẩy, lập tức bật dậy. Đáng sợ quá, nó luôn cảm thấy sau lưng ba có giấu dao phẫu thuật, có thể lấy ra giết nó bất cứ lúc nào.
Tại Sở Cảnh sát thành phố.
Cuối cùng cô Bảy nhà họ Tần cũng tới. Lúc này cô mặc một bộ đồ đen đơn giản, không hề mang dáng vẻ của nữ diễn viên đang nổi. Xem ra trước khi đến đã nắm rõ tình hình nên vừa tới nơi cô đã trực tiếp ra lệnh cho luật sư của Tần Tiêu Chu rút đơn kiện.
Luật sư họ Lâm, tên Hoài, là cố vấn pháp luật của Tần thị. Thấy Tần Tiêu Dật bước vào, anh ta lập tức đứng dậy, cung kính lùi sang một bên, giọng điệu khó xử: “Cô Bảy, trước khi đi cậu Tư đã nhắn lại, tuyệt đối không hòa giải.”
Tần Tiêu Dật đi vào, đôi mắt nhìn đăm đăm vào phòng tạm giam: “Có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm, cứ làm theo lời tôi đi.”
Lâm Hoài do dự: “Việc này…”
“Lâm Hoài!” Tần Tiêu Dật liếc tới, ánh mắt bén nhọn, “Muốn tôi nhắc lại lần nữa à?”
Nhà họ Tần có tổng cộng mười một cậu ấm cô chiêu, trừ cậu Sáu ra, cậu Hai và cô Bảy là người cương quyết nhất, tác phong làm việc rất giống ông Tần đã từng xông pha từ Nam ra Bắc.
Lâm Hoài khiếp sợ, đành lùi bước thỏa hiệp: “Tôi biết rồi.”
Tần Tiêu Dật thúc giục mấy câu rồi đi tới phòng tạm giam, khẽ nói: “Tạ Đãng, anh không sao chứ?”
Mọi người đều biết ảnh hậu Tần Tiêu Dật kiêu căng cao quý. Bọn họ cũng biết cô không phải dạng con gái dịu dàng nết na gì. Cô chính là con gái thứ bảy của nhà họ Tần, trong cốt tủy chảy dòng màu như lang như sói.
Chỉ có duy nhất Tạ Đãng mới khiến cô phải cúi mình.
Song…
Tạ Đãng không buồn ngước mắt: “Liên quan quái gì đến cô.”
Trong giới ai cũng biết Tần Tiêu Dật thích Tạ Đãng. Một Tần Thất cao ngạo như đóa sen lại cố chấp treo mình trên cái cây xiên xẹo tên Tạ Đãng này.
Bình luận facebook