Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Gặp lại người không muốn gặp
Lúc tỉnh dậy Vũ Duyệt chỉ thấy một màn đêm trước mắt. Cô cứ tưởng mình đã mất thị giác, nhưng bình tĩnh một lúc thì Vũ Duyệt nhận ra chỉ là mình đang ở trong một nơi tối tăm.
Vũ Duyệt đứng dậy, rồi lại ngã xuống, cảm thấy cơn đau từ đầu truyền tới, lại còn có hai chân cũng đang mỏi nhừ, cơ thể không còn chút sức lực nào.
" Mình phải đi tìm... anh ấy. Không biết anh ấy thế nào rồi... "
Bởi vì sau tai nạn Vũ Duyệt không nhớ gì cả, nên vô cùng sợ cho Lãnh Hàn sẽ xảy ra chuyện.
- Hạ tiểu thư đã tỉnh rồi sao? Xem nào, ta phải thật thận trọng mới có thể mang cháu từ tai nạn xe đó mà hạn chế được tối đa vết thương đó. Chỉ có điều không biết người nào đấy vì bảo vệ cháu mà không rõ sống chết kìa.
Vũ Duyệt nghe tiếng nói cất lên, vội vàng quay qua. Gương mặt đập vào mắt làm cô giật mình.
- Ông... ông...
- Phải, là ta.
Ông ta ngồi xuống, nâng khuôn mặt của Vũ Duyệt lên, còn cô thì cứng đờ, đến cánh tay cũng không nhấc nổi.
- Ông là người gây ra tai nạn đó...
- Phải. Là vì cháu cả đấy... để gặp lại đứa cháu thân yêu của ta... do cháu đã hại luôn cả thằng nhóc đó. Không phải lúc nhỏ cháu mến ta lắm sao? Nào, bây giờ hãy gần gũi với ta như lúc đó đi...
Vũ Duyệt cắn chặt răng, tay hất bàn tay của ông ta khỏi khuôn mặt mình.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra khỏi người tôi đi.
- Ồ, cháu không nhớ bàn tay này đã từng chạm vào cháu sao?
- Ông im đi!!
Vũ Duyệt hét lên làm mấy người đứng cạnh ông ta lúc này cũng giật mình.
- Cháu nên biết mình đã hại người khác như thế nào đi. Không phải có người rất quan trọng với cháu suýt chết sao?
- Người quan trọng... của tôi...
Vũ Duyệt tròn mắt nhìn ông ta, rồi tự dưng cô ta bật dậy nắm lấy cổ áo ông ta, mấy người đứng cạnh định lôi cô ra nhưng bị ông ta ngăn lại.
- Ông... là người đứng sau chuyện của dì Lâm... Ông có thể tàn nhẫn đến như thế?! Dì ấy là chị ruột của ông đó?!
- Hahaha, cháu vẫn lương thiện như thế nhỉ. Chị của ta thì sao chứ? Không phải chính lúc quan trọng thì chị ta đã phản bội lại ta sao?
- Đó không phải là phản bội, mà là do ông làm sai. Ông điên rồi.
Nếu ông ta điên thì Vũ Duyệt cũng không phải đang giữ được bình tĩnh.
- Ông bắt tôi tới đây để làm gì chứ?
- Ồ, chỉ là một màn kịch hay đang chờ cháu thôi. Yên tâm đi nào, hãy xem như đây là nhà của cháu.
Ngay lúc này ở bệnh viện, hết thảy đều trải qua một cơn khủng hoảng trầm trọng về mặt tinh thần.
Lãnh Thần suýt thì đã phá tan bành cái bệnh viện này, may là anh của anh đã không có chuyện gì, nhưng hiện thì vẫn hôn mê.
Tên tài xế gây ra tai nạn đó đã được cảnh sát xem xét, và có sử dụng chất kích thích trước khi lái xe, nên mới dẫn ra tình trạng như thế.
Có điều sau khi anh ta tỉnh lại hoàn toàn thì không nhớ chuyện gì cả.
Nếu không phải An Khiết cản Lãnh Thần lại thì anh đã trực tiếp cầm súng bắn chết tên kia rồi. Bạn có biết trang truyện -- TrùmTruyện . o r g --
- Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ chúng ta còn có một người chưa rõ tung tích ở đâu đó.
Bên phía Hạ Gia được An Khiết thông báo sự việc này, lập tức điều động lực lượng đi tìm, nhưng bị giấu một cách kĩ càng nên không thể tìm ra.
- Cháu đừng hi vọng có người tìm thấy cháu, vì chúng ta đang ở trên một hòn đảo khá nhỏ ở ngoài biển, rất xa phần đất liền, cũng đừng mong sẽ trốn thoát được.
Ông ta lại cười, mà Vũ Duyệt chỉ muốn đấm vào bản mặt đó thôi.
Vũ Duyệt sau khi ông ta rời đi, ngã xuống đất, nước mắt tự do chảy trên gương mặt kia.
Vũ Duyệt đứng dậy, rồi lại ngã xuống, cảm thấy cơn đau từ đầu truyền tới, lại còn có hai chân cũng đang mỏi nhừ, cơ thể không còn chút sức lực nào.
" Mình phải đi tìm... anh ấy. Không biết anh ấy thế nào rồi... "
Bởi vì sau tai nạn Vũ Duyệt không nhớ gì cả, nên vô cùng sợ cho Lãnh Hàn sẽ xảy ra chuyện.
- Hạ tiểu thư đã tỉnh rồi sao? Xem nào, ta phải thật thận trọng mới có thể mang cháu từ tai nạn xe đó mà hạn chế được tối đa vết thương đó. Chỉ có điều không biết người nào đấy vì bảo vệ cháu mà không rõ sống chết kìa.
Vũ Duyệt nghe tiếng nói cất lên, vội vàng quay qua. Gương mặt đập vào mắt làm cô giật mình.
- Ông... ông...
- Phải, là ta.
Ông ta ngồi xuống, nâng khuôn mặt của Vũ Duyệt lên, còn cô thì cứng đờ, đến cánh tay cũng không nhấc nổi.
- Ông là người gây ra tai nạn đó...
- Phải. Là vì cháu cả đấy... để gặp lại đứa cháu thân yêu của ta... do cháu đã hại luôn cả thằng nhóc đó. Không phải lúc nhỏ cháu mến ta lắm sao? Nào, bây giờ hãy gần gũi với ta như lúc đó đi...
Vũ Duyệt cắn chặt răng, tay hất bàn tay của ông ta khỏi khuôn mặt mình.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra khỏi người tôi đi.
- Ồ, cháu không nhớ bàn tay này đã từng chạm vào cháu sao?
- Ông im đi!!
Vũ Duyệt hét lên làm mấy người đứng cạnh ông ta lúc này cũng giật mình.
- Cháu nên biết mình đã hại người khác như thế nào đi. Không phải có người rất quan trọng với cháu suýt chết sao?
- Người quan trọng... của tôi...
Vũ Duyệt tròn mắt nhìn ông ta, rồi tự dưng cô ta bật dậy nắm lấy cổ áo ông ta, mấy người đứng cạnh định lôi cô ra nhưng bị ông ta ngăn lại.
- Ông... là người đứng sau chuyện của dì Lâm... Ông có thể tàn nhẫn đến như thế?! Dì ấy là chị ruột của ông đó?!
- Hahaha, cháu vẫn lương thiện như thế nhỉ. Chị của ta thì sao chứ? Không phải chính lúc quan trọng thì chị ta đã phản bội lại ta sao?
- Đó không phải là phản bội, mà là do ông làm sai. Ông điên rồi.
Nếu ông ta điên thì Vũ Duyệt cũng không phải đang giữ được bình tĩnh.
- Ông bắt tôi tới đây để làm gì chứ?
- Ồ, chỉ là một màn kịch hay đang chờ cháu thôi. Yên tâm đi nào, hãy xem như đây là nhà của cháu.
Ngay lúc này ở bệnh viện, hết thảy đều trải qua một cơn khủng hoảng trầm trọng về mặt tinh thần.
Lãnh Thần suýt thì đã phá tan bành cái bệnh viện này, may là anh của anh đã không có chuyện gì, nhưng hiện thì vẫn hôn mê.
Tên tài xế gây ra tai nạn đó đã được cảnh sát xem xét, và có sử dụng chất kích thích trước khi lái xe, nên mới dẫn ra tình trạng như thế.
Có điều sau khi anh ta tỉnh lại hoàn toàn thì không nhớ chuyện gì cả.
Nếu không phải An Khiết cản Lãnh Thần lại thì anh đã trực tiếp cầm súng bắn chết tên kia rồi. Bạn có biết trang truyện -- TrùmTruyện . o r g --
- Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ chúng ta còn có một người chưa rõ tung tích ở đâu đó.
Bên phía Hạ Gia được An Khiết thông báo sự việc này, lập tức điều động lực lượng đi tìm, nhưng bị giấu một cách kĩ càng nên không thể tìm ra.
- Cháu đừng hi vọng có người tìm thấy cháu, vì chúng ta đang ở trên một hòn đảo khá nhỏ ở ngoài biển, rất xa phần đất liền, cũng đừng mong sẽ trốn thoát được.
Ông ta lại cười, mà Vũ Duyệt chỉ muốn đấm vào bản mặt đó thôi.
Vũ Duyệt sau khi ông ta rời đi, ngã xuống đất, nước mắt tự do chảy trên gương mặt kia.
Bình luận facebook